Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Chương 219: Lòng Mang Nghi Hoặc, Gặp Mặt Mộc..
B
ên ngoài Thanh Ngọc Điện, Tiêu Thần sợ hãi lẫn vui mừng đi ra, liếc nhìn qua vài tên tu sĩ Mộc gia nhanh chóng đi ra ngoài. Đợi thoát khỏi ánh mắt tu sĩ Mộc gia, sắc mặt hắn âm trầm chìm xuống, mày cũng không nhịn được khẽ nhăn lại.
- Vừa rồi ta mới vào Thanh Ngọc điện, Mộc Mộc liền theo tới, việc này rất kỳ quặc, nhất định có ẩn tình!
- Mộc Mộc này tuyệt đối không biết được ta có Thanh Ngọc Điện linh thần, hắn vội vàng tới như thế, chỉ có thể là – hắn đang giám thị ta!
Có được kết luận này, sắc mặt Tiêu Thần khó coi hơn vài phần, lệ quang trong mắt mơ hồ lóe qua một lát rồi tiêu tan đi.
- Tuy rằng không biết đến tột cùng là chuyện gì, nhưng việc Mộc gia làm thật là quỷ di, đợi ta trúc cơ thành công liền lập tức rời đi, ở lâu sợ phát sinh sự cố!
Tiêu Thần hít sâu mấy hơi, đem bất an trong lòng ép xuống, nguyên thần khẽ động hướng Tiểu Điện truyền tin.
- Trở lại bản thể, ngươi cảm thấy thế nào?
Giây lát sau, thanh âm Tiểu Điện truyền tới
- Oa hắc hắc, cảm giác thật tốt, mặc dù xa cách thật lâu, nhưng trở về trên người mình thật thoải mái a.
Tiêu Thần trầm mặt một lát, nói:
- Khi nào ngươi có thể khôi phục uy lực?
- Nhanh thì hai tháng chậm thì nửa năm, làm sao thế?
Tiểu Điện có chút khó hiểu,
- Ngươi không phải ở Mộc gia ba năm sao, thời gian vẫn còn dư giả! Hắc hắc, đợi cho uy lực của bổn thần khôi phục hết, cho ngươi biết thế nào mới là đỉnh cấp pháp bảo, Tiểu Cốt hiện tại không nói, cho dù là trình độ Tiểu Chuyên, ta cũng có thể nhẹ nhàng đem nó đánh gục.
Thằng nhãi Tiểu Điện này sau khi gặp được Phiên Thiên Ấn, không biết xấu hổ trực tiếp gọi nó là Tiểu Chuyên, nói vậy cũng là tìm kiếm sự an ủi trong lòng. Đáng thương cho Phiên Thiên Ấn ý thức vừa mới sinh ra, mơ màng bị chụp lên cái tên thô tục này.
Tiêu Thần nghe vậy không có nửa điểm vui đùa, trầm giọng nói:
- Hiện tại ta có cảm giác không tốt, như có vấn đề gì sắp xảy ra, ngươi tận dụng thời gian, trong hai tháng nhất định khôi phục toàn bộ như vậy mới có thể tự bảo vệ cho mình.
Tiểu Điện trầm mặt một chút, nói:
- Nha, bổn thần vừa mới khôi phục, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được, thế này thì còn có để cho linh thần sống không! Được rồi, ta sẽ tận dụng thời gian, coi như không ngủ không nghỉ, trong hai tháng đem uy lực khôi phục.
Thanh âm vừa dứt thì tiêu tán không thấy đâu.
Tiêu Thần nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hôm nay có thể nhanh chóng đem Tiểu Điện trở về bản thể thành công trước khi Mộc Mộc đến, hắn cuối cùng có thêm một lá bài tẩy, chỉ cần có thể an ổn vượt qua hai tháng thời gian, hắn liền có thể đối mặt với nguy hiểm trở ra an toàn!
…..
Linh thọ cung, là nơi Mộc gia lão tổ Mộc hiển thánh bế quan tu hành, đây là cấm địa nghiêm mật nhất Mộc gia, không có lão tổ cho phép bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý xâm nhập!
- Đệ tử Tiêu Thần, phụng mệnh đến bái kiến sư tôn!
Tiêu Thần đứng ở ngoài linh thọ cung, cảm nhận được trong điện truyền ra cỗ uy áp, hít một hơi thật sâu, kính cẩn thi lễ nói.
Khoảnh khắc này, thanh âm Hiển Thánh chân nhân từ bốn phương tám hướng truyền đến, giống như đang nói nhỏ bên tai, lại như ở nơi xa vạn dặm.
- Tiêu Thần đồ nhi, vi sư đang chờ ngươi, nhanh vào đi.
Từ trong thanh âm, lộ ra một cỗ mê hoặc khó hiểu, làm lòng người sinh ra ý muốn kính sợ thần phục.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, lập tức đứng lên, đi về phía trước.
Chi nha!
Cỗng điện đột nhiên tự động mở ra, một gã mười bảy mười tám tuổi, mặt thon dài đầu đội mũ nhìn có vẻ yếu ớt đứng trong điện mỉm cười nhìn hắn.
- Tại hạ Mộc gia Mộc Thiên Hành, bái kiến Tiêu Thần sư huynh.
Ngươi này vừa nói chuyện vừa chắp tay thi lễ, khóe miệng hiện lên vài phần ôn hòa làm cho người khác nhịn không được sinh ra hảo cảm.
Nhưng chẳng biết tại sao, người này tuy rằng làm cho người ta thấy hảo cảm, nhưng ánh mắt Tiêu Thần nhìn hắn, trong lòng sinh ra vài phần ngăn cách, thậm chí chán ghét. Hắn âm thầm nhíu mày, chẳng biết tại sao lại sinh ra cảm giác như vậy, nhưng bên ngoài không lộ ra nửa điểm dị thường, hắn cười nhạt nói:
- Đại danh Mộc sư đệ, Tiêu Thần sớm đã nghe từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là bất phàm.
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt hắn chớp lên, liền đem Mộc Thiên Hành đánh giá một lượt, trong lòng nhịn không được tán thưởng một câu:
- Hảo một người phong tư trác tuyệt!
Ngoài cỗ cảm giác chán ghét ở trong lòng, bình tĩnh mà xem xét, Tiêu Thần không cách nào tìm được chỗ thiếu hụt trên người hắn.
Mộc Thiên Hành, đệ nhất tu sĩ Mộc gia hiện giờ, năm hắn mười chín tuổi, tu vi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ cảnh giới, có thể nói là thiên tư ngút trời, đi theo bên người Mộc gia lão tổ tu hành là hy vọng của toàn bộ tu sĩ Mộc gia!
- Tiêu Thần sư huynh nói quá rồi, Thiên Hành bất quá là trời cao phù hộ, sinh ra ở Mộc gia, cho nên mới có được tu vi như ngày hôm nay. Nếu như xuất thân bình thường như huynh tại Bắc Hoa Châu, chỉ sợ là hiện giờ so với sư huynh kém xa.
Mộc Thiên Hành mỉm cười, không hề che dấu lời nói,
- Huống chi Tiêu Thần sư huynh bước chân vào con đường tu tiên mới hai năm, mà đã có tu vi như vậy, thiên tư như thế tuyệt đối trên ta rất nhiều, Thiên Hành trong lòng cực kỳ khâm phục.
Sau ngàn tông cung chúc, cuộc đời Tiêu Thần tự nhiên bị các tông phái tìm hiểu rõ! Nhất là Tiêu Thần trong hai năm ngắn ngủi đã có tu vi như hiện giờ làm cho toàn bộ người nào biết việc này vô cùng kinh sợ! những người trong lòng mang thù hận cũng không có hành vi gì. Tốt độ tu luyện như vậy, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đừng nói Ngưng Đan, chỉ sợ Kết Anh cũng có thể, từ đó tự nhiên không ai ngu xuẩn đem cho mình thêm một đại cường địch!
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng khẽ động, thầm nghĩ tính khí Mộc Thiên Hành này xem như dễ gần, từ đó, ác cảm trong lòng cũng thoáng giảm vài phần.
- Gia tổ đang chờ huynh, Tiêu Thần sư huynh, thỉnh đi theo đệ.
Một Thiên Hành đưa tay mời, xoay người bước đi vào bên trong. Nhưng trong lúc xoay người trán cũng không nhịn đươc khẽ nhăn, đáy mắt hiện lên vẻ thâm trầm.
Tiêu Thần khóe miệng tươi cười bước theo phía sau.
Trong Linh Thọ Cung tuy rằng ánh sáng mờ nhạt, nhưng trên vách điện cứ cách mấy trượng lại khảm một viên Dạ Minh Châu to như đầu nắm tay, sáng ngời nhưng không chói mắt, đủ để chiếu sáng toàn bộ nơi đây.
Hai người trong đại điện bước đi một lát, sau đó đi đến cữa đá phía trước Mộc Thiên Hành đứng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, quay đầu hướng Tiêu Thần nói:
- Đây là nơi lão tổ bế quan, sau khi vào, Tiêu Thần sư huynh chú ý hình tượng lể nghĩa.
Tiêu Thần nghe vậy trên mặt cũng lô ra vẻ cẩn thận, chậm rã gật đầu.
Vào thời khắc này, trong cữa đá đột nhiên truyền ra một tiếng nói ôn hòa, hài hước.
- Ngày đó trong thí luyện giới ngươi dám cùng bổn quân cò kè mặc cả thậm chí là từn bước áp bách, chẳng nhẽ ngươi, tên tiểu tử kia hiện tại mới biết sợ sao?
Tiêu Thần nghe vậy mặt lộ ra vài phần xấu hổ, cười khan hai tiếng không dám trả lời.
Mộc Thiên Hành mỉm cười, lập tức đẩy cữa đá, hai người trước sau đi vào.
Sau khi Tiêu Thần tiến vào, ánh mắt nhịn không được bị hấp dẫn bởi một gã hơn bốn mươi tuổi, trên đầu có vài sợi bạc. Người này nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, nếu không phải trên đầu tóc bạc, thậm chí sẽ cho là tu sĩ hai mấy tuổi, nhưng trên người hắn truyền đến từng trận tang thương, lại như lão già tuổi xế chiều.
Người này, chính là Mộc gia lão tổ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ Mộc Hiển Thánh!
Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua trên người hắn, sau đó nhanh chóng cuối xuống, kính cẩn quỳ xuống đất nói:
- Đệ tử Tiêu Thần, bái kiến sư tôn!
Hai người đã thành thầy trò, việc này Tu Chân Giới không người không biết, nhưng đây là lần đầu tiên hai người chân chính gặp mặt.
Ánh mắt Mộc Hiển Thánh rơi xuống trên người Tiêu Thần, khóe miệng lộ ra vài phần tiếu ý, gật đầu nói:
- Đứng lên đi
- Dạ
Tiêu Thần khoanh tay đứng ở một bên, thần sắc cực kỳ kính cẩn.
Mỗi cử động của Mộc Hiển Thánh cực kỳ ôn hòa, trên người không có nữa điểm pháp lực ba động, nhưng có một cỗ hơi thở từ trong cơ thể hắn phát ra, tuy rằng thản nhiên, nhưng đủ khiến tu sĩ lòng sinh kính sợ, không có nửa điểm bất kính.
- Ngươi không cần câu thúc, nếu đã bái nhập làm môn hạ của ta, ngày sau chỉ cần siêng năng tu hành, tất nhiên sẽ có ngày hóa rồng thăng thiên.
Mộc Hiển Thánh thâm ý nói.
- Đệ tử có thể làm môn hạ của sư tôn, đây là phúc duyên của ta từ kiếp trước, đệ tử sẽ toàn lực tu hành, sẽ không đánh mất thể diện sư tôn.
Tiêu Thần kính cẩn nói.
Mộc Hiển Thánh vừa lòng gật đầu, hiển nhiên đối với câu trả lời của Tiêu Thần cực kỳ vừa lòng, nhưng ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, đồng tử co lại, bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ thần quang.
Tiêu Thần trong lòng giật mình, nhất thời cảm giác như bị ánh mắt này xuyên thấu, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra. Trong cơ thể hắn bí mật rất nhiều, kim ấn thần bí, Nguyên Thần Ngu cơ ngủ say cùng với dấu hiệu nhận chủ của Tiểu Điện, việc này bị phát hiện, chỉ sợ sinh ra phiền toái vô cùng.
Nhưng cũng may một lát sau Mộc Hiển Thánh Thu hồi ánh mắt, tuy rằng nhíu mày nhưng vẫn không lộ vẻ dị thường, Tiêu Thần trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Tiêu Thần đồ nhi, vi sư hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải trả lời thành thật, nếu không sẽ bị nghiêm trị không tha.
Mộc Hiển Thánh ánh mắt thâm sau nhìn Tiêu Thần một cái, lập tức trầm giọng nói:
- Ngươi nói cho bổn quân, vì sao ngươi đến nay vẫn chưa Trúc Cơ, tu vi ngươi có thể so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nguyên thần lại không hề yếu hơn tu sĩ Kim Đan!
Chưa từng Trúc Cơ!
Mộc Thiên Hành nghe vậy ngẩng đầu dừng ở trên người Tiêu Thần, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ! Người nay quả nhiên còn chưa Trúc Cơ!
Như thế nào lại như thế, hắn hiện nay vẫn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhưng tu vi thần thông có thể lấn áp các tu sĩ bát châu, trở thành đệ nhất tu sĩ trẻ tuổi của Bắc Hoa Châu Tu Chân Giới!
Việc như thế, nếu không phải chính ta nghe nói, hắn vạn lần không tin!
Tiêu Thần trong lòng buông lỏng, trên mặt lô ra vài phần chua xót, chậm rã nói:
- Thật ra cho dù sư tôn không hỏi, đệ tử cũng đem việc này nói ra, bởi vì mục đích ban đầu đi Mộc gia của đệ tử là tìm kiếm phương pháp Trúc Cơ.
Việc này Tiêu Thần không cần phải giấu diếm, nếu Mộc Hiển Thánh đã hỏi, hắn tự nhiên muốn nhân cơ hội này hỏi phương pháp Trúc Cơ, liền đem việc tu luyện tới nay không thể Trúc Cơ đều nói rõ, trừ bỏ mang ẩn linh căn trong mình, toàn bộ việc tăng tu vi lên nhờ đan dược hắn lượt ra ngoài, còn lại hắn không có nửa điểm giả dối.
Nói xong, trong mắt Tiêu Thần mang vài phần chờ mong.