Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 221: Chương 221: Phản Kích
Một lúc sau, khi Bắc Minh Dục nhìn thấy Lương Nặc choàng một chiếc áo choàng tắm dày bước ra, ánh mắt đã có chút không vui rồi: “Bộ đồ đâu?”
Lương Nặc càng lấy tay kéo hai vạt áo chặt hơn, nói: “Em....hay là anh cho tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút được không? Em... em thấy hơi lạnh!”
Bắc Minh Dục cười cười nhìn cô thăm dò: “Mặc bên trong áo choàng rồi?”
Lương Nặc ngại ngùng cúi đầu cắn môi không dám ngẩng mặt lên.
Bắc Minh Dục lấy điều khiển cho nhiệt độ điều hòa tăng lên, ấn liên tục cho tới 26 độ, sau đó tự mình từ từ cởi chiếc áo choàng ngoài và quần dài của bản thân ra, trên cơ thể anh chỉ còn là bộ đồ mát mẻ, chẳng bao lâu Lương Nặc liền cảm thấy nóng ran người lên.
“Nóng như thế này mà em vẫn còn mặc đồ dày thế, đúng là đồ hâm?”
Lương Nặc lườm anh một cái, cái lườm của cô chỉ làm anh vui thêm, anh tiến lại gần cô, giúp cô cởi chiếc cúc áo ra, Lương Nặc có chút ngại ngùng vụng về, cô luôn cảm thấy cái cách ăn mặc thế này đúng là không đúng với con người cô.
Ánh mắt Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào những chiếc cúc đang được từ từ cởi ra.
Lương Nặc thì cảm thấy đêm nay đúng là một đêm cực hình với cô.
Cô đột nhiên lùi lại phía sau hai bước: “Em....để tự em làm đi!”
“Đây là niềm vui hạnh phúc của các cặp đôi yêu nhau, sao em lại cứ phải bảo thủ thế nhỉ!” Bắc Minh Dục vênh mặt hất hàm như sai khiến, nói rồi anh lại tiến lên cởi những chiếc cúc áo còn lại, khi mà chưa cởi hết chúng ra, một bàn tay anh đã luồn vòa trong chỗ eo cô, nhẹ nhàng trong giây lát rồi lại luồn lên phía trên.
“Đợi một chút!”
Toàn thân Lương Nặc run lên, cô đột nhiên nói.
Bắc Minh Dục sầm mặt lại: “ĐỊnh trêu người anh đấy à? Là em làm cho anh thế này giờ lại muốn rút lui à?”
“Không...không phải thế!” Lương Nặc mím chặt môi, cô nắm chặt lấy chiếc còng trong túi, sau đó khuôn mặt đỏ lên, cô tỏ ra vô cùng vụng về chỉ tay về phía đầu giường:“Đi lên giường.”
“Đầu óc mở mang rồi đấy?” Bắc Minh Dục quay mặt nhìn lên giường với ánh mắt cùng nụ cười của kẻ lưu manh.
Lương Nặc không dám nói gì, Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng xấu hổ của cô mà đắc chí, anh vừa từ từ lùi về phía giường, vừa tiếp tục cởi đồ ra, anh nằm xuống, hai chân vắt vào nhau, đầu gối lên hay tay đang đan chéo phía sau gáy.
“Anh nằm xuống rồi đấy, em lại đây đi!”
Lương Nặc tiến từng bước lại gần giường, khi cô vừa bước tới gần chưa kịp nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo thì anh đã nhanh chóng giơ cánh tay như không chuẩn bị sẽ để kéo cô xuống, ôm chặt eo cô ghì sát vào người mình, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, khuôn mặt áp sát nhau tới nỗi họ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang phả vào mặt mình.
Toàn thân cô nóng ran lên, trong đầu thậm chí còn lóe lên một suy nghĩ: “Hay là để anh ấy đạt được mục đích một lần?”
“Mặc bộ đồ đó, nhìn thân thể em cũng không tới nỗi nào nhỉ!”
Bắc Minh Dục đột nhiên nói, Lương Nặc cắn môi, cô cũng cúi người hôn vào cổ Bắc Minh Dục, nói nhẹ nhàng: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy mặc nó cơ thể em càng trở nên đẹp hơn....”
Bắc Minh Dục cởi hết toàn bộ những chiếc cúc của chiếc áo choàng tắm, bộ đồ bên trong màu xanh da trời hiện ra trước mặt anh, áp sát vào ngực anh.
Trong chốc lát, cả hai người đều khác hẳn với sự e dè lúc đầu, hơi thở cũng trở nên vô cùng gấp gáp, hơi ấm cơ thể hai người truyền qua nhau.
Lương Nặc vẫn không thôi chủ động hôn anh, anh cũng không bất ngờ hay từ chối mà đáp lại cô nhiệt tình.
Cạch.
Đột nhiên, Bắc Minh Dục cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh ở cổ tay, tiếng động vừa vang lên rõ ràng là tiếng kim loại và vào nhau, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tay mình đang dính liền với chiếc khung sắt của đầu giường!
Đây là lần đầu tiên Lương Nặc làm cái việc như thế này, cô hốt hoảng vội vàng đẩy anh ra đi xuống khỏi giường.
“Ai...ai cho phép anh không biết xấu hổ thế? Em chỉ mua đồ nội y thôi, ai thèm mặc cái thứ đồ anh mua thế này chứ, ghê tởm!” cô vừa nói vừa kéo chiếc áo choàng chùm lại lên người: “Đó là chiếc còng bằng kim loại, anh đừng phí sức nữa, đừng hòng thoát ra được.”
Bắc Minh Dục như bị chọc tức lên tới đỉnh điểm rồi, anh nhìn Lương Nặc càng lúc đi ra càng xa mà lòng như bị trút dầu vào, vẫn muốn đuổi theo cô nhưng càng cố gắng rời xa chiếc giường thì cổ tay anh lại càng đau hơn, chỉ có thể ngồi dựa lưng vào đầu giường.
Hai mắt nhìn chằm chằm cô.
“Lương Nặc, em có giỏi có cách nào giữ lấy anh cả đời đi!”
Lương Nặc sợ hãi toàn thân run rẩy: “Em...tối nay chúng ta tạm thời thế này hãy, em đi ra ngoài ngủ, anh cũng nghỉ sớm đi....còn nữa, em thật sự muốn về nhà một chuyến, mẹ em thực ra rất lo lắng cho em!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục càng lúc càng rực lửa đỏ ngầu lên, Lương Nặc không ngừng co người lại, cô rụt dè nói: “Anh yên tâm, sáng sớm mau em sẽ bảo thư ký Tôn đến đây thả anh ra!”
Nói xong, chân cô díu cả vào nhau đi như chạy.
Bắc Minh Dục tức điên người lên, ánh mắt anh nhìn như có thù hằn gì với chiếc còng sắt, cả người như sắp phát điên.
Bị thuộc hạ nhìn thấy cảnh này- anh bị một người phụ nữ lừa còng vào đầu giường, đó chẳng phải là một trò cười cho thấy anh đúng là kẻ ngu ngốc, hay là nói muốn chơi một trò chơi khác người?
Sáng ngày hôm sau, khi vừa mới tỉnh dậy Lương Nặc liền nghe thấy có âm thanh gì đó không bình thường trong phòng ngủ, cô tò mò đẩy cửa ra, kết quả liền phát hiện thấy cổ tay bị còng của Bắc Minh Dục đỏ au, nhìn tựa như máu nhưng cũng không giống lắm.
Vấn đề then chốt là ở chỗ chiếc còng kim loại bị dính vào đầu giường bị anh giật như sắp rời ra tới nơi ấy.
Khuôn mặt cô ngạc nhiên, sợ hãi: “Không được động đậy!”
Bắc Minh Dục nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa, khi Lương Nặc nhìn thấy những mạch máu trong mắt anh như đỏ hơn bình thường, cô càng sợ hãi hơn, rõ ràng là cả đêm anh không ngủ.
“Lương Nặc, em đợi đấy, cùng lắm chỉ mười phút nữa thôi anh sẽ xử lý được chiếc còng này, tới lúc đó....ha ha. Đừng có nói là mặc bộ đồ đó, kể cả là em không mặc gì thì cũng không cứu được em đâu!”
“Anh mà còn động đậy là em tiêm thuốc an thần cho anh đấy!” cô còn chưa đánh răng rửa mặt, ít nhất cũng cần tới 20 phút nữa....
“Em cứ thử lại gần đây xem nào!”
Bắc Minh Dục ngạo mạn nhìn cô với vẻ không vui vẻ gì, sau đó tiếp tục cuộc chiến với chiếc còng sắt.
Cạch cạch cạch....
Tiếng va đập của chiếc còng mỗi lúc càng to hơn, Lương Nặc đơ người ra một giây, gần như không kiểm soát được suy nghĩ nữa, cô vội vàng cầm lấy chiếc túi xách, chạy vội xuống tầng mà chẳng để ý xem mình đã đánh răng rửa mặt hay chưa.
“Có bản lĩnh thì chạy đi thật xa vào, tốt nhất là đừng để bị anh bắt được!”
Tiếng nói dọa nạt của Bắc Minh Dục vẫn vang lên phía sau lưng cô.
Cô chạy càng nhanh hơn, vừa chạy vào cửa thang máy cô liền nghe thấy tiếng “dầm”, không cần nói cũng biết, Bắc Minh Dục đã mở được chiếc còng, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, cô chạy còn nhanh hơn con thỏ trốn kẻ săn mồi.
Cũng may, vừa chạy tới cửa của khu chung cư thì một chiếc taxi đi ngang qua.
“Tài xế tài xế!” cô vội vàng gọi lớn, rồi quay đầu nhìn vội phía sau.
Bắc Minh Dục mặc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, chân đi đôi dép trong nhà, phần cơ thể trên thì không mảnh vải che thân chạy ra từ cửa khu chung cư, cô nhanh chóng mở cửa chiếc xe, hớt hải nói: “Đi nhanh lên!”
“Thì ít ra cô cũng phải nói là đi đâu chứ cô gái?
Lương Nặc chẳng nghĩ mà nói bừa một địa chỉ, người tài xế đạp chân ga, nổ máy cho xe chạy.
Bắc Minh Dục vẫn đuổi theo phía sau, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh đó, thở dài một tiếng rồi cười nói: “Trời ạ! Cô với bạn trai mâu thuẫn gì à? Để người ta mặc như thế chạy ra ngoài?”
Lương Nặc vẫn liên mồm thúc giục tài xế, đột nhiên lúng túng khi nghe ông ta nói vậy.
Cô quay đầu ra phía sau nhìn Bắc Minh Dục, tuy là đã cách một khoảng khá xa, Lương Nặc nhìn không thật rõ ràng nữa nhưng cô lờ mờ có thể cảm nhận được rằng anh đang vô cùng vô cùng tức giận.
Người tài xế lại có ý trêu chọc: “có gì mà phải ngại chứ? mới qua Tết được có vài hôm, có chuyện gì thì ngồi nói chuyện tử tế với nhau, hay là, để tôi lái xe quay lại cho hai người nói chuyện nhé?”
Nói rồi, ông ta giảm tốc độ lái xe xuống chầm chậm.
Lương Nặc giật mình: “Không không không! Không thể quay lại....”
“Hai người....”
“Anh ta là kẻ bạo lực! Lương Nặc tới nước bần cùng rồi, không biết nói thế nào, người lái xe trong xoe mắt, đơ người ra, Lương Nặc chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Nếu bây giờ anh mà lái xe quay về đó, chắc chắn tôi sẽ mất mạng luôn....”