Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 223: Có Nên Giết Hay Không!
B
ất quá chỉ cần đại khái biết Đường Phong di động phương hướng là dễ làm rồi. Đuổi theo nửa ngày, khoảng cách với Đường Phong càng ngày càng gần. Đám người Tư Không Thúy thương nghị một phen, để cho bốn Thiên giai cao thủ trở về mang tất cả tam tông đệ tử mai phục Đường Phong ở trên đường, trong bốn người này còn có một người đi báo cho Thiết Phong Cốt, để cho hắn mang theo đệ tử Vạn Thú Đường cũng cùng nhau tham gia.
Dốc hết tất cả lực lượng bốn tông môn, ở gần Đường Phong ba mươi dặm địa phương bày ra thiên la địa vòng, mở ra tối om miệng túi, chỉ chờ Đường Phong một cước bước vào tới là thu lưới.
Cả ngày đánh nhạn, cuối cùng bị nhạn mổ mắt, Đường Phong hôm nay gặp gặp vấn đề này, không tìm thấy địch nhân, trong lòng hắn cảm giác bất an càng tăng mạnh.
Đường Phong biết, mình không thể ở cái địa phương này nữa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Cho nên hắn quyết định thật nhanh, liền chuẩn bị từ đây đi, Thiên Tú cũng không có thể trở về, như vậy chỉ làm cho cô cô các nàng thêm phiền toái, xem ra bản thân chỉ có thể đi tới địa phương ở cách mấy ngàn dặm là Diêm Thanh Ô Long Bảo rồi.
Thiếu gia trước hết đi nơi nào trốn tránh rồi hãy nói. Nhưng là Khiếu Thiên Lang cùng Linh Khiếp Nhan rốt cuộc đã chạy đi đâu? Suy nghĩ một chút, Đường Phong quyết định không quản các nàng, dù sao các nàng nếu là tìm không được mình cũng sẽ trở về Thiên Tú, đợi ngày sau mình quay lại Thiên Tú dĩ nhiên sẽ gặp mặt.
Chuyển phương hướng, Đường Phong liền hướng Diêm thành chạy gấp tới, nhưng đi về phía trước vẫn chưa tới mười dặm đường, xa xa một mảnh chi chít đầu người hiện ra trong tầm mắt Đường Phong.
Thô sơ giản lược tính hạ xuống, ít nhất cũng có sáu bảy trăm người, mặc dù cách xa, Đường Phong cũng có thể thấy hình hoa cúc trên bộ ngực bọn họ.
- Bọn họ làm sao biết thiếu gia ở chỗ này xuất hiện? Thật trùng hợp?
Đường Phong không hiểu ra sao, này sáu bảy trăm người, ít nhất cũng có hai ba mươi Địa giai cao thủ, Đường Phong nếu là như vậy hướng tới, nhất định gặp phải tai ương, trừ phi thi triển ra bản thân đòn sát thủ.
Nơi xa người Cúc Hoa Đường cũng phát hiện ra thân ảnh Đường Phong, tinh thần mọi người không khỏi rung lên, hướng hắn bên này đuổi lại đây.
Đường Phong nhanh chân bỏ chạy, đánh không lại còn trốn không dậy nổi sao? Đường Phong chạy trốn theo hướng tay phải của mình, nhưng hướng bên kia chạy ra mấy người, lại có một nhóm người hiện ra tại Đường Phong trước mặt.
Đúng là Vô Ảnh môn.
Sắc mặt Đường Phong nhất thời âm trầm xuống, lần đầu tiên đụng phải người Cúc Hoa đường còn sao nói là trùng hợp, nhưng chỉ chốc lát sau lại đụng phải Vô Ảnh môn, này căn bản không phải trùng hợp, mà là bọn hắn có thể biết trước đến vị trí của mình, cho nên ở chỗ này bố trí mai phục.
Hai đường không thông, Đường Phong chỉ có thể lựa chọn chuyển một phương hướng nữa, trong lòng không khỏi thấp thòm bất an, như hắn đoán, bên này, giống như trước mai phục có địch nhân, tất cả đệ tử Lưu Vân tông đều ở đây.
- Bọn họ rốt cuộc có thủ đoạn gì có thể biết vị trí của thiếu gia?
Não Đường Phong khẩn cấp suy tư, còi đời này không thể nào sẽ có loại năng lực biết trước này. Mà bọn họ nhất định là dùng phương pháp gì đặc biệt, hồi tưởng lại hai ngày trước gặp sờ, Đường Phong không tự chủ được cũng nhớ tới ngày hôm qua một cuộc chiến đấu, ở tất cả trong chiến đấu, chỉ có một ít cuộc chiến đấu để cho Đường Phong có chút nghi ngờ. Bởi vì lúc ấy một Địa giai cao thủ gắt gao bảo vệ một Huyền giai, mà Huyền giai kia, phảng phất chẳng qua là cách không đối với mình đánh một chưởng, căn bản không có đánh tới trên người mình, chẳng lẽ chỉ là như vậy là có thể truy xét đến hành tung của mình? Đây cũng quá khoa trương một chút đi?
Đang lặng yên, Đường Phong chợt cảm thấy mặt đất dưới chân mình từ từ rung lên, bốn phương tám hướng, mỗi một phương hướng, đều có hơn mấy trăm người hùng hổ tiến lại gần, nộ khí cùng sát khí ngập trời hội tụ thành bốn cỗ khí thế mãnh liệt, đem hắn vây chặt ở bên trong.
Trốn không thể trốn, tránh không thể tránh!
Không đến một khắc, người của Lưu Vân tông, Vô Ảnh môn cùng Cúc Hoa đường đều xuất hiện. Bốn lộ đại quân trực liền đem Đường Phong bao ở chính giữa.
Đường Phong ngưng chạy trốn, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, cười khổ một tiếng, lăn lộn bên ngoài, đúng là luôn có những chuyện khó lường a. nhưng bằng vào những người này, mặc dù có thể bao vây Đường Phong, hắn cũng vẫn có tự tin trốn thoát, bởi vì đòn sát thủ hắn còn chưa có dùng đến. Điều bí mật này, nếu không phải ở một khắc sau cùng, hắn không muốn vận dụng.
Thiết Phong Cốt mang theo đệ tử Đường Hạ cùng với đại quân Linh thú vừa mới bình phục không lâu tiến tới cách Đường Phong chi hơn mười trượng, Thiết lão đầu bạo nộ, hung tợn quát lên:
- Tiểu tử Đường Phong, còn không giơ tay chịu trói!
Xa xa, mấy đạo thân ảnh từ không trung bay tới, thanh âm của Lôi Kinh Thanh như sấm rền cuồn cuộn truyền xuống:
- Huyết Ma Đường Phong, hôm nay nợ máu trả bằng máu!
Đường Phong quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trong màn đêm xuất hiện bảy Thiên giai, mang theo một người chỉ có thực lực Huyền giai, vừng vàng đáp xuống cách bản thân hắn vài chục trượng.
Mà Huyền giai, chính là kẻ hôm qua chém ra một chưởng tới hắn.
- A!
Đường Phong cười khẽ một tiếng,
- Thật đúng là cấp thể diện cho bổn thiếu gia a!
Vì bắt một Huyền giai như hắn, lại động tới hai ba ngàn người của tứ môn tông, trong đó Thiên giai thì tám người, ba Thiên giai trung phẩm, năm Thiên giai hạ phẩm. Ngoài ra còn đám Linh Thú thực lực đỉnh cấp kia, đi bắt Tiếu thúc cũng không sai biệt lắm, hiện tại chẳng qua là để đối phó bản thân mình, thật đúng là thiên cổ kỳ văn.
Trên mặt Tư Không Thúy bao phủ một mảnh sương lạnh, lạnh lùng nhìn Đường Phong, mở miệng nói:
- Đường Phong, ngươi hủy phân đường, giết đường chủ, tàn sát hơn hai ngàn đệ tử của tam tông chúng ta, có gì muốn nói không?
- Không có gì để nói!
- Hảo, hảo!
Tư Không Thúy nghiến răng nghiến lợi,
- Vốn là ta nghĩ ngươi không phải là loại người lạm sát kẻ vô tội, thì ra là ta nhìn lầm rồi, ngươi vô duyên vô cớ giết chết nhiều người như vậy, hôm nay chúng ta sẽ vì những oan hồn chết ở trên tay ngươi mà báo thù, xem ra ngươi cũng không thể nói gì hơn!
- Vô duyên vô cớ? Oan hồn?
Đường Phong ha ha cười dài một tiếng, rồi chợt sẵng giọng, bật thốt lên nói:
- Bổn thiếu gia hành tẩu thế gian, chỉ có một nguyên tắc, người không phạm ta ta chẳng phạm người, người nếu phạm ta ta không buông tha người! Chết trên tay bổn thiếu gia là những kẻ chết không có gì đáng tiếc, tại sao lại nói là vô duyên vô cớ?
Tư Không Thúy nói:
- Bên trong thành Tình An, đã Chủ môn hạ của ta chẳng qua là mở một tửu lâu, chiếm trước việc buôn bán của ngươi mà thôi, chẳng lẽ hắn đáng chết?
- Tửu lâu?
Đường Phong khinh thường nhìn hắn,
- Đó là Xuân lâu, xem ra môn hạ của ngươi cũng không có nói cho ngươi biết thật tình sao? Hắn mở Xuân lâu, chính là vì muốn hấp dẫn bổn thiếu gia mắc câu, muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta, bố trí mai phục, ý đồ giết ta, ngay cả hai hộ vệ vô tội ta mang đến cũng bị các nàng diệt khẩu, người như thế chẳng lẽ không đáng chết? Đổi lại là các ngươi, các ngươi có làm thế không?
-o0o-
Tư Không Thúy biến sắc, hắn quả thật không biết sự thật chuyện này, bởi vì lúc ấy người phụ nữ trung niên kia cũng vì muốn Lưu Vân tông không cần dính dáng đến phiền toái gì, hết thảy tất cả đều là lén lút tiến hành.
- Chỉ giỏi giảo biện!
Tư không Thúy quát một tiếng,
- Cho dù chuyện này như như lời ngươi nói, cũng không cần giết người để giải quyết vấn đề.
- Chẳng lẽ còn cách nào khác? Hắn muốn giết ta, ta còn giữ cho hắn ngóc đầu trở lại sao? Bổn thiếu gia cũng không phải thằng ngốc!
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
Lôi Kinh Thanh ở một bên nổi giận mắng:
- Súc sinh, phân đường chủ của Tam tông ta thì chọc gì tới ngươi? Chẳng những là bọn họ, cả mấy ngàn đệ tử kia, chẳng lẽ tất cả đều cùng ngươi có cừu oán?
Đường Phong khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống, chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi, nói:
- Vốn là ta lười cùng các ngươi giải thích những thứ này, giết cũng giết rồi, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Nhưng các ngươi nếu muốn biết, ta cũng sẽ không keo kiệt chút nước miếng, hảo hảo giảng giải cho các ngươi.
ngừng lại một chút, Đường Phong lạnh lùng nói:
- Địa bàn phạm vi ngàn dặm của Cự Kiếm Môn, là Đường Phong ta đánh phá, là Thiên Tú đánh phá. Nhưng vô luận là ta còn là Thiên Tú, cũng không có ý nghĩ muốn nhúng chằm mảnh đất này. Chắp tay tặng cho tam tông các ngươi. Nhưng là, phân đường chủ tam tông các ngươi sau khi chia cắt địa bàn, lại cư nhiên chủ ý đánh lên địa phương hai mươi dặm do Thiên Tú chiếm cứ, Thiên Tú chiếm cứ nơi đó, chỉ là vì thu đồ đệ. Nhưng ba người kia, sau khi thu mua không được lại bày ra thủ đoạn xấu xa, ngăn chặn việc Thiên Tú tìm đệ tử, ý đồ dùng loại phương pháp này bức người của Thiên Tú rời khỏi nơi này, lòng tham không đáy bực ấy, nên giết hay không?
- Việc thu đệ tử bị chặn lại, trường lão Thiên Tú Dịch Nhược Thần song quyền nan địch tứ thủ, lập tức xin Thiên Tú chi viện. Sau khi một trường lão Thiên Tú khác - Lâm Nhược Diên tới đó, ba kẻ kia lấy danh nghĩa mở tiệc chiêu đãi, lừa Lâm Nhược Diên mắc câu, bị Lâm Nhược Diên lên án mạnh mẽ một phen bèn thẹn quá hóa giận, hạ độc trong thức ăn của Lâm Nhược Diên, khiến hắn thân trúng kịch độc, thực lực đại giảm, bị ba người liên thủ đả thương. Bực vô sỉ hèn hạ, bại hoại danh dự tam tông này, có nên giết hay không?
- Lâm Nhược Diên sau khi trúng độc, bằng vào nộ khí trong lòng mà mạnh mẽ gắng gượng không để ngã. bảo vệ chúng đệ tử Thiên Tú rút lui tới một hang động trong Cự Kiếm Môn, ba kẻ kia mang theo mấy trăm người đem nơi đó vây kín đến nước chảy không lọt, suốt một ngày một đêm, vì thèm muốn đệ tử Thiên Tú như hoa như ngọc, ba kẻ đó lại còn muốn hạ lệnh dùng khói tấn công, ý đồ bức bách đệ tử Thiên Tú từ trong núi ra ngoài. Tư không phó tông chủ, ngươi là nữ nhân, ngươi nên biết một khi đệ tử Thiên Tú bị ép phải đi ra thì kết quả sẽ là như thế nào. Bực táng tận thiên lương. lấy mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít nhường này, có nên giết hay không?
- Đệ tử Thiên Tú sau khi được Đường Phong ta giải cứu, Sở Phiên Vân cùng Tiêu Hàm Trí vì muốn che tai mắt người người, dấu chuyện xấu mình làm, bèn phao tin nói là Thiên Tú cùng Đường Phong ta gây sự, giết người của tam tông bàng thuốc độc, hạng đổi trắng thay đen, thị phi hỗn hào như thế, có nên giết hay không?
- Đám tam tông đệ tử kia trợ Trụ Vi ngược, không cần biết trắng đen, ra tay với Đường Phong ta, rốt cuộc... Có nên giết hay không!
- Ta chẳng lẽ phải bó tay chờ chết, không làm bất kỳ phản kháng gì, tùy ý đệ tử Tam tông các ngươi chém giết?
Từng lời mắng mỏ giận dữ liên tiếp hùng hổ không chút gián đoạn, phảng phất như từng quyền vô hình, vung lên đánh thẳng trên mặt đám người Tam tông, sắc mặt Tư không Thúy, Lôi Kinh Thanh cùng Nguyệt Cô Minh cũng có chút khó coi.
Mặc dù nói, ở chỗ này căn bản là địa bàn của mình, nhưng cũng đang có người của Vạn Thú môn a.
những tin tức này bọn họ lúc trước cũng đã nghe qua, nhưng hiện tại bị một thiếu niên Huyền giai mười mấy tuổi mắng cho thẳng mặt, cái này chẳng khác nào bị tát từng cái vang dội.
Lôi Kinh Thanh buồn bực một hồi lâu, rồi tức giận nói:
- Miệng lưỡi bén nhọn, ngươi nói những thứ này có bằng chứng không?
- A...
Đường Phong cười lạnh một tiếng,
- Lôi Phó môn chủ, bổn thiếu gia không muốn đối chứng với ngươi, cũng không cần đối chứng. ta chỉ đúng trình bày sự thật thôi.
Cho dù lúc ấy có người không chết, nhưng chẳng lè lại có kẻ chịu đứng ra tự chỉ trích tông môn của mình sao? Căn bản là nói thừa. Nếu không. Đường Phong cần gì phải cùng bọn hắn giải thích, theo chân bọn hắn đối chứng?
- Nếu không phải Đường Phong ta kịp thời chạy tới, hiện tại không phải là Tam tông các ngươi tới tìm ta báo thù, mà là mấy ngàn đệ tử Thiên Tú đi tìm các ngươi báo thù rồi!
Nguyệt Cô Gia Minh lạnh lùng nói:
- ngươi nói như vậy, chẳng lè chúng ta còn phải cảm tạ ngươi?
- Không cần, mọi người bây giờ là cừu nhân, chỉ có một kết cục không chết không thôi! Các ngươi muốn cảm tạ, nhưng bổn thiếu gia lại không muốn lĩnh tình!
- Càn rỡ!
Lôi Kinh Thanh giận dữ mắng mỏ một tiếng,
- Tiểu súc sinh, tức chết ta thôi.
Thiết Phong Cốt ở bên cạnh hô to một tiếng:
- Hừ, tiểu tặc Đường Phong. ngươi giết bọn đệ tử Tam tông cho dù là có lý đi, nhưng diệt phân đường Vạn Thú đường ta thì vì cái gì? Phân đường của Vạn Thú đường ta ở thành Tĩnh An không có trêu chọc tới ngươi, ngươi dựa vào cái gì giết toàn bộ bọn họ?
Lôi Kinh Thanh quay đầu nhìn Thiết Phong Cốt, căm tức nói:
- Thiết lão đầu, ngươi có ý gì?
Thiết Phong Cốt trợn mắt trợn mũi một cái.
Đường Phong hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
- ngươi nói là ta giết, thì chính là ta giết.
Vô luận Khiếu Thiên Lang giải thích như thế nào đi nữa. Đường Phong không muốn lãng phí nước miếng cho những thứ này.
- Đường Phong. cho dù là Tam tông chúng ta có sai trước, nhưng ngươi lại lấy oán báo oán, không khỏi làm phát hỏa.
Tư Không Thúy thật sự có chút tiếc hận, một thiếu niên như thế lại ép bản thân đi vào con đường như vậy, vốn tiền đồ rộng mở, nhưng giờ gãy đổ ở nơi này rồi.
- cùng hắn nói nhảm cái gì?
Lôi Kinh Thanh thật sự bị Đường Phong làm cho có chút sợ hại, nếu để hắn nói tiếp, Tam tông sợ rằng sẽ lép vế
- Hắn là Huyết Ma Đường Phong. hắn đã giết chóc tàn sát, mất đi bản tính của mình. Hôm nay không diệt trừ ma đầu này, ngày sau sẽ có nhiều người chết dưới tay hắn.
- Huyết Ma?
Đường Phong hừ lạnh một tiếng,
- Các ngươi nói ta là ma đầu, vậy thiếu gia ta làm ma cho các ngươi xem một chút!
Lời nói xong. Đường Phong cảm giác mình nên rút lui, nhưng là, trước khi rời đi có thể ném một lọ Như Mộng Tự Huyễn.
Đang lúc Đường Phong muốn ném Như Mộng Tự Huyễn ra, não đột nhiên xuất hiện một âm thanh, hắn nhướng mày, ánh mắt quét ra bốn hướng.
Là thanh âm của Linh Khiếp Nhan, hắn cùng Khiếu Thiên Lang đang ở phụ cận, nhưng không biết trốn ở chỗ nào.
Đang lúc Đường Phong đem ánh mắt quăng đến vô số Linh Thú, trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, động tác dừng lại, không nhịn được cười một tiếng to.
-o0o-