Số lần đọc/download: 2126 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 233: Tớ Không Hối Hận
Phải chăng là khúc bánh mỳ pa-tê
…
…
Bóng đêm như nước, gió đêm thổi lất phất, ban đêm sân trường đại học Đông Hải không có tiếng động lớn náo nhiệt, nhưng cũng không yên tĩnh, trên đường sân trường tùy ý là có thể thấy được nhiều đôi tình lữ dắt tay nhau bước chậm, còn có đôi tình lữ ngồi ở trên bãi cỏ, trong rừng cây vuốt ve, hôn môi nhau, cả sân trường tràn ngập một cỗ không khí lãng mạn.
So sánh với cái gọi là tình yêu thời sinh viên mà nói thì chơi game chính là tiêu tốn thời gian của sinh viên nhiều hơn, cơ hồ trong mỗi ktx cũng đều có thể thấy sinh viên thức đêm chiến đấu hăng hái chơi game. Ngoài ra còn có vài sinh viên muốn cố gắng học tạp để thoát khỏi cảnh đói nghèo nên đã tới Giáo Học Lâu, ôm sách giáo khoa ngồi học.
Tuổi thanh xuân hoặc là tiêu xài hoang phí,hoặc là quý trọng.
Bọn họ lựa chọn phương thức khác nhau, con đường khác nhau, kết quả cuối cùng cũng khác nhau.
Nhóm người trước có thể lưu lại tốt đẹp chính là những thương cảm, sau này không cách nào nhớ lại, rồi sau đó chú lại vì tương lai mà điên cuồng phấn đấu.
Đồng dạng, nhóm người trước có thể hưởng thụ tình yêu dễ chịu thời sinh viên ĐH, chơi trò chơi pit-tông khoái cảm, người thuộc bộ phận sau có thể sau khi ra khỏi sân trường đại học thể nghiệm tư vị dùng kim tiền bao nuôi tình nhân cùng Tiểu Tam.
Dường như… Không có người nào là không hưởng thụ tuổi thanh xuân của mình.
Trước cửa ktx nam sinh lầu năm, Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh cùng Hạ Y na ba người ngồi ở trên bậc thang, nhìn xuống sân trường, trầm mặc không nói.
Cơ hồ là mỗi nam sinh đi vào ktx lầu này cũng sẽ kìm lòng không đậu đem ánh mắt quăng về hướng ba người, chính xác ra là quăng về hướng Hạ Y Na.
Đối mặt với từng ánh mắt nhìn chăm chú, Hạ Y Na không hề để ý đến, nàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn về phía trước sân trường, đang đợi cái thân ảnh bất tri bất giác đã khắc sâu vào trong nội tâm của nàng xuất hiện.
- Hạ Y Na, cậu trở về đi thôi, Đông Lai không có chuyện gì đâu.
Ngô Vũ Trạch mở miệng, đây đã là lần thứ 5 hắn khuyên Hạ Y Na trở về phòng rồi, nhưng mà một hiệu quả cũng không có, Hạ Y Na một lần nữa lắc đầu cự tuyệt.
- Tớ chờ hắn.
Thanh âm Hạ Y Na rất nhẹ, giọng nói lại vô cùng kiên định.
- Hắn thật sự là không có chuyện gì.
Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch cười khổ, cũng không có nói tin tức Bùi Đông Lai xưng bá hắc đạo Hàng Hồ, mà là suy nghĩ một chút, nói:
- Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, từ khi chúng ta biết hắn tới nay, hắn có lúc nào làm chuyện không nắm chắc chưa?
- Tớ đồng ý với cách nhìn của Ngô Vũ Trạch, Đông Lai thực không có chuyện gì.
Mặc dù Cổ Văn Cảnh đối với tin tức sự kiện Hàng Hồ không rõ ràng lắm, chỉ là… Hắn đối với Bùi Đông Lai có một loại cảm ứng khó hiểu, phần cảm ứng khó hiểu kia để cho hắn cảm thấy vô luận là sự kiện quân sự ban đầu kia hay là sự kiện Hàng Hồ vừa mới xảy ra kia, cũng không đơn giản giống như vẻ ngoài như vậy, hắn cảm thấy Bùi Đông Lai vào thời điểm quan trọng thì làm ra những tác động.
- Tớ biết hắn chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc.
Hạ Y Na gật đầu, sau đó… Tâm tình bỗng nhiên trở nên có chút kích động:
- Chỉ là… Các cậu biết không? Cái tên Hà Hoa kia là người của Hà gia Yến Kinh, phụ thân hắn là một nhân vật thực quyền trong nghành trọng yếu, đại bá của hắn lại là một đại tướng biên giới ở Đông Bắc. Ngoài trừ cái đó ra thì tỷ tỷ của hắn gả cho Yến Kinh Lâm gia Lâm Tường, mà Lâm Tường hiện đang nhậm chức ở Giang Ninh… Còn Ngưu Hải Đào kia nữa, phụ thân hắn đang là quân đoàn trưởng của một quân khu nào đó ở Giang Ninh…
Lúc trước, lúc mà Hạ Y Na từ tình báo biết được thân phận của Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào, nàng mới hiểu được, vì sao hai người Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa không chỉ một lần nhắc nhở nàng, nơi này là Đông Hải, là vùng châu thổ Trường Giang.
Lúc này, Hạ Y Na nói ra những lời này, trong đôi mắt toát ra vẻ lo lắng thật sâu, đồng thời còn có cảm giác vô lực.
Nàng rất muốn giúp Bùi Đông Lai vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ là… Lý trí nói cho nàng biết, chuyện này nàng có lòng mà không đủ lực —— bàn về thực lực, Hạ Hà cha của nàng cùng ông ngoại dồn lại đều là chống không được Hà gia, huống chi phía sau Hà gia còn có Lâm gia, con quái vật còn lớn hơn?
Nghe được lời nói của Hạ Y Na, Ngô Vũ Trạch không khỏi âm thầm thở dài, hắn rất muốn nói cho Hạ Y Na biết tin tức sự kiện Hàng Hồ, nhưng nghĩ đến dặn dò ban đầu của Bùi Đông Lai, chỉ có thể đem lời nói đến khóe miệng nuốt trở về trong bụng.
Trong lúc nhất thời, 3 người đều trầm mặc.
- Đến lúc khóa cửa phòng rồi, mau trở về phòng ngủ.
Không biết qua bao lâu, bóng người trong sân trường dần dần ít đi, quản túc hướng về phía ba người hô lên.
- Biết rồi, đại thúc, cứ trở về đi.
Ngô Vũ Trạch quay đầu lại, mỉm cười một tiếng, sau đó lấy ra điện thoại di động gọi vào số điện thoại của Bùi Đông Lai nhưng mà vẫn như cũ không cách nào liên lạc được.
- Hạ Y Na, trở về đi thôi.
Không cách nào liên lạc với Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch không thể làm gì khác hơn là một lần nữa khuyên Hạ Y Na trở về phòng.
Lúc này, Hạ Y Na chưa trả lời.
Vẻ cảm xúc kích động đột nhiên hiện ra trên khuôn mặt nàng, cả người nàng đột nhiên đứng lên.
"Ách?"
Ngạc nhiên nhận thấy được vẻ dị thường của Hạ Y Na, 2 người Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh không hẹn mà cùng nhìn về phía trước, rõ ràng thấy được Bùi Đông Lai hướng về phía này đi tới.
- Bùi Đông Lai!
Dưới màn đêm, Hạ Y Na kích động hô lên một tiếng Bùi Đông Lai, sau đó… Giống như nhận được tiếng lòng gọi về, cả người kìm lòng không được hướng phía Bùi Đông Lai chạy tới.
Trên đường sân trường, Bùi Đông Lai vốn là đang suy nghĩ tới lúc cùng Quý Hồng thương lượng quyết sách, ngạc nhiên nghe được lời của Hạ Y Na mà nói…, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Sau một khắc.
Hắn rõ ràng thấy, Bạch Phú Mỹ toàn trường người người đều biết kia, người được rất nhiều nam sinh ngầm đánh giá là đóa hoa xinh đẹp nhất giảng đường, đang hướng về phía hắn mà chạy như điên.
Tóc dài phất phới, làn váy tung bay.
Dưới màn đêm, Hạ Y Na chạy như vậy.
Cảm giác kia giống như nàng sợ Bùi Đông Lai lại đột nhiên một lần nữa biến mất trong tầm mắt của nàng.
Thấy một màn như vậy, 2 người Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh liếc mắt nhìn nhau, xoay người trở về phòng, tựa hồ không muốn làm bóng đèn.
Mà Bùi Đông Lai nhìn mỹ nhân hướng về phía mình mà chạy như vậy, bước chân hắn hơi chậm lại.
- A…
Đột nhiên, dưới chân Hạ Y Na bị vướng vào cái gì, cả người phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân thể theo tác động của lực quán tính, bay thẳng đến phía trước ngã quỵ xuống.
"Vù!"
Bùi Đông Lai thấy thế, cả người ngay tại chỗ bắn ra, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng phía Hạ Y Na mà đến.
Trong một sát na, lúc mà Hạ Y Na sắp ngã trên mặt đất thì một bàn tay to có lực lượng chụp tới, giống như mò kim dưới đáy biển, trực tiếp từ bên eo của nàng đem nàng bế lên.
Sau đó… Hạ Y Na lập tức cảm thấy thân thể của mình ngã vào trong lòng của Bùi Đông Lai, mùi vị quen thuộc mà xa lạ kia theo gió tràn vào trong mũi nàng, thân thể của nàng đột nhiên cứng ngắc, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình đang nằm mơ.
- Làm sao vậy?
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai buông Hạ Y Na ra, cười khổ hỏi.
Không trả lời.
Bên tai vang lên lời của Bùi Đông Lai…, nhận thấy được Bùi Đông Lai buông lỏng tay ra, Hạ Y Na không biết dũng khí từ đâu ra, kìm lòng không nổi vươn hai tay ra, ôm lấy Bùi Đông Lai, ôm rất chặt… Rất chặt!
Vẻ mặt Bùi Đông Lai liền đơ lại.
- Tớ lo lắng cho cậu.
Hạ Y Na đem mặt dán tại trên ngực Bùi Đông Lai, nghe thấy tiếng tim đập của Bùi Đông Lai, thanh âm run rẩy nói:
- Tớ lo lắng cho cậu.Tớ lo lắng cho cậu.
Mấy chữ nhẹ nhàng, theo gió phiêu tán, lại giống như một tiếng nhu thuận không một tiếng động rơi vào trong tai Bùi Đông Lai, một lần nữa làm hắn cảm thấy xúc động.
Thân thể Bùi Đông Lai hơi cứng đờ, sau đó… Hắn do dự một chút, cuối cùng là vươn tay ra, vỗ vỗ vai Hạ Y Na, cười khổ nói:
- Tớ không sao.
Nhận thấy được trên tay Bùi Đông Lai truyền đến hơi ấm cùng lực lượng, Hạ Y Na hít sâu một hơi, chậm rãi thoát khỏi lồng ngực Bùi Đông Lai.
Hai mắt nàng mông lung nhìn Bùi Đông Lai người đàn ông này đã khắc sâu vào trong nội tâm của nàng, ánh mắt thâm tình.
Nhận thấy được trong ánh mắt Hạ Y Na lộ ra tình ý yêu thương nồng đậm, nội tâm xúc động của Bùi Đông Lai dần dần bình tĩnh lại, tựa hồ… Làm ra quyết định gì đó.
- Thật xin lỗi, Hạ Y Na…
Cho tới nay, Bùi Đông Lai cũng không phải là người không quyết đoán, sau khi trong lòng làm ra quyết định, hắn cố gắng cùng Hạ Y Na đối mặt.
- Không… Không cần.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hạ Y Na giống như con thỏ bị chấn kinh, vẻ mặt khủng hoảng đưa tay phải ra, dùng bàn tay chặn ngay miệng Bùi Đông Lai, khiến câu nói kế tiếp của Bùi Đông Lai không cách nào nói ra khỏi miệng.
- Tớ…tớ biết, cậu không thích tớ.
Trong cơn gió đêm, nước mắt không kìm nổi từ trong hốc mắt Hạ Y Na chảy ra, thân thể của nàng cũng không thể khống chế nổi mà run lên, giống như một đóa hoa bị vùi dập trong gió bão, tùy thời đều có thể điêu linh:
- Nhưng là, tớ thích cậu.
Tớ thích cậu.
Mấy chữ nhẹ nhàng, một lần nữa kích thích cõi lòng của Bùi Đông Lai, hắn cố gắng thoát khỏi tay phải của Hạ Y Na, chỉ là… Không đợi hắn giơ tay lên, Hạ Y Na một lần nữa mở miệng:
- Dưa xanh hái không ngọt, tớ biết rằng cậu sẽ không tiếp nhận tình ý của tớ nhưng… Nhưng mà cậu đừng bao giờ nói ra khỏi miệng, được chứ?
Vừa nói xong, nước mắt Hạ Y Na từ trong hốc mắt chảy xuống, mắt nàng đỏ hoe, nước mắt trong suốt chảy xuống, nhẹ nhàng di chuyển tay phải đang che đôi môi của Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:
- Cho tớ lưu lại một tia ảo tưởng cuối cùng, được chứ?
Nói xong, nước mắt mông lung Hạ Y Na nhìn Bùi Đông Lai.
Trong con ngươi Hạ Y Na hiện lên vẻ khẩn trương lo lắng cùng sắc mặt ưu thương, cái nội tâm bình tĩnh kia của Bùi Đông Lai một lần nữa bị ném vào một cục đá, tạo nên từng đợt rung động, theo bản năng hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng mà… Nhẹ nhàng mà lau nước mắt trên mặt Hạ Y Na:
- Thật xin lỗi.
Hạ Y Na cắn môi, không có lên tiếng, thân thể lại run lên càng thêm lợi hại.
- Tớ đã từng đáp ứng một cô bé, trong vòng 4 năm, tớ sẽ đứng thẳng lưng đi vào thành Yến Kinh, đi vào nhà của nàng, quang minh chính đại dắt tay nàng.
Mặc dù Hạ Y Na thẳng thắn làm cho nội tâm của Bùi Đông Lai xúc động, nhưng là… Cuối cùng, Bùi Đông Lai vẫn cự tuyệt tình ý của Hạ Y Na, đồng thời quyết định nói rõ với Hạ Y Na.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, nước mắt của Hạ Y Na một lần nữa từ hốc mắt chảy xuống, tốc độ chảy xuống vượt xa tốc độ lau của Bùi Đông Lai.
Sau đó… Khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Hạ Y Na cùng tay của Bùi Đông Lai rơi xuống.
Nàng chậm rãi… Chậm rãi ngồi xổm xuống.
- Nếu như tớ đáp ứng cậu, vậy đối với cậu sẽ không công bằng.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa… Cuối cùng sẽ có một ngày, cậu sẽ hối hận.
- Tớ không hối hận.
Trên mặt đất, cô bé Tây Nam thẳng thắn, xinh đẹp kia cúi đầu xuống, 2 tay nắm lấy vai mình, giống như một con Tiểu Miêu bị thương, lệ rơi đầy mặt.
…
…