To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Quai Quai Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 377
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 681 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:33:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241: Dọn Ra Ngoài (1)
ai ngày sau.
Sắc trời mờ mịt, nóng bức, như sắp đổ mưa.
Hạ Tử Du ngồi trên giường bệnh, không nói lời nào cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Chị Dư bưng bữa trưa vào phòng bệnh, "Bà tổng giám đốc, hôm nay cô cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?”
Hạ Tử Du sững sờ quay đầu nhìn về phía chị Dư, chỉ gật nhẹ đầu.
Chị Dư đặt bữa ăn sáng lên mặt bàn ở trên giường bệnh, "Dùng cơm trưa đi!"
Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Bây giờ tôi không muốn ăn, để đó đi!”
Chị Dư khuyên nhủ, "Mấy ngày nay cô đều không có ăn gì, cô ăn một chút đi!”
Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Tôi hơi mệt, chờ chút tôi tỉnh lại sẽ ăn sau!”
Chị Dư gật đầu, "Vậy cô nghỉ ngơi thêm lát nữa đi..... Tôi sẽ ở đây trông chừng cô."
Gương mặt tái nhợt của Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười, “Chị không cần ở đây trông chừng tôi, tôi không sao, chỉ muốn nghỉ một lát.”
"Vậy cũng được...." Chị Dư giúp Hạ Tử Du hạ xuống gối đầu.
Hạ Tử Du chui vào chăn, nhắm lại mí mắt đã nặng trĩu.
Chị Dư kéo chăn đắp cho Hạ Tử Du, lúc chị Dư chuẩn bị xoay người rời đi, Hạ Tử Du đột nhiên nắm lấy cánh tay Chị Dư.
Chị Dư xoay đầu nhìn Hạ Tử Du, "Bà tổng giám đốc, cô có gì cần dặn dò sao?”
Hạ Tử Du cắn cắn môi sau đó nói, "Có thể cho tôi mượn điện thoại của chị dung một chút không?”
Chị Dư lập tức đoán được mục đích của Hạ Tử Du, "Cô muốn điện thoại cho tổng giám đốc?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Tôi mượn điện thoại người khác gọi cho anh ấy đều bị chặn cuộc gọi........ Tôi nghĩ chỉ có điện thoại của chị mới có thể liên lạc được.”
Chị Dư đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Bà tổng giám đốc, tôi nghĩ cô nên biết nguyên nhân cô không thể liên lạc được với tổng giám đốc...."
Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn chị Dư, "Anh ấy thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?"
Chị Dư không chút nào giấu giếm nói, "Đúng vậy, hai ngày nay tổng giám đốc chưa từng hỏi thăm tình hình của cô, đương nhiên có lẽ vì tổng giám đốc biết có tôi chăm sóc cho cô, nhưng mà, tổng giám đốc không muốn đối mặt với cô cũng là thật.”
Giống như nghe được một tin khó có thể chấp nhận, tròng mắt trong suốt trợn to, “Anh ấy không hỏi thăm tôi.”
Chị Dư nghiêm nghị trả lời, "Ngoài sự cặn dặn của tổng giám đốc bảo tôi đến đây chăm sóc cô, tôi không nhận được cuộc điện thoại nào khác của tổng giám đốc.”
Hạ Tử Du thất vọng rũ mắt xuống.
Chị Dư thấy thế liền xoay người bỏ đi.
"Chị Dư."
Hạ Tử Du lần nữa lên tiếng gọi lại dáng vẻ chuẩn bị đi của chị Dư.
Bước chân của chị Dư dừng lại, đưa lưng về phía Hạ Tử D, "Cô nói đi?"
Hạ Tử Du nhắm mắt, khẩn cầu nói, "Không thể cho tôi mượn điện thoại một chút được sao?”
Chị Dư không suy nghĩ lắc đầu, "Xin lỗi, Bà tổng giám đốc, tôi sẽ không giúp cô!"
Nghe giọng nói lạnh lùng của chị Dư, đôi mắt Hạ Tử Du dần dần nóng lên như sắp khóc.
Mặc dù đoán được phản ứng của Hạ Tử Du lúc này, nhưng chị Dư vẫn không chút tiếc thương nói, "Bà tổng giám đốc, có thể cô vẫn chưa biết, ba nuôi cô đã bị Arsène sát hại rồi...."
"Cái.... Cái gì?"
Hạ Tử Du chợt ngồi bật dậy, không thể nào tin nhìn bóng lưng chị Dư.
Chị Dư lạnh lùng nói, "Ba nuôi của cô là do cô gián tiếp hại chết....... Bởi vì cô đưa ra một quyết định sai lầm, Cô hại chết ba nuôi cùng đứa con của cô, còn hại tổng giám đốc suýt nữa bị thương, cô Đan hiện này còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện....... Cô nên tự kiểm điểm lại những việc mình đã làm, nếu như cô Đan cuối cùng không tỉnh lại, cô thật phạm phải tội danh hại chết ba mạng người.”
Ba mạng người....
Ba mạng người....
Lời nói của chị Dư không ngừng vang dội trong đầu Hạ Tử Du, giờ phút này giống như có một chiếc gông xiềng nặng nề đặt vào đầu Hạ Tử Du, Hạ Tử Du muốn giải thích, nhưng trái tim đau đớn lại làm cô không thể nói thành lời.
Chị Dư cuối cùng nói, "Nếu như không phải là tổng giám đốc ra lệnh cho tôi không được phép cãi lại, vào lúc này tôi tuyệt đối sẽ không tình nguyện ở lại đây chăm sóc cô, lại càng không nguyện ý gọi cô bằng tiếng kính trọng “Bà tổng giám đốc ”, xin tha lỗi vì tôi đã nói thẳng suy nghĩ của mình.”
Lời nói của chị Dư khiến cho đáy lòng Hạ Tử Du càng thêm đau đớn, cô dùng sức cắn môi mình, trong đầu đều là những sự việc đã phát sinh trong những ngày qua.
-----
Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa.
Được các y tá hết lòng chăm sóc, cơ thể suy yếu vì sinh non của Hạ Tử Du cũng từ từ chuyển biến tốt, mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng sức khỏe đã không có gì đáng ngại.
Y tá mở cửa sổ cho ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mỉm cười nói, "Cô Hạ, khí trời hôm nay rất tốt, tôi đỡ cô ra vườn hoa đi dạo!"
"Được."
Y tá cẩn thận từng li từng tí đỡ Hạ Tử Du xuống giường.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Du xuống giường sau khi sinh non, cảm giác khi hai chân chạm đất khiến cô có chút không thích ứng.
Y tá cười nói, "Cô đã nằm liên tục mấy ngày, cơ thể vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nên mới có chút không quen."
Sau khi Hạ Tử Du đứng vững, cảm kích nói với y tá, "Cám ơn các cô mấy ngày nay chăm sóc cho tôi, tôi không sao rồi, cô không cần phải khẩn trương đỡ tôi.”
Y tá thân thiện nói, "Cô nên để cho tôi đỡ cô đi vườn hoa, coi như tôi dẫn dường cho cô.”
Hạ Tử Du cảm kích nói, "Cám ơn."
Y tá đỡ Hạ Tử Du đến vườn hoa.
Quang cảnh bệnh viện rất thanh tĩnh, tất cả bệnh nhân đang cảm nhận không khí mới mẻ dưới tán cây, y tá chọn cho Hạ Tử Du một chỗ chỗ có ánh mặt trời chiếu qua tán lá, rồi đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế.
Y tá đi tươi cười nói, "Cô Hạ, không khí nơi này tốt hơn so trong phòng bệnh chứ?"
"Đúng vậy, không khí vườn hoa rất tốt."
Ngay sau đó ý tá đứng bên cạnh Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du lẳng lặng nhìn về phía trước, đột nhiên có một người đàn ông cẩn thận dắt một người phụ nữ bụng to xuất hiện trước mặt của Hạ Tử Du.
Động tác của người đàn ông rất cẩn thận, thỉnh thoảng nhắc nhở người vợ dưới chân có cục đá, mà người vợ mang bụng to tuy trách người đàn ông khẩn trương thái quá, nhưng sắc mặt lại tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Nhìn hai vợ chồng họ ân ái, Hạ Tử Du giống như nhớ đến giờ khắc hạnh phúc của mình, cô cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ có thai nọ, theo bản năng đưa tay lên sờ bụng mình........
Vốn tưởng rằng bụng mình cũng đang nhô cao như thế, nhưng khi Hạ Tử Du vuốt ve thì mới phát hiện bụng lại trở nên bằng phẳng.
Hạ Tử Du cúi nhìn phần bụng bằng phẳng của mình, lúc này mới ý thức đến việc con cô đã không còn nữa....
Hạ Tử Du sững sờ đặt tay ở bụng, trong tim dâng tràn lên một hồi đau đớn.
Y tá chú ý tới người phụ nữ có thai trước mắt cùng động tác lúc này của Hạ Tử Du, nên vội vàng nói, "À, cô Hạ, tôi thấy mặt trời chỗ này hơi chói, hay là chúng ta đổi sang bên kia đi...."
Hạ Tử Du lắc nhẹ đầu, "Tôi muốn một mình ở đây yên tĩnh một lát."
Y tá khó xử, "Nhưng mà...."
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, nhìn y tá sau đó ra vẻ thoải mái, cười nhạt nói, "Tôi không sao...."
Y tá dĩ nhiên biết nước mắt đã sắp ngập đầy quanh hốc mắt Hạ Tử Du, nhập viện năm ngày, không có ngày nào mà Hạ Tử Du không rơi lệ, biết Hạ Tử Du muốn một mình yên tĩnh, y tá cũng không miễn cưỡng, nhẹ giọng nói, "Được rồi, cô Hạ, tôi đứng cách cô 50m, nếu như cô muốn về lại phòng bệnh thì cứ lên tiếng gọi tôi, công viên quá lớn, nếu cô tự trở về sẽ không biết đường.”
"Cám ơn."
Y tá đắp tấm chăn mỏng lên đầu gối cho Hạ Tử Du, ngay sau đó rời đi.
Sau khi y tá đi, Hạ Tử Du lần nữa đưa mắt nhìn về phía trước, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh ấm áp những lần cô cùng Đàm Dịch Khiêm thảo luận về đứa bé này.......
Bọn họ cũng rất quý trọng đứa trẻ không dễ dàng mới có được này, nhưng cô lại không bảo vệ tốt.......
‘Anh không cách nào đối mặt với em!’
Đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh khi anh nói với cô những lời này.
Cô biết những lời này bao hàm những cảm xúc rất tệ trong lòng anh, có mất mắt, có thất vọng, cũng có đau lòng....
Vào lúc này cô rất muốn nhìn thấy anh, sau đó giải thích rõ với anh những việc xảy ra, nhưng tại sao cô lại cảm thấy những giải thích đó cũng trở nên vô dụng với họ?
Chị Dư nói anh không hề hỏi thăm đến cô....
Anh không thèm để ý đến cô sao?
"Bà tổng giám đốc."
Tếng gọi cung kính cắt đứt suy nghĩ Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngước đôi mắt trong suốt long lanh nước lên nhìn chị Dư.
Chị Dư cũng thấy nước mắt quanh hốc mắt Hạ Tử Du, nhưng cũng không có chút thương tiếc, bình tĩnh hỏi, "Tôi tới phòng bệnh y tá nói cô tới đây tản bộ..... Hôm nay tôi đã hỏi bác sĩ về tình hình sức khỏe của cô, bác sĩ nói cô đã không có gì đáng ngại, tôi muốn hỏi cô, lúc nào cô muốn xuất viện?”
Hạ Tử Du lấy tay gạt đi nước mắt, không muốn ở trước mặt người khác để lộ ra sự trạng thái không hay của mình, nhưng nước mắt cứ chảy ra không nghe theo sự sai bảo của cô, một giọt vừa được lau đi, một giọt khác tiếp theo lại rơi xuống.
Liên tục hít hai hơi thật dài, điều chỉnh tốt tâm tình, Hạ Tử Du mới lên tiếng, "Sức khỏe tôi đã không sao, nếu như có thể làm thủ tục xuất viện, ngày mai chị đi làm đi!”
Chị Dư gật đầu hỏi, "Vậy.... Là trở về Los Angeles sao?"
Câu hỏi của Chị Dư khiến Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn chị Dư, vẻ mặt như có điều không hiểu. "Sao chị lại hỏi thế?" Nhà của cô ở Los Angeles, cô đương nhiên là về Los Angeles rồi....
Chị Dư hời hợt nói, "Tổng giám đốc chỉ giao cho tôi tới nơi này chăm sóc cô, chứ không bảo tôi đưa cô về Los Angeles."
Hạ Tử Du nhìn gương mặt lạnh lùng của chị Dư bất chợt sửng sốt.
Chị Dư lại hỏi, "Cô chắc chắn muốn ngày mai để tôi làm thủ tục xuất viện sao?”
Hạ Tử Du thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói, "Ngày mai đi!"
Chị Dư gật đầu, "Vậy tôi đi trước!"
Hạ Tử Du không nói gì thêm.
Sau khi chị Dư rời đi, y tá đi tới bên cạnh Hạ Tử Du.
Y tá thấy chị Dư vội vã rời đi, không khỏi hỏi, “Cô Hạ, chị Dư này không phải là cấp dưới được ông Đàm phái đến chăm sóc cô sao? Tại sao cô ấy lại lạnh nhạt với cô như vậy?”
Hạ Tử Du trầm mặc không nói gì.
Y tá thấy Hạ Tử Du không trả lời cũng không hỏi nhiều, nói sang chuyện khác, "Cô Hạ, cô mệt không? Tôi đưa cô về phòng bệnh!"
Hạ Tử Du không trả lời y tá, mà nghiêm túc nói, "Cô y tá, tôi có thể nhờ cô một việc.....”
Gương mặt y tá vẫn mỉm cười ngọt ngào, “Xin cứ nói!”
"Xin cô giúp tôi mua một vé máy tối ngày mai đi Los Angeles........”
Định Mệnh Anh Và Em 2 Định Mệnh Anh Và Em 2 - Quai Quai Băng