Số lần đọc/download: 881 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 03:25:34 +0700
Q.3 - Chương 100: Chưa Bao Giờ Nghĩ Tới.
N
ăm 1999, nhân khẩu thế giới đạt tới 6 tỷ người, ngày 20 tháng 10 được LHQ xác định là ngày đạt tới cột mốc trên.
6 tỷ người sinh ra đủ loại vấn đề khó khăn mang tính thế giới như xung đột chủng tộc, nguy cơ năng lượng, tổn hại môi trường.
Cuối tháng 12, chính phủ Trung Quốc khôi phục quyền sở hữu với Macao, thành lập khu hành chính đặc biệt Macao, sinh ra nhất nhiều nhân vật phúc vũ phiên vân, tương lai càng trở thành trung tâm cờ bạc hàng đầu thế giới.
Song những thứ đó chẳng liên quan gì tới Tô Xán.
Quảng trường Tinh Hải tiến vào giai đoạn nghiệm thu, diện tích đạt 60.000 m3, có hai tòa nhà thương vụ, trung tâm thương nghiệp 30.000 m3, là quảng trường lớn thứ hai ở vùng phía tây. Chính phủ Hạ Hải đưa ra mục tiêu nhiệm vụ năm nay mời gọi đầu tư 150 triệu đồng. Một số xí nghiệp trọng điểm tỉnh, thương hiệu quốc tế sớm tới khảo sát Quảng trường Tinh hải, tiến hành thương thảo cùng chính phủ.
Biểu hiện của chuỗi cửa hàng Thục Sơn nửa năm qua không làm Tô Xán thất vọng, qua kỳ nghỉ hè sa sút, nghênh đón đỉnh cao tiêu thụ, tháng 9 tổng doanh thu đạt tới 800.000, lợi nhuận đạt tới 260.000. Đến tháng 10, cửa hiệu mở rộng, doanh thu lại nhảy vọt
Cuối năm 1999 kết toán, khấu trừ các loại chi phí, lợi nhuận ước đạt 2 triệu đồng, trên cơ sở này năm cửa hiệu mở rộng quy mô lên gấp ba, số lượng nhân viên tăng gấp đôi, gần 40 người.
Nhân viên mới khác với nhân viên tuyển dụng trước kia, lần này có tiêu chuẩn cao hơn hẳn, Vương Thanh cho đăng tin tuyển người trên báo, đặc biệt nhấn mạnh kinh nghiệm và tính chuyên nghiệp, đồng thời đưa ra đãi ngộ đảm bảo cực kỳ hấp dẫn, tuyển vào các vị trí kế toán, nhân viên nghiệp vụ..
Trong 700 hồ sơ ứng tuyển, Tô Xán và Vương Thanh chọn ra 80 cái, sau đó chọn ra 20 người, trong số những người này có vài nhân vật gây chú ý với Tô Xán, một là Chu Thiệu, người theo chủ nghĩa lý tưởng, tốt nghiệp đại học chính quy Dung Thành, muốn trở về góp sức mình phát triển quê hương.
Một người là Đỗ Đại Vĩ, từ bộ đội chuyển nghiệp trở về, là người trung hậu, chịu khó chịu khổ, đoán chừng nhiều năm sinh hoạt hiện thực mài mòn tinh thần, trầm mặc ít nói, song nhắc tới kỹ thuật máy móc thì hai mắt sáng rực.
Năm 1991 hắn rời quân đội về địa phương, làm đơn vị máy móc được năm năm thì thôi việc, thuộc loại hình "sinh ra trong thời đại nhảy vọt", "sống trong niên đại giao thời giữ kinh tế kế hoạch và kinh tế thị trường", kết cục "thất nghiệp vì kinh tế thị trường", nhìn Đỗ Đại Vĩ, Tô Xán dường như thấy cha mình đời sau.
Còn có Vương Phượng, 30 tuổi, phó giám đốc mảng văn hóa phẩm của Bách hóa Hạ Hải, tốt nghiệp chuyên khoa marketing Đh Hạ Hải, hiện Bách hóa Hạ Hải ở trạng thái dở sống dở chết, Vương Phượng bị nợ lương ba tháng, cô đưa ra kế hoạch cải cách kinh doanh, xảy sinh xung đột với lãnh đạo, liền từ chức, bản thân không có tiền kinh doanh, thấy Thục Sơn tuyển giám đốc QHXH, liền nộp hồ sơ.
Tất cả những người này khi nhìn thấy Tô Xán tới làm chủ khảo cùng giảng sư, tất nhiên rớt hàm.
Nhưng khi Tô Xán đứng trên bảng đen giảng dài chiến lược kinh doanh của Thục Sơn, cùng phương hướng phát triển thành trung tâm thương mại, từ phương thức tiêu thụ, tới khuếch trương, trọng tổ cách cục thị trường tương lai, thu được sự kinh ngạc và thán phục.
Sách lược của Tô Xán là chính xác, trước đó khai nghiệp, nhóm nhân viên đầu tiên chỉ là người bán hàng bình thường, nhắc tới quan niệm thương hệu gì đó là lời không thiết thực, người ta căn bản không hiểu, chỉ nhận định y phù phiếm xốc nổi.
Còn bây giờ Thục Sơn có chút danh tiếng, nhân viên đợt hai này đều là người có kiến thức trình độ, có thể bồi dưỡng làm cán bộ trụ cột.
Nhưng người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, Chu Thiệu làm đại biểu, nghe Tô Xán giảng quan niệm tiêu thụ, kích động đánh giá:
- Giảng viên đại học trường tôi chỉ biết sách vở máy móc không đáng tin bằng ông chủ.
Còn những người có kinh nghiệm như Vương Phượng càng thấy hợp ý, một số phương thức kinh doanh Tô Xán giảng giải rất tiên tiến, khiến Vương Phượng có thu hoạch rất nhiều.
1998, trong số hơn 200 công ty bách hóa lớn toàn quốc, 66% có tổng ngạch têu thụ tăng trưởng nhỏ, ước đạt 29% thua lỗ, tình hình suy thoái này kéo dài tới năm 2003, giai đoạn này được gọi là " hoàng hôn sản nghiệp" và " đế quốc xuống dốc", rất nhiều người có ý tưởng vực dậy sản nghiệp này, nhưng ý tưởng không hoàn thiện, có có bóng dáng, giờ phát hiện suy nghĩ của Tô Xán một chàng trai 17 lại càng chu đáo, càng hoàn thiện hơn mình, thấy khó tin.
Thế nhưng nghĩ tới chủ sự của Thục Sơn là Vương Thanh, đại khai có thể tiếp nhận rồi, cho rằng quan niệm tư tưởng này là do Vương Thanh chỉ bảo Tô Xán, Vương Thanh trên 20, vì quan hệ công việc, ăn mặc tới trang điểm càng thêm chính thức thành thục, bọn họ nhìn dễ tiếp nhận hơn.
Thế cũng bớt được cho Tô Xán nhiều nước bọt.
Tan học Tô Xán liền tới ngay hiệu văn phòng phẩm Hạ Hải ở Tam Trung, ông chủ "số hai" của Thục Sơn hiện đang giúp mẹ xếp hàng.
Thấy Tô Xán tới, Tằng Kha liền trở về cửa hiệu chính.
Rất nhiều học sinh Tam Trung tan học khoác cặp đi qua nhìn thấy Vương Thanh đầy tri thức, vóc dáng gợi cảm đứng bên Tô Xán, rất hâm mộ.
Xong xuôi công việc ở cửa hàng, Vương Thanh kéo Tô Xán lên phòng mình, lấy cho Tô Xán chai nước khoáng, ngồi xuống bên cạnh nói:
- Hiện giờ với quy mô năm cửa hiệu của chúng ta, số nhân viên mới tuyển là quá dư thừa, cậu diễn giảng khiến họ cho rằng chúng ta có động tác lớn, mọi sự đã đủ, chỉ thiếu gió đông. Nếu thời gian tới chúng ta không có hành động gì, sĩ khí sẽ giảm mạnh.
- Tôi sẽ tận lực tăng tốc tiến trình, ít nhất trước khi đi sẽ an bài xong.
Tô Xán thở phào:
- Quảng trường Tinh Hải mở cửa là thời cơ lớn, chúng ta phải đẩy ra shopping mall, tận dụng được thời gian này chúng ta hoàn toàn có thể tiết kiệp được khâu tuyên truyền hình tượng, hiện các thương hiệu trong ngoài tỉnh đang xếp hàng vào TT thương mại số hai của tình này, nếu chúng ta lấy được một vị trí, sẽ xây chắc nền móng cho sau này.
- Muốn làm cửa hàng tổng hợp tôi có hơi lo đấy, dù sao quan niệm của cậu với Hạ Hải hiện giờ mà nói là quá tiên tiến, kinh nghiệm quản lý của chúng ta chưa hoàn thiện, chúng ta chỉ từ chuỗi cửa hàng văn phòng phẩm đi lên, nhiều thứ phải mày mò, tôi thực sự không rõ có được không.
Vương Thanh thực sự là một nhân tài khác loại, học hành ở trường thì không ra sao, nhưng với các loại sách vở Tô Xán giới thiệu cho cô thì tự học được 7,8 phần. Đặc biệt hứng thú với các loại sách quản lý marketing, tiến bộ chóng mặt.
- Nhớ lại năm 1923 quảng trường ở Kansas, năm 1937 trung tâm Aux ở Houston, nhưng mô hình trung tâm mua sắm đầu tiên hình thành ở Mỹ, bọn họ có kinh nghiệm quản lý kinh doanh như bây giờ không? Loại mô hình tiên tiến này cuối cùng chiếm cứ 50% phân ngạch lĩnh thương nghiệp ở nền kinh tế hàng đầu thế giới là Mỹ, tính tiên tiến của nó là không cần nghi ngờ...
- Được rồi, cậu biết thế nào tôi cũng bị cậu thuyết phục mà.
Vương Thành lườm một cái, buồn buồn nói:
- Phía chú đã an bài xong chưa?
Tô Xán biết Vương Thanh hỏi chuyện mình rời khỏi Hạ Hải.
Sau khi Quảng trường Hạ Hải tiến vào giai đoạn hậu kỳ, Đông Kiến Quân bắt đầu liên hệ với tổng công ty vấn đề thủ tục quá độ, nhà Tô Xán và Tằng Na cùng mua nhà thương phẩm ở khu vực một Dung Thành, đang làm thủ tục cùng trang trí, chuyển n hà sẽ trong một hai tháng tới.
- Ừm, chỉ một khoảng thời gian nữa, chắc đủ tôi thấy cửa hàng của chúng ta có quy mô sơ bộ.
Vương Thanh nhìn thẳng vào Tô Xán:
- Tư cách pháp nhân của Thục Sơn là tôi, tài khoản ngân hàng cũng lấy tên tôi, bây giờ trong tài khoản có bao nhiêu tiền như thế, cậu không sợ tôi chiếm đoạt hết à?
Tại sao nhỉ? Câu hỏi của Vương Thành làm Tô Xán ngớ người, nên nhớ y không phải chàng trai ngây thơ 17 tuổi, mà có linh hồn trà đạp gần 30 năm, sao tin người như thế? Kể chuyện tiết lộ số tiền của Lưu Thành cũng thế, ngơ ngác đáp:
- Tôi chưa bao giờ nghĩ tới.