Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 39: Nghịch Ương Vũ Hoàng
N
ắm được mấu chốt luyện khí, Hồng Quân tất nhiên hưng phấn vô cùng. Mà khi xem lại quá trình khởi linh thành công cho quyền sáo đen nhánh kia thì lại càng hưng phấn dị thường.
“Có thể so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, hiệu quả đặc thù – Phá Không!”
Hồng Quân nâng quyền sáo lên sau khi lấy máu nhận chủ, thì thào nói:
“Phá Không? Trảm Không Kiếm Lưu Quang đã dùng cũng có hiệu quả tương tự, phá vỡ không gian trói buộc, bất chấp Không gian pháp tắc. Đúng là tác dụng của năng lượng màu xám ẩn chứa bên trong gây ra.” Vừa nói, Hồng Quân lại giải trừ khế huyết với quyền sáo. Quyền sáo này giao cho Huống Thiên Minh là thích hợp nhất.
Đẳng cấp của quyền sáo, ước chừng cùng với Bản Nguyên Linh Châu gần giống nhau, thuộc vào loại lợi hại sánh ngang với nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Bước khởi linh như vậy là đã hoàn toàn nắm được. Số lượng vũ khí sau này sẽ không còn phải bận tâm nữa. Nếu như trước kia, Xa Hầu Viên vì đã luyện thành nhất lưu Hồng Mông linh bảo mà trở thành Tượng Thần ở Thần giới, thì năng lực luyện khí của Hồng Quân bây giờ đã có thể cho toàn bộ tông sư luyện khí ở Thần giới cũng như Vô Danh Không gian phải đỏ mắt bất ngờ.
Năng lượng màu xám đúng là năng lượng đặc thù chỉ có ở Vô Danh Không Gian, số lượng vô cùng nhiều. Nhưng năng lượng màu xám lại không có mấy người có thể sử dụng… trừ Thiên Tôn ra, cũng chỉ có vài người tương đối lợi hại hơn Thần Vương là có thể, mà những người này lại đang ở Hồng Mông không gian. Như vậy năng lượng màu xám đang quá thừa thãi. Khi còn ở không gian Hồng Mông, ai có thể nghĩ tới lượng lớn năng lượng màu xám như vậy lại có thể luyện khí.
Mà trong Vô Danh Không gian, cực phẩm tài liệu lại vô cùng thiếu. Ai có thể có được năng lực cường hãn như Hồng Quân, chạy đến Lục Đạo Luân Hồi, trong khoảng ba vạn dặm mà lấy tài liệu cho được vậy?
“Năng lượng màu xám dung nhập vào vũ khí, sau này có thể gọi là Hôi Mông linh bảo rồi.” (tức là linh bảo có năng lượng màu xám – hôi nghĩa là xám). Hồng Quân nói thầm, đoạn truyền âm cho Lôi Vệ: ‘‘Phải cần nhiều linh hồn hơn nữa.’’
Trong mười năm sau, Huống Thiên Minh không ngừng cùng Tả Thu Mi lấy linh hồn của những thần vương của Đệ Nhất Thần Giới. Còn hắn thì ở trong không gian gia tốc thời gian luyện chế ra một số kiện nhất lưu Hôi Mông linh bảo, để có thể cung cấp cho Tả Thu Mi, Huống Thiên Minh bọn họ… ít nhất mỗi người một kiện để họ có thể có thêm năng lực tự bảo vệ mình.
Nhìn số Hôi Mông linh bảo đã luyện thành trước mặt, Hồng Quân đếm lại một lần, xác định không thiếu, mới tự nhủ:
“Hiệu quả đều là phá vỡ, bất chấp không gian pháp tắc. Năng lượng màu xám thậm chí có thể bất chấp thời gian pháp tắc. Sắp tới cũng nên thử xem có thể luyện chế Hôi Mông linh bảo trên phương diện thời gian hay không.”
Nói rồi làm ngay, tay vung lên, trên thạch thai màu đen bày ra rất nhiều loại tài liệu.
o O o
Vô Danh Không gian tầng thứ tám, tại Hội Long sơn mạch.
Nghịch Ương lúc này đang ngồi trong đại sảnh nhắm mắt dưỡng thần, phụ trách thủ hộ cho Tôn Ngộ Không và La Băng tu luyện.
“Ồ!” Nghịch Ương đột nhiên mở hai mắt, cười khẽ.
Hơi ngưng chốc lát, Nghịch Ương phá lên cười:
“Phong Vũ ơi là Phong Vũ! Thật không nghĩ tới, ngươi lại tới đây. Không uổng công ta chờ đợi các ngươi đã lâu rồi”.
Lúc Huống Thiên Minh phi thăng lên tầng chín đã từng nói trước với Nghịch Ương bọn họ. Bọn Nghịch Ương ở lại Hội Long sơn mạch tu luyện không lâu sẽ có thể gặp được kẻ từng là cừu địch của cả Nghịch Ương và Tần Vũ – chính là Phong Vũ, từng tự xưng là Vũ Hoàng.
Căn cứ vào tiên đoán của Huống Thiên Minh, tại thời điểm trước khi Nghịch Ương phi thăng, giữa hai người nhất định sẽ lại có sự xung đột. Hơn nữa càng về sau, thực lực của Vũ Hoàng lại càng lớn. Thời gian giằng co càng lâu lại càng khó giải quyết. Chẳng bằng sớm dùng toàn lực đem bọn Vũ Hoàng bóp chết từ trong trứng nước, mới có thể an tâm bế quan tu luyện tránh được đêm dài lắm mộng.
Bởi vậy, Huống Thiên Minh yêu cầu bọn họ ít nhất là đồng ý để bọn họ ra ngoài giết chóc nhưng tuyệt đối không thể chủ động đi tìm kiếm, cứ ở lại Hội Long sơn mạch để chờ bọn chúng tự thân tìm tới cửa. Sau khi giải quyết xong thì nhất định phải tìm một nơi khác yên tĩnh bế quan, không đạt tới thực lực Thượng bộ thiên thần thì không được xuất quan.
Phong Vũ năm đó từng là Vũ Hoàng, cùng thê tử là Huyền đế cùng nhau vì Mê Thần đồ quyển mà trăm phương nghìn kế ám hại Nghịch Ương, dẫn tới Nghịch Ương một bước lỡ lầm thành ngàn năm ân hận, dẫm phải một con độc trùng của Thần giới ôm hận mà chết.
Còn Vũ Hoàng bọn họ cũng vì sự hấp dẫn của Mê Thần đồ quyển của Nghịch Ương mà trong một ngàn năm trước khi Nghịch Ương chết, không ngừng tìm cách giết chết Nghịch Ương. Nếu không phải lúc ấy, Nghịch Ương đang ở thế mạnh thì e là cũng không đợi được đến ngày bị Thần giới độc trùng ăn mòn linh hồn mà chết. Có lẽ sớm đã bị bọn Vũ Hoàng sát thân mà đoạt đi cuốn Mê Thần đồ quyển rồi.
Không phải oan gia thì không đối đầu. Không ngờ, mấy vạn năm sau, hai cừu địch lại cùng gặp nhau tại một chỗ.
Vũ Hoàng lần này cũng không phải tới dựa vào Tông Quân, mà là mượn danh nghĩa vì Tông Quân báo thù, dùng người của Tông Quân để tăng cường cho thế lực của mình.
Cái chết của huynh đệ Tông Quân sớm truyền khắp tầng Không Gian thứ tám. Cũng có không ít kẻ từng chịu ân huệ của Tông Quân tìm đến gây phiền toái, song chẳng qua cũng đành phải quay lại. Bởi tất cả đều bị bọn Nghịch Ương đánh cho tơi bời khiến danh tiếng song long sơn mạch ngày càng lớn, làm cho nơi đây trở thành cấm địa của tầng Không Gian thứ tám. Dần dần không còn kẻ nào muốn vì người đã chết mà đi tìm phiền toái ở nơi này.
Vũ Hoàng cũng không phải kẻ ngốc. Đối với thực lực của Tông Quân hắn cũng có biết qua, có thể giết chết bảy huynh đệ Tông Quân thì nếu không phải có thực lực cực kì cường hãn thì cũng phải có được thế lực rất lớn phía sau.
Nơi này là Vô Danh Không Gian, không như Tiên Ma Yêu giới, trong tầng Không Gian thứ tám này đều có thực lực thiên thần. Bởi thế cho dù có mạnh đến đâu đi nữa cũng không đến nỗi có khoảng cách quá xa. Theo Vũ Hoàng suy đoán phân tích thì đối phương có lẽ là dựa vào nhân số ưu thế mà giành chiến thắng.
Vì vậy, Vũ Hoàng liền uốn ba tấc lưỡi, kích động những kẻ có quan hệ tốt với Tông Quân trước kia, cùng các thiên thần có địch ý hay thù hận với người của song long sơn mạch đã giết chết Tông Quân, muốn vì Tông Quân báo thù. Đối với những người vốn không có cừu hận gì, thì chỉ vì mến phục tính tình đối nhân xử thế của Tông Quân, đã không chịu được sự khiêu khích gây chia rẽ của Vũ Hoàng đồng ý trợ lực.
Chẳng bao lâu, Vũ Hoàng cầm đầu được khoảng bốn năm mươi thiên thần, đùng đùng sát khí kéo tới song long sơn mạch.
Nói về năng lực của Vũ Hoàng thì cũng tính là không tệ, vậy mà với thân phận là thiên thần của Đệ Nhị Thần giới, kích động được bấy nhiêu người của Đệ Nhất Thần giới như vậy, mà trong đó có không ít là Thượng bộ thiên thần. Vũ Hoàng lại còn có biện pháp để những kẻ này tạm thời tuân theo, con người hắn sử dụng miệng lưỡi quả là cực giỏi.
“Hy nhi, ngươi vừa mới phi thăng lên hãy nhìn coi vở kịch hay, không ngờ người của Đệ Nhất Thần giới lại ngu ngốc như vậy”. Vũ Hoàng khẽ ôm Huyền Hy, truyền âm nói.
Huyền Hy mỉm cười tựa vào lồng ngực Vũ Hoàng, ánh mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, chớp chớp mắt, dùng hành động thay lời nói.
“Đợi đến lúc đó nếu như thực lực của đối phương cường đại, ngươi nhất định phải là người trước tiên trốn đi, ta cũng bất đắc dĩ không muốn bọn người Đệ Nhất Thần giới nói ra nói vào, sau này tìm chúng ta làm phiền, ta chỉ có thể đợi lúc đối phương tiêu diệt toàn bộ người của Đệ Nhất Thần Giới mới có thể tìm biện pháp thoát thân”. Vũ Hoàng nhẹ giọng truyền âm nói.
“Không! Ta muốn ở cùng một chỗ với Vũ ca”. Trải qua một lần sinh tử ly biệt, Huyền Hy cũng không thể chấp nhận đả kích một lần nữa như vậy.
“Hy nhi, ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp chạy thoát. Nếu nàng ở đây ngược lại e là cả hai chúng ta cũng khó có biện pháp rời đi”. Vũ Hoàng cười cười nói.
“Biết là vậy nhưng….”. Huyền Hy định nói thêm nhưng rồi lại thôi. Nàng từng cầm đầu thế lực lớn nên cũng biết lời Vũ Hoàng thực rất đúng.
“Không sao đâu, cứ dựa theo những gì ta dặn mà làm. Đến lúc ấy, dù phát sinh tình huống nào thì ngươi cứ trốn trước đi. Vì ngươi chỉ có thực lực Hạ bộ Thiên Thần vừa mới phi thăng nên bọn họ sẽ không thể trách cứ gì được”. Vũ Hoàng than nhẹ: “Ài! Ta cũng suy nghĩ quá nhiều rồi. Thực lực và thế lực của đối phương cũng không thể là đối thủ của mấy chục Thiên Thần được. Chờ chúng ta báo thù cho Tông Quân xong, lúc đó ta mới có thế giương danh được.”
Trong mắt Vũ Hoàng lại lóe lên khát vọng với quyền lực. Chỉ có trải qua làm người cấp cao một thời gian dài mới có thể nhận biết cái giá trị này, so với thân phận Đệ Nhị thần giới bị người Đệ Nhất thần giới áp chế gắt gao nhiều năm. Vũ Hoàng đối với quyền lực luôn mong mỏi đạt tới tầm cao mới.
“Ha ha! Ta đang không biết ai tới thăm, ra là lão bằng hữu. Lão bằng hữu ở xa vậy mà còn tới thăm, không kịp thời ra nghênh đón, thất kính, thất kính”. Âm thanh cực kì ngang tàng truyền tới trước đội ngũ Thiên Thần, làm cho chúng Thiên Thần cùng dừng chân lại.
“Âm thanh này…” Vũ Hoàng và Huyền Hy cùng thất thần, vì giọng nói này đã từng khắc sâu vào tâm trí.
Năm xưa, Nghịch Ương không chỉ một lần dùng giọng nói ngang tàng này trước mặt hai vị quyền giả tự cao tự đại này, đối với sự phẫn nộ của Nghịch Ương, đã tạo ấn tượng rất sâu trong lòng họ. Dù có hóa thành tro cũng có thể nhận ra lai lịch.
“Đúng là Nghịch Ương!” Vũ Hoàng nhất thời không khống chế được bản thân phải đứng bật dậy kêu lớn.
Hắn cũng không ngờ kẻ địch năm đó giờ lại cũng đang ở Vô Danh không gian. Thậm chí còn rất có khả năng chính là một trong số người đã giết chết bảy huynh đệ Tông Quân.
“Nghịch Ương!” Huyền Hy cũng thất thanh kêu.
Cũng khó trách, Vô Danh Không gian mỗi tầng đều rộng lớn vô hạn. Vũ Hoàng tuy cũng ở tầng thứ bảy nhưng lại cách Nghịch Ương hơn ức vạn dặm. Chưa từng nghe nói tới uy danh của Nghịch Ương tại tầng Không Gian thứ Bảy, cho dù là nghe cũng chỉ là nghe nói rằng ở tầng thứ Bảy, Đệ Nhị Thần giới thống nhất lại cùng Đệ Nhất Thần giới đối kháng dưới sự lãnh đạo của Hồng Quân. Dù sao, trải qua ức vạn dặm lan truyền, vô số lời truyền miệng thì lời đồn đãi ấy cũng ít nhiều bị bóp méo thành tin vịt.
Vũ Hoàng gần đây nghe nói Đệ Nhị Thần Giới có vài vị cực kì cường đại dẫn dắt. Đem người của Đệ Nhất Thần giới tiêu diệt sạch sẽ chiếm lấy thành trì cùng quyền lợi.
Lời đồn chỉ là nhảm nhí đối với kẻ trí giả. Vũ Hoàng tự nhận mình là trí giả nên không coi lời đồn kia vào đâu. Dù nằm mơ cũng không nghĩ tới việc vượt ức vạn dặm để đầu quân. Với hành động ấy, Vũ Hoàng nhận xét là: Ngu xuẩn.
“Nghịch Ương là ai?” Trong đám Thiên Thần đưa ra không ít nghi vấn, thanh âm rõ ràng là từ Hội Long sơn mạch truyền đến. Bọn họ không nghĩ tới mình bị lôi kéo xúi giục đến đây báo thù cho Tông Quân chính là Phong vũ, vậy mà lại cùng đối phương quen biết nhau? Giữa bọn họ rốt cục có quan hệ gì? Theo lời nói của Nghịch Ương vừa rồi quả thật đáng nghi.
Không đợi Vũ Hoàng giải thích. Âm thanh ngang tàng kia lại vang lên:
“Phong Vũ, chúng ta cũng đã mấy ngàn năm không gặp rồi, chỉ nghĩ tới lão bà của mình thôi, ngay cả lão bằng hữu này cũng quên mất tiêu? Nếu không phải ngươi đã đặc biệt mang lễ vật tới thăm ta thì ta đã muốn xẻo tai ngươi rồi!” Nghe ngữ khí này, ai cũng tin tưởng rằng không có tình huynh đệ thật sự thì không thể nói được như vậy.
Nghịch Ương vừa dứt lời liền tức tốc phi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt tươi cười:
“Lão bằng hữu! Thật đã lâu không gặp!”