Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 14: Truyền Thuyết Cương Thi
B
ên trong Lĩnh vực Tinh thần, Tả Thu Mi không ngừng đi lại tự hỏi, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve kiện nhất lưu Hôi Mông linh bảo.
“Linh hồn không trọn vẹn, bổ toàn linh hồn...” Tả Thu Mi trong khoảng thời gian này không ngừng tự hỏi bản thân vấn đề này nhưng vẫn đều là không trả lời được vì thế mà đau đầu.
“Tả tiền bối, ta thật sự không dám khiến người lao lực thêm nữa!” Huống Thiên Minh thấy Tả Thu Mi hao tổn tâm lực mà nghĩ đến chuyện linh hồn của hắn thì cảm thấy vừa cảm động vừa xấu hổ.
Kì thật, Tả Thu Mi là Sinh Mệnh Thần Vương, đối với linh hồn đương nhiên hiểu rất rõ, nay gặp phải vấn đề này phát sinh cũng coi như không thể giải quyết, sợ rằng sinh mệnh vô hạn cả đời đều không được, phải bình tĩnh mới được. Hơn nữa, khi Huống Thiên Minh trị liệu xong, hắn có thể sử dụng năng lượng đặc thù có tác dụng rất lớn, nếu có thể không hạn chế đọc được suy nghĩ của người khác khi đấu với Lưu Quang phần thắng tuyệt đối không ít.
Bởi vậy Tả Thu Mi hai người ở đây cũng có lí do ở lại cố gắng, ngoại trừ kiểm tra một chút bên ngoài Huống Thiên Minh thì thời gian còn lại đều là suy nghĩ làm sao phá giải vấn đề nan giải trước mắt.
Hôm nay vẫn như mọi khi, sau khi Tả Thu Mi quan sát một hồi Huống Thiên Minh liền suy nghĩ đứng lên, vẻ mặt so với Huống Thiên Minh còn khó hiểu hơn.
“Tả tiền bối?” Huống Thiên Minh thấy Tả Thu Mi căn bản không để ý tới mình liền bất đắc dĩ nhắm mắt tại một bên tĩnh tâm.
“Bổ toàn... rót vào?” Tả Thu Mi nhìn Hôi Mông linh bảo trong tay đột nhiên nghĩ tới có thể “Luyện khí rót vào linh hồn”, hai tròng mắt nhất thời tinh quang xuất hiện: “Rót vào!!!Ha ha... nguyên lai là như thế...”
Vừa nhắm mắt lại Huống Thiên Minh bị tiếng cười to của Tả Thu Mi làm bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn về phía Tả Thu Mi đợi đáp án.
“Thiên Minh, đi, đi bắt Thần Vương! Kêu Lôi Vệ đi! A a, linh hồn ngươi đã có cách hồi phục rồi.” Tả Thu Mi không cho hắn câu trả lời mà trực tiếp kêu hắn đi hành động.
Từ lần trước Hồng Quân luyện khí xong, Tả Thu Mi bọn họ không có động thủ đi bắt Thần Vương nữa, bây giờ đột nhiên nhắc tới chuyện này không khỏi khiến Thiên Minh kinh ngạc.
Bất quá, Huống Thiên Minh cũng không có nói gì, trong khoảng thời gian gần đây đều là Tả Thu Mi chỉ cho hắn làm những gì, cho dù nghi vấn cũng không nhất định phải trả lời.
o O o
Nửa ngày sau, trong tay Tả Thu Mi đã có ba chân linh của Thần Vương. Từ lần trước sau khi Hồng Quân yêu cầu rất nhiều chân linh Thần Vương, Tả Thu Mi bọn họ không ngừng “sưu tập chế tác”, tất cả quá trình đều đã quá thành thục, tốc độ so với trước còn nhanh gấp đôi.
“Thiên Minh, ngươi ngồi xuống! Ta trước tiên tìm trong linh hồn trí nhớ của ngươi mới biết được linh hồn ngươi thiếu ở chỗ nào. Sau đó mới có thể lấy ra chân linh của ngươi, rồi lấy một phần chân linh tương ứng của Thần Vương kia rót vào trong linh hồn ngươi. Cả quá trình nhất định ngươi phải buông lỏng, không được dùng khí!” Tả Thu Mi nói.
Nhưng cũng chỉ Tả Thu Mi mới biết, nếu như thất bại rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng Huống Thiên Minh, cho dù là bảo toàn được tính mạng cũng là chân linh bị hao tổn.
