Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 230: Một Đệ Tử
H
ết trận đấu, Diệp Thiên Vân liền lái xe rời khỏi Hắc Thị Quyền Tái, hắn vừa lái xe vừa nhớ lại trận đấu vừa rồi, hắn rất cảm thấy hiếu kỳ về trận đấu với đô vật Nhật Bản kia, hơn nữa cũng đã có chút hiểu rõ thêm về môn này, mặc dù không quen thuộc như là võ thuật, nhưng mà vẫn hơn nhiều so với người bình thường.
Kỳ thật thì đô vật cũng là nghề nghiệp có tình nguy hiểm nhất định, so sánh với những môn khác, tính mạng của đám đô vật ngắn hơn. Bọn họ phải không ngừng ăn nhiều, thật nhiều, mập mạp đến quá độ, vì thế trái tim sẽ yếu, huyết áp không ổn định, công năng của nội tạng bị suy yếu, mà chân cũng khó chịu nổi trọng lượng cơ thể mà thường bị thương. Chẳng qua ở nước của họ lại rất được hoan nghênh.
Nghề nghiệp đô vật cần hình thể phải cao to, ít nhất thể trọng phải hơn 120kg. Đô vật nhất lưu thì thể trạng thân thể phải thật lớn, kỳ thật thì hình thể cùng lực lượng của họ có quan hệ rất lớn đến thực phẩm mà họ sử dụng, lực ăn kinh người ước chừng phải gấp mười lần người bình thường. Mà đô vật thì không có nội kình như võ giả, họ hoàn toàn dựa vào lực lượng của cơ thể.
Đô vật mặc dù mất đi khoản tốc độ cùng tính linh hoạt, nhưng mà về lực lượng lại cực kỳ kinh khủng, cơ bản có thể bù đi tình thế xấu kia.
Trong trận đấu, đô vật có thể nắm đai lưng của nhau, rồi ôm đầu, cổ, tứ chi, có thể chụp ngực kéo chân đối phương, nhưng mà không được đá vào ngực, bụng đối thủ, không được kéo tai, tóc, và mắt, chỗ yếu hại, không được dùng quyền đánh hoặc Quan Tiết Kỹ để đánh đối phương. Mà những đô vật cấp Hoành Cương thì lại khác, bọn họ huấn luyện trường kỳ hoàn toàn theo cách đấu.
Diệp Thiên Vân cũng có được không ít tâm đắc trong trận đấu này, trận này giao thủ quả thật có chút khó khăn, thân thể của đám đô vật đều phòng thủ và cũng chính là vũ khí tấn công tốt nhất, năng lực chống đỡ vô cùng mạnh, trọng quyền 300kg mà nói căn bản không thể tổn thương bọn họ. Lúc giao thủ thì chiêu số tốt nhất nên có nội kình bên trong, như vậy mới có thể thấu qua cơ thể mà vào công kích bên trong được. Quyền pháp cũng phải có lực xuyên thấu, như vậy mới có ưu thế trong trận đấu.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Vân đi đến võ quán Thành Phong, từ nơi hắn ở đến võ quán chỉ tốn có 10 phút, lúc sớm những người trên đường cũng rất vội vàng, những hắn lại tách biệt hoàn toàn với người đi đường, bởi vì phương thức bước đi của hắn rất đặc biệt, chính là chắp tay sau lưng mà đi.
Kỳ thật thì rất nhiều người già cũng thích đi kiểu đó, mà Diệp Thiên Vân cũng vậy. Dáng đi giống như một lão già, chậm như rùa đi trên đường tấp nập.
Hắn ở Hình Ý môncùng Ngũ Vị học được rất nhiều điều mới lạ. Mà Hình Ý Quyền hay cũng gọi là Hành Ý Quyền. Thối công (công pháp chân) cũng rút từ trong Tam Thể Thức ra, cũng là đi lại. Hai tay chắp sau lưng là bởi vì muốn thôi động xương sống, tay chắp sau mà thân cố giữa thắng như vậy mới có lợi cho thân thể. Rèn luyện thời gian dài có thể khiến xương sống mạnh mẽ hơn.
Xương sống cũng chính là một bộ phận rất trọng yếu trên cơ thể người, người luyện võ cũng dựa vào nó mà phát lực, toàn thân khí kình xuất qua, như vậy khi xuất thủ với người khác mới không có hại. Có đôi khi con người đang toàn lực phát công mà xương sống không chịu nổi lực lượng lớn như vậy, lúc đó có thể sẽ ‘sụn lưng’.
Những ông già thích đi chắp tay sau lưng, đó là những điều truyền ra từ trong võ thuật, những điều đã dung nhập vào cuộc sống.
Đi tới võ quán, Diệp Thiên Vân ăn sáng một chút, sau đó nghỉ ngơi mười phút đồng hồ rồi bắt đầu huấn luyện, hắn huấn luyện rất đơn giản, chính là luyện quyền pháp phối hợp với Thiên Vân Bộ. Mỗi chiêu mỗi thức đều ma luyện vô số lần, như vậy lúc đối chiến mới có thể phát huy hết khả năng.
Luyện khá lâu, Thạch Thanh Sơn mới từ trên lầu đi xuống, hắn nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì tiến tới nói: “Sư phụ, anh mỗi ngày đều tới sớm như vậy. Cần phải nghỉ ngơi thích hợp, tôi thấy anh luyện cũng mệt rồi!”
Tay Diệp Thiên Vân vẫn không dừng lại, hắn ‘Ừ’ một tiếng rồi nói: “Gần đây tình hình các võ quán ở Băng Thành thế nào? Có đại sự gì không?”
Thạch Thanh Sơn suy nghĩ nửa ngày rồi nói: “Có thì cũng có, đó là việc gần đầy võ quán Hòa Sinh rất lợi hại, dành được danh đệ nhất thì chưa nói, kết quả lại còn cực kỳ nghiêm trọng. Mấy võ quán khác ở Băng Thành đều tìm họ gây phiền toái, mà hai ngày trước quán chủ của võ quán Kim Cương cũng bị bọn họ đả thương, hình như muốn tìm người đến đối phó.”
Diệp Thiên Vân vốn muốn hỏi về tình hình võ quán gần đây, không ngờ vấn đề của Thạch Thanh Sơn lại về võ quán Hòa Sinh, điều này không khỏi khiến hắn nhớ lại chuyện xảy ra ở quán bar đêm đó, vì thế hắn ngừng lại, hỏi: “Lai lịch của Hòa Sinh võ quán không rõ ràng, chẳng qua chỗ dựa cũng không phải là đại môn phái gì, có thời gian ta sẽ đi xem một chút.”
Thạch Thanh Sơn nghe thấy ý bất mãn trọng giọng nói, hắn biết nếu Diệp Thiên Vân muốn qua đó phế người, vì thế lo lắng cả nửa ngày mới nói: “Kỳ thật thì võ quán Hòa Sinh vẫn có địch ý với chúng ta. Lần trước sau khi kết thúc võ hội, tôi đã qua chỗ bọn họ một lần, bọn họ tựa hồ vẫn cảm giác được chúng ta mới là đệ nhất võ quán, vì thế nói muốn tìm cơ hội luận bàn với chúng ta một chút.”
Diệp Thiên Vân nghe thấy nói không có chuyện gì, hai võ quán luận bàn là chuyện bình thường, chẳng qua cùng với võ quán Hòa Sinh luận bàn thì lại khác hoàn toàn, vì trong võ quán này có võ giả. Lấy thân thủ võ giả mà cùng tỷ thí với đệ tử võ quán thường thì căn bản là lấy mạnh hiếp yếu, bởi vậy hắn gật đầu nói: “Không nên luận bàn với võ quán Hòa Sinh, ta đã từng gặp qua võ giả của võ quán đó, nên tránh mũi nhọn đi. Nếu không lấy thực lực của cậu mà muốn thắng bọn họ là vô cùng khó.
Thạch Thanh Sơn do dự cả nửa ngày rồi nói: “Tôi cũng không muốn luận bàn với bọn họ, chẳng qua là vị trí của tôi không cho phép tôi lui bước. Tôi mà đại biểu của võ quán, hiện tại lại là quán chủ, như vậy mà cúi đầu với người ta thì cảm thấy không được tự nhiên!”
Diệp Thiên Vân cười ha hả nói: “Kỳ thật cậu cũng không cần nghĩ như vậy, võ quán luôn có bài danh trước sau, nếu như tất cả đều như nhau, vậy thì võ quán đã thành chiến trường rồi, nên bình tâm một chút.” Nói xong hắn lại hơi dừng lại, thở dài nói tiếp: “Kỳ thật tôi cũng không muốn cúi đầu trước người khác, tuổi trẻ khí thịnh. Mặc dù hiện giờ nói là tốt lắm, nhưng mà không đuổi kịp người ta, cậu phải nhận thức được điểm này! Một quán chủ không phải chỉ cần không nhún nhường, mà địa vị càng lớn trách nhiệm lại càng cao, tôi tự nhận là không làm được, chỉ hy vọng cậu có thể làm được thôi!”
Giọng nói của Diệp Thiên Vân rất thành khẩn, cũng không có ý giáo huấn, điều này khiến Thạch Thanh Sơn rất sửng sốt, sau đó hắn cười nói: “Đúng vậy, tâm sự của sư phụ thật ra còn hơn tôi nhiều, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt!”
Diệp Thiên Vân khẽ cười nói: “Vấn đề như vậy tốt nhất cậu nên hỏi ý Vương thúc của cậu, hắn mới là người hiểu rõ, còn như ta thì không hiểu chuyện này lắm, không thể dạy cậu được. Mỗi người đều am hiểu khác nhau, có chỗ cậu cũng có thể là sư phụ của tôi!”
Thạch Thanh Sơn nghe xong thì nhất thời xấu hổ nói: “Tôi lại cảm thấy mình không có chỗ nào có thể làm sư phụ anh, tôi chỉ cảm thấy….” Hắn nói xong, dưới lầu cũng có năm sáu người đi lên, mà người dẫn lên chính là cô nàng Tiểu Linh.
Thạch Thanh Sơn vội nuốt lại mấy lời chưa kịp nói kia. Hắn hiện giờ xem như là quán chủ, hiển nhiên phải ra đón tiếp rồi.
Tiểu Linh nhìn thấy Thạch Thanh Sơn, sắc mặt không tốt lắm, chẳng qua là khi thấy được Diệp Thiên Vân thì tốt hơn nhiều, nàng vừa cười vừa nói: “Mấy vị này là khách của võ quán, muốn gặp anh!”
Trong đám người tới có một người đi lên, ôm quyền nói: “Thạch quán chủ? Anh nhớ tôi không?”
Sắc mặt Thạch Thanh Sơn cười cười tự nhiên, cũng ôm quyền đáp lễ: “Mã Phi tiền bối, hôm nay đến có chi chỉ giáo?”
Lông mày Mã Phi thoáng nhăn lại, cũng mang ý cười, nói: “Lần trước trong lúc đấu giữa các võ quán, Thành Phong không tham gia, cho nên cũng không luận bàn được, hôm nay quán chủ chúng tôi cố ý phái mấy đệ tử đến để trao đổi võ thuật, luận bàn một chút!”
Diệp Thiên Vân nghe xong thì trong lòng cười cười, từ chuyện ngày hôm qua hắn đã hiểu hết đám người này rồi, mà nhìn qua một chút, đúng thật là có một võ giả, hơn nữa đang đứng ở giữa. Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, xem ra Hòa Sinh võ quán ít nhất có 4, 5 võ giả, nhiều cao thủ như vậy tập trung ở một võ quán nhỏ để làm gì?
Thạch Thanh Sơn biến sắc, sau đó nhìn lướt qua Diệp Thiên Vân, lúc này mặt mới mang ý cười mà nói: “Thật là không đúng dịp, hiện giờ đệ tử còn chưa có tới, tôi thấy….”
Mã Phi khoát tay cắt lời của Thạch Thanh Sơn lại, sau đó chậm rãi nói: “Tôi thấy Thạch quán chủ tự mình chỉ giáo cũng tốt, tất cả đều là người tập võ, nên sảng khoái mà!”
Thạch Thanh Sơn quả thực rất bực, nhưng mà hắn cũng vừa mới nói với Diệp Thiên Vân, vì thế nhất thời có chút do dự.
Mã Phi mỉm cười nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là luận bàn, chẳng lẽ sẽ làm bị thương cậu chắc?”
Thạch Thanh Sơn nghe xong hơi nhíu mày, ý tứ của Hòa Sinh võ quán này rõ ràng là khiêu khích, hắn đang cắn răng muốn nói, thì đột nhiên Diệp Thiên Vân ở bên cạnh lại đi tới, chậm rãi nói: “Quán chủ, để tôi đấu với họ đi!”
Thạch Thanh Sơn mừng rỡ, nhưng vẫn không dám biểu lộ ra, sắc mặt ra vẻ bình tĩnh nói: “Như vậy cũng tốt, vậy thì anh tới trao đổi với bọn họ chút đi.”
Mã Phi nhìn Diệp Thiên Vân cả nửa ngày rồi nói: “Ngươi là ai?”
Diệp Thiên Vân lạnh nhạt nói: “Một đệ tử!” Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng đi tới, khiêu khích: “Ai tới tỷ thí đây?”
Mã Phi nhìn mấy người phía sau, sau đó được võ giả kia ám chỉ, hắn nói: “Nếu đã vậy, chúng cũng xuất ra một đệ tử để so chiêu!” Hắn vừa nói xong thì nói với võ giả kia: “Tô Võ, hai người luận bàn đi!”
Võ giả tên gọi Tô Võ kia ôm quyền nói: “Được!” Vừa nói thì vừa bước lên quyền đài.
Mã Phi nói tiếp: “Chúng ta ở đây có DV chứ, vậy thì quay lại lúc hai bên tỷ thí, sau đó mỗi bên giữ một bản, có thể để cho đám đệ tử trao đổi, học hỏi!”
Sắc mặt Thạch Thanh Sơn lúc này xanh mét, nếu hắn thua trận thì tin tức thất bại này sẽ bị công bố ra, vậy thì còn mặt mũi gì mà dạy đệ tử, còn may là giờ có Diệp Thiên Vân, vì thế, hắn lạnh lùng nói: “Được!”
Mã Phi lại được voi đòi tiên nói: “Nếu đệ tử Hòa Sinh võ quán chúng ta may mắn thắng một chiêu nửa thức. Vậy xin quán chủ tận tay chỉ giáo!”
Thạch Thanh Sơn vốn đã tức giận lắm rồi, nghe xong lời này liền lập tức nói: “Hiển nhiên!”
Mã Phi cũng không thêm gì nữa. Ánh mắt hắn đã tập trung lên đài, mà phía sau hắn cũng có người bắt đầu quay DV lại, sau đó hắc hướng về phía Tô Võ ra dấu thành công!
Tô Võ sau khi thủ thế, đột nhiên lao về phía Diệp Thiên Vân, tay đánh ra một chưởng, chưởng này rất thật, có vẻ muốn tốc chiến tốc thắng.
Nếu như người chiến là Thạch Thanh Sơn, vậy thì hôm nay nguy rồi, bởi vì đối phương là võ giả. Nhưng mà trên đài lúc này là Diệp Thiên Vân, sắc mặt hắn hiện giờ vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy chiêu thức của đối phương thì không lùi mà tiến, khoảng cách khi còn 1 mét thì xuất ra một cước. Chiêu này vừa nhanh vừa ngoan độc.
“Thịch” một tiếng, một cước này ngực Tô Võ, khiến Tô Võ bị bắn ra ngoài, đập vào vách chắn ngã xuống đất, khiến quyền đài cũng chấn động.
Mấy người xem ở phía dưới lúc này thấy lạnh hết cả người, không ngờ Tô Võ bị một chiêu đánh bay.