Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Đau đớn khi là công cụ để anh thỏa mãn nhu cầu tình dục
A
nh không muốn dành cho em bất kỳ một thứ gì của anh cả: thời gian, mối quan tâm, suy nghĩ. Anh không có nhu cầu gặp gỡ và ở bên cạnh em, chính vì thế anh không thể sắp xếp được thời gian cho em. Anh không bao giờ nói về tình cảm của anh dành cho em, mặc dù rất nhiều lần em hỏi.
Anh à!
Không biết anh có hiểu rằng khi em nói “vừa mới giết một số điện thoại” thì đó là em quyết tâm để từ bỏ mối quan hệ với chủ nhân số điện thoại đó không nhỉ? Cái ý nghĩ phải từ bỏ mối quan hệ sai trái của chúng ta đã có từ lâu, từ lúc em ở trên Lào Cai và nhắn tin hẹn gặp anh để nói chuyện ấy. Nhưng lý trí của em kém lắm, nó chẳng bao giờ mạnh mẽ bằng những xúc cảm của mình, đấy là lý do vì sao em cứ lún sâu vào mối quan hệ này.
Mối quan hệ của chúng mình là bất chính, anh với em đều hiểu rõ chuyện ấy, thế nên mình mới phải tìm nhiều cách để che giấu nó, mà thực sự mình đã che giấu nó một cách hoàn hảo. Em cũng dằn vặt, đau đớn và trăn trở rất nhiều về hành động của mình, nhưng như em nói, em chẳng thể vượt qua được những cảm xúc của mình. Những cảm xúc ấy không dễ gì có được, nhưng khi nó đã xuất hiện thì cứ ào ào cuốn phăng đi tất cả mọi thứ, từ lý trí, đến tội lỗi, đến sĩ diện của bản thân.
Nếu cứ theo dòng cảm xúc ấy thì chẳng biết đến bao giờ em mới có thể dừng lại được, điều làm em phải suy nghĩ lại đấy chính là anh. Có thể ban đầu anh không có ý định dấn chân vào mối quan hệ này, anh nhìn em bằng con mắt xa lạ. Nhưng em cũng hiểu bản năng của đàn ông mà, anh không phải ngoại lệ. Gần đây ngoại hình của em thay đổi, có lẽ cuốn hút anh hơn. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của em thôi, còn với anh, em nghĩ cũng có biết bao người xinh đẹp hơn, sành điệu hơn em để cuốn hút anh.
Đằng sau tất cả những cái hôn mà giờ đây ngẫm lại em thấy nó cũng hời hợt thôi, những âu yếm vuốt ve, em nhận thấy có một khoảng trống vô cùng to lớn. Ý nghĩ này nhen nhóm từ lâu lắm rồi, nhưng nó cứ dần lớn lên và trở thành một khẳng định: em là con số không đối với anh. Em đơn thuần chỉ là công cụ để anh thỏa mãn nhu cầu tình dục thôi.
Em rất đau đớn và cảm thấy nhục nhã, ê chề khi nói ra điều này, nhưng đó là điều không thể phủ nhận. Anh không muốn và không có nhu cầu dành cho em bất kỳ một thứ gì của anh cả: thời gian, mối quan tâm, suy nghĩ. Anh không có nhu cầu liên lạc với em, không thể thiết lập một cái gì khác hơn công việc. Anh không có nhu cầu gặp gỡ và ở bên cạnh em, chính vì thế anh không thể sắp xếp được thời gian cho em. Anh không bao giờ nói về tình cảm của anh dành cho em, mặc dù rất nhiều lần em hỏi anh.
Anh không nói, vì anh chẳng có gì để nói cả, đúng không anh? Em hỏi chỉ để hỏi thế thôi, chứ em biết câu trả lời mà. Tất cả những hẹn hò mà em mong chờ, anh đều “xù” một cách không thương tiếc, và cũng không cần phải báo cho em, hay ít nhất là cảm thấy áy náy vì không thể báo trước cho em. Em chấp nhận một lần, hai lần vì hy vọng anh sẽ thay đổi, vì em mà thay đổi; nhưng thực ra đấy là em tự hạ thấp bản thân mình trong mắt anh. Anh không nói ra, nhưng em cảm nhận được.
Em thông minh lắm, kiêu ngạo lắm, kiên cường lắm, thế mà với anh em toàn làm điều ngược lại. Thực ra, rối loạn nội tiết là một lý do vớ vẩn để buộc trách nhiệm của anh với em thôi, lại một lần nữa em thất bại với ý tưởng bắt anh phải làm cái gì đó vì em. Thứ làm em suy sụp trong thời gian qua chính là vì anh, vì những dằn vặt, dày vò bản thân của em. Một bên là tội lỗi, một bên là sự khinh bỉ đối với bản thân mình. Thế mà không hiểu sao em vẫn có thể hàng ngày vác bộ mặt tươi cười gặp bao nhiêu người, trong đó có anh, vẫn tự hào về khả năng, kiến thức và cường độ làm việc của mình. Thật nực cười và đáng thương!
Anh à, khi nói lên tất cả những suy nghĩ này, anh đối với em vẫn là một thứ lớn lao lắm. Trong mắt em, anh là hiện thân của hầu hết những gì em mơ tưởng về một người đàn ông, đúng là sự ngưỡng mộ anh đóng góp một phần không hề nhỏ trong những xúc cảm mà em dành cho anh. Nhưng từ giờ trở đi, em sẽ tìm những khuyết điểm của anh để “trừ” dần những cảm xúc ấy.
Tất cả những mơ mộng, hứa hẹn hão huyền mà anh tạo ra cho em, em sẽ cất nó vào một cái hộp, thỉnh thoảng đem ra xem và cười nhạo mình. Cũng có thể để đánh giá lại xem “thần tượng” của mình thực hiện nó như thế nào, có thể một trong những lời hứa ấy là sự thật, em sẽ vui vẻ chấp nhận nó. Có thể rất nhiều trong những lời hứa ấy không trở thành hiện thực, em cũng vui vẻ cười xòa vào cái mơ mộng của mình.
Nhưng em sẽ không tin anh ạ, không tin vào bất kỳ điều gì anh hứa với em nữa. Em mong muốn “thần tượng” của em như một con nhân sư bằng cát giữa sa mạc, sẽ mòn dần trong gió và một ngày kia, cát bụi lại trở về cát bụi.
Thanh