Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Để chồng theo bồ là quyết định đúng của đời tôi
A
nh thừa nhận yêu cô ta, không bị ai lôi kéo hay níu giữ cả, chỉ bởi anh thấy hòa hợp, hiểu nhau nên đã cân nhắc kỹ, muốn sống bên người tình.
Chồng cũ tôi yêu một cô gái xinh đẹp, là giảng viên đại học đã ly hôn, có một con nhỏ và kém anh 14 tuổi. Vợ chồng tôi đều nhiều tuổi, anh đã 48, là kiến trúc sư giỏi, phong độ, sống có trách nhiệm. Tôi kém anh 2 tuổi, nhan sắc tạm ổn, công việc bình thường nhưng không ai có thể chê được điểm gì, vậy mà tôi đã để anh đến với cô gái đó. Có lẽ tôi là số ít khi đã quyết định như vậy nên muốn chia sẻ vài suy nghĩ nhân dịp đầu xuân, biết đâu giúp nhiều chị em đang trong hoàn cảnh tương tự sẽ nhẹ lòng hơn.
Không giấu các bạn tôi đã tự làm mình đau đớn, tuyệt vọng, vật vã với suy nghĩ của người khác, nào thì mình bị cướp chồng, đàn ông chỉ vì nhục dục, cứ chịu đựng rồi chồng sẽ quay về, rồi con mất bố, có con hồ ly tinh làm chồng mê muội, rồi bản thân không thể thua cuộc... Khi cạn kiệt cả tâm trí lẫn sức lực, tôi đã tự nhìn lại mình, không bao biện cho chồng, dũng cảm và khách quan phân tích hoàn cảnh cụ thể, hiểu người rồi mới ra quyết định, tôi tin lúc đó ắt sẽ đúng.
Không còn bám víu vào sự tưởng tượng, tôi thấy cuộc hôn nhân từng có nhiều vấn đề, không tiện nói ở đây. Chúng tôi không thể gọi là một cặp vợ chồng yêu thương nhau thật sự, việc chia sẻ, tâm sự, quan hệ gần gũi từ ngày cưới đã có nhiều phần gượng gạo, cố gắng nhiều hơn vì nghĩ là vợ chồng ai cũng phải thế. Chúng tôi sinh con, dạy dỗ con cái, kinh tế khá giả, nhưng cuộc sống vẫn trống vắng và thiếu thốn điều gì giữa cả hai. Trước khi cô ta xuất hiện, chúng tôi hầu như ly thân. Vậy có lẽ cô ta chỉ cướp đi người đàn ông không thuộc về tôi mà thôi.
Tôi có lấy cái tình cái nghĩa và cả quá khứ bao năm thì anh cũng không thể vì thế mà yêu tôi say đắm được. Tôi sống cạnh anh mà tâm trí anh ở nơi khác, điều đó cũng không chấp nhận được. Anh yêu cô ta khi đã 44 tuổi, khó mà nói là chuyện bồng bột. Anh thông minh, đầy kinh nghiệm nên chẳng thể cho rằng bị mê muội hay bị lừa dễ dàng. Anh dành đủ lời âu yếm, tâm trí và sự chăm sóc, quan tâm đến mẹ con cô ta bởi anh vốn yêu trẻ, không thể xếp vào loại cặp bồ chóng vánh hay chỉ vì phần bản năng được. Điều này tôi vẫn phải nhìn vào sự thật.
Cô ta có công việc rất tốt, thu nhập cao hơn anh, nhà cửa đàng hoàng, cũng không phải quan hệ của các cô sinh viên muốn đi tắt, cướp ông chồng thành đạt của người khác. Chính chồng tôi lôi kéo, chủ động, thuyết phục bằng được là hãy ở lại bên anh và chờ anh thu xếp mỗi khi cô ta trăn trở hoặc muốn chia tay anh. Anh nhắn tin cho cô ta rằng em là hiện tại và tương lai, là người anh yêu và lựa chọn, còn động viên cô ta hãy vững tin ở anh và đừng lung lay.
Theo tôi hiểu lúc đó cô ta còn có một người đàn ông độc thân theo đuổi và anh bất lợi hơn. Rõ ràng cô ta không thể một mình tiếp tục quan hệ với anh nếu anh không tha thiết đeo đuổi mãnh liệt. Tôi sớm nhận ra vấn đề nằm ở chồng mình, không phải ở người thứ ba. Nếu những ông chồng khác lừa dối cả vợ lẫn người tình, đều cho họ hân hạnh được nghe lời yêu đương trời biển, nhưng khi bị phát hiện lại chẳng khác gì mèo cụp đuôi, sẵn sàng xin xỏ, lạy lục, đổ lỗi do bản năng, do đàn ông ai cũng thế, thì các chị có thể cân nhắc để cứu vãn cuộc hôn nhân đó. Mặc dù nói thẳng ra chúng ta chỉ còn giữ lại được một ông chồng rất hèn, không có gì đáng tự hào với tuýp đàn ông đó.
Nhưng chồng tôi thừa nhận yêu cô ta, anh không bị ai lôi kéo hay níu giữ cả, chỉ bởi anh thấy hòa hợp, hiểu nhau nên đã cân nhắc kỹ, muốn sống bên cô ta. Cô ta có điểm không hoàn hảo bằng tôi, nhưng hai người vẫn gắn bó, yêu nhau. Tôi có cố gắng thay đổi, làm đẹp, cư xử tình cảm cũng chỉ làm anh khó xử, buồn hơn, và làm đau chính mình vì cứ phải giả tạo với anh. Tôi nhận ra bài học thứ hai, không phải cứ tốt, hoàn hảo, cố gắng là sẽ được yêu khi cái duyên giữa hai người không có.
Con cái là điều tôi trăn trở nhất, nhưng chúng đã lớn, thực ra anh chỉ còn là nguồn động viên tinh thần. Anh có trách nhiệm, yêu con nên chúng cũng không thể mất bố. Cứ dùng lý trí duy trì sự chịu đựng cho hai vợ chồng, anh đau khổ, im lìm như trầm cảm, như cái xác không hồn thì còn đâu tâm trí và sức lực lo cho các con. Với cô ta, tôi nghĩ là vợ bình thường đã khó, là tập 2 của một người đàn ông có lẽ còn khó hơn nhiều, phải bản lĩnh, đảm đang, độ lượng gấp hai lần để chấp nhận song hành với quá khứ của chồng. Như chồng tôi, tuổi trẻ, kinh tế anh đã đóng góp hết cho tôi và các con, cho gia đình cũ, anh chỉ còn lại một phần tài sản nhỏ sau ly hôn và công việc, sức khỏe rõ ràng không thể tốt như lúc còn trẻ.
Đàn bà ai chẳng ích kỷ, như tôi sẽ không bao giờ chọn làm tập 2 của người đàn ông khác. Nhờ cách nghĩ đó, tôi dũng cảm buông bỏ, không giữ điều không thuộc về mình. Thực tế 3 năm qua, cuộc sống thế nào? Anh vẫn có trách nhiệm với con. Chúng khôn lớn, trưởng thành. Tôi tưởng không có anh sẽ không sống được nhưng giờ đây vẫn sống, vui vẻ thoải mái hơn xưa vì không phụ thuộc tâm trạng của ai cả. Tôi vẫn còn bạn bè, gia đình, con cái, những hội hè từ thiện và những chuyến du lịch giúp tôi trẻ, khỏe, thoải mái tinh thần hơn cuộc sống cũ.
Cuộc đời còn nhiều thứ tôi chưa có thời gian khám phá và đáng sống, đâu phải cả thế giới của chúng ta chỉ phụ thuộc mỗi người đàn ông. Lần anh ốm tôi vẫn vào viện thăm dù anh giữ khoảng cách, không vương vấn gì với tôi bởi rất yêu vợ mới. Nhưng tôi không thấy cần phải thù địch, hay ghen tuông. Ở viện thấy cô ta chăm sóc anh rất kỹ lưỡng, tình cảm, tôi cho rằng cũng nên mừng cho anh.
Bản thân cô ta lúc đầu ngần ngại, sau đã chủ động hỏi thăm, quan tâm đến tôi, nói chuyện cũng dễ chịu. Để vợ mới của anh phải tôn trọng, nể phục, có ấn tượng tốt về tôi, đó cũng là thành công rồi. Tôi thấy cuối cùng tình người vẫn là trên hết, cuộc đời thay đổi khi nhận thức của mình thay đổi. Chồng cũ đã cống hiến cho tôi và các con nhiều thứ, phần đời còn lại tôi cũng không mong anh phải sống đau khổ để làm gì. Hy vọng sẽ nhận được những ý kiến trao đổi của các bạn.
Loan