Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 194: Không Phải Ai Cũng Có Thể Gọi “bí Thư Tiểu An”
n Tại Đào trở lại huyện, vừa vặn qua giữa trưa một chút. Vội vàng ăn chút cơm cùng Lưu Ngạn, hắn phải đi phòng hội nghị nhỏ của Huyện ủy. Trong phòng hội nghị trên cơ bản tất cả lãnh đạo Huyện ủy và UBND huyện đều đã đến đông đủ. Buổi chiều..., cùng đi với Tôn Cốc, Phó trưởng Ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy Trương mang theo vài cán bộ trưởng phòng và vài cán bộ Ban Tổ chức Thành ủy sải bước đi vào phòng họp, mọi người ở đây đều đứng dậy vỗ tay hoan nghênh.
Trong vỗ tay nhiệt liệt, Phó Trưởng ban Trương và hàng ngũ cán bộ Trưởng phòng Ban Tổ chức Cán bộ ngồi trên đài chủ tịch, Tôn Cốc và Hạ Canh cũng ngồi xuống. Tôn Cốc hắng giọng:
- Các đồng chí, hiện giờ chúng ta họp. Đầu tiên, để chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh các vị lãnh đạo Ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, hoan nghênh!
Trong đám người, An Tại Đào tất nhiên cũng chậm rãi vỗ tay, nhưng đáy lòng hắn đã hơi kinh ngạc và bất ngời. Bởi vì hắn phát hiện trong đoàn người Ban Tổ chức Cán bộ một gương mặt quen thuộc: Mã Minh Lượng thư ký của Lý Vân Thu. Lý Vân Thu đi Tân Hải, tại sao Mã Minh Lượng chưa đi cùng? Chẳng lẽ, nhất thời gã được Lý Vân Thu đề bạt làm cán bộ cấp Phó huyện? Muốn vào bộ máy lãnh đạo huyện Quy Ninh?
An Tại Đào suy nghĩ. Đương nhiên người chú ý tới Mã Minh Lượng cũng không chỉ mình hắn.
Phó Trưởng ban Trương cười ha ha, ánh mắt thản nhiên đảo qua mọi người chợt lóe rồi biến mất, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, dưa jtheo trình tự của tổ chức, Tôi được lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ban Tổ chức cán bộ ủy thác, tới Quy Ninh tuyên bố điều chỉnh bổ nhiệm cán bộ... Trải qua khảo sát của Ban Tổ chức Cán bộ, nghiệp đoàn nghiên cứu văn phòng Thành ủy quyết định, bổ nhiệm ủy viên thường vụ Huyện ủy Quy Ninh, Trưởng ban Tổ chức Cán bộ đồng chí Trương Kính Phú làm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy...
Trương Kính Phú đứng dậy cười gật đầu làm lễ với mọi người, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Chuyện Trương Kính Phú đề bạt tiến vào Ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, căn bản không phải một bí mật ở tầng lãnh đạo trung gian huyện Quy Ninh. Dựa theo trình tự của tổ chức, Thành ủy sẽ trưng cầu ý kiến của Huyện ủy một chút, liền thông qua.
Nếu bàn về thực quyền, Phó trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy chắc chắn không bằng ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng Phó trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy lại là cấp Cục trưởng, vì thế Trương Kính Phú thăng một bậc. Hơn nữa, Ban tổ chức Cán bộ quản lý cán bộ khác với Ban Tuyên giao quản lý hình thái ý thức mặt trận tuyên truyền, người trước “phải cụ thể”, người sau “nghiên cứu”, có thể đoán được, chỉ cần Trương Kính Phú làm tốt vài năm ở vị trí Phó trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, tương lai sẽ có phát triển tốt hơn nữa.
Cho nên, trong lòng mà nói, Trương Kính Phú vẫn rất cao hứng. Đối với Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc đề cử mình, tối hôm qua gã tự mình đến nhà cảm ơn một lần.
Trương Kính Phú đứng ở đó, lại quăng cái nhìn cảm kích về phía Tôn Cốc. Nhưng trên mặt Tôn Cốc tuy rằng “thừa nhận”, nhưng trong lòng đã hơi âm thầm hổ thẹn. Chuyện Trương Kính Phú được bổ nhiệm làm Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, việc này ông ta căn bản không biết chút nào, càng chưa nói tới chỉ tên đề cử cái gì. Chỉ có điều buổi tối hôm trước, Lý Vân Thu đột nhiên gọi điện cho ông, trong điện thoại, Lý Vân Thu nói rất nhiều, cũng ám chỉ ông ta rất nhiều thứ, ông cũng biết được tin tức Trương Kính Phú sẽ lên chức từ trong điện thoại này.
Tuy rằng Lý Vân Thu đã dời Phòng Sơn, nhưng ảnh hưởng vẫn còn, Tôn Cốc vẫn hơi sợ bà. Hơn nữa, chỗ dựa phía sau người phụ nữ này quá lớn, chọc giận người phụ nữ này, tiền đồ của ông ta khó khăn. Nhưng Trương Kính Phú lại tưởng Tôn Cốc hỗ trợ, nếu Trương Kính Phú muốn hiểu nhầm như vậy, Tôn Cốc tự nhiên mừng rỡ nhận lấy, một ân tình miễn phí.
Sau khi tuyên bố xong bổ nhiệm Trương Kính Phú, Tôn Cốc tiếp nhận microphone cười ha ha:
- Chúng ta phải chúc mừng Trưởng ban Trương, Trưởng ban Trương công tác nhiều năm ở Ban Tổ chức Cán bộ Huyện ủy chúng ta, năng lực mạnh, tác phong giản dị... Hy vọng, Trưởng ban Trương ở cương vị lãnh đạo mới tiếp tục làm ra cống hiến lớn hơn nữa cho sự nghiệp của Đảng và nhân dân.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, Trương Kính Phú không thể không đứng dậy tạ ơn.
- Các đồng chí, trải qua Ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy đề cử và Ban Tổ chức Cán bộ Huyện ủy khảo sát nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm cán bộ dự bị cơ quan Thành ủy đồng chí Mã Minh Lượng làm Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, cũng nêu tên cho người được đề cử làm CHủ tịch thị trấn... Hoan nghênh đồng chí Mã Minh Lượng đến Quy Ninh chúng ta công tác.
Tôn Cốc cao giọng nói xong, ánh mắt gần như khiêu khích đặt lên người An Tại Đào.
Dựa theo nguyên tắc Đảng quản lý cán bộ, tuy rằng Chủ tịch thị trấn phải trải qua đại biểu hội đồng nhân dân tổ chức trình tự, nhưng trên cơ bản vẫn chạy theo hình thức và đi ngang sân khấu, Đảng ủy cấp trên đề danh người được đề cử Chủ tịch thị trấn như nào có thể không trúng cử.
Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, Mã Minh Lượng đắc ý đứng dậy cúi đầu tạ ơn, tuy rằng An Tại Đào chậm rãi vỗ tay, thần sắc trên mặt không có thay đổi quá lớn, nhưng lửa giận trong lòng bùng cháy cao độ. Được cho Tôn Cốc ông! Bổ nhiệm Chủ tịch thị trấn Tư Hà, không ngờ trước đó không thông qua, nói chuyện với một Bí thư Đảng ủy như hắn! Hơn nữa, bản thân mình chẳng những là Bí thư Đảng ủy nhân vật số một thị trấn Tư Hà, đồng thời là ủy viên thường vụ Đảng ủy nữa!
Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, phẫn nộ thì phẫn nộ, dưới trường hợp tổ chức công khai chính thức này, hắn cũng không có khả năng biểu hiện cái gì. Hắn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cười, vươn tay với Mã Minh Lượng:
- Tôi đại biểu chính quyền Đảng ủy thị trấn Tư Hà, chào đón Chủ tịch thị trấn Mã đến thị trấn công tác, hoan nghênh!
Mã Minh Lượng cười ha ha, thản nhiên bắt tay với An Tại Đào:
- Cảm ơn Bí thư Tiểu An, tôi sẽ không phụ lòng tin tưởng của tổ chức, nhất định sẽ cố gắng làm việc!
Người khác nghe không ra gì, nhưng An Tại Đào lại hơi mẫn cảm đối với một tiếng “Bí thư Tiểu An” hơi mẫn cảm này của gã, hắn hừ lạnh trong lòng, liếc Mã Minh Lượng một cái, chậm rãi ngồi trở về.
Hiện giờ Mã Minh Lượng rời khỏi Lý Vân Thu, đạt được sở nguyện trao quyền cho cấp dưới tới cơ sở nhậm chức. Tuy rằng chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, nhưng vẫn mạnh hơn thư ký nhỏ đi theo bên người Lý Vân Thu làm chó săn một triệu lần. Đợt bổ nhiệm này, đương nhiên là Lý Vân Thu an bài, nếu không phải Lý Vân Thu đột nhiên phải điều nhiệm Tân Hải, Mã Minh Lượng cũng không có cơ hội trao quyền cấp dưới này.
Vì sao Lý Vân Thu muốn gã đến thị trấn Tư Hà, Mã Minh Lượng rõ ràng trong lòng. Đối với “sứ mệnh” như vậy, kỳ thật gã vẫn rất vui. Cho dù gã cực kỳ chán ghét Lý Vân Thu, nhưng dù sao Lý Vân Thu cũng là người có hậu trường lớn, vì tiền đồ, gã vẫn nguyện ý buộc chặt một chỗ với người phụ nữ này. Hơn nữa, trước khi đi, Lý Vân Thu đã hứa hẹn với gã: công tác “ổn định” tại Quy Ninh hai năm, sẽ chạy chọt cho gã một cương vị thực chức cấp Cục ở huyện. “Ổn định” theo như lời Lý Vân Thu, Mã Minh Lượng đương nhiên là hiểu được có ý tứ gì.
Đối với hứa hẹn và năng lực của Lý Vân Thu, Mã Minh Lượng không một chút hoài nghi. Bà ta có thể tới Tân Hải làm Phó Chủ tịch thành phố, huống chi là mình.
Mặc dù khúm núm bên người Lý Vân Thu, nhưng trong xương Mã Minh Lượng cũng là một người tâm cao khí ngạo. Hoặc là, gã ở bên người Lý Vân Thu đè nến lâu lắm, một khi ra bên ngoài nhậm chức, ngạo khí trong đáy lòng bắt đầu chậm rãi tăng lên. Hai ngày ngày, gã đắc ý trong lòng, hơi có vài phần vênh váo tự đắc.
Kỳ thật, đây là nhân tính, thói hư tật xấu của con người. Nếu mọi người quan sát cẩn thận một chút, càng là loại người chịp áp lực trước mặt lãnh đạo, càng là người tầng thấp nhất, một khi làm quan, trước sau tương phản sẽ rất lớn, biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Lúc ở kiếp trước, An Tại Đào nhận biết một nhân viên Thành ủy Tân Hải, lăn lộn mười mấy năm đều không được thăng chức, người này ở trong cơ quan có tiếng là thật thà chất phác, từ lãnh đạo đến cán bộ bình thường đều công nhận người thành thật. Nhưng một ngày, anh ta đột nhiên được chuyển tới một huyện đề làm Phó Cục trưởng. Tính tình người này đã “thay đổi lớn” ---- vốn là gặp người liền cười chào hỏi, làm gì đều rất khiêm tốn, nhưng sau khi thăng chức đi đường vênh váo tự đắc, ngạo nghễ ngạo mạn không chịu nổi kiểu cách nhà quan bày ra mười phần. Người như vậy ở trong quan trường, vẫn rất nhiều, tâm tính cơ bản của Mã Minh Lượng hiện giờ đại khái là như thế.
Tự cảm thấy tuổi, tư lịch của mình đều lớn hơn An Tại Đào, nói thật, gã cũng không để An Tại Đào vào mắt thế nào, thậm chí còn có vài phần xem thường.
Loại cảm xúc này chậm rãi sinh ra, mãi cho đến khi mở đại hội, tiến bước đoàn người Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy Trương, gã ngay trước mặt Tôn Cốc và vài lãnh đạo Huyện ủy UBND quận, hoặc không có ý hoặc cố ý mà vẫn xưng hô An Tại Đào vài tiếng “Bí thư Tiểu An”.
An Tại Đào phẫn nộ trong lòng, nhưng thần sắc không biểu hiện ra gì. Lưu Ngạn một bên rõ ràng nghe được “trào phúng” nào đó trong giọng người này, hiện tại vị trí của An Tại Đào trong lòng cô không ai có thể thay thế, thấy Mã Minh Lượng như vậy, cô nhướn mày liễu lên muốn “chọc” gã hai câu, nhưng bị An Tại Đào âm thầm kéo tay, lúc này mới oán hận mà mắng hai tiếng “tiểu nhân” rồi mới tính từ bỏ.
Trong phòng hội nghị, vài ủy viên thường vụ ở huyện hàn huyên với Trương Kính Phú, chậm rãi nói chuyện. Trương Kính Phú thăng chức, tối nay, Huyện ủy chắc chắn phải tiễn đưa gã, đây là không thể nghi ngờ.
Tôc Cốc cười ha ha:
- Các vị lãnh đạo đều lưu lại, tối nay chúng ta cùng nhau tiễn đưa Trưởng ban Trương, về sau chúng ta tới thành phố rồi, để cho Trưởng ban Trương mời khách!
Thối ra lời này, vài ủy viên thường vụ đều bắt đầu cười ha ha, Trương Kính Phú cũng cười:
- Điều này cần gì nói? Tương lai mọi người ai tới thành phố rồi, nếu qua cửa mà không vào, thì không phải bạn bè!
Vài ủy viên thường vụ lại tươi cười sang sảng một phen.
Tôn Cốc nghiêng đầu nhìn Đồng Hồng Cương, khoát tay áo:
- Hiện giờ đã sắp 5h. Chủ nhiệm Đồng, anh nhanh chóng an bài một bàn cơm, ừ, đêm nay tập thể ủy viên thường vụ Huyện ủy tiễn đưa Trưởng ban Trương, anh cũng tham gia chiếu ứng một chút.
Đồng Hồng Cương vội vàng tươi cười đáp ứng, chạy đi an bài cơm. Bữa cơm cấp bậc gì, ban đầu Trương Kính Phú là ủy viên thường vụ Huyện ủy, hiện giờ thăng làm Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy, tự nhiên tham dự yến tiệc đưa tiễn lần này đều là ủy viên thường vụ Huyện ủy ---- lãnh đạo huyện khác, không có tư cách tham gia trong đó, bởi vì lúc đó phạm vi sẽ rất rộng.
Đương nhiên, lãnh đạo huyện khác chắc chắn sẽ an bài bữa tiệc tỏ vẻ với Trương Kính Phú, chẳng qua, đó là tiến hành tư nhân một mình mà thôi.
...
...
Thấy vài vị lãnh đạo đều đi ra ngoài, Mã Minh Lượng cũng đi theo, gã mỉm cười theo sát phía sau An Tại Đào. Nhưng không đi được hai bước, đã thấy vài ủy viên thường vụ đều lên xe của mình, chạy đi như bay, không ngờ không ai để ý gã, cũng không tránh khỏi hơi xấu hổ. Thật ra, cũng không xem như không ai để ý gã, chỉ có điều một Chủ tịch thị trấn như gã trong mắt vài ủy viên thường vụ Huyện ủy căn bản không quan trọng gì, căn bản không ai để ý sự tồn tại của gã.
Mã Minh Lượng vốn nghĩ rằng mình mới tới Quy Ninh nhậm chức, lại từng là thư ký của Bí thư Thành ủy, hôm nay may mắn gặp dịp tham gia yến hội vốn là chuyện rất bình thương, nhưng nào biết ----
An Tại Đào và Lưu Ngạn sóng vai chậm rãi bước tới chiếc xe màu trắng của mình, đi hai bước, thấy Mã Minh Lượng đứng nơi đó hơi phẫn nộ, trong lòng liền cười lạnh một tiếng: Ngươi hẳn là đắc ý quá mức đi? Cái gì gọi quan to một bậc đè chết người, ngươi không hiểu quy củ sao? Không cần nói một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ mới nhận chức như ngươi, cho dù là lãnh đạo huyện bình thường cũng không có tư cách tham dự yến hội cấp bậc như vậy.
Hắn chậm rãi đi trở về, thản nhiên cười:
- Chủ tịch thị trấn Mã, Huyện ủy tiễn đưa Trưởng ban Trương, tôi là ủy viên thường vụ Huyện ủy, cũng phải tham gia, không ở lại với anh.
Nói xong, An Tại Đào quay đầu bước đi.
Sắc mặt Mã Minh Lượng đỏ bừng, lúc này gã mới hồi phục tinh thần: người trước mắt này không chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, không chỉ là lãnh đạo trực tiếp đứng trên đầu mình, còn là lãnh đạo Huyện ủy hoành tráng hơn so với Phó chủ tịch huyện bình thường!
Đang lúc khó chịu, lại thấy An Tại Đào dừng bước, quay đầu đi trở về khóe miệng bĩu ra, thấp giọng ghé sát lỗ tai gã lạnh lùng nói:
- Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở anh một chút, bốn chữ “Bí thư Tiểu An” này, không phải ai cũng có thể gọi, anh nhớ rồi chứ, tôi không hy vọng sau này lại nghe được. Đây ít nhất là quy củ, hiểu không? Xem lúc anh công tác bên người Bí thư Lý, khá biết chừng mực, như nào hiện giờ không nhìn được tiến thoái như vậy? Chẳng lẽ, là đắc ý vênh váo?
- Không cần nói tới Bí thư Lý đã dời Phòng Sơn, cho dù bà ta còn ở Phòng Sơn... anh cũng không tính là gì. Không nên giả bộ cao cao tại thường trước mặt tôi, anh tính cái gì vậy? Nói không dễ nghe, anh chỉ là một con chó của Lý Vân Thu mà thôi!
An Tại Đào cười ha ha, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
- Ngươi...
Mã Minh Lượng xẩu hổ và giận dữ trong lòng sắc mặt đỏ lên, bả vai cũng bởi vì xấu hổ và giận dữ mà nhẹ nhàng run rẩy. Nhìn An Tại Đào và Lưu Ngạn lên xe, chạy như bay mà đi, sắc mặt gã chậm rãi trở nên âm trầm xanh mét.
Trên xe, Lưu ngạn quay đầu liếc nhìn bóng dáng Mã Minh Lượng đứng xa xa trong đại viện cơ quan Huyện ủy, cười khanh khách:
- Anh nói gì với gã vậy, khiến Chủ tịch thị trấn mới tới tức thành như vậy?
An Tại Đào ngửa mặt lên trời bật cười ha ha, thuận miệng thuật lại, chuyên chú lại xe không bao lâu tiến vào trong đại viên nhà khách Quy Ninh.
...
...
Yến hội cử hành ở phòng tiệc nhà khác Quy Ninh. Rượu qua ba tuần, An Tại Đào giơ chén rượu lên, đứng dậy cười nói:
- Trưởng ban Trương, tôi thay đổi chính quyền Đảng ủy thị trấn Tư hà, kính ngài một ly, Trưởng ban Trương tới cương vị lãnh đạo mới vẫn phải giúp đỡ thị trấn nghèo chúng tôi thoát khó làm giàu!
- Bí thư An khách khí, tương lai có việc cứ nói.
Trương Kính Phú cũng đứng dậy chạm cốc cùng An Tại Đào sau đó một hơi uống cạn sạch, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn, tôi biết Bí thư An là một người muốn làm thực tế, thật ra tôi rất bội phục cậu.
- Ha ha, Trưởng ban Trương quá khen, tôi ở vị trí nào nghĩ việc nơi đó mà thôi, về sau còn xin lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
- Được, về sau tới thành phố, nhất định phải tới tìm tôi!
Trương Kính Phú vuốt cằm ra hiệu, lúc này mới trở về chỗ ngồi của mình.
An Tại Đào kính xong rượu cũng không ngồi xuống, hắn nhìn qua Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc và Chủ tịch huyện Hạ Canh đang khe khẽ nói nhỏ, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Bí thư Tôn, Chủ tịch huyện Hạ, các vị lãnh đạo, hôm nay vừa lúc các vị lãnh đạo đều ở đây, vậy tương đương với hội nghị thường vụ... ha ha, Bí thư Tôn, lực lượng bộ máy lãnh đạo thị trấn chúng tôi không đủ, trong khắp huyện, số lượng thành viên cũng là ít nhất. Tôi nghĩ, Mã Minh Lượng Chủ tịch thành phố mã tuy rằng là tổ chức nêu tên được đề cử, nhưng dù sao vẫn phải thông qua Hội đồng nhân dân tuyển cử thông qua... Tôi đại biểu Đảng ủy thị trấn xin Huyện ủy, gia tăng lực lượng bộ máy lãnh đạo của trấn chúng tôi một chút, đề tên một Phó chủ tịch thị trấn ứng cử thành viên cùng tiến hành tuyển cử...
Ý tứ của An Tại Đào rất rõ ràng, chính là muốn đề bạt mới một Phó Chủ tịch thị trấn vào bộ máy. Hắn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, lại là nhân vật số một thị trấn Tư Hà, đề xuất này của hắn hợp tình hợp lý, ngay trước mặt các ủy viên thường vụ, ngay cả Tôn Cốc không vui trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói gì.
Nhưng đề bạt cán bộ ở huyện Quy Ninh, hoàn toàn do Tôn Cốc độc đoán, không phải tâm phúc của Tôn Cốc hoặc không “thể hiện thiện ý” với Tôn Cốc, sao có thể được đề bạt? Tôn Cốc cười ha ha, tùy ý bật cười:
-... Bí thư An nói rất đúng, hiện giờ thị trấn Tư Hà rất nhiều công việc, nhân sự bộ máy lãnh đạo nhìn qua có chút không đủ, ừ, n hư vậy đi, Bí thư An, cậu mau chóng báo cáo lên, sau khi nghiên cứu Huyện ủy sẽ quyết định.
An Tại Đào cười cười, hắn sao có thể không hiểu rõ tâm tư của Tôn Cốc. Nhưng hắn cũng biết, chuyện này cũng không gấp được, cần phải từ từ.
Rượu cơm no sau, lại xã giao một hồi, lúc này các ủy viên thường vụ mới dần rời đi, thời gian đã hơn 10h tối. Trên đường về nhà, Lưu Ngạn ngồi ở vị trí lái phụ, mày liễu nhướng lên:
- Mã Minh Lượng kia hiển nhiên là cái đinh Lý Vân Thu đặt bên cạnh anh, anh phải cẩn thận một chút, đừng để người ta nắm được nhược điểm!
Quy Ninh tuy rằng chỉ là một huyện nhỏ của tỉnh Đông Sơn. Nhưng trải qua mấy năm cải cách đã phát triển nhanh vượt bậc. Hiện giờ kỳ thực đã có đầy đủ các xã thị lớn nhỏ. An Tại Đào đứng ở ban công phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong màn đêm thấp thoáng những ngôi nhà lầu cao san sát, tuy rằng mới rạng sáng, nhưng trên đường phố dòng xe cộ vẫn lưu thông không ngớt.
Ngoài bức tường bao lấy tiểu khu không xa, là một quán rượu khá bề thế. Khi đêm xuống, một đám trai thanh gái lịch huyên náo nói cười bừa bãi phóng túng giống như thủy triều ào ào dâng lên trong phút chốc đột nhiên rút xuống. Hai bên đường phố nhấp nháy đèn quảng cáo của các quán nhậu đêm.
An Tại Đào đứng trên ban công im lặng thật lâu. Hắn chậm rãi quay đầu, dưới ánh đèn bàn, Lưu Ngạn co ro ở trên ghế sô pha say ngủ.
Mới rồi, sau nhiều giờ mơ mơ màng màng, An Tại Đào tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy Lưu Ngạn đang ngủ say bên cạnh mình, trên người khoác một cái áo mỏng, mà trên người mình lại có chăp đắp. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, lấy chăn phủ lên người Lưu Ngạn.
Hắn rón rén đi đến, ngắm gương mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn, trong lòng dâng lên nỗi dịu dàng, cúi người xuống, vén đám tóc mai vương trên trán cô, từ từ ôm cả Lưu Ngạn cùng tấm chăn vào trong lòng, đi vào phòng ngủ của cô.
Lưu Ngạn tuy rằng dáng người cao ráo, nhưng thân hình cũng rất nhẹ, An Tại Đào ôm cơ thể mềm mại của cô vào phòng ngủ, thật cẩn thận đặt cô trên giường, thay tấm chăn khác, sau đó thở nhẹ một tiếng, đi ra khỏi phòng, mở cửa phòng mình phía bên kia.
Hắn vừa đi khỏi, Lưu Ngạn liền mở mắt, cũng thở dài một tiếng sâu kín trong căn phòng mờ tối.
:wow:
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh