"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 25
hương 25: Mở rộng trái tim
Minh Tranh không cần nghĩ ngợi gì: “Chỉ cần em muốn là quan hệ gì, chúng ta sẽ chính là quan hệ đó.”
La Văn Anh bình tĩnh nhìn về phía anh: “Lão đại.”
Nghe thấy cô xưng hô như thế, Minh Tranh nhướng mày nhìn qua.
“Trong tay em còn rất nhiều việc, em rất bận.”
Trong lòng Minh Tranh nhẹ nhõm, ít ra cũng không phải bảo anh đừng làm phiền quấy rối cô nữa.
Sau khi Minh Tranh ra khỏi phòng làm việc, La Văn Anh lấy hai tay che mặt, bả vai bị đè nặng khó tránh được cảm giác mệt mỏi, cô gọi Tiểu Chu đi vào thảo luận một số việc, không lâu sau, lại nhận được điện thoại ở chỗ lễ tân, La Văn Anh ra hiệu để cho người đó đi lên. Lại là tặng hoa, Tiểu Chu ngẩng đầu kêu lên: “Bạn trai chị thật lãng mạn.”
La Văn Anh tiếp nhận hoa, liếc nhìn tấm thiệp bên trong, cũng biết không phải Tống Cẩm Trác, ngại có Tiểu Chu ở đây nên cô cũng không phủ nhận, Tiểu Chu đem hoa cắm vào lọ giúp cô. La Văn Anh nắm chặt tấm thiệp, đặt nó vào trong ngăn kéo rồi khóa lại.
“Eve, chị làm gì có vẻ thần bí?”
Suy nghĩ La Văn Anh bây giờ đang bay đi thật xa, Minh Tranh nói muốn cùng cô bắt đầu lại một lần nữa, cô vốn cho rằng anh chẳng qua chỉ tùy tiện nói vậy, dù sao hắn cũng có thói quen thích làm theo ý mình, nhưng thật không nghĩ tới anh lại bắt đầu từng bước một.
Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của Hào Khôn, Minh Tranh cố gắng dùng tay cầm bút kí tên trên văn kiện, anh giống như suy nghĩ điều gì đó, Tạ Nam cầm một ly sữa nóng đẩy cửa đi vào.
“Lão đại.”
Minh Tranh cũng không nhúc nhích, Tạ Nam đem ly sữa để tới tay anh: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn mà, sao lại tới công ty?”
Minh Tranh duỗi ngón tay thon dài về phía trước: “Đi pha cho tôi tách cà phê.”
“Buổi sáng vẫn là nên uống chút sữa.”
“Tạ Nam.” Minh Tranh giương mắt, vẻ mặt nghiêm nghị rõ ràng: “Đi đổi cà phê.”
“Vâng.” Tạ Nam cắn chặt khóe môi, cầm lấy cái cốc đi ra ngoài.
Đến thời điểm ăn cơm trưa, Minh Tranh mở cửa phòng La Văn Anh, Tiểu Chu vẫn còn ở bên trong, nhìn thấy anh đi vào liền đứng lên chào. Minh Tranh đi tới trước bàn: “Hết bận rồi phải không, đi ăn cơm trưa đi?”
“Em đợi Tiểu Chu cùng đi đến căng tin ăn, anh tự đi đi.” La Văn Anh khéo léo từ chối.
Ánh mắt Tiểu Chu do dự nhìn hai người, tựa như có loại cảm giác khác thường gì đó mà cô không nói rõ được. Nhìn qua Minh Tranh thì nghe anh nói: “Tiểu Chu, cô còn không đi ăn cơm?”
Tiểu Chu đi thẳng cũng không dám nhìn lại La Văn Anh: “Em, em đi ngay.”
La Văn Anh thấy Tiểu Chu nhanh chân chạy đi, Minh Tranh ngồi đối diện cô: “Hoa sáng nay có thích không?”
“Không thích.”
“Vậy em thích như thế nào?”
La Văn Anh vẫn tiếp tục làm việc: “Minh Tranh, anh không cần như vậy.”
“Tại sao?” Anh buột miệng nói ra.
“Em không biết nên nói thế nào, chuyện trước kia của hai chúng ta dù thế nào cũng đã nước chảy thành sông, nhưng nếu thật sự muốn đối mặt với thời điểm hiện tại, lại phát hiện ra rất nhiều vấn đề, thật sự, không chỉ riêng về tình cảm của anh, còn có hai bên gia đình, thậm chí còn liên quan đến người khác. Lúc còn trẻ có dũng khí để thừa nhận sai lầm, nhưng vào lúc này, ngay cả thử một lần em cũng cảm thấy không có sức lực.”
La Văn Anh tự hỏi cô dám yêu dám hận, nhưng thật không nghĩ giữa hai người lại có nhiều vấn đề đến như vậy.
“Văn Anh, những gì chúng ta đã từng trải qua, trong mắt em đều là sai lầm sao?”
La Văn Anh lắc đầu: “Anh đừng nghĩ như vậy, Minh Tranh, anh luôn giấu kín tâm tư, không để người khác nhìn ra, nhưng chính anh cũng không thể nhìn ra được tâm tư của chính mình, nếu vẫn tiếp tục như vậy, về sau anh sẽ như thế nào?”
“Về sau không phải đã có em ở bên cạnh anh nhắc nhở rồi sao?”
La Văn Anh thở dài, cũng không nói tiếp nữa. Minh Tranh đứng dậy, cánh tay nắm chặt lấy tay La Văn Anh: “Anh đưa em đi ăn cơm.”
“Em thật không muốn ăn.”
“Chúng ta cũng sẽ từ từ giống như người khác vậy, nói chuyện tình cảm, đi ăn cơm xem phim, đi thôi.”
Anh kiên trì, lực tay cũng tăng thêm mấy phần, cả người La Văn Anh gần như bị anh nhấc lên, một tay lôi cô ra khỏi phòng làm việc. Cô cố sức tránh ra, liếc nhìn xung quanh: “Đừng như vậy.”
“Vậy em đi phía sau anh.”
Đến tầng dưới, Minh Tranh để La Văn Anh đứng tại chỗ chờ, anh đi lái xe đến bên cạnh cô, La Văn Anh lên xe rồi thắt dây an toàn: “Ăn cơm ở gần đây đi.”
Minh Tranh cầm tay cô, La Văn Anh muốn rút tay về lại không thể, Minh Tranh mím chặt môi rồi chợt nói: “Có ai yêu đương mà ngay cả nắm tay cũng không cho?”
“Minh Tranh, có phải lời em nói với anh chưa đủ rõ ràng hay không?” La Văn Anh cảm giác được sức lực ở tay mình càng chặt hơn, nhưng cô vẫn cố chấp: “Tống Cẩm Trác mới là bạn trai của em.”
“Anh ở bên cạnh em rốt cuộc là sai ở đâu?” Ánh mắt Minh Tranh nhìn thẳng như muốn dồn ép La Văn Anh: “Chẳng lẽ giống như em nói, em và Tống Cẩm Trác mới đúng sao? Hai người quen nhau được bao lâu, hắn dựa vào đâu nói hắn yêu em?”
Giọng nói La Văn Anh khó giữ được bình tĩnh: “Anh ấy chưa từng nói qua.”
Minh Tranh nâng khóe miệng cười lạnh: “Văn Anh, có phải lúc trước anh chưa nói với em hay không, anh mặc kệ là ai, không cần biết đối phương có yêu em hay không, càng không cần biết em có tình cảm với người đó như thế nào, hiện tại anh chỉ muốn biết, em thà lựa chọn như vậy cũng nhất quyết không trở lại bên anh?”
La Văn Anh mím chặt môi, chuyện tới bây giờ anh mới có thể nhìn thấu hay sao?
“Đúng.”
Chiếc xe đột ngột dừng
lại, nửa người La Văn Anh bị lao về phía trước nhưng nhờ có dây an toàn kéo trở lại, Minh Tranh chống tay phải lên ghế La Văn Anh: “Em muốn nghe gì, anh đều có thể nói, sau khi nói xong chúng ta…”
La Văn Anh quay đầu nhìn về phía anh: “Anh sẽ nói thật?”
Cô quệt miệng cười chua xót: “Lái xe đi, ăn cơm xong còn phải trở về làm việc.”
Minh Tranh bỗng nhiên ở phía trước quay đầu xe lại, La Văn Anh ổn định tâm trạng: “Đi đâu?”
“Không phải nói muốn ăn cơm sao?”
Xe dần dần chuyển hướng chạy về phía đường núi, La Văn Anh liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mấy giờ rồi. anh tùy tiện tìm chỗ nào ăn cơm đi.”
Minh Tranh làm bộ lơ đi, chạy thẳng đến trước một thôn trang trên ngọn núi, trời xanh mây trắng kết hợp với không khí mát mẻ, nơi này cũng là lần đầu tiên La Văn Anh tới, bên trong có những chiếc ô che nắng màu xanh,phía dưới mỗi ô đặt một cái bàn tròn, mặt trên bàn được làm bằng gỗ, Minh Tranh giữ chặt tay cô ngồi xuống, tay kia cầm lấy thực đơn. La Văn Anh ngồi ở chỗ đó không nói tiếng nào, Minh Tranh gọi xong món ăn, cầm cái ly đi đến chỗ quầy nước có ga bên kia lấy đồ uống cho hai người, La Văn Anh thấy trên trán anh đổ mồ hôi, trên tay bưng hai ly nước có ga, tâm tình cô cũng theo bọt nước nhấp nhô trên miệng ly gợn sóng không yên.
“Uống đi, là vị chanh.” Minh Tranh cầm ống hút bỏ vào: “Đều là tự pha chế.”
Món ăn thực ra cũng rất đơn giản, nhưng bởi vì nơi này khung cảnh yên tĩnh hơn nữa ông chủ ở đây quả thật đã tốn không ít tâm tư vào nó, La Văn Anh cảm thấy hương vị đặc biệt rất tốt. Minh Tranh không ngừng gắp đồ ăn cho cô, sau khi ăn xong lại bóc cho cô một quả cam, La Văn Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay đang làm động tác quen thuộc, cô nhìn có chút xuất thần. Minh Tranh đem cam để vào trong chén bên cạnh cô, La Văn Anh cũng quay đầu lại: “Chúng ta trở về đi.”
“Công ty cũng không nhiều việc lắm, chiều nay cho phép nghỉ.”
“Anh không có việc chưa chắc em cũng không có.”
Minh Tranh đứng dậy đến ngồi cạnh La Văn Anh: “Đã bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm như vậy?”
La Văn Anh đang định nói gì đó lại thôi: “Không nhớ rõ.”
Anh dắt tay cô đi ra ngoài, La Văn Anh dùng sức hất ra, Minh Tranh đi ở phía trước, ra sức một cái làm cô bước theo không kịp.
Hai người cứ như vậy đi dọc theo ven đường, xung quanh đây đều là những ngôi biệt thự, La Văn Anh mang giày cao gót nên đi rất chậm, Minh Tranh cũng dần dần phối hợp với tốc độ của cô, anh ôm vai cô đi về phía trước, cô gắng sức muốn tránh ra.
“Văn Anh.”
“Sao vậy?”
Ánh mặt trời chói chang nhưng ngay cả một cái ô cũng không có, lại còn có thể ôm ấp như vậy, nhìn xung quanh e là cũng chỉ có hai người bọn họ.
“Anh cùng Phó Nhiễm là chuyện không thể nào nữa, chính bản thân anh đều biết rõ hơn ai hết, một đoạn tình cảm sâu nặng này vẫn luôn là không có hi vọng, trước kia anh luôn cảm thấy tiếc nuối, nếu thời điểm anh bỏ đi có thể nói với cô ấy một tiếng, nếu lúc ấy liều lĩnh mang cô ấy đi, cùng cô ấy đính hôn, nếu, trong khoảng thời gian hai năm Thành Hữu rời đi có thể làm cho cô ấy hoàn toàn mở lòng mình ra, hôm nay tất cả có phải đã không trở nên như vậy hay không?”
Minh Tranh dường như đang tự nói với chính mình, trong lời nói có chút bi thương làm cho La Văn Anh cũng bắt đầu thấy đáng tiếc cho anh. Trong lòng tựa như bị dao cắt thành từng đoạn đau đớn, bả vai cô bị anh nắm chặt, không thể không nghe Minh Tranh nói tiếp.
“Tình cảm của anh đối với Phó Nhiễm, chưa từng che giấu hay tránh né trước mặt em, càng không hề phủ nhận, trong lòng anh từng có một lần nghĩ không ra, thời điểm bọn anh quen nhau sớm hơn so với lúc cô ấy quen cùng Thành Hữu, anh cũng vẫn cho là Phó Nhiễm biết rõ tình cảm anh dành cho cô ấy là như thế nào.” Ánh mắt Minh Tranh khẽ híp lại:”Tất cả có lẽ đã định sẵn phải như vậy, ngay từ lúc bắt đầu đã là vô ích, anh nhớ được có một ngày, trong phòng làm việc ở Hào Khôn, Phó Nhiễm nói cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy, giống như anh trai. Anh hỏi thử cô ấy một chút, cô ấy lại tỏ ra kinh ngạc, nói ngoại trừ tình cảm anh em thì còn có thể là cái gì? Chí ít, anh chưa bao giờ ở trước mặt cô ấy, nói anh yêu cô ấy.”
Sắc mặt Phó Nhiễm ngày đó, trong ký ức của Minh Tranh vẫn còn như mới. “Lúc ấy, anh thật sự không biết là trong lòng có tâm tình gì.”
Qua nhiều năm như vậy,chính mình vẫn luôn giữ vững tình cảm ấy, lại bị xem là tình anh em, bất quá ở trong mắt người khác vẫn cố tỏ ra bình thường, loại tình cảm trái ngang này e rằng có mấy người có can đảm thừa nhận.
La Văn Anh nhìn chằm chằm mặt đất bước về phía trước, bị Minh Tranh ở sau chụp tay kéo lại. “Anh đã sớm biết anh cùng Phó Nhiễm là không thể nào nữa, cuộc sống của cô ấy vẫn hướng về phía trước, anh cũng không muốn mình cứ đứng yên tại chỗ, Văn Anh, anh đối với em là có cảm giác thật sự…”
La Văn Anh bị ánh nắng mặt trời gay gắt làm cho đầu óc choáng váng hoa mắt, lại nghe được lời nói này của Minh Tranh, cô gần như một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, cứ thế trực tiếp bị làm cho ngây người. Minh Tranh bước lui lại, thân người cao lớn đứng bên cạnh La Văn Anh, đôi mắt cô hơi ngấn nước, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên đầu vai anh đâm vào mắt cô làm cô không thể nào mở mắt ra được. Minh Tranh đưa tay nâng mặt cô, La Văn Anh không thể không ngẩng lên nhìn anh: “Minh Tranh, những lời anh muốn nói đều đã nói ra, nhưng anh không nghĩ thời cơ đã qua rồi sao?”
“Thời cơ?” Minh Tranh nói như chuyện đương nhiên: “Em yêu anh, anh cũng thích em, đây không phải là thời cơ tốt nhất sao?”
Nếu như không phải thích cô, quan tâm cô, vậy thì mỗi lần hoảng sợ cùng phẫn nộ khi thấy cô cùng Tống Cẩm Trác ở bên nhau giải thích thế nào đây?
Từ lúc La Văn Anh bắt đầu nhận ra tâm ý kiên định của anh, tận sâu đáy lòng cũng đã vô thức bị lay động, chỉ là vẫn đè nén ở nơi đó không nói ra thôi.
Minh Tranh tới gần, trong mắt cô ánh lên tia sáng, cánh môi đã bị anh dùng sức chiếm lấy từ khi nào.
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu