Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Hoàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 233
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 203: Liễu Tùy Phong
gười của Thần Điện dường như có dự mưu từ sớm, cho nên Hỉ Ca chạy không được bao xa liền phát hiện bọn họ đã bị bao vây. Từ trong rừng rậm nhìn ra, phía trước mặt có hơn 30 người đang mò mẫm đi vào. Đúng là dụng tâm lương khổ. Oái ăm nhất là phương hướng Hỉ Ca chạy tới vừa lúc sẽ đụng đầu với đội ngũ do lão đại của Thần Điện cầm quân. Hỉ Ca núp ở bên trong rừng, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của bọn người kia.
“Bang chủ, giết Hỉ Ca sẽ không xảy ra việc gì chứ?”
“Yên tâm, ta đã an bài hết rồi.” – Cuồng Thần cười lạnh. Hắn thật không ngờ, Thần Điện cướp một cái kiến thành lệnh thôi, bọn Long Môn thế nhưng dám chạy tới phá hỏng việc kiến thành của hắn. Nếu đã như vậy, đừng ai nghĩ sẽ có ngày tháng yên bình nữa.
“Bang chủ, cái tên Liễu gì đó cho tọa độ có chính xác không?”
“Hắn là người của Thiên Nhãn. Chắc chắn không có vấn đề.” – tâm trạng của Cuồng Thần đang rất tốt, cho nên cũng thoải mái vừa đi vừa nói chuyện phiếm với các thành viên.
Vốn dĩ Cuồng Thần tưởng rằng đám thích khách chạy tới phá hỏng chuyện kiến thành của hắn là do Hỉ Ca bỏ tiền ra mướn. Ai ngờ sau đó hắn mua tin tức từ nơi Thiên Nhãn mới biết, núi thái sơn chống lưng cho Long Môn chính là Thứ. Nếu đã không biết mà đắc tội với một phương thế lực của Nam Uyên, vậy chịu khó đắc tội sâu một chút luôn để khỏi thiệt thòi. Hơn nữa, Nam Uyên đâu phải chỉ có một phương thế lực là Thứ. Chẳng phải còn Khổ Độ đó sao. Sau khi kiến thành thất bại, người chơi rút khỏi Thần Điện rất nhiều, số lượng thành viên hiện giờ chỉ còn khoảng 1/3 lúc trước. Chơi trò chơi mà thôi, ai cũng muốn tìm một chỗ nương tựa vững chắc. Cuồng Thần hiểu điều này, nhưng lại không thể dễ dàng bỏ qua cho được. Mà nguyên nhân cho hết thảy sự việc này là do… Hỉ Ca tạo nên. Đây chính là cái gai trong lòng của hắn.
Người ở Nam Uyên đại lục đều biết, Khổ Độ và Thứ là hai đối thủ một mất một còn. Lúc Cuồng Thần có ý định kiến thành, Khổ Độ có cho người tiếp xúc thăm dò ý tứ của hắn. Bất quá, lúc đó hắn quá tự tin, căn bản không đem Minh Độ Thiên vào mắt.
Bây giờ, hắn quay đầu đi tìm Khổ Độ, Minh Độ Thiên lại đề ra một cái yêu cầu, muốn hắn chứng minh xem hắn có đủ tư cách gia nhập Khổ Độ hay không. Cuồng Thần cho rằng, cách chứng minh tốt nhất là ra tay giết chết cao tầng lãnh đạo của Long Môn, đương nhiên còn có bang chủ Hỉ Ca. Đây là nguyên nhân cho lần hành động này. Có điều, tọa độ của Hỉ Ca rất khó nắm bắt, bởi vì cô bình thường không cùng người khác tổ đội. Nếu không phải có người lộ ra tin tức, chỉ sợ Cuồng Thần chẳng có cách nào tìm được Hỉ Ca.
“Trước mặt chúng ta có ít nhất 50 người, đằng sau khẳng định càng nhiều. Ngươi nghĩ sao Hỉ Ca?” – Cảnh Dĩnh hỏi trên kênh đội ngũ.
“Tự sát trở về.” – Hỉ Ca nhếch mép cười. Đánh không lại, vậy thì chạy thôi.
Mọi người cởi bỏ tất cả trang bị, sau đó lao vào đám quái 90 cấp, rất nhanh liền về thành.
Ở đầm lầy rà soát khắp nơi cũng không tìm được người, Cuồng Thần thiếu chút nữa hộc máu mà chết. Hắn bỏ tiền ra mua một cái tọa độ, vậy mà đến nơi lại không thấy người.
Trong lúc Cuồng Thần ở đầm lầy nổi bão, Hỉ Ca đã ung dung trở lại tổng đàn.
Đây chính là sự khác biệt trong suy nghĩ giữa nam nhân và nữ nhân. Nếu ngược lại, người bị bao vây là Cuồng Thần, chỉ sợ hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tự sát cả. Hỉ Ca thì không cần bảo vệ danh dự cái quái gì, việc duy nhất cô để ý là bản thân còn sống hay không. Thanh danh nhuệ khí cái gì đó, đối với cô, chẳng đáng một đồng tiền. Về đến tổng đàn đã thấy Khờ Dại và một đám người đang tụ tập. Vốn tính tình của Khờ Dại không phải loại hiền lành gì cho cam, bị người ta giết, hắn bỏ qua mới là lạ. Có cừu tất báo, hơn nữa, là lập tức báo, đây là quan niệm của Khờ Dại. Tám đoàn tinh anh đi theo Phong Bão, đứng đợi ở đại sảnh.
“Bang chủ, thành viên bang phái đi dã ngoại luyện cấp bị người của Thần Điện giết hồi thành rất nhiều. Người của Thần Điện còn công khai khiêu khích chúng ta.” – Khờ Dại công tư rất rõ ràng, nói chuyện nghiêm túc liền thay đổi cách xưng hô.
“Ừ, ngươi mang người đi đầm lầy, vây Cuồng Thần ở đó.” – Hỉ Ca theo thói quen liền gõ gõ tay xuống ghế ngồi, sau đó nhìn về phía Phong Bão – “Ngươi mang người đi tìm tất cả thành viên trên 80 cấp của Thần Điện, gặp một giết một, ngoạn gia cấp thấp thì bỏ qua.”
Đây là có qua có lại mới toại lòng nhau. Nhưng đối với người cấp thấp, Hỉ Ca không muốn chèn ép quá đáng.
“Đã biết!” – Phong Bão gật đầu, khóe miệng giương lên, tâm tình rất tốt, tựa hồ rất hài lòng với công tác mà Hỉ Ca giao cho. Hắn lập tức dẫn người rời khỏi tổng đàn.
Về phần Hỉ Ca, cô không nghĩ quay lại đầm lầy để trả thù. Cô gọi Cô Tửu đến. Nhớ không lầm thì lúc Cô Tửu nhìn thấy bọn Quân Công Tử, thái độ trở nên rất kỳ lạ, lời nói đặc biệt cộc cằn. Hỉ Ca nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ Cô Tửu nhận biết ai trong số đó? Cô Tửu vừa đến, chẳng đợi Hỉ Ca mở miệng hỏi, hắn đã trực tiếp nói ra, người hắn nhận biết là Liễu Tùy Phong.
“Ngươi làm sao biết tên kia?” – Hỉ Ca hỏi, Cô Tửu đột nhiên đỏ mặt xấu hổ, không thèm trả lời. Chuyện này làm Hỉ Ca tò mò hơn. Hắn không nói, Hỉ Ca càng hỏi dồn.
Cuối cùng, chịu không nổi sự đeo bám của Hỉ Ca, Cô Tửu mới phun ra đáp án, hắn sở dĩ biết tên kia… là do Cuồng Vũ.
“Có một ngày Cuồng Vũ gặp qua tên kia… bất quá, thật kỳ lạ, ta nhớ rõ hôm đó người kia cầm cây sáo trong tay, chứ không phải cầm kiếm.”
Nói tới đây, Cô Tửu đột nhiên ngẩn người. Hắn ý thức được một chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Hắn đã nhận nhầm người!!!!!! Lúc nãy bị nóng đầu cho nên hắn không để ý đến tiểu tiết. Dù sao thì Liễu Tùy Phong giống như đúc với người mà Cuồng Vũ từng gặp mặt. Nhìn Cô Tửu chui vào góc phòng trồng nấm, Hỉ Ca thở dài, bất đắc dĩ mở thông tấn khí.
“Cuồng Vũ, ngươi biết Liễu Tùy Phong sao?”
Nếu hai người giống nhau như đúc, đến Cô Tửu còn nhìn nhầm, vậy khẳng định Liễu Tùy Phong có quan hệ thế nào đó với người mà Cuồng Vũ quen biết.
“Hắn? Ngươi làm sao lại nhắc đến tên đó? Đại ca của hắn là bằng hữu của ta.” – Cuồng Vũ nghe đến cái tên “Liễu Tùy Phong” thì thay đổi giọng điệu liền lập tức, tựa hồ thực chán ghét.
“Vừa nãy ta thấy hắn… sau đó người của Thần Điện biết được tọa độ của ta.” – Hỉ Ca không thể nghĩ ra người thứ hai có thể tiết lộ tọa độ của cô cho Cuồng Thần.
“Hắn dám đem tọa độ của ngươi bán cho Thần Điện? Con bà nó, ta đi tìm hắn tính sổ.” – Cuồng Vũ tức giận vỗ bàn đứng lên.
“Đừng gấp. Nếu hắn không phải bằng hữu của ngươi, ta sẽ xử lý. Nhưng nếu là bằng hữu của ngươi, chúng ta có thể ngồi xuống đàm luận một chút.”
“Bằng hữu cái rắm!” – Cuồng Vũ gầm lên, nửa ngày sau mới nói tiếp – “Đợi đó, ta mang người qua gặp ngươi.”
Nếu Cuồng Vũ nói vậy, hẳn là có chỗ bận tâm. Hỉ Ca liếc nhìn cái tên vẫn còn trồng nấm trong góc phòng, không nhịn nổi cười lên.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn