Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Chương 203: Thiếu Tôi Một Lời Bày Tỏ.(Edit:Xasax)
Q
uyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 203: Thiếu tôi một lời bày tỏ.(Edit:xASAx)
***
Từ hồ Namtso trở về, hai người đi Yangbajian* ngâm suối nước nóng.
(Dương Bát Tỉnh)
Hơi nóng ở suối nước nóng chỗ này phun lên mặt đất mấy mét, thậm chí trăm mét, hình thành từng cột khói xông thẳng lên trời. Bạch Lạc Nhân nhịn không được có chút ngây người, ông chủ khách sạn suối nước nóng đi tới, tươi cười, từ trong con suối cách đó không xa vớt ra hai cái trứng gà, đưa cho Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, "Ăn đi, vừa nấu chín."
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, không dám nhận.
Ông chủ dùng một giọng đặc tiếng Hà Nam nói: "Bảo đảm là chín rồi."
Cố Hải nhận lấy, bóc vỏ một quả trong đó, lòng trắng trứng trong suốt óng ánh, thoạt nhìn có hơi mềm, không có vẻ như bên trong đã được nấu chín. Vốn tưởng rằng lòng đỏ bên trong luộc chưa chín, kết quả lột ra mới phát hiện lòng đỏ trứng đã chín, nhai trong miệng rất thú vị, Cố Hải nhịn không được thở dài nói: "Suối nước nóng này dùng luộc trứng gà thật không tệ."
Dứt lời đưa cho Bạch Lạc Nhân một cái, "Nếm thử đi, thật là đã chín rồi."
Không chín tôi còn không lo, bởi vì chín rồi, Bạch Lạc Nhân mới sợ.
"Suối nước nóng còn có thể luộc chín trứng gà, hai đứa mình vào đó không phải cũng tuột một lớp da sao?"
Cố Hải sửng sốt, trong nháy mắt bật cười, ông chủ bên cạnh cũng cười theo, đại khái là cười sự đáng yêu của Bạch Lạc Nhân.
"Cậu có ngốc không hả? Người ta có thể để cậu ngâm vào trong nguồn nước sao? Nước suối nóng ở đây đều qua làm lạnh bớt rồi, cậu thấy cái hồ tắm lộ thiên kia không? Ở trong đó chính là nước suối nóng đã được làm lạnh, chúng ta là đến đó ngâm."
Trên mặt Bạch Lạc Nhân có chút không nhịn được, "Cậu lại không nói cho tôi biết trước, tôi làm sao biết?"
"Đây là kiến thức cơ bản, còn cần tôi nói cho cậu biết sao?" Cố Hải lại cười.
Bạch Lạc Nhân hận hận đoạt lấy trứng gà, đi nhanh về phía phòng thay đồ, quả nhiên ở cùng kẻ ngốc lâu ngày, chỉ số thông minh của bản thân cũng giảm xuống.
Tuy rằng đã qua làm lạnh, nhưng nước hồ vẫn rất nóng, Bạch Lạc Nhân một lúc lâu mới thích ứng được, Cố Hải bơi xung quanh một vòng, đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, hai người tựa vào thành hồ, vốc vốc nước suối xoa bóp thân thể, thỉnh thoảng cảm thấy hơi nóng cuồn cuộn trong cơ thể. Đưa mắt nhìn lại, núi tuyết trắng xóa bao vây xung quanh, đồng bằng yên tĩnh và bầy cừu đi lại gần ngay trước mắt, trong hơi thở tràn ngập mùi cỏ xanh, ở trong hoàn cảnh này ngâm nước nóng, thật là một loại hưởng thụ hiếm có.
Bạch Lạc Nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy một bàn tay men theo lưng chạy đến bên eo, cuối cùng trượt đến mép quần bơi, cậu liền mở mắt, nhìn thấy cách đó không xa có một đôi thanh niên đang chơi đuổi bắt trong bể bơi, trên bờ còn có mấy người Tây Tạng đi tới đi lui, lập tức đè bàn tay làm việc xấu của Cố Hải xuống.
"Cậu làm gì thế? Khắp nơi đều là người!"
Cố Hải dán đến bên tai Bạch Lạc Nhân, "Sợ cái gì? Dù sao đều là người Tây Tạng, bọn họ chửi tôi tôi cũng nghe không hiểu."
Bạch Lạc Nhân, "..."
Đến buổi tối, nhiệt độ bên ngoài chợt giảm xuống, Trong khách sạn của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, mỗi gian phòng đều có một hồ nước nóng nhỏ, bên trong cho thêm thảo dược, có hiệu quả trừ lạnh thư giãn, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải nằm ở trong hồ, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hoa quả, rất thoải mái.
"Không muốn về." Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại nhàn nhạt nói.
Cố Hải từ phía sau Bạch Lạc Nhân vòng tay ôm lấy cậu, tay lưu luyến đặt trên chân cậu, trong hơi thở tản ra hơi nóng nhè nhẹ, "Không muốn về thì không về, hai đứa mình ở đây xuất gia làm Phật đi."
Bạch Lạc Nhân cơ bản không quan tâm Cố Hải nói cái gì, dù sau cậu ta nói mười câu có chín cậu đều không đáng tin, chỉ là cảm giác thả lỏng tâm tình như vậy rất thoải mái, cái gì cũng không cần phải suy nghĩ, bên ngoài là một thế giới yên lặng mênh mông, bên trong chính là một căn phòng nhỏ như vậy, trong phòng có hai người, tựa vào nhau, không có gì không thể nói với nhau.
Tay Cố Hải vây quanh eo Bạch Lạc Nhân, chậm rãi dời lên, nhẹ nhàng xoa bóp, tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng đi đến trước ngực, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng gãy lên hai điểm ở trên.
Hô hấp của Bạch Lạc Nhân nặng nề, nghiêng đầu nhìn chăm chú Cố Hải, đôi môi mê hoặc mang theo gợn nước trong trẻo lành lạnh.
Cố Hải hôn môi mỏng của Bạch Lạc Nhân, mới đầu là dịu dàng như gợn nước chảy xuôi dưới đáy hồ, sau đó dần dần nồng nhiệt hơn, sóng nhiệt bắt đầu cuồn cuộn ở trên người, từng đợt một tập kích xuống thân dưới. Hai người thầm hiểu không cần nói đưa tay về phía cự vật của đối phương, yêu thích chơi đùa không rời tay, thuần thục điều khiển tâm tình đối phương, mãi đến khi hoàn toàn không khống chế được...
Cố Hải nặn ra một ít sữa tắm lên tay, kiên nhẫn vẽ loạn trên người Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại không lên tiếng, gò má anh tuấn trong màn khói bốc lên như thật như ảo. Tay Cố Hải vẽ loạn đến giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, có lẽ là cảm thấy nhột, Bạch Lạc Nhân né tránh một chút, vừa thích ứng một chút, tay Cố Hải lại đưa vào trong khe mông, thuận thế tiến vào một ngón tay.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân hơi hé ra một cái khe nhỏ, ánh mắt đầy dụ dỗ đánh về phía Cố Hải, ngón tay Cố Hải động mạnh, chân mày Bạch Lạc Nhân khẽ nhăn, phát ra tiếng thở dốc mê hoặc, kích thích tóc gáy Cố Hải đều dựng lên.
Nước nóng cao nguyên không thích hợp ngâm quá lâu, vì vậy hai người rất nhanh lau khô thân thể chui vào chăn.
Vị Bạch kia chưa thỏa mãn liền đưa tay tới trên người vị Cố nào đó, định bụng kiếm ăn. Vị Cố nào đó cảm nhận được trêu chọc của vị Bạch kia, tự nhiên cắn răng chịu đựng, nhớ tới mất mát trước đây, lúc này quyết định trả đũa.
"Khen tôi trước, không khen không cho sờ."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lạnh lùng mê hoặc liếc nhìn Cố Hải, Cố Hải bay mất nửa hồn, nửa hồn còn lại miễn cưỡng nhặt lại được.
Không cho sờ? Tôi đây dùng miệng tấn công cậu.
Bạch Lạc Nhân ngậm vào một điểm trên ngực trái của Cố Hải, Cố Hải hít khí một cái mạnh, nửa hồn còn lại mất đi một phần hai, còn dư lại một phần tư không biết treo ở đâu. Người ta hôm nay sẽ triệt để làm chồng một lần, cậu không mở miệng, tôi đây bỏ mặc cậu, xem hai ta ai chịu đựng giỏi hơn ai.
"Không khen tôi một câu, đừng mong chạm vào tôi!"
Cố thôn trưởng liền đẩy Bạch thiếu phụ đang nóng ruột ra.
Bạch Lạc Nhân cũng không kiên nhẫn, fuck, so với phụ nữ còn khó phục vụ hơn! Không cho chạm tôi không thèm chạm, không có cậu ông đây có thể chết đói sao?
Xoay người, quay cái gáy vô tình về phía con mắt nóng cháy của Cố Hải.
Cố Hải không cam lòng tỏ ra yếu kém, lúc này xuất ra đòn sát thủ, dùng ngón tay linh hoạt và đầu lưỡi trêu chọc xung quanh eo Bạch Lạc Nhân, đây là một trong những khu vực Cố Hải chú trọng khai thác lúc đầu. Bạch Lạc Nhân cũng không biết Cố Hải dùng thủ đoạn gì, chỗ thịt này của cậu vốn không mẫn cảm như vậy, kết quả bị Cố Hải huấn luyện đến đụng cũng không thể đụng vào.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân tuyên bố thất bại.
"Da của cậu thật đẹp."Bạch Lạc Nhân dữ tợn mắng chửi bản thân không có tiền đồ.
Đầu lưỡi Cố Hải đánh vòng quanh hai điểm của Bạch Lạc Nhân, "Còn gì nữa không?"
Bạch Lạc Nhân hít khí một cái, lạnh lẽo nói: "Cơ thể cậu rất đàn hồi."
Tay Cố Hải lại đưa vào trong khe mật, ác liệt chơi đùa quanh cửa mật.
"Còn gì nữa?"
"Cậu còn chưa đủ?" Con mắt Bạch Lạc Nhân ngạo nghễ đối diện với Cố Hải.
Ngón tay Cố Hải đột ngột xông vào, hung hãn mà bá đạo ở trong dũng đạo chật hẹp ép chặt đâm tới đâm lui, từng chút từng chút chạm đến điểm trí mạng của Bạch Lạc Nhân.
"Cậu dừng lại cho tôi!" Bạch Lạc Nhân biểu tình xoắn xuýt.
"Nói hay không? Hả?" Thân thể Cố Hải nặng nề áp chế Bạch Lạc Nhân, lại thêm vào một ngón tay, không cho chống cự liên tục kích thích, "Còn chưa khen xong, hôm nay cậu không khen tôi đến sảng khoái, tôi cứ hành hạ cậu như vậy..."
Eo hông của Bạch Lạc Nhân đã nâng lên khỏi giường, vì động tình mà vặn vẹo mặt, trong mắt Cố Hải vô cùng gợi cảm.
"@%#... Lớn..."
Cố Hải cố ý nhướng mày, "Cái gì? Tôi không nghe thấy."
Bạch Lạc Nhân đem hai tai Cố Hải nhéo thành đỏ như máu.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Cố Hải đột nhiên nhớ tới cái gì, quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Cậu còn thiếu tôi một câu nói này!"
Bạch Lạc Nhân lập tức bùng nổ, "Còn thiếu cậu cái gì?"
Có thể nói không thể nói, vừa đều không phải đều nói ra!!! Cậu còn muốn tôi nói gì nữa?!!!
"Đừng nóng, đừng nóng..." Cố Hải lại bắt đầu bày ra một bộ dáng ôn nhu săn sóc, "Tôi nói không phải những lời này, là một câu nói rất nghiêm chỉnh, lúc đó tôi nói với cậu, cậu chưa đáp lại tôi."
"Nói cái gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Cậu còn nhớ đêm cuối năm hôm đó không? Hai chúng ta uống say rồi, chơi trò đóng vai nhân vật, tôi diễn..."
"Đừng có nhắc với tôi việc đó!" Bạch Lạc Nhân hung hãn cắt đứt, "Tôi chưa từng chơi với cậu, cậu bớt có lộn xộn với tôi!! Cậu còn nói nhảm với tôi, tôi xử đẹp cậu!"
Về chuyện đêm đó, Bạch Lạc Nhân dù có chết cũng không thừa nhận, cho dù nhân chứng vật chứng đều ở đây, cậu cũng một mực chắc chắn bản thân tuyệt đối chưa từng làm ra việc ngu ngốc này. Cố Hải mỗi lần nhắc tới, Bạch Lạc Nhân đều là một bộ chó con giận dữ gâu gâu sủa loạn.
"Được rồi, được rồi, được rồi, chúng ta không nói đến trò đó, chúng ta nói đến lời sau đó, sau đó cậu có nhớ tôi nói với cậu cái gì không?"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, cậu ngay cả trò chơi lớn như vậy cũng không nhớ rõ, càng không cần nói đến câu nói sau cùng kia.
Cố Hải dán tới bên Bạch Lạc Nhân, "Tôi nói một câu tôi yêu cậu."
Tim Bạch Lạc Nhân khẽ run, quay đầu nhìn về phía Cố Hải, người kia đang dạt dào tình cảm nhìn cậu.
"Cậu cũng nên bày tỏ một chút đi?"
Bạch Lạc Nhân tránh né ánh mắt của Cố Hải, "Tôi không có nghe thấy."
"Tôi yêu cậu!" Cố Hải liền lớn tiếng nói một câu, "Lần này nghe thấy chưa?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Lần này nghe thấy rồi."
Sau đó lại không có gì nữa.
Cố Hải chờ đến nước nóng trong hồ đều sắp bốc hơi hết, cũng không đợi được một chữ của Bạch đại gia, lại quay đầu nhìn lên, Bạch đại gia lại hướng về phía Chu Công* thổ lộ.
..................
Chú giải: Người Trung Quốc khi đi ngủ thường nói vui là "đi đánh cờ với Chu Công". Chu Công ở đây chính là Chu Công Đán, chú của Thành Vương, tương truyền chế độ điển chương nhà Tây Chu là do ông định ra. Trong văn hoá Nho giáo, Chu Công có địa vị rất cao, là người mà Khổng Tử sùng bái tôn là "Thánh nhân". Khổng Tử từng nói:
"Cửu hĩ, ngô bất phục mộng kiến Chu Công"
(Lâu lắm rồi, ta không còn mộng thấy Chu Công)
(Luận ngữ - Thuật nhi)
Khi đi ngủ, chúng ta thường nằm mộng, người Trung Quốc đã liên hệ "mộng" với "Chu Công" nên mới nói "đi đánh cờ với Chu Công", tức đi ngủ.
Không chỉ "đi đánh cờ", người Trung Quốc cũng còn nói "hẹn với Chu Công" hoặc đi "câu cá với Chu Công" cũng chính là đi ngủ.
----------------xASAX---------------
(Suối nước nóng Yangbajain)