Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 208: Quá Thực Tế
D
iệp Thiên Vân nghe thấy âm thanh rất quen, bèn nói: “Mẹ, ai đến nhà chúng ta vậy?”
Diệp Mẫu cười ha hả vỗ vào Diệp Thiên Vân nói: “Con còn giả bộ à, lần trước người ta với con không phải là thân thiết rồi sao? Vài ngày trước lại xách hộ người ta rất nhiều đồ, sao con lại không nhớ?” nói xong rồi liếc Diệp Thiên Vân một cái.
Diệp Thiên Vân nghe xong thấy bực dọc, hắn chỉ là bảo Vương Ảnh đến mang đồ về, sao lại vào luôn trong nhà, nghĩ rồi bèn hỏi: “Vương Ảnh ngày nào cũng đến à?”
Diệp Mẫu nói rất hiền từ: “Đương nhiên, từ khi đưa đồ xong hơn nửa tháng nay đều nấu cơm cho bố mẹ, rất hiếu thuận”.
Diệp Thiên Vân vốn không phải là người đa tình, hắn cũng không có nhiều suy nghĩ thế, lúc đó Vương Ảnh ở bên trong làm cơm, hắn cũng không muốn nói gì, vào trong nhà bỏ đồ xuống trước sau đó lại đi rửa mặt.
Khi Diệp Thiên Vân đến, Vương Ảnh đã mặc tạp dề, một tay cầm môi từ trong bếp đi ra, khi vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân có chút bất ngờ: “Anh về khi nào vậy?”
Diệp Thiên Vân sắc mặt bình thường: “Vừa về, cám ơn cô đã giúp bố mẹ tôi khi tôi không có nhà!”
Vương Ảnh “Ừ” một tiếng: “Có gì đâu, em mấy ngày trước chỉ là thấy hai bác mệt quá, mà vẫn còn đau đầu nên đến giúp hai ngày”.
Diệp Thiên Vân không nghĩ là còn có nguyên do này, liền hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ gần đây không khỏe à?”
Diệp Mẫu một khắc cũng không ngừng lại, đang mang quần áo của Diệp Thiên Vân treo lên sân thượng, phơi được hai cái mới nói: “Bệnh cũ thôi, nghỉ hai ngày là khỏe”.
Diệp Thiên Vân nhìn hướng Vương Ảnh, sau đó cau mày nói: “Mẹ tôi ốm bao lâu rồi?”
Vương Ảnh nghĩ rồi mới nói: “Có thể là một tháng rồi đấy, em cũng là nghe mẹ em nói”.
Lúc đó Diệp Mẫu đà hết bận, bà day day huyệt thái dương nói: “Không có gì, hồi trẻ không thế này, giờ lớn tuổi rồi cũng quen rồi”.
Diệp Thiên Vân liền nói: “Ngày mai nhé, con đưa mẹ đi bệnh viện xem thế nào”.
Diệp Mẫu lắc đầu, bà uống một ngụm nước rồi mới nói: “Thôi, bây giờ bệnh viện chữa bệnh rất đắt, có ít tiền này làm gì cũng không tốt, con xem, giờ con vừa lên lớp vừa đi học tích góp tiền của con cho sau này dùng đi!”.
Diệp Thiên Vân nghe vậy liền khó chịu, hắn đã từng lấy ra trăm nghìn đô la, thế mà lúc này mẹ mình vì tiết kiệm ít tiền mà không đi khám bệnh điều này khiến hắn lòng đau như cắt, lập tức nói: “Giờ con không thiếu tiền. Việc sau này cũng không cần bố mẹ phải lo mà khám bệnh cấp thiết hơn”.
Diệp Mẫu xua tay kiên trì nói: “Mẹ đã nói không cần là không cần, mẹ còn chờ con lấy vợ”, nói ý rồi nhìn Vương Ảnh một cái: “Mẹ thấy Vương Ảnh cũng được, mẹ và mẹ nó còn là đồng nghiệp, nếu sau này thành thông gia thì thật quả là đã thân lại càng thân”.
Vương Ảnh nghe thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt cúi xuống đất nói: “Cháu vào bếp xem thế nào”. Thoắt cái đã biến mất.
Diệp Thiên Vân khóc dở mếu dở, chưa nói mình bao nhiêu tuổi, việc lấy vợ này ai còn cần người khác làm chủ, còn là một việc khó làm nữa. Hắn đang sầu muộn thì đột nhiên bố Diệp Thiên Vân ngâm một điệu dân ca, từ ngoài xách đồ ăn mở cửa ra nhìn thấy Diệp Thiên Vân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Tôi đã nói hôm nay sẽ có việc tốt, không ngờ Diệp Thiên Vân về rồi. Tốt! Tốt! Tốt!”
Diệp Thiên Vân vội đón lây thức ăn hỏi: “Cha, cha vẫn khỏe chứ?”
Diệp phụ cười ha ha nói: “Khỏe, sao lại không khỏe, cha thời gian này sống cũng tốt, còn có Thiên Vân hiểu cha!”
Diệp Thiên Vân căn bản không biết nói gì, đang định mở miệng hỏi. Diệp mẫu như nhớ ra cái gì: “Là con nuông chiều bố con, rượu Ngũ Hương, thuốc Trung Hoa cả một xe ấy, ông ấy có thể không phấn khởi không”.
Diệp Thiên Vân không biết nói gì, hắn không có làm mấy chuyện này, bỗng nhiên nhớ ra là đặc sản Tiêu Sắt tặng, lập tức ngờ vực nói: “Không phải đặc sản sao?”
Diệp phụ cười hả hê: “Chỉ có con trai là hiểu tôi, chính là đặc sản, con xem mẹ con cũng hồ đồ rồi”.
Diệp mẫu kéo Diệp Thiên Vân nói: “Đặc sản, mẹ dẫn con đi xem”.
Đến nhà kho Diệp Thiên Vân nhìn một cái, đồ vật bày trên đất, đều không bỏ xuống, rượu Ngũ Lương, một hòm thuốc là Trung Hoa, còn có một ít đồ linh tinh cho thêm khiến cái phòng trữ đồ này đầy chật.
Diệp mấu nói: “Con bảo Vương Ảnh mang về bao nhiêu đồ, người ta lại thuê xe mang về, người ta con gái, lần sau đừng để làm những việc nặng này”.
Diệp Thiên Vân không khỏi thầm trách Tiêu Sắt làm mình thêm phiền, việc tốt bị hắn làm thành việc xấu, lập tức giải thích: “Là một người bạn tặng khi con đi Hà Bắc, nói là đặc sản, con cũng không để ý”.
Diệp mấu lúc đó mắt hoài nghi: “Bạn à? Sao tặng những đồ đắt như thế này, những thứ này bao nhiêu tiền?”.
Diệp Thiên Vân nghe rồi mới biết Vương Ảnh không nói gì cả, vì thế mỉm cười: “Không đáng bao nhiêu, những thứ này giữ lại cho bố con đi, mẹ khóa cửa lại, giữ chìa khóa là được rồi”.
Diệp mấu nghe rồi cứ cười, mở miệng nói: “Mai mẹ cho thêm khóa”.
Cả nhà đoàn tụ đương nhiên đều vui mừng, chỉ là nhà này lại có thêm Vương Ảnh, Diệp Thiên Vân có chút không thoải mái, khi ở trên tàu hỏa đã biết người con gái này rất thực tế vì thế hắn hoàn toàn không có thiện cảm với Vương Ảnh. Sau bữa cơm, Diệp Thiên Vân đưa Vương Ảnh về.
Hai người đi trên con đường nhỏ, Diệp Thiên Vân cảm thấy không khí ở quê vô cùng dễ chịu, hắn hít sâu rồi nói: “Những ngày này cảm ơn cô, từ ngày mai tôi sẽ thuê một vị bảo mẫu, làm thế tôi cũng yên tâm, cô cũng có thể nghỉ ngơi”.
Vương Ảnh chớp mắt một cái vội nói: “Không sao mà, ngày nghỉ em cũng có thời gian, có thể giúp dì làm nhiều việc, sau này em sẽ thường xuyên tới”.
Diệp Thiên Vân lúc này như bị dán lên miếng kẹo cao su, hắn rất cảm ơn những việc mà Vương Ảnh làm mấy ngày nay, chỉ là Vương Ảnh động cơ của bản thân không đơn thuần, nếu không ngăn những chuyện này lại thì sau này lại càng nghiêm trọng, đến lúc ấy chắc sẽ dồn mình vào đường cùng, vì thế hắn cười nói: “Còn việc học quan trọng ở trường đại học, cả ngày làm lỡ cô, tôi cũng áy náy”.
Vương Ảnh biết Diệp Thiên Vân đã quyết định, hơn nữa là từ chối mình, nàng cảm thấy không cam lòng, đột nhiên nói với Diệp Thiên Vân: “Em biết anh luôn cho rằng em rất thực tế, nhưng anh lại không thể phủ nhận em rất ưu tú”.
Diệp Thiên Vân nghe lời cô ta, biết rằng cô ta còn muốn tranh thủ thêm, lúc đó nói vẫn bình tĩnh nói: “Tôi không nói cô không ưu tú, chỉ là tôi cũng không thích người con gái hám của”. Một phần nguyên nhân mối tình đầu của hắn thất bại là vì tiền bạc, vì thế hắn rất ác cảm với nó, việc này luôn giấu trong đáy lòng hắn, lúc ấy Vương Ảnh so với Lưu Gia Gia càng thích tiền bạc mà lại không hề che đậy, vì thế hắn căn bản không thể ở bên người con gái kiểu này càng không phải nói là phát triển về sau.
Vương Ảnh thấy Diệp Thiên Vân cự tuyệt, chuyển đề tài, nói lạnh: “Vậy cũng được, sau này tôi sẽ không đến nhà anh, cũng không đi vướng víu bố mẹ anh nữa, nhưng anh phải trả tôi những thứ mà tôi đã tốn trong thời gian này!”.
Diệp Thiên Vân đã làm cô ta lộ ra bộ mặt thật, Vương Ảnh tự nhiên cũng không muốn vòng vo với hắn ta, liền lộ ra bản chất. Hắn không có gì ngạc nhiên với việc này, mất công thì nên được báo đáp, vì thế bèn nói: “Vậy cô muốn đền bù cái gì?”
Vương Ảnh nghĩ rồi nói: “Mỗi ngày năm nghìn, tất cả là một tháng, mười lăm vạn!”
“Cầm lấy đi”
Diệp Thiên Vân có nhiều hơn mười lăm vạn, chỉ là thấy cô gái này quá vênh váo đúng là sư tử to mồm, liền cười nói: “Mười lăm vạn tôi có, nhưng sẽ không đưa cô bởi vì những gì cô bỏ ra không đáng cái giá ấy”.
Vương Ảnh cười khinh bỉ: “Tôi, tôi rút cục đáng bao nhiêu tôi đều tính cả, đây chính là cái giá của tôi, nếu anh không đưa, vậy thì phải nghe lời tôi, nếu không đừng cản trở tôi đến nhà anh!”.
Diệp Thiên Vân nghe, tính mục đích quá rõ ràng, con người này thật khó tìm, chỉ năm phút lại có thể trở mặt thế này mở miệng ra là tiền, người con gái trước mắt trở mặt nhanh hơn trở trời, Diệp Thiên Vân nhìn cái dáng điệu này cũng không muốn vòng vo với cô ta, tiện mồm nói: “Cô thích thế nào thì thế ấy, tiền một phân tôi cũng không đưa thêm, nhà tôi tốt nhất cô đừng đến, hi vọng cô tự thu xếp ổn thỏa, bằng không…. ”
Nghe cái lời vô thưởng vô phạt này, mũi Vương Ảnh nhanh chóng phập phồng, phải biết rằng kiểu con gái như cô ta thường xuyên khi nói chuyện đều giữ cho mình một lối thoát, nhưng câu này của Diệp Thiên Vân hai bên đều chặn đường lui của cô ta. Hai con mắt nhìn trừng trừng như muốn giết chết Diệp Thiên Vân .
Nhưng Diệp Thiên Vân sau khi buông ra những câu này, quay đầu đi, vốn không định để ý Vương Ảnh. Như kiểu con gái này, cách tốt nhất đối phó với cô ta là không để ý cũng không khuyên giải, để ý nhiều lại càng tệ hại hơn, ít nhất cái kiểu cô ta có thể yên ổn vài hôm.
Diệp Thiên Vân một mình trên đường trở về nhà, bỏ được cái gánh nặng kia lòng rất nhẹ nhàng thoái mái, hắn lại được ngắm ánh mặt trời nơi đây. Diệp Thiên Vân về nhà đợt này là muốn được sống những ngày yên bình, thời gian này hắn gặp qua nhiều quá nhiều việc rồi. Cứ bước cứ bước hắn đến sân bóng rổ gần nhà, nhìn thấy rất nhiêu người đang chơi bóng rổ hắn ngồi lên cái ghế dài ở sân vận động. Vừa ngồi được một lúc, liền nghe thấy người gọi to: “Anh bạn, phiền anh ném quả bóng lại với, cảm ơn nhé”, Diệp Thiên Vân nhìn lên, quả bóng rổ đang lăn đến bên chân ghế, liền nhặt lên, vung nhẹ ngón tay, quả bóng bay đi.