Số lần đọc/download: 7276 / 267
Cập nhật: 2015-11-10 07:46:11 +0700
Chương 199: Thần Vương Truyền Pháp.
T
hái Hư là một từ chỉ dung mạo, nhưng cũng là một từ nói về đại đạo: tuy yên lặng mà lớn lao. Người dám dùng hai chữ này làm tên quả thật có đại khí phách, hơn nữa, thực lực mạnh như người này càng làm cho người ta phải thán phục.
Thần Vương Khương Thái Hư, năm chữ này giống như kinh lôi xuất hiện trong hư không, làm rung chuyển linh hồn người khác, khiến Diệp Phàm phải sững sờ ngơ ngác.
Hắn không thể nào tin được ở nơi đây có một tu sĩ còn sống, mà còn là một Thần Vương đại thành!
- Bốn ngàn năm...
Hắn nhớ tới những hàng chữ khắc hạ ngoài kia, hình như những chữ do người này lưu lại đã hơn bốn ngàn năm.
Theo những gì sách cổ ghi lại, một Thần Vương đạt đến đại thành có thể sống được mấy ngàn năm, sinh mệnh vô cùng cường đại, rất khó tọa hóa chết đi.
- Đúng, là như vậy...
Chỉ trong nháy mắt Diệp Phàm đã hiểu thông, đây là một Thần Vương đại thành, người này đúng là có năng lực sống đến bốn ngàn năm.
Sau khi Thần thể lớn lên thì người đó có thể sống rất lâu, đủ để thủ hộ một gia tộc mấy ngàn năm, hơn nữa còn giúp gia tộc đó cường thịnh đến mức tột cùng.
- Ta gặp được một Thần Vương Đông Hoang...
Diệp Phàm vô cùng giật mình, đây chính là một nhân vật tuyệt thế danh phù kỳ thực a.
Nếu Khương gia biết được có một tộc nhân của họ ở đây là Thần Vương đại thành, sợ rằng họ sẽ nổi điên lên, vận dụng toàn bộ lực lượng để cứu viện.
- Điều này thật sự làm người ta không thể tin được...
Nhưng nếu như nhìn một phương diện khác, điều này lại càng nói rõ sự đáng sợ của Tử sơn. Một Thần Vương Đông Hoang bị vây khốn ở chỗ này, đau khổ chịu đựng đến bây giờ mà cũng không thoát khốn được.
- Ngươi...tới đây...
Âm thanh già nua vô cùng suy yếu, giống như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Diệp Phàm xác định phương hướng truyền âm, đi đọc theo hang động quanh co khúc chiết, tiến tới phía trước vài chục bước rồi nói:
- Tiền bối, ngài đang ở đâu?
- Ta ở phía trước...
Thần Vương Khương Thái Hư yếu ớt đáp lại.
- Ta có thể giúp gì được cho ngài không?
Diệp Phàm đứng bất động, dùng thần niệm truyền âm đi trong hang động.
Nhưng hang động lại rất yên tĩnh, qua một hồi lâu cũng không có âm thanh đáp lại.
- Tiền bối, người làm sao vậy?
Cho đến nửa canh giờ sau, âm thanh suy yếu đó mới truyền đến một lần nữa, nói:
- Ta...như đèn cạn dầu...không thể luôn truyền âm...
Dù là một Thần Vương cường đại, nhưng bị vây khốn bốn ngàn năm thì cũng khó mà chịu đựng được. Nếu như đổi lại là một tu sĩ khác, sợ rằng họ đã sớm trở thành bụi quay về với đất, bị mục nát mấy ngàn năm rồi.
- Cảnh giới...ngươi...là...
Thần Vương Khương Thái Hư hỏi.
- Cảnh giới Bỉ Ngạn.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, rồi thành thật trả lời.
- Ngươi...noi theo Thánh Hiền thượng cổ...chỉ tu một bí cảnh?
Thần Vương Đông Hoang hỏi tới.
- Vãn bối mới chỉ tu hành được bốn năm, không biết tu một bí cảnh là như thế nào. Hiện giờ chỉ là một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn bình thường.
Một tiếng thở dài nặng nề truyền tới, tựa hồ vô cùng tuyệt vọng, tiếng thở dài này giống như đã lấy đi toàn bộ lực lượng còn sót lại của Thần Vương. Qua một hồi lâu mà hắn cũng không đáp lại, không nói thêm gì nữa.
- Tiền bối, người không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi thăm.
Lại qua nửa canh giờ, âm thanh đối phương truyền tới. Nhưng giọng nói của hắn bây giờ lại rất thất vọng, thể hiện rõ sự cô đơn, không khí cũng vì thế mà trầm lắng xuống.
- Ngươi...quá yếu...
Diệp Phàm không dám nói lại, làm sao hắn có thể so sánh với một Thần Vương đại thành? Từ xưa đến nay, sợ rằng không có mấy người dám không cúi đầu trước mặt người này.
- Tu vi ngươi yếu như thế...vào đây bằng cách nào?
Thần Vương Khương Thái Hư không hiểu.
- Vãn bối mặc một bộ quần áo da đá đặc biệt, nên mới vào được.
- Giống như người đã...một ngàn năm trước....
- Tiền bối đã từng gặp được người kia, người đó giờ ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
Hắn đến đây là vì Nguyên Thiên thư, vốn định bỏ cuộc, nhưng không ngờ lúc này lại có hi vọng.
- Chết rồi...sâu trong Ma sơn...
Khương Thái Hư nói bị đứt đoạn nhiều lần, không thể chính thức nói chuyện với Diệp Phàm. Mỗi lần nói thêm một câu là cần rất nhiều thời gian.
- Ta có thể tới đó được không?
Diệp Phàm hỏi tới.
- Không biết!
Thần Vương Đông Hoang không muốn nhiều lời, mỗi một câu nói đều thiêu đốt một bộ phận tinh lực của hắn, mỗi lần đáp lại cũng chỉ là mấy chữ ngắn gọn.
Trong lúc nói chuyện, tuy nhìn bề ngoài Diệp Phàm rất bình tĩnh, nhưng tâm tình trong lòng lại như bốn bề dậy sóng.
Tất nhiên Nguyên Thiên thư là một bí tịch trân quý, nhưng Thần Vương Khương gia trước mắt lại một bộ kinh cổ còn sống, trong tay nắm giữ rất nhiều bí pháp vô thượng.
- Dùng bốn năm...tu đến cảnh giới Bỉ Ngạn...không nhanh cũng không chậm....
Thần Vương Khương Thái Hư tự nói.
Diệp Phàm khẽ động trong lòng, nói:
- Thật ra, nếu như ta có thể tu hành tâm pháp cường đại nhất, thời gian còn có thể rút ngắn đi rất nhiều.
Thần Vương không trả lời, dường như đã ngủ say đi, không còn tiếng động gì nữa.
Khoảng ba canh giờ sau, Khương Thái Hư mới nói tiếp:
- Ngươi tiến lên...ta dạy cho ngươi...
Bảy chữ này giống như đã lấy đi toàn bộ lực lượng cuối của hắn, sau khi nói xong lại yên lặng. Nếu như chuyển sang một tình huống bình thường, sợ rằng không có ai chịu được. Bởi vì cách trả lời của Khương Thái Hư rất dễ làm người khác mất kiên nhẫn, lâu như vậy mà chỉ nói một câu.
Nhưng mà Diệp Phàm vẫn bình tĩnh, an tâm chờ đợi. Hắn hơi do dự một chút, sau đó sải bước tiến về phía trước.
Nham thạch màu tím có chút mông lung, xung quanh có những tia sáng ngàn nhạt lưu chuyển, giúp cho không gian bên trong Tử sơn không hề tối tăm. Nhưng không thể nói là sáng được, nhiều nhất chỉ là mông lung mà thôi.
Địa hình mặt đất ở đây gồ ghề, không bằng phẳng chút nào. Diệp Phàm đi dọc theo lối đi khúc chiết, rồi tiến vào một phế mỏ.
Trên vách núi cổ mỏ có rất nhiều thạch cốt như ẩn như hiện, làm cho người nhìn thấy phải kinh hãi. Đúng vậy, có rất nhiều hóa thạch sinh vật trước Thái Cổ đã đọng lại với vách núi Tử sơn.
Diệp Phàm đi thêm được một trăm trượng là tới chỗ cuối cùng cổ mỏ này. Nhưng phía trước lại là một vách tường màu tím rất bóng loáng, giống như tinh ngọc vậy, xung quanh còn có chút ánh sáng.
Nơi đây vô cùng trống trải, không có vật gì ngoại sự yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có một mình Diệp Phàm đứng thẳng ở chỗ này.
- Tiền bối, người đang ở đâu?
Diệp Phàm thăm dò, nhưng không phát hiện được có điều gì bất thường.
Ngọc bích màu tím sáng bóng phía trước chiếu rọi thân ảnh của hắn rõ ràng, nhưng ngay lúc này, đột nhiên hắn có cảm giác sởn tóc gáy.
Bởi vì trong ngọc bích màu tím phía trước không chỉ có một thân ảnh của hắn, mà còn có một thân ảnh dữ tợn cao lớn khác. Ngay mi tâm thân ảnh này có một cái sừng dài, dưới vai là sáu cánh tay rất dài, hai cánh trải rộng ra, khắp thân thể được những lân giáp mịn sáng bóng bao phủ.
Diệp Phàm cảm thấy da đầu mình phát lạnh, nhanh chóng tránh né ra rồi xoay người nhìn về phía sau. Nhưng đằng sau lại trống rỗng, không có vật gì cả.
- Tình huống bình thường...ngươi không thấy nó được...
Âm thanh già nua của Thần Vương từ trong nham thạch truyền đến.
Diệp Phàm xoay người lại nhìn ngọc bích màu tím, phát hiện sinh vật hình người có dáng vẻ bề ngoài vô cùng dữ tợn, đang mở miệng nhe răng nanh kia vẫn đứng ngay phía sau hắn.
- Ác niệm vô hình...nếu như không có ngọc bích...không thể nào chiếu rọi.
Khương Thái Hư phí sức mở miệng.
Qua một thời gian, Thần Vương mới nói xong mấy chục chữ, nhưng đã đủ để Diệp Phàm hiểu được đôi chút.
Đây là một ác niệm vô hình, do sinh vật Thái Cổ phát ra. Điều đáng mừng duy nhất là sinh vật này còn chưa tỉnh dậy, nó đã tự động phong tỏa sinh mệnh mình lại.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, bởi vì hắn biết loại sinh vật này. Khi tiến vào Tử sơn, Diệp Phàm đã từng thấy nó qua các đồ án được khắc trên vách đá. Loại sinh vật này luôn quỳ gối thành kính trước một khối thần nguyên, nhưng khi đối mặt với người khác, nó lại trở nên hung ác điên cuồng.
- Tiền bối, ngươi đang ở đâu?
- Trong nham thạch.
Bên cạnh ngọc bích màu tím ở cuối cổ mỏ có một mảnh nham thạch thô ráp, âm thanh của Khương Thái Hư từ trong truyền ra.
- Dạy ngươi một thức, xem ngộ tính ngươi thế nào...
Âm thanh Thần Vương Đông Hoang càng lúc càng suy yếu.
Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần. Khoảng hai canh giờ sau, đột nhiên trong mảnh nham thạch xuất hiện một thân ảnh khô gầy. Đúng vậy, mảnh nham thạch thô ráp đó đang chiếu ra một thân ảnh, có thể thấy rõ được hình dáng người này. Thân hình người này rất gầy, gầy đến nỗi có thể thấy được cả xương, so với khô lâu cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Người này có một mái tóc còn dài hơn cả chiều cao thân thể, để xõa dài ở ngay sau lưng mình. Hắn diễn luyện ra một tư thế kỳ quái, sau đó liền ngửa đầu cắm xuống đất.
Diệp Phàm giật mình trong lòng, hắn biết thân ảnh trên bề mặt nham thạch không phải là chân thân của đối phương, nhưng thân ảnh này lại làm hắn cảm nhận được một cỗ đạo cảnh. Cùng lúc đó, một đoạn khẩu quyết rất ngắn gọn truyền vào trong tim của hắn, rất thâm ảo và tối nghĩa.
Thân ảnh khô gầy trên bề mặt nham thạch nhanh chóng biến mất không thấy nữa, nơi đó chỉ còn lại bề mặt thô ráp và lạnh ngắt.
Diệp Phàm lui về sau vài chục trượng, tay cầm hạt Bồ Đề, yên lặng lĩnh hội tư thế kỳ quái ban nãy rồi bắt đầu tìm hiểu và tu hành.
Chỉ trong chốc lát, tâm thần Diệp Phàm đã bị một thức này hấp dẫn hoàn toàn. Đây là một loại pháp môn công kích vô cùng khủng bố, uy lực rất lớn.
Không bị quyền chỉ giới hạn, cũng không bị thối pháp hạn chế, toàn bộ mọi nơi trên thân thể đều có thể công kích, mỗi một tấc da thịt đều bộc phát một lực lượng đáng sợ.
- Đây là bí pháp gì?
Diệp Phàm thất kinh. Tuy phương pháp tu luyện rất cổ quái, nhưng uy lực lại rất đáng sợ.
Nhục thể Diệp Phàm vốn đã chắc chắn như thần thiết, nếu như tu thành được pháp môn này, nhất định uy lực bản thân sẽ tăng lên đến một mức kinh khủng. Loại công kích này rất thích hợp cho hắn.
Nhưng mà dường như đây chỉ là một thức mở đầu, còn chưa hoàn chỉnh được. Tuy nhiên, chỉ cần Diệp Phàm hiểu được sự ảo diệu của nó, rồi sau này liên tục phát triển lên thì chắc chắn vẫn đạt đến một cảnh giới làm cho cả quỷ thần phải khiếp sợ.
- Thức đầu tiên mà đã khủng bố như vậy...
Diệp Phàm kinh hãi, hắn cảm thấy đây là một bí pháp vô thượng.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn không ngừng chuyên tu, càng tìm hiểu càng thấy một thức này thật thâm sâu huyền ảo.
- Đây là một bí pháp vô thượng được ghi lại trong kinh cổ Khương gia sao?
Diệp Phàm cảm thấy loại bí thuật này có lai lịch rất lớn.
Cái hắn thiếu nhất bây giờ chính là công pháp công kích cường đại. Mặc dù hắn có tu hành ba loại bí thuật vô thượng: một trong Cửu Bí, bộ pháp lão điên và Đại Hư Không thuật. Nhưng lại không có một môn công pháp lấy công kích làm chủ tôn, loại bí thuật này vừa lúc bổ sung sự thiếu hụt lớn lao của hắn.
Tuy nói hắn đã lấy được Hư Không Đại Thủ ấn, nhưng hắn chỉ mới lấy được tàn thức, khó phát huy được uy lực chân chính của môn bí pháp vô thượng trong kinh cổ Cơ gia.
Trong lúc tìm hiểu thức mở đầu bí thuật này, Diệp Phàm rất giật mình. Bởi vì hắn phát hiện trong cơ thể mình có một loại bí thuật khác đang tự động vận chuyển.
- Đây là...
Hắn mừng rỡ đến nỗi muốn điên lên.
Khi ở Chuyết phong tại Thái Huyền môn, hắn đã lấy được một trong Cửu Bí, có thể làm cho chiến lực trong một thoáng tăng lên gấp mười lần. Nhưng trước giờ hắn không thể làm chủ được nó, không ngờ lúc này lại vận chuyển được.
Hắn liền liên tưởng đến một số việc, chẳng lẽ bí thuật Thần Vương Khương Thái Hư dạy cho hắn không phải là kinh cổ Khương gia, mà là một trong Cửu Bí?
Nghe nói nếu như có thể tập trung chín loại bí thuật này lại, các bí thuật sẽ tự động hỗ trợ với nhau, lúc sử dụng càng dễ dàng, uy lực tăng lên rất nhiều.
- Hắn mới dạy cho ta thức mở đầu, nếu như nhận được một bí thuật hoàn chỉnh, lực công kích còn mạnh đến mức nào?
Uy lực Cửu Bí thật quá cường đại, theo truyền thuyết thì nó đã bị hủy đi rất nhiều năm tháng trước, phân tán ra khắp nơi. Từ xưa đến nay, vẫn chưa có ai tập trung toàn bộ lại được, nghe nói còn có vài Bí đã bị thất truyền.
- Thần Vương Khương Thái Hư nắm một Bí trong tay, hơn nữa còn là pháp môn công kích...
Diệp Phàm rất kích động.
Tuy khẩu quyết rất thâm ảo, nhưng lại vô cùng ngắn. Bởi vì có hạt Bồ Đề trong tay, cộng thêm bảy ngày liên tục tìm hiểu, đến giờ Diệp Phàm đã nắm giữ được thức mở đầu.
Nhưng Thần Vương Đông Hoang kia lại giống như đã tọa hóa, không còn lên tiếng gì nữa. Diệp Phàm đã truyền âm mấy lần mà vẫn không có tiếng đáp lại.
Mấy ngày sau, cảm giác bất an trong lòng Diệp Phàm bỗng trỗi dậy. Lực lượng triệu hoán đầy ma tính sâu trong Tử sơn càng lúc càng mãnh liệt, nhục thể của Diệp Phàm bây giờ như bị một người khác khống chế, không tự chủ được mà muốn đi sâu vào Tử sơn.