Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 17
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 218 - Phiên Ngoại 3
ranslator: cavoinho07
Nguồn: wattpad.com/283048787
Hạ Diệu trước khi hẹn Tuyên Đại Vũ đến còn rất bình thản, cho rằng chỉ cần đem mọi chuyện nói rõ ràng là xong. Kết quả tình hình thực tế lại hoàn toàn trái ngược, người thì tất nhiên có đến nhưng là chuyện cần nói vẫn chưa nói được một câu.
Nguyên nhân sao?
Tất nhiên là do cái kẻ rất biết lựa thời điểm xuất hiện sau lưng hắn lúc này.
Hạ Diệu bất đắc dĩ tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu, xoay người nhìn về phía phát ra giọng nói.
Người vừa đến là một nam nhân trẻ tuổi, diện mạo ưa nhìn, răng trắng mắt sáng, khắp người đều toát lên loại khí chất sôi nổi nhiệt huyết, hoàn toàn là kiểu hướng ngoại điển hình. Mà theo sau cậu ta khi đó còn có hai người đàn ông, một người nhìn qua đã biết là trợ lý, người còn lại có chút đứng tuổi hơn, khả năng là tài xế riêng, đều hướng đến Tuyên Đại Vũ lịch sự chào hỏi.
"Tuyên tổng, anh cũng ở đây sao?"
"Thật trùng hợp a"
Tuyên Đại Vũ đối với sự xuất hiện của người nọ cũng không quá chú tâm, tùy tiện vẫy tay tỏ ý chào hỏi, sau đó dời tầm mắt quay sang nhìn Hạ Diệu.
Hạ Diệu trái lại có điểm chú ý đến nam nhân kia, không phải vì ngoại hình ưa nhìn của cậu ta mà là vì một khắc khi Hạ Diệu định quay đầu đi liền vô ý phát hiện, loại biểu tình thường thấy trong ánh mắt của cậu ta thoạt biến đổi, trở nên có chút kì quái không rõ nguyên nhân.
Hắn khi này còn chưa kịp tìm hiểu kĩ lưỡng vấn đề đã bị Tuyên Đại Vũ bên cạnh cắt ngang
"Cậu ta là diễn viên vừa kí hợp đồng với chúng tôi. Cậu thấy thế nào?"
Hạ Diệu cụt hứng gắp bông cải trên đĩa cho vào miệng
"Ngay đến giám đốc công ty cũng có mà còn hỏi tôi. Cậu thực sự có ý định kinh doanh lâu dài rồi à?"
"Có nguồn vốn, có người, lợi nhuận mang lại cao. Cậu nói xem tại sao không làm?
Tuyên Đại Vũ nhàn nhạt trả lời, thích thú nâng ly rượu trong tay chậm rãi thưởng thức.
Liền sau đó bộ ba kia cũng vừa vặn đi đến bàn ngồi xuống. Nam nhân trẻ tuổi nọ đối với Hạ Diệu khe khẽ mỉm cười, dáng vẻ vô hại mang ý tứ hòa nhã.
Ngay lập tức Hạ Diệu đối với người này liền dựng lên phòng tuyến, cũng chẳng biết có phải do bản thân thường xuyên bị hãm hại mà sinh ra loại cảm giác vô hình này hay không. Nhưng là quả thật nụ cười này của cậu ta khiến hắn không thể không cảnh giác."Này, chuyện này có thể xem là trùng hợp ngẫu nhiên sao?" Hạ Diệu thuận miệng hỏi dò một câu
Tuyên Đại Vũ nhất thời không hiểu ý nhìn hắn "Không phải trùng hợp thì là gì?"
"Cậu xem, cậu đi ăn tối, cậu ta cũng đi ăn tối. Ở đất Bắc Kinh nhiều nhà hàng nổi tiếng như vậy, dùng một năm chỉ ra sức ăn thôi cũng chưa hẳn đã gặp được nhau"
Tuyên Đại Vũ không nói, người thanh niên đẹp trai kia liền chủ động ngồi xuống trả lời
"Tôi là được người ta giới thiệu, nói đường này có cái nhà hàng rất tuyệt" Dứt lời liền cúi người nếm thử món canh trước mặt, không thể không gật đầu tỏ ý hài lòng "ah, danh tiếng thực sự rất xứng đáng, sau này có lẽ tôi phải đến thường xuyên hơn ha ha"
Hạ Diệu có chút lúng túng nhìn cậu ta, phải công nhận là trẻ em ngày nay tư duy thật đơn giản, cái này có thể xem là mầm non tương lai của tổ quốc đó, thật sự có chút tự hào mà.
Nhưng vấn đề là cậu ta thế quái nào lại mang tên họ Tuyên này ra làm tấm gương noi theo nhỉ, như thế chẳng hóa ra bất hạnh quá sao.
"Cậu nhìn người ta chằm chằm cái gì?" Tuyên Đại Vũ dùng đũa gõ một phát vào trán Hạ Diệu "Ăn nhanh đi"
Hạ Diệu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ăn được vài đũa lại chợt nhớ ra chuyện quan trọng hỏi
"À mà chúng ta đang nói về gì nhỉ?"
Tuyên Đại Vũ bất lực nhìn tên trước mặt một lúc mới trả lời "Về mấy trò ảo thuật của tiểu nhị B (biệt danh của Vương Trì Thủy), tôi nói cậu nghe, thật sự là quá khó tin, có là chúa cũng tin không nổi. Chẳng biết có phải hôm qua say mèm rồi hay không, rõ ràng ban đầu chính mắt tôi trông thấy người ta rời đi, lát sau thế quái nào lại từ tủ quần áo chui ra. Còn nói mơ nói càn cái gì đó lung tung"
Tuyên Đại Vũ là cho rằng Hạ Diệu không biết, đem mọi chuyện một lượt kể lại cho hắn nghe. Vừa nhắc đến tên Hạ Diệu liền bày ra bộ dáng bất mãn, đập đũa xuống bàn hùng hổ vô cùng. Bất quá chỉ là muốn che giấu nội tâm bên trong thôi a, cơ mặt hắn sắp giữ không nổi vẻ bình tĩnh nữa rồi.
"Tôi biết rồi" Hạ Diệu đột nhiên mở lời
Tuyên Đại Vũ ngạc nhiên "Cậu biết hả?"
"Vương Trì Thủy và cậu đều nói tôi nghe. Này, cậu có tin cậu ta có khả năng đặc biệt này không?" Hạ Diệu
Tuyên Đại Vũ "Tôi tất nhiên không tin. Nhưng là cậu ta có thể lôi người ra từ trong tủ đồ, cái này..."
"Công nhận ca này khó đây" Hạ Diệu như có như không buông một câu
Tuyên Đại Vũ cau mày "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hạ Diệu ra vẻ trầm ngâm suy tư, cố ý muốn điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, tránh lộ ra sơ hở khiến người ta nghi ngờ. Liền sau đó bên cạnh liền có người lên tiếng, một phát đem bầu không khí giữa hai người đánh vỡ.
"Tuyên tổng, tiên sinh, nhiệm vụ của tôi xong rồi. Tạm biệt" Nam nhân trẻ tuổi kia đặc biệt lịch sự mỉm cười rời đi.Tuyên Đại Vũ thuận miệng trả lời, ánh mắt cũng không nhìn đến cậu ta
"Cái này nhanh không?"
Hạ Diệu quét mắt sang bàn ăn bọn họ, trên bàn vẫn còn hơn phân nửa đồ ăn chưa đụng tới, người trợ lý kia thấy cậu ta quay lại liền đưa bát cơm đến. Cậu ta vừa nhận lấy liền nhanh nhẹn cầm đũa và cơm liên tục, quả thật ăn đến vô cùng ngon mắt.
"Đứa trẻ này cũng khá đấy chứ" Hạ Diệu có chút cảm thán
Tuyên Đại Vũ uống nửa ly rượu vang còn lại, trong giọng nói không giấu được nét tự hào "Tôi tìm hiểu rất kĩ về cậu ta. Tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Mỹ, có tấm bằng đại học California, thông thạo cả ba ngôn ngữ, nền tảng gia đình cũng rất tốt, tóm lại người có tương lai, nổi tiếng là điều sớm muộn thôi"
Ý tứ của Tuyên Đại Vũ Hạ Diệu có thể hiểu, chính là một khi đã là người của ngành giải trí, muốn đứng vững ở đó trước tiên phải có người chống lưng thật tốt rồi hãy nói đến chuyện khác.
"Phải rồi, cậu vừa nãy vẫn chưa nói, vấn đề là gì vậy?" Tuyên Đại Vũ hỏi
Hạ Diệu vừa nghiêm túc liền khiến bầu không khí xung quanh khác hẳn, đem tâm trạng bản thân lặng lẽ điều chỉnh một chút, nào ngờ hắn càng im lặng như thế càng khiến Tuyên Đại Vũ sốt ruột
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì!"
Hạ Diệu nhàn nhã nhìn người kia "Cái này chỉ là sợ cậu lo lắng, có khi lại ảnh hưởng đến quyết định sau này của cậu"
"Tôi không lo lắng nó, tôi nghĩ mọi người nói chuyện hoàn toàn chỉ nên nói một nửa"
Hạ Diệu trông thái độ của Tuyên Đại Vũ cũng đủ biết người kia thế nào, chỉ là lúc này hắn tuyệt đối không thể nôn nóng, bằng không lại gây ra thêm hiểu lầm thì phiền phức to.
Đợi đến khi Tuyên Đại Vũ nốc sạch một chai rượu, hai mắt đỏ sòng sọc không lý tới xung quanh Hạ Diệu mới bắt đầu lên tiếng
"Thật ra, chuyện này..."
"Cậu không cần nói" Tuyên Đại Vũ vẫy tay "Tôi biết"
"Cậu biết á?" Hạ Diệu ngạc nhiên
Tuyên Đại Vũ cười có chút mỉa mai "Chuyện không phải đã rõ rồi sao, Vương Trì Thủy trốn ở nhà với một người đàn ông có diện mạo giống với biên tập viên. Sợ tôi tận dụng triệt để lợi thế của mình, đợi đến khi tôi uống rượu say, tinh thần không minh mẫn mới diễn thành một màn kịch như vậy"
Hạ Diệu sa sầm mặt, vội vàng sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi lấp bấp tìm lời lẽ nói rõ
"Không phải....Cậu nghe tôi nói đã, cái này có chút hiểu lầm rồi" Hạ Diệu nhanh miệng giải thích "Vương Trì Thủy thực sự là ngồi ở nhà an ổn, tên kia thế nào lại đột nhiên nhào đến, chưa nói gì đã cởi quần áo ra, sau đó thì chỉ bị ăn đậu hủ một chút, cậu ta..."
"Tôi yêu cầu cậu đến công ty để làm biên kịch à? (ý nói HD là muốn bào chữa cho VTT) Tuyên Đại Vũ ngắt lời
Hạ Diệu "......."
Tuyên Đại Vũ tức giận đẩy bàn, nhất thời không cách nào khiến bản thân bình tĩnh "Nếu ngay từ đầu thẳng thắn nói với tôi thì tôi có thể tin. Đằng này lại vòng vo dài dòng, bày ra nhiều trò như vậy, chẳng lẽ trong lòng không có quỷ sao"
Mắt thấy người vừa muốn nóng nảy bỏ đi, Hạ Diệu liền lập tức chặn ngay Tuyên Đại Vũ "Cậu đứng lại đó! Tôi chưa nói hết"
"Cậu không cần nói giúp cho cậu ta, vô ích thôi"
"Tôi không có" Hạ Diệu nghiêm túc "Tôi là muốn thuyết phục cậu không được mở công ty"
Tuyên Đại Vũ nhìn Hạ Diệu chưa đến ba giây liền xoay người rời khỏi, trước khi đi cũng chỉ để lại một câu "Việc này cậu không có khả năng"
Nói xong liền mất dạng
Hạ Diệu ngoài cười trong không cười, nhìn điện thoại trên tay chớp nháy tên người gọi_Vương Trì Thủy
"Sao rồi?"
Hạ Diệu vừa nghe liền thở dài, một lúc sau mới miễn cưỡng lên tiếng "Không ổn, có chút rắc rối"
"Rắc rối? Cho dù là cậu nói anh ấy cũng không chịu hiểu, không chịu tin sao?"
Hạ Diệu đem mọi chuyện lần lượt kể lại cho Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy một bên không nhịn được lo lắng, dù đã biết kết quả mọi chuyện bị Hạ Diệu làm rối lên nhưng là hắn vẫn không thể hiểu được. Một Tuyên Đại Vũ thông minh như vậy, cho dù Hạ Diệu có ngơ ngơ thế nào cũng không thể không nắm được trọng điểm của vấn đề.
"Có lẽ cậu không gợi ý rõ ràng với cậu ta?"
"Tôi đã nói hết mọi chuyện cho cậu nghe rồi. Vấn đề này tự cậu phải giải quyết"
Vương Trì Thủy cảm thấy tim mình lại thòng xuống tận rốn rồi "Không được, không có khả năng đâu. Cậu ta mà uống rượu thì thật không thể suy nghĩ"
Uống rượu?!
Hạ Diệu quay đầu nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên là có một chai rượu đã bị nốc cạn...
Cái này không phải chọc người ta phát khùng sao
Hạ Diệu cúp máy rồi đưa tay vò tóc, thật sự là hệ thống IQ bị xuống cấp mà. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Vương Trì Thủy vừa mở cửa liền đối diện với bộ mặt hung thần lạnh lẽo của Tuyên Đại Vũ trước mặt, quả thật nhịn không được cái cảm giác ớn lạnh đang chạy loạn trong người.
Khó khăn lắm mới cười được một cái, hắn khi này đích xác là y hệt mấy người mẫu quảng cáo kem đánh răng "Cậu về sớm vậy?"
Tuyên Đại Vũ không nói lời nào, trực tiếp hất cằm hướng mấy cái vali cùng túi to túi nhỏ trên sàn ra hiệu với hắn.
Vương Trì Thủy chậm rãi bước đến kiểm tra, phát hiện bên trong toàn bộ đều là quần áo và vật dụng của bản thân.
"Ây, cậu là muốn mua đồ mới cho tôi ah"
Dứt lời liền nhanh chóng vừa nói vừa đem mấy thứ trong vali bỏ lại
"Đừng tiêu tiền phung phí, những thứ này tôi có thể làm"
Tuyên Đại Vũ liền mặt lạnh ra lệnh đuổi người
"Cậu đi đi"
Thế Bất Khả Đáng Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản