"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1280
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10922 / 419
Cập nhật: 2015-08-12 01:40:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Cơn Giận Của Chí Tôn.
ối phương thủy chung vẫn là Thần Huyền cường giả. Thực lực chân chính còn vượt xa Quân phủ. Nếu Quân phủ tùy tiện bộc lộ tất cả thực lực của mình, thể hiện rằng Quân phủ có bản lĩnh không tầm thường, chỉ sợ đối phương càng “chăm sóc” mình cẩn thận, thậm chí lấy cớ mà giết mình. Vì thế, Quân Mạc Tà không vận chuyển công lực, chỉ vận công chữa trị bên trong, lại cố ý để cho bị thương, cố tình làm cho mũi mình tự hộc máu ra.
Dù vậy, Lục trưởng lão vẫn là “Ân” một tiếng, rốt cục mở mắt ra, nhìn dò xét Quân Mạc Tà một hồi, gật gật đầu, nói:
- Cũng được!
Lục trưởng lão dù sao cũng là Thần huyền cưởng giả, rất coi trọng thân phận. Một kích không trúng, liền không xuất thủ nữa. Tuy kinh ngạc với thực lực của Quân tam thiểu, nhưng Quân tam thiểu dù sao cũng chỉ là hàng vãn bối, lại chỉ đạt tới Kim Huyền. Với thân phận của hắn, nếu muốn tiếp tục xuất thủ, vậy thì vô cùng không có phong độ.
Quân đại sát thủ vừa lau máu trên mặt mình vừa trào phúng nói:
- Chí tôn Thần Huyền quả nhiên lợi hại.
Nếu như hắn bị trọng thương mà nói những lời này, đó là lời thừa nhận từ đáy lòng. Nhưng hiện nay, lấy tu vi thấp kém của hắn mà có thể ngăn chặn chiêu này của chí tôn Thần Huyền, chỉ bị thương khá nhẹ.Như vậy, những lời này rõ ràng hoàn toàn là lời châm chọc mà!
Tuy rằng Lục trưởng lão vừa rồi xuất ra không đến một thành Huyền lực để đối phó hắn. Nhưng dù sao cũng là huyền khí của một Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, một Kim phẩm huyền giai nho nhỏ có thể ngăn cản hay sao? Nếu không có Quân đại thiếu nội lực thâm hậu, thế vào huyền lực trong người, cũng không thể chịu đựng tốt như vậy!
- Lục Trưởng Lão hạ thủ lưu tình!
Mộ Tuyết Đồng cấp tốc hô một tiếng, lòng lại cố gắng nghĩ đối sách, làm thế nào mới có thể mời Lục trưởng lão rời khỏi Quân gia. Vừa rồi lục trưởng lão xuất thủ quá nhanh, ngoài ý liệu của Mộ Tuyết Đồng. Giờ phút này một câu hạ thủ lưu tình mới được nói ra.
- Lục trưởng lão, xin hỏi ngài đây là ý tứ gì?
Quân Vô Ý lông mày dựng đứng, lạnh lùng hỏi. Tuy rằng trước mặt là Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, nhưng hắn không ngờ ngay trước mặt mình mà làm đứa cháu duy nhất của mình bị trọng thương, Quân Vô ý quyết không thể tha thứ:
- Xuất thủ với một tiểu bối, chẳng lẽ đây chính là uy phong của Tiêu gia- Phong Tuyết Ngân Thành- Thần Huyền cao thủ- tiếng tăm lừng lẫy sao?
- Không có lý do gì đặc biệt, ta thích làm vậy đó! Người của Ngân Thành gặp chuyện tại khu vực của Quân gia các ngươi, thì Quân gia các ngươi cũng phải chịu trả giá đắt tương ứng!
Lục trưởng lão bâng quơ nói. Trong giọng nói đầy ngang ngược, bá đạo. Lục trưởng lão nhìn Quân Mạc tà:
- Tiểu tử này cư nhiên dám vô lễ với lão phu, lão phu đương nhiên phải dạy dỗ hắn! Cũng là nói cho hắn, đối với Thần Huyền mà bất kính, dễ dàng rước lấy họa sát thân. Lão phu muốn dạy dỗ hắn, là muốn tốt cho các ngươi, miễn cho Quân gia nhất mạch về sau không hồ đồ mà tự đánh mất tính mạng. Cho nên uy phong của Chí Tôn Thần Huyền cùng danh tiếng của Tiêu gia ta, bằng Quân Vô Ý ngươi còn chưa đủ tư cách bình luận!
Quân Vô ý giận đến run người:
- Chỉ là việc nghi ngờ mà cũng tính trên đầu Quân gia ta sao? Ý của Lục trưởng lão là vậy phải không? Quân gia của ta tuyệt đối không thể chịu sỉ nhục! Việc hôm nay, Phong Tuyết Ngân Thành phải trả lại công bằng cho Quân gia ta.
Lục trưởng lão thản nhiên nói:
- Con cháu Tiêu gia ta tại khu vực của Quân gia gặp chuyện không may như vậy, hậu nhân của Quân gia sẽ phải hứng chịu như hắn! Đây là ý của ta, các ngươi có ý kiến gì sao? Hậu nhân Quân gia chỉ còn tiểu tử này, đỡ phải nhọc sức ta. Tốt lắm, tốt lắm!
- Cho nên lời nói công bằng ư? Ha ha ha, ngươi thực sự nghĩ lão phu sẽ nói chuyện công bằng với ngươi? Ân, ngươi quá ngây thơ đi!
Lời nói của lão rất rõ ràng, ý tứ cực ký bá đạo.
Sưu một tiếng, một bạch phát lão giả tiến vào vô cùng nhanh, mang theo một cô gái rất kiều diễm, thấy lục trưởng lão bọn họ đang ngồi ở chỗ này uống trà, nhất thời yên lòng. Xem ra sự tình còn chưa tới mức không thể cứu vãn. Còn chưa đến mức chọc giận vị cao nhân lợi hại kia.
- Tam ca, sao người lại tới đây?
Lục trưởng lão kinh ngạc hỏi. Trong lòng có chút hối hận. Tuy hắn vừa ra tay, nhưng có chút lưu tình. Hiện tại, tam ca đến đây, chỉ sợ lại không thể xuất thủ với Quân gia. Dù sao trước khi ra khỏi Ngân thành, thành chủ đã dặn không nên đụng tới việc này. Chẳng qua trong lòng cũng cảm thấy kì quái, huynh đệ ba người không phải phân công rồi sao? tại sao Tam ca lại đột nhiên tới bên này rồi?
Tam trưởng lão còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy một thanh âm vô cùng có ngạo khí:
- Ở đâu đột nhiên xuất hiện lắm tôm tép nhiễu loạn sự tĩnh mịch của lão phu thế, thật là vô liêm sỉ mà!
- Là ai? Dám trước mặt lão phu mà càn rỡ, lăn ra đây! Lão phu cho ngươi được chết toàn thây!
Lục trưởng lão quát to một tiếng. Hắn đang lo lắng không có cớ ra tay thì mừng thầm khi có thanh âm này phát ra…….
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng cảm thấy hối hận. Người phát ra âm thanh này, hắn quả là không trêu chọc nổi.
Một thân ảnh màu đen đột nhiên lăng không bay ra, với tốc độ ghê người, tóc đen lõa xõa, như diều hâu bay thẳng đến đỉnh đầu lục trưởng lão. “ Xuy” một tiếng, mười đạo kình phong đánh về phía dưới. Bốn phía hoa cỏ nhất tề ngã ngược xuống. Mọi người ở đây, mỗi người đều thấy hô hấp cực kì khó khắn. Chỉ một kích, không ngờ đem cả khu vực này biến thành khu vực trơ trụi không một ngọn cỏ.
Một kích này thể hiện uy danh, làm rung trời chuyển đất.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra: Lục trưởng lão nếu ứng tiếp không tốt, dù hắn có tu vi Thần Huyền, sợ vẫn phải bỏ mạng tại nơi đây, thâm chí chết không toàn thây!
Thân ảnh ấy rồi cũng đã đến, khí thế mạnh mẽ vô cùng, mang cả thiên địa vào trong đó. Một hơi thở cao ngạo, giống như quân vương của bóng tối, ầm ấm đến.
Tam trưởng lão kinh hãi, giọng còn run run:
- Ưng Bác Không!
Sát thần này, như thế nào lại ở chỗ này!
Trời ạ! Vừa rồi lão lục nói gì nhỉ, hình như là giữ cho người này chết được toàn thây?
Nhưng giờ phút này, nghĩ tới mấy điều này cũng đã chậm, lục trưởng lão biết giữ mạng quan trọng hơn, dốc toàn bộ tu vi trong người, xoay người một cái, từ trên ghế lật nhào ra ngoài, tiếp theo lộn nhào năm lần liên tiếp mà bay ra, trong khoảnh khắc biến hóa năm sáu phương vị để tránh né. Thần Huyền khí cũng không ngưng tỏa ra, bày ra một trận tuyến phòng ngự tầng tầng lớp lớp hướng về phía con người khủng bố kia mà phòng thủ!
Ưng Bác Không không thèm để ý tới vòng bảo hộ đó. Tiếp đó, thân hình trực tiếp từ không trung phóng tới, cường ngạnh áp chế bức tường Huyền khí, song chưởng vẫn duy trì tư thế bất biến, thế như chẻ tre một đường xuyên thẳng bức tường phòng ngự huyền khí của Lục trưởng lão.
Tam trưởng lão hô to một tiếng:
- Thỉnh Ưng chí tôn thủ hạ lưu tình!
Rồi hắn phi thân tiếp đánh, hiệp trợ lục trưởng lão bay ngược trở lại.
Ưng Bác Không hoàn toàn không để ý tới, hai mắt lộ ra sát khí, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất. Mười ngón tay vung ra như thể không túm được mục tiêu quyết không ngừng bắt tới.
Ưng chí tôn rất, rất giận. Có thể nói là nổi giận cực kỳ!
Hắn nghiên cứu Ưng Biến thân pháp ròng rã mười năm, vài năm gần đây mới gần như đạt tới cửa đột phá, nhưng lại phát hiện ra, nếu tự bằng thực lực bản thân, thực khó có thể vượt qua bình cảnh. Lần này vất vả lắm mới được cao nhân chỉ điểm, tìm được Quân Mạc Tà một cách ngoài ý muốn, vô cùng mừng rỡ, thấy được sự xảo diệu bên trong của chiêu thức, trong lúc nhất thời, tâm thần như mê như say, đắm chìm trong đó
Lại không thể ngờ chỉ trong phút chốc lại có người ngay trước mặt mình muốn hạ độc thủ với Quân Mạc Tà! Nói vậy chẳng phải là muốn cướp đi cái mạng già của Ưng Bác Không sao!
“ Nếu tiểu tử này mà chết, hoặc tàn phế, Ưng Biến huyền công của lão phu chắc chắn tan thành mây khói! Chưa nói đến vị cao nhân huyền bí kia nhất định sẽ hướng tới mình truy cứu trách nhiệm. Đừng nói tới việc mong cao nhân kia chỉ dạy, dù cao nhân kia có bằng lòng dạy, Ưng đại chí tôn ta đây cũng không còn mặt mũi nào mà học!”
Thời điểm Lục trưởng lão được Quân Vô Ý nghênh đón cửa, với tu vi của ưng Bác Không thì đương nhiên lão cũng nhận ra. Nhưng lúc đó hắn ta đang tận lực suy tư về sự biến hóa trong chiêu thức, làm sao có thời gian để ý tới tên trưởng lão chó má kia?
Thời điểm mà Ưng Bác Không này dốc lòng nghiên cứu chiêu thức, dù cho là Ngân Tuyết Chí Tôn của Phong Tuyết Ngân thành có đích thân tiến đến thì hắn cũng bỏ mặc. Phải chờ một lúc, khi hắn thoát khỏi cao trào này, thì mới để tới chuyện đó sau.
Nhưng chỉ trong chốc lát mà Quân Mạc Tà đã bị công kích. Mà Ưng Bác Không hoàn toàn không kịp xuất thủ tương trợ.
Chuyện này làm cho Ưng Bác Không nghĩ tới mà thầm sợ.
“ May mắn là tiểu gia hỏa này thực lực bất phàm, có thể miễn cưỡng đỡ được chiêu đó!”
Cho nên việc này đã làm cho Ưng Bác Không động sát tâm
Dám can đảm cản trở ta tập luyện tuyệt thế võ công. Hành vi này, có gì khác với việc hủy đi con đường phía trước của ta. Thù hận này là bất cộng đái thiên!
Quân Mạc tà đồn hết tâm cơ mới mời Ưng Bác Không tọa trấn Quân gia. Nhưng chính hắn cũng thật không ngờ, ngay ngày đầu tiên, liền xuất hiện” đại tác dụng”.
Mười ngón tay của Ưng Bác Không phát ra sát ý lẫm liệt từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Phòng tuyến của lục trưởng lão bày ra lúc nãy sớm đã bị Ưng Bác Không thế như chẻ tre một mạch công phá! Thời điểm hắn tung người lần thứ bảy thì hai của Ưng Bác Không nhanh như cắt qua không gian, đột nhiên lần nữa tăng tốc độ, như lưu tinh bay qua “ầm ầm” đánh thẳng vào ngực hắn.
Lúc này, đồng thời Tam trưởng lão tấn công đến, Ưng Bác Không tư thế không đổi, đột ngột đón nhận, lấy nhục thể toàn thân mà ngạnh tiếp!
Phanh! Tam trưởng lão bị đánh bay ra ngoài. Thân hình Ưng Bác Không cũng lung lay vài cái.
Huyền khí của Chí Tôn Thần Huyền khí mạnh mẽ đến cực điểm, thế như chẻ tre, dễ dàng phá tan hộ thân huyền khí của Lục trưởng lão, một chưởng hung hãn đánh thẳng vào ngực.
Răng rắc răng rắc vài tiếng vang, xương sườn trước ngực lục trưởng lão không biết đã bị gãy bao nhiêu cái. Lục trưởng lão kêu thảm một tiếng, một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, râu trắng trước ngực bỗng nhiên chuyển thành màu hồng.
Xem màu sắc của vòi máu phun ra, hiển nhiên là hắn đã bị chấn thương nặng, thậm chí tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị thương!
Lục trưởng lão giống như một quả cầu thịt xoay tròn trên không trung, sau đó “phanh” một tiếng đập thẳng vào bên trong một bụi hoa, hai chân giơ lên trời. Hắn dựa vào bụi hoa mà đứng lên, hai chân run rẩy, miệng không ngừng trào ra máu tươi, trong mắt tràn đầy sự oán hận!
- Tại sao?
Lục trưởng lão mở miệng, máu tươi chảy ròng ròng. Mộ Tuyết Đồng tiến lên dìu hắn, lại bị hắn phất tay chắn một bên. Cố nén thống khổ, hỏi một câu.
Mà chỉ một câu này, tam trưởng lão, Mộ Tuyết Đồng cùng tiểu công chúa Hàn Yên Mộng đang trợn mắt há mồm nhìn cũng đồng thời tự hỏi trong đầu.
Mọi người nghĩ thế nào cũng không ra, Ưng Bác Không vì lẽ gì mà muốn hạ sát chiêu. Cho dù Lục trưởng lão lúc trước hồ ngôn loạn ngữ, mạo phạm hắn, cũng không đến mức muốn đoạt tính mạng của người ta chứ? Một khi giết Lục trưởng lão, chẳng khác nào cùng Phong Tuyết Ngân thành kết một mối thù vĩnh viễn không thế hóa giải, thật sự đáng giá sao?
- Lão phu làm việc, từ trước đến nay đều tùy tâm, thích làm gì là làm. Bằng vào cái loại bản lĩnh tôm tép của các ngươi, lão phu phất tay một cái là có thể tiêu diệt cả trăm ngàn tên như vậy! Sống tới từng này tuổi mà đạo lý đó cũng không hiểu! Ngươi lấy tư cách gì đến hỏi lão phu tại sao? Ngươi xứng sao chứ!
Ưng Bác Không tóc dài phiêu động, mắt như thiểm điện nghênh mặt kiêu ngạo. Y bào đen không có gió mà vẫn bay phần phật, hiển nhiên vị chí tôn này còn chưa hết giận!
Dị Thế Tà Quân Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ Dị Thế Tà Quân