Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Phiên Ngoại 30
Kỳ thật, cũng chỉ là một cái liếc nhìn thoáng qua, chẳng qua là Tạ Nam chột dạ, La Văn Anh vừa đọc đến phần nội dung đó, ngón tay cũng chợt dừng lại ở giữa lưng chừng, làm cho Tạ Nam không thể lấy xấp văn kiện về. Tạ Nam nhìn chăm chú động tác của La Văn Anh, bút kí tên trong tay cô gần như không cử động nữa.
Không phải cô không nhìn ra được ý đồ của phần văn kiện này, La Văn Anh tự hỏi, sự việc đã muốn nghiêm trọng đến mức phải đem chính cô để bồi thường vào sao? Cô đã từng nghĩ qua sẽ cùng Minh Tranh cùng tiến cùng lui, nhưng lúc này không giống với lúc kia. Tạ Nam không thể nhìn ra được sự đấu tranh trong mắt La Văn Anh:”Quản lý La?”
La Văn Anh hoàn toàn không nghe thấy Tạ Nam gọi, nhớ tới Minh Tranh đã lo âu mấy ngày liên tục, nếu lần này Hào Khôn thật sự bị dìm chết, giữa Minh Tranh và Tống Cẩm Trác, La Văn Anh cân nhắc nhiều lần, vẫn là lựa chọn ích kỷ một lần. Nếu cô bị liên lụy, toàn bộ vấn đề ắt sẽ bị ném cho Tống Cẩm Trác.
La Văn Anh cũng tin tưởng Tống Cẩm Trác sẽ có biện pháp làm cho sự việc lắng xuống, chẳng qua là xem anh ta có tình nguyện hay không mà thôi. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào một bên mặt của La Văn Anh. Giữa cô, Minh Tranh và Tống Cẩm Trác, ba người giống như hình thành một cuộc đấu giằng co, cô đã không còn sức lực để tiếp tục duy trì nữa. Không có ai ép buộc ai phải đưa ra quyết định, chỉ là đã đi đến bước này, có muốn lui cũng không thể lui được.
La Văn Anh không nghĩ nhiều, hạ bút xuống nhanh chóng kí tên của mình lên, trong lòng Tạ Nam đang căng thẳng cuối cùng cũng trấn định trở lại, cô đưa tay muốn lấy văn kiện đi, La Văn Anh lại cầm ở trong tay không có ý đưa cho cô.
“Quản lý La?”
“Để tôi đưa đến phòng tài vụ, nếu cô đem trở lại phòng làm việc của Minh Tranh, anh ấy có thể sẽ kiểm tra.” Trong lúc thời khắc mấu chốt này, Minh Tranh chắc sẽ không để ình rơi vào tình huống xấu: “Cô đem văn kiện còn lại đưa qua đây.”
Sắc mặt Tạ Nam tái nhợt vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cô khẳng định La Văn Anh đã nhìn ra ý đồ của mình, nhưng vì sao nếu đã biết mà còn bình tĩnh ký tên?
“Quản lý La, chị làm vậy là có ý gi?”
La Văn Anh đưa tay xoa mi tâm: “Cô đi ra ngoài đi, chuyện này trước hết đừng cho Minh Tranh biết.”
Tạ Nam cẩn thận cầm lấy văn kiện trong tay, tựa hồ nặng ngàn cân, cô xoay người đi ra ngoài, có cảm giác như vừa bị người khác lột sạch quần áo trước đám đông. Sau khi đóng cửa phòng làm việc của La Văn Anh lại mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mô hôi.
Một lúc sau La Văn Anh đem văn kiện đưa đến phòng tài vụ, bình thường cô luôn xử sự khéo léo nhanh nhẹn, không nghĩ tới lúc này lại không suy nghĩ được gì. Hơn nửa thời gian Minh Tranh đều ở bên ngoài, La Văn Anh thu dọn xong chuẩn bị tan ca, lại thấy Minh Tranh đẩy cửa đi vào: “Tan ca chưa?”
“Vừa muốn đi.”
“Đúng lúc, anh đang thấy đói bụng.”
La Văn Anh dừng lại động tác, cô cúi đầu xuống đem điện thoại di động bỏ vào trong túi. “Em còn có chuyện.”
“Anh đi cùng em.” Sắc mặt Minh Tranh mệt mỏi uể oải, kéo ghế dựa qua ngồi bên cạnh La Văn Anh. Cô tránh tầm mắt đi, nhưng vẫn là đến lúc chuẩn bị đi lại liếc nhìn Minh Tranh một cái. Rõ ràng là anh đã tiều tụy không ít, vẻ mặt hào hứng phấn khởi lúc trước giờ chỉ còn sót lại một chút nơi khóe mắt, La Văn Anh n
hìn một lúc rồi vội vàng dời mắt ra chỗ khác: “Tối nay em dẫn Tống Cẩm Trác về nhà.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Minh Tranh trong tích tắc đã bị nhóm lên ngọn lửa giận dữ, anh đứng lên: “Em nói cái gì?”
“Cái này có gì kỳ lạ chứ? Hiện tại bọn em đã đi tới bước này, ắt cũng sẽ phải có một ngày nước chảy thành sông.” La Văn Anh xách túi đặt trên bàn lên: “Minh Tranh, hi vọng anh cũng có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình.”
Minh Tranh nhìn La Văn Anh vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài, anh nghiêng người đứng dậy đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Văn Anh, tại sao đột nhiên lại như vậy?”
“Em cảm thấy muốn ổn định, Tống Cẩm Trác là một lựa chọn không tồi.”
Minh Tranh cười lạnh, gần như cười ra tiếng: “Nguyên nhân chỉ là vì như vậy?”
La Văn Anh muốn tránh tay anh ra: “Phải, em tự mình đưa ra quyết định, Minh Tranh, em cũng là thay anh đưa ra quyết định.”
“Anh muốn em đưa ra quyết định thay anh khi nào?” Giọng nói Minh Tranh khàn khàn, một tay kéo cô đến bên cạnh: “Anh nói không được, em đừng nghĩ muốn đi gặp hắn!”
“Anh hẳn là biết anh không thể thay đổi được gì…” La Văn Anh muốn thoát khỏi tay anh đứng lên, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Chu nhìn thấy một màn như vậy, trợn mắt há mồm: “Lão, lão đại.”
“Chuyện gì?” Minh Tranh gầm lên một tiếng.
Tiểu Chu vội vàng chỉ chỉ bên ngoài:”Ở phòng làm việc của anh, có người tìm.” Tiểu Chu nói năng lộn xộn như vậy nhất định là có việc gấp, La Văn Anh thuận thế kéo tay Minh Tranh xuống: “Anh nhanh đi xử lý đi.”
Minh Tranh nắm lấy bả vai của cô lần nữa: “Vậy cũng không cho em đi, ở đây chờ anh trở về.”
La Văn Anh dựa vào bàn làm việc không động đậy, Tiểu Chu vẫn lúng túng đứng ở ngoài cửa: “Lão đại, anh nhanh qua đi, hình như là rất khẩn cấp.”
Minh Tranh nhìn chằm chằm La Văn Anh một hồi lâu, xác định cô vẫn đứng yên đó rồi mới bước đi ra ngoài. Tiểu Chu cảm giác trước mặt có một cơn gió lướt qua, quay đầu qua chỗ khác thì nhìn thấy La Văn Anh cầm túi xách muốn đi. “Eve, chị và lão đại không có việc gì chứ?”
“Không có gì.” La Văn Anh đi tới trước mặt Tiểu Chu: “Chị tan ca trước.”
“Vâng.” Hôm nay đại đa số bộ phận trong công ty đều phải ở lại tăng ca, Tiểu Chu cũng không ngoại lệ. La Văn Anh mang theo tâm sự nặng nề rời khỏi Hào Khôn, Tống Cẩm Trác hẹn cô ăn cơm ở bên ngoài, lúc La Văn Anh đậu xe bước vào trong, anh đã ngồi ở chỗ kế bên cửa sổ lần trước chờ cô. La Văn Anh ngồi vào chỗ đối diện Tống Cẩm Trác. “Em tan ca là tới đây luôn, không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy.”
“Buổi chiều có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến, cũng chưa về đơn vị.” Tống Cẩm Trác rót một chút nước trái cây cho La Văn Anh. Cô lơ đãng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, ống hút trong ly không được khuấy lên có thể thấy được xác trái cây tươi trên miệng ly: “Cẩm Trác, ăn xong cơm chiều cùng em về nhà một chuyến được không?”
Tống Cẩm Trác đang hớp một ngụm trà Long Tỉnh suýt chút nữa thì bị sặc: “Về nhà?”
La Văn Anh nhìn bộ dạng của anh: “Không phải anh nói để em chọn ngày sao?”
“Sao không nói sớm với anh một chút, để anh chuẩn bị cho tốt.” Tống Cẩm Trác thật sự bị giật mình. Thái độ của La Văn Anh trước giờ vẫn luôn không rõ, mặc dù báo chí bên ngoài đã lan truyền ầm ĩ chuyện của bọn họ, nhưng anh thấy cô vẫn như không có việc gì, không nghĩ tới đột nhiên cô lại muốn như vậy. La Văn Anh nghe ra được ý cười trong lời nói của anh,trong sự việc này cô cũng không phải là người thích quanh co: “Nhưng mà, có chút chuyện em không muốn giấu anh.”
“Chuyện gì?”
“Buổi chiều hôm nay em đột nhiên nhớ ra, văn kiện của Hào Khôn em đã từng xử lý không ít, hiện tại tổ điều tra bên anh nhúng tay vào, có khả năng cũng sẽ điều tra đến em.” La Văn Anh ngẩng đầu, lại thấy Tống Cẩm Trác nắm chặt chén trà chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ, La Văn Anh nghênh đón không hề tỏ ra sợ hãi, đợi đến lúc người phục vụ mang thức ăn đến, Tống Cẩm Trác mới che dấu thần sắc: ” Là phần văn kiện đã ký lúc trước, hay vừa mới đây?”
“Có khác biệt sao?” La Văn Anh nói: “Dù sao cũng là em ký.”
“Nếu là mới ký gần đây, trừ phi là Minh Tranh cố ý không để em bị liên lụy vào, bằng không làm sao tổ điều tra lại không tra ra được?” Trong lòng Tống Cẩm Trác đã có dự tính: “Huống hồ tình trạng tài chính của Hào Khôn bây giờ đã bị cưỡng chế, Văn Anh, em đừng lo lắng.”
Anh ta cố tình xuyên tạc ý của cô, nhưng La Văn Anh làm sao có thể không suy xét đến bước này: ” Hai tháng trước em có ký tên lên một phần văn kiện về các khoản nợ, cho nên, một khi Hào Khôn bị tra xét, em không thoát khỏi bị liên quan.”
Tống Cẩm Trác cụp mắt xuống, cân nhắc những lời La Văn Anh vừa nói, sắc mặt anh trở nên khó coi, La Văn Anh cắt một miếng thịt bò, cô đem vấn đề nan giải ném cho Tống Cẩm Trác, người hiện tại đau đầu nhất chính là anh ta.
“Văn Anh.”
La Văn Anh nghe thấy ngẩng đầu lên, ánh mắt Tống Cẩm Trác nhìn thẳng cô: “Em quyết định đồng cam cộng khổ cùng Minh Tranh sao?”
“Không phải, chẳng qua em cảm thấy là do em ký tên, nếu truy cứu trách nhiệm em hẳn nên tự mình gánh chịu.” Giọng nói La Văn Anh kiên định, nhưng cô đã nói đến nước này, Tống Cẩm Trác chẳng lẽ còn không nhìn ra được?
La Văn Anh ăn qua loa vài miếng, cô để con dao cắt thịt trong tay xuống: “Em ăn xong rồi, anh cứ cân nhắc xem lúc nào muốn đi đến nhà em thì gọi điện thoại nói với em, còn nếu anh cảm thấy không muốn…Em cũng sẽ tự biết ăn nói với ba mẹ mình.”
“Em muốn ăn nói như thế nào?” Tống Cẩm Trác nói ra: “Giống như em cùng Minh Tranh khi đó, một mình em trở về ngả bài?”
La Văn Anh thản nhiên gật đầu: “Em có thể nói, em và anh không thích hợp.”
Tống Cẩm Trác kéo tay cô qua, đưa ly nước trái cây vào trong tay cô: “Uống chút nước đi, ăn xong bữa cơm theo anh đi ra ngoài mua vài món đồ, lần đầu tiên tới cũng không thể đi tay không chứ?”
La Văn Anh thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng nặng nề nói không nên lời, cô nắm chặt dao nĩa trong tay: “Anh làm như vậy, không sợ mang đến phiền toái cho chính mình sao?”
“Anh nhìn ra được, nhưng cứ coi như có thề tránh khỏi phiền toái lúc này, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ lại có tai họa bất ngờ khác.” Tống Cẩm Trác đem miếng thịt bò đã được cắt nhỏ đưa vào trong miệng: “Anh nói rồi, chuyện của Hào Khôn anh sẽ không hỏi đến, nhưng chuyện của em anh không thể không quan tâm.”
La Văn Anh làm sao còn có lòng dạ ăn gì nữa, cô gần như cắt vụn miếng thịt bò trong dĩa, Tống Cẩm Trác cười cầm tay cô: “Đừng cắt nữa, tiếp tục cắt như vậy còn có thể nhìn ra sao?”
Minh Tranh xử lý xong công việc sốt ruột đi đến phòng làm việc của La Văn Anh, đẩy cửa đi vào thì không thấy người đâu, anh lại đi đến phòng làm việc của Tiểu Chu, cô vừa mới thu dọn xong vài thứ chuẩn bị tan ca: “Lão đại?”
“Cô ấy đâu?”
Cô ấy ở đây là đang chỉ ai thì Tiểu Chu không cần đoán cũng có thể biết. “Eve đi từ sớm, chắc là có việc gấp.”
Sắc mặt Minh Tranh trầm xuống trong nháy mắt: “Ai cho cô ấy đi?”
Tiểu Chu khiếp sợ, nghĩ thầm đôi chân là của La Văn Anh, ai có thể ngăn cản được? Minh Tranh cũng nhận ra được tình hình trước mặt, anh thu lại thần sắc: “Không có việc gì, em tan ca đi.”
Đi ra Hào Khôn, nôn nóng lái xe như bay trên đường, suy nghĩ duy nhất của Minh Tranh lúc này chính là ngăn La Văn Anh lại, cho dù tạm thời vẫn không biết nên nói cái gì, nhưng chỉ cần có thể giữ cô lại là tốt rồi. La Văn Anh ở trên xe chờ Tống Cẩm Trác, nhìn thấy anh từ trong cửa hàng đi ra trên tay cầm không ít đồ, La Văn Anh xuống xe phụ giúp: “Mua nhiều như vậy làm gì?”
“Đương nhiên là muốn tạo ấn tượng thật tốt với ba mẹ vợ tương lai.”
Tống Cẩm Trác mở cốp xe phía sau ra, đem mấy hộp quà tặng sắp xếp ngay ngắn.
La Văn Anh ngồi vào bên trong xe: “Em muốn về nhà trước lấy vài thứ.”
“Được, anh đưa em đi.”
Tống Cẩm Trác lái xe đến trước tiểu khu La Văn Anh ở nhưng không vào trong, anh dừng xe ở giao lộ. La Văn Anh cầm chìa khóa lên lầu, mới vừa đi vào thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nghĩ là Tống Cẩm Trác gọi thúc giục, không nghĩ đến lại là Minh Tranh.
Bên ngoài tiểu khu, Tống Cẩm Trác lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, chợt thấy một chiếc xe giống như tên rời cung rất phóng tới, tiếng động cơ ầm ĩ chói tai khiến người khác không khỏi nhíu mày, anh còn chưa kịp nhìn kỹ, xe đối phương đã nhanh chóng chạy vào trong.
La Văn Anh nhìn chăm chăm vào điện thoại di động một lúc, sau đó để điện thoại trở lại trong túi xách, lấy đồ rời đi.
Cô đi vào thang máy, cửa thang nhanh chóng khép lại, cùng lúc đó từ trong thang máy phía bên cạnh có một người đàn ông vội vã lao ra, vẻ mặt Minh Tranh đầy lo lắng, nhưng vẫn là chậm một chút, cuối cùng chỉ đi lướt qua nhau. Anh đi đến trước cửa nhà La Văn Anh, đưa tay ấn chuông không buông, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy ai ra mở cửa. Minh Tranh đưa tay vào trong túi áo, lúc này mới nhớ chìa khóa nhà của La Văn Anh đã để ở nhà, hôm nay không mang theo. Anh lại bấm số điện thoại La Văn Anh một lần nữa, nhưng vẫn không có người nghe. La Văn Anh đi ra tiểu khu, ngồi vào trong xe Tống Cẩm Trác: “Đi thôi.”
Minh Trang đi thang máy xuống dưới lầu, lái xe vòng vòng muốn đi tìm La Văn Anh, trong lòng cũng biết chắc chắn cô đưa Tống Cẩm Trác về La gia, Minh Tranh càng hiểu rõ điều này là có ý nghĩa gì. Anh mệt mỏi vô lực gục xuống vô-lăng, điện thoại di động bên cạnh vẫn hiển thị đang thực hiện cuộc gọi.
Dĩ nhiên là ba mẹ La đối với Tống Cẩm Trác vô cùng hài lòng không chút phản đối, lúc này thấy La Văn Anh chịu dẫn người về, tranh thủ “rèn sắt lúc còn nóng” tỏ ý muốn định ngày kết hôn trước. La Văn Anh nhìn thấy bộ dạng hào hứng của mẹ La: “Mẹ, làm gì có lần đầu tiên gặp mặt chính thức đã muốn gấp rút đem con gả ra ngoài như vậy chứ?”
“Đứa nhỏ này, con…”
Tống Cẩm Trác cười cười kéo tay La Văn Anh qua: “Đây cũng là ý của anh, dù sao chúng ta cũng đã đến tuổi thành gia lập thất.”
Tống Cẩm Trác nói chuyện vẫn luôn dựa trên tình hình thực tế mà phân tích, mặc dù làm cho người ta nghe được có chút không thoải mái, nhưng là không thể không tiếp nhận sự thật. Đúng vậy, như thế này cũng rất tốt, vì kết hôn mà kết hôn, không hiểu được tình yêu sâu săc, cho nên về sau cũng sẽ không bị tổn thương, người trước hay nói “t
ương kính như tân”, đại khái chính là như vậy đi?
Hôm sau, Tạ Nam bị một cuộc điện thoại gọi tới kêu vào phòng làm việc của Minh Tranh.
Trong lòng cô không yên, cũng biết sự tình giấu diếm không được, chính là vì biết rõ như vậy, cho nên mới dám mạo hiểm. Tối hôm qua Tạ Nam hơn nửa đêm không ngủ, đã sớm suy nghĩ thật tốt những lời cần nói, toàn bộ nhớ kỹ trong đầu. Gõ cửa phòng làm việc Minh Tranh, cô nhìn thấy Minh Tranh đang ngồi quay lưng về phía cửa, Tạ Nam dè dặt đi tới, mắt nhìn thấy một phần văn kiện đặt trên bàn làm việc.
“Lão đại.”
Minh Tranh xoay người, trong mắt là vẻ hung ác cô chưa từng gặp qua, Tạ Nam không khỏi ngẩn người, sợ hãi lùi về phía sau bàn làm việc ba bước: “Anh tìm em có việc?”
Minh Tranh chỉ hướng phần văn kiện: “Là cô cầm đi đưa cho Eve ký tên?”
“Đúng vậy.” Tạ Nam cũng không xem nội dung, trực tiếp thừa nhận. Đôi mắt Minh Tranh đốt lên một ngọn lửa đỏ rực, anh giơ văn kiện trong tay lên: “Nói, tại sao muốn làm vậy?”
Giọng nói Tạ Nam run rẩy, nhưng vẫn là đem những từ đã suy nghĩ kĩ nói ra: “Em thấy anh lo lắng như vậy, chuyện cho đến nước này, gần như không còn cách giải quyết nào tốt hơn, em muốn giúp anh, lão đại, nếu có hậu quả gì, em sẽ tự mình gánh vác, tuyệt đối không liên lụy anh.”
Tốt lắm, chỉ vài lời nói là muốn phủi sạch sẽ, Minh Tranh đứng lên, hàm răng cắn chặt rồi buông ra: “Chuyện của tôi, dù thế nào cũng không lưu lạc đến mức phải bán đứng người phụ nữ của mình để giải quyết.” Minh Tranh ném phần văn kiện trong tay lên mặt Tạ Nam: “La Văn Anh là người phụ nữ của tôi, cô hãy nhớ cho kỹ, cút đi!”