Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 206
N
hị phu nhân nói: "Lúc đó tình huống cụ thể thế nào ta còn chưa biết rõ, lúc đó phu nhân tự nhiên nói bụng đau, lão gia bản thân là lang trung, khám xem xong nói là sắp sanh rồi, liền cho quản gia đi gọi bà đẻ. Lúc đó là mùa đông, lão gia không để cho ta xuống giường đến xem. Sau đó nghe nha hoàn của ta trở về nói đại phu nhân sanh rồi, nhưng mà sanh ra một quái thai không có thân dưới. Đại phu nhân lúc đó sợ quá đến ngất đi. Đến khi phu nhân tỉnh lại, lão gia đã hạ mệnh lệnh cho toàn phủ không được nói ra bên ngoài, lại bảo đại phu nhân mang thai là giả, kỳ thật là bị chứng bụng phù thũng."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy chẳng phải là còn thỉnh bà đỡ hay sao? Bà đỡ chẳng phải là có khả năng nói ra ngoài hay sao a?"
Nhị phu nhân đáp: "Lão gia cấp cho bà đỡ một số tiền lớn bịt miệng bà ta, cho bà ta rời khỏi chỗ này. Bà đỡ đó lấy tiền ngày hôm sau là cùng cả nhà đi luôn rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao lại sinh quái thai chứ?"
Nhị phu nhân nói: "Lúc đó ta chỉ là nghe nói, lúc đó lão gia còn rất sủng ái ta, ta sau đó hỏi, lão gia chỉ đại khái nói là đại phu nhân không biết mình mang thai, nên uống một số thuốc khiến hài tử bị thành như vậy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Đại phu nhân lúc đó thân thể không khỏe? Uống thuốc gì vậy?"
Nhị phu nhân đáp: "Kỳ thật là một loại thuốc bổ, lão gia nói phu nhân bị khí hư, cần phải điều hòa, do đó bình thường cũng cần phải uống thuốc bổ cái gì đó."
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Nghe nói đại phu nhân không thích hai đứa con của bà lắm, đúng không?"
Nhị phu nhân nghe thế lạnh lùng cười, đáp: "Bà ta có thương con của ai bao giờ? KHó khắn lắm mới mang thai, sinh ra lại là như thế. Từ đó trở đi, bà ta đại khái thân tâm đều chịu kích thích qua nặng mà sinh ra chứng tật, không đề cập gì đến con cái nữa, cứ như thế cho đến bây giờ. Bà ta cũng không cùng lão gia đồng phòng nữa, một mình ở trong phòng lập bàn thờ phật, suốt ngày không làm cái gì cả, chỉ đốt nhang niệm kinh."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ thấy cũng phải, không khỏi cảm thấy đại phu nhân quả là đáng thương.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ta có thể hỏi một chuyện hay không? Hy vọng nhị phu nhân không để bụng."
Nhị phu nhân nói: "Ta biết ngài định hỏi ta cái gì, ta thừa nhận. Khi tam phu nhân tiến môn, ta đã bị thất sủng rồi. Ta không thể làm theo kiểu thanh tâm quả dục như đại phu nhân đã chết hết lòng rồi vậy. Ta không muốn sống hết nửa đời còn lại theo kiểu đó. Rất may là khi tam phu nhân tiến môn rồi,, không tranh sủng, mà lại đối xử với ta và đại phu nhân rất hài hòa thân thiện, cả ngày không đọc sách thì viết chữ thêu hoa. Nàng ta đối với lão gia cũng không nhiệt tâm, ta cũng dần dần yên tâm hẳn đi. Nhưng mà, sau khi Tuyết nhi tiến môn rồi, sự tình hoàn toàn biến hẳn. Nàng ta xinh đẹp, kiêu ngạo, chỗ nào cũng ra vẻ mình là xuất chúng. Và lão gia chẳng mấy chốc đã bị nàng ta hoàn toàn mê hoặc, không còn đến phòng của ta và tam phu nhân nữa. Tam phu nhân thì dường như không có gì, vẫn như trước đây vậy, nên làm cái gì thì làm cái đó, còn ta thì không thể bình thường được. Không ngờ còn tiểu tiện nhân đó nhanh chóng có hài tử. Ta cũng cho rằng ả vì có hài tử, lão gia sẽ đến phòng của ta và tam phu nhân, không ngờ con tiểu tiện nhân đó lại nói, một mình ả ngủ không được vì sợ hãi, đòi lão gia phải ngủ cùng. Lão gia tự nhiên đồng ý, do đó, từ khi ả tiến vào nhà đến giờ, ba nữ nhân ta giống như ở góa sống vậy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
Nhị phu nhân đáp: "Sau đó, con tiện nhân đó sinh được một đôi song thai thì càng ngông cuồng hơn, căn bản chẳng coi ta và tam phu nhân ra gì cả, mỗi ngày chỉ cần đến phòng đại phu nhân thỉnh an. MỘt ngày đó, ả nói muốn cùng lão gia về nhà mừng thọ cho mẹ. Ta có lòng nghĩ nếu giết hai hài tử đó, thì ả chẳng còn gì để hiệu trương nữa, do đó ta thừa lúc bà vú và nha hoàn không có mặt đến phòng của hai đứa trẻ, không ngờ bị nha hoàn đó đụng phải. Có thể là ông trời phù hộ cho ta, tuy không giết được, nhưng cuối cùng cũng có người thế ta giết bọn chúng."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy phu nhân nhận thấy là ai đã giúp phu nhân giải cơn bực dọc này vậy?"
Nhị phu nhân đáp: "Kỳ thật người đó không thể coi là vì ta mà giải cơn phẫn hận, ta nghĩ trong nhà này ngoại trừ lão gia, không có ai ưa thích hai hài tử đó."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của phu nhân là đại phu nhân và tâm phu nhân đều có khả năng?"
Nhị phu nhân đáp: "Ngài đừng hỏi nữa, ta cái gì cũng không biết, ta cũng không thể tùy ý đoán là ai, ngài không phải là phá án thần thủ của Nhân Hòa huyện chúng tôi sao? Ngài tự đi tra đi là được rồi. Ngài là người thông minh như vậy, nhất định sẽ tra
ra ai là hung thủ, vì ta tẩy sạch oan tình."
Nói xong, nhị phu nhân thở một hơi dài, đứng dậy nói: "Tối hôm nay ngài đã ăn no uống đủ rồi, có việc thì làm thôi." Sau đó nàng ta đi ra mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở đi theo, nói: "Làm người có lúc biết phân hưởng cũng là một loại khoái lạc."
Nhị phu nhân quay đầu cười thảm: "Vậy sao? Vậy ngày sao không đem mấy phu nhân ở nhà đem ra cho nam nhân khác phân hưởng một chút?"
Mạnh Thiên Sở ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, không biết nói sao cho phải. Nhị phu nhân phất tay áo bỏ đi.
Mộ Dung Huýnh Tuyết và hai người còn lại nhất mực lắng nghe, thấy nhị phu nhân đi rồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết mới lên tiếng: "Nhị phu nhân hôm nay thật kỳ quái."
Mạnh Thiên Sở bước ra ngoài lan can, nhìn theo nhị phu nhân dần tiêu thất trong hắc ám, nói: "Xem ra lúc bà ta rời khỏi đây đã chết cõi lòng rồi."
CHu Hạo cảm thán: "Bà ta không phải tử tâm, mà là tuyệt vọng."
Vương Dịch hỏi: "Hai cái đó có gì khác nhau?"
Mạnh Thiên Sở trở vào phòng, đóng cửa lại, nói: "Cái trước đại khái chỉ là đối với một sự tình hoặc là đối với một cá nhân, còn cái sau thì người đó ngay cả bản thân cũng thất vọng rồi, như vậy có thể nói tuyệt vọng và tử tâm, thì tử tâm quyết liệt hơn."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Xem ra về bề mặt thì sáng sủa tươi vui, nhưng sau lưng thì là những trận minh tranh ám đấu đầy huyết tanh."
Mạnh Thiên Sở gật gù, không ngờ lúc này ở cửa lại có người gõ. Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa mở cửa vừa hỏi: "Đêm hôm nay thật là náo nhiệt a, lại là ai đây?"
Mở cửa nhìn ra, thì ra là tam phu nhân.
Tam phu nhân vẫn với nụ cười nhất quán, đứng ở cửa hỏi: "Ta nghe Mộ Dung cô nương nói rồi, sao hả? Chẳng lẽ trước đó còn có người đến nữa hay sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, không biết có nên nói là nhị phu nhân có đến hay không.
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Tai của tam phu nhân quả thật là thính a, nào, mời mau vào trong ngồi, bên ngoài lạnh lắm, xem ra là sắp hạ tuyết rồi."
Tam phu nhân bước vào phòng, nói: "Ta vừa từ phòng lão gia đến đây, mới biết phu nhân của Mạnh sư gia có tin vui rồi, cho nên đến đây chúc mừng."
Mạnh Thiên Sở nhớ lại vào bữa cơm tối đã báo tin vui cho Miêu Triết, lúc đó tam phu nhân dường như là đang ở nhà bếp, không ở bàn ăn, cho nên gật đầu đáp: "Đa tạ tam phu nhân."
Tam phu nhân móc từ trong lòng ra một hộp gấm, nói: "Đây là một chút lòng thành của lão gia nhà ta, hi vọng Mạnh sư gia thu lấy."
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy, mở ra xem, thì ra là một nhánh nhân sâm, xem ra giá trị không nhỏ. Mạnh Thiên Sở nói: "Món lễ hậu như thế này Mạnh mỗ làm sao nhận cho được? Đa tạ Miêu lão gia và tam phu nhân, món lễ vật này ta ngàn vạn lần không thể thu." Nói xong, Mạnh Thiên Sở đóng hộp gấm lại, giao trả cho tam phu nhân.
Tam phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở chấp ý không nhận, chỉ đành thu lại, sau đó nói: "Một lúc sau ta sẽ cho người mang cho bốn vị món ăn tối, đêm nay lại phiền cho mọi người rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tam phu nhân nói gì thế, nói là bắt quỷ kỳ thật là bắt người. Nếu như là bắt người thì đó là bổn phận của bọn ta rồi."
Tam phu nhân cười cười, nói: "Sư gia thật đúng là biết nói chuyện, các vị cứ làm đi, ta không làm phiền các vị nữa, có chuyện gì thì tùy tiện gọi ta hoặc là quản gia, ta ở dưới lầu này."
Mạnh Thiên Sở gật đầu đáp ứng, tam phu nhân đứng dậy, bước ra cửa, đột nhiên dừng lại nói: "Nếu như Mạnh phu nhân có thời gian mong nàng ta đến chỗ chúng tôi chơi, chúng tôi sẽ bốc cho nàng ta vài thang an thai bảo khí."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Tam phu nhân thật là khách khí quá rồi."
Đột nhiên, trên lầu vang lên một thanh âm ầm ĩ, tam phu nhân lập tức mở cửa bước ra lan can xem, Mạnh Thiên Sở và mọi người cũng ra theo.
Lúc này, trời đã tối lâu rồi, tuyết rơi đây như lông ngỗng, gió lạnh cực mạnh thổi hú hú nghe ghê người. Mọi người trong vườn vì mấy ngày trước xảy ra vụ quỷ hú, tứ phu nhân nói sợ, nên trong vườn vào ban đêm đã treo thêm rất nhiều đèn, đèn đuốc đung đưa ánh sáng lung linh.
Mạnh Thiên Sở theo tam phu nhân bước ra cửa, thấy dưới lầu không biết từ đâu chui ra rất nhiều người, hiện trường rất hỗn loạn, giống như rất nhiều người đang rượt bắt một người vậy. Tam phu nhân nhìn nhìn, sau đó lập tức nói với Mạnh Thiên Sở: "Chúng ta xuống dưới xem thử."
Bước xuống dưới lầu, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy một nữ tử mặc áo mỏng, đầu tóc bay tán loạn đang chạy trong vườn. Nữ nhân đó quay lưng lại bọn hắn, nên không nhìn thấy mặt đối phương. Miệng nàng ta cứ tru tréo nói là rất nóng, muốntìm nước lạnh tắm táp. Và điều khiến hắn phiền muộn chính là: trong trời đêm lạnh lẽo như thế này, ai có thể có sức khỏe và năng lực thần kỳ mặc áo mỏng như thế chạy loạn chứ?
Nữ nhân đó chạy loạn khắp nơi, mấy gia đinh chạy đuổi theo định túm lấy giống như rượt bắt gà vậy, ai ngờ nữ tử này linh hoạt vô cùng, mấy người có đuổi bắt thế nào cũng không được. Miêu Triết nghe tiếng đi ra ngoài thấy vậy vội hét lớn một tiếng, nhảy phốc tới chụp lấy nữ tử đó, các nha hoàn bên cạnh vội vã đem một tấm áo khoác dày phủ lên người nàng ta, Miêu Triết thoáng cái đã bao phủ hết nữ tử ăn mặc lộ liễu đó.
Miêu Triết hỏi: "Cái gân nào của cô ngứa hả? Nửa đêm nửa hôm còn không cho chúng ta ngủ nữa hay sao?"
Mạnh Thiên Sở lúc đó không nhìn rõ tình hình, bấy giờ mới nhìn kỹ trong lòng Miêu Triết không ai khác mà chính là nhị phu nhân, lòng nghĩ, mới có chút xíu đây mà nàng ta làm sao đã thành như vậy rồi?
Nhị phu nhân dường như không nhận thức Miêu Triết vậy, cứ giãy giụa trong lòng Miêu Triết, miệng không ngừng kêu la: "Thả ta ra, ta muốn tìm nước uống, ta khát muốn chết rồi, ngươi là ai mau thả ta ra, ngươi làm vậy định bịt ta chết hả? Ta sắp bị người bịt kín chết ngộp rồi, trời nóng như vậy mà, ngươi mau bỏ ta ra."
Đại phu nhân đi tới trước, tát cho nhị phu nhân mấy cái, quát hỏi: "Ngươi còn chưa làm mất mặt đủ hay sao? Lão gia người còn không giam con nhỏ đanh đá này vào trong phòng, tôi nhất mực nói là không cho nó ra mà, chàng cứ là mềm lòng, xem thấy chưa, lại ra ngoài làm mất mặt người nữa rồi."
Mạnh Thiên Sở còn chưa kịp bước đến bên cạnh họ, Miêu Triết đã đem nhị phu nhân nhanh chóng vào trong phòng. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Miêu Nhu cũng ở bên cạnh xem, thấy cha của mình ôm mẹ vào rồi, cũng định vào theo, đại phu nhân quát nạt: "Ngươi còn hiềm chưa đủ loạn lên hay sao?"
Miêu Nhu nhìn nhìn đại phu nhân, cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Bà hỏi tôi tiến vào làm gì à? Bà còn chưa biết tôi tiến vào để làm cái gì hay sao?"
Đại phu nhân nghe thế phát khùng lên, quát hỏi: "Ngươi dám ăn nói với ta như vậy à?"
Miêu Nhu lại lộ biểu tình vô cùng khinh miệt, ánh mắt nhìn đại phu nhân mà giống như người dưng kẻ lạ, hỏi ngược lại: "Bà tưởng bà là ai chứ? Tôi vào thăm mẹ tôi, còn bà là người gì của tôi?"
Miêu Nhu nói xong, cũng không thèm lý gì đại phu nhân đã tức giận đến xám mặt, trực tiếp theo cha tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh đó nhìn tam phu nhân thủy chung không nói một lời nào, thấy ả ta không hề động đậy, cũng không có biểu hiện xen vào, giống như một kẻ xa lạ vậy, thậm chí còn có vẻ như xem trò đùa, chỉ là trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra là cao hứng hay là tức giận.
Trong phòng, nhị phu nhân còn la lối om sòm một hồi. Đại phu nhân xua tay bảo mọi người hãy tán đi, nói là nhị phu nhân phát điên. Mọi người không còn chú ý tới nữa, xem ra là đã gặp thứ gì đó kích thích dữ dội mới phản ứng như vậy. Họ tản ra cũng là vì biết đại tiểu thư chống lại đại phu nhân, đại phu nhân hiện tại khí giận rất dữ, ai cũng không ngu đến nỗi hiện giờ đi chọc vào vị thái thượng lão quân này.
Đại phu nhân tức giận đến nỗi không thèm chú ý gì đến Mạnh Thiên Sở và mọi người, trực tiếp trở về phòng đóng cửa lại. Tam phu nhân thấy mọi người tản đi rồi cũng chuẩn bị li khai, phát hiện bọn Mạnh Thiên SỞ còn đứng nguyên chỗ cũ. Mạnh Thiên SỞ nghĩ đại khái là vị tam phu nhân này chuyên tâm xem trò vui, quên cả việc sau lưng mình còn có người.
Tam phu nhân nói: "Mạnh sư gia, các vị đều tản đi thôi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Nhị phu nhân như vậy là sao? Vừa rồi còn khỏe quá cơ mà."
Tam phu nhân hỏi: "Vậy à? Cô trước đó đã gặp qua nhị phu nhân à?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết biết là mình nói lỡ lời, lập tức mím miệng không đáp. Mạnh Thiên Sở trả lời thay: "Nhị phu nhân trước đó có lên lầu, nói với chúng ta mấy câu rồi đi. Lúc đó xác thật là không thấy bà ta có gì khác lạ."
Tam phu nhân giống như minh bạch ra vậy, gật gù nói: "Như vậy a, ai biết vì sao chứ? COn người ở nhà này thật kỳ quái, một người thì vì nữ nhân, một người thì vì một đứa con, cái thá gì chứ."
Mấy tiếng sau nói thật nhỏ, gần như không nghe được, nhưng Mạnh Thiên Sở đứng ở gần nhất nghe rất rõ ràng, thầm nghĩ, quả là không nhìn ra, con người biểu hiện có vẻ ôn nhu nhàn nhã này mà lại ác độc như vậy khi nói về người khác. Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ả ta và nhị phu nhân, nhị phu nhân thấy ả muốn té mà đở ả, không khỏi cảm khái hẳn đi.
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy chúng ta trở về vậy, nếu có chuyện gì các người hãy gọi chúng ta một tiếng là được." Sau đó hắn chuyển thân mang Chu Hạo và hai người còn lại lên lầu.
Tam phu nhân thấy bọn Mạnh Thiên Sở rời xa, thở phào một tiếng dài, sau đó quay trở về phòng mình.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người lên lầu, tiếng la hét của nhị phu nhân không còn nữa, đại khái là đã bình tĩnh trở lại. Nói là không có gì lạ, kỳ thật nhị phu nhân tối nay có biểu hiện hoàn toàn không bình thường, vì tự thân lên nói với hắn nhiều điều như vậy, bình thường làm sao được chứ? CHỉ có điều sự bất thường như vậy rõ ràng chỉ là bất thường về tư tưởng, còn sự bất thường vừa rồi rõ ràng là khác biệt hoàn toàn.
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Có phải là bị quỷ nhập hay không? Hai tiểu quỷ đó tìm đến nàng ta đòi mạng hay không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "CÔ lại mê tín nữa rồi, cái gì mà là tiểu quỷ, đòi mệnh, nhập vào thân chứ? Đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Vậy thì vì sao nàng ta đột nhiên bất thường như vậy? Một đêm trời lạnh như vậy nàng ta lại nói là mình nóng, chẳng lẽ còn không kỳ quái? Nàng ta trước đó không phải là muốn giết hai hài tử hay sao? Đại khái là hai hài tử đó tìm trở lại báo thù rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: "Vậy hai hài tử đó vì sao không tìm tới kẻ chân chánh đưa chúng vào tử địa chứ?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết bốp chát ngay: "Vậy sư gia ngài làm sao biết nhị phu nhân đó không phải là chân hung giết hai hài tử chứ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Từ hiện trường mà xét, một nữ không không thể đem hai hài tử treo lên trên xà nhà. Nữ nhân thường không có sức lực làm chuyện đó, hơn nữa nhị phu nhân không phải đại phu nhân, bà ta không hề tập võ, chưa luyện qua công phu, chẳng có chút khả năng nào làm được chuyện đó. Thứ hai, ta cảm thấy không phải là nhị phu nhân, vì lúc đó bà ta còn có ba người làm chứng cùng đánh mạt chược, bà ta có chứng cứ không ở hiện trường."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi tiếp: "Vậy bà ta có thể nói là đi ra ngoài, tạm thời rời khỏi chỗ đó, lợi dụng thời gian ngắn ngủi giết hai đứa bé?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Cái đó không phải là không có khả năng, nhưng mà vì sao không nghe được tiếng khóc của hài tử chứ? Điểm này ta nhất mực nghi hoặc."
Mọi người vừa đi lên lầu vừa nói chuyện, nhìn về phòng dưới thấy Miêu Nhu đi từ phòng Miêu Triết ra, trở về phòng mình, sau đó đóng cửa lại. Vương Dịch nói: "Xem ra nhị phu nhân cuối cùng không quậy nữa, nhị phu nhân này kỳ thật là rất đáng
thương."
Mạnh Thiên Sở nhìn về gian phòng vẫn còn sáng đèn đó, không biết vì sao mà hắn cảm thấy có một dự cảm bất tường.