A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 595
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 209: Trước Thanh Ngọc Điện, Ngờ Vực Vô..
uảng trường Thanh Ngọc điện Mộc gia, giờ phút này gia chủ Mộc gia ngồi ở chủ vị đưa lưng phía cửa điện, hai bên đều có mười hai ghế gỗ lớn màu tím đen, mười hai người hoặc nhắm mắt tĩnh tu hoặc dáng vẻ uy nghiêm hoặc sắc mặt ôn hòa mà an tọa như vậy, từ nơi này trên mười người phát ra khí tức xem như toàn bộ đã trên cảnh giới Kim Đan kỳ!
Tại nơi đối diện với đại điện, trên mặt đất có một pháp trận lớn mấy trượng, hoa văn phức tạp, hình thức cổ xưa, từng luồng dao động không gian khó hiểu không ngừng từ giữa truyền ra.
Bên trái Truyền Tống Trận chi chít hơn trăm người, tất cả đều là tu sĩ trẻ tuổi của Mộc gia. Bọn họ thân mặc trường bào thanh sắc, tuổi còn trẻ nhưng khí tức trên thân mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ, so với tu sĩ cùng tuổi được xem là những nhân vật nổi trội. Tuy rằng bọn hắn sắc mặt bình thản, nhưng mặt mày trong lúc lơ đãng cũng phóng ra nhiều điểm ngạo khí.
Phía bên phải có hơn ba mươi tu sĩ, đúng là những tu sĩ thông qua thí luyện Thạch rời khỏi thí luyện giới, nhưng giờ phút này sắc mặt bọn hắn phần lớn đều trắng bệch, thậm chí có người thân thể có chút không trọn vẹn, hiển nhiên ở trong thí luyện giới trải qua chiến đấu sinh tử kịch liệt!
Lăng Thanh Nhi đang ở trong đó. Bất quá ngày đó nàng ở trong thí luyện giới không có bị thương, bất quá pháp lực hao tổn nghiêm trọng lại thêm cơ thể đã trúng Âm Dương Hợp Hoan Tán khiến nguyên thần bị hao tổn, trải qua mấy ngày điều dưỡng dĩ nhiên đã vô sự. Lúc này trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng hướng pháp trận lớn kia nhìn lại.
- Không biết sư huynh thế nào rồi?
Nàng trải qua thí luyện giới một lần, sớm hiêu được hung hiểm trong này, nếu không phải ngày đó nàng may mắn được Tiêu Thần cứu giúp, nếu không e rằng lúc này đã trúng phải độc thủ độc thủ của ba người Âm Dương Hợp Hoan tông, chịu hết lăng nhục đến thân tàn ma dại mất rồi.
- Còn có Tiêu Thần đại ca, trong thí luyện giới nguy hiểm như thế, biết trước ta đã đề nghị huynh ấy rời đi cùng với ta. Tuy rằng tu vi huynh ấy so với ta mạnh hơn một chút, nhưng khẳng định không có lợi hại hơn sư huynh ta. Lúc trước ta đúng là hồ đồ, sao lại không nghĩ đến lưu lại cho sư huynh một ít tin tức, như vậy sư huynh gặp huynh ấy có thể ra tay bảo vệ an toàn của chàng.
Lăng Thanh Nhi nghĩ đến đây tâm tư không tự chủ được hồi tưởng lại tình hình trong sơn động, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời sinh ra ửng hồng.
- Ai nha, lúc nào rồi ta lại nghĩ linh tinh thế này!
Tiểu nha đầu gắt gao mím môi, ánh mắt khôi phục lại sự trong sáng nhìn đến pháp trận kia, nhịn không được lộ ra thần sắc lo lắng.
Ngay lúc vừa rồi, ba thi thể tu sĩ được chuyển ra, thương thế khủng bố trên ngực đủ để cho tu sĩ đó nhanh chóng mất mạng! Nhưng càng làm cho mọi người sợ hãi, ba người này đã bị người khác giết trong nháy mắt khi chưa kịp bóp nát thí luyện Thạch, người xuất thủ kia tu vi đến tột cùng đã tới mức nào? Bởi vậy đoán được thực tại ở Nhất Tuyến Hạp tại thí luyện giới, đang diễn ra cảnh tượng chiến đấu khủng bố thế nào!
Vù vù!
Vào thời khắc này, tại pháp trận chợt bộc phát ra một màn bạch quang chói mắt, cách trở tầm mắt mọi người nhìn đến. Mọi người cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như thế, nó báo trước rằng sắp có tu sĩ đi ra.
Tiểu nha đầu vươn chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần lên…
Mộc gia gia chủ Mộc Uyên cùng mười hai trưởng lão Mộc gia đồng loạt đem ánh mắt như vậy nhìn đếm, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ ngưng đọng. Dù sao tu sĩ có thể từ trong pháp trận đi ra, tất nhiên sẽ là người thắng cuộc thí luyện giới lần này, thiên tu bậc này có thể làm tu sĩ trẻ tuổi đệ nhất của Triệu quốc! Như vậy thực lực tu sĩ tuổi trẻ hiện giờ không như hắn, đã có tư cách làm cho bọn họ cẩn thận đối đãi.
Mười mấy tu sĩ Mộc gia trong mắt lộ ra vẻ thận trọng, có thể đánh bại tu sĩ các môn phái khác, hạng người dẫn đầu thí luyện giới tuyệt đối không có khả năng là kẻ yếu!
Về phần tu sĩ các phái cũng đồng thời mở to hai mắt nhìn, dù sao có được nhiều hơn phân nửa Thanh Ngọc Kiếm là được đi theo bên người Mộc gia lão tổ tu hành ba năm, cơ duyên này vô luận rơi vào tay ai đủ để khiến người ta đố kỵ đến phát điên.
Theo thời gian trôi qua, trên không gian pháp trân càng phát ra dao động kịch liệt, quang mang sáng thời điểm tận cùng, một đạo thân ảnh cao ngất chậm rãi xuất hiện trong đó.
Đợi cho sau khi ánh sáng từ truyền tống biến mất, ánh mắt Tiêu Thần có chút trống rỗng, ngẩn đầu lên nhìn nắng chiếu, trong lòng thầm thở dài, cuối cùng cũng từ trong thí luyện giới đi ra rồi. Nhưng vào thời khắc này, thân thể của hắn đột nhiên hơi hơi cứng đờ, nhưng nháy mắt khôi phục lại bình thường, thoáng tạm dừng một chút, sau đó cất bước hướng đi ra ngoài.
Khi thân thể hắn xuyên thấu quần sáng, vô số sánh mắt đồng loạt hướng đến!
- Ân? Người này là ai, vì sao lúc trước không có chút ấn tượng nào?
Một tu sĩ ngồi tít trên cao nói.
- Sao lại là người này?
Đây là lời của tu sĩ các phái đã rời khỏi thí luyện giới.
- Tiêu Thần đại ca!
Lăng Thanh Nhi ngạc nhiên vui mừng xen lẫn khó tin.
Tiêu Thần khẽ cau mày, thật không ngờ vừa rời khỏi thí luyện giới, lại đối mặt trường hợp như thế này. Bất quá theo tu vi tăng cường tâm tính hắn cũng trở nên cực kỳ trầm ổn, giờ phút này hướng đến hô kinh ngạc của Lăng Thanh Nhi khẽ gật đầu, sau đó hướng gia chủ Mộc gia cùng một đám trưởng lão bước tới.
- Lạc Vân Cốc Tiêu Thần tham kiến Mộc tôn giả cùng các vị tiền bối!
Sau hai lần kiến thức uy lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ, Tiêu Thần cần phải bình tĩnh hơn rất nhiều, tuy rằng thái độ kính cẩn nhưng lại có vẻ cực kỳ tiêu sái. Đương nhiên, điểm này cũng có liên quan đến tu vi thâm hậu của hắn đã chính thức không thua kém gì tu sĩ Kim Đan kỳ, dù sao ở Tu Chân Giới, thực lực mới là vương đạo!
Ánh mắt Mộc Mộc chớp lên, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, mười hai trưởng lão đông loạt đem ánh mắt tập trung trên người Tiên Thần, ánh mắt sáng ngời như dường như đang hoàn toàn nhìn thấu hắn vậy.
Lát sau, bọn họ nhịn không được mỉm cười. Bọn họ tuy chưa gây ra chút khí thế nào, nhưng trong ánh mắt Tu Chân giả cao cấp tự nhiên chứa đựng nguyên thần ý chí, trừ phi không cố ý che lấp nếu không đối với tu sĩ cấp thấp cũng có tác dụng uy áp rất lớn, giờ phút này sắc mặt Tiêu Thần bình thản, bộ dáng tự nhiên, dường như không có chút nào cảm ứng chút nào.
Mộc Mộc trong lòng hơi động, lập tức thoáng xua tay, ấm giọng nói:
- Tiêu Thần tiểu hữu đứng ở một bên, chờ những tiểu hữu khác đi ra.
Tiêu Thần nghe vậy kính cẩn thi lễ, xoay người đi qua một bên đứng lại.
- Đường ca, ca không phải nói lúc trước đến nay tu sĩ đầu tiên đi ra, tất nhiên là người có tu vi mạnh nhất các tông bát châu sao? Sao hiện tại lại xuất hiện một tên gia hỏa không có chút ấn tượng nào thế này?
Giữa hàng thứ nhất tu sĩ Mộc gia, một gã thiếu niên hạ thấp thanh âm xuống hỏi.
Bên cạnh người này đứng có một thanh mười bảy mười tám tuổi, mặt thon dài, trên mặt người này mang nụ cười thản nhiên, từ người tản ra một cỗ ý ôn hòa khiêm tốn, người khác nhịn không được sinh ra hảo cảm, so sánh với Vệ Tử Thanh hết sức cố ý làm ra bộ dánh hiền lành tốt hơn bao nhiêu.
Khi nghe người này hỏi, hắn khẽ cau mày, nhưng trên mặt vẫn cực ỳ ôn hòa như cũ, hơi nhếch môi lên nói:
- Việc này ta cũng không biết, lúc trước từng nghe mấy vị trưởng lão nói đến, đại đa số tình huống đều là như thế này. Đương nhiên, trong đó cũng có một vài lần ngoài ý muốn, ví dụ như khoảng cách giữa vị trí các tu sĩ quá gần, mà hắn lại không có lòng tranh đoạt Thanh Ngọc Kiếm, trước tiên sẽ đi ra. Đương nhiên sự tình này phát sinh cũng không nhiều, mặc dù khoanh tay đứng nhìn, cũng có thể chứng kiến một hồi vòng xoáy đấu đá lẫn nhau, cơ hội như vậy đại đa số tu sĩ sẽ không chủ động buông tha. Kỳ thật ta thật sự vô cùng muốn theo bọn họ đi vào trong đó, đáng tiếc mỗi lần thí luyện giới mở ra, tất cả tu sĩ Mộc gia ta không thể đi vào trong đó, thực là đang tiếc.
Thiếu niên kia nghe vậy trên mặt nhất thời lộ ra vẻ đã hiểu, ánh mắt cao cao tại thượng liếc nhìn Tiêu Thần một cái, hừ nhẹ nói:
- Nguyên lai một tên gia hỏa may mắn, ta phải nói là một tên cực kỳ bình thường, làm sao có thể là trẻ tuổi tu sĩ đệ nhất. Ta xem người này tám phần là thừa dịp thời gian người khác đấu nhau chật vật trốn ra! Thế nhưng tiểu tử này cũng làm một bộ bí hiểm, đợi cho sau này có cơ hội ta tất nhiên cần phải mạnh mẽ giáo huấn hắn một phen!
Thiếu niên nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ bất bình.
Thanh niên kia nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ dị sắc, lập tức khẽ cười nói: - Chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ của hắn?
- Làm sao có thể, ta sao lại đánh không lại hắn!
Thiếu niên giận dữ, ánh mắt hướng thanh niên nhìn đến, một lát sau trên mặt trần đầy vẻ ngượng ngùng, than thở nói:
- Được rồi, coi như ta ta không phải đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần ta nói ra tên, hắn dám động thủ với ta sao? Ta chính là đệ tử chính tông của Mộc gia đó!
Thanh niên nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười khổ lắc đầu.
Xung quanh vài tên tu sĩ Mộc gia nghe vậy đồng loạt cười lên, ánh mắt lộ ra vẻ ngạo khí, thân là đệ tử chính tông Mộc gia, bọn hắn thật có tư cách để kiêu ngạo!
Chỉ có thanh niên kia cười mà không ra tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Thần, đáy mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.
Tuy rằng hai người thấp giọng nói nhỏ, nhưng giờ phút này tu vi tất cả đều đã ngoài Trúc Cơ kì, đối với này đối thoại tự nhiên có thể nghe được hết, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ quái dị, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần hiện ra nhiều phần lãnh đạm.
- Chẳng thể trách người này là người đầu tiên xuất hiện, nguyên lai đúng là như vậy.
- E rằng người này đang lúc lén lút chạy trốn, không cẩn thận chịu ảnh hưởng của trận đấu, bằng không cũng không thể rơi vào hình dang thê thảm như thế này.
- Vương đạo hữu nói có lý, nếu là ta đường đường đệ nhất tu sĩ trẻ tuổi Triệu quốc lại bị một gã vô danh hèn mọn nơi Bắc hoa Châu chiếm thứ nhất, bọn ta không phải xấu hổ tới chết sao.
Đám trưởng lão Mộc gia nghe vậy sắc mặt hơi đổi, chỉ có Mộc Mộc ánh mắt nhìn thật sâu vào thanh niên nói chuyện lúc trước, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
Sắc mặt Tiêu Thần bình thản, đối mặt với những lời đồn nhảm và những ánh mắt xem thường của mọi người, hắn cũng chả suy nghĩ cái gì vớ vẩn cả. Hạng người sợ hãi lời nói, cử chỉ của người khác, tất cả đều là hạng người yếu đuối vô năng! Cường giả chân chính không cần mở miệng biện bạch, tất cả tràng cảnh này trong nháy mắt sẽ dừng lại.
Đang lúc này!
Sau khi Tiêu Thần rời khỏi, pháp trận yên tĩnh một lát trong nháy mắt bộc phát quang mang sáng ngời, một đạo nhân ảnh từ đó bước nhanh ra ngoài.
Đạo Đạo - Thực Đường Bao Tử Đạo