Số lần đọc/download: 8934 / 243
Cập nhật: 2014-11-23 05:12:22 +0700
Chương 205: Khát Máu Cuồng Hóa Cơn Lốc Đùi Phải.
Đ
ường Tam cười khổ nói: "Loại sinh vật Lang Nhân này lần đầu tiên ta thấy, thật sự rất khó nói, nhưng bất luận nói như thế nào, khối hồn cốt này hiện tại là của chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, ba gã Lang Nhân màu xanh này thực lực vốn không sai biệt lắm. Chính là bởi vì hắn có thêm khối hồn cốt này mới có thể hoàn toàn áp đảo hai con Lang Nhân màu xanh trên. Mộc Bạch, khối hồn cốt này hẳn là thuộc về ngươi. Trong thất quái chúng ta chỉ có ngươi không có hồn cốt.
Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút "Nhưng còn có Tiểu Vũ".
Đường Tam ánh mắt ảm đạm: "Tiểu Vũ hiện tại không cần hồn cốt. Lão đại, ngươi cũng đừng khách khí, ngươi là đại ca của chúng ta, vẫn đều là chiếu cố chúng ta, hiện tại các huynh đệ đều có hồn cốt, ngươi cũng có thể lấy một khối thuộc về mình. Tiến thêm một bước tăng lên thực lực của mình, Hải Thần đảo hành trình lần này của chúng ta cũng có thể an toàn một ít. Nếu như ta đoán không sai. Khối hồn cốt này có thể có hai loại kỹ năng. Có lẽ là hư hóa kỹ năng kỹ năng mà Lang Nhân màu xanh kia có thể làm suy yếu vật lý công kích trên phạm vi lớn, có lẽ vừa mới rồi lúc cuối cùng hắn thi triển khát máu kỹ năng. Nhưng bất luận là cái nào đối với ngươi mà nói đều là hết sức hữu dụng. Hơn nữa khối hồn cốt này tất nhiên có thể gia tăng tốc độ của ngươi trên phạm vi lớn, cùng với thuộc tính toàn thân tương đối hữu dụng".
Đái Mộc Bạch tiếp nhận hồn cốt màu xanh, hắn cũng không phải kiểu người quá để ý trực tiếp đem khối hồn cốt kia hóa thành hình thái năng lượng ấn vào bên trong đùi phải của mình, khoanh chân ngồi xuống, hấp thu hiệu quả của hồn cốt.
Ước chừng một canh giờ, Đái Mộc Bạch mới từ trong trạng thái tu luyện khôi phục lại. Lúc này, trên người Mã Hồng Tuấn ngoại trừ vết thương trên cánh tay trái còn lại đều đã khôi phục. Đường Tam mặc dù suy yếu nhưng bước đi vẫn không có vấn đề.
"Lão đại, thế nào?" Mã Hồng Tuấn có chút tò mò hỏi.
Thần sắc trên mặt Đái Mộc Bạch rõ ràng chuyển biến tốt đẹp. Lúc trước bởi vì đám thôn dân tử vong tâm tình của hắn thật sự uất ức vô cùng. Mặc dù Đường Tam khuyên hắn vài câu, nhưng tại trong lòng hắn không cách nào tiêu tan, nhưng lúc này sau khi hấp thu khối hồn cốt này xong tâm tình của hắn rõ ràng sáng sủa hơn rất nhiều. Dù việc tử vong của đám thôn dân vẫn còn trong lòng nhưng ít ra ngoài mặt cũng tốt hơn chút.
"Tiểu Tam đoán khối hồn cốt này cung cấp cho ta năng lực là khát máu thật sự đúng, đây là một năng lực rất kinh khủng. Khối hồn cốt này có tên là "khát máu cuồng hóa cơn lốc đùi phải". Trên người cảm giác phảng phất nhẹ nhàng hơn rất nhiều, kỹ năng khát máu cuồng hóa của hồn cốt có thể khiến thân thể của ta trong nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng hóa, công kích và phòng ngự đều tăng thêm trăm phần trăm, tốc độ tăng lên trăm phần trăm nhưng không biết khi sử dụng kỹ năng này còn có thể bảo trì thanh tỉnh hay không".
Đường Tam suy nghĩ một chút nói: "Tạm thời không nên sử dụng kỹ năng hồn cốt này, vạn nhất sau khi ngươi sử dụng kỹ năng thần chí không rõ, rất có thể gặp phải phản hiệu quả. Chờ chúng ta có cơ hội lấy được một khối đầu hồn cốt, sau khi trang bị cho ngươi đầu hồn cốt thì tinh thần lực tăng lên hẳn là có thể khống chế khát máu cuồng hóa của mình".
Tại phương diện võ hồn này, Đường Tam là đệ tử của Đại Sư nên chắc chắn có kinh nghiệm nhất trong nhóm, Đái Mộc Bạch gật đầu, ánh mắt chuyển hướng thi thể chung quang, nói: "Chúng ta đem thi thể tụ tập lại một chỗ, cũng nên trở về rồi, nếu không bọn họ chờ đợi phải nóng lòng".
Đem thi thể của Lang Nhân và thôn dân phân biệt tụ tập cùng một chỗ, Đường Tam đứng trước thi thể đám thôn dân, khe khẽ thở dài: "Xin lỗi, không thể cứu được các ngươi, nhưng chúng ta đã thay các ngươi báo thù. Các ngươi cũng có thể nhắm mắt". Ba ngươi không nói gì nhưng đồng dạng hướng về đám thôn dân chết thảm bái ba cái.
Khi bọn hắn rời đi, Phượng Hoàng hỏa diễm phóng ra thiêu đốt, dưới sự khống chế tận lực của Mã Hồng Tuấn chỉ là bùng lên tại địa phương bọn họ đem thi thể chất đống cùng một chỗ. Theo việc rời xa địa phương máu tanh đó tâm tình của bọn họ cũng dần dần tốt lên. Mặc dù không cứu được thôn dân, nhưng bọn họ chém giết Lang Nhân này tương đương với việc đã cứu được rất nhiều dân thường khác.
Dưới tinh thần lực của Đường Tam chỉ dẫn, rất nhanh ba người về tới chỗ đồng bọn chờ đợi.
Đường Tam tay phải vừa nhấc, thu hồi Hải Hãn Càn Khôn Tráo, mọi người chờ đợi đã sớm lo lắng, mắt thấy ba người toàn thân đầy máu, không khỏi đều giật mình. Chu Trúc Thanh càng là trước tiên nhào tới trước người Đái Mộc Bạch, nàng không mở miệng, nhưng sự khẩn trương trong mắt là không thể che dấu được.
Đái Mộc Bạch xoa xoa đầu Chu Trúc Thanh: "Yên tâm đi, ta không có việc gì, máu trên người chúng ta đều là máu của địch nhân. Chỉ có mập mạp bị thương, lần này vận khí tốt có thể thu được một khối hồn cốt". Lập tức hắn đem quá trình của chuyến này nói đơn giản một lượt. Khi mọi người nghe nói đến Lang Nhân tàn nhẫn như thế, một đám đều không khỏi lộ vẻ oán giận. Bạch Trầm Hương lại càng liên tục gật đầu vì chính nàng đã tận mắt thấy thảm cảnh của thôn dân.
Tiểu Vũ đã trốn phía sau Trữ Vinh Vinh, ánh mắt mặc dù trống rỗng, nhưng vẻ mặt lại biến thành hoảng sợ.
Đường Tam nhất thời nhớ tới lần trước sau khi mình giết người bộ dáng Tiểu Vũ không muốn đến gần mình. Thầm than một tiếng, nói: "Tiểu Áo, ngươi mang một ít nước đến đây, chúng ta trước cần tẩy rửa thân thể".
Ba người ở trong rừng bên đường dùng hơn mười túi nước mới rửa sạch máu khô trên người. Thay quần áo mới, lúc này mới trở lại chỗ mọi người. sắc mặt Mã Hồng Tuấn có chút tái nhợt, di chứng sau khi mất máu quá nhiều lúc này đã hiển hiện ra. Cho dù có khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp, máu mất cũng cần thời gian dài để khôi phục.
Bạch Trầm Hương mắt thấy mập mạp ngay cả bước đi đều có chút không ổn, vội vã đi lên dìu đỡ hắn. Cánh tay trái của mập mạp đều buông thõng xuống lặng lẽ lên xe ngựa.
Sau khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch lên xe ngựa. Đường Tam đem tình huống của Tiểu Vũ nói một chút, tạm thời thay đổi vị trí một chút, cho Tiểu Vũ ở bên trong xe ngựa ngồi cùng Trữ Vinh Vinh, hắn thì cùng Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ngồi ở bên ngoài. Cho dù như thế Đường Tam thỉnh thoảng vẫn thấy bộ dáng thân thể run sợ của Tiểu Vũ. Hiển nhiên là bị sát khí phát ra trên người bọn họ ảnh hưởng.
Nếu như chỉ có một mình Đường Tam, hắn khẳng định sẽ ở dưới xe ngựa đi theo, nhưng mập mạp thương thế không nhẹ, hắn như thế nào có thể vì người yêu mà yêu cầu các huynh đệ của mình xuống xe đi bộ chứ?
Trong lòng vừa động, Đường Tam đã nghĩ tới biện pháp, lam quang lưu động, Hải Hãn Càn Khôn lần nữa xuất hiện, trong quang mang lóe ra đem Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp ba người bao phủ ở bên trong. Ba người trong xe ngựa nhất thời biến mất. Có Hải Hãn Càn Khôn Tráo tự nhiên có thể dễ dàng đem hơi thở ngăn cách lẫn nhau.
Quả nhiên, Tiểu Vũ ở trong Hải Hãn Càn Khôn Tráo bình tĩnh rất nhiều, dần dần ổn định, tựa vào bên người Trữ Vinh Vinh ngủ thiếp đi.
Bạch Trầm Hương cẩn thận kéo ống tay áo của mập mạp, không khỏi hấp một ngụm lương khí, muốn kinh hô, nhưng là vẫn nhịn xuống. Nhưng sợ hãi trong mắt không che dấu được, vành mắt đỏ lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Trên cánh tay trái của Mã Hồng Tuấn có một vết thương dài đến năm tấc, miệng vết thương mở to đã lộ ra xương bên trong. Đây vẫn là Đường Tam trên đường về đã phong bế mạch máu của hắn, nếu không vết thương lớn như vậy đã sớm làm cho hắn chảy máu tới chết rồi.
Bạch Trầm Hương vừa định băng bó thay hắn lại bị Đường Tam ngăn lại: "Không thể băng bó trực tiếp như vậy, vết thương rất lớn, rất khó khép lại, nhất định cần phải khâu vết thương lại mới được. Hương hương, thân thể ta hiện tại suy yếu, tay không ổn, ngươi làm được hay không?"
Bach Trầm Hương liếc mắt nhìn Đường Tam một cái. Kiên định gật đầu: "Ta làm".
Đường Tam vui mừng cười cười, theo thời gian tiếp xúc càng ngày càng dài, ưu điểm của Bạch Trầm Hương cũng dần dần hiển hiện ra. Mặc dù nàng ít nhiều có chút kiêu căng, nhưng tâm tính lại phi thường thiện lương. Sau khi nàng biết Sử Lai Khắc Thất Quái, trừ Mã Hồng Tuấn ra nàng đối với những người khác đều mang theo vài phần cảm giác tôn kính. Lúc này, nàng cũng biểu hiện ra dũng khí của mình.
Tiếp nhận cây trâm Đường Tam đưa cho, Bạch Trầm Hương hít sâu khẩu khí đem cánh tay trái của Mã Hồng Tuấn ôm vào ngực mình. Hướng Đái Mộc Bạch ở đối diện nói: "Đái đại ca, huynh có thể giúp muội giữ hắn lại không, muội sợ khi đau hắn sẽ lộn xộn".
Đái Mộc Bạch gật đầu. Nâng lên một tay đặt trên vai Mã Hồng Tuấn.
Bạch Trầm Hương nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, khi nàng mở mắt lần nữa, quang mang trong mắt đã thay đổi đặc thành biệt kiên định. Xuyên châm dẫn tuyến, đem cánh tay trái của Mã Hồng Tuấn kẹp dưới nách mình, hai đầu gối khép lại kẹp lấy bàn tay phình to kia của hắn, đem đầu cánh tay phải cố định lại. Đường Tam hướng Đái Mộc Bạch gật đầu. hồn lực của Đái Mộc Bạch phóng thích, ổn định thân thể của mập mạp.
Bạch Trầm Hương hít sâu lần nữa, tay trái nắm vết thương trên tay trái của mập mạp, cương châm trong tay phải mang theo sợi chỉ bắt đầu khâu lại.
Châm đầu tiên hạ xuống, thân thể của mập mạp liền kịch liệt run rẩy một chút. Lúc này hắn bởi vì mất máu quá nhiều đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng bản năng vẫn còn, thân thể run rẩy đến kịch liệt.
Dưới lực lượng của Đái Mộc Bạch, thân thể của hắn tự nhiên là không cách nào nhúc nhích, Nhưng cũng không phải là tất cả các phương của Mã Hồng Tuấn đều bị Đái Mộc Bạch khống chế. Cánh tay trái đang bị thương kia của hắn đang bị Bạch Trầm hương áp chế, lực lượng của Bạch Trầm Hương so với Đái Mộc Bạch tự nhiên kém xa.
Cũng không thể so sánh với Mã Hồng Tuấn, kể cả việc cánh tay trái kia bị thương nhưng trong đau đớn vẫn không nhịn được muốn động.
Bạch Trầm Hương cắn chặt răng, hai đầu gối kẹp chặt lấy bàn tay của mập mạp, dưới nách cũng gắt gao chế trụ đầu cánh tay của hắn. Cương châm trong tay vận chuyển, nhanh chóng khâu lại vết thương trên cánh tay hắn. Tay nàng ổn định thần kỳ, khoảng cách mỗi châm cơ hồ đều như nhau, nhanh chóng khâu lại miệng vết thương, đem cơ nhục bị Lang Nhân mở ra một lần nữa liền cùng một chỗ.
Một tiếng phốc nhỏ vang lên, một làn khói xanh từ vị trí đầu gối của Bạch Trầm Hương bay lên. Mặc dù Mã Hồng Tuấn lúc này đang trong trạng thái nửa hôn mê, nhưng đau nhức dĩ nhiên kích thích hắn trong tiềm thức phóng xuất một chút hỏa kình.
Đường Tam thất kinh, mặc dù thân thể lúc này suy yếu, nhưng tinh thần lực vẫn còn. Vội vàng quát khẽ một tiếng: "mập mạp, thu lực". Thanh âm dưới sự truyền đạo của tinh thần lực truyền vào tai Mã Hồng Tuấn, tinh thần lực chấn động kích thích cơ trí của hắn, rùng mình một cái, lửa nóng trên tay lúc này mới biến mất.
Khiến mọi người bội phục chính là Bạch Trầm hương mặc dù đôi mi thanh tú nhíu chặt, đại lượng mồ hôi theo gương mặt chảy xuôi xuống, nhưng châm trên tay nàng lại thủy chung chưa từng dừng lại, tay nắm châm cũng rất ổn định, như trước gắt gao áp chế cánh tay của mập mạp. Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới đầu gối của mình bị cánh tay mập mạp đè lên.
Bất luận là Đái mộc Bạch, Đường Tam, Chu Trúc Thanh, hay là Trữ Vinh Vinh và Áo tư Tạp vẫn bị Đường Tam dùng Hải Hãn Càn Khôn Tráo bao phủ ở bên trong. Lúc này ánh mắt nhìn Bạch Trầm Hương đều rất khâm phục.
Khi Đường Tam cho Bạch Trầm Hương gia nhập hành động lần này, mọi người kỳ thật đều hiểu được, đây là vì muốn cho mập mạp một cơ hội, cho nên đều không đưa ra dị nghị. Nhưng trên thực tế, Sử Lai Khắc Thất Quái biết nhau đã bao nhiêu năm? Đột nhiên một người xa lạ gia nhập, mặc dù mọi người biểu hiện ra cũng không bài xích nàng, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói đồng ý.
Nhưng ngay lúc này, mắt thấy bộ dáng của Bạch Trầm Hương vì Mã Hồng Tuấn khâu lại vết thương, trong mắt mọi người đều có thêm chút gì đó.
Kiên định, nhẫn nại, vì đồng bọn thừa nhận thống khổ, Bạch Trầm Hương dùng chính hành động để được Sử Lai Khắc Thất Quái chấp nhận. Đái Mộc Bạch biểu hiện là rõ ràng nhất, tà mâu rõ ràng hiện ra quang mang tán dương.
Trong mắt Đường Tam không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, hắn không phải không có khả năng giúp đỡ Bạch Trầm Hương khống chế được Mã Hồng Tuấn, nhưng hắn lại không làm như vậy, là linh hồn của đoàn đội, hắn không phải chỉ là để dẫn dắt đồng đội trong chiến đấu.
Rốt cuộc, Bạch Trầm Hương hoàn thành quá trình khâu lại, vết thương thật lớn trên cánh tay trái của Mã Hồng Tuấn hoàn toàn được khâu lại. Bằng vào tố chất thân thể của hồn sư, hắn chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là tự nhiên có thể khôi phục bình thường.
Bạch Trầm Hương thở dài một hơi, lúc này mới buông hai đầu gối đang kẹp lấy Mã Hồng Tuấn ra, bên trong hai đầu gối của nàng lúc này đều đã xuất hiện một mảng cháy đen, ống quần càng phá ra hai lỗ thủng. Nhưng trên mặt nàng lại toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, thở dài một hơi, dưới sự trợ giúp của Đái Mộc Bạch dìu mập mạp đã hoàn toàn nhủ say vào trong xe ngựa. Lúc này nàng mới cảm giác được thân thể của mình có chút mệt mỏi, tứ chi không thể khống chế run nhe nhẹ.
Đường Tam lẳng lặng móc ra hai cái bình nhỏ từ trong túi Như ý bách bảo đưa cho Bạch Trầm Hương: "Màu trắng bôi trên vết thương của hắn, màu đỏ bôi trên đầu gối của mình là giải được hỏa độc, sau đó đem còn thừa trong lọ màu trắng bôi ở bên ngoài có công hiệu sinh cơ".
Bạch Trầm Hương đem châm cầm trong tay trả lại Đường Tam, tiếp nhận bình dược, nàng trước tiên bôi thuốc cho Mã Hồng Tuấn, từ dưới váy xé tiếp một đoạn vải quấn trên cánh tay hắn lúc này mới xử lý vết thương trên đầu gối mình.
Đái Mộc Bạch nhìn về phía Đường Tam, chỉ chỉ Bạch Trầm Hương, sau đó giơ ngón tay cái của mình. Đường Tam mỉm cười, xem như đáp lại.
Xe ngựa tiếp tục đi tới phí trước, mập mạp ngủ một mạch hơn nửa ngày thẳng đến màn đêm phủ xuống khi mọi người tìm được địa phương nghỉ ngơi mới tỉnh lại. Lại ăn mấy căn khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp, trạng thái thân thể mới xem như khôi phục phần lớn.
"Di, Hương Hương, ngươi sao lại bước đi như vậy quái?" Mã Hồng Tuấn nghi hoặc nhìn Bạch Trầm Hương đang thêm củi vào đống lửa, lúc này nàng đã thay một trường quần khác.
Sử Lai Khắc Thất Quái những người khác mặt đều mỉm cười, ai cũng không có thay mập mạp giải thích ý tứ nghi hoặc.
Bạch Trầm Hương sửng sốt một chút, khẽ cười trên mặt thoáng hiện nét đỏ ửng, dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa càng thêm diễm lệ, cúi đầu, nhẹ nhàng phẩy tay nhưng không có giải thích.
Mã Hồng Tuấn nhất thời phát hiện không khí có chút không đúng, không nhịn được hướng Đái Mộc Bạch không xa nói: "Đái lão đại, ngươi can gì hướng ta cười ta như vậy. Hương Hương này đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Đái Mộc Bạch hừ một tiếng, hung tợn nói: "Mập mạp chết tiệt. Thật không biết số cứt chó như ngươi lại gặp được bảo vật. Nếu sau này ngươi dám khi dễ Hương Hương đừng trách ta không khách khí". Vừa nói hắn vừa dứ dứ nắm tay to đùng của mình.
Mặt của Bạch Trầm Hương nhất thời càng đỏ, thấp giọng nói: "Ta, ta cùng hắn kỳ thật không có gì".
Đái Mộc Bạch hiểu ý cười: "Đúng vậy! Ngươi cùng hắn không có gì. Ta chưa nói các ngươi có cái gì mà!"
"Ta ..." Bạch Trầm Hương xấu hổ. Chính khi không biết nên nói cái gì một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng. Chu Trúc Thanh không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng: "Hương Hương đừng để ý đến bọn hắn. Bọn nam nhân họ ngoại trừ Tam ca ra sẽ không có một người tốt".
Áo Tư Tạp một bên cười khổ nói: "Trúc Thanh, ngươi đây rõ ràng là muốn công kích chúng ta mà! Đái lão đại của nhà ngươi không phải thứ tốt. Ta đây thừa nhận. Mập mạp tên nhãi này cũng không có gì đặc biệt, nhưng ngươi không thể công kích ta a! Ta rất thuần khiết, thuần khiết giống như một bông hoa trắng muốt vậy".
Chu Trúc Thanh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thuần khiết? Ngươi lớn tiếng niệm hồn chú đệ nhất hồn kĩ của ngươi cho Hương Hương nghe một chút".
"Ách ..." Áo Tư Tạp hiện tại lúc sử dụng hồn kĩ, thanh âm niệm hồn chú đều rất nhỏ, sẽ không cho người bên cạnh nghe được. Bị Chu Trúc Thanh nói nhất thời không nói nên lời.
Bạch Trầm Hương ngẩng đầu nhìn U Minh Linh Miêu bên cạnh so với chính mình còn muốn xinh đẹp hơn, trong lòng không biết từ khi nào có chút ấm áp. Nàng lần đầu tiên phát hiện, mình bắt đầu dung nhập vào Sử Lai Khắc Thất Quái. Mặc dù nàng như trước không muốn thừa nhận mình cùng mập mạp có cái gì, nhưng loại cảm giác dung nhập trong Sử Lai Khắc Thất Quái khiến nàng rất thoải mái, cũng rất thỏa mãn.
Trời đã tối, tất cả mọi người ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa. Đường Tam dùng Hãi Hải Kiền Khôn Tráo đem mọi người bao phủ ở bên trong, cũng không cần phải có người canh gác đêm.
Huyền thiên công trong cơ thể vận chuyển nhu hòa, tại bên trong kinh mạch thoải mái di chuyển. Muốn nhanh chóng từ trong trạng thái suy yếu khôi phục lại, thông qua tu luyện là biện pháp đơn giản nhất.
Bất quá, tu luyện trong mấy ngày này, Đường Tam phát hiện một vấn đề, Từ sau khi có được Hãn Hải Càn Khôn Tráo hắn thường xuyên cảm giác được thân thể của mình tựa hồ xuất hiện một ít biến hóa.
Biến hóa này chủ yếu thể hiện trên bốn khối hồn cốt mình có được, bình thường cảm giác còn không sâu, nhưng mỗi khi hắn vận chuyển hồn lực, nhất là khi sử dụng hồn kỹ loại cảm giác này sẽ đặc biệt rõ ràng.
Bốn khối hồn cốt nóng lên, cực nóng. hơn nữa trong mơ hồ Đường Tam phát hiện chúng phát sinh một ít biến hóa. Hắn cũng thử sử dụng các loại kỹ năng của hồn cốt, nhưng lại chưa phát hiện hồn cốt có xuất hiện cái gì đặc biệt. Hồn kĩ vẫn bộ dáng như trước kia, không có tăng cường, cũng không có suy yếu, hơn nữa hắn nhận thấy loại cảm giác này có thể an ủi khiến mình cảm thấy thoải mái, cũng không có bất kỳ thống khổ nào.
Lúc này, sau khi tiến vào trạng thái tu luyện cảm giác như được an ủi kia lại lần nữa xuất hiện. Hơn nữa, lúc này đây không biết có hay không bởi vì nguyên nhân thân thể hắn suy yếu, nhiệt độ của bốn khối hồn cốt rõ ràng so với trước kia càng lớn hơn rất nhiều.
Đầu, cánh tay phải, đùi phải, Bát chu mâu phía sau lưng đồng thời biến thành nóng bỏng, toàn thân cũng tựa hồ đều bắt đầu biến thành nóng rực. Nhưng kỳ lạ chính là hồn lực huyền thiên công trong cơ thể Đường Tam lại chưa bị loại cảm giác nóng bỏng này ảnh hưởng, vẫn như trước dựa theo lộ tuyến tu luyện bảo trì vận tốc di chuyển vốn có.
Hãn Hải Càn Khôn Tráo lẳng lặng bao phủ mọi người, đáng tiếc lúc này Đường Tam lại không nhìn thấy tại nơi bọn hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái ẩn thân, bên ngoài tam giác quang tráo, một hư ảnh màu lam thản nhiên đang ở sau lưng hắn lặng yên hiện lên.
Hư ảnh màu lam này xuất hiện phía ngoài của Hãn Hải Càn Khôn Tráo, giống như yên vân màu lam bình thường, mơ hồ không rõ. Nhan sắc rất nhạt, cũng không có chút náo ánh sáng lộng lẫy, ở trong màn đêm tĩnh mịch này nếu như không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện sự tồn tại của nó.
Nhưng nếu như xuyên qua bóng dáng màu lam này, không bị hiệu quả ẩn hình của Hãn Hải Càn Khôn Tráo quấy nhiễu là có thể phát hiện đầu, cánh tay phải, đùi phải, phía sau lưng của Đường Tam đều mơ hồ lóe lên màu lam nhạt tương tự vậy.
Cảm giác nóng bỏng vẫn giằng co hồi lâu mới dần dần tiêu tán. Khi cảm giác an ủi nọ biến mất Đường Tam chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái không nói nên lời, cảm giác bản thân suy yếu đã giảm bớt rất nhiều, huyền thiên công cũng vận hành càng thông suốt, trong mơ hồ, hắn cảm nhận được hồn lực của mình lại có khuynh hướng tiến thêm một bước, đang từ đỉnh điểm của sáu mươi sáu cấp tăng lên.
Chậm rãi mở hai mắt, sắc trời đã biến thành màu lam đậm, ánh bình minh cũng muốn tới rồi. Ánh mắt Đường Tam lưu chuyển chứng kiến mọi người ở bên vẫn đang đắm chìm trong tu luyện, Tiểu Vũ cũng gối lên đùi Trữ Vinh Vinh ngủ ngon lành.
Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Đường Tam theo tiềm thức hướng quang tráo màu lam nhạt kia nhìn qua. Hắn có thể khẳng định, biến hóa trên người mình chính là bởi vì Hãn Hải Càn Khôn Tráo mà đến, nhưng hắn theo Đại Sư học tập võ hồn tri thức nhiều năm như vậy lại không cách nào tìm được nguồn gốc của vấn đề.
Hồn cốt nóng lên, đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Đường Tam không biết, ít nhất trước mắt vẫn chưa nhìn ra, nhưng hắn rất rõ ràng Hãn Hải Càn Khôn Tráo này xem như dính trên người mình, từ ngày đó sau khi rót hồn lực vào thứ này mặc dù hắn có thể sử dụng. Nhưng sau khi sử dụng xong sẽ tự động đưa về trong thân thể hắn, muốn phục hồi lại trạng thái chia lìa như trước thì không thể nào làm được. Nó giống như đã cùng linh hồn và thân thể của mình hòa hợp thành một thể, trở thành một bộ phận của thân thể mình.
Hơn nữa, Hãn Hải Càn Khôn Tráo này kết hợp cùng Đường Tam so với hồn cốt còn muốn triệt để hơn, hồn cốt vẫn chỉ là kết hợp trên thân thể. Mà đồ vật này chẳng những là thân thể mà còn kết hợp cả với linh hồn của Đường Tam nữa. Đường Tam mỗi khi nghĩ đến việc này thường xuyên gặp phải một loại ý nghĩ quái dị, tựa hồ Hãn Hải Càn Khôn Tráo này là ký sinh trên người mình.
Sắc trời dần dần sáng, Đường Tam theo thói quen luyện qua tử cực ma đồng sau đó đánh thức mọi người. Qua bữa sáng lần nữa bước trên lữ trình.
Đường dài lữ hành vốn là rất cực khổ, nhưng đối với hồn sư mà nói sẽ không tính là cái gì. Khi xe ngựa đưa Sử Lai Khắc Thất Quái và Bạch Trầm Hương đến cực tây của Thiên Đấu đế quốc, thương thế của Mã Hồng Tuấn cũng đã hoàn toàn bình phục.
Đường Tam ở trên xe ngựa mở bản đồ ra, mọi người vây quanh hắn nhìn lên bản đồ, tay chỉ trên bản đồ Đường Tam nói: "Chúng ta lập tức sẽ tới nơi này, Hãn Hải thành, thành thị ven biển duy nhất ở biên giới phía tây của đế quốc. Như vậy mà nói, nếu chúng ta muốn đi Hải Thần đảo thì nhất định cần phải từ bến tàu của tòa thành thị này thuê một con thuyền, sau đó đi thuyền ra biển, ước chừng mười ngày mới có thể đến vị trí của Hải Thần đảo".
Trữ Vinh Vinh nói: "Như vậy nên cho Trữ Thiên ở trong Hãn Hải thành chờ chúng ta hay để cho hắn trở về?" Trữ Thiên là đệ tử trực hệ của Thất Bảo Lưu Ly tông phụ trách đánh xe.
Đường Tam nói: "Lần này chúng ta không biết phải ở lại Hải Thần đảo bao lâu hãy để hắn trở về đi thôi, đợi chuyện này xong chúng ta từ Hãn Hải thành thuê xe ngựa hoặc là tự đi trở về là được".
Hãn Hải thành. Đệ nhất đại thành ở biên giới của Thiên Đấu đế quốc, cũng là một tòa thành ven biển lớn nhất trên Đấu La đại lục, hải cảng thành thị.
Xây kề biển hoặc có thể nói là được xây dựng trên núi bên bờ biển, cho dù thủy triều lên xuống cũng không mảy may dao động tường thành. Còn chưa tiến vào thành thị, mọi người đã mơ hồ ngửi thấy một mùi vị nồng nhàn nhạt.
Lúc này bọn họ đã tới cửa thành, bởi vì lệ kiểm tra mới xuống xe ngựa.
Chu Trúc Thanh nhíu mày, nói: "Đây là mùi gì, sao lại có vẻ mằn mặn.
Binh lính canh giữ ở cửa thành có khi nào gặp qua mỹ nữ bậc này, hơn nữa một lúc những bốn người. Bất quá đám người Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Bình thường binh lính thủ vệ này cũng chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng. Một binh lính thiện ý nói: "Các vị là lần đầu tiên tới Hãn Hải thành sao, các vị ngửi thấy chính là mùi vị của biển rộng. Phía tây Hãn Hải thành chúng ta chính là biển rộng xinh đẹp. Gió biển thổi, tự nhiên sẽ có mùi vị truyền tới".
Mọi người chợt hiểu, lúc này lệ kiểm tra đã chấm dứt. Vật phẩm mọi người mang theo đều ở trong hồn đạo khí tự nhiên sẽ không bị tra ra cái gì. Cũng không lên xe ngựa nữa, trực tiếp đi bộ vào thành.
Xuyên qua tường thành tiến vào bên trong Hãn Hải thành. Mùi vị nồng nồng mằn mặn kia càng đậm hơn vài phần. Sử Lai Khắc thông qua quan sát phát hiện người của Hãn Hải thành cùng người trong đất liền có chút khác nhau. Người nơi này vóc người phổ biến thấp bé hơn một ít, hơn nữa da dẻ cũng đen hơn người trong đất liền.
Mà bọn họ sau khi tiến vào bên trong thành cũng bị người Hãn Hải thành chú ý, nguyên nhân chủ yếu tại trên người bốn cô gái, bọn họ thật sự quá đẹp.
Chu Trúc Thanh lạnh lùng u tĩnh vóc người nóng bỏng. Trữ Vinh Vinh cao quý ưu nhã trắng nõn như ngọc. Bạch Trầm Hương xinh đẹp động lòng người, thuần khiết như nước. Còn có Tiểu Vũ xinh đẹp nhất, thân thể mềm mại thon dài, hai mắt trống rỗng, đuôi tóc thật dài buông xuống trước người, nàng lẳng lặng tựa vào vai Đường Tam. Tùy ý để Đường Tam ôm bên hông đi, dung nhan tuyệt mỹ phối hợp vóc người hoàn mỹ, hơn nữa mất đi linh hồn gây cho người khác có cảm giác nàng ôn nhu mà yếu đuối.
Mỗi người một vẻ nhưng đều là thiếu nữ tuyệt sắc. Nếu như xuất hiện một người cũng có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, càng huống chi là bốn người cùng xuất hiện, nơi đi qua quay đầu lại xác suất cơ hồ là trăm phần trăm.
Đường Tam cười khổ nói: "Cứ như vậy làm sao đi được nữa, Trúc Thanh, Vinh Vinh, Hương Hương, các ngươi cùng Tiểu Vũ quay lên xe ngựa đi".
Trữ Vinh Vinh cười hì hì nói: "Để cho bọn họ nhìn là được, thế này có là gì?"
Đường Tam lắc đầu nói: "Mục đích chuyến này của chúng ta chính là Hải Thần đảo, không nên sinh chuyện, mặc dù nơi đây xa xôi nhưng hẳn là cũng có phân điện của Võ hồn điện tồn tại, chúng ta đi cần phải giữ bí mật nhất là đối với Võ hồn điện".
Sau khi tứ nữ lên xe, quả nhiên tốt hơn nhiều. Ngoại hình của Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp mặc dù trong nam nhân cũng nổi bật. Nhưng nam nhân khó có khả năng có lực hấp dẫn như nữ nhân, Cho nên người xung quanh chú ý đến bọn họ cũng ít đi rất nhiều.
Thương lượng đơn giản một chút, mọi người quyết định ở bên trong Hãn Hải thành hai ngày, một đường vất vả cũng cần tu chỉnh một chút, tiếp theo làm một số chuẩn bị trước khi ra biển.
Bọn họ ở khu phía tây bên trong thành tìm một lữ điếm bình thường nghỉ lại. Trữ Thiên vốn chuẩn bị trở về nhưng bị Đường Tam giữ lại một ngày, một đường vất vả cần phải nghỉ ngơi xả hơi.
Đái Mộc Bạch mãnh liệt yêu cầu cùng Chu Trúc Thanh một gian. Hiển nhiên, hắn đã sớm không nghĩ đến chuyện tốt. Chu Trúc Thanh mặc dù sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không phản đối. Áo Tư Tạp nhân cơ hội cũng muốn cùng Trữ Vinh Vinh một gian, lại bị Trữ Vinh Vinh đỏ mặt một cước đá ra. Lý do rất đơn giản, nàng muốn bồi Tiểu Vũ ngủ.
Lần này lại xuất hiện vấn đề, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh một gian, Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh một gian, Đường Tam và Áo Tư Tạp một gian đây không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề xuất hiện trên người Mã Hồng Tuấn và Bạch Trầm Hương, dựa theo an bài đã nói. Như vậy chính là hai người bọn họ ở một gian cuối cùng. Đừng nói Bạch Trầm Hương không đồng ý, chính là mập mạp cũng tỏ vẻ phản đối.
Trên đường lúc thương thế của hắn chuyển biến tốt đẹp cũng biết được người hôm đó khâu vết thương là ai, còn làm cho đầu gối của người ta bị thương. Đái Mộc Bạch cẩn thận miêu tả cho hắn tình cảnh khi đó. Bắt đầu từ ngày đó thái độ của Mã Hồng Tuấn đối với Bạch Trầm Hương đã xảy ra chuyển biến. Lúc ban đầu, hắn đối với Bạch Trầm Hương là mặt dày dây dưa, sau lại khi thương tâm khi lãnh đạm không bao lâu là nhiệt tình nhưng trong lòng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng sau khi biết quá trình Bạch Trầm Hương khâu lại vết thương mập mạp đã hoàn toàn thức tỉnh rồi. Hắn thề trước mặt Đái Mộc Bạch, nữ nhân như vậy nếu không thể cưới làm vợ, hắn sống tính là uổng phí. Bởi vậy, từ sau khi thương thế tốt hơn Mã Hồng Tuấn chẳng những khôi phục ân cần như trước kia. Hơn nữa trình độ mặt dày càng tiến thêm một bước, bất luận Bạch Trầm Hương nói hắn béo cũng tốt, sắc quỷ cũng tốt, hắn hoàn toàn coi như không nghe thấy, tựa như một con ruồi to mỗi ngày đều vây quanh bên người Bạch Trầm Hương. Hắn lúc này đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng muốn trong hành trình đi Hải Thần đảo đối phó lão bà này.
"Ai, ta là thanh niên tốt đẹp, quên đi, Hương Hương ta không có việc gì, nhẫn nại nhẫn nại đi, ta có thể chịu khổ để ở cùng một phòng với nàng".
Nếu như người không rõ chân tướng, nhìn bộ dáng bi thương cảm thán như vậy của Mã Hồng Tuấn nhất định sẽ tưởng hắn chịu ủy khuất lớn, nhưng Sử Lai Khắc Thất Quái mọi người ai chẳng biết hắn nói là ý gì?
Vẻ mặt của Bạch Trầm Hương cực kỳ đáng yêu, mắt to xinh đẹp trừng lên nhìn Mã Hồng Tuấn: "Ngươi, ngươi ..." bị hắn làm cho tức giận có chút nói không nên lời.
Áo Tư Tạp tự nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội này, lập tức đi tới bên người Bạch Trầm Hương nói: "Ta thay ngươi nói, thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai giống mập mạp không biết xấu hổ như vậy. Đúng không".
Bạch Trầm Hương lập tức gật đầu. Oán hận nói: "Không sai".
Mã Hồng Tuấn vẫn giả bộ như trước, vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta như thế nào không biết xấu hổ? Chẳng nhẽ ta không phải thanh niên tốt đẹp sao? Nói như thế nào cũng có hơn hai trăm cân thịt chứ, có ta bên ngươi, ngươi có nhiều cảm giác an toàn hơn hẳn đấy! Ngươi nghĩ lại xem, nếu thuê một người lợi hại giống ta làm bảo tiêu vậy tốn bao nhiêu tiền? Ta đây lại là miễn phí, yên tâm đi, nếu ngươi buổi tối làm phiền ta, ta cũng chịu, ai bảo chúng ta quan hệ tốt như vậy chứ, ngươi cứ an tâm can đảm đến làm phiền ta đi".
Nhìn vẻ mặt cười bỉ ổi của mập mạp, mọi người rốt cuộc nhịn không được nhất thời tiếng cười vang lên.
Bạch Trầm Hương tức giận nhìn mập mạp, trên mặt phẫn nộ biến mất, dưới sự kinh ngạc của mọi người vẫn một bộ dáng vui vẻ mỉm cười đi từng bước hướng Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn cũng bị dọa sợ, hắn yêu nhất bộ dáng xinh đẹp của Bạch Trầm Hương khi tức giận, nhưng vẻ mặt trước mắt hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn chưa khi nào thấy Bạch Trầm Hương cười như vậy với mình! Trong lúc nhất thời thật sự có chút tiếp thụ không nổi, theo tiềm thức lui về phía sau: "Ngươi, ngươi muốn gì?"
Bạch Trầm Hương mỉm cười càng thêm mỹ lệ "Ngươi lùi cái gì? Ta rất đáng sợ sao? Ngươi không phải muốn cùng ta ngủ sao? Như thế nào lại sợ?"
Mập mạp chớp chớp tiểu nhãn, vội vã ưỡn ngực: "Ai sợ, đi, Hương Hương, chúng ta trở về phòng đi".
Hoàn toàn ngoài dự tính của hắn chính là Bạch Trầm Hương lại dứt khoát gật đầu nói: "Được, đi!"
"A?" lần này đến lượt Sử Lai Khắc Thất Quái giật mình. Đừng nói bọn họ còn không nhìn ra Bạch Trầm Hương đối với mập mạp có tình yêu nam nữ, nếu tính thật có cũng sẽ không nhanh như vậy đã ...
Mã Hồng Tuấn nuốt xuống một miệng nước miếng. Mặc dù cùng Bạch Trầm Hương ngủ cùng một phòng đối với hắn có sức hấp dẫn tuyệt đối nhưng không biết tại sao, nhìn bộ dáng vẻ mặt tươi cười như vậy của Bạch Trầm Hương sống lưng hắn lại là một trận phát lạnh.
"Hương Hương, ngươi thật sự muốn ngủ cùng ta hả?" Mã Hồng Tuấn dò hỏi.
o O o