Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 227 : Phu Phụ Dương Tiêu Biến Mất
T
hường La tuy rằng bị Hàn Mạc khống chế, nhưng nghe được tiếng kêu của Dương Điền thị vẫn còn quát :
- Con tiện nhân kia, còn không câm miệng !
Tiếng gầm của hắn khiến Dương Điền thị sợ tới mức co rúm người lại trong chăn.
Hàn Mạc nhếch mép:
- Thường đại nhân, có muốn đổi đi con đường khác?
Thường La sửng sốt, nói:
- Ngươi ... ngươi có ý gì?
Y xuất thân là thổ phỉ, lúc đi cướp bóp, cũng thường hỏi một câu :
- Ngươi chọn đường sống hay đường chết
Nên giờ nghe Hàn Mạc hỏi liền liên tưởng ngay đến con đường dẫn xuống cõi âm ti lạnh giá, hoảng sợ nói :
- Anh hùng…anh hùng không thể giết ta a…!
Hàn Mạc đứng dậy, ngồi xuống ghế trên, gạt chủy, ra hiệu Thường La đứng lên. Hông Thường La đau đớn không thể nào đứng được, chỉ có thể ngồi dậy một cách khó khăn, nhìn Hàn Mạc nói:
- Ơn cứu mạng của anh hùng, Thường La sẽ tìm cơ hội báo đáp !
Hàn Mạc cười lạnh nói :
- Giúp ta làm một việc, ta sẽ để ngươi sống !
Thường La sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của Hàn Mạc, nhìn hắn ngơ ngác.
Hàn Mạc bắt đầu xoay xoay chiếc chủy trong tay, bình tĩnh nói:
- Làm việc cho ta, về sau có chuyện gì đều phải ngầm báo cho ta biết, nhất định phải tìm ra chủ nhân của ngươi là ai. Nghe theo dặn dò của ta, thì ngươi có thể sống mà trở về …!
Liếc nhìn Dương Điền thị trên giường một cái rồi thản nhiên nói :
- Mụ đàn bà kia ngươi cũng có thể mang về ….còn không thì …!
Hắn bỏ lửng câu nói, đứng dậy đến bên Dương Tiêu, cũng không biết đã động chân động tay gì mà chỉ nghe thấy một mùi hôi thối bốc ra. Thường La trơ mắt đứng nhìn, thân thể Dương Tiêu đang dần dần tan chảy, khói đen vấn vít bay lên, ngay cả y phục trên người của Dương Tiêu cũng tan ra, cho đến khi biến thành máu, một vũng máu.
Thường La sắc mặt trắng bệch, không thể tin vào mắt mình, các cơ trên mặt co giật, cứng đờ, sợ đến nỗi hồn bay phách lạc .
Y đương nhiên không thể biết được trên thế gian còn có loại dược phẩm thần kì này, hóa thi thủy không phải ai cũng có thể có được, cho dù là ti dược tễ của Tây Hoa thính chỉ lưu giữ được số lượng rất ít, loại độc dược này quá âm hiểm, quá ư tàn độc .
Hàn Mạc nếu không phải là Thính trưởng Tây Hoa thính, cũng không thể nào có được loại độc dược như vậy .
Hóa thi thủy có thể khiến người ta biến mất khỏi thế giới này một cách sạch sẽ. Giống như trước nay chưa từng xuất hiện trên thế gian vậy. Không lưu lại chút dấu tích nào, cho dù vũng máu kia, cũng sẽ nhanh chóng khô đi.
Cảnh tượng này khiến Thường La chấn động tột cùng, điều đầu tiên y nghĩ đến trong đầu, đó là tên hắc y nhân này rất có thể là một con quỷ, một con quỷ khát máu.
Y toàn thân run run, sắc mặt tái nhợt, răng va vào nhau cầm cập, khắp người tràn ngập một cảm giác như bị rơi vào hầm băng lạnh giá âm u .
Hàn Mạc ngồi lại trên gh mặt tỉnh rụi:
- Ngươi thấy rồi chứ ?
Thường La đã không còn có thể nói nên lời nào nữa, gật đầu lia lịa.
- Ngươi có muốn kết cục như vậy không?
Giọng nói của Hàn Mạc vẫn ôn hòa như trước .
Thường La lại bắt đầu lắc đầu lia lịa .
Hàn Mạc cười ầm:
- Thường đại nhân quả nhiên là thức thời tuấn kiệt. Dương Tiêu khi dễ dân chúng, lại tư lợi tiền công, tội lớn như vậy, ta xử lí như thế không sai chứ?
Thường La tiếp tục lắc đầu, giống như chiếc trống bỏi vậy.
- Thường đại nhân anh minh
Trong mắt Hàn Mạc hiện ra ý cười mỉa mai
- Thường đại nhân có phải là đã chuẩn bị đáp ứng đề ngị của ta rồi?
