Số lần đọc/download: 2321 / 32
Cập nhật: 2017-03-13 15:42:45 +0700
Chương 218: Cuồng Bạo Tấn Cấp
- N
gươi còn muốn thêm một vũ hồn?
A La vừa vỗ nhẹ cái đầu trọc của Trầm Côn vừa cười mắng:
- Coi chừng chứa không đủ!
- Hắc hắc, không phải là vũ hồn càng nhiều càng tốt sao?
Trầm Côn vừa híp mắt vừa tính toán, mặc dù hắn còn chưa tu luyện《 Hồn Kinh 》tới tầng thứ năm, nhưng trước mắt vẫn có thể đem linh hồn Mặc Ly đưa vào trong U Minh Hồn Phủ, chừng nào lên cấp tính sau vậy...
- Đừng suy nghĩ nữa, khoảng cách giữa ngươi và Mặc Ly còn rất xa xôi đấy!
A La chỉ chỉ lên đỉnh đầu:
- Chúng ta đã bị vây ở bên trong "Họa Địa Vi Thành", giờ làm sao đi ra ngoài?
- Mỹ nữ, nàng không có cách nào sao?
Trầm Côn hỏi ngược lại.
- "Họa Địa Vi Thành" là vũ khí cơ mật nhất của Công Thâu gia, cho dù là ta cũng không biết làm như thế nào để đi ra ngoài đây!
- Vậy Cổ lão huynh thì sao?
- Cao nhân đã tính rằng - thì - là - mà...
- Được, ta biết cao nhân như ngươi muốn biểu đạt gì rồi!
A La cùng Cổ Nguyệt Hà cũng không có cách nào, Trầm Côn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chỉ có thể thử dùng cái vận khí *** chó của A Phúc một lần coi sao.
Hắn biến thành Lang Nhân, hai móng vuốt sói cào cào lên mặt đất rồi khẽ quát một tiếng:
- "Ngự Thú Tâm Kinh", tụ thú!
Vài chục con chuột từ trong đất bùn chui ra, vừa lim dim đôi mắt nhỏ vừa ngơ ngác nhìn Trầm Côn.
- Chít chít...
- Mấy anh à, đào cửa trộm động chính là sở trường của các anh, vậy thì giúp đỡ thằng em này 1 chút nha!
Vừa cười hì hì vừa vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, Trầm Côn chỉ vào phía bắc nói:
- Đem đồng bạn của các anh gọi hết ra, rồi từ nơi này đào một đường hầm, ít nhất có thể cho chúng ta chui ra được!
- Chít chít...
Đám chuột khoái trá chít lên mấy tiếng, chỉ chốc lát hơn trăm ngàn con chuột đã từ dưới đất ló đầu lên rồi chúng lao về phía bắc đào bới. Chỉ vài phút sau đã đào thành một đường hầm đủ để 1 người bò qua được.
- A Phúc, ngươi vận khí tốt, vậy thì đi theo những con chuột này mở đường!
Trầm Côn cười hì hì phân phó một tiếng, A Phúc không sợ chuột nên liền gật đầu chui vào, nhưng là đến phiên A La thì sắc mặt nàng trắng bệch, vừa run run chỉ vào đám chuột vừa lắp bắp:
- Chuột, chuột...Đám chuột đáng tởm!
- Ai u, mỹ nữ như nàng lại sợ chuột sao?
Trầm Côn nghe vậy thật giống như vừa phát hiện tân đại lục.
- Bẩn, bẩn!
A La lúc này đã líu cả lưỡi, lắp bắp cả buổi mới nói tiếp:
- Bẩn đến mức không thể chấp nhận được...Ta, ta không đi theo đám chuột này!
Vừa nói, nàng vừa trợn trắng mắt sau đó quyết đoán chọn cách bất tỉnh gục vào trong ngực Trầm Côn.
Này...
Khửa k hửa, Trầm Côn vốn đang ước gì có chuyện đẹp như vậy nên không cần suy nghĩ liền ôm chặt A La, sau đó gã theo A Phúc chui vào, còn Bất Sắc thì cỡi Long Thanh Sơn cản ở phía sau.
Trước có những con chuột để đào đường hầm, sau có cái vận may *** chó của A Phúc, vậy mà còn không thể chạy thoát khỏi cái Họa Địa Vi Thành này sao?
Nghĩ như vậy, Trầm Côn vừa cười híp mắt vừa tiến vào đường hầm. Nhưng mới đi được hơn trăm thước, chỉ nghe thấy phía trước "Chi! Chi!" Mấy tiếng chuột kêu thảm thiết, sau đó một khối lớn máu đen từ phía trước bay ngược về, bên trong còn kèm theo da chuột nát, thịt chuột vụn cộng với một mớ nội tạng nát bấy nhầy...
Trầm Côn bị phun thẳng lên mặt khiến hắn suýt nữa phát ói, sau khi lau mặt rồi nhìn lại thì hắn chỉ thấy phía trước xuất hiện một loạt lưỡi thép đang không ngừng xoay tròn trước mặt tựa. Nó xoay nhanh tựa như một cái cối xay thịt đang xay nhuyễn những con chuột phía trước, những thứ vừa phun vào mặt hắn cũng từ đó mà ra.
- Báo động!
Trong Họa Địa Vi Thành, một gã Công Thâu gia đệ tử lập tức rống to:
- Hệ thống phòng ngự dưới đất, đoạn thứ ba, tổ Năm, máy xoay thăm dò địa chất phát hiện kẻ địch!
- Kẻ địch? Chẳng lẽ đám Quang Minh Hoàng kia đang núp dưới mặt đất?
Tiếng nói của Công Thâu Thiên vang lên.
- Đội xây dựng số thứ sáu, lập tức tiến hành thăm dò phía dưới đất!
Nguy rồi!
Họa Địa Vi Thành của Công Thâu gia thật không ngờ lợi hại như vậy, ngay cả mười mấy thước dưới mặt đất mà cũng có hệ thống phòng ngự nữa?
Trầm Côn đành cắn răng:
- Không Sắc, biến thành bộ dạng giống như cái máy xoay này, bên trong đủ rộng để chứa tất cả mọi người!
- A di đà Phật!
Không Sắc lúc này biến thành một cái mũi khoan y hệt như cái cối xay thịt, tất nhiên là sao y bản chính lẫn vừa đủ rộng để chứa tất cả mọi người. (NBV: Ghê thật, y như trong Tranforms. Quả nhiên mấy anh Tung của này là trùm bắt chước mà)
Ngay sau khi cả đám Trầm Côn vừa ẩn mình vào thì mấy tên đệ tử Công Thâu gia đầu đội mũ sắt lái một chiếc chiến xa xuất hiện ngay cạnh cái máy xoay...
Sau khi kiểm tra một vòng xung quanh, một tên đệ tử Công Thâu gia vừa cười cười vừa cầm cái máy truyền tin trên chiến xa mà nói:
- Báo cáo cấp trên, chỉ phát hiện một đám chuột đang dọn nhà chứ không phát hiện dấu vết kẻ địch!
Vừa nói, bọn chúng vừa điểu khiển chiếc chiến xa quay trở lên mặt đất.
Khi đám Trầm Côn leo ra khỏi cái máy xoay thì mổ hôi trán mồ hôi tay đã ướt đẫm.
Chết tiệt!
Con đường dưới đất này bây giờ đi không được rồi, giờ làm thế nào để rời đi đây?
Ở dưới lòng đất trốn chui trốn nhủi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, tiến đến giữa một cái kho hàng nhỏ trong thành nhóm Trầm Côn mới ló đầu lên khỏi mặt đất. Sau khi nhìn quanh một hồi không phát hiện bóng người nào, hắn liền bảo Long Thanh Sơn mang theo mọi người bay lên giữa không trung...phạm vi hoạt động của tòa thành này có lợi hại cỡ nào chứ, có thể ngăn cản Long Tộc yêu thú vốn là bá chủ trên bầu trời sao?
Ý nghĩ này của hắn còn chưa xong thỉ đã thấy một bộ phận của tòa thành đột nhiên xảy ra biến hóa. Chỉ nghe "Rắc rắc" một hồi, từ trong tường thành đã xuất hiện một cánh tay máy khổng lồ, sau đó nó xòe ra tựa như cái vợt đập ruồi mà đập thẳng lên người Long Thanh Sơn. (NBV: Khửa khửa, lão Bánh bao hết nói đến vụ "Sợ cái chảo" giờ chuyển sang "Cái đập ruồi" rồi ^___^)
Ngũ tạng của Trầm Côn sau cú đập tựa như bị thiêu đốt, may mắn là Không Sắc kịp thời biến thành một cái hộp sắt khổng lồ đủ chứa tất cả đám người Trầm Côn, sau đó lại xuất hiện thêm mấy con quạ sắt làm kẻ chết thay mới để cho đám người Công Thâu gia nhận định sự việc xảy ra là do có chim chóc bay lạc vào khu vực phòng không của Họa Địa Vi Thành...
Đến buổi tối, Trầm Côn đang định dùng bất cứ giá nào cũng muốn từ mặt đất giết đi ra ngoài, nhưng là vừa mới đi tới mặt đất, đã bị mấy cái máy nhắm không biết ở nơi đâu phát hiện...Thử nghĩ xem, Mặc Thủ Thành Quy của Mặc gia có Mặc Nhãn thì lẽ nào hệ thống kiểm soát của Công Thâu gia lại không có hệ thống tự động giám thị sao!
Lúc này, trong khi đám đệ tử Công Thâu gia đang đổ xô tiến đến thì Trầm Côn cũng tức điên người rồi. Trên người một cái Liệp Nguyên sát trận, dưới đất thêm một cái Tứ Tượng Tinh trận toàn lực phát động, sau đó một cuộc huyết chiến thẳng nửa đêm mới may mắn trốn xuống một cái động khổng lồ đò sẵn dưới đất...Có lẽ điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là lúc này Công Thâu Thiên cũng không có ở bên trong Họa Địa Vi Thành, nên Trầm Côn lúc này mới có cơ hội chạy trốn.
Nhưng là chỉ sau có một buổi tối Công Thâu Thiên đã trở lại. Lúc này lão đang đứng ở một ngọn tháp cao nhất trong tòa thành để điều hành tất cả Công Thâu gia đệ tử vây bắt Trầm Côn.
Lúc này Trầm Côn của chúng ta cũng bị kích phát rồi hung tính, ngươi không phải là muốn bần tăng chết sao? Tốt, bần tăng cùng lắm thì chết chứ gì, nhưng ngươi cũng đừng mong sống tốt! (NBV: Ôi tinh thần "Trạng chết chúa cũng băng hà" đây mà! @__@)
Bắt đầu từ lúc này, Trầm Côn ở bên trong Họa Địa Vi Thành trốn đông trốn Tây, nhiều người thì hắn bỏ chạy, ít người thì hắn nhảy ra đại sát một trận, hơn nữa Liệp Nguyên sát trận mở ra kiến linh khí người chết cũng bị Trầm Côn hút vào thể nội biến thành công cụ để hắn tăng cấp. (NBV: Đơn giản là chiến thuật đánh du kích, kiếm exp tăng lv đó mờ ^_^)
- Ngao...
Đến đêm ngày thứ mười, Trầm Côn đứng ở một trên một ngọn pháo tru lên như sói, thanh âm truyền khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này, hắn bị không biết bao nhiêu tên Công Thâu gia đệ tử phát hiện, sau đó một đoàn chiến xa khổng lồ khắp nơi đổ dồn về. Bên cạnh Trầm Côn cũng đã có hơn ngàn tên đệ tử Công Thâu gia vây quanh, còn ở xa xa lại càng lúc càng xuất hiện nhiều loại vũ khí công kích tầm xa như cung tên, nỏ pháo, lao...Đang ân cần nhắm thẳng vào hắn.
Mà ở sau lưng Trầm Côn, A La cũng giết đỏ cả mắt rồi, nàng như một chiến thần máu lạnh, mỗi một kiếm nhất định sẽ xẹt qua cổ họng một Công Thâu gia đệ tử, mỗi một chưởng nhất định đánh nát trái tim một Công Thâu đệ tử...Chỉ là huyết chiến trong chốc lát mà dưới chân nàng đã ngã xuống hơn 300 cỗ thi thể!
- Mỹ nữ, nàng đừng có lãng phí nha!
Trầm Côn vừa giơ lên một thanh quyền trượng khổng lồ do Không Sắc biến thành vừa gọi về đám yêu thú xung quanh vùng để hỗ trợ. Hắn thấy A La đồ sát như vậy liền trêu chọc nàng.
- Đang lúc đại chiến, không được nhiều lời!
A La dưới trạng thái chiến đấu tuyệt đối là một kẻ lãnh khốc, vừa lạnh lùng nhìn lướt qua Trầm Côn vừa nói!
- Từ từ, cứ từ từ. Chuyển qua cái bộ dạng khác đi mà mỹ nữ, thật sự mà nói thì nàng cũng quá lãng phí mà!
Trầm Côn vừa bĩu môi vừa giơ một ngón tay chỉ lên Liệp Nguyên sát trận trên người nàng:
- Nàng cũng đã mang theo Liệp Nguyên sát trận, vậy thì cho nó thoải mái hút đi, dù là thi thể cũng đừng có bỏ phí chứ!
Đánh đến hiện tại thì Trầm Côn của chúng ta cũng đã nghĩ chắc rằng lần này mình chết chắc rồi, bởi vậy hắn cũng chẳng thèm để ý gì đến chuyện chánh tà cùng tâm địa từ bi thương người gì hết ráo!
Nếu Công Thâu gia muốn giết hắn, vậy hắn dùng hết thảy thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trả thù Công Thâu gia!
Cũng như cái Liệp Nguyên sát trận này! Bốn năm trăm cái nhân mạng sau khi bị Trầm Côn giết thì ngay cả linh khí của người chết cũng bị hắn hút khô, ngay cả thi thể cũng không để lại cho đám Công Thâu gia...
Với lại A La cũng đã dạy về hiệu suất tác chiến rồi, kẻ địch đã chết thì quản gì đến thi thể chứ, mặc dù là thi thể nhưng vẫn còn chút linh khí mà. Bởi vậy Trầm Côn mới vừa cười vừa mắng nàng là lãng phí, về độ tàn nhẫn thì không thể so sánh với mình được!
Tàn nhẫn sao?
Có lẽ vậy! Có lẽ sau này sẽ có người mắng Trầm Côn không có chút nhân tính nào, nhưng hiện tại vì sống sót, trừ giết người hắn đã không có lựa chọn nào khác!
- Tặc tử, đền mạng cho Công Thâu gia ta!
Đang ác chiến thì giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng rống đầy bi phẫn lẫn tức giận. Lúc này Công Thâu Thiên giống như một đầu đại ưng đang hung mãnh bổ nhào xuống!
Hai mắt của lão cũng đã đỏ lên, lão mới vừa rồi đang ở Thành Tây truy tìm tông tích của địch nhân thì chợt nghe báo cáo tin tức địch nhân xuất hiện tại thành Đông. Lão cơ hồ chỉ dùng nửa phút thời gian tới điều hành đệ tử, sau đó tựu chạy đến thành Đông...Chính là chỉ trong khoảng hai ba phút thời gian mà đã có hơn một ngàn đệ tử chết dưới chân Trầm Côn cùng A La.
Khi lão nhìn lại cái thân ảnh Lang nhân của Trầm Côn đang đứng ở trên mái tháp pháo vừa gầm rú vừa không ngừng hút khô các thi thể đệ tử, nhất thời một bầu máu nóng dâng trào, sau đó lão dùng ngay một sát chiêu sắc bén nhất mà lao xuống!
- Cẩn thận, Công Thâu Thiên tới!
A La phản ứng cực nhanh, đẩy lưng Trầm Côn một cái rồi lao ra tiếp đón.
- Thanh Sơn, ngươi bảo vệ A Phúc đi trước, ta công kích lượt thứ nhất, Trầm Côn ngươi đánh tiếp lượt thứ hai!
Bố trí chiến pháp xong thì thiết chưởng của Công Thâu Thiên chỉ còn cách đỉnh đầu nàng chừng hai, ba tấc rồi. A La mắt thấy không còn kịp huy kiếm đón đỡ liền quyết định tay phải thu kiếm, tay trái một chưởng dùng lối đánh cứng đối cứng để nghênh đón.
Băng!
Một âm thanh trầm đục vang lên tựa như muốn xé rách bầu trời. Thân hình Công Thâu Thiên chỉ hơi dừng một chút liền lao xuống lần nữa.
Còn A La phun từ cổ họng ra một búng máu, từ giữa không trung rơi xuống dưới rồi ngã lên trên mái tháp.
Cắn răng một cái, A La lại nhảy lên!
Thấy bạch y nữ nhân này còn có thể đứng lên, Công Thâu Thiên trong lòng cũng rùng mình!
Khi giao chiến lúc mấy ngày trước, cấp bậc của lão vẫn còn hơn xa A La. Mà hiện tại nàng cũng mới tăng lên Hồng Nguyên mà thôi, nhưng là một Hồng Nguyên vũ tông mà lại có thể đón đỡ một chưởng của mình, mà xem chừng nàng ta chỉ bị một vết thương nhẹ là sao?
Đáng chết, Công Thâu Thiên ta chính là cường giả thuộc cấp bậc Tử Nguyên đỉnh phong kia mà!
Nhìn kỹ lại, ánh sáng Hồng Nguyên trên người A La rõ ràng so sánh với mấy ngày trước đây thì nồng đậm rất nhiều, lại còn mơ hồ lộ ra ánh sáng màu lam. Hiển nhiên nàng ta rất nhanh sẽ phải tiến vào cảnh giới Lam Nguyên vũ tông...
Thật ra là sau khi trải qua sự hấp thu không ngừng của Liệp Nguyên sát trận thì A La đã khôi phục đến ngưỡng cửa giữa Hồng Nguyên cùng Lam Nguyên rồi. Sau trận chiến này nếu có thể sống sót đi ra, chỉ cần nàng điều trị tốt một chút là có thể khôi phục đến cấp bậc Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn!
Công Thâu Thiên cũng không biết bí mật của Liệp Nguyên sát trận, hắn cũng không còn kịp nữa suy nghĩ nhiều, bởi vì ngay sau khi A La thất bại, Trầm Côn trong bộ dáng Lang nhân đã đánh sát tới.
- Một tên Hồng Nguyên vũ tông trung đoạn nho nhỏ cũng dám đối địch với ta sao?
Công Thâu Thiên cười giận dữ, hắn cũng nhìn ra cấp bậc của Trầm Côn chỉ là một Hồng Nguyên trung đoạn mà thôi, cho nên một chưởng không cần suy nghĩ đã đánh ra!
Băng!
Trầm Côn giống như trước một chưởng đánh ra là dùng cứng đối cứng mà nhận một chiêu, mặc dù hắn cũng giống như A La từ trên rơi xuống, cũng không mang đến thương tổn gì cho Công Thâu Thiên. Nhưng lúc này trên người hắn cũng chỉ bị một vết thương nhẹ mà thôi.
- Tiểu tử này cũng trở nên mạnh mẻ đến thế sao?
Lúc này đầu óc của Công Thâu Thiên cũng đã trở nên mơ hồ.
Định thần nhìn lại màu sắc linh khí của Trầm Côn, quả nhiên, Trầm Côn đã đạt tới ngưỡng cửa giữa Hồng Nguyên trung đoạn và Hồng Nguyên thượng đoạn, tùy thời cũng có thể tấn cấp!
Hơn nữa chỉ bàn về độ dày linh khí thì linh khí của Trầm Côn thậm chí còn tràn đầy hơn so với linh khí của A La một chút, dù sao thì hắn ngay cả thi thể cũng không buông tha, giết sạch đốt sạch hút sạch một chút linh khí cũng phải vắt cho ra bã...
- Chỉ trong vài ngày mà bạch y nữ nhân trở nên mạnh mẽ, mà thằng ngốc kia cũng đã mạnh mẽ hơn rồi...
Công Thâu Thiên bỗng nhiên có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt...Tánh mạng hơn một ngàn đệ tử của Công Thâu Gia lại biến thành tảng đá kê chân cho tụi nó tấn cấp sao?
Nghĩ đến đây thì ánh mắt Công Thâu Thiên nhìn Trầm Côn cũng không giống với lúc trước, tiểu tử này giẫm lên máu tươi của Công Thâu Gia để tấn cấp, không giết hắn, mình còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Công Thâu Gia?
- Con lừa ngốc, nhận lấy cái chết!
Công Thâu Thiên rống lên một tiếng dữ dội. Chỉ thấy hắn chỉ tay một cái, hai khối kiến trúc xung quanh hắn bỗng bắt đầu bay lên rồi điên cuồng lắp ráp vào cánh tay phải của hắn.
Chỉ trong nửa giây đồng hồ đã tổ hợp xong, cánh tay phải của Công Thâu Thiên lúc này đã biến thành một cánh tay máy khổng lồ dài hơn hai mươi thước!
- Kim Ngọc Liên Thành, giúp ta giết con lừa ngốc này!
Cánh tay máy khổng lồ đập thẳng về phía Trầm Côn, hơn nữa trong lòng Công Thâu Thiên lúc này ngập tràn sát ý nên lão thúc dục vũ hồn của mình ra tay không cần kiêng kỵ gì nữa.
Vũ hồn: Kim Ngọc Liên Thành.
Thuộc tính: Vũ hồn chuyên dụng của cơ quan sư, Vũ Tôn Cấp.
Năng lực thứ nhất: Gia tăng tốc độ lắp ráp cơ quan chiến đấu, hơn nữa nếu vật liệu là ngọc thạch hoặc kim loại thì chỉ trong khoảng khắc là lắp ráp xong.
Năng lực thứ hai: Thêm vào "Từ Khống Lĩnh Vực". Trong phạm vi trăm bước thì hết thảy kim loại cùng ngọc thạch đều bị võ giả hấp dẫn, tự động gia tăng uy lực cho cơ quan chiến đấu của võ giả!
Biến hóa: Có khả năng tiến hóa lên Vũ Hoàng Cấp trở thành "Bắc Cực Huyền Từ", hoặc tiến hóa lên Vũ Hoàng Cấp thành "Nhất Tiếu Khuynh Thành".
"Kim Ngọc Liên Thành" một khi toàn lực phát động, thì tốc độ của cánh tay máy khổng lồ kia cũng tăng lên nhanh chóng.
"Oành!"
Cánh tay đập thẳng vào mái tòa tháp cao mưới mấy mét kia một tiếng, sau đó lại giơ lên đập xuống một lần nữa. Bụi bặm qua đi, trên mặt đất lúc này đã xuất hiện thêm một dấu bàn tay khổng lồ sâu hai đến ba thước.
Chết tiệt!
Trầm Côn dựa vào tốc độ của Lang Nhân mới có thể miễn cưỡng tránh thoát một chiêu này, nhưng những luồn khí theo vòng xoáy của cánh tay máy này cũng cứa vào hai gò má hắn khiến hắn rát cả mặt. Khi hắn quay đầu nhìn lại, thì đám yêu thú hắn triệu hồi cùng với đám sói tí hon của hắn hơn một nửa không kịp chạy trốn, tất cả đều đã biến thành một đống thịt vụn!
Mà còn có cái đáng sợ hơn!
Một chiêu thất bại, Công Thâu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, cánh tay máy khổng lồ kia chầm chậm giơ lên. Theo sau đó là toàn bộ mảnh vỡ của tháp pháo, mảnh kim loại, mảnh đá, mái ngói ngọc thạch trên trần dưới đất...tất cả tựa như bị nam châm hút lấy mà bám hết lên cánh tay máy của Công Thâu Thiên.
Mà khi lão giơ hết cánh tay máy lên thì cánh tay máy khổng lồ này đã biến thành cánh tay máy dài bảy mươi, tám mươi thước, to hơn mười thước, khiến nó tựa như một pho tượng quái thú bằng kim loại khổng lồ!
Đây chính là vũ hồn của Công Thâu Thiên, Kim Ngọc Liên Thành!
- Con lừa ngốc, còn muốn trốn sao?
Công Thâu Thiên cười lạnh nói:
- Vũ hồn của ta là Kim Ngọc Liên Thành, mỗi một chiêu đánh ra thì chiến khí cũng sẽ được kim loại đất đá xung quanh cường hóa một lần. Ngươi trốn thì cứ trốn, chỉ cần biết càng trốn càng nguy hiểm, không bằng chết sớm để sớm siêu sinh đi, ha ha ha!
Vừa nói, cánh tay phải khổng lồ của hắn lại đập xuống một lần nữa.
Trầm Côn lại mượn tốc độ của Lang nhân để né tránh, nhưng cánh tay máy của Công Thâu Thiên lại giơ lên rồi hút thêm vào mười mấy tòa kiến trúc khiến nó to lên gần gấp đôi. Sau đó hắn bắt đầu đập xuống lần thứ ba!
Lần thứ tư!
Lần thứ năm!
Lần thứ sáu!
...
Trầm Côn liều mạng tránh thoát lần công kích thứ bảy, nhưng là ngẩng đầu nhìn lại, thì cánh tay máy của Công Thâu Thiên lúc này đã dài như một con đường cái với chiều rộng tương đương với hai mươi mấy tòa nhà xung quanh cộng lại! Mà khi cánh tay máy đó một lần nữa đập xuống thì lúc này đã to như một cái thị trấn, cho dù tốc độ của Trầm Côn có nhanh hơn nữa cũng khó mà chạy thoát khỏi cái diện tích bao phủ lớn như thế...
- Tránh không khỏi!
A La đi tới sau lưng Trầm Côn, cắn răng nói:
- Ta và ngươi liên thủ phá vỡ bàn tay, sau đó nghĩ biện pháp tấn công thẳng vào thân thể Công Thâu Thiên!
- Phá vỡ bàn tay?
Nghe được lời của A La, trong mắt Công Thâu Thiên hiện lên vẻ khinh miệt. Lão thân trải trăm trận vốn không khinh địch, nhưng cũng nhịn không nổi cái ý nghĩ giễu cợt A La một phen. Cánh tay của một cường giả Tử Nguyên đỉnh phong mà ngươi muốn phá là có thể phá sao? Hơn nữa coi như là các ngươi phá nát được đi thì tới gần ta, ta cũng có thể bằng Tử Nguyên lực lượng ăn đứt hai người các ngươi!
Trầm Côn cũng đã nghĩ đến điểm này.
- Mỹ nữ, biện pháp này...
- Biện pháp này vô dụng!
A La lãnh khốc nói:
- Nhưng dù kết quả là phải chết, cũng chỉ có ra sức cường công mới kiếm được một đường sinh cơ. Không thể buông bỏ khí thế của kẻ dũng, không có phần thắng, thì chúng ta liều mạng tạo ra một cơ hội để thắng!
Vừa nói, nàng dùng Nhân Kiếm Hợp Nhất đâm thẳng lên bàn tay máy khổng lồ đang ập xuống đỉnh đầu!
Không thể buông bỏ khí thế của kẻ dũng sao? Trầm Côn cũng cắn răng phi thân đi theo.
- Không Sắc, biến thành một đại đao cho ta, tốt nhất là biến thành một cái Phượng Chủy đao răng cưa!
Phốc...
Không Sắc vừa biến hóa xong, Trầm Côn đã nghe từ phía trước truyền lại một tiếng phún máu. Hắng ngẩn đầu nhìn lên thì thấy A La đã bị cánh tay khổng lồ đập văng trở lại, dù sao cấp bậc giữa nàng và Công Thâu Thiên chênh lệnh quá xa, cho dù có muốn liều mạng cũng khó tránh khỏi thất bại!
Thời gian cấp bách, không còn kịp đi xem thương thế của A La ra sao, Trầm Côn vung Phượng Chủy đao màu vàng lên.
- Băng!
Cây đao bổ thẳng vào lòng bàn tay khổng lồ kia!
Rồi sau đó, hắn cảm nhận được một cổ lực lượng khổng lồ quất hắn bay ngược về sau...
Rầm!
Trầm Côn cũng bị bàn tay khổng lồ kia đập bay ra ngoài, sau khi đụng sập ba tòa pháo đài thì hắn dính thẳng vào vách của pháo đài thứ tư.
"Khụ..." Miệng ho ra một búng máu, Trầm Côn lúc này cảm giác như mình đã dính chặt vào vách tường, đầu váng mắt hoa, tứ chi chết lặng, mà cánh tay phải cầm đao kia thì hổ khẩu đã nát bấy khiến máu chảy không ngừng.
Trong khi hắn còn đang giãy dụa, bàn tay khổng lồ kia đã từ từ vươn tới tòa tháp. Năm ngón tay máy nhẹ nhàng cuộn chặt lại, chỉ chốc lát cả tòa tháp Trầm Côn đã bị Công Thâu Thiên chộp vào tay rồi từ từ giơ lên cao.
- Con lừa ngốc, đền mạng cho Công Thâu Gia ta!
Bàn tay đột nhiên đập xuống xuống, đập Trầm Côn lún hẳn xuống mặt đất, sau đó giơ lên đập xuống, rồi đập xuống...
Đập xuống, rồi lại đập xuống...
Lúc này Trầm Côn chợt nhớ tới một Hầu Tử khác, cái con khỉ có 72 phép biến hóa đó. Nhớ năm đó con khỉ đó cũng nằm trong lòng bàn tay Như Lai Phật Tổ, cái cảm giác bị đùa giỡn trong lòng bàn tay chắc cũng chỉ như thế này mà thôi?
Bị đập liên tục vài chục cái, Trầm Côn cảm giác như toàn bộ xương cốt của mình đã bị vỡ nát. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn thấy cánh tay máy khổng lồ kia lại đập xuống một lần nữa...
- Không Sắc...
Trầm Côn nằm trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, sau khi phun ra một búng máu mới thều thào:
- Sư phụ không ổn rồi, ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn lại, nếu không ngăn được, hãy mau chạy...
- A di đà Phật! Bần tăng là con khỉ, nhưng con khỉ cũng không thể bỏ lại sư phụ!
Vũ hồn Bất Sắc chính là Trung Nghĩa Thiên Thu, tuyệt đối không thể bỏ lại sư phụ một mình mà chạy trốn! Hắn hét lớn:
- Sư phụ, mau giơ con khỉ lên, ngăn thêm lần này nữa!
Ngăn được sao?
Nếu Trầm Côn còn có sức để cầm đao thì hắn cũng chẳng cần kêu Không Sắc chạy trốn làm gì, giờ thì hắn lấy cái quái gì để ngăn đây!
Lúc này hắn chợt nghe trong linh hồn truyền đến một tiếng nói:
- Lão Đại, đừng quên ta à! Lý Mục thì dùng lực lượng võ hồn để giúp ngươi, còn ta thì đang rảnh rỗi đây!
Hai mắt Trầm Côn sáng lên, lập tức để Cổ Nguyệt Hà tách ra!
Đúng vậy, Cổ Nguyệt Hà dù có vô dụng cũng là một lão già khỏe mạnh, ít nhất cũng có thể thay mình giơ đao lên!
Hết thảy mọi chuyện xảy ra chỉ trong cái tích tắc, Cổ Nguyệt Hà mới vọt ra thì cánh tay máy khổng lồ đã ập tới trước mặt Trầm Côn. Cổ Nguyệt Hà vội vàng nắm lấy cổ tay Trầm Côn rồi giơ Phượng Chủy đao lên nghênh đón...
Giờ khắc này, Trầm Côn rất muốn cười!
Quá buồn cười, bần tăng quả thực là hồ đồ đến ngu xuẩn rồi, cho dù triệu hồi ra Cổ Nguyệt Hà thì thế nào? Cấp bậc của hắn cũng giống như mình, cũng không ngăn được một chưởng cấp Tử Nguyên này!
Hơn nữa cho dù để cho Cổ Nguyệt Hà triệu hồi Thiên Khiển thì cũng đã không còn kịp nữa rồi! Kinh nghiệm qua hai lần trước đã chứng minh, Thiên Khiển, vốn cần Cổ Nguyệt Hà trước tiên là triệu hồi Lôi Vân, sau đó Lôi Vân hội tụ, rồi bắt đầu quá trình phóng ra Lôi Điện, nhanh nhất cũng phải mất một hai phút...Lấy tốc độ Công Thâu Thiên mà nói thì căn bản không thể nào để cho Trầm Côn hoàn thành quá trình này!
Thôi!
Làm hết sức mình, chuyện còn lại giao cho lão thiên tính vậy!
Trầm Côn cười híp mắt chờ tử vong phủ xuống...Dĩ nhiên, vốn hắn không phải là kẻ nhắm mắt chờ chết. Cho dù là trong quá trình đợi chết đi nữa thì hắn cũng cố gắng giúp Cổ Nguyệt Hà giơ đao, cố gắng triệu tập linh khí...Cho nên hắn thấy được! Phượng Chủy đao cắt phá bàn tay khổng lồ, sau đó dùng thế như chẻ tre cắt vào cổ tay, cắt vào cánh tay...Phượng chủy đao không đủ dài, nhưng từ bên trong lại huyễn hóa ra một ánh đao màu xanh, ánh đao này như muốn phá vỡ trời xanh, xé rách hư không, dễ dàng tiếp tục cắt tới, cắt vào tay khủy tay, cắt vào bả vai.
Cắt vào bộ ngực Công Thâu Thiên đang đứng cách hắn cả năm sáu trăm thước...
Phập!
Công Thâu Thiên bị một đao cắt thành hai đoạn!
- Công Thâu Thiên đã chết?
Trầm Côn rung người nhảy lên, chỉ thấy một vết cắt từ vai trái đến xuống đến eo phải của Công Thâu Thiên, cắt lão thành hai đoạn!
Mà một giây sau, linh khí vừa mãnh liệt vừa cuồng bạo như tuôn trào vào trong cơ thể Trầm Côn, đầu tiên là chữa hết vết thương trên người hắn, sau đó càng tụ càng nhiều, cơ hồ muốn đem cả tấm thân Trầm Côn phình ra như quả bong bóng!
Trầm Côn hiểu, đây là tác dụng của Liệp Nguyên sát trận, Công Thâu Thiên vừa chết, linh khí Tử Nguyên đỉnh cấp trên người hắn giờ toàn bộ bị mình hấp thu sạch. Nhưng điều hắn vẫn chưa rõ ràng chính là...Công Thâu Thiên làm sao lại chết? Bần tăng không phải là A Phúc, không có cái loại vận may *** chó nhổ nước miếng cũng có thể giết địch mà!
- Khuynh Thế Nhất Đao!
Cổ Nguyệt Hà cười hì hì nói:
- Lão Đại, đừng có sững sờ, còn nhớ rõ thuộc tính vũ hồn của Không Sắc không? Khuynh Thế Nhất Đao, có một xác suất nhỏ nhất để phát động ra một đao diệt sạch hết thảy, tru diệt hết thảy đối thủ phàm trần...Ngươi thật may mắn, thế nhưng gặp phải xác suất ra chiêu Khuynh Thế Nhất Đao!"
(NBV: Có một chuyện vui về xác suất, 1 ông giáo sư nói là xác suất để một đồng xu sau khi tung lên sẽ đứng bằng cạnh của nó là 1 phần tỉ. Nói xong ông tung đồng xu lên, sau đó quả thật nó đứng bằng cạnh chứ không nằm xuống làm cả hội trường vỗ tay quá trời!)
Sỉ nhục!
Trầm Côn chợt hiểu ra là mình gặp may cỡ nào mới có thể ra cái chiêu Khuynh Thế Nhất Đao mà xác suất gần bằng không kia!
- Nhưng là...
Trầm Côn khó có thể tin mà hỏi lại:
- Không phải là quá trùng hợp sao?
- Trùng hợp sao?
Cổ Nguyệt Hà thần thần bí bí cười cười rồi chui trở về trong thân thể Trầm Côn. Mà ở một nơi xa kia A La cũng đang lạnh lùng nhìn Cổ Nguyệt Hà biến mất, sau đó nàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
- Thật sự là trùng hợp sao?
Dĩ nhiên, nàng cũng không có lòng dạ nào mà nghiên cứu cái chuyện làm sao để phát động ra chiêu Khuynh Thế Nhất Đao này. Nàng bước mấy bước đã tới trước mặt Trầm Côn rồi nắm lấy hắn:
- Đi mau, ngươi phải lập tức tìm một địa phương để tấn cấp!
- Tại sao?
Trầm Côn còn chưa khôi phục như cũ sau sự rung động từ vụ Khuynh Thế Nhất Đao.
- Nhìn linh khí trên người ngươi một chút đi!
A La lạnh lùng nói:
- Trầm tiên sinh, ngươi đã hút khô một Tử Nguyên Vũ Tông rồi, linh khí Tử Nguyên cấp giờ đều ở trong thân thể của ngươi, nếu không lên cấp, ngươi muốn bạo thể mà chết sao?
Cấp bậc cùng linh khí có quan hệ giống như nước cùng chén nước vậy. Thể tích của chén nước là cố định nên chỉ có thể dung nạp một khối lượng nước nhất định mà thôi, một khi chén nước đã không dung nạp được hết số nước thì ta phải dùng đến thùng nước nếu không nước trong chén sẽ bị tràn ra ngoài.
Trầm Côn chính là đang trong tình trạng như vậy, hắn trước sau hấp thu linh khí của bốn, năm trăm nhân mạng, chén nước đã sớm dung nạp đến cực hạn của nó. Lúc này hắn lại hấp thụ thêm linh khí của Tử Nguyên đỉnh phong Công Thâu Thiên, nếu như không tấn cấp để mở rộng khả năng dung nạp linh khí thì có lẽ hắn sẽ bị linh khí bạo liệt mà chết.
- Đi!
Thừa dịp Công Thâu Thiên chết trận, Họa Địa Vi Thành mất đi người chưởng quản, Trầm Côn liền hét lớn một tiếng cầm lấy Phượng Chủy đao đánh giết ra đến cửa thành.
Theo sau là Long Thanh Sơn cõng A Phúc cũng nhanh chóng ra đến cửa thành. Khi nhìn thấy hệ thống phòng không của tòa thành vẫn đang đóng kín, Long Thanh Sơn mở miệng gầm lên một tiếng long ngâm, bảo mọi người ngồi lên lưng rồi nhanh chóng bay lên bầu trời...
Chỉ nửa phút sau khi bọn hắn rời đi, tất cả các khu vực trong thành đều khôi phục trật tự. Rắc, rắc, rắc, các khối máy móc liên tục tổ hợp biến đổi. Cả tòa thành rùng rùng biến đổi. Chốc lát sau, một cái đầu khổng lồ hiện ra, bên dưới là những cái chân đang từ từ đạp đất, tòa thành lúc này đã trở thành một vị chiến thần ba đầu sáu tay vô cùng đáng sợ.
Đây chính là cơ quan chiến khí mạnh nhất của Công Thâu gia: Đại địa Chiến thần.
- Con lừa trọc kia! Công Thâu gia chúng ta thề không đội trời chung với ngươi. Chúng ta phải giết sạch cả tổ tông ba đời nhà ngươi để mối hận này!
Cuối cùng Đại dịa Chiến thần đã tổ hợp xong nhưng mà đã muộn, Trầm Côn đã sớm chạy thoát rồi. Nó giận giữ nện chân ầm ầm trên mặt đất khiến đại dịa cũng phải rung lên, tiếng bước chân vang xa cả trăm dặm.
Trầm Côn lần đầu tiên nhìn thấy cơ quan chiến khí tối tân nhất Cửu Châu, hắn kinh hãi đến mức da đầu tê dại từng đợt. Dù đã bay xa mười dặm, nhưng quay đầu nhìn lại, hắn vẫn thấy cái khối vũ khí cấp Chiến Thần cao chạm tầng mây kia dường như đang âm thầm dõi theo hắn.
- Một cơ quan chiến khí như thế kia tối thiểu cũng phải tương đương với một Hắc Nguyên vũ tông phải không?
- Hắc Nguyên Vũ tông sao?
Giọng nói của A La toát ra mấy phần khinh miệt:
- Từ cổ chí kim, ngươi có biết ai được coi là cường giả mạnh nhất Cửu Châu không?
- Đương nhiên là cái vị Bá Vương đã tự vẫn trên dòng Ô Giang rồi!
- Không sai, ngày xưa vương triều Đại hán triển khai thế trận Thập Diện Mai Phục đánh bại Hạng Vũ, bức Ngu Cơ tự vẫn. Mà trận thứ nhất trong Thập Diện Mai Phục chính là Lạc Nhật chiến thần của Mặc gia!
A La trầm giọng nói:
- Lạc Nhật chiến thần ngạnh kháng Bá Vương ba mươi bảy chiêu, thua trận rút lui an toàn, được coi là một trong những kỳ tích vĩ đại nhất trong chiến sử Cửu Châu. Khối Đại địa chiến thần trước mắt ngươi cũng không kém gì Lạc Nhật Chiến thần trong truyền thuyết đâu! Hơn nữa, khối Đại Địa Chiến thần này chỉ do những đệ tử bình thường điều khiển mà thôi. Nếu như đài điều khiển kia được Công Thâu Ban đích thân thao túng, hoặc đây là Lạc Nhật Chiến thần của Mặc gia do đích thân Cơ Quan Hoàng Mặc Ly khống chế...Hắc hắc, vậy thì ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy cơ quan thuật lợi hại như thế nào...
Thở dài một tiếng, A La thu hồi ánh mắt nhìn về Đại Địa Chiến thần:
- Thôi không nói đến cơ quan Chiến Thần nữa, Trầm Côn, ngươi phải lập tức gọi Cổ Nguyệt Hà ra, bảo hắn tìm một địa điểm tốt để tấn cấp.
Muốn tấn cấp cần chọn được một địa điểm linh khí tràn đầy nên không cần suy nghĩ nhiều, Trầm Côn lập tức thả đệ nhất phong thủy đại sư Cổ Nguyệt Hà ra, để cho lão làm chủ.
- Tuyệt diệu!
Cổ Nguyệt Hà chỉ nhìn thoáng qua khu bình nguyên đã vui mừng hô to:
- Trầm lão đại, lão thiên cũng đang giúp ngươi a. Hóa ra nơi này chính là bình nguyên của Đông Cửu Châu. Cửu Châu đại lục có tam đại long mạch, đứng đầu chính là Long đầu tại Côn Luân sơn mà hiện nay đã bị Hoàng Kim Huyết tộc chiếm giữ rồi đổi tên thành Cứu Thế Sơn. Đứng thứ hai là khu vực Long phúc trên đại bình nguyên, lão đại, người hiện đang chu du trên bụng con rồng Cửu Châu đó!
- Nói nhảm ít thôi!
A La thúc giục:
- Lập tức tìm ra chỗ thích hợp nhất cho việc tu luyện!
Cổ Nguyệt Hà nhìn quanh cả vùng đất, tay phải bấm đốt tính toán một hồi, sau đó chỉ vào một tòa thành có đèn đuốc sáng rực rồi nói:
- Đáp xuống tòa thành này, địa khôn thập nhị, thiên càn bảy!
- Lão huynh, ngươi có thể nói theo cách của người bình thường được không?
Trầm Côn trong nội thể hai mắt chớp chớp, hắn có thể nghe rõ nhưng lại không hiểu nổi thứ ngôn ngữ phong thủy của Cổ Nguyệt Hà.
Cổ Nguyệt Hà còn chưa giải thích xong, Long Thanh Sơn liền gầm lên một tiếng long ngâm rồi cúi đầu bay về về phía Đông Bắc tòa thành.
Thành thị này được xây dựng quanh một hồ nước lớn, nửa bên này hồ nước là khu đô thị sầm uất, nửa còn lại là khu làng chài đơn sơ. Long Thanh Sơn đáp xuống một ngôi nhà nhỏ bên phía làng chài rồi nhanh chóng lội xuống nước đến một cái huyệt động sâu dưới đáy hồ. Huyệt động này có hình dáng như một con cự long đang há miệng uống nước, vài giọt nước còn đọng lại trên miệng rồng như những viên minh châu lấp lánh.
- Ai u, con gấu ngốc nhà ngươi mà cũng tìm ra chỗ này sao?
Cổ Nguyệt Hà mắt sáng lên.
- Ô hô!
Long Thanh Sơn ưu nhã khom người.
- Tiểu sinh đã khổ công tự học "Kinh dịch", "Phong thủy" thành tài. Cũng có thể coi là người có văn hóa...
Trong huyệt động từng chuỗi bong bóng nước liên tục thoát ra, mà trong một cái bong bóng nước khổng lồ, hai tay Trầm Côn đang cùng A La đối chưởng. Quanh cơ thể hai người, linh khí màu hồng, màu lam, màu tím đang máy động liên tục.
Long Thanh Sơn thì đang yên vị trong một cái bong bóng nước khác, hắn cẩn cẩn dực dực thủ hộ tại cửa động. Còn A Phúc do không có bản lĩnh ở dưới nước trong thời gian dài nên đã tiến vào ngư thôn thăm dò tin tức. Với cái vận may *** chó của hắn thì chắc là sẽ không gặp phải phiền phức gì.
- Này, tình hình ngươi thế nào rồi?
Thoát khỏi trạng thái chiến đấu căng thẳng, A La trở lại dáng vẻ một nữ hài vừa ưa bạo lực vừa thích sạch sẽ, nàng vừa vận chuyển linh khí vừa hỏi.
- Mẹ nó chứ! Ta vẫn còn là Hồng Nguyên trung đoạn nhưng linh khí lại đậm đặc tương đương với cấp độ Tử Nguyên đỉnh phong...
Trầm Côn cố nén thống khổ bị linh khí ở trong người đấu đá lung tung.
- Linh khí nhiều tới mức đã từ kinh mạch thẩm thấu đến tận da thịt cùng mạch máu, ngay cả tâm tạng cũng đang tràn đầy linh khí rồi...Mỹ nữ, lần này hấp thu nhiều linh khí quá, đúng là ăn không vô rồi!
- Đáng kiếp! Ai kêu ngươi tham lam đây!
Nghĩ đến việc, cả linh khí của thi thể người chết hắn cũng không buông tha, A La liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Còn nhớ Tàng Linh công ta đã truyền thụ cho ngươi không? Mở ba vị trí hấp nạp linh khí là mi tâm, bụng và ngực ra. Trước tiên đem linh khí dư thừa cất tạm vào đó, số linh khí còn lại thì dùng để tấn cấp lên Hồng Nguyên thượng đoạn!
- Hảo!
Trầm Côn làm theo lời A La, chỉ thấy mi tâm, ngực, bụng của hắn mãnh liệt phồng lên như quả bóng, mà bên ngoài làn da hắn vẫn lóe lên ánh tím của Tử Nguyên linh khí hấp thu từ Công Thâu Thiên.
Sau đó, hắn không ngừng chiết xuất thu nạp số linh khí còn lại rồi chuyển qua kỳ kinh bát mạch...
Chỉ chốc lát sau, quanh thân thể Trầm Côn đã tràn đầy linh khí màu lửa đỏ. Cơ hồ không cần tốn nhiều công sức đã thành công tấn cấp Hồng Nguyên thượng đoạn. Có điều số linh khí dư thừa vẫn còn quá nhiều khiến hắn phải tiếp tục chiết xuất thu nạp không ngừng...Sau nửa canh giờ, rốt cuộc hắn dừng lại ở cấp bậc Hồng Nguyên đỉnh phong, mà ẩn ẩn giữa linh khí Hồng Nguyên đã bắt đầu xuất hiện quang mang lam sắc.
- Mỹ nữ, ta đã tấn cấp lên Hồng Nguyên đỉnh phong, khoảng cách đến Lam Nguyệt Vũ Tông cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi.
Trầm Côn vui mừng mở mắt, hắn chỉ thấy phía trước một mảnh tối thui.
- Di? Sao ta không nhìn thấy gì cả?
Lấy tay sờ mới biết bụng, mi tâm, ngực hắn vẫn sưng phồng lên chưa giảm xuống được bao nhiêu. Trông hắn giống như đột ngột mọc thêm ba cái đầu, mà cái đầu ở mi tâm lại vừa vặn chặn hết tầm mắt của hắn.
- Mỹ nữ, mấy chỗ này phải làm thế nào...
- Đừng nhìn ta, bên trong cơ thể ngươi thật sự có quá nhiều linh khí. Ngươi một lần tấn cấp không cách nào tiêu hóa hết, thật sự không có biện pháp nào. Số linh khí dư thừa đành trữ tạm ở mấy chỗ này.
A La liếc mắt nhìn Trầm Côn cả người sưng phù bật cười nói:
- Ngươi cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần ngươi tấn cấp lên cấp bậc Tử Nguyên thì số linh khí dư thừa sẽ được tiêu hóa hết, mấy chỗ sưng này sẽ tự khắc xẹp xuống trả lại dáng vẻ ban đầu cho ngươi!
- Tử nguyên sao? Đợi tới bao giờ mới được a?
Trầm Côn sờ sờ ba chỗ sưng lên. Không nói đến việc với dáng vẻ này hắn có dám ra ngoài gặp người hay không mà điều quan trọng là chỗ sưng ở mi tâm quá lớn đã ngăn trở tầm nhìn khiến hắn chẳng khác gì người mù, phiền toái như vậy sao hắn chịu được?
- Mỹ nữ, thương lượng một chút được không?
Trầm Công bỗng nhiên cười một tiếng:
- Một nửa linh khí trong người ta sẽ chuyển sang cho nàng, được không?
- Cái gì?
A La ngây người mất một lúc:
- Ngươi phải hiểu rằng, những linh khí này nằm trong người ngươi sẽ thành nguồn dự trữ cuồn cuộn không hết, vĩnh viễn không lo kiệt lực! Hơn nữa có số linh khí này hậu thuẫn, chỉ cần ngươi không ngừng chiết xuất thu nạp là có thể dễ dàng tấn cấp lên Tử Nguyên vũ tông...Nếu chuyển một nửa sang cho ta, thì những ích lợi đó sẽ giảm đi một nửa!
- Yên nào, yên nào. Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà!
Trầm Côn cười híp mắt kéo hai tay của A La lại, chân khí nhanh chóng được hắn truyền sang cho A La.
Bọn họ tu luyện cùng một loại công pháp, nên hệ thống kinh mạch của hai người đã sớm dung hợp giống như cùng một cơ thể, do đó, linh khí từ cơ thể Trầm Côn tiến sang người A La rất tự nhiên, không gặp chút trở ngại nào, giống như đi thẳng từ phòng khách sang phòng ngủ nhà mình vậy. Chỉ mười mấy giây đồng hồ sau toàn bộ linh khí đã được chuyển hóa xong.
(So sánh kiểu gì kỳ vậy?)
Sau khi chuyển đi một nửa số linh khí, Trầm Côn chỉ còn thừa ra một ít linh khí cấp độ Tử Nguyên trung giai, miễn cưỡng có thể hút vào trong cơ thể, mấy chỗ mi tâm, ngực, bụng kia đã không còn sưng phồng lên nữa. Mà A La thì càng tấn cấp nhanh hơn, nàng có thêm một phần linh khí Tử Nguyên trung đoạn dư thừa, phần linh khí còn lại sau khi chiết xuất thu nạp đủ để nàng tấn cấp lên Lam Nguyên hạ đoạn.
Hồi lâu sau, hai người liền khôi phục lại thái độ bình thường.
Bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Bỗng nhiên cũng không biết nên nói gì...
Một lần có thể coi là việc tốt đơn thuần giữa người với người.
Hai lần có thể coi là vì lòng hảo tâm.
Ba lần có thể coi là vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống...
Nhưng đây là lần thứ mấy rồi? Trầm Côn đã bao nhiêu lần đem cơ hội chia cho A La rồi?
Không thể đếm hết được. Từ khi hai người lần đầu tiên luyện công cho đến bây giờ, Trầm Côn chưa bao giờ keo kiệt chuyện linh khí. A la có thể khôi phục đến Lam Nguyệt hạ đoạn như hôm nay hơn phân nửa cũng là nhờ sự khẳng khái của Trầm Côn.
Đây cũng không đơn thuần là hảo ý, cũng không thể lấy tình bằng hữu ra mà lý giải được nữa!
Hai người tiếp tục trầm mặc.
Qua một lúc lâu, A La bỗng hung hăng vỗ lên cái đầu trọc của Trầm Côn, nghiêng đầu nghẹn ngào nói:
- Xú hòa thượng này, tại sao lại tốt với ta như vậy?
- Là vì ta thích nàng!
Trầm Côn đảo mắt nói, có điều những lời hắn nói không nằm trong dự liệu của A La. Lời hắn nói khiến cho nàng ngượng ngùng đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Sau một hồi, nàng lại tiếp tục vỗ lên cái đầu trọc, nói:
- Khốn kiếp, không được nói những chuyện dọa người như vậy? Muốn hù chết ta à?
- Nàng có thể bị hù chết sao?
Trâm Côn cười híp mắt nói:
- Vậy nàng suy nghĩ một chút xem..., có đồng ý gả cho ta không?
- Câm miệng, không thể tha thứ cho xú quỷ nhà ngươi được, ngươi không được nhắc lại chuyện này nữa...
A La tức giận hừ hừ mấy tiếng:
- Nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!
Uy hiếp này rất đáng sợ nha!
Bất quá, Trầm Côn hắn chẳng lẽ lại sợ sao?
Trầm Côn cười híp mắt, hắn thật vất vả mới có cơ hội đề cập đến chuyện này, chưa đạt được mong muốn hắn tuyệt đối không dừng lại. Chậm rãi tiến đến bên cạnh A La hắn nhỏ giọng nói:
- La Khiết tiểu tỷ, ta hiện tại vô cùng trịnh trọng hỏi nàng một câu, nàng có nguyện ý...