Số lần đọc/download: 1223 / 5
Cập nhật: 2020-03-05 11:06:37 +0700
Chương 196: Hạnh Lâm Gặp Xui
Tiếng cười còn chưa dứt thì đã phải đón nhận một chưởng phong, bất ngờ không kịp đề phòng, Hạnh Lâm lại hung hăng văng ra xa, đột nhiên va vào một cây đại thụ xanh biếc.
Lá cây ào ào rơi xuống, phủ kín thân thể hắn.
Hạnh Lâm ôm bộ ngực đau đớn, lau vết máu ở khóe miệng, nhảy dựng lên từ trong đám lá rụng, hai tròng mắt tàn ác trừng Dạ Nhược Ly: "Tiện nhân, ngươi muốn chết sao?"
Dạ Nhược Ly giơ trường kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng cất bước đi từ từ về phía Hạnh Lâm, khuôn mặt lạnh lùng đầy sát ý.
"Ngươi... Ngươi..."
Cảm nhận được sát ý trên người Dạ Nhược Ly, trong mắt Hạnh Lâm thoáng có chút khủng hoảng.
"Muốn chết ư? Còn chưa trả lại những đau đớn vừa rồi Tịch Dương chịu cho ngươi, sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được?" Bước chân dừng lại, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt đen nhánh âm thầm nổi sát ý.
"Nhược Ly tỷ tỷ..."
Mạc Tịch Dương nhướng nhẹ lông mi, đôi mắt đen nhánh trong suốt.
Không biết vì sao lúc thấy Dạ Nhược Ly như thế thì tâm trạng hắn đều dao động...
"Khụ khụ, nơi này thật náo nhiệt."
Vào lúc này, ở bên ngoài đám người đang vây xem đột nhiên vang lên một giọng nói già nua.
Mọi người đều tản ra hai bên, chừa một lối đi lớn, sau khi nhìn thấy bốn người đang đi tới thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
"Là Minh Chủ Liên Minh luyện đan, Lỗ Lạc trưởng lão, Khâu Lân trưởng lão, còn có Chu Nam trưởng lão nữa."
"Ha ha, lần này có kịch hay để xem rồi."
"Các ngươi đoán xem nữ tử này làm người của Liên Minh luyện đan bị thương thì sẽ có kết cục gì?"
"Điều này còn phải nói sao, tất nhiên là phải chết không thể nghi ngờ rồi, đáng tiếc cho một nữ tử tuyệt mỹ động lòng người như vậy."
"Vừa rồi nàng còn nói cái gì mà Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan nữa, đúng là chuyện buồn cười, Liên Minh luyện đan có Phó Minh Chủ từ khi nào vậy? