There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 17
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198 - Khẩu Vị Của Cậu Nặng Như Vậy?
HƯƠNG 198: KHẨU VỊ CỦA CẬU NẶNG NHƯ VẬY?
Trans+Edit: LYTAA
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-----------
Nói là rủ Viên Tung đi xem bộ phim của Tuyên Đại Vũ, nhưng lại một mực vòng vo đi khắp nơi, cuối cùng lại dẫn Viên Tung quay trở lại bệnh viện.
Lúc hai người họ tới nơi, Lý Chân Chân đã đứng đó. Gương mặt lấm la lấm lét, hai mắt liên tục chuyển động như là đang tìm ai đó.
"Ở đây làm gì?" Hạ Diệu vỗ lưng của Lý Chân Chân một cái.
Lý Chân Chân đột nhiên giật mình, xoay người lên tiếng trách khứ.
"Lần tới anh có thể gọi nhẹ nhàng được không chứ?"
"Chẳng phải là tôi đang cố chào hỏi cậu đó sao?"
Lý Chân Chân không nói gì, ánh mắt oán trách đang nhìn Hạ Diệu, đột nhiên dời sang gương mặt của Viên Tung, lập tức "cảnh xuân xán lạn", mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), giọng nói cũng vòng vo uốn éo nhầy nhụa, thay đổi 180 độ.
"Đã trở về rồi hả?"
Viên Tung gật đầu, đi thẳng vào trong.
Cái này nếu như đổi thành bình thường, Hạ Diệu nhìn thấy đã sớm khai miệng mắng Lý Chân Chân một câu kiểu như: Cậu vừa thấy mãnh nam thì "cái hoa cúc" ti tiện của cậu liền giãn nở! Hôm nay cũng không biết là làm sao, lòng dạ đặc biệt rộng rãi, thái độ đặc biệt thân mật, nhìn thấy cũng giả bộ không thấy.
Thế rồi cười cười, đem cánh tay khoác lên vai Lý Chân Chân, ôm cậu ta đi vào bên trong, hỏi han ân cần "Dạo này thế nào? Có nhận được nhiều quà tặng năm mới chưa? Có kế hoạch du ngoạn đâu đó rồi chứ nhỉ?...."
Sự nhiệt tình này "đột như kỳ lai" (quá đột ngột), khiến Lý Chân Chân trở tay không kịp, mọi khi đều bị Hạ Diệu xem thường, lúc này lại có chút nói không ra lời.
Hạ Diệu vừa cười vừa hỏi: "Mà sao lại đến thăm tôi?"
"Đây không phải là nhớ anh sao." Lý Chân Chân lúc nói lời này, lại liếc mắt nhìn Viên Tung.
Hạ Diệu vẫn như trước, độ lượng mà cười cười, "Coi như cậu có chút lương tâm."
Chờ lúc Lý Chân Chân đem quà thăm bệnh đặt vào hộc tủ, Hạ Diệu vẫn còn quay mặt cười với cậu ta.
Lý Chân Chân tóc gáy đều dựng lên, "Anh có thể đừng cười nữa không?"
Hạ Diệu lại không tự chủ được bật cười, ngay cả chính cậu ta cũng không ý thức được.
"Làm sao vậy?"
Lý Chân Chân nói: "Anh ngày hôm nay tâm tình sao lại tốt như vậy?"
Hạ Diệu sờ sờ cằm, đem dáng tươi cười thu liễm một chút.
"Có sao?"
Lý Chân Chân gật đầu, "So với bệnh nhân tâm thần thì không khác lắm."
Gương mặt đó của Hạ Diệu vèo một cái liền lạnh xuống, "Vui vẻ với cậu mà cậu không biết điều, muốn tôi khiến cậu không nhớ mình họ gì không?"Lý Chân Chân không nói chuyện, ánh mắt tự do nhìn xung quanh, tâm hồn lơ đãng.
Ban đầu, Hạ Diệu cho rằng Lý Chân Chân là nhìn lén Viên Tung, kết quả quan sát một hồi phát hiện không phải là, vì vậy bay đến trước mặt Lý Chân Chân huơ huơ, lại khiến cậu ta một trận giật mình.
"Cậu nói thẳng đi, tới đây làm gì?" Hạ Diệu hỏi.
Lý Chân Chân chần chờ hơn nữa ngày mới mở miệng, "Tôi nghe nói Tiền Trình hôm nay tới thăm các anh, thế nào vẫn không thấy anh ta?"
Viên Tung ở một bên nói tiếp: "Hắn vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo ngày mai mới đến."
"Chết tiệt, đến đây uổng phí." Lý Chân Chân không cẩn thận mà nói ra câu này.
Hạ Diệu lãnh đạm u ám mà hỏi: "Cậu là đến thắm tôi?"
"Phải! Phải mà!" Lý Chân Chân vội vàng gật đầu, "Không những thế tôi còn mang đến cho anh một lễ vật."
"Lễ vật gì? "
Lý Chân Chân nói: "Đồ chơi tình thú, tôi tự chế."
"Cậu mau dẹp đi!" Hạ Diệu gương mặt chợt biến sắc, hoảng sợ đến bốc hỏa, "Nếu trước đây cậu không đưa tôi một lọ thuốc, đã không xảy ra những chuyện vừa qua! Đi đi đi, nhanh nhẹn đem hết đồ đạc rời đi!"
"Không phải, anh hãy nghe tôi nói..." Lý Chân Chân không ngừng liên tục giải thích, "Tôi mở một trang bán hàng online, chuyên bán các loại đồ dùng tình thú, tất cả đều là tự tay bào chế, mới một tháng đã kiếm được bốn khối tiền!"
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Cậu cứ tự mà liệu hồn."
Lý Chân Chân còn nói: "Tôi thấy buôn bán kiểu này, trong vòng một năm, còn chưa tốt nghiệp, tôi đã trở thành triệu phú..."
"Sau đó cậu có thể bao nuôi hết tất cả các gã đàn ông, để họ liên tục thao cậu chứ gì?" Hạ Diệu xấu xa cười một tiếng.
"Anh có đáng ghét quá không chứ?" Lý Chân Chân liếc mắt, "Ý của tôi là chờ tới ngày đó, Bành Trạch có lái xe Hummer đến trường học, 'con chim' của tôi cũng sẽ không thèm nhìn hắn một cái."
Hạ Diệu thành tâm cổ vũ Lý Chân Chân, "Hãy làm cho thật tốt nhé, hài tử, cậu rất có tiềm năng."
"Cho nên tôi ngày hôm nay đến đây, chính là đem mặt hàng bán chạy nhất của tôi, 'dung dịch bảo hộ hoa cúc' tặng cho hai người dùng. Cái dung dịch này không những có thể dùng để vệ sinh sát trùng, còn có thể giảm nhiệt và tiêu sưng. Hơn nữa có thể dùng để thâm nhập vào trong thân thể, không hề có tính kích dục, dùng xong cảm thấy rất dễ chịu."
"Cậu giữ lại bản thân dùng đi." Hạ Diệu nhét chai dung dịch ngược vào tay của Lý Chân Chân, "Cậu thấy thằng đàn ông nào tối ngày vẫn còn dùng dung dịch rửa mông?"
"Mùa đông lạnh thường tổn thương nguyên khí, dùng cái này dưỡng mông thì thế nào?"
Hạ Diệu nói: "Tôi đã đủ nguyên khí."
"Có gì mà ngượng ngùng? Người ta bị bệnh trĩ, không phải là mỗi ngày đúng giờ đều thoa thuốc sao? Đúng rồi, cái dung dịch bảo hộ "hoa cúc" này còn có thể trị trĩ."Hạ Diệu âm mặt, "Tôi không có bị bệnh!"
Lý Chân Chân đang muốn mở miệng, Viên Tung bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Để dung dịch đó ở lại."
Hạ Diệu lúc đầu muốn quay qua rống với Viên Tung, đột nhiên lại ý thức được cái gì, cơ mặt căng thẳng trong nháy mắt buông lỏng, hời hợt nói: "Vậy thì cứ để lại đi, giữ lại cho Viên đại thúc dùng."
Lý Chân Chân ngồi một lát, lại hỏi Viên Tung: "Tiền Trình thực sự nói ngày mai đến thăm anh?"
Viên Tung còn chưa lên tiếng, Hạ Diệu liền đem đầu của Lý Chân Chân hướng vào mặt mình.
"Không phải tôi đã nói...cậu mà có ý với hắn....cậu sẽ đem tôi đẩy xuống hố sao?"
Vừa nhắc tới Bành Trạch, Lý Chân Chân lập tức bĩu môi.
"Trước đây anh ta lạnh lùng với tôi, tôi còn cảm thấy anh ta rất có mị lực. Hiện tại anh ta cả ngày đi theo sau cái mông của tôi, tôi thế nào lại không còn cảm giác."
Lý Chân Chân còn nói, "Tôi chính là đối với anh ta không còn cảm giác, chính là cảm thấy anh ta quá phiền phức, tôi ước gì anh ta gạt bỏ tôi ra khỏi mắt anh ta."
Hạ Diệu nói: "Đừng nóng nảy, nhanh hành động đi."
Lý Chân Chân biến sắc, "Anh có ý gì?"
"Hai ngày trước cậu ta tham gia một vũ hội, có một cô nương để ý cậu ta, cậu ta đối với cô nương đó cũng rất hảo cảm, ngày hôm qua vẫn còn ước gì được ăn cơm với nhau."
Lý Chân Chân gương mặt triệt để tái xanh, suýt tí nữa là đem cái mũ vành trên đầu xé đôi.
"Tôi đi." mang giỏ xách xông ra cửa.
Hạ Diệu vội vàng ở phía sau hô một câu, "Chúc cậu buôn bán phát đạt nhé!"
Nói xong cười hắc hắc, sao lại quá nghiêm túc vậy chứ, thật là ngây thơ, nói gì cũng tin... Đang cười, đột nhiên phát hiện Viên Tung đang dùng cái laptop xem cái gì đó, sắc mặt tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, chợt nhảy nhào tới.
Bộ phim này của Tuyên Đại Vũ, trước khi nằm viện Hạ Diệu đã xem qua, tuy rằng cảm hứng lấy từ một bộ tiểu thuyết, nhưng sau khi cải biên lại thì chính là giống như "tình cảm ngựa tre" giữa cậu ta và Tuyên Đại Vũ. Thực ra giữa họ có chút giao tình, nhưng để thu hút khán giả, bộ phim lại khuyếch trương lên thành những cảnh hôn môi, va chạm các kiểu.
Lúc Hạ Diệu nhảy lên đến giường Viên Tung, mặt của Viên Tung đã trầm xuống.
Bởi vì bộ phim cố ý thêm thắt, cảnh đầu tiên chính là cảnh hôn trong nhà vệ sinh ở trường học.
Viên Tung hơi lộ ra ngưng trọng, con ngươi đen đậm hướng về Hạ Diệu, hỏi: "Nụ hôn đầu của cậu là cho Tuyên Đại Vũ?"
"Không phải đâu! Làm sao có thể? Điện ảnh đều là hư cấu!"
"Vậy nụ hôn đầu là cho ai?"
"Một người nước ngoài." Hạ Diệu ăn ngay nói thật, "Người da đen, hơn một trăm kí..."
Viên Tung cơ mặt một trận co quắp, hình như không thể tiếp thu sự thật này.
"Khẩu vị của cậu nặng như vậy?"
Hạ Diệu chợt ở trên ngực Viên Tung đập một quyền, "Anh nghĩ đi đâu vậy? Đó là do hắn cưỡng ép tôi!"
"Một người nước ngoài khỏe mạnh như vậy cưỡng ép cậu, cũng chỉ hôn cậu một cái?"
"Hắn đánh không lại tôi á!"
"Hắn đánh không lại cậu thế nào cưỡng hôn được cậu?"
"Lúc đó ở trên lôi đài á! Tôi né không kịp!"
"Không tính cái ở trên lôi đài, ai là người đầu tiên hôn cậu, ai dành được nụ hôn đầu của cậu?", Hạ Diệu càng giải thích càng loạn, đến sau cùng thẳng thắn một câu thừa nhận, "Viên Tung anh đó nha. có phải đàn ông không? Chuyện không đáng gì, anh vẫn còn đối đầu với tôi!? Tôi thực sự đã từng hôn Tuyên Đại Vũ thì thế nào? Khi còn bé bọn tôi ngủ cùng một ổ chăn, lẽ nào anh đều phải lôi hết mọi chuyện ra nói sao?"
Viên Tung trầm mặt không nói lời nào, lại đưa ánh mắt chuyển sang màn hình laptop.
Hạ Diệu đặc biệt bất mãn loại thái độ này của Viên Tung. Vốn định mặt lạnh bỏ mặc hắn, kết quả phát hiện Viên Tung vẫn còn tiếp tục xem phim, đột nhiên bản thân có chút hoảng sợ. Mới xem cảnh hôn mà hắn ta đã trở nên như vậy, xem đến đoạn va chạm cơ thể không biết sẽ như thế nào nữa, chẳng phải lại gây xích mích nữa sao, trời ạ!
Nghĩ như vậy, Hạ Diệu nhào người qua, đem laptop gập lại.
"Có cái gì để xem? Phim chỉ lãi nhãi lắm trò, cùng tôi nói chuyện phiếm đi."
Viên Tung sắc mặt vẫn như trước, rất khó coi, nhưng giọng nói lại có chút hòa hoãn.
"Trò chuyện cái gì?"
Hạ Diệu suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra cái gì để nói.
Viên Tung lại đem laptop mở ra.
Hạ Diệu một lần nữa gập lại, vươn cánh tay cuộn vào cổ Viên Tung, bắt đầu dùng chiêu nhu tình dịu dàng.
"Ai da, thật không muốn về nhà! Muốn ở đây luôn."
Viên Tung xoay mặt qua nhìn cậu ta, hỏi: "Vì sao?"
Hạ Diệu nói "Chờ lúc chúng ta khỏi bệnh trở về nhà, thì không thể ở cùng với nhau nữa, anh cũng phải công tác, tôi cũng phải đi làm. Mẹ tôi nhất định sẽ quản tôi chặt hơn, buổi tối tan ca bắt buộc phải về nhà đúng giờ."
Viên Tung trầm giọng an ủi: "Không sao đâu, mẹ cậu nếu đã không cự tuyệt việc chúng ta nằm chung phòng bệnh, chắc cũng sẽ không cứng rắn mà ngăn cản chúng ta gặp mặt."
"Nhưng như vậy thời gian gặp nhau cũng ít đi."
Hạ Diệu vừa nói vừa dùng râu cằm cọ cọ vào cổ Viên Tung, toát ra vẻ nhu tình nũng nịu bốn phía, nhưng trong lòng nham hiểm nói: để xem anh còn có tâm tư xem phim hay không!"
Kết quả Viên Tung lại nói: "Việc này tôi tự có biện pháp, cậu đừng quan tâm."
Sau đó, Viên Tung lại đem laptop mở ra thật rộng.
Thế nhu tình tấn công thất bại.
Bà ngoại nó! Tôi không tin cái này không thu phục được anh. Hạ Diệu cuối cùng sử dụng tuyệt chiêu cuối, trực tiếp đem chai dung dịch bảo hộ "hoa cúc" giơ lên trước mặt Viên Tung.
"Tôi đi tắm nha."
Viên Tung không nói hai lời, khoái chí bước xuống giường, nâng lên Hạ Diệu lên đi vào nhà tắm.
Hạ Diệu trong lòng rít gào: anh đó nha, có phải là quá giống một con súc vật phát dục không chứ?
HẾT CHƯƠNG!
Thế Bất Khả Đáng Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản