This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 456
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 221: Ẩu Tượng
iờ đây được ngắm Khiết Tây Tạp gần ngay trước mắt, so với hình ảnh lúc trước ở trên kính tượng còn đẹp và có khí chất hơn nhiều lắm. Mày liễu cong vút, đôi mắt to tròn như hai vầng trăng non, nếu nhìn thoáng qua thì tựa hồ như chúng hé lộ ra vài phần giảo hoạt của tiểu hồ ly. Chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi anh đào mềm nhuyễn như tơ, còn khóe miệng thì hơi nhếch lên biểu lộ nội tâm kiêu ngạo và đầy tự tin của chủ nhân. Tuy cũng đều là thiên kim tiểu thư, nhưng tính cách của nàng và Mâu Cơ lại không giống nhau, toàn thân Khiết Tây Tạp có vài phần mỹ lệ thanh tú, do đó mà trên người lại càng có sức hấp dẫn hơn.
Trước kia Mộ Dung Thiên còn tưởng nàng chỉ là một kẻ ngốc, làm thiên kim tiểu thư không chịu, mà lại bỏ nhà trốn đi để chịu khổ. Nhưng giờ đây nhìn thấy nàng ngay trước mắt thì hắn bỗng nhận ra những gì mình nghĩ về nàng trước kia đều là võ đoán, một trang mỹ nữ như vậy nhất định không phải là hạng ngốc nghếch, nàng tựa như là tinh linh do thiên địa linh khí cấu thành, tràn ngập sự thông tuệ vậy.
Mộ Dung Thiên nheo nheo mắt:
- Nếu như ta không lầm, tôn giá là Khiết Tây Tạp tiểu thư phải không?
Khiết Tây Tạp cười cười đáp:
- Ta dám cam đoan, Khải Lý tiên sinh ngài tuyệt đối không nhìn lầm!
Mộ Dung Thiên mừng rỡ hô lớn:
- Í, thần ạ, quả nhiên là Khiết Tây Tạp tiểu thư thật rồi, được phương giá của nàng quang lâm, ta cảm thấy rất vinh hạnh, xin mời ngồi!
Cùng với cảm giác hưng phấn, trong lòng hắn cũng đồng thời cảm thấy nghi hoặc, tại sao Khiết Tây Tạp lại tìm đến cửa, và lại còn biết rõ tên mình nữa?
Khiết Tây Tạp mỉm cười thật tươi, rồi cất giọng như chuông bạc, nói:
- Khải Lý tiên sinh, nghe nói lúc bảy tuổi ngươi đã từng một mình xông vào hắc thủy đàm của huyễn linh sâm lâm, đồng thời còn giết cả một con hắc thủy ma miệt [1] phải không?
Việc này có ghi lại trong sấp tài liệu của Khải Lý mà Long vương đã đưa cho Mộ Dung Thiên, hắn vốn đã thuộc lòng từ lâu, nhưng sự thật thì khác xa với những lời mà Khiết Tây Tạp vừa nói. Lúc còn nhỏ, Khải Lý quả thật có chạy vào hắc thủy đàm, nhưng sau khi gặp được ma thú cấp C là Hắc thủy ma miệt thì gã đã sợ chết khiếp, rồi đứng chết trân tại chỗ, may mà lúc đó có một vị Ảnh cấp thích khách đi ngang qua đó nên đã ra tay cứu giúp, đồng thời y chẳng những không thèm chiếc sừng của nó mà còn lại đem tặng cho gã. Sau khi Khải Lý quay trở ra từ hắc thủy đàm, mọi người nhìn thấy tay gã cầm miệt sừng thì lầm tưởng là gã đã may mắn giết được con ma thú đó, mà lúc đó gã lại là tuổi trẻ vô tri nên cứ hồ đồ nhận đại, lúc bấy giờ còn khiến người ta tưởng rằng gã là người may mắn được thần đặc biệt chiếu cố nữa chứ.
Nhưng đương nhiên Mộ Dung Thiên sẽ không phủ nhận niềm quang vinh có lợi cho hình tượng của mình, vì vậy mà gật đầu ngay:
- Đúng thế, đúng thế! Không ngờ Khiết Tây Tạp tiểu thư cũng đã nghe qua sự việc đó à?
Khiết Tây Tạp tựa như nhìn thấy ngôi sao thần tượng của mình, hai mắt liền sáng lên:
- Thật là hay quá, không ngờ ta lại có ngày gặp được Khải Lý tiên sinh. Nói thật chứ, khi đó ta và ngươi đều bằng tuổi nhau, nhưng ta lại không có được cái dũng khí đó, nên trong lòng vẫn thường ngưỡng mộ ngươi từ lâu, vì vậy nên mới nhờ gia phụ tra xét lại danh sách những người vừa vào thành hôm nay. Quả nhiên là phát hiện được tên của ngươi ở trong đó. Sau đó ta phải hỏi thăm nhiều chỗ thì mới biết được nơi trú ngụ của ngươi, chỉ là mạo muội quấy rầy, thật là thất lễ.
Mộ Dung Thiên càng mừng hơn, không thể nào, chẳng lẽ lão thiên gia đã chịu mở mắt rồi sao? Lẽ nào từ nhỏ Khiết Tây Tạp đã sùng bái Khải Lý rồi? Tuy rằng thực lực hiện nay của Khải Lý không được xem là cao, nhưng đối với người đã sùng bái gã từ nhỏ thì lại là khắc cốt ghi tâm. Khải Lý à Khải Lý, tiểu tử ngươi đã tặng ta một phần hậu lễ, vậy thì ta cũng không khách khí mà nhận lấy đâu.
Bởi vì hai người vốn chưa hề quen biết từ trước, vì vậy mà Mộ Dung Thiên căn bản không ngờ tới âm mưu gì, hắn thản nhiên nói:
- Đâu có, đâu có, kỳ thật thì ta cũng rất ngưỡng mộ tiểu thư, quả nhiên nghe tiếng không bằng gặp mặt, vẻ đẹp của nàng thật đã làm ta khuynh đảo.
Trong sự mừng rỡ ngạc nhiên, tên sắc lang đồng thời cũng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, không biết có nên thực hành kế hoạch Đọa lạc thiên sứ hay không, bởi vì đây chính là cơ hội tốt. Tuy nhiên, nếu Khiết Tây Tạp quả có chút tình ý với Khải Lý thì hắn cũng không cần phải dùng tới thủ đoạn, và trong ngày chiêu thân đại hội thì hắn vẫn chiếm được ưu thế. Mộ Dung Thiên lưỡng lự đắn đo mãi, cuối cùng hắn quyết định không bỏ qua cơ hội này. "Con vịt một khi bị nấu chín thì sẽ không bay đi đâu được", đây chính là chân lý mà hắn vẫn luôn tâm niệm.
- Khải Lý tiên sinh, Khiết Tây Tạp tiểu thư, xin mời dùng trà!
Lúc này Đình Đình dịu dàng bưng khay trà bước đến gần.
Mộ Dung Thiên lập tức ngắt lời:
- Tô San, sao lại dâng lên thứ nước trà tệ như vậy cho Khiết Tây Tạp tiểu thư chứ, cứ để ta. Vừa khéo ta lại có mang theo trà Bích la thanh từ quê nhà lên, nó cần phải dùng một loại thủ pháp đặc biệt để chế biến thành một loại trà tốt nhất, may mà ta cũng hiểu đôi chút, để ta bêu xấu trước mặt Khiết Tây Tạp tiểu thư để nàng phẩm thưởng xem sao.
Hắn nói xong thì lập tức đứng dậy đi vào phòng, định sẽ lấy "Xử nữ khắc tinh" ra để dùng. Khiết Tây Tạp à Khiết Tây Tạp, nàng đã có ý với ta vậy thì cứ theo ta đi, ha ha....
Tuy nhiên, gian kế của tên sắc lang liền nhanh chóng thất bại, chỉ thấy Khiết Tây Tạp thở dài cản hắn lại rồi nói:
- Khải Lý tiên sinh, không cần phiền phức vậy đâu, trong nhà ta có chút việc, nên ta phải lập tức quay về đây.
Mộ Dung Thiên sốt sắng giữ khách:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư sao không ở chơi thêm tí nữa, chí ít cũng uống xong ly trà rồi đi chứ nhỉ.
- Không được, ta chỉ đến gặp Khải Lý tiên sinh một lát thôi.
Câu trả lời của Khiết Tây Tạp khiến hắn vô cùng thất vọng, nhưng câu nói tiếp theo của nàng thì lại khiến hắn bừng lên hy vọng:
- Cũng may là tối mai ta còn một ít thời gian rảnh rỗi, không biết đến lúc đó có thể mời tiên sinh dùng bữa cơm tối được chăng? Coi như là để ta tận chút tình địa chủ vậy mà.
Mộ Dung Thiên không ngờ sự việc lại xoay chiều nhanh như vậy, thế là mặt mũi hớn hở, nói:
- Đương nhiên, đương nhiên!
Buổi tối rất tốt, có rất nhiều chuyện không tiện làm vào lúc ban ngày nhưng lại đều xảy ra vào buổi tối, nếu có thể tìm được một địa phương chỉ có hai người thì đó lại càng tuyệt hơn. Tuy nhiên, lúc này không thể thuê phòng tại các khách sạn bình dân được, đây mới là một vấn đề nan giải khác đây. Chẳng lẽ phải đánh "dã chiến" sao?
Lúc này Khiết Tây Tạp lại nói:
- Vậy được rồi, có lẽ Khải Lý tiên sinh cũng biết, hiện tại ta không thích hợp lộ diện công khai. Tại một khu vực ở cách thành tây chừng trăm dặm có một quán nhỏ cho thuê bao sương, nơi đó khá vắng người mà hoàn cảnh lại u nhã, đúng là rất tiện lợi. Chẳng hay ý tiên sinh thế nào?
Mộ Dung Thiên càng nghĩ thì càng thấy Khiết Tây Tạp cực kỳ đáng yêu, tất cả dự định của nàng ta đều tựa như rất thuận lợi cho kế họach dụ dỗ gian dâm của mình vậy, thế là hắn vội vã trả lời không chút do dự:
- Vậy thì quá tốt, ta cũng rất thích những địa phương yên tĩnh, chúng có thể khiến ta lĩnh ngộ ra được đạo lý của nhân sinh!
Mộ Dung Thiên lộ ra dáng vẻ của một triết giả, khiến Đình Đình ở bên cạnh trông thấy mà chỉ muốn buồn nôn.
Nhìn nét mặt tươi cười xấu xa của Mộ Dung Thiên, Khiết Tây Tạp cũng nở nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly, rõ ràng cả hai đều mang ý xấu trong lòng.
Sau khi Mộ Dung Thiên tiễn Khiết Tây Tạp ra về, hắn trở về với bộ mặt hài lòng như vừa trúng số vậy. Đình Đình nhíu mày hỏi:
- Khải Lý tiên sinh, chẳng lẽ ngài không cảm thấy Khiết Tây Tạp tiểu thư có điều gì đó kỳ quái à?
Mộ Dung Thiên vui mừng hớn hở nói:
- Có gì kỳ quái đâu chứ, không lẽ nàng ta tới kỳ kinh nguyệt rồi sao? Tô San, kỳ thuật của nàng thật là tuyệt đấy, cả việc đó mà nàng cũng nhìn ra được.
Đình Đình tức giận trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ chẳng biết trong đầu tiểu tử ngươi chứa thứ gì vậy không biết.
- Ta nói là, dường như nàng ta hẹn ngài ra ngoài là có mưu đồ gì đó.
Mộ Dung Thiên cười ha hả:
- Tất nhiên rồi, ta biết mà.
Đình Đình ngạc nhiên hỏi:
- Ngài cũng biết sao?
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Phải, nhất định là có mưu đồ, nàng ta chắc chắn là có ý với ta nên muốn tìm một chỗ nào đó để bồi dưỡng tình cảm, như vậy không phải là đã quá rõ ràng rồi sao? Ai cũng nhìn ra được mà.
Đình Đình nghe vậy thì cũng bội phục tên mặt dầy này luôn, nàng nói:
- Khải Lý tiên sinh, ý ta muốn nói là, có khi nào nàng ta muốn lừa ngươi không?
Mộ Dung Thiên không đồng ý:
- Làm gì có, chúng ta không thù không oán, vả lại nếu muốn tìm ta thì sao nàng ta lại phải lén lén lút lút phiền phức như vậy? Đô Linh là địa bàn của gia tộc nàng ta, chỉ tùy tiện nói với phụ thân một tiếng có phải là xong rồi không?
Trên thực tế thì Đình Đình cũng suy đoán theo trực giác mà thôi, bởi vì nàng cũng không biết người hôm qua mà Mộ Dung Thiên đã đắc tội tại Mặc Vân tháp chính là Khiết Tây Tạp, mà nàng thiên kim tiểu thư của Thụy Mạn gia tộc từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng ly khai gia tộc bao giờ, trên lý thuyết thì không thể kết oán thù với người ở xa ngoài ngàn dặm như hắn mới phải.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Tô San, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, có lẽ nàng cho rằng một người quý phái như nàng ta mà lại đi tìm một tên ma võ sĩ cỏn con như ta là bất bình thường, nhưng nàng đừng quên, Khiết Tây Tạp tiểu thư là một kỳ nữ, chúng ta không thể dùng lẽ thường mà suy đoán được.
Đình Đình gật đầu:
- Chỉ hy vọng là thế!
oooOooo
- Lăng Đế Tư, người có biết lúc đó tên kia nói gì hay không? Hắn bảo "ta cũng rất thích những địa phương yên tĩnh, vì chúng dễ khiến cho ta lĩnh hội được đạo lý của nhân sinh" đó, ha ha ha.....
Từ trong nội viện của Thụy Mạn gia tộc truyền ra tiếng cười đầy đắc ý, Khiết Tây Tạp ôm bụng cười lăn lộn, đến nỗi không ngồi dậy được nữa.
Lăng Đế Tư cũng cười theo:
- Khiết Tây Tạp, ta thấy ngươi thật là quậy nha.
Khiết Tây Tạp phải vất vả lắm mới ngưng cười được rồi nói:
- Tên kia còn tưởng ta thật xem hắn như thần tượng nữa chứ, thật là mặt dầy mà. Ta nhìn hắn chỉ muốn mửa thôi. Ê Lăng Đế Tư, ngươi có biết khi ta đưa hẹn hắn đến chỗ cho thuê bao sương để ăn cơm tối thì hắn đã nghĩ gì không?
Lăng Đế Tư làm mặt nghiêm nói:
- Xin lỗi, Khiết Tây Tạp tiểu thư, ta phải cưỡng gian ngươi!
Nàng nói xong thì lại ôm bụng lăn ra cười.
Nhị nữ cười giỡn thêm một lúc nữa rồi Lăng Đế Tư mới ngồi dậy hỏi:
- Được rồi, đến lúc đó ngươi định sẽ làm sao đối phó với hắn?
Khiết Tây Tạp nở nụ cười quỷ dị, đáp:
- Ngươi chỉ chờ xem kịch vui là được. Tới lúc đó thì ngươi sẽ biết, những kẻ dám đắc tội với ta, tất cả đều sẽ không có kết quả tốt đâu!
Lăng Đế Tư cười cười:
- Vậy còn tên bạn cùng phòng với ngươi thì thế nào, sao hắn vẫn được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thế?
Khiết Tây Tạp phì một hơi, rồi nói:
- Làm sao có thể đánh đồng tên biến thái đó với những người khác chứ, hắn căn bản đâu biết ta là nữ nhân!
Nói xong lời đó, nàng lại chống cằm buồn bã nói tiếp:
- Nói thật chứ, tên đó tuy nhiều lúc ghê tởm muốn chết, nhưng cũng có lúc lại rất đáng yêu. Thật đáng tiếc, không biết đời này chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau nữa hay không.
Sau khi vô ý nhắc đến người kia, Lăng Đế Tư chợt cảm thấy hối hận, nàng vội chuyển đề tài:
- Thôi được rồi, ngày mai ngàn vạn lần ngươi đừng chơi quá tay là được.
- Sẽ không đâu.
Khiết Tây Tạp nheo nheo mắt, cười nói:
- Nhưng bổn tiểu thư muốn khiến cho hắn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được thôi, ha ha....
Cùng lúc đó, tại một căn khách điếm xa xa trong thành, Mộ Dung Thiên cũng nắm chặt tay, miệng nở nụ cười đầy dâm đãng nói với Đình Đình:
- Bổn quan sẽ khiến cho nàng ta trở thành linh hồn dưới thương của ta, ha ha ha.....
Hết hồi 221
=======================
Chú thích
[1] miệt: châu chấu.
Xin lưu ý: bởi vì những chương sau này tác giả chỉ gọi giả danh của Đình Đình là Tô San, nên nhóm dịch chúng tôi xin mạn phép sửa lại giả danh của nàng từ Tô Phỉ thành Tô San (kể cả những hồi trước) để khỏi bị lầm lẫn sau này.
Dị Giới Dược Sư Dị Giới Dược Sư - Vô Xỉ Đạo Tặc Dị Giới Dược Sư