“Vâng!” Huống Thiên Minh gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tin tưởng nghĩ tới linh hồn hoàn mỹ.
“Tốt lắm! Ngươi nhìn vào mắt ta, buông lỏng...” Tả Thu Mi giọng nói như thôi miên, chút thủ thế để cho Huống Thiên Minh buông lỏng: “Chậm rãi nhắm hai mắt... ngươi có cảm giác thân thể rất nhẹ...”
Ước chừng một canh giờ sau, Tả Thu Mi mới phóng hai tia tâm lực thâm nhập vào sâu trong trí nhớ xác định rõ tình huống khiếm khuyết của linh hồn Thiên Minh. Kì thật nội dung bên trong không quan trọng, cũng giống với truyền thừa trí nhớ của Thần thú vậy, cho dù Thần thú không lưu lại cho Thiên Minh nhưng đối với hắn quả thật có tác dụng.
Sau một lúc lâu, vốn Huống Thiên Minh vẻ mặt bình tĩnh nay đã chuyển sang thần sắc ngưng trọng hẳn lên, Tả Thu Mi thấy hiệu quả vội vàng tăng thêm ngữ khí:
“Ngươi rất mạnh, sự cường đại của ngươi không thể tưởng tượng nổi, quả thật là một trí nhớ đáng sợ...”
Sắc mặt Huống Thiên Minh hoà hoãn dần nhưng vẫn như trước phảng phất có gì đó không vui.
Tả Thu Mi đối chứng những gì thấy được nói:
“Ngươi rất cường đại, chuyện gì đối với ngươi cũng có thể giải quyết, không có chuyện gì có thể làm khó ngươi, sợ là chuyện ta làm với ngươi cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Sau đó, Huống Thiên Minh cũng bắt đầu ổn định lại tinh thần, nét mặt bình tĩnh hơn, chỉ là vẫn còn có tia thương cảm.
Tả Thu Mi biết cái sự thương cảm này không thể dùng lời nói mà khiến hắn quên đi được, vì vậy ngay sau khi lời nói trước có hiệu quả lại lợi dụng Huống Thiên Minh lúc này đang thương cảm:
“Sự cường đại của ngươi cho tới giờ ta cũng chưa gặp qua, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ, nhưng nội tâm thống khổ cứ quanh quẩn trong linh hồn ngươi, nói ra đi, như vậy mới khiến ngươi giải trừ được tâm cảnh, có thể chính thức cường đại mà không chút nào sợ hãi!”
Huống Thiên Minh nhăn mày một chút, sau đó nhàn nhạt trả lời:
“Thiên phú trời ban... Chu An... chủng tộc bị nguyền rủa...”
“Chu An??” Tả Thu Mi thiếu chút nữa thì kinh hô đứng lên, trong lòng khiếp sợ không thôi: “Lôi Phạt Thiên Tôn...”
Tả Thu Mi chỉ là nghĩ Huống Thiên Minh là linh hồn không trọn vẹn nào ngờ lại cho người ta đáp án khiếp sợ như vậy.
Trong truyền thừa trí nhớ của Cương Thi nhất tộc cũng có xuất hiện Chu An... Tả Thu Mi không khỏi nhớ tới thủ pháp linh hồn cực kì tinh diệu kia, lại liên tưởng đến Chu An, liền sáng mắt.
Bất quá, Tả Thu Mi cũng không dám xác định trước cũng không dám vội kết luận, hơn nữa bà còn muốn hoàn toàn hiểu rõ trí nhớ của Huống Thiên Minh để hắn có thể khôi phục lại linh hồn hoàn chỉnh, lúc đó mới có thể chứng thực được.
Sau khi dẫn tâm thần lực nửa ngày sau Tả Thu Mi mới đại khái hiểu được một số việc của Thiên Minh.
o O o
Ước chừng khoảng hai diễn kỉ trước đây, Lâm Mông vũ trụ mới thành lập, người dân Tu La giới lúc này cũng không phải Cương Thi mà là tiên nhân bình thường.
Tu La giới cho đến thời điểm này vẫn hoàn toàn có cuộc sống phồn vinh cho tới khi một hộ nhân gia sinh hạ được một tiểu hài tử thiên tài.
Tiểu hài tử này khi xuất sinh thì không khóc tiếng nào, thậm chí ngắn ngủn mười ngày đã biết nói chuyện rồi sau đó hắn cho cha mẹ biết hắn là người trời, cha hắn họ Thiên, tên Thiên Mông!
Lúc đầu thì người nhà cũng không để ý nhưng sau này con trai họ càng làm cho người ta phải kinh ngạc.
Ngắn ngủn mười năm thời gian, tiểu hài tử này đã có thực lực của một kim tiên. Hơn nữa thường xuyên đánh bại cấp thủ lỉnh cấp kim tiên, thậm chí có thể nói là toàn thắng.
Khi tiểu hài tử này hai mươi tuổi đã đạt cấp độ Tiên đế, lúc đó mới xảy ra dị biến.
Thân thể hắn trở nên cường tráng hơn trước, tốc độ lại càng quỉ dị, hai hàm răng cùng màu mắt khiến cho cha mẹ hắn kinh hãi còn tưởng là biểu hiện của tẩu hoả nhập ma. Càng làm cho người khác khó chấp nhận đó là hắn trực tiếp dùng máu tươi.
Nhưng mấy đứa nhỏ trong làng lại nói người được thiên phú là một hiện tương kì quái. Hơn nữa, mấy đứa nhỏ cũng từng học theo Thiên Mông uống máu khiến bọn chúng cũng quyến luyến vị sủng nhân này.
Để chính thức thử nghiệm vị con trời này đã làm cho người giống hắn ngày càng nhiều, cuối cùng cũng mặc kệ là có nguyện ý hay không trực tiếp đem người đi đồng hoá, ngay cả người vừa phi thăng lên Tu La Ma Giới cũng không ngoại lệ, may mắn mới thoát khỏi. Cuộc sống cứ như vậy duy trì, vị thiên tài phi thường kia cũng dễ dàng vượt qua thần kiếp phi thăng.
Trăm năm sau, cha mẹ của thiên tài kia cũng đến ngày phi thăng.
Vốn chúng nhân trực tiếp trông thấy Thiên Mông phi thăng quá dễ dàng nên sinh ra coi thường Thần kiếp, đối với bọn họ mà nói Thần kiếp này còn không bằng lực công kích khi đấu với nhau, quả thật là dương dương tự đắc.
Ngoại trừ một số người chưa từng thấy qua người khác độ kiếp, rất ít tộc nhân đến xem cha mẹ của Thiên Mông độ kiếp.
Sau đó, những người trông thấy tràng cảnh lúc đó khiếp sợ, tin tức truyền đi khắp cả chủng tộc – cha mẹ của Thiên Mông phi thăng thất bại, hơn nữa lại còn bị đạo thiên lôi thứ nhất đánh nát bấy.
Tất cả mọi người nghi hoặc tại sao thần kiếp đột nhiên lai trở nên hung hãn như vậy, trong khi đó thì một người xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Người này phi thường cuồng ngạo, cũng là một người có tham vọng huỷ diệt cả một chủng tộc.
Tộc nhân trước mắt người này cũng không thể chiến thắng được hắn, thậm chí tập hợp lực lượng cả một chủng tộc cũng không thể rung chuyển hắn nửa phần.
Hắn gọi là Chu An, là chưởng quản Lôi Phạt Thiên Tôn, lần này nguyên nhân huỷ diệt cả một chủng tộc này cũng là bởi vì họ quá mạnh mẽ. Người duy nhất phi thăng Thiên Mông kia đích thật là một thiên tài, ngắn ngủn trăm năm đã thành Thiên Thần, hơn nữa còn có thể ngạnh tiếp Thần Vương. Chu An hết thảy đều không vừa mắt, cũng từ lời nói của Thiên Mông mà hắn biết còn có một chủng tộc lợi hại như vậy, sau khi tộc nhân bọn hắn trải qua sáu lần biến thân có thể linh ngộ thời gian pháp tắc, nói cách khác là có thể tiếp cận đến Thiên Tôn cảnh giới.
Sau khi Chu An trở thành Thiên Tôn, lần dầu tiên hắn cảm thấy bị uy hiếp, nếu như xuất hiện hoàn toàn cả một tộc người có thể sáu lần biến thân, vậy Thiên Tôn hắn cũng chẳng hề có uy lực tại Thần giới nữa, thậm chí có thể Thần giới rơi cả vào tay bọn họ. Điều này Chu An không thể để xảy ra được.
Bởi vậy Chu An lấy cớ duy trì sự bình yên của Thần giới lấy cớ giết chết thiên tài của chủng tộc kia, hơn nữa còn sử dụng quyền hạn chưởng quản Thiên Tôn của hắn trực tiếp để cho chủng tộc kia không có cách nào độ thần kiếp được.
Cuối cùng trực tiếp huỷ diệt một tộc tránh đêm dài lắm mộng.