Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 75: Cấm Chú, Nguyệt Ma Thần Giáng Lâm. [3]
Tộc Nghịch Thiên Ma Long sinh sản cực chậm, mỗi trăm năm có một lần cơ hội sinh dục. Mỗi lần chỉ có thể sinh ra một hậu đại. Có lẽ bởi vì là ma tộc, nơi Hắc Long sinh sản khác với Long tộc. Bọn chúng không phải đẻ trứng mà là thai nhi. Đây cũng là lý do quan trọng vì sao Nghịch Thiên Ma Long mới sinh ra đã bắt đầu cường đại. Mỗi lần sinh sản, Nghịch Thiên Ma Long đều chỉ có thể sinh một, cả ngàn năm nay chưa từng xuất hiện tình huống song bào thai dù chỉ một lần.
Thực lực Hắc Long có thể nhìn ra từ hình thể lớn nhỏ. Dài dưới hai mươi mét gọi chung là kỳ ấu sinh, từ hai mươi đến năm mươi mét là kỳ thành niên, cũng chính là khoảng cấp tám. Mà trên năm mươi mét chính là thân vệ của Ma Long Hoàng. Trong đó, thủ hạ của Ma Long Hoàng Phong Tú có mười hai ma vương, thân hình dài hơn tám mươi mét, nghe nói linh lực đều trên ba mươi vạn. Có thể thấy tộc Nghịch Thiên Ma Long mạnh cỡ nào.
Nếu không phải Ma Thần Chi Vẫn có nhiều trang bị mạnh, chỉ bằng lực lượng bản thân thì không thể nào uy hiếp được Ma Long Hoàng. Thân hình khổng lồ trên bầu trời lại dài hơn năm mươi mét. Thanh rồng ngâm hấp dẫn tất cả ánh mắt, một luồng sáng tím nhạt từ người nó phát ra.
Không có khí thế khủng bố, nhưng thân hình khổng lồ này bỗng xuất hiện trên xe ngựa mở ra hai cảnh, đại quân ma tộc tâm phòng rốt cuộc bị phá.
Hắc Long này rõ ràng là cấp bậc quân thân vệ Hắc Long của Ma Thần Hoàng. Quân đội tham dự Nạp Lý Khắc hành tỉnh nháy mắt tan vỡ, bốn phía chạy trốn.
Trong lòng ma tộc, cường giả nhân loại có lẽ không khiến chúng sợ, nhưng đỉnh cấp đến từ tộc mình thì sẽ khiến chúng cực kỳ khủng hoảng.
Sự khủng hoảng này không thể khắc chế, là căn nguyên sợ hãi phát ra từ huyết mạch. Bao gồm Lãnh Tiêu, Nguyệt Dạ và trừ Long Hạo Thần, Trần Anh Nhi ra, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn chăm chú, đại quân vắt ngang trước mặt họ đã biến mất.
“Mau tăng tốc!” Long Hạo Thần hét lớn một tiếng. Hạo Nguyệt dưới thân đột nhiên vọt chạy, cùng Mai Khôi Độc Giác Thú của Lý Hinh xông tới trước.
Lãnh Tiêu bản năng dốc sức thúc đẩy Thiết Tông Mã, kéo xe ngựa được gia tăng Phiêu Phù Thuật đuổi theo Long Hạo Thần.
Hắc Long to lớn trên bầu trời mở đường cho họ. Nơi đi qua đại quân ma tộc tán loạn, không có một ma tộc có dũng khí tấn công nó.
Nguyệt Dạ khe khẽ hỏi bên cạnh Lãnh Tiêu.
“Là thủ vệ của ngươi?”
Lãnh Tiêu ngơ ngẩn lắc đầu.
“Lần này ta lén chạy ra, làm gì có thủ vệ? Cái đó, cái đó là giả, trên người nó không có hơi thở tộc ta!”
“Giả?” Nguyệt Dạ ngây ngẩn, nhưng bộ óc thông minh, cô lập tức nhớ tới lúc trước Long Hạo Thần kêu lên Trần Anh Nhi. Cô nhìn người thanh niên kỵ sĩ ngồi trên lưng Hạo Nguyệt ba đầu xông phía trước, ánh mắt biến mơ hồ. Hắn rốt cuộc là ai? Ta nhìn thấy, thật sự là tuổi thật của hắn?
Chạy như điên bằng tốc độ cao nhất, mười phút đủ chạy tới ngàn mét.
Đại quân ma tộc đã bị bỏ lại phía sau, lúc này cho dù chúng có muốn đuổi theo chỉ sợ không kịp.
Hắc Long trên bầu trời gần như uy nhiếp toàn trường đột nhiên biến mất. Đồng thời biến mất còn có tia sáng bạc trong mắt Trần Anh Nhi ngồi trong xe ngựa.
Kính Tượng Bảo Thần Trư lần nữa xuất hiện trong ngực Trần Anh Nhi. Dường như nó kiệt sức, khép hờ đôi mắt thiếp ngủ. Nhưng làn da mềm mại của nó dần khuếch tán ánh sáng bạc, khiến hơi thở phát sinh biến hóa.
Cách thăng cấp của Kính Tượng Bảo Thần Trư khác với ma thú. Nó thuần túy là dùng ma tinh chứ không tiến hóa, chỉ có thể lưu trữ một ít năng lượng trong thân thể. Chỉ có thông qua ảo ảnh hấp thu cảm xúc sợ hãi của địch nhân, sẽ xúc tiến năng lượng đó chuyển hóa thành có lợi cho mình. Đây là một quá trình tiến hóa rất phức tạp. Nhưng rõ ràng vừa mới tất cả là động lực xúc tiến nó tiến hóa. Còn về cần thời gian bao lâu hoàn thành thăng cấp, vậy khó nói.
Trần Anh Nhi cũng lộ ra hơi mệt, khoanh chân trong xe ngựa hồi phục linh lực của mình.
Ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi. Họ tận mắt thấy Hắc Long ngưng kết mà thành chính là đến từ heo con nhìn vô hại này.
Vốn Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ còn tưởng nữ triệu hoán sư là vô dụng bây giờ trở thành tồn tại cường đại, trong lòng họ một chút cảm giác ưu việt đã không còn sót lại chút gì.
Kính Tượng Bảo Thần Trư có thể mô phỏng tất cả ma thú từng thấy, chỉ cần tiêu hao linh lực bản thân là được. Vừa nãy nó cũng sử dụng năng lực mô phỏng, không phải kính tượng phục chế. Dưới loại tình huống này, sơ hở kỳ thật rất lớn, trên người nó không hề có hơi thở hắc Long. Hắc Long đó là khi Ma Thần Hoàng xuất hiện trên đầu tường Khu Ma quan, nó từng thấy qua.
Nhưng đại quân ma tộc Nạp Lý Khắc hành tỉnh trước đó đã bị cấm chú hù dọa, chim sợ cành cong đột nhiên thấy nhân vật cấp cao xuất hiện, tâm lý phòng tuyến sao có thể không tan vỡ? Sao chúng còn có thể bình tĩnh cảm giác ra hơi thở Hắc Long? Chúng nó có mấy cái từng cảm nhận qua hơi thở Hắc Long chân chính?
Chẳng qua chỉ mô phỏng bề ngoài Hắc Long cũng tiêu hao linh lực khá nhiều, năm viên ma tinh cấp năm đã hỏng mất. Đây là năng lượng Kính Tượng Bảo Thần Trư phải bổ sung, nếu không nó không cách nào chiếu ra huyễn ảnh to như vậy. Đó chính là Hắc Long cấp chín a!
Người khác nhìn thấy có lẽ là Trần Anh Nhi và bổn mệnh triệu hoán thú năng lực cường đại, nhưng số ít mấy người sáng suốt nhìn đến là tài năng bố cục của Long Hạo Thần.
Lúc trước khi thủ hộ xe ngựa, dù rất gian khổ nhưng hắn không cho Trần Anh Nhi ra tay. Nếu Hắc Long xuất hiện, nhất định có thể tranh thủ không ít thời gian. Mặc dù có lẽ sẽ bị vạch trần, nhưng thủ hộ mui xe sẽ biến dễ dàng.
Nhưng nếu như Trần Anh Nhi thật sự ra tay lúc đó, hiện tại họ còn có thể ung dung lao ra vòng vây? Loại năng lực ảo giác này thường chỉ có lần đầu sử dụng hiệu quả mới lớn, không dễ bị xuyên thấu. Trước mặt cùng một địch thủ sử dụng nhiều lần, đó chẳng qua là lời chọc cười.
Sâu trầm nhìn Long Hạo Thần, Nguyệt Dạ chậm rãi mềm nằm trong ngực Lãnh Tiêu, rơi vào hôn mê.
Một đường không ngừng lại mau chóng chạy đi tròn bốn tiếng đồng hồ. Nguy hiểm chưa giải trừ, dưới sự dẫn dắt của Long Hạo Thần, bọn họ chạy như điên hướng một nơi. Tuy Thiết Tông Mã lực kiên trì bền bỉ, sau khi liên tục chạy bốn tiếng đồng hồ thì tốc độ rõ ràng giảm sút.
Bên trong xe ngựa, mỗi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ai cũng không biết có thật là nguy hiểm đã rời xa.
Lục Hi thỉnh thoảng phóng ma pháp hồi phục cho Long Hạo Thần, Lý Hinh và tọa kỵ của họ. Hiện tại hiển nhiên còn chưa phải lúc nghỉ ngơi.
Rốt cuộc khi nhìn đến cánh rừng diện tích không nhỏ, Long Hạo Thần khiến Hạo Nguyệt giảm tốc độ, mang theo xe ngựa chui vào.
Hạo Nguyệt ngừng bước, đằng sau Thiết Tông Mã thở phì phì cũng ngừng lại. Tuy thể lực Lãnh Tiêu rất tốt, nhưng trải qua trận đại chiến lại liên tục chạy trốn cũng đã mệt mỏi rã rời, cô dựa vào thùng xe thở hổn hển.
“Mọi người nghỉ ngơi, hai tiếng đồng hồ sau chúng ta tiếp tục lên đường. Mọi người có thể ăn cái gì.” Nguyệt Dạ đã hôn mê, hắn nghiễm nhiên trở thành chỉ huy mọi người.
Không cần Long Hạo Thần sai bảo, Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu và Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, các thành viên hai Săn Ma Đoàn đã rời khỏi xe ngựa, tụ tập bên người Long Hạo Thần.
Ánh mắt Long Hạo Thần đảo qua người họ.
“Mọi người hồi phục sao rồi?”
Tất cả hướng hắn gật đầu. Tuy trong xe ngựa có hơi chật nhưng vững vàng. Bốn tiếng đồng hồ chạy đi khiến người trong xe ngựa đã nghỉ ngơi đầy đủ. Phía trước trong chiến đấu họ không đối đầu cường địch, nhiều lắm là bị thương nhẹ. Có Lục Hi và Hàn Vũ chữa trị, đã gần như lành lặn.
Long Hạo Thần ánh mắt rơi trên người Điển Yên, nhìn bi thương trong mắt gã, nhỏ giọng nói.
“Nén bi thương.”
Bác của Điển Yên là Điển Huyền làm hộ vệ trưởng của thương đội, không cần nói, bị đại quân ma tộc dìm chết. Lúc đó bị vây khốn trùng trùng, không ai có năng lực cứu ông.
Điển Yên không hé răng, chỉ cúi đầu, đáy mắt tràn ngập hận thù và cái gì khác.
Tư Mã Tiên đứng bên cạnh gã, nâng lên bàn tay to vỗ vai hắn. Dày đặc hận thù chợt dâng lên trong hai Săn Ma Đoàn. Bọn họ có quá nhiều người có người thân chết trong chiến tranh giữa ma tộc.
“Long đoàn trưởng, cậu thì sao? Lúc chiến đấu cậu tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể hồi phục.” Lục Hi hơi lo lắng hỏi Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
“Còn có thể chịu đựng, cảm ơn Lục đoàn trưởng trị liệu.
Lục Hi nhẹ lắc đầu, nói.
“Đừng kêu tôi là đoàn trưởng. Bắt đầu từ bây giờ, chỉ có một đội, chính là Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu các người, chúng tôi nguyện ý phụ thuộc. Tôi vừa mới bàn bạc với đồng bạn. Nhiệm vụ lần này, chúng tôi từ bỏ tất cả thu lợi cùng với công huân đã cho các người mượn.”
Long Hạo Thần ngẩn ra.
“Lục đoàn trưởng, anh…”
Lục Hi cười khổ nói.
“Cậu lại kêu tôi một tiếng đoàn trưởng, chúng tôi không có mặt mũi ở lại nữa. Ý kiến đi theo thương nhân du ly vào lãnh địa ma tộc là chúng tôi đề ra. Phần trách nhiệm này chúng tôi sẽ không trốn tránh. Năng lực chỉ huy và thực lực cá nhân của Long đoàn trưởng chúng tôi đều xem trong mắt. Lần này có thể cùng các người chấp hành nhiệm vụ, coi như tăng trưởng kinh nghiệm, sao còn dám mơ ước viễn vông cái gì?”
Một trận đại chiến, cho Lục Hi và các thành viên Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ cảm nhận quá sâu sắc. Có lẽ họ còn có thể so sánh với mấy người khác trong Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, nhưng Long Hạo Thần, trong lòng họ vô cùng kính nể vị đoàn trưởng này.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu