Số lần đọc/download: 4416 / 114
Cập nhật: 2014-11-25 22:30:45 +0700
Chương 277 - 278:
B
ốn người Liễu Vân bộ dạng người tu luyện, ở tầng tầng lớp lớp người trên đường đi thành Tử Nguyệt, tự nhiên sẽ không thu hút ánh mắt người khác.
Một lúc lâu sau, tửu lâu Tử Nguyệt đã xuất hiện trong tầm mắt bốn người. Tửu lâu Tử Nguyệt là do Thánh điện thành Tử Nguyệt kinh doanh, toàn bộ tửu lâu có một loại khí thế hùng vĩ khó nói, trên dưới chia làm bốn tầng, lung linh dưới ánh sáng nến.
Bởi vì đã trễ, bên ngoài tửu lâu đã sớm treo lên mười mấy chiếc đèn lồng. Trên tấm biển màu đen, những hàng chữ vàng cực lớn có thể nhìn rõ dưới ánh nến.
Dọc theo đường đi, Liễu Vân cũng nói không ít các lời đồn trên đại lục. Những lời đồn nói ra từ miệng Liễu Vân, đương nhiên đều tồn tại chân thật. Có một ít lời đồn, những người như Vương Thiên Hà cũng từng nghe qua, chẳng qua trước đây hắn cho là lời đồn, cũng không phán đoán rốt cuộc là thật giả.
Mà hôm nay từ Liễu Vân lặp lại, tự nhiên hắn biết những lời đồn trước kia là thật.
Ví dụ nói ở sâu trong Tội Ác Sâm Lâm có tồn tại một ít linh thú cường đại, một ít sự tích về cường giả giao chiến với linh thú. Trừ đó ra, Liễu Vân còn nói một ít về chuyện tình của học viện khác.
Tuy rằng ba người Hạ Ngôn đã từ tư liệu hiểu biết không ít về các học viện hạng nhất khác trên đại lục, thế nhưng có một ít thứ chỉ nhìn trên giấy sẽ không thấy.
Trong lời sư phụ Liễu Vân nói, hấp dẫn sự chú ý của Hạ Ngôn nhất chính là tin tức về cường giả mạnh nhất đại lục - Thánh Hoàng.
Trên Đại Lục Long Chi, bất cứ một thời kỳ nào, chỉ có một Thánh Hoàng xuất hiện trước mặt mọi người. Nói cách khác, chưa có người thấy hay nghe qua đồng thời xuất hiện hai vị Thánh Hoàng.
Kỳ thật trước đó Hạ Ngôn cũng có hoài nghi, ý của Liễu Vân kỳ thật là cường giả Linh Hoàng vẫn luôn có một vị.
Trên Đại Lục Long Chi, số lượng người tu luyện nhiều kinh người. Dù là trong đó có một ít hạng người tư chất trác tuyệt, dù là cảnh giới Linh Hoàng vạn phần gian nan, thế nhưng vì sao toàn bộ đại lục vẫn chỉ có một vị Linh Hoàng?
Theo Liễu Vân nói, mỗi khi một vị Linh Hoàng mới xuất hiện, vậy Linh Hoàng trước kia sẽ chết, xác thật mà nói là mất tích.
Bởi vì chưa từng có người nào thấy Linh Hoàng chết thế nào, dù ngay cả Liễu Vân cũng chưa bao giờ thấy cường giả Linh Hoàng tử vong.
Hiện tại Linh Hoàng ở Đại Lục Long Chi, đã tại vị hơn năm mươi năm. Vị Thánh Hoàng năm mươi năm trước cũng chính là khi vị cường giả Linh Hoàng này xuất hiện liền không thấy qua nữa.
Liễu Vân cùng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Nên biết rằng, theo thực lực người tu luyện nâng cao, tố chất thân thể người tu luyện cũng sẽ có bước nâng cao khác nhau.
Cho dù là cường giả Hậu Thiên, cùng có thể kéo dài tuổi thọ của mình tới một mức nào đó. So với người thường chết đi, tuổi thọ người tu luyện phải cao hơn người thường một ít.
Còn cường giả Linh Sư, tuổi thọ lại rất dài. Cường giả Linh Sư bình thường, chỉ cần không phải gặp sự cố bất ngờ mà chết, đa phần đều có thể sống hơn trăm tuổi trở lên.
Còn Đại Linh Sư, tuổi thọ lại dài hơn một chút, về phần cường giả Linh Tông, mượn Liễu Vân mà nói, hiện tại Liễu Vân gần một trăm tuổi, thế nhưng thoạt nhìn bộ dáng chỉ sáu mươi tuổi mà thôi. Lấy tình trạng thân thể Liễu Vân hiện tại mà nói, dù sống thêm một trăm năm nữa, Hạ Ngôn vẫn cảm thấy có thể.
Bởi vậy có thể tính ra, cường giả Linh Hoàng tuyệt đối không dễ dàng chết đi. Thế nhưng cường giả Linh Hoàng mất tích kia, cuối cùng đi nơi nào? Vì sao một Linh Hoàng mới xuất hiện, Linh Hoàng trước kia liền mất tích kỳ lạ?
Lão nhân Thánh Hoàng trong nhẫn Linh La trên tay Hạ Ngôn, bốn ngàn năm trước chính là cường giả Linh Hoàng. Thế nhưng lão lại không hề nói qua chuyện liên quan đến Thánh Hoàng Linh Hoàng với Hạ Ngôn.
Trong lòng Hạ Ngôn mơ hồ cảm giác được, đến khi thực lực người tu luyện đạt đến Linh Hoàng, nhất định sẽ phát sinh chuyện đặc biệt. Cường giả Linh Hoàng, hoặc là đi đến một thế giới bí ẩn, cũng có khả năng tụ tập ở một nơi bí mật nào đó trên đại lục!
- Tới rồi! Ngay lúc Hạ Ngôn cau mày suy tư, giọng nói Liễu Vân truyền vào trong tai. Hạ Ngôn khẽ giật mình, mới nhìn thấy đã tới trước cửa chính tửu lâu Tử Nguyệt. Trước cửa tửu lâu Tử Nguyệt, đồng dạng cùng có bốn gã thị ứng tiếp đãi khách nhân.
- Hoan nghênh các vị tới tửu lâu Tử Nguyệt! Một gã thị ứng cung kính nói với mọi người.
- Chúng ta là nhân viên Học Viện Tử Diệp thành Tử Diệp tới tham gia Hội Giao Lưu học viện lần này.
Liễu Vân khẽ cười nói với mấy người thị ứng kia.
Thị ứng kia nghe vậy, thân người càng thêm đứng thẳng, trên mặt vốn ý cười kéo dài càng thêm cung kính.
- Các vị đại nhân! Mời đi theo ta!
Thị ứng này vươn tay phải, làm một tư thế mới.
Liễu Vân nghiêng người khẽ gật đấu với ba người Hạ Ngôn, liền dẫn đầu nhắc chân đi vào.
Ba người Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà còn có Mễ Tuyết cũng nhấc chân đi vào tửu lâu.
Trong tầng một tửu lâu, đông đảo thục khách đang nâng cốc nói cười. Từ trên ăn mặc của những người này, trong đó hơn phân nửa quần áo ngăn nắp, hiển nhiên là người giàu có thành Tử Nguyệt. Còn một bộ phận khác, lại một thân trang phục dong binh, hơn nữa cầm vũ khí trong tay, trên người cũng tản ra một cỗ khí tức sắc bén đặc thù.
Thị ứng kia mang theo bốn người đi tới tầng ba tửu lâu Tử Nguyệt mới dừng lại.
Tửu lâu Tử Nguyệt này cũng cực kỳ xa hoa, so ra Túy Tiên Lâu thành Tử Diệp thật kém nhiều. Chẳng qua làm Hạ Ngôn có chút kỳ quái, là vì sao tửu lâu này lại không để khách gỡ kiếm vậy chứ?
- Các vị tiên sinh Học Viện Tử Diệp, tửu lâu Tử Nguyệt chúng ta đã sớm chuẩn bị phòng cho các vị, mời theo ta!
Thị ứng kia cung kính nói xong, liền dẫn mọi người đi vào bên trong.
Trên đường đi, Hạ Ngôn thấy bên trên các gian phòng hai bên đều có viết tên. Hơn nữa ở mỗi bên ngoài cửa đều có thị ứng chờ đợi phục vụ.
Thiên Thương Uyển!
Phong Hành Uyển!
"Gian phòng tầng thứ ba này, đều là loại căn hộ cỡ lớn!" Hạ Ngôn nhìn những cái tên, trong lòng thầm nghĩ.
- Đại nhân! Chính là nơi này, Lưu tiên sinh Trung Tâm Giao Lưu cũng ở ngay Đông Lăng Uyển ngay bên cạnh.
Thị ứng kia hơi khom người, mở cửa ra, sau đó lại làm một động tác mới, miệng cũng nói.
Trên cửa này treo bảng viết: Địch Xuân Uyển.
- Lưu tiên sinh? Lưu tiên sinh Trung Tâm Giao Lưu, ngài ấy cũng tới sao? Hạ Ngôn cảm giác được thân thể Liễu Vân thoáng chấn động một chút.
- Hồi bẩm đại nhân! Đúng vậy, ba ngày trước Lưu tiên sinh đã tới rồi! Thị ứng kia thấp giọng trả lời
- Tám học viện, còn có nhân viên học viện nào chưa tới thành Tử Nguyệt không? Liễu Vân gật đầu, thoáng trầm ngâm lại hỏi tiếp.
Thị ứng nói thẳng:
- Đại nhân! Các vị là tới cuối cùng. Các đại nhân học viện khác đều đã ở trong tửu lâu Tử Nguyệt. Đại nhân Học Viện Vọng Long, một tháng trước đã tới tửu lâu Tử Nguyệt chúng ta rồi
-Ồ?
Ánh mắt Liễu Vân lóe lên, bộ dạng có chút bất ngờ.
- Hội Giao Lưu học viện lần này, xem ra mọi người đều rất tích cực mà.
- Đại nhân! Nếu không có việc khác phân phó, ta xin lui xuống trước. Lát nữa sẽ có người hầu tới ngoài cửa hầu hạ, ngài có bất cứ gì cần phân phó, chỉ cần gọi bọn họ làm là được.
Thị ứng này nói xong, liền lui xuống.
Bốn người Hạ Ngôn đi vào Địch Xuân Uyển, gian phòng này quả là một căn hộ cỡ lớn. Vừa bước chân vào, là một phòng khách rất lớn, còn hai bên là mấy gian phòng.
- Mỗi người một phòng, gian phòng này cũng đủ cho chúng ta ở rồi. Liễu Vân nói với ba người Hạ Ngôn.
Gian phòng ở hai bên có chừng tám cái, còn bọn họ mới có bốn người, hoàn toàn có thể ở hai phòng.
Ba người Hạ Ngôn mặt đều lộ vẻ vui mừng, sau đó đều tự chọn một phòng bỏ đồ đạc xuống, chỉnh đốn một hồi liền đi ra phòng khách.
Vương Thiên Hà đã sớm muốn nói, lúc này không nhịn được hỏi Liễu Vân:
- Viện trưởng! Ngài nói tửu lâu này là do Thánh điện thành Tử Nguyệt kinh doanh, thế nhưng vì sao quy củ lại khác thành Tử Diệp cùng chúng ta vậy chứ.
Tửu lâu Thánh điện thành Tử Diệp kinh doanh, thực khách đi vào không thể mang theo vũ khí. Thực khách mang theo vũ khí đều phải tháo kiếm xuống mới có thể đi vào tửu lâu.
Mà tửu lâu Tử Nguyệt này, đi vào tửu lâu hiển nhiên không cần gỡ kiếm gỡ vũ khí.
- Ha ha! Đây cũng không có gì lớn, mỗi địa phương có quy củ bất đồng thì sao chứ. Thành Tử Nguyệt rất gần Thánh địa, thường thường có một ít người tu luyện thế lực rất mạnh mẽ đi qua thành Tử Nguyệt, đồng thời sẽ ở lại một thời gian. Vũ khí của những người này, con cho là có thể dễ dàng lấy xuống sao?
Liễu Vân cười nói.
Nghe Liễu Vân nói như vậy, ba người Hạ Ngôn đều gật đầu.
Vừa này Hạ Ngôn cũng có chút nghi hoặc, chẳng qua xác thật không tính là gì, cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.
- Thảo nào ta thây thái độ của họ thật cung kính, tốt hơn Túy Tiên Lâu thành Tử Diệp chúng ta nhiều lắm.
Vương Thiên Hà lại nói tiếp.
Mặc dù gặp người tu luyện xa lạ chưa thấy qua, vẫn nhanh chóng thích ứng, đương nhiên không dám chậm trễ. Ngay bên cạnh Thánh địa, loại người nào cùng có khả năng xuất hiện. Thánh Hoàng cùng có khả năng xuất hiện rất cao.
Vương Thiên Hà có lẽ cũng đi qua Túy Tiên Lâu, cho nên cùng có chút hiểu biết đổi với Túy Tiên Lâu.
Hạ Ngôn đi qua một lần, lần đó trùng hợp gặp mấy người Tô Cầm, còn dạy cho Phương công tử kia một trận.
- Sư phụ! Vừa này thị ứng kia nói Học Viện Vọng Long kia tới đây trước một tháng là thế nào, vì sao bọn họ lại tới sớm như vậy?
Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi.
Học Viện Vọng Long, trong Hội Giao Lưu học viện lần trước là học viện xếp hàng thứ năm, còn Học Viện Tử Diệp là xếp vị trí thứ sáu.
Hội giao lưu lần này, nói không chừng lần đầu tiên Học Viện Tử Diệp liền có khả năng giao thủ với Học Viện Vọng Long, cho nên ba người Hạ Ngôn cùng quan tâm tối đa tới Học Viện Vọng Long này.
- Học Viện Vọng Long ở thành Vọng Long. Mà thành Vọng Long ở phía Bắc Thánh địa, hết sức xa xôi. Ngồi xe ngựa cũng phải mất bốn năm tháng mới có thể từ thành Vọng Long tới thành Tử Nguyệt. Cho nên đương nhiên bọn họ phải xuất phát rất sớm, tới đây sớm không có vấn đề. Cũng không thể tới trễ được chứ?
Liễu Vân cười cười.
- Thành Tử Diệp chúng ta cách Thánh địa cũng coi như gần. Năm mươi bốn chủ thành trên đại lục, giữa các chủ thành cách nhau rất xa, các con đều rất khó tưởng tượng. Nhất là vùng Bắc Thánh địa, dù là hai chủ thành liền kề nhau, cũng cách xa một tháng hành trình.
Liễu Vân thở dài nói.
Phía Nam Thánh địa, nhân khẩu tương đối dày đặc, thành thị cùng tương đối nhiều. Mà phía Bắc Thánh địa, diện tích đất rộng, thành thị cùng không dầy đặc bằng phía Nam, hơn nữa đất đai cũng không màu mỡ như phương Nam.
Trong Tội Ác Sâm Lâm tràn ngập đủ loại nguy hiểm. Hơn nữa Đại Lục Ám Dạ uy hiếp, cái này làm Thánh địa không thể cách Tội Ác Sâm Lâm quá xa. Nếu không một khi phát sinh náo động lớn, vậy đến lúc đó có khả năng Thánh địa không kịp làm ra phản ứng nhanh nhất.
Đương nhiên, Thánh địa cũng không thể ở quá gần Tội Ác Sâm Lâm, như vậy cần một dải đất giảm xóc. Thành thị giống như thành Tử Diệp, hiển nhiên chính là thành thị giảm xóc.
Các học viện ba hướng khác, cách nơi này quá xa xôi, cho nên nếu tham gia Hội Giao Lưu học viện phải xuất phát từ rất sớm. Đương nhiên có thể tới sớm, vạn nhất nếu tới không đúng lúc trễ mất Hội Giao Lưu học viện, vậy thật là rất không xong.
- Đi! Hiện giờ chúng ta phải đi Đông Lăng Uyển gặp Lưu tiên sinh. Liễu Vân vung tay nói.
- Gặp Lưu tiên sinh?
Hạ Ngôn nghi hoặc, chân mày không khỏi nhíu lại.
Mới này nghe thị ứng nói Lưu tiên sinh đã tới ba ngày trước, Lưu tiên sinh này dường như còn là người trung tâm giao lưu. Hiện tại Liễu Vân lại muốn dẫn bọn họ đi gặp Lưu tiên sinh, hiển nhiên Hội Giao Lưu học viện có quan hệ lớn lao tới Lưu tiên sinh này.
- Lưu tiên sinh là Hội trưởng trung tâm giao lưu, mỗi một lần Hội Giao Lưu học viện đều là do đích thân ngài ấy chủ trì. Không chỉ là tám học viện hạng nhất, còn có Hội Giao Lưu học viện siêu cấp cùng học viện bình thường nữa.
Liễu Vân giải thích.
Nghe Liễu Vân nói như vậy, ba người Hạ Ngôn mới chợt hiểu ra.
Đi ra Địch Xuân Uyển, ngó sang cửa đổi diện chính là Đông Lăng Uyển.
Theo thị ứng đã nói, Lưu tiên sinh chính là ở Đông Lăng Uyển này.
- Mời thông báo Lưu tiên sinh, nói là có Liễu Vân Học Viện Tử Diệp tới gặp. Liễu Vân cười nói với người hầu ngoài cửa Đông Lăng Uyển.
Một người trong hai gã người hầu kia vội trả lời, sau đó đi vào Đông Lăng Uyển.
Một lát sau, gã người hầu liền đi ra.
- Liễu Vân đại nhân! Lưu tiên sinh mời các vị vào. Người hầu kia khom người nói.
Liễu Vân mang theo ba người Hạ Ngôn bước vào Đông Lăng Uyển. Vừa bước vào, Hạ Ngôn liền thấy không ít người ở trong phòng khách, những này cũng đều chuyển mắt về phía mấy người Hạ Ngôn.
- Ha ha! Viện trưởng Liễu Vân, rốt cuộc ngài tới rồi.
Ở trong phòng khách, một lão nhân chôm râu hoa râm đứng lên cười chào hỏi Liễu Vân. Lão nhân này ngồi ở phía trước mọi người, hẳn chính là Lưu tiên sinh Hội trường trung tâm giao lưu rồi. Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua rất nhanh, trong lòng âm thầm suy đoán.
- Ha ha! Lưu tiên sinh vẫn khỏe chứ. Liễu Vân cũng khách khí nói.
Liễu Vân vừa nói xong, mấy lão nhân tuổi tác khá lớn cùng đều chào hỏi với Liễu Vân. Liễu Vân cùng liên tục đáp lại.
"Ba lão nhân này hắn đều là Viện trưởng học viện, thân phận giống như sư phụ. Còn người thanh niên này, cùng có thể là học viên tham gia Hội Giao Lưu học viện lần này. Bên cạnh mỗi một lão nhân, đều có ba học viên. "
Ánh mắt Hạ Ngôn lướt quanh một vòng, liền quan sát mọi người một lần.
Trong lúc ba người Hạ Ngôn quan sát những người này, những học viên trẻ tuổi kia cũng đang quan sát ba người Hạ Ngôn.
Trong ánh mắt hai bên, đều chớp động thần sắc dị thường. Những ngày sau, đó đều là đối thủ so đấu của bọn họ.
Học viên có thể đi vào học viện hạng nhất, người nào không phải hạng người thiên tư trác tuyệt? Tâm cao khí ngạo, tự nhiên là không tránh khỏi, dù là Viện trưởng bọn họ căn dặn qua, cũng không che giấu được ngạo khí trên người.
Từ lúc Hạ Ngôn đi vào Đông Lăng Uyển này, trên mặt vẫn mỉm cười. Còn trên mặt Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết, biểu tình lại có chút nghiêm túc, chăm chú đi theo phía sau Liễu Vân.
- Viện trưởng Liễu Vân! Nghe nói ngài lại thu một tên đệ tử, lúc ta nghe thấy tin này, thật khó mà tin nổi. Đệ tử của ngài hôm nay cũng tới thành Từ Nguyệt chứ?
Lưu tiên sinh mặt đầy tươi cười, nếp nhăn trên khóe mắt cùng giãn ra.
Hạ Ngôn mở ngũ cảm, cảm giác được khí tức của mồi người trong phòng. Lưu tiên sinh còn có ba lão nhân, khí tức của mỗi người đều hết sức ngưng trọng, Hạ Ngôn căn bản không tra ra được thực lực chân chính của những người này. Còn những người thanh niên khác, Hạ Ngôn lại có thể cảm giác sơ lượt, hẳn đều là Linh Sư hậu kỳ, bộ dạng thực lực tương đương Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết.
Đương nhiên, chỉ dựa vào ngũ cảm cảm ứng ra cũng không phải rất chuẩn xác, chỉ là thử sơ qua.
- Không sai, xác thực ta thu một đồ đệ. Liễu Vân cười nói.
Liễu Vân thu đệ tử, cùng không phải là bí mật gì. Mấy lão già học viện khác khẳng định đã sớm biết.
Lưu tiên sinh bồng nhiên chuyển ánh mắt về phía Hạ Ngôn bên cạnh Liễu Vân, mấy lão nhân khác cũng chuyển mắt mình nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Viện trưởng Liễu Vân! Chúng ta đều nghĩ là ngài sẽ không thu đệ tử, không ngờ tới năm nay ngài lại thu một người. Ha ha, đệ tử của ngài nhất định không giống người thường chứ? Chẳng lẽ là vị tiểu huynh đệ bên cạnh ngài, chính là Hạ Ngôn đệ tử của ngài?
Một lão nhân mặt đen ngồi bên phải phòng khác cười ha ha nói.
- Đệ tử chính là Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn bước lên một bước, bình tĩnh đúng mực nói. Oanh!
Hạ Ngôn vừa nói, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều nháy mắt tập trung trên mặt Hạ Ngôn. Tuy rằng vừa này mọi người đều quan sát hắn, chẳng qua không có nóng bỏng như hiện giờ.
Trong tám học viện hạng nhất, chỉ có Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp là không thu đệ tử. Mà hôm nay, Liễu Vân lại làm mọi người bất ngờ khi thu một đệ tử, kỳ thật trước đó mọi người cũng đang bàn luận về đệ tử của Liễu Vân.
- Không tồi! Không tồi!
Một lão nhân tóc trắng gật đầu, ánh mắt lóe lên nhìn Hạ Ngôn nói.
- Liễu Vân à, ánh mắt của ngài thật không tệ. Tuổi nhỏ như vậy mà có phẩn trầm ổn thong dong như thế, khó có được.
Lão nhân ngồi bên trái phòng khách cùng gật đầu tán thưởng.
Mấy người này trong miệng thì tán thưởng, nhưng ánh mắt lại nghiêm trọng.
Kỳ thật lúc này, trong lòng mấy người đều buồn bực. Lấy năng lực của bọn họ, lại không cách nào cảm ứng được dao động linh lực trên người Hạ Ngôn.
Thậm chí trong lòng bọn họ đang suy nghĩ chẳng lẽ đệ tử Liễu Vân mới thu này ngay cả cảnh giới Linh Sư cũng không tới? Bọn họ vừa nhảy ra cách nghĩ này, liền lập tức phủ định ngay. Nếu như Hạ Ngôn ngay cả Linh Sư cũng không tới, Liễu Vân làm sao có khả năng cho Hạ Ngôn tham gia Hội Giao Lưu học viện lần này?
Dù cho quan hệ đặc thù, Liễu Vân cũng sẽ không lấy tiền đồ Học Viện Tử Diệp nói chơi được?
- Đa tạ các vị tiền bối quá khen. Hạ Ngôn nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không nhục danh tiếng sư phụ.
Hạ Ngôn cũng cười nói.
Lưu tiên sinh đứng ở trước, khẽ gật đầu.
- Viện trưởng Liễu Vân, các người cũng nhanh ngồi xuống đi. Ta cùng Viện trưởng Trương Đức Sơn, Viện trưởng Phương Khoát, Viện trưởng Cát Tân đang nói đến Học Viện Tử Diệp các người sao còn chưa tới, không ngờ các người liền đi ra ngay.
Lưu tiên sinh chỉ vào vị trí bên trái cười nói.
Hiển nhiên, những người tới trước bọn họ vừa rồi đang đàm luận vài chuyện.
- Hạ Ngôn! Trong mấy học viện này, chính là các học viện xếp hạng thứ năm đến thứ tám. Trương Đức Sơn kia chính là Viện trưởng Học Viện Vọng Long.
Mấy người ngồi xuống, Liễu Vân thừa dịp khẽ nói với Hạ Ngôn.
Ánh mắt Hạ Ngôn không khỏi liếc nhìn Trương Đức Sơn nhiều hơn. Trương Đức Sơn này khuôn mặt ngăm đen, tuy rằng tuổi lớn một chút, chẳng qua thoạt nhìn có chút cường tráng.
-Ừm.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, ánh mắt lại đảo qua ba học viên trẻ tuổi bên cạnh Trương Đức Sơn. Trong ba học viên Học Viện Vọng Long cũng có một nữ học viên, dáng người rất cao. Tuy rằng ngồi ở bên kia, nhưng Hạ Ngôn cùng có thể cảm giác được, nam học viên ngồi bên cạnh nàng còn phải thấp hơn một ít.
So sánh với nàng, Mễ Tuyết lại có vẻ rất nhỏ nhắn, chẳng qua nếu Mễ Tuyết đứng chung với nàng ta, sợ rằng tất cả ánh mắt nam nhân đều sẽ nhìn về phía Mễ Tuyết.
- Hạ Ngôn! Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Mấy người ngồi vào chỗ của mình, Lưu tiên sinh còn chưa nói gì, Trương Đức Sơn mặt như mực đen lại đột nhiên nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Hạ Ngôn cũng sững sờ, không nghĩ tới Trương Đức Sơn này lại đột nhiên hỏi tuổi mình.
Trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn vẫn theo bổn phận trả lời:
- Đệ tử năm nay mười lăm tuổi, sang một tháng nữa là mười sáu.
- Ồ? Mười lăm tuổi?
Trương Đức Sơn hơi kinh ngạc, sau đó lại cười to.
- Mười lăm tuổi tham gia Hội Giao Lưu học viện. Liễu Vân à, Viện trưởng ngài thật là đủ lòng tin với đệ tử này.
Trương Đức Sơn nhìn những người khác một chút, cười nói.
- Ha ha! Đó là tự nhiên. Liễu Vân cũng cười nói.
Hạ Ngôn lại cảm giác ra Trương Đức Sơn này đối với mình không tốt. Hơn nữa ba gã học viên bên cạnh hắn cùng luôn luôn dùng một loại ánh mắt hung ác nhìn mình.
Khẽ cau mày, trong lòng Hạ Ngôn nhanh chóng xoay chuyển, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Học Viện Vọng Long này cùng Học Viện Tử Diệp chúng ta quan hệ không được tốt?"
- Hắc hắc! Ngày kia là ngày Hội Giao Lưu chính thức bắt đầu. Liễu Vân, ngài dự định đệ tử của ngài an bài ở trận thi đấu thứ mấy?
Trương Đức Sơn lại hỏi.
- Cái này, ta còn chưa quyết định, có thể ngày kia mới có quyết định được. Trương Đức Sơn, chẳng lẽ ngài có chủ ý cao minh gì sao?
Liễu Vân híp mắt, cười hỏi.
- Nào có, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Trương Đức Sơn vội vàng xua tay:
- Chẳng qua đệ tử Hạ Ngôn của ngài mới mười lăm tuổi, ngài yên tâm để hắn ra trận như vậy? Vạn nhất bị thương thì không tốt lắm đâu.
Ngữ khí Trương Đức Sơn có chút quái dị, người ở đây đều nghe ra được.
Chẳng qua Viện trưởng hai học viện khác cùng không nói ra, mặt ngoài tươi cười nhìn Trương Đức Sơn cùng Liễu Vân. Dù ngay cả Lưu tiên sinh cũng không có ý mở miệng.
Lúc này Hạ Ngôn đã có thể kết luận Học Viện Tử Diệp cùng Học Viện Vọng Long khẳng định có khúc mắc gì đó, nếu không thì Trương Đức Sơn sẽ không nói như thế.
Mặc dù trong lòng thật sự khinh thường mình, cũng không có khả năng nói móc thẳng ra như vậy. Huống hồ, lão là trưởng bối, mình là vãn bối, lão cần gì phải nói như vậv trước trận đấu chứ?
Chẳng qua Trương Đức Sơn cùng Liễu Vân sư phụ đối thoại, hiển nhiên không tới lượt mình. Hạ Ngôn cũng chỉ mỉm cười ở một bên nghe.
Mễ Tuyết cũng mặt lạnh không chút khách khí trợn trừng nhìn Trương Đức Sơn, nếu không phải ở trường hợp này, sợ rằng bọn họ đã không để ý thực lực đối phương nhảy ra lớn tiếng rồi.
Còn Vương Thiên Hà, trên mặt lại không chút thay đổi.
- Trong trận đầu, thắng bại khó liệu, dù là bị thương thật thì cũng là bình thường. Nếu lo lắng bị thương sẽ không lên trận đấu nữa, thì làm sao nâng cao thực lực của mình, càng đừng nói đánh giết địch nhân Đại Lục Ám Dạ.
Liễu Vân không mặn không nhạt lắc đầu nói, giống như không nghe ra hàm nghĩa trong lời đối phương nói.
- Sư phụ! Nếu đệ tử giao thủ với Hạ Ngôn nhất định sẽ xuống tay nhường ba phần.
Một gã học viên trẻ tuổi bên cạnh Trương Đức Sơn đột nhiên liếc nhìn Hạ Ngôn, khinh thường nói.
Người thanh niên này, hiển nhiên là đệ tử của Trương Đức Sơn.
- Ha ha! Hạ Ngôn nhỏ hơn ngươi nhiều, ngươi tự nhiên phải nhường ba phần mới phải. Trương Đức Sơn liếc nhìn đệ tử mình, cười to nói.