Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Chương 220: Hàng Phục
C
on mắt mạnh mẽ nháy vài cái. Trọng ảnh dần dần biến mất, hợp làm một.
- Đây là tầm mắt của đầu Ngân Lang này?
Tiểu Báo Tử thoáng cái hiểu được, nhìn về phía đầu Ngân Lang kia. Tư duy của nó tựa hồ đã bị cái gì đó hạn chế, trong mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, bất quá Tiểu Báo Tử từ trong mắt nó nhìn thấy một luồng hồng sắc quang mạc.
- Quả thế, hiện tại ta đang cùng đầu lang này chung tầm mắt!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, con mắt hơi nhắm, rồi lại mở ra, màu hồng trong mắt liền biến mất. Bất quá, hồng quang trong mắt Ngân Lang lại vẫn tồn tại. Thẳng qua hồi lâu, luồng hồng quang kia mới chậm rãi dung nhập trong mắt Ngân Lang.
Trước mắt, một phần cảnh tượng dần dần tan rã, biến mất. Ánh mắt Tiểu Báo Tử lấp lánh, thần niệm khẽ động. Cảnh tượng biến mất lại xuất hiện trước mắt hắn.
- Tựa hồ đạo phù văn kia chịu tác động của một lực lượng nào đó, nên mới khiến ta và đầu lang này có thể cùng chung thị giác. Cho dù không có mở ra Hỏa Hồng Tình cũng thế!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ đầu Ngân Lang, biết lúc này nó đang ở trong một trạng thái kỳ lạ.
Xác thực, Ngân Lang đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, cũng giống như hắn cùng chung thị giác. Chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi.
Thần niệm của Tiểu Báo Tử và tinh thần ba động của Ngân Lang liên kết, trong nháy mắt đó, Báo Tử thậm chí cảm giác được Ngân Lang bên người là một phần thân thể của mình. Hơn nữa, bản thân còn biến thành Ngân Lang, có thể khống chế bất cứ hành động gì của nó, để nó làm bất kỳ chùyện gì. Bản thân đã hoàn toàn không chế được đầu Ngân Lang này. Thế nhưng rất nhanh một cổ tinh thần ba động phản kháng tuôn ra, trùng kích thần niệm của Tiểu Báo Tử, muốn đem hắn đuổi ra. Thậm chí còn muốn chặt đứt đạo phù văn dẫn dắt tinh thần liên kết kia.
Một đạo tinh thần ba động tựa như hoạt thiên cự lãng, trùng kích tinh thần liên hệ như tơ nhện. Có vài lần, Tiểu Báo Tử cảm giác được bản thân chịu không nổi, đồng thời, lưới vừa biến mất, đạo huyết sắc phù văn tại mi tâm của Ngân Lang cũng mơ hồ hiện ra. Bất quá, mỗi lần như thế, trong hai mắt Tiểu Báo Tử sẽ lại chớp động một cái, đem tinh thần ba động của Ngân Lang trấn áp.
Cứ như vậy vài lần, luồng tinh thần ba động cường đại kia rốt cuộc bình ổn trở lại.
Khi tinh thần ba động của Ngân Lang bị trấn áp triệt để, trong lòng Tiểu Báo Tử hiện lên một cảm giác kỳ dị, phảng phất như vừa tạo cho bản thân phiền phức thật lớn, tinh thần ba động không đáng nhắc tới. Hắn tin tưởng, cho dù là bất khuất và không cam lòng hơn Ngân Lang cả chục lần cũng đều bị hai mắt kỳ lạ kia của hắn trấn áp.
Tinh thần ba động của trong mắt bị trấn áp triệt để, trong mắt vẻ mờ mịt dần dần biến mất, hai mắt cũng linh động trở lại. Ý nghĩ cũng vận chùyển, ánh mắt dao động khắp nơi, lúc này, Tiểu Báo Tử mới phát hiện, thì ra tầm mắt của đầu Ngân Lang này thập phần rộng lớn. So với khi hắn không dùng Hỏa Hồng Tình muốn rộng lớn hơn nhiều. Không sai biệt lắm có thể thấy rõ tất cả mọi vật trong phạm vi một trăm tám mươi độ. Cho dù hiện tại sắc trời đã dần tối, ánh mặt trời cũng chiếu không đến, thế nhưng mọi thứ xung quanh vẫn thấy rõ như ban ngày.
Cùng lúc đó, trong lòng Tiểu Báo Tử rốt cục sản sinh một tia hiểu ra, dần dần thích ứng với loại cảm giác cùng Ngân Lang tâm thần tương liên. Tâm niệm khẽ động, Ngân Lang cuồng ngạo kia giống như một chú cún con nghe lời, thân thiết theo chân hắn đi dạo. Bất quá vóc người của nó thật sự quá mức cao to, phảng phất như con nghé con, phần lưng ngân sắc kia đã đến vai Tiểu Báo Tử. Ngân Lang lớn như vậy làm ra động tác cẩu bảo bảo, lại có vẻ quái dị.
- Ngươi tên tiểu Cẩu này, niên kỷ không lớn, tâm nhãn lại ngang ngược như vậy!
Tiểu Báo Tử vỗ lưng Ngân Lang, cười mắng, cùng Ngân Lang tâm thần tương liên, hắn tự nhiên hiểu nó hơn nhiều. Chí ít hắn biết, đầu Ngân Lang này so với trong tưởng tượng của hắn thông minh hơn nhiều. Đương nhiên, thông minh là so với những động vật khác. Luận trí lực cũng chỉ như một tiểu hài tử bốn, năm tuổi. Có một cổ ngạo khí và ngoan lệ trời sinh. Chỉ là ngạo khí và ngoan lệ này đã bị Tiểu Báo Tử không gì sánh được hoàn toàn trấn áp xuống, trở nên ngoan ngoãn vô bì.
- Là ta tính sai a, nguyên lai phù văn này không chỉ tập hợp huyết dịch, tinh thần lực so với yêu thú còn cường đại hơn. Tu vi của ta tuy rằng cao, thế nhưng thần niệm cũng không lâu. Tinh thần lực chưa chắc cao đến mức đó. Mà nó trời sinh linh dị, hung lệ vô bì. Tuy rằng trí lực không cao, thế nhưng tinh thần lực cũng như thâm hải cự đào thần bí khó lường. Nếu như ta không có Hỏa Hồng Tình, đã sớm bị hắn phá vỡ tinh thần liên hệ. Đến lúc đó mất đi khống chế, bản thân không cần phải nói, tinh thần còn bị trọng thương. Thậm chí thần niệm mới lĩnh ngộ cũng sẽ vì vậy mà tán loạn, thực sự là nguy hiểm a. Lần sau cũng không thể lại như vậy, mọi việc nhất định phải làm rõ mới xuất thủ, đỡ phải gặp phiền phức!
Tiểu Báo Tử hồi tưởng quá trình vừa rồi, âm thầm vì bản thân mà toát mồ hôi. Trong lòng ngầm cảnh cáo mấy câu. Mấy ngày này thật sự quá mức thuận lợi mà. Do đó có chút đắc ý quên mình, đây không phải chùyện tốt gì.
- Được rồi, tiểu Cẩu. theo ta đi thôi! Theo ta, bảo đảm ngươi được sống tốt, tuyệt không bạc đãi ngươi!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ lưng Ngân Lang nói:
- Ngươi là nhi tử của lão độc nhãn!
Tiểu Báo Tử cúi người vừa nhìn, xác nhận giới tính của đầu Ngân Lang này, hắc hắc nói:
- Sau này gọi ngươi là Tiểu Độc Nhãn đi sao, không, ngươi không phải độc nhãn long, bỏ đi, sau này ta liền trực tiếp gọi ngươi là Tiểu Độc đi sao!
- Ô, ô!
Ngân Lang phảng phất hiểu được lời nói của Tiểu Báo Tử. Trong miệng phát ra thanh âm ô ô, cái đầu cực lớn gật gật, phảng phất như rất hài lòng với cái tên mà Tiểu Báo Tử cho hắn.
- Có thể nghe hiểu là tốt rồi!
Tiểu Báo Tử cười hắc hắc nói. không có hảo ý nhìn đầu ngân sắc cự lang, nghiêng người, cưỡi lên lưng nó:
- Đi thôi, Tiểu Độc, ta có chỗ tốt cho ngươi!
Tiểu Độc cũng không có phản kháng. Mà là theo ý của Tiểu Báo Tử, tiến vào sâu trong rừng già. Cây cối trong khu rừng này dày đặc. Thế nhưng đầu Ngân Lang này lại đi qua như thường, bất quá chỉ chốc lát liền đi qua rừng già. Đi tới trước một hiểm cốc. Tiểu Báo Tử tâm niệm khẽ động, dưới tinh thần liên hệ, căn bản không cần lên tiếng, Tiểu Độc liền hiểu được ý của hắn, gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp nhảy thẳng qua. Sơn cốc này cực dốc, trên sườn núi đầy đá nhọn. Thế nhưng Tiểu Độc lại như giẫm trên đất bằng lao thẳng xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, để Tiểu Báo Tử cưỡi trên lưng nó hô lên đã nghiền.
Chương 221: Ngân Nguyệt Kiếm Pháp. (thượng)
Đợi khi vọt tới đáy cốc, Tiểu Báo Tử mới phát hiện, đáy cốc này dĩ nhiên là một khe núi. Nước trong khe chảy gấp tựa như thác nước đổ xuống. Cứ mấy thước lại có bạch ngư từ trong khe suối nhảy ra, thấy vậy, sàm trùng trong bụng Tiểu Báo Tử đại động, càng nhịn không được vọt tới khe suối, bắt lên mười con. Ngay tại ven khe suối nhặt chút củi khô châm lửa, dùng vảy trên người nó xâu chuỗi lại, đem nướng. Cùng Tiểu Độc cắn miếng lớn. Ăn được mấy con chỉ cảm thấy loại cá này ngon vô cùng, tuy rằng không có muối, lại có mùi vị khác. Một người một lang ăn tận hứng. Ăn xong, sự bất khuất cường hãn sâu trong lòng Tiểu Độc, bị hắn trấn áp, dĩ nhiên tan rã, tiêu giảm rất nhiều. Trong lòng không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
- Đây quả nhiên là thế sự khó lường a! Ta tốn sức chín trâu hai hổ mới trấn áp được xuống. Không ngờ cho ngươi ăn cá liền giải quyết được tai hoạ ngầm này. Xem con tiểu Cẩu này chỉ được ăn ngon, nó chẳng phải sẽ hết hy vọng đối với ta, ừm, thật tốt, cũng không biết chiêu này có thể dùng để câu dẫn con vật nhỏ kia qua đây không?
Trong đầu còn đang mải suy nghĩ, Tiểu Độc ở bên cạnh hắn đã đem đống cá còn lại ăn sạch, một bộ dáng dấp thỏa mãn. Còn lè lưỡi ra liếm liếm xương cá trên mặt đất. Dáng dấp đó chẳng giống như một con dị chủng Ngân Lang, mà lại tựa như một con mèo.
- Được rồi, Tiểu Độc, ăn no rồi lên đường thôi! Theo ta, chỗ tốt rất nhiều.
Báo Tử xoay người lên lưng Ngân Lang, vỗ đầu nó, Tiểu Độc tê rống một tiếng, vươn người ra, hóa thành một đạo ngân quang. Dọc theo khe suối hướng phía Đông Bắc chạy đi.
Ba ngày sau, rốt cuộc đến, đó là sơn cốc năm đó Huyết Vô Nhai bị bắt đến.
Vài năm trôi qua, sơn cốc này vẫn giống trước đây, tràn ngập độc khí. Tiểu Độc ngây ngốc ngồi một bên, liền có chút không chịu được, lui ra ngoài cốc. Sau đó là một trận gà bay chó sủa, gia hỏa này nhìn thấy dã thú uống nước, nhất thời hét lớn một tiếng, lao về phía bờ sống.
Điểm này tự nhiên không thể gạt được Tiểu Báo Tử cùng nó có tinh thần liên hệ. Đương nhiên Báo Tử cũng sẽ không quản chùyện này, chỉ nhẹ nhàng cười:
- Thật đúng là hoài niệm a! Địa phương quỷ quái này, bỏ đi, chờ ta tương lai rời khỏi giang hồ, sẽ tạo một động phủ tiềm tu.
- Được rồi, Tiểu Độc. Đến đây đi, theo ta đi gặp huynh đệ của ngươi!
Tiểu Báo Tử đem đồ vặt thu thập xong, liền đứng dậy, dẫn theo Tiểu Độc tiến vào khu rừng bên cạnh, lao thẳng tới nơi ở của vật nhỏ kia.
- A! Vật nhỏ không ở đây sao?
Nhìn huyệt động trống không, trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm kỳ quái, đi vào bên trong, năm đó khi hắn rời khỏi, dấu vết mặt tường bị phá hoại vẫn còn. Chỉ là mặt đất đã tích đầy bụi,
- Vật nhỏ đi rồi sao?
Tiểu Báo Tử khẽ nhíu mày, rất rõ ràng, trong động này đã lâu rồi không có ai ở. Tuy rằng cũng không có ý dẫn vật nhỏ đi. Bất quá, không thấy nó, trong lòng Tiểu Báo Tử vẫn có chút thất lạc.
Khi Tiểu Báo Tử còn đang thất vọng, cước bộ đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên một tia tinh mang lợi hại, bước nhanh đi tới một gốc cây khô phía trước. Cái cây này to cỡ hai người ôm. Nguyên bản cũng rất cao, chỉ là hiện tại lại bị một cổ lực lượng chặn ngang cắt đoạn. Mặt cắt trơn nhẵn như gương. Tuy rằng đã lâu ngày lại có chút ẩm ướt, bất quá sờ tay vào, Tiểu Báo Tử vẫn có thể cảm giác được trên mặt cắt lưu lại hàn ý nhàn nhạt.
- Thật nhanh! Sát ý thật mãnh liệt!
Tiểu Báo Tử thầm hít một hơi, trong lòng nổi lên một tia lo lắng, vật nhỏ tuy rằng một thân bản lĩnh Tam Giới Tiểu Na Di, thế nhưng thực gặp phải cao thủ, cũng không thể thoát được. Quay đầu nhìn lại huyệt động trống rỗng phảng phất như chứng thực suy nghĩ của hắn.
- Chỉ mong vật nhỏ này không có việc gì!
Tiểu Báo Tử trong lòng thầm than một tiếng, tâm tình có chút giảm xuống, dẫn theo Tiểu Độc rời khỏi đây.
Trở lại sơn nhai bên cạnh thác nước. Tiến nhập nham động tu luyện, đồng thời để Tiểu Độc đi săn một ít dã thú làm bữa tối. Tiểu Độc trời sinh linh dị. Lại được Tiểu Báo Tử hàng phục, sản sinh tinh thần liên hệ. Sự tình giản đơn như vậy căn bản là không cần Tiểu Báo Tử phân phó, cúi đầu nhằm phía bờ sông đi tới.
Đứng trong động, cưỡng chế bất an trong lòng, bắt đầu tu luyện quyền pháp.
Tu vi của hắn đã đến tam phẩm đỉnh phong, chỉ còn chờ cường độ thân thể đạt được Đoán Cốt Giới, lại đem tu vi đề thăng. Bởi vậy theo lý mà nói, đến trình độ này, hắn không cần lại tu luyện nội khí. Bất quá Tiểu Báo Tử cũng không nghĩ như vậy. Nội khí của hắn và thường nhân khác nhau, cũng không phải Cửu Long Thần Hỏa nội khí chân chính. Quan trọng nhất là hiện tại nội khí và tu vi của hắn tựa hồ đều đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong. Không đến Đoán Cốt Giới, có luyện nữa cũng không đề cao được.
Thế nhưng Thái Cực Quyền lại có tác dụng tinh lọc nội khí, cứ luyện một khí sẽ đem nội khí của hắn tinh lọc một lần. Mỗi lần tinh lọc, lượng nội khí nội khí cũng ít đi một chút, cứ như vậy, hắn lại cần thời gian để bổ sung lượng nội khí. Sau đó lại tinh lọc, rồi tu luyện, cứ như vậy lặp đi lặp lại, có thể khiến lượng nội khí của hắn tuy chỉ là tam phẩm đỉnh phong. Thế nhưng chất lượng lại đạt đến một trình độ biến thái. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể lấy tu vi tam phẩm thôi động Cửu Long Thần Hỏa Công đệ nhị hình thái.
Một bộ Thái Cực Quyền đánh xong, Tiểu Báo Tử liền ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Cửu Long Thần Hỏa Công. Lại một lần nữa để nội khí tiêu hao, sau đó là Huyết Yêu Thối Cốt Quyền, một phen làm đi làm lại, ngoài động đã trở nên tối mịt.
Tiểu Độc nằm ở dưới gốc cây dưới sườn núi, chậm rãi gặm một cái chân trâu rừng, bên cạnh còn có một con hươu chết. Hiển nhiên vừa mới chết không lâu, máu vẫn còn chảy. Tiểu Báo Tử biết đây là nó lưu lại cho mình.
- Coi như ngươi còn chút lương tâm.
Tiểu Báo Tử nhảy xuống cửa động, vỗ vỗ đầu Tiểu Độc, lấy ra con dao thành thạo lọc da bỏ xương, đốt một đống lửa đem nướng.
Một bên xoay cái giá nướng thịt hươu, lại lấy từ trên người ra một cái túi nhỏ, rồi lấy ra một viên gì đó, ném tới trước mặt Tiểu Độc.
- tiểu Cẩu. Cái này cho ngươi.
Tiểu Độc đang gặm chân trâu, mạnh mẽ giật mình, tròng mắt xoay tròn nhìn chằm chằm viên màu đen ở trước mặt nó. Mới đầu còn chưa có động tĩnh, tựa như còn chưa xác định được đó là gì. Còn ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Báo Tử, phảng phất như muốn được hắn xác nhận. Qua hồi lâu, mới để đầu lại gần viên màu đen kia, rồi mạnh mẽ lè lưỡi, cực kỳ nhanh đem nó cuốn lên, nuốt vào trong miệng.