Thường La không hổ là xuất thân thổ phỉ, làm việc rõ ràng, dứt khoát, gật dầu một cái :
- Ta sẽ làm việc cho ngài!
Hàn Mạc ha hả cười nói :
- Ta đã nói Thường đại nhân không phải người câu nệ, quả nhiên là một hán tử nhanh nhẹn .
Từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc vứt trên mặt đất nói :
- Nuốt vào đi !
Thường La nhặt viên thuốc lên, thắc mắc:
- Đây là….?
Hàn Mạc chậm rãi nói :
- Thường đại nhân nếu như đã xuất thân từ lục lâm, cũng nên hiểu rõ, nhập hội, phải “đầu danh trạng” để đảm bảo. Việc ngươi và ta làm, là những việc phi thường cho nên “đầu danh trạng” này cũng không theo một khuôn mẫu nào cả, nuốt viên thuốc này vào chính là ngươi đã “đầu danh trạng” rồi. Mạng sống của ngươi phụ thuộc vào việc ngươi làm. Quy tắc này thường đại nhân hẳn là hiểu rõ..?
Thường La nhíu mày nhìn Hàn Mạc, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Mạc trở nên lạnh lẽo, biết rằng trong tình thế này, đối phương muốn lấy đi tính mạng của mình thật dễ như trở bàn tay. Không còn cách nào khác, đành bỏ viên thuốc vào miệng, nuốt xuống dưới sự giám sát của Hàn Mạc. Y chỉ cảm thấy thuốc này có vị rất cay, dường như còn mang theo một chút mùi hôi thối . Cũng biết rằng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, không khỏi hỏi :
- Đây…đây là thuốc gì vậy?
Hàn Mạc lắc đầu,
- Tên gì ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng loại thuốc này cứ cách hai tháng lại phải uống một lần thuốc giải, nếu không hậu quả sẽ giống như tên Dương Tiêu kia.
Thường La rùng mình, hoảng loạn nói :
- Ta .. ta nhất định sẽ tận tâm tận lực phục vụ ngài!
- Ta đây cũng sẽ đúng hạn cho ngươi thuốc giải !
- Ta làm sao tìm được ngài?
- Không cần ngươi tìm
Hàn Mạc thản nhiên nói :
- Ta sẽ tìm ngươi.
- Ngài giữ lời chứ?
- Không sai, chẳng lẽ bọn họ không hứa hẹn rằng sau này sẽ cho ngươi một chỗ tốt sao?
Hàn Mạc hỏi .
Thường La trầm mặc một chút, mới gật đầu nói :
- Có …bọn họ nói,xong việc sẽ cho ta ngồi lên chiếc ghế thượng thư.!
- Quả là một món béo bở a
Hàn Mạc cười ha hả nói :
- Bọn họ nói sau khi xong việc đó là việc gì ?
Thường La vội lắc đầu :
- Ta thực sự không biết … những chuyện ta biết được rất ít, ngài …chủ …chủ nhân, ngài yên tâm, sau này ta sẽ tận tâm tận lực phục vụ cho ngài, tuyệt đối không giám chậm trễ, còn về thuốc giải kia thì….!
Hàn Mạc nghe được hai chữ “chủ nhân” hài lòng gật đầu :
- Thường đại nhân thực là người thức thời, ngươi yên tâm, đến hạn ta sẽ phái người mang thuốc giải đến cho ngươi. Lời bọn chúng hứa hẹn với ngươi nghe thật hão huyền, nhưng ngươi nếu đã làm việc cho ta, ta sẽ cho ngươi một vài lợi ích thực tế .
Hắn lấy ra từ trong ngực áo một tờ ngân phiếu hai trăm lượng bạc ném qua .
- Bạc cho ngươi sẽ không thiếu, nhưng ta hi vọng số bạc này sẽ làm được một số chuyện .
Ngươi biết ta muốn làm gì rồi chứ !
Thường La nhìn thấy ngân phiếu, lập tức khôi phục lại tinh thần, vỗ ngực nói :
- Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ tra ra bọn họ rốt cục là ai, nếu có bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ bẩm báo lại chủ nhân.
- Ngươi còn phải nhớ kĩ, nhất thiết không được để lộ bản thân, đừng để những ngươi khác nhìn ra ngươi đang làm việc cho ta .
Hàn Mạc trầm giọng nói :
- Ta cũng không dấu ngươi, nếu ngươi mang đến nguy hiểm cho ta, ta sẽ không một chút do dự mà trừ bỏ ngươi. Lúc đó tiền bạc, đàn bà, quyền lực ngươi đều không có gì hết !
- Dạ ..dạ ..dạ !
Thường La sắc mặt trắng bệch vội vàng gật đầu .
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Dương Điền thị trên giường. Thị rõ ràng là đang run rẩy khiến chiếc chăn cũng rung rung theo. Những gì mà Hàn Mạc và Thường La bàn bạc thị hầu như không nghe thấy gì.
- Ngươi còn cần mụ đàn bà kia nữa hay không ?
Hàn Mạc dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn Thường La.
Sắc mặt Thường La trầm xuống, nhìn Hàn Mạc một cái rồi nhặt chiếc chủy lên. Hàn Mạc chăm chú nhìn y, không mảy may động tĩnh .
Thường La đứng dậy, lúc này cảm giác đau đớn bên hông đã nhẹ đi rất nhiều, y nắm chặt chiếc chủy, đi đến bên giường,vén tung tấm màn, một tay kéo chăn, để lộ thân thể trần như nhộng của Dương Điền thị. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn của Thường La, trong tay còn nắm chiếc chủy, thị kinh hãi kêu lên, tiếng kêu còn chưa kịp phát ra đã bị Thường La kéo xuống giường .
- Gia gia …!
Dương Điền thị nhìn thấy trong mắt Thường La tràn đầy sát khí kinh hãi :
- Ngài muốn làm gì….ta chẳng nhìn thấy gì cả ….ta nguyện đi theo ngài …!
Thường La nhìn thân hình đầy đặn tuyết trắng của Dương Điền thị, có chút không nỡ, nhưng bỗng dưng cắn chặt răng, không chút do dự dùng chủy đâm thẳng vào ngực Dương Điền thị
Dương Điền thị không dám tin ở mắt mình. Thị không thể ngờ lúc trước còn cùng hắn mây mưa trên giường miệng hắn còn nói những lời ngọt ngào kia, giờ đây bỗng trở mặt hạ thủ với mình.
Toàn bộ người trong thôn Dương Thụ đương nhiên cũng không thể ngờ, trong phòng trưởng thôn của bọn họ đã xảy ra những chuyện kì dị.
Thân thể của Dương Điền thị vốn trắng nõn đẫy đà, rất nhanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt .
Thường La giết Dương Điền thị xong, lúc này mới quay đầu lại,
- Chủ nhân, để giữ bí mật chuyện này không thể người thứ ba biết được!
Hàn Mạc đứng dậy thở dài nói :
- Ta vốn cho rằng ngươi sẽ đưa mụ ta về,nhưng diệt trừ hậu họa như vậy cũng tốt. Thường đại nhân, ta bắt đầu thích thủ đoạn làm việc của ngươi rồi, ta tin sau này ngươi sẽ giúp ích được cho ta ! Hắn đi lên phía trước, dặn dò :
- Còn không mặc quần áo vào !
Thường La vội vàng đi mặc quần áo. Hàn Mạc trong lúc y không để ý, đổ vài giọt hóa thi thủy lên người Dương Điền thị, lúc Thường La mặc xong quần áo quay lại thì nhìn thấy Dương Điền thị cũng đã biến thành một vũng máu, khắp người có cảm giác lành lạnh.
Y bỗng nhiên nhận thức được, tên ác ma trước mắt quả thực không thể đắc tội được .
- Việc tiếp theo, ta nghĩ ngươi tự biết phải làm gì .
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói :
- Ngươi có thể cho người nói hai người họ bị thổ phỉ bắt đi, cũng có thể nói vợ chồng họ làm chuyên sai trái nên bỏ trốn. Ta nghĩ đối với sự biến mất đó dân chúng của thôn Dương Thụ sẽ vô cùng vui mừng.
Hàn Mạc không nói thêm lời nào nữa, theo cửa sau đi ra, để lại Thường La đứng chết lạnh trong phòng .
Sau khi Hàn Mạc đi khỏi, cũng không lập tức trở về mà giống như một âm hồn đến nhà của Yến nhi, đi đến phía sau cửa sổ của căn phòng, trong phòng tối đen mẹ con Yến nhi rõ ràng là đang ngủ .
Hắn lấy trong ngực áo tất cả mấy chục lượng bạc vụn, đặt lên chiếc bàn bên cửa sổ, khe khẽ thở dài, lúc này mới ra khỏi bóng đêm lướt đi nhanh như gió.
Trong phòng, Yến nhi không hiểu sao bừng tỉnh, sờ soạng thắp đèn, mẫu thân cũng tỉnh lại :
- Yến nhi, sao vậy con ?
- Con nằm mơ! Yến nhi nhìn mẫu thân:
- Con mơ thấy sương nhi tỉ tỉ và vị ca ca kia lại tới nữa .
Nàng mỉm cười dịu dàng, bỗng nhìn thấy trên chiếc bàn bên cửa sổ, đầu tiên là sửng sốt, lập tức tiến lên phía trước ngơ ngác nhìn, một lúc lâu sau mới vui mừng nói :
- Mẹ, bọn họ ….thật sự đã tới !