This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 487
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1470 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 218: Nha Hoàn Thông Phòng
ừ lúc chuyện Hoắc Hàn Yên bị mất tích, người này không chỉ bị Lý Lâm Phủ hung hăng mắng mỏ, mà hình như lui khỏi chức tổng quản ngoại sự, khó mà trở mình rồi sao?
Ánh mắt nhìn về Lý Ngạo, hai người cười khổ không ngớt:
- Không biết người này vận khí cứt chó gì, thập di nương lại biện hộ giúp hắn…
Đằng sau không nói cũng minh bạch, Lý Uẩn vẫn đang nắm giữ tổng quản ngoại sự, hơn nữa còn ổn định hơn cả ngày trước.
Liễu Nguyệt Cơ đồng ý nói giúp hắn, khẳng định là thu bạc của hắn rồi, còn có khả năng chính là nàng bắt đầu tự tay nuôi dưỡng thế lực thân tín cho mình.
Nhìn Vương Ngạo Phong và Lý Uẩn khuất xa, trong lòng Đường Tiểu Đông mơ hồ sinh ra cảm giác bất an.
Tuy Lý Ngạo được Lý Lâm Phủ coi trọng nắm giữ lực lượng của Ngọa Long biệt viện, địa vị cực kỳ cao xa, nhưng mơ hồ có chút như thất thế ở tướng phủ.
Lý Uẩn lần nữa lên làm tổng quản ngoại sự, khẳng định muốn kéo người về phía mình, không phải người của hắn, sớm muộn gì sẽ bị cô lập bên ngoài, nói cách khác, toàn bộ tướng phủ, hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Lý Uẩn, cũng có thể nói là trong tay Liễu Nguyệt Cơ, càng có thể là trong tay Vương gia, mà bản thân cũng không dễ dàng thăm dò và nắm giữ tất cả chuyện động trong tướng phủ nữa.
- Ta xxxx mười tám đời tổ tông của chúng.
Trong lòng càng nghĩ càng giận, Đường Tiểu Đông không khỏi chửi bới một tiếng.
Địch Diễm ngẩn ra:
- Đường huynh đệ không phải là mắng bọn hắn đó chứ?
- Không chỉ mắng thôi, lão tử còn muốn động bọn chúng nữa.
Ánh mắt Đường Tiểu Đông lạnh lẽo, lộ ra sát khí.
Lý Ngạo cúi đầu trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói:
- Hai người bọn họ hành sự đều cực kỳ cẩn thận, lại có gió lớn che đầu, cơ hội xuất thủ không lớn lắm…
Cơ hội ít cũng không phải là không có cơ hội, chỉ cần kiên trì chờ đợi, cuối cùng sẽ có cơ hội một kích trí mạng.
Địch Diễm lộ vẻ cười khổ:
- Đường huynh đệ, huynh đệ thật muốn làm vậy sao?
Hắn cực kỳ thức thời đứng dậy, cười ha ha nói:
- Vậy các ngươi cứ tiếp tục, Lão Địch ta ngày khác lại tìm các ngươi tụ tập uống rượu.
- Không chút ý tứ…
Hai người nhìn Địch Diễm khuất xa, lại ngồi xuống thấp giọng trao đổi.
Đường Tiểu Đông không muốn động Vương Ngạo Phong, mà muốn ngay ở lúc đối phương kiêu ngạo ngút trời đường đường chính chính đánh bại hắn, hơn nữa người này hành sự cũng cực kỳ cẩn thận, rất ít xuất môn, càng không ngu ngốc, bên ngoài luôn có mấy hộ vệ cao thủ âm trầm quỷ dị, nếu muốn động hắn thật có điểm khó làm.
Không động Vương Ngạo Phong, vậy giết Lý Uẩn, hơn nữa là phải giết không còn lựa chọn khác.
Để cho Lý Uẩn kéo tất cả người về phe mình, toàn bộ thủ hạ Lý Ngạo bố trí trong tướng phủ đều bị cô lập, mà bọn họ mất đi đường dây, thì sẽ giống người mù, không
thể nắm giữ nhất cử nhất động trong tướng phủ nữa rồi.
Lý Lâm Phủ không có gì, Đường Tiểu Đông lo chính là Liễu Nguyệt Cơ kia, còn có Hắc Ưng Đường, hắn cũng không muốn để cỗ thế lực này rơi vào trong tay Vương Nguyên Bảo.
Gia hỏa Lý Uẩn này cực ít xuất môn, cả ngày ở trong tướng phủ dương nanh múa vuốt với thủ hạ, bất quá không có nghĩa là không có cơ hội hạ thủ.
Thần sắc Lý Ngạo ngưng trọng gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên vươn tay lên, động tác như cắt cổ mình.
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má:
- Quỷ nữ nhân kia cũng không xuất môn, chúng ta căn bản không có cơ hội.
Đón lấy ánh mắt ẩn hàm sát khí của Lý Ngạo, hắn kiên quyết lắc đầu:
- Không được, động thủ trong phủ cực kỳ nguy hiểm, ta tuyệt không cho phép.
Mắt lạnh của Lý Ngạo lóe lên thất vọng, mà càng nhiều chính là cảm động.
Trong chớp mắt đã qua một tháng, danh sách đậu khoa khảo rốt cuộc đã được công bố.
Học sinh vây ở trước bảng, hoặc là giậm chân vỗ ngực thống khổ thất vọng, hoặc là vui vẻ ra mặt mừng rỡ như điên.
Người thi rớt đậu cao thần tình đại hỷ đại bi, các năm gian khổ học tập, nhiệt huyết tràn trề cố gắng, chính là để tên ở trên bảng vàng này, người thi rớt không khỏi rất buồn, người có trên bảng thì mừng rỡ như điên, buồn vui thay đổi rất nhanh, làm cho người ta cảm thán không ngớt.
- Làm ơn, làm ơn.
Trong đám người đột nhiên vang lên hai tiếng kêu khẽ, Đường Điềm, Lý Đằng Giao đẩy đoàn người ra, bước đến trước bố cáo.
Kỳ thực không cần hai nàng lên tiếng, chỉ thấy vẻ đẹp động lòng người kia, các học sinh đều né sang, chỉ bất quá hai nàng lòng quá nóng vội, ai làm các nàng hơi chậm lại đều ngã sang trái phải, động tác thô bạo so với lưu manh côn đồ chỉ hơn chứ không kém, làm các học sinh mở rộng tầm mắt.
Có người muốn đứng ra, liền bị đồng bạn kéo lại, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, đó là hai con cọp cái uy chấn Trường An, hai nàng không tìm tới ngươi đã tính ngươi vận khí tốt rồi, người còn dám mạnh mẽ xuất đầu sao?
Một câu này, làm cho vị nhân huynh kia đang muốn lo lắng cho chuyện bất công của thiên hạ sợ đến rụt đầu lại, xoay người chạy như điên.
Hai cọp cái không coi ai ra gì đi tới trước bảng, các học sinh đứng xa xa đều đến gần nhìn qua bảng danh.
- Muốn làm gì? Định lưu manh phi lễ sao?
Đường Điềm hai tay chống nạnh, mày liễu dựng ngược, một bộ biểu tình hùng hổ, làm các học sinh sợ đến hoảng hồn lùi lại rất xa, toàn bộ bảng bố cáo bị hai nàng chiếm lấy hết.
- Ai, đệ nhất danh không phải Đông ca ca rồi…
Vẻ mặt Lý Đằng Giao lộ sự hoài nghi.
- Nhất định là nhìn lầm.
Đường Điềm đến trước bảng, cũng lập tức lộ ra vẻ mặt không tin:
- Ai, có thể là viết sai hay không đó?
Trong lòng các học sinh không ngừng cười nhạt, lẽ nào cũng chỉ có Đông ca ca tài năng của ngươi mới là đệ nhất?
Bất quá ai cũng không dám nói ra miệng, nếu trêu phải hai cọp cái này, hậu quả chắc chắn rất thảm rồi.
- Ý, vị trí thứ hai là Vương Ngạo Phong…
Biểu tình trên nét mặt Lý Đằng Giao ngày càng thất vọng.
- Ai, vị trí thứ ba cũng không có…
- Tìm được rồi, biểu ca ở vị trí thứ sáu.
Tên Đường Tiểu Đông xếp hạng vị trí thứ sáu, Liễu Duy bài danh đệ thất.
- Ai, có thứ sáu thôi…
Vẻ mặt hai nàng thất vọng.
Phần lớn học sinh thi rớt lại không ngừng ước ao, có thể ở trên bảng, nói rõ người ta có thực lực, số mạng tốt, bản thân mình còn phải nỗ lực nữa, tranh thủ cuộc thi sang năm.
Thành tích vị trí thứ sáu, vẻ mặt chúng nữ thất vọng. Trưởng công chúa Ngọc Chân còn tưởng rằng mình nghe lầm nữa, liên tục hỏi vài lần, mới “A” một tiếng, nét mặt khó nén sự thất vọng nồng đậm.
Đường Tiểu Đông thật không ngờ phản ứng của chúng nữ lại lớn như vậy, hắn ho khan vài tiếng:
- Ta sớm nói qua học tài thi phận mà, nghìn vạn lần đừng mong đợi vào ta quá cao.
Trưởng công chúa Ngọc Chân thở dài một tiếng yếu ớt:
- Vương Tam công tử cũng đạt vị trí thứ hai, lẽ nào ta nhìn lầm rồi?
Ánh mắt chúng nữ đều đảo qua, thần tình có chút cổ quái, Đường Tiểu Đông vội vàng tìm cớ chuồn mất.
Lúc này không chuồn, đợi lát nữa tất sẽ có phiền phức, đây chính là kinh nghiệm từng trải lâu năm.
Tỷ phu Liễu Duy đạt vị trí thứ bảy, xem như là cao trung, mừng rỡ như điên, mang tặng lễ phẩm, cực kỳ hưng phấn đi bái phỏng Lý Lâm Phủ.
Đường Tố Vân là người cao hứng nhất, phu quân, đệ đệ đều đậu cao trung, đây chính là song hỷ lâm môn, liền phân phó hạ nhân giết gà làm lễ, thiết yến đại tiệc.
Ngọa Long biệt viện, ám thất.
Khi Đường Tiểu Đông chui vào ám đạo, Hoắc Hàn Yên mừng rỡ nhào vào trong lòng của hắn.
Đường Tiểu Đông ôm nàng, an ủi:
- Hàn Yên, mấy ngày nay mới đến, thực sự là ủy khuất cho nàng rồi.
Hai gò má Hoắc Hàn Yên ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Có thể ở cùng chỗ với chàng, một điểm ủy khuất thì có là cái gì chứ.
Trong lòng Đường Tiểu Đông ấm áp, ôm chặt lấy nàng, nhẹ vỗ vễ bờ vai mềm mại, cảm thấy mịn màng như ngọc thạch.
Hai người yên lặng ôm nhau, cảm thụ lấy nhịp tim cùng nhiệt độ cơ thể của nhau.
- Khụ…
Một tiếng ho nhẹ, làm hai gò má Hoắc Hàn Yên đỏ bừng, giãy dụa rời khỏi cảm giác ôm ấp làm nàng an toàn hạnh phúc kia, nhưng hai cánh tay kia lại lực lớn ôm lấy nàng, nàng thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên.
Đường Tiểu Đông ôm lấy Hoắc Hàn Yên, vẻ mặt biểu tình áy náy:
- Như Ý tỷ tỷ, mấy ngày nay làm khổ cực đến tỷ rồi.
Như Ý hai má đỏ bừng thấp giọng nói:
- Đây là chuyện mà Như Ý phải làm…
Trốn ở trong đây đã một thời gian dài, tuy rằng an toàn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu, sợ bị Lý Lâm Phủ tìm ra.
Đồng thời, trong đầu lại tràn ngập sự hy vọng và vui mừng.
Từ nhỏ nàng hầu hạ tiểu thư, bồi tiếp tiểu thư tiến vào tướng phủ, là thiếp thân thị nữ của tiểu thư, lại là nha hoàn thông phòng, Lý Lâm Phủ kia tuổi già sức yếu làm trái tim nàng băng giá, chỉ có thể than thở số mệnh của bản thân.
Hiện tại, tiểu thư không tiếc bị hủy danh dự, bỏ trốn cùng Đường công tử, cuối cùng thoát khỏi ma chưởng, mà mình cũng thoát khỏi ma chưởng theo.
Đường công tử người nhìn tưởng thô cục, kỳ thực lại hiểu được cách quan tâm săn sóc, nàng phải chúc mừng tiểu thư tìm được ý lang quân của mình, cũng may mắn cho bản thân. Chí ít, nha hoàn thông phòng như nàng tương lai có thể sinh một nam một nữ, trở
thành người có danh phận, đã là cực kỳ may mắn rồi.
Nha hoàn thông phòng đều giống nhau, đừng thấy các nàng có chút địa vị trong đám nha hoàn của nhà có tiền, nhưng thật ra dưới lệnh mạnh của chủ tử, các nha hoàn còn không đáng giá hơn so với hạ nhân.
Nha hoàn thông phòng, nói trắng ra chính là bồi chủ tử ngủ, thời điểm xuất giá, chín mươi chín phần trăm không phải thân thể thuần khiết rồi, có thể gả cho một nông dân thô lỗ ở quê, đã là không tồi, thảm nhất chính là bị bán cho thanh lâu, vậy mới khóc không ra nước mắt.
Nhìn tình trạng thân thiết của hai người, Như Ý biết điều rời khỏi, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Một hồi hôn hít, Hoắc Hàn Yên đã mặt đầy xuân tình, thở hổn hển, lúc ma thủ của Đường Tiểu Đông đi thám hiểm xuống dưới, nàng lại bấu chặt lấy.
- Người ta… Hôm nay có kinh...
Thanh âm cực kỳ e thẹn, thấp như tiếng muỗi, vài chữ không thể nghe thấy.
- A...
Đường Tiểu Đông thành thật rút tay về, trong lòng có chút thất vọng.
Học Tích Hoa bí quyết của lão khất cái, đến ngày hôm qua đã đột phá cảnh giới tầng thứ nhất, hắn rất muốn thử xem có lợi hại như lời lão khất cái nói hay không.
Hoắc Hàn Yên ở trong lòng hắn, cảm nhận được thân thể hắn có biến hóa, bất đắc dĩ thở dài:
- Để Như Ý bồi chàng…
- Chuyện này sao có thể chứ?
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông kinh ngạc.
Hoắc Hàn Yên chớp chớp mắt, sẵng giọng:
- Sao lại không thể? Như Ý vẫn là thân hoài bích đó.
Biết nàng hiểu lầm ý tứ của mình, Đường Tiểu Đông cười khổ:
- Ta là nói… Ta đã có các nàng, không muốn nữa…
Hoắc Hàn Yên cười nhẹ một tiếng:
- Cái miệng ngọt của chàng làm người ta vừa yêu vừa hận, Như Ý là nha hoàn thông phòng, đương nhiên phải hầu hạ chàng, tương lai nàng sinh ra một nam một nữ, phải hảo hảo đối xử tốt với nàng, cho nàng một danh phận.
- Nha hoàn thông phòng còn có trách nhiệm này?
Đường Tiểu Đông giật mình chốc lát, vậy tương lai Đường Sương Lôi Mị gả tới, chẳng phải mỗi người đều mang theo một nha hoàn bồi tiếp đến sao?
Hắn sợ run cả người, cũng không biết bởi vì phải ứng phó nhiều nữ nhân như vậy hay là bởi vì tay nhỏ mềm mại không xương của Hoắc Hàn Yên xoa vào hung khí của hắn.
- Hàn Yên cởi áo cho chàng…
Tiểu mỹ nhân y thẹn động nhân, thanh âm càng nhỏ như tiếng muỗi, vài chữ không thể nghe thấy.
Nàng là lần đầu tiên chủ động nhiệt tình như vậy, Đường Tiểu Đông sảng khoái nói lầm bầm, nhếch miệng lộ răng hít không khí.
Nàng làm như vậy, đều là vì Như Ý.
Từ nhỏ Như Ý hầu hạ nàng, cùng nàng lớn lên, nàng chưa bao giờ đối đãi Như Ý như nha hoàn, có thể nói là tình như tỷ muội.
Vì Như Ý, nàng thật không tiếc lòng bỏ chút công phu.
Đôi mắt Đường Tiểu Đông híp lại thành một đường cong, len lén quan sát biểu tình của tiểu mỹ nhân.
Khuôn mặt nồng đậm xuân triều làm rung động tâm hồn, cộng thêm mấy phần ngượng ngùng, một bộ dáng vừa thương vừa sợ lại có chút bất đắc dĩ, mỹ lệ trêu người.
Đường Tiểu Đông cười nhẹ ha ha:
- Nàng thật muốn để Như Ý cho ta?
- Dạ.
Thanh âm trả lời tuy vạn phần ngượng ngùng, nhưng không có một tia do dự, lộ sự quyết tâm của nàng.
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa nắn khuôn mặt, cười nhẹ ha ha:
- Theo ý nàng vậy, bất quá…
Hoắc Hàn Yên chớp đôi mắt đẹp:
- Chàng chiếm tiện nghi rồi còn điều kiện gì nữa?
Ôm lấy vòng eo mềm mại không xương, Đường Tiểu Đông cười nhẹ nói:
- Nhưng nàng phải đáp ứng ta, phải bồi ở một bên.
- A...
Vẻ mặt Hoắc Hàn Yên đỏ bừng, sẵng giọng nói:
- Chuyện này sao có thể…
- Vì sao không thể chứ?
Đường Tiểu Đông trơ mặt ra, giống như trêu chọc nói: - Song phượng một rồng, có cái gì không tốt, hắc hắc, ta thích nàng ở một bên bồi mà.
Song phi, hắn còn chưa thử qua, khẳng định rất sảng khoái, hắc hắc, tương lai thì 3P và nP, ha ha loại khoái hoạt thần tiên này, sướng nha.
Loại mỹ chuyện này một thời ba khắc không đến, nhưng dần dần sẽ đến, cáp, các lão bà ở trên giường đều rất phóng đãng, chỉ cần xé bỏ tầng ngụy trang xấu hổ của các nàng, tất cả đều ok.
Trước lấy Hoắc Hàn Yên cùng Như Ý thí nghiệm vậy, hắc hắc.
Phong Lưu Phong Lưu - Ngũ Lang Thúc