Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 67: Ma Thần Hoàng
Trong khi Thánh Nguyệt biến sắc mặt, đồng thời phía sau ba cây Trụ Ma Thần đột nhiên phóng ra ánh sáng đen vàng.
Ánh sáng đen vàng kia thật sự quá mức khổng lồ. Cột sáng đường kính hơn trăm mét. Khi nó xuất hiện, nguyên bản trời sáng bỗng biến tối đen. Giây phút cột sáng dâng lên, mặt trời như bị bắn rơi, biến mất.
Hơn mười vạn đại quân ma tộc phát ra tiếng gầm tựa như đột nhiên bị bóp cổ, tất cả thanh âm biến mất. Lúc động lúc tĩnh thế này hiện ra sự quỷ dị. Đại quân ma tộc tuy không gào thét nữa, nhưng ánh mắt chúng nó đều biến thành màu đỏ máu. Từ yếu ớt Song Đao Ma đến cường đại Hắc Long, đều tỏa ra khí thế khủng bố. Dường như khi cột sáng đó xuất hiện, bọn chúng tiến nhập trạng thái thị huyết.
Trước mặt cột sáng đen vàng, Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên tam vị ma thần dâng lên Trụ Ma Thần tựa như luồng khói nhẹ không gây chú ý, mà cả ba đều cung kính quỳ một chân xuống đất, quỳ rạp trước cột sáng đen vàng khổng lồ kia.
Đây, đây rốt cuộc là cái gì…
Quá rung động. Mọi thứ xảy ra quá đột nhiên cũng quá kinh khủng.
Long Hạo Thần từng thấy qua cảnh tượng huy hoàng, cũng chính là khi phụ thân và minh chủ liên minh thánh điện Dương Hạo Hàm phóng ra Thần Ấn vương tọa. Nhưng so sánh với cột sáng đen vàng trước mặt, hiển nhiên hai người thua xa, rất xa.
Cột sáng đen vàng hoàn thành liên tiếp giữa bầu trời và mặt đất. Xung quanh đều rơi vào hắc ám, chỉ có nó phát ra ánh sáng vàng kim mới cho thế giới này một tia sáng. Bởi vậy, biến hóa của cột sáng đen vàng càng rõ ràng.
Nó thật sự quá lớn, từ xa nhìn lại cũng có thể thấy rõ hình dạng. Cột sáng này hiện ra vô số phù văn quái dị. Quan trọng là, phía trên cột sáng nằm một con rồng toàn thân màu đen vàng.
Không ai nhìn ra được thân thể con rồng này to cỡ nào, uy nhiếp kinh khủng ngay cả không khí đều sụp đổ, khiến bầu trời vặn vẹo.
Đây, rốt cuộc đây là sự tồn tại như thế nào!
Đột nhiên, quanh cột sáng vàng đen bắt đầu xuất hiện từng đạo sấm sét màu xanh da trời. Sấm sét lóe sáng khiến con rồng phía trên khe khẽ di động.
Càng kỳ quái là, hơn mười vạn đại quân ma tộc rơi vào quang văn vặn vẹo kia tự nhiên biến mất trong tầm mắt nhân loại. Không, nói chính xác hơn, thì chắc là tàng hình.
Lúc này trên mặt Hiệp Giả Thánh Nguyệt đã không còn giọt máu. Chỉ là hơi thở đã khiến toàn quân ma tộc ẩn hình, còn có cột sáng khổng lồ đen vàng, đều chứng minh một việc. Một việc mà ông không muốn thấy.
“Là hắn. Nhất định là hắn. Ma tộc bảy mươi hai Trụ Ma Thần vị trí đứng đầu, Ma Thần Hoàng Nghịch Thiên Ma Long Hoàng Phong Tú. Hắn, hắn lại tự mình tới đây.”
Nghe Thánh Nguyệt nói ra câu này, các tướng lĩnh trên đầu tường cũng kinh hoàng. Thánh Linh Tâm thân thể loạng choạng, tuy cắn chặt răng nhưng móng tay đều cắm vào lòng bàn tay.
Trụ Ma Thần đứng đầu Ma Thần Hoàng, nguyên tốư Mã Tiên, danh hiệu này vĩnh viễn chỉ thuộc về một vị ma tộc. Một vị thống trị bảy mươi hai Trụ Ma Thần và tất cả ma tộc.
Trên Thánh Ma đại lục, nhân loại luôn ở vị trí yếu thế, nguyên nhân chủ yếu là có y tồn tại. Y đại biểu cho không thể chiến thắng, đại biểu cho vô địch, đại biểu ma tộc cao không thể với tới.
Y chính là Phong Tú. Có một cái tên thanh tú nhưng lại mà Ma Thần Hoàng cường đại đứng trên đỉnh kim tự tháp ma tộc. Nghe nói đời thứ nhất Ma Thần Hoàng thống lĩnh bảy mươi hai Trụ Ma Thần giáng xuống Thánh Ma đại lục, y vốn không kêu tên này. Nhưng sau khi hủy diệt phần lớn nhân loại, y lại đặt cho mình cái tên giống nhân loại. Sau đó mỗi đời Ma Thần Hoàng đều tiếp trục sử dụng cái tên này, cho đến hôm nay.
Từ Ma Thần Hoàng đời thứ nhất cho đến vị trước mắt này, là Ma Thần Hoàng đời thứ sáu của ma tộc. Là lãnh đạo cao cấp ma tộc, sinh mệnh y dài trên ngàn năm.
Trong lịch sử nhân loại, ngoại trừ xuất hiện Luân Hồi khiến Ma Thần Hoàng bị thương chết ra, năm vị Ma Thần Hoàng khác đều là thọ mệnh đã tận trao quyền cho hậu nhân.
Dù là vị Ma Thần Hoàng bị Luân Hồi giết chết, cũng chỉ bởi vì tuổi quá già, thời kỳ sắp chết. Ba chữ Ma Thần Hoàng, trên Thánh Ma đại lục tượng trưng cho vô địch. Y là kẻ thống trị ma tộc, cũng là cột trụ toàn bộ ma tộc. Chỉ cần có y một ngày, nhân loại không dám dễ dàng phản công.
Vị Ma Thần Hoàng này đã hơn bảy trăm tuổi, cũng chính là thời kỳ đỉnh của Ma Thần Hoàng, ai có ngờ đến y lại không chút báo trước xuất hiện ở Khu Ma quan.
Khó trách ma tộc bày ra đại trận, khó trách đại quân ma tộc chỉnh tề ngay ngắn. Nguyên nhân chỉ có một, hoàng đế vĩ đại của chúng đang nhìn.
“Nhân loại Khu Ma quan nghe đây, đưa ra các ma thú ba đầu các người có được, nếu không, hủy diệt.”
Thanh âm êm tai, thậm chí như rồng ngâm ở trên không trung vang vọng. Trong cột sáng đen vàng, một bóng dáng từ từ đi ra.
Y bước trên không khí, tốc độ vừa phải, bước ra từng bước tựa như đang đạp đất.
Người này nhìn qua hình dáng không cao lớn bao nhiêu, khoảng một mét chín. Tóc đen dài tựa thác nước ở sau lưng bay bềnh bồng như luân bàn. Trường bào đen hoa lệ rũ xuống, mặt trên lấp lánh quang văn tím. Da thịt y có chút tái nhợt, đôi mắt xanh tựa như ánh sao lóe sáng trong vũ trụ.
Y đi từng bước, không có dâng lên khí thế, xung quanh y mọi thứ yên tĩnh. Nhưng Khu Ma quan tựa như bị sao băng giáng xuống đập tan, không ai nổi lên ý chí chiến đấu.
Phần uy nhiếp này đến từ nội tâm mỗi người. Đối diện Ma Thần Hoàng, tất cả sợ hãi từ đáy lòng không ngừng tăng lên.
Y thật sự quá mạnh. Mạnh đến nỗi mỗi người không cách nào phát sinh ý chí chống cự. Cho dù là Thánh Nguyệt cường giả cấp chín cũng giống như thế.
Bên cạnh Long Hạo Thần, Thải Nhi đang kịch liệt chấn động, sát ý quanh quẩn bên người nàng.
Long Hạo Thần suy nghĩ một chút liền biết, chắc là khí thế của Ma Thần Hoàng kích động Luân Hồi kiếm trong người Thải Nhi.
Nếu Ma Thần Hoàng phát hiện Luân Hồi tồn tại, sao Thải Nhi có thể đối đầu nổi kẻ cường đại như y.
Trong lòng cũng rất sợ, nhưng lúc này Long Hạo Thần không thời gian quan tâm. Hắn kéo Thải Nhi vào ngực mình, ôm chặt nàng, phóng ra nội linh lực, cố gắng bao bọc thân thể Thải Nhi.
Nói cũng kỳ quái, cảm giác sợ hãi trong lòng Long Hạo Thần nhẹ hơn người khác nhiều. Nhìn Ma Thần Hoàng từng bước đạp không khí đi, lòng hắn sợ thì ít mà tò mò thì nhiều. Đám bạn bên cạnh hắn đang giãy dụa không để mình ngã quỵ, hắn lại có thể ôm Thải Nhi, giúp nàng chống đỡ xao động của Luân Hồi.
Khuôn mặt Phong Tú rất đẹp, đẹp không có một tỳ vết nào. Nhưng y điển trai không giống với Long Hạo Thần. Vị Ma Thần Hoàng này đẹp mang theo kiêu ngạo đứng đỉnh cao, mang theo tà mị uy chấn thiên hạ, mang theo uy nghiêm không để cho mạo phạm.
“Ma Thần Hoàng giá lâm Khu Ma quan, thật khiến bản thành vinh dự.” Thánh Nguyệt bước ra, chớp mắt một cái người đã ở trên không trung. Mặc dù trong lòng ông cũng tràn ngập sợ hãi, nhưng tại Khu Ma quan, có thể đứng ra cũng chỉ có ông.
Sau lưng Ma Thần Hoàng, Trụ Ma Thần hơn trăm mét khổng lồ lấp lánh hào quang, con rồng to lớn kia chính là bóng dáng của y.
“Ngươi là điện chủ hiện nay của Thích Khách Thánh Điện?” Phong Tú thanh âm như cũ dễ nghe, thậm chí không chút tức giận.
“Không sai. Bổn tọa là Thánh Nguyệt.” Sau lưng Hiệp Giả Thánh Nguyệt, một thanh dao găm xám to lớn chợt lóe, khí thế lãnh liệt bộc phát, ngăn cản khí thế Ma Thần Hoàng phát ra.
Nhưng người có mắt đều nhìn ra được. Thánh Nguyệt bộc phát khí thế chỉ có thể kéo dài mười mét quanh người. Chênh lệch giữa ông và Ma Thần Hoàng quá rõ ràng.
“Lời bổn hoàng ngươi cũng đã nghe. Có hủy diệt nhân loại các ngươi hay không, bổn hoàng không nóng vội. Đối với bổn hoàng, các ngươi chẳng qua là súc vật bổn hoàng nuôi dưỡng. Làm theo lời bổn hoàng, nếu bổn hoàng tìm được thứ cần, vậy có thể lo lắng bỏ qua Khu Ma quan của các ngươi.”
Thánh Nguyệt trong mắt dao động, ông tự biết chênh lệch giữa mình và Ma Thần Hoàng lớn cỡ nào. Nhưng lúc này thật có thể thỏa hiệp sao?
Trên đầu tường, ít nhất có hơn mười ánh mắt tập trung vào người Long Hạo Thần.
Ma thú tam đầu? Chẳng lẽ đang nói tọa kỵ ma thú của Long Hạo Thần? Nhưng nó chẳng qua chỉ là ma thú cấp sáu! Sao có thể khiến Ma Thần Hoàng chú ý được?
Trên mặt Ma Thần Hoàng xuất hiện nụ cười tà mị.
“Bổn hoàng cho ngươi mười giây. Mười giây sau ngươi phải đưa ra câu trả lời. Nếu không, hôm nay bổn hoàng sẽ san bằng Khu Ma quan.”
“Mười…”
Một giọt mồ hôi rơi xuống từ trán Thánh Nguyệt. Ông biết, nếu mình thỏa hiệp, như vậy vĩnh viễn không thể thẳng sống lưng trong liên minh thánh điện. Nhưng nếu không thỏa hiệp, hơn mười vạn quân dân và cơ nghiệp Thích Khách Thánh Điện có lẽ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Quyết định vô cùng khó khăn. Khí thế lãnh liệt Thánh Nguyệt phóng ra đang dao động rối loạn.
“Chín…”
Đột nhiên, vang lên một tiếng cười khẽ.
“Bệ hạ thật có rảnh giải trí. Nhưng muốn hủy diệt Khu Ma quan của chúng ta, chỉ sợ còn cần suy nghĩ kỹ!”
Thanh âm đột ngột xuất hiện nghe ra có chút già nua, nhưng mang theo mấy phần nhẹ nhàng. Trong chớp mắt, sáu đạo ánh sáng không chút báo trước bỗng bùng phát trước Khu Ma quan.
Trong sáu ánh sáng thì có hai là sắc vàng, một màu xanh tím, một màu trắng, còn có một màu xanh và một đỏ. Sáu ánh sáng trên không trung chiếu rọi, tuy không kinh khủng như Trụ Ma Thần của Ma Thần Hoàng. Nhưng khi sáu ánh sáng phóng lên cao, đầu tường Khu Ma quan chịu uy nhiếp tâm thần chợt biến mất. Trên đầu tường, mỗi người thở hổn hển.
Không biết khi nào thì bên dưới Khu Ma quan có sáu người. Sáu người nhờ ánh sáng tỏa ra chậm rãi bay lên không trung, đối diện Ma Thần Hoàng.
Nhìn thấy họ xuất hiện, Ma Thần Hoàng vẻ chơi đùa cũng biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Mấy lão già các người thật là âm hồn không tán. Các ngươi nghĩ bổn hoàng không dám giết các ngươi sao?” Ma Thần Hoàng lạnh lùng nói.
Thanh âm già nua lúc trước lại vang lên.
“Đương nhiên bệ hạ dám chứ. Bệ hạ là cường giả đệ nhất thiên hạ, có gì không dám làm? Tuy nhiên nói tới tuổi tác thì chúng ta sao bằng bệ hạ, chữ lão già thật không dám nhận.”
Lúc này, thân hình sáu người đã bay lên đầu tường. Ma Thần Hoàng uy nhiếp mênh mông nhưng lại bị bọn họ ngăn chặn. Các tướng sĩ trên đầu tường Khu Ma quan cũng có thể nhìn rõ họ.
Kỵ sĩ mặc giáp cam huyễn lệ đứng trước nhất. Vị kỵ sĩ này dáng người cao to cường tráng, bao gồm cả đầu, toàn thân che kín giáp trụ. Tay trái là tấm thuẫn to màu cam, tay phải là một thanh kiếm tỏa ánh sáng mặt trời. Thanh kiếm to có lấp lánh chín luồng hào quang, tựa như chín mặt trời rực rỡ lóa mắt.
Khiến người rung động là tọa kỵ dưới thân y. Đó rõ ràng là một con Hồng Long chân chính. Thân thể Hồng Long dài hơn năm mươi mét, xung quanh lấp lánh ánh sáng đỏ của hỏa nguyên tố. Càng kỳ quái là khí thế Hồng Long lại hòa hợp thành một với kỵ sĩ mặc giáp cam.
Bên cạnh kỵ sĩ là một chiến sĩ dáng người còn to hơn cả y. Vị chiến sĩ này toàn thân giáp trụ tím xanh bao phủ toàn thân. Gã cao hơn hai mét hai mươi, bả vai cực rộng, cho dù giáp trụ cách trở cũng khiến người cảm giác được lực lượng kinh khủng có thể tùy lúc xé rách trời đất.
Vũ khí của gã cũng rất lạ. Tay trái là cây búa lớn màu máu, tay phải là chùy to màu tím xanh. Nếu để người ta hình dung gã thì thích hợp hai chữ: hung hãn.
Bên kia của kỵ sĩ là một bóng đen mơ hồ tựa làn khói, xem không rõ hình dáng gã. Nhưng sự lãnh liệt sắc bén kia, chung quanh cột sáng đen, không khí không ngừng hiện vết nứt đen.
Sáu người ba trước ba sau. Mặt sau ba người đều là nữ. Từ quần áo có thể thấy họ đều mặc áo choàng ma pháp, không thể nhìn ra khuôn mặt.
Trong đó có một người mặc đồ trắng, sau lưng có đồ án Phong Nhị Dực Hoàng Thiên Sứ.
Người đó mặc áo choàng đại biểu cho địa vị mục sư cao nhất, Thánh Giả trường bào! Giáo Hoàng hiện thời cũng chỉ mặc loại trang phục này mà thôi. So với vị Thánh Giả này thì Giáo Hoàng cùng lắm là thêm mũ miện và quyền trượng.
Trong tay Thánh Giả nắm một quyền trượng dài hơn ba mét. Nhìn qua pháp trượng trong tay cô là cây mai, nhưng lại là cây mà tinh khiết trắng. Trên pháp trượng còn treo hai trái cây màu vàng nhạt.
Bên trái Thánh Giả là một người nữ mặc áo choàng ma pháp vàng. Xung quanh áo choàng dâng lên quang nguyên tố nồng đậm đến mức tận cùng. Chỉ hào quang trên người cô đủ chiếu sáng cả Khu Ma quan. Khiến người kinh ngạc là, cô tản ra ánh sáng tuyệt không chói mắt, xua tan sợ hãi trong lòng mọi người, đem đến cảm giác ấm áp. Pháp trượng trong tay cô thoạt nhìn khá bình thường. Cùng là màu vàng, trên đỉnh pháp trượng có sáu viên bảo thạch trong suốt to cỡ nắm tay.
Tuy trên người cô không hiển hiện rõ, nhưng ai nhìn cũng đoán được, đây nhất định là vị cường giả cấp chín thần cấp!
Bên kia của Thánh Giả, vẫn là nữ tính, trên người mặc áo choàng ma pháp màu xanh. Sau lưng cô có chợt lóe tia sáng xanh âm u. Xung quanh cô không ngừng tỏa từng đoàn ánh sáng lớn nhỏ không đồng đều.
Thông Linh Giả, là Thông Linh Giả có thể liên thông vô số. Sau khi đạt đến cấp chín, thần bí nhất trong Lục Đại Thánh Điện, cường giả đỉnh cao không thể phán đoán.
Nhảy lên không trung cùng Ma Thần Hoàng đối diện, lại là sáu vị cường giả cấp chín. Vốn Khu Ma quan bị áp chế gần như không thể hít thở bất chợt tăng lên khí thế.
Hiệp Giả Thánh Nguyệt bay ở một bên, trong mắt xuất hiện tia nghi hoặc.
“Các, các người là Ma Thần Chi Vẫn. Thì ra truyền thuyết là thật, các người còn sống.”
Thông Linh Giả mặc áo choàng pháp sư màu xanh quay đầu liếc Thánh Nguyệt một cái, mỉm cười nói.
“Cậu thanh niên, nếu chúng ta đã chết rồi, sao Ma Thần Hoàng bệ hạ có thể im lặng như vậy?”
Ma Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng.
“Hôm nay các ngươi quyết tâm đối kháng bổn hoàng?”
Thanh âm già nua phát ra từ vị kỵ sĩ, y nhạt giọng nói.
“Dĩ nhiên chúng ta không hy vọng như vậy. Dù sao, chúng ta không nắm chắc có thể giết bệ hạ. Nhưng bệ hạ nên hiểu rõ, chúng ta có hai mươi phần trăm nắm chắc cùng bệ chết chung, có ba mươi phần trăm tin tưởng có thể làm bệ hạ trọng thương. Nếu bệ hạ muốn diệt Khu Ma quan chúng ta, nhân loại mấy ngàn năm tích góp không ngại cùng ma tộc mở tràng thánh chiến. Chưa chắc ma tộc các ngươi cuối cùng đạt được thắng lợi.”
Hai mươi phần trăm chắc chắn cùng Ma Thần Hoàng chết chung? Câu này nghe qua có vẻ yếu, nhưng lọt vào tai các tướng sĩ Khu Ma quan lại tràn ngập rung động.
Ma Thần Hoàng là cái gì? Là vô địch không thể đánh bại. Sáu vị cường giả nhân loại này lại có cơ hội cùng y chết chung, đây là loại tu vi cỡ nào!
Ma Thần Hoàng chợt trầm mặc, khuôn mặt anh tuấn tà mị xuất hiện vẻ suy tư. Từ đây có thể thấy được, đối với sáu người này, y có chút kiêng kỵ. Hai mươi phần trăm cùng chết. Nếu một ngày y chết, đối với ma tộc là đả kích không gì sánh kịp.
Gần ngàn năm nay, Lục Đại Thánh Điện của nhân loại tốc độ phát triển rất nhanh. Ma tộc rất khó chiến đấu với nhân loại đạt được ưu thế. Đặc biệt là nhân loại có số lớn vũ khí ma pháp, lực sát thương khá lớn với ma tộc.
Trên bình nguyên, tuy nhân loại như cũ không cách nào chống cự ma tộc. Nhưng nếu có ngày nhân loại liều chết một kích, dưới tình huống đó, ma tộc khó chiếm được ưu thế. Hơn nữa ma tộc là cá thể độc lập, một khi Ma Thần Hoàng chết, như vậy trước khi Ma Thần Hoàng khác lớn lên, ma tộc sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Ma Thần Hoàng không thể không tính đến tình huống đó. Dù đối thủ chỉ có hai mươi phần trăm cơ hội, y cũng không thể dễ dàng mạo hiểm.
“Được rồi, chúng ta xem như quen biết nhiều năm, bổn hoàng cho sáu người các ngươi mặt mũi. Bổn hoàng muốn dùng thần thức tìm tòi Khu Ma quan, các ngươi không được ngăn cản. Nếu không tìm được thứ muốn tìm, bổn hoàng sẽ đi. Nếu tìm thấy, các ngươi đưa nó ra, bổng hoàng sẽ không tấn công. Nếu không thì, cho dù bổn hoảng có trả cái giá lớn, hôm nay nhất định phải san bằng nơi đây.”
Thanh âm Ma Thần Hoàng bằng phẳng, mang vài phần lạnh lẽo, nghe vào tai sáu vị cường giả nhân loại thì tràn ngập chấn động.
Ma Thần Hoàng kiêng kỵ bọn họ, bọn họ càng e ngại Ma Thần Hoàng gấp mười lần. Trong nhân loại, trước mắt có thể kiềm chế Ma Thần Hoàng chỉ có họ. Nếu một ngày họ chết ở Khu Ma quan mà Ma Thần Hoàng không có bị thương nặng, như vậy có vị vô địch này chỉ huy đại quân ma tộc, bất cứ quan ải nào của nhân loại đều không thể ngăn cản ma tộc ào ạt tấn công. Thật sự lưỡng bại câu thương, nhân loại và ma tộc đều không muốn nhìn thấy. Đây chính là trận chiến không chết không ngừng cho đến khi diệt tộc!
Sáu vị cường giả nhân loại đồng thời trầm mặc. Một tầng ánh sáng nhạt từ người kỵ sĩ khuếch tán, bao phủ sáu người, dường như đang bàn luận cái gì.
Một lúc sau, dẫn đầu kỵ sĩ trầm giọng nói.
“Được, mời bệ hạ tìm kiếm, chúng ta tuyệt không quấy nhiễu.”
Bọn họ không biết Ma Thần Hoàng muốn tìm cái gì. Nếu Khu Ma quan có thứ y muốn có, như vậy chờ y tìm ra rồi quyết định đưa hay không thì tính sau. Ngược lại nếu Ma Thần Hoàng không tìm thấy, dĩ nhiên sẽ hóa giải được nguy cơ trước mắt.
Trong nhân loại không ai so với họ càng hiểu rõ Ma Thần Hoàng. Vị đế vương ma tộc này ít nhất giữ lời hứa. Đó là tôn nghiêm của y, không để cho xúc phạm.
Ma Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, nháy mắt bầu trời lan tràn màu đen. Bầu trời trên Khu Ma quan đã tối đen, một luồng tinh thần vô hình dao động từ trên trời giáng xuống, tựa như mưa rơi vào mỗi góc Khu Ma quan.
Long Hạo Thần chỉ cảm thấy mình nháy mắt rơi vào biển rộng mênh mông. Dường như tinh thần khổng lồ này chỉ ảnh hưởng một mình hắn, trong năng lượng mênh mông hắn gần như không thể che giấu. Mỗi người đều có suy nghĩ giống Long Hạo Thần, sắc mặt tái nhợt. Tinh thần lực khủng khiếp cỡ nào mới đạt tới trình độ này!
Đột nhiên, Long Hạo Thần cảm giác cơ thể nóng lên. Ngay sau đó, ba ngàn điểm nội linh lực của hắn đột nhiên điên cuồng chạy loạn, theo quỹ đạo đặc thù xuôi đi. Trên trán mơ hồ lóe từng đạo quang văn, nhưng lần này không phải màu tím mà là vàng nhạt.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Ma Thần Hoàng và sáu vị nhân loại, đương nhiên không chú ý tới biến hóa bên Long Hạo Thần. Long Hạo Thần sắc mặt kịch biến, hắn có thể cảm giác ra, mượn lực lượng của mình, chẳng phải là Hạo Nguyệt sao?
Lại nghĩ tới Ma Thần Hoàng muốn kiếm ma thú ba đầu, Long Hạo Thần thầm kinh sợ. Chẳng lẽ người thống trị ma tộc này thật đang kiếm Hạo Nguyệt?
Hạo Nguyệt ba cái đầu không biết khi nào thì mở mắt ra. Nó đã thu vào tất cả hơi thở, Tiểu Hỏa và Tiểu Thanh úp đầu xuống đất, Tiểu Quang thì ngửa đầu, vầng sáng vàng từ hai mắt nó bắn ra. Nếu cẩn thận cảm thụ sẽ phát hiện, lúc này nó tỏa ra hơi thở thuộc tính quang minh giống hệt Long Hạo Thần. Không chỉ như vậy, vảy trên người Hạo Nguyệt đều bao trùm tầng sáng vàng, tựa như thân thể đổi màu. Nếu Long Hạo Thần có ở đây, hắn nhất định đoán ra, lúc này Hạo Nguyệt đang dựa vào huyết dịch Long Hạo Thần trong cơ thể để che giấu hơi thở của mình.
Nó đã không chỉ là sinh vật từ thế giới khác đến đây. Lúc nó mới tới thế giới này, đã được máu tràn ngập hơi thở quang minh của Long Hạo Thần rửa sạch. Huyết dịch quang minh đã trở thành một phần thân thể. Hiện tại nó lấy phần huyết mạch này ra, tạm thời chuyển biến thành hơi thở của mình. Mà hơi thở vốn có của nó thì toàn bộ ẩn giấu đi.
Ma Thần Hoàng bồng bềnh trên không trung, dần dần, đáy mắt xẹt qua tia kỳ dị, ánh mắt quét hướng đầu tường Khu Ma quan.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, mặc kệ là nhân loại hay ma tộc, đều rất khó chịu đựng. Một bên thì tùy thời chuẩn bị tiến công, bên kia thì quyết tâm tử chiến đến cùng. Họ yên lặng chờ đợi kết quả.
Rốt cuộc trên bầu trời Khu Ma quan màu đen chậm rãi thu hồi, Ma Thần Hoàng đôi tay dài vung hai bên.
“Xem ra, tin tức của bổn hoàng sai lầm rồi.”
Sáu vị nhân loại đều kinh ngạc phát hiện, đáy mắt Ma Thần Hoàng có tia nhẹ nhõm. Sáu người đều thầm kinh ngạc. Rốt cuộc Ma Thần Hoàng muốn kiếm thứ quan trọng gì, ngay cả y đều khẩn trương như vậy. Không chỉ đích thân đến, còn không tiếc trả giá lớn cướp đoạt.
Kỵ sĩ mặc giáp cam nhạt giọng nói.
“Nếu đã như vậy, xin bệ hạ giữ lời hứa lúc trước.”
Ma Thần Hoàng Phong Tú vẫy tay, đột nhiên cười. Nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ tà dị mà mị hoặc.
“Kỳ thực, bổn hoàng rất muốn biết, sáu người các ngươi rốt cuộc sống đến bao lâu, lại có thể ngăn cản bổn hoàng bao lâu? Thế giới này, sớm muộn gì sẽ thuộc về chúng ta. Kỳ thật các ngươi không cần lo lắng, đối với nhân loại, bổn hoàng đã không muốn giết chóc nữa. Dù sao nhân loại có rất nhiều đồ đạc mà ma tộc chúng ta muốn có. Ví dụ, tri thức.”
Khuôn mặt kỵ sĩ bị mũ giáp che đậy, không thể nhìn thấy vẻ mặt, thanh âm y dường như càng biến lạnh.
“Việc này không nhọc bệ hạ lo lắng. Nhưng bệ hạ cũng nên cẩn thận, tuyệt đối đừng để chúng ta có cơ hội. Ma Thần Chi Vẫn chúng ta trong ba trăm năm đã chấm dứt sinh mệnh tám mươi chín vị ma thần. Nếu như có thể từ bệ hạ làm vị thứ bốn mươi, cả đời chúng ta coi như hoàn mỹ rồi.”
Ma Thần Hoàng đột nhiên sang sảng cười.
“Kỳ thật, ta tuyệt không muốn các ngươi chết. Trên thế giới này nếu cả đối thủ đều không còn, chẳng phải sống không có gì vui? Bổn hoàng không ngại cho các ngươi biết, kỳ thật cơ hội các ngươi chết chung với bổn hoàng chỉ có năm phần trăm. Bởi vì bổn hoàng là trong các Ma Thần Hoàng người thứ ba đột phá linh lực trăm vạn. Cũng là người tuổi trẻ nhất đột phá linh lực trăm vạn. Cảnh giới qua trăm vạn thì sao các ngươi có thể chạm đến được? Đi!”
Ma Thần Hoàng khẽ cười, nụ cười tà mị xâm nhập vào óc mỗi người, sau đó y mặc hoa lệ áo choàng đen đột nhiên xoay người, biến mất trong ánh sáng đen vàng.
Toàn bộ hắc ám trên trời dường như băng tan, biến mất. Đại quân ma tộc tàng hình cũng lộ ra, tự động thối lui hai bên. Mọi thứ trật tự đâu vào đấy, thong thả bình tĩnh. Sáu vị nhân loại yên tĩnh bềnh bồng trên không trung, bất động nhìn ánh sáng đen vàng biến mất.
Lần này ma tộc triệt để biến mất, không chỉ Ma Thần Hoàng rời đi, ngay cả đại quân ma tộc công kích Khu Ma quan cũng như sóng cồn rút lui. Doanh trướng sớm biến mất, hiển nhiên đã quyết tâm hoặc là dốc sức đánh, hoặc là dốc sức chạy.
Nhìn đại quân ma tộc dần đi xa, người trên đầu tường có cảm giác như mất hết sức lực.
Cho dù đối mặt ma tộc quyết chiến đến cùng, họ cũng chưa chắc gặp áp lực như vậy. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, Ma Thần Hoàng đem đến uy nhiếp tinh thần quá mức mãnh liệt.
“Sáu vị tiền bối, ma thần đã rút lui, mời đến Khu Ma thành nghỉ ngơi.” Hiệp Giả Thánh Nguyệt cung kính hành lễ hướng phía trước đầu tường sáu vị bay trên không. Sáu người chậm rãi xoay người, leo lên đầu tường.
Hiển nhiên trong sáu vị thì kỵ sĩ dẫn đầu, nhàn nhạt nói.
“Không cần. Chúng ta phải đi theo Ma Thần Hoàng, để tránh hắn có ưu đồ gì. Ta nghe nói Tân Săn Ma Đoàn rèn luyện tại Khu Ma quan?”
“Vâng.” Thánh Nguyệt vội vàng đáp. Cùng là cấp chín nhưng ông cực kỳ tôn trọng mấy vị này, lễ độ cung kính.
“Thánh Nguyệt, như vậy ngươi….” Thanh âm gia nua đột nhiên biến mất, phía đối diện Thánh Nguyệt liên tục gật đầu.
Lát sau, sáu thân hình hóa thành sáu ánh sáng phóng lên trời, chốc lát biến mất không thấy.
Thánh Nguyệt tự nhiên quỳ một gối xuống, cao giọng nói.
“Cung tiễn Ma Thần Chi Vẫn.”
Không cần ai chỉ huy, tất cả tướng sĩ trên đầu tường cùng quỳ một gối, lớn tiếng hô.
“Cung tiễn Ma Thần Chi Vẫn.”
Bọn họ hiểu rõ, nếu không có sự xuất hiện của sáu vị nhân loại, hôm nay họ thật sự sẽ vĩnh viễn phơi thây tại Khu Ma quan.
Ma tộc.
Phong Tú đứng trên không trung, bên cạnh y không có khổng lồ Trụ Ma Thần làm nền, thoạt nhìn y chỉ như một nhân loại. Nhưng áo choàng đen cao quý kia tản ra uy nghiêm không thể xúc phạm.
An Lạc Tiên, Tái Cộng, Hệ Nhĩ, tam vị ma thần khoanh tay đứng cạnh y. Thân thể tam vị ma thần khẽ run, có thể thấy lúc này tâm tình chúng tuyệt không bình tĩnh, thậm chí đang sợ hãi.
“Bệ hạ, chúng ta thật sự cảm giác ra hơi thở của hắn, cho nên mới…thỉnh bệ hạ giáng tội.” Dù gì An Lạc Tiên cũng là thứ hạng cao hơn hai ma thần khác, đành lên tiếng trước.
Phong Tú nhàn nhạt nói.
“Ngươi có xác định chắc chắn không?”
“Ta…” An Lạc Tiên không dám nói nữa. Cho dù gã tuyệt đối tin tưởng, nhưng lúc này sao dám nói ra? Huống chi gã cũng chỉ là cảm giác sơ sơ mà thôi.
“Sáu tên đáng ghét kia không cản trở bổn hoàng tìm kiếm. Trong Khu Ma quan, mỗi một tấc đất đều bị thần thức của bổn hoàng bao phủ, nhưng không có hơi thở của Austin Griffin.”
Tam đại ma thần nhìn Phong Tú ánh mắt lãnh đạm, đồng loạt quỳ trên không trung, thân thể dán sát xuống, không dám giải thích gì nữa.
“Thôi. Các ngươi làm đúng lắm. Nếu thật có hơi thở của hắn, cho dù chỉ nghi ngờ một phần trăm cũng nên trước tiên báo cáo bổn hoàng. Tuy chuyến đi này uổng công nhưng coi như cũng yên lòng.” Phong Tú vung tay lên, một luồng khí vô hình nâng dậy đám An Lạc Tiên.
Khuôn mặt Phong Tú hiện nụ cười nhạt, thêm vào mái tóc đen kia cho người ta cảm giác hoảng hốt, không cách nào phân biệt rốt cuộc y là nam hay nữ.
“Thật thú vị. Tuy lần này không tìm ra hắn, nhưng bổng hoàng tìm được một tên khá thú vị. Xem ra người thừa kế thứ hai của bổn hoàng đã có rồi.”
Tam đại ma thần tuy không hiểu câu nói của y nhưng không dám tiếp lời. Trong ma tộc, cấp bậc cách biệt cực rõ ràng.
Dù đều là bảy mươi hai Trụ Ma Thần, thứ hạng khác nhau, thực lực cũng khác xa. Nếu Phong Tú muốn giết chết ba tên này, tuyệt không khó hơn đè con kiến. Huống chi Ma Thần Hoàng là cột trụ của ma tộc, y là toàn bộ ma tộc, lời y nói là phép tắc của ma tộc.
“Đi thôi. Đợi qua vài năm lại tìm đến tên thú vị kia. Tuy lần này sáu tên chán ghét lại cản trở bổn hoàng, nhưng sinh mệnh họ ngày càng suy yếu. Họ có thể kiên trì bao lâu đây? Năm năm hoặc mười năm? Nhân loại, cuối cùng vẫn trở thành bộ tộc dưới chân bổn hoàng.”
Một chân đạp không trung, bầu trời chợt tối. Ảo ánh Hắc Long khổng lồ chợt lóe. Bên dưới vị bệ hạ Ma Thần Hoàng đã biến mất không thấy.
Các đội viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ giống như Săn Ma Đoàn khác, đang trên đường trở về doanh trại.
Lâm Hâm vỗ ngực nói.
“Mới nãy làm tôi sợ muốn chết. Đó chắc là Ma Thần Hoàng, quá khủng bố. Nhân loại chúng ta có thể đạt tới tầng đó sao? Các người có nghe không, linh lực trăm vạn, hắn nói đã đạt tới linh lực trăm vạn! Đây là khái niệm gì? Tôi nghe nói sau cấp chín, không chỉ linh lực tăng cao, đáng sợ là mỗi lần họ công kích đều có thể đạt đến hạn mức cao nhất linh lực. Mà sau một kích, linh lực lập tức hồi phục đỉnh, một kích sau lại vẫn là hạn mức linh lực cao nhất. Ma Thần Hoàng có được linh lực trăm vạn, chẳng phải là mỗi lần công kích, uy lực đều đạt tới tầng linh lực trăm vạn?”
“Được rồi, đừng nói nữa. Nói tiếp thì chúng ta một chút niềm tin cũng không có.” Tư Mã Tiên bực tức nói.
Vốn gã còn rất hưng phấn, rốt cuộc đột phá cấp năm. Nhưng vừa mới tận mắt thấy thực lực chân chính, bỗng chốc cảm thấy mình không khác gì con kiến.
Vương Nguyên Nguyên lẩm bẩm.
“Tôi mừng là thứ Ma Thần Hoàng muốn tìm không phải Hạo Nguyệt. Ma thú ba đầu, tôi còn tưởng là…”
Nghe cô nói tới đây, trừ Thải Nhi ra, ánh mắt mọi người đều rơi trên mình Long Hạo Thần. Sau khi xuống thành, Long Hạo Thần luôn im lặng. Bọn họ hiểu rõ, nếu mục tiêu của Ma Thần Hoàng thật là Hạo Nguyệt, lấy tính cách của Long Hạo Thần, dù thực lực cách xa Ma Thần Hoàng như chân trời góc biển, hắn sẽ như cũ liều chết đánh.
Cảm giác được ánh mắt chúng bạn, Long Hạo Thần thở dài.
“Tôi không thể xác định hắn muốn kiếm rốt cuộc có phải là Hạo Nguyệt hay không.”
biglove
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu