Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 205
T
ả Giai Âm nói: "Vậy chúng ta nếu như không vào xem, thì không nên ở đây nói chuyện nữa, coi chừng bị bọn chúng phát hiện không tốt đâu."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hai người chuyển thân rời khỏi đó.
Đến y quán, người hầu lưu lại ở đó đã sớm vào thông báo là có Mạnh sư gia của huyện nha vào chẩn bệnh, lão lang trung nghe vậy đã sớm chờ ở nơi đó rồi, vừa thấy hai người Mạnh Thiên Sở là vội bước đến bồi tội.
Mạnh Thiên Sở giản đơn nói rõ ý định, lão lang trung vội vã mời hai người vào phòng dành cho quý khách ngồi. Lão lang trung bắt mạnh cho Tả Giai Âm xong, nói: "Cung hỉ phu nhân."
Tả Giai Âm đỏ mặt, hỏi: "Tiên sinh nói vậy là sao, cái hỉ từ đâu mà tới a."
Lang trung nói: "Ta theo nghề y bốn chục năm hơn rồi, không thể nào sai được, bắt mạch cho phu nhân gặp được hỉ mạch."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, lại nhìn vẻ thẹn thùng của Tả Giai Âm, lập tức minh bạch rốt cuộc là chuyện gì, cao hứng nhảy dựng từ trên ghế đứng xuống đất, hỏi nhanh: "Ý của tiên sinh là...?"
Lang trung cười vuốt râu, đáp: "Ý tư là ngài sắp làm cha rồi."
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ định ôm chầm Tả Giai Âm, chợt phát hiện mình đang ở y quán, trước mặt nhiều người làm như vậy không tiện lắm.
Lang trung vội hốt cho Tả Giai Âm vài thang thuốc bảo dưỡng thai, sau đó Mạnh Thiên Sở cao hứng đưa Tả Giai Âm trở về nhà.
Trên đường, Tả Giai Âm hỏi: "Thiếp có trước Phượng Nghi tỷ tỷ, như vậy có phải là không hay không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Cái đó có gì đâu chứ? Chẳng lẽ sinh hài tử còn phải xếp hàng trước và sau nữa hay sao? Không có gì đâu, Phượng Nghi nhất định không để ý."
Xe ngựa đi trên đường, Mạnh Thiên Sở vén rèm nhìn ra ngoài. Xe vừa khéo đi ngang qua con đường mà hai người vừa đi, Mạnh Thiên Sở cố tình quan sát, tiểu viện đó vẫn đóng im ỉm y như cũ. Mạnh Thiên Sở tự nghĩ, không biết là hai người kia đã li khai hay vẫn còn lại trong căn nhà đó.
Về nhà báo tin vui xong, ăn mừng một hồi, án chiếu theo ước định, Mạnh Thiên Sở bốn người đến Miêu gia khi trời vào hoàng hôn.
Ngày thất (bảy ngày đầu sau khi chết) của hai đứa trẻ còn chưa qua, do đó mọi dây đen bố trắng treo trong vườn còn chưa bị tháo xuống, nhìn qua trông rất thương cảm. Quản gia mời bốn người Mạnh Thiên Sở vào phòng khách, nói là lão gia sau đó sẽ đến, bảo nha hoàn dâng trà lên xong liền lui qua đứng một bên hầu.
Chẳng mấy chốc, Miêu Triết và đại phu nhân, tứ phu nhân đều đến. Mọi người chào hỏi qua xong, Miêu Triết nói: "Tối hôm nay lại phiền Mạnh sư gia và các vị nữa rồi."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không cần phải khách khí."
Lúc này con gái và con rễ của nhị phu nhân cũng bước tới, người con rễ còn đỡ, khách khí chào hỏi Mạnh Thiên Sở và mọi người, còn người con gái thì mắt chẳng thèm nhìn đến ghế ngồi xuống, chỉ gọi một tiếng cha và đại nương (mẹ cả), còn tứ phu nhân cũng không thèm nhìn.
Mạnh Thiên Sở nhìn thấy hết, cất tiếng hỏi: "Sao không thấy nhị phu nhân và tam phu nhân vậy?"
Miêu Triết còn chưa trả lời, cô con gái ngang ngược kiêu căng đó đã nói: "Hử, chẳng lẽ còn phải để mọi người chúng ta đến ngồi ăn cơm với ngươi, mẹ ta không thoải mái không đến đâu."
Miêu Triết phừng giận, quát: "Miêu Nhu, không được vô lễ với khách nhân."
Mạnh Thiên Sở vội nói: "Miêu lão gia không cần phải thế, ta chỉ hỏi chơi mà thôi."
Miêu Triết nói: "Nó mười tuổi mới có em trai, do đó cả nhà chúng ta nhất mực cưng chiều nó. Nếu sớm biết như thế, ta quả thật phải quản giáo nó cho kỹ mới được."
Miêu Nhu chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
Miêu Triết nói tiếp: "Không cần quản tới Linh nhi nữa, cứ mặc kệ nàng ấy đi. Tiểu tiểu cũng đang bận, một lát sẽ đến thôi."
Miêu Nhu nói: "Trước đó mẹ con quản gia không thấy bận rộn như vậy, hiện giờ giả vờ cho ai xem vậy a."
Đại phu nhân nói: "Có phải là giả vờ hay không không phải là kẻ tiểu bối như ngươi nói chuyện, chỉ cho phép ngươi nói lần này, nếu lần sau còn như vậy nữa, ta tự nhiên sẽ không tha cho ngươi đâu."
Miêu Nhu thấy đại phu nhân nói như vậy, lập tức im miệng.
Lúc này tam phu nhân đã tiến vào, mỉm cười nói: "Cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, mời mọi người vào phòng ăn ngồi."
Miêu Triết nghe thế, vội đứng dậy mời mọi người vào nhà ăn.
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn tam phu nhân, phát hiện biểu tình của nàng ta cũng giống như trước, chẳng có gì dị thường, vẫn là biểu tình điềm đạm nở nụ cười nhẹ, gặp ai cũng như vậy.
Mạnh Thiên Sở bước tới cửa, đi ngang qua tam phu nhân, đột nhiên hỏi: "Miêu Giác đâu?"
Tam phu nhân mỉm cười trả lời: "Để nha hoàn đưa cháu nó về phòng ăn riêng rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hay là cho cháu nó cùng ngồi ăn chung với chúng ta đi, ta rất thích cậu bé đó."
Tam phu nhân do dự một chút, sau đó mỉm cười nói với nha hoàn bên cạnh: "Đi gọi thiếu gia ra đây, nói Mạnh sư gia muốn gặp."
Nha hoàn đó nghe thế lập tức đi gọi. Miêu Triết hỏi: "Mạnh sư gia biết Miêu Giác nhà ta khi nào thế? Là hôm đó ấy cà?" Miêu Triết tự nhiên là chỉ cái ngày dùng gia pháp đánh nhị phu nhân mẹ ruột của Miêu Giác.
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không phải, là ngày cháu nó không chịu đến trường, vừa khéo chúng ta gặp được, liền cho cháu cùng ngồi xe ngựa, do ta đưa tới trường. Cháu nó sợ tiên sinh phạt."
Miêu Triết cười ha hả, bảo: "Hài tử này cứ như thế, bên ngoài hổ bên trong là mèo."
Mạnh Thiên Sở nói: "Là một cậu bé rất có quy tắc, ta thích những đứa như thế."
Miêu Triết thấy Mạnh Thiên Sở khen ngợi con trai mình, tự nhiên là rất cao hứng. Lúc này Miêu Giác và nha hoàn cùng đến, vừa nhìn thấy bọn Mạnh Thiên Sở, lập tức cao hứng chạy tới chào hỏi hết mọi người, sau đó đến cạnh Mạnh Thiên Sở hỏi:
"Mạnh ca ca, là nhớ chuyện đệ hứa thỉnh ca ca ăn bánh mai hoa phải không? CHo nên bây giờ đặc biệt đến tìm đệ hả?"
Mọi người nghe thế đều rất vui, Miêu Nhu không ngờ đệ đệ của mình lại có quan hệ rất tốt với vị sư gia này như thế, cho nên cũng cao hứng nói: "Hôm nay là cha thỉnh, sau này tới lượt đệ thỉnh khách vậy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lần sau đi, không thể nào cùng mời một lượt được, như vậy ta lỗ thì sao?"
Mọi người đều cười, Mạnh Thiên Sở kéo tay Miêu Giác cho cậu bé cùng ngồi vào bàn ăn với mọi người.
Sau khi ngồi xong, tam phu nhân khéo léo an bài Miêu Giác điều chỉnh chỗ ngồi đến cạnh đại phu nhân, nhưng Miêu Giác cứ muốn ngồi với Mạnh Thiên SỞ, dẩu môi tỏ vẻ chẳng hề vui chút nào. Miêu Triết cuối cùng để cậu bé ngồi cạnh Mạnh Thiên Sở, tam phu nhân vừa định lên tiếng, Miêu Triết đã gạt ngang: "Khó có dịp hài tử cao hứng như vậy, nó đã nhiều ngày không vui rồi, cứ để nó vậy đi."
Tam phu nhân vội giải thích: "Thiếp chỉ sợ con nó nghịch ngợm khiến khách ăn không ngon thôi."
Miêu Giác lên tiếng: "Con ngoan là được chứ gì, tam nương yên tâm." Nói xong, nó cao hứng an tâm ngồi cạnh Mạnh Thiên Sở. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Mạnh Thiên Sở mỉm cười hỏi: "Hiện giờ tiên sinh đối với em thế nào?"
Miêu Giác đáp: "Tiên sinh từ ngày đó tới giờ không phạt đệ nữa, đệ còn nghĩ tiên sinh nhất định là hảo hữu của ca ca nữa đó, nếu không sao lại tha cho đệ như vậy."
Mạnh Thiên Sở cố ý nhìn chằm vào tam phu nhân đang đối diện với mình, thấy nàng ta chẳng có biểu tình gì, thầm nghĩ ngươi giả vờ thật là hay a. Hắn nói: "Ta và tiên sinh đó tự nhiên không phải là hảo hữu gì, nhưng mà, ta sau này sẽ thường đến gặp ông ta, tự nhiên sẽ quen thôi."
Tam phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, chỉ nhìn hắn, vẫn không hề biểu lộ thái độ gì.
Ăn cơm xong, Miêu Giác nhận vì ngày hôm sau còn phải đi học, cho nên theo nha hoàn đi về ngủ. Mạnh Thiên Sở cùng mọi người lên phòng của tứ phu nhân, trời mùa đông trở tối rất mau, sau thời gian ăn cơm đó lên lầu thì trời đã vào canh một rồi.
Tam phu nhân và quản gia theo Mạnh Thiên Sở bốn người lên lầu, sau đó tam phu nhân tra xét căn phòng có quỷ đó một chút, thấy cửa khóa, lấy chìa khóa ra, nói: "Đêm nay ta giao chìa khóa này cho Mạnh sư gia bảo quản, đây là ý của đại phu nhân."
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy chìa khóa, gật gật đầu, đáp: "Để ở chỗ ta cũng tốt, các người đi nghỉ đi, tam phu nhân cũng bận rộn cả ngày rồi." Mạnh Thiên Sở nói lời này là có một ý tứ khác xen vào.
Tam phu nhân nghe xong chỉ gật gật đầu, đáp: "Không ngại gì đâu, tôi đã cho nhà bếp sau hai canh giờ mang cho mọi người món ăn đêm. Tối hôm qua quả thật là sơ ý, tiếp đãi mọi người không tốt rồi."
Quản gia nói: "Tôi tối hôm nay sẽ ở trong phòng những người gác đêm, Mạnh sư gia có dặn dò gì cứ cho gọi tôi là được."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đáp: "Vậy các người đi nghỉ ngơi đi, chúng ta tạm thời không cần gì ở đây nữa cả."
Chờ tam phu nhân và quản gia rời khỏi phòng xong, Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đi vào trong phòng. Trong phòng đã có đặt sẳn bồn lửa do tam phu nhân dặn người sắp xếp, do đó rất ấm áp.
Mộ DUng Huýnh Tuyết khen ngợi: "Xem ra vị tam phu nhân này quả là dễ dàng tiếp quản cái nhà này a. Từ tình huống của ngày hôm nay mà xét, tôi phát hiện Miêu lão gia và đại phu nhân đều rất vừa ý tam phu nhân, chỉ là đáng thương cho nhị phu nhân đó, xem ra từ đây bị đày vào lãnh cung rồi, hiện giờ hài tử cũng để cho tam phu nhân quản, thật là đáng thương."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hôm nay ta đưa Tả Giai Âm đi khám bệnh, nhìn thấy một người."
Bọn Mộ Dung Huýnh Tuyết đều biết chuyện Tả Giai Âm đã có thai, thấy Mạnh Thiên SỞ nói vậy, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền hỏi: "Nhìn thấy ai vậy.?"
CHu Hảo lên tiếng: "CÓ lẽ nào lại là tam phu nhân?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Cái đó có gì đâu mà kỳ quái?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Nhìn thấy ả ta xác thật là không kỳ quái, kỳ quái ở chỗ là ả ta cùng ở chung với một người khác."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Ai vậy?"
Chưa kịp nói, Mạnh Thiên Sở đã nghe tiếng gõ cửa nhẹ, Mộ Dung Huýnh Tuyết vội vã đứng dậy tới mở cửa, thấy trước cửa có đứng một người, đó chính là nhị phu nhân.
Nhị phu nhân có vẻ như mới vừa ngủ tỉnh lại vậy, đầu tóc chỉ tùy ý cột qua một chút, ăn mặc cũng không chăm chút, xem ra mấy ngày nay nữ nhân này đã mệt nhọc cả thể xác và tâm hồn rồi.
Mạnh Thiên SỞ bước tới, Mộ DUng Huýnh Tuyết mời nhị phu nhân vào phòng, nhị phu nhân vội nói: "Mau đóng cửa lại."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế, liền đóng cửa lại, nhị phu nhân đưa mắt nhìn mọi người trong phòng, Mạnh Thiên Sở ra hiệu mời nhị phu nhân ngồi xuống nói chuyện.
Nhị phu nhân ngồi xuống xong, cất tiếng: "Ta đến tìm Mạnh sư gia là có sự tình muốn nói."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nhị phu nhân có lời gì cứ tự nhiên nói đi."
Nhị phu nhân nhìn ba người còn lại, đáp: "Ta chỉ muốn nói cho một mình Mạnh sư gia nghe."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nhị phu nhân không cần phải lo, phu nhân cứ yên tâm nói đi, bọn họ đều không nói những chuyện đại loại thế này ra ngoài đâu."
Nhị phu nhân do dự một chút, sau đó móc ra từ trong lòng một vật, Mạnh Thiên Sở tiếp lấy nhì, không ngờ đó là một cái khăn của nữ nhân, đường thêu may rất tinh tế, trên đó có một đóa hoa màu trắng, tuy nhìn không ra là hoa gì, nhưng hình dáng rất đẹp. Nhị phu nhân nói: "Đây là đồ vật của tam phu nhân."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nghĩ đến ngày đầu tiến gặp tam phu nhân đã thấy ả ta cầm cái khăn này, kỳ thật cũng không kỳ quái gì, vì nữ nhân đều dùng khăn tay, xác thật là khăn của tam phu nhân không khác gì khăn của nữ nhân khác, cho nên hắn hỏi: "Nhị phu nhân bà định nói cái gì?"
Nhị phu nhân hỏi lại: "Ngài có nhìn ra điều gì không?"
Mạnh Thiên Sở nhìn kỹ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Nhị phu nhân chỉ vào đóa hoa nhỏ đó, nói: "Hoa này gọi là Mạn Đà La, không biết Mạnh sư gia có nghe qua chưa?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, lòng ngầm cả kinh. Hắn có biết về loại hoa này, không phải là hoa thường, mà là một loại hoa thật độc (Chú: dùng chế mông hãn dược hoặc các loại thuốc độc khác, cũng dùng làm thuốc nếu dùng lượng nhỏ. ND). Nhị phu nhân vì sao lại đưa cái khăn tay có thêu hoa mạn đà la này đưa cho hắn xem, hơn nữa còn nói đó là của tam phu nhân, rốt cuộc là vị phu nhân này có tâm ý gì đây?
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, đáp: "Từ trước ta đã có nghe đề cập tới, không biết nhị phu nhân có ý gì?"
Nhị phu nhân cười một tiếng, nói: "Đây là hôm qua đứa con của ta đến phòng thăm ta mang theo trên người. Nó nhất mực ở cùng với tam phu nhân Tiểu Tiểu, do đó ta đoán là của nàng ta, hỏi lại thì được xác nhận. Ta lấy lão gia cũng hơn hai mươi năm rồi, nhất mực cùng lão gia học y, tuy không tinh như lão gia và đại phu nhân, nhưng những trò cỏn con vẫn không thể qua được ta được."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Như vậy thì sao? CHỉ có một đóa hoa thôi mà, đâu có gì đặc biệt đâu?"
Nhị phu nhân nói: "Ta chỉ muốn cho ngài biết, tam phu nhân thiên tính thông tuệ, đến Miêu gia không biết y thuật, nàng ta trời sinh tính thích học tâm, đại khái hiện tại không dưới tài ta, mọi người không phải là hoài nghi ta là hung thủ sát nhân chứ gì? Các người sao không nghĩ thử, nếu như là muốn giết hài tử, hài tử tự nhiên sẽ khóc, vì sao hai hài tử đó chết không ai nghe tiếng chúng khóc chứ? Chẳng phải là có người làm hài tử mê ngất đi, sau đó mới treo cổ lên trên xà nhà hay sao?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ sự suy đoán của nhị phu nhân quả là không sai, hắn trước đó cũng suy đoán như vậy, nhưng khi kiểm tra qua nội thể của hai hài tử, hắn không phát hiện bất kỳ dị vật gì.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của nhị phu nhân là tam phu nhân giết chết hai hài tử đó?"
Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng, đứng dậy bước đến cửa, đẩy cửa sổ ra nhìn ra vườn, Mạnh Thiên Sở cũng đi theo tới, nhị phu nhân nói: "Mười tám năm trước, ta mới mười sau tuổi đã tiến vào Miêu gia, vì cái nhà này mà ta lo toan nặng lòng hết mọi chuyện. Lão gia phần lớn thời gian bôn ba ở ngoài, ta ở nhà lo toan mọi chuyện, ai ngờ hiện tại lại chịu đựng số phận như vậy chứ."
Mạnh Thiên SỞ nhìn nét mặt thất lạc của nhị phu nhân, nói: "Sự tình một khi rõ ràng, mọi người sẽ không còn hiểu lầm phu nhân nữa. Dù gì thì phu nhân và Miêu lão gia cũng có nhiều năm làm chồng vợ rồi mà."
Nhị phu nhân nhìn Mạnh Thiên Sở, nói: "Nam nhân vĩnh viễn đều thích thú những người vợ trẻ, còn ta thì đã già cả nhăn nheo, ông ấy vừa nhìn thấy là đã khó chịu, chỉ còn muốn nhìn người mới cười thôi."
Mạnh Thiên SỞ nhất thời không biết làm sao cho phải, chỉ đành đứng ở một bên. Nhị phu nhân cứ nhìn khu vườn thật lâu không lên tiếng, mãi sau nàng ta mới nói: "Kỳ thật tam phu nhân là thông minh nhất. Tôi lớn hơn nàng ấy mười tuổi, không ngờ không thông minh bằng một phần nàng ta."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Tam phu nhân xác thật là thiên tư thông tuệ hơn người."
Nhị phu nhân gật gật đầu, lấy cái khăn ra lại giao cho Mạnh Thiên Sở, sau đó nói: "Lưu lấy đi, có thể một ngày nào đó ngài sẽ dùng tới nó. Còn có một chuyện mà ta cần phải cho ngài biết, vốn là bí mật cực lớn của Miêu gia chúng ta, nhưng hôm nay ta buộc phải cho ngài biết."
Mạnh Thiên SỞ cảm thấy hành vi của nhị phu nhân hôm nay có chút dị thường, lo là nàng ta sẽ nghĩ không thông, cho nên nói lời khuyên nhủ mở đường: "Nhị phu nhân hãy nghĩ thoáng một chút, sự tình rồi cũng có lúc sáng tỏ thôi, không được nghĩ quẫn."
Nhị phu nhân không để ý đến lời của Mạnh Thiên Sở, mà hỏi như kể: "Ngài có biết không, khi ta tiến vào Miêu gia, đại phu nhân đã có mang rồi."
Mạnh Thiên SỞ nghe thế cảm thấy rất bất ngờ, nhân vì hắn trước đó có nghe Miêu Triết nói qua, đại phu nhân không thể sinh dục, sao lại có thể hoài thai chứ?
Mạnh Thiên Sở nói: "Nhưng mà Miêu lão gia chẳng phải đã nói..."
Nhị phu nhân đóng cửa sổ lại, bước đến bồn sưởi ngồi cạnh, Mạnh Thiên Sở vội theo sau.
Nhị phu nhân nói: "Nếu không thế làm sao trở thành bí mật lớn nhất của Miêu gia chúng ta chứ? Mười năm trước một người hầu của chúng ta không biết vì sao mà biết nói cho người ngoài, sau đó không lâu thì người hầu đó chết, hơn nữa người đó là một người hầu già đã theo Miêu gia chúng tôi nhiều năm. Từ đó trở đi, mọi người hầu trong Miêu gia đều thay hết, chỉ còn duy nhất Hạ quản gia. CHo nên, không còn ai biết về chuyện này nữa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy hài tử của đại phu nhân đầu rồi?"
Nhị phu nhân đáp: "Chết rồi, sinh ra là chết. Ta lúc đó gần như là đồng thời mang thai với đại phu nhân, lúc đó ai trong chúng ta cũng cao hứng, vốn là đại phu nhân quản cái nhà này, nhưng vì mang thai mà lão gia sợ phu nhân mệt, cho ta quản, ai ngờ qua mấy ngày thì xảy ra chuyện."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Làm sao lại chết chứ?"