Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Chương 217: Trở Ngại Tiêu Tan, Tái Nhập Thanh..
B
a ngày sau, Tiêu Thần đem huyết ngọc Long Nha Mễ trong cơ thể luyện hóa xong, một cỗ sinh cơ nồng đậm trong nháy mắt tan vào trong cơ thể hắn, toàn thân hắn được bao phủ trong một vầng sáng ấm áp, khóe miệng hắn nhịn không được lộ ra vài phần tiếu ý. Đôi mắt chậm rãi mở ra, hai đạo tinh quang trong nháy mắt bộc phát ra đâm sâu ba thước vào trong Hư Không mới chậm rãi tiêu tán. Đôi mắt đen nhánh, giờ phút này càng phát ra vẻ thâm trầm không thể suy đoán.
- Chủ nhân, chủ nhân thân ái nhất của ta, ngài rốt cuộc đã tỉnh, hôm nay đã đến ngày hẹn, ta còn tưởng người đã quên.
Tiêu Thần vùa tỉnh lại, trong nháy mắt một tiếng ồn ào đột nhiên vang lên, lộ ra vài phần nịnh nọt. Chỉ thấy Tiểu Điện mang một khối khăn ướt tung tăng đi đến bên người Tiêu Thần.
- Chủ nhân ngài mau mau lau mặt, tu luyện thật sự rất khắc khổ, liên tục ba ngày không nhúc nhích, thật làm cho tiểu nhân khâm phục không thôi!
Tu sĩ bế quan tu luyện vốn là việc bình thường, ngắn thì mấy ngày lâu thì mấy tháng thậm chí mấy năm, việc bình thường này, trong mắt thằng nhãi này lại thành tu luyện khắc khổ.
Tiêu Thần lắc đầu không nói, đối với tính khí tên gia hỏa này hắn cực kỳ hiểu rõ, điển hình có sữa chính là mẹ, từ ba ngày trước không chịu nổi hắn hằng ngày nhõng nhẽo cắn răng cho hắn một hạt Huyết Ngọc Long Nha Mễ, loại tình huống này càng ngày càng trầm trọng.
- Chủ nhân, ngài có muốn thả lỏng một chút hay không?
Trong lúc Tiêu Thần lau mặt, tiểu điếm tiện thể vọt đến đầu vai của hắn, dâm tiện nói:
- Hắc hắc, chủ nhân trước của ta mỗi lần chấm dứt tu luyện, đều thích từ bên trong cung điện gọi ra hơn mười mỹ nhân, sau đó lột sạch quần áo đánh nhau, mỗi lần đều là dục tiên dục tử, nói với ta đây là hưởng thụ cuộc sống. Chậc chậc, lúc đó ta hâm mộ không thôi, ai bảo ta không đủ cấp bậc để hóa thành nhân hình, cho nên nguyện vọng cùng mỹ nữ quanh thân mình đánh nhau vẫn còn tiếp tục kéo dài, đợi cho chủ nhân chết tiệt … Nga nga, chủ nhân thân ái của ta, ta không phải nói ngươi, là chủ nhân lúc trước bị giết chết, bản thể ta cũng bị phong ấn, ý nghĩ này bị dời lại vô thời hạn.
Tiểu Điện nói đến chỗ này, lộ ra vẻ đau đớn vô cùng.
- Nhưng mà ngài có thể a, chậc chậc, điều kiện hưởng thụ tốt như vậy, chẳng lẽ ngài không muốn thử một lần? có muốn ta thi triển một số thủ đoạn mê hồn không, có thể giữ cho ngài hơn chục mỹ nhân, làm cho ngài sảng khoái đến cực điểm.
Tinh thần của thằng nhãi lần nữa tăng lên, càng nói càng hăng, dù có là Quy Công thanh lâu nơi thế tục cũng chỉ như thế này thôi.
Tiêu Thần nghe vậy thản nhiên quay đầu nhìn bên này liếc mắt một cái nói:
- Nếu ngươi nói thêm một câu vô nghĩa, Huyết Ngọc Long Nha Mễ, sau này một mảnh cũng không có.
- …
- Hắc hắc, chủ nhân ngài nói cái gì tiểu nhân nhảy vô nước sôi lửa bỏng cũng không từ a, cùng thân thể mỹ nữ đánh nhau thật là thú vui quá thấp của thế tục, tiểu nhân khẳng định sẽ nhớ kỹ lời ngài dạy bảo không dám nói lung tung nữa.
Tiểu Điện tâm thần nhảy loạn lên, Huyết Ngọc Long Nha Mễ đối với tu sĩ cực kỳ hữu dụng, đối với khí linh thần được xem như chí bảo, sau khi luyện hóa có thể tăng lên uy lực của bản thân. Điểm ấy rõ ràng trẻ lên ba cũng biết được. Nếu như chỉ nhìn mà không thể ăn, chẳng phải trong lòng khó chịu đến chết sao.
Tiêu Thần đối với đức hạnh của hắn sớm đã hiểu rõ, giờ phút này không hề để ý đến bộ dáng đáng thương này, chân mày hơi nhíu lại ánh mắt lộ vẻ suy tư. Một lát sau, hắn đột nhiên vươn người đứng dậy, không thèm quay đầu lại nói:
- Đi thôi, hôm nay ta liền đem ngươi dung nhập vào trong bản thể.
- Chủ nhân thân ái của ta, tiểu nhân yêu người chết mất! sau này ta sẽ là tấm bia, cột thu lôi của người, mọi thương tổn đều để ta chịu đi!
Tiểu Điện vội kêu lên tỏ vẻ cảm kích, vọt đến phía sau Tiêu Thần với hình dáng bảo vệ, có ta ở đây ai cũng đừng mong thương tổn tới chủ nhân ta.
Tiêu Thần không để ý tới bộ dạng làm bộ làm tịch của hắn, trực tiếp đưa tay mở túi trữ vật, sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Ngươi nếu không muốn Hiển Thánh Chân Nhân phát hiện trực tiếp luyện hóa, thì đi vào cho ta.
Hưu!
Tiểu Điện không hai lời trực tiếp tiến vào.
Tiêu Thần lắc đầu cười khổ, người này dúng là một kẻ dở hơi, không biết ngày sau sẽ gây ra phiền toái gì. Hắn cười khổ một cái, cởi bỏ cấm chế bước đi ra ngoài.
Thân là đệ tử của Nguyên Anh lão tổ, mang thân phận đệ tử hạch tâm của Mộc gia, hiện giờ địa vị Tiêu Thần ở Mộc gia không thua gì các trưởng lão bình thường. Đoạn đường đi tới, phàm là tu sĩ Mộc gia thấy hắn đi tới đều cung kính hành lễ. Tiêu Thần cũng gật đầu một cái, nhưng trong lòng sinh ra vài phần mất kiên nhẫn, bước chân nhanh hơn trước rất nhiều.
- Tiêu Thần đại ca!
Khi Tiêu Thần chuẩn bị đi qua một quảng trường nhỏ, bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc, cũng không dừng lại ánh mắt ngước lên, thấy Lăng Thanh Nhi mặt mày vui vẻ hưng phấn chạy tới, theo sau là Hình Thiên mặt đầy ý cười.
Ở trên quảng trường cách đó không xa, ánh mắt vài tên tu sĩ các phái ẩn hàm vẻ kính sợ, vẻ mặt lấy lòng hướng bên này nhìn qua.
Tiêu Thần mỉm cười, hướng hai người gật đầu bắt chuyện.
- Tiêu Thần đại ca, ta nghe nói ngươi bế quan trị thương, thế nào, hiện tai thương thế đã đỡ hay chưa?
Lục Thanh Nhi đôi mắt nhu thuận hiện lên vẻ thân thiết, giữ chặt cánh tay đánh giá toàn thân Tiêu Thần.
Tiêu Thần biết nha đầu này không phải giả bộ, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, cười nói:
- Một chút vết thương nhỏ, trải qua mấy ngày tu dưỡng đã khỏi hoàn toàn, đạo hữu không cần lo lắng.
- Còn gọi nhân gia là đạo hữu, ở thí luyện giới nếu không có Tiêu Thần đại ca xuất thủ tương trợ, người ta…
Nói tới đây, hai má tiểu nha đầu lộ ra vẻ thẹn thùng, xinh đẹp không gì sánh được, dậm chân nói:
- Tóm lại về sau không được gọi xa lạ như vậy, sau này cứ gọi ta là Thanh Nhi!
Tiêu Thần nghe vậy sờ mũi cười khổ, nhìn cánh tay bị nàng ôm chặt, đành phải cười khổ đáp ứng.
- Được rồi, Thanh Nhi, bất quá ngươi có thể buông tay ra trước không, Hình Thiên đạo hữu còn ở phía sau.
- A!
Lăng Thanh Nhi cả kinh, quay đầu lại thấy trên mặt Hình Thiên hiện lên vẻ trêu ghẹo, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng buông ra lui về phía sau hai bước, thấp giọng than thở sư huynh xấu nhất là hay nói linh tinh.
Hình Thiên dở khóc dở cười, bất quá chứng kiến hai người như thế, ánh mắt mỉm cười chớp lên, lập tức tiến lên hai bước ôm quyền nói:
- Sau khi trở ra từ thí luyện giới tại tạ đã nghe sư muội nói hết tất cả, đa tạ Tiêu Thần đạo hữu xuất thủ tương trợ.
Giờ phút này cánh tay Tiêu Thần đụng chạm vào chổ ôn nhuyễn trước ngực Lăng Thanh Nhi, nghe tiếng ho nhẹ, tâm tình trong nháy mắt khôi phục vẻ ổn định, cười nhạt nói:
- Hình Thiên đạo hữu quá khách khí, ta cùng Thanh Nhi vốn quen biết, ngày đó xuất thủ tương trợ cũng là việc phải làm, không cần nói cảm ơn.
Tuy rằng ngữ khí Tiêu Thần cực kỳ ôn hòa, nhưng Hình Thiên vẫn nghe được vài phần lãnh đạm. Trong lòng hắn thở dài một tiếng, biết được đối phương vẫn canh cánh trong lòng chuyện trong thí luyện giới. Dù sao ngày đó hắn cũng lựa chon khoanh tay đứng nhìn, kỳ thật chính mình phần nào đó đem Tiêu Thần về phía đối lập.
- Chuyện ngày đó tại hạ thật là thân bất do kỷ, dù sao ta không phải một mình một người, quyết định làm gì đều đứng ở lập trường tông môn suy nghĩ, điểm ấy mong Tiêu Thần đạo hữu hiểu và bỏ qua cho.
Hình Thiên hạ thấp thanh âm, ánh mắt lộ vẻ thành khẩn,
- Tại hạ thành tâm muốn cùng đạo hữu trở thành bạn hữu, xin đạo hữu đừng cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.
Tiêu Thần nghe vậy lộ ra vài phần trầm ngâm, giây lát cười nói:
- Tốt, một khi đã như vậy, ta liền xem ngươi là bạn hữu
Ở Tu Chân Giới, thực lực cá nhân tuy rằng tốt nhất, nhưng nếu có thể có vài tên bằng hữu có bối cảnh, coi như là một thế lực vô hình, để cho người khác ra tay đối phó với phiền toái của mình, không lo lắng ngày sau bị trả thù.
Hình Thiên không thể nghi ngờ là nhân tuyển tốt. còn nữa lời hắn nói cũng cực kỳ thành khẩn, lúc trước hai người giao tình hời hợt, hắn cũng không bỏ đá xuống giếng, muốn để cho hắn không để ý đến thù oán tông môn, thực có chút ép buộc.
Hình Thiên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai người nhìn nhau, đem chút ngăn cách trong lòng bỏ qua.
Lăng Thanh Nhi mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vui vẻ nói:
- Hiện tại quá tốt rồi, ta đã sớm nói với sư huynh, Tiêu Thần đại ca là người rông lượng, chắc chắn sẽ không cùng hắn chấp nhặt. Buồn cười là hai ngày nay hắn liên lục cằn nhằn, sợ Tiêu Thần dại ca không để ý đến hắn.
- Nha đầu thật tốt, có Tiêu Thần đại ca, ngươi không xem sư huynh ra gì phải không, xem trở về ta thu thập ngươi thế nào.
Hình Thiên nghe vậy lộ ra vẻ mặt xấu hổ, giả bộ tức giận hừ lạnh nói.
Lăng Thanh Nhi dáng người xinh đẹp trốn ở phía sau Tiêu Thần, chẳng hề để ý giả làm mặt quỷ, giống như tiểu muội nhà bên, Tiêu Thần khóe miệng không nhịn được cười lên thỏa mái.
- Tiêu Thần huynh đệ, chúng ta gặp lại sau,hôm nay ta còn phải đi truyền công điện tu hành, ta đi trước một bước.
Hình Thiên không để ý tới thần tình mất hứng của Lăng Thanh Nhi, đưa tay đem nàng kéo đi.
- Tốt, các ngươi đi trước đi, ta cũng có chút chuyện cần phải làm.
Tiêu Thần gật đầu cười, nhìn thấy Lăng Thanh Nhi bị Hình Thiên giữ chặt cùng hắn bước đi, trong lòng sinh ra vài phần lo lắng nhàn nhạt. Đến khi đám người Hình Thiên đi xa, hắn mới hít sâu một hơi, đem nỗi lo trong lòng ổn đinh xuống, trầm ngâm đi về phía trước.
…..
- Đứng lại! đây là cấm địa gia tộc, bất kì ai cũng không được tới gần, còn không mau đi ra!
Một đạo nhân ảnh màu xanh đứng ở trước quảng trường, hắn chưa kịp bước tới, bên tai đã truyền đến một tiếng quát khẽ.
Vài tên tu sĩ Mộc gia thân mặc quần áo màu xanh độn quang xuất hiện, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bóng người màu xanh nghe vậy chậm rãi ngẩn đầu, trong miệng thản nhiên nói:
- Ngay cả ta cũng không có tư cách đi vào sao?
Vài tên tu sĩ Mộc gia thủ hộ Thanh Ngọc điện sau khi nhìn thấy rõ người, sắc mặt nhất thời trở nên kính cẩn, xoay người thi lễ nói:
- Tham kiến Tiêu Thần sư huynh!
Gã nam tử cầm đầu lộ vẻ khó xử, chần chờ nói:
- Không biết sư huynh hôm nay làm gì, vì sao phải đến Thanh Ngọc Điện?
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
- Ta làm chuyện gi, chẳng lẽ còn hướng các ngươi hồi báo sao!
- Gia quy Mộc có nói các nơi cấm địa đệ tử hạch tâm cùng trưởng lão trở lên có thể tiến vào không cần hồi báo. Chẳng lẽ thân phận lão tổ cấp cho ta không đủ để tiến vào trong đó? Là ngươi coi thường mệnh lệnh lão tổ, cố ý làm khó ta!
Càng nói về sau, ngữ khí càng lạnh như băng, tỏ vẻ tức giận.
- Cái này…Này… Ta tuyệt đối không có ý này. Tiêu Thần sư huynh không nên hiểu lầm.
Nam tử nghe vậy trán toát cả mồ hôi, nếu phạm vào tội coi thường mệnh lệnh lão tổ, tất cả bọn hắn đều sẽ bị nghiêm trị,
- Lấy thân phận sư huynh muốn tiến vào tự nhiên không có vấn đề gì, ta lúc trước mạo phạm, xin sư huynh thông cảm,
Nói xong người này phất phất tay, mấy người này đông loạt thối lui qua một bên.
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm không nói một lời hướng Thanh Ngọc Điện đi vào.
Sau lưng, Sắc mặt nam tử cầm đầu trở nên âm trầm, nói nhỏ vài câu với mấy người bên cạnh, độn quang chợt lóe bay đi ra ngoài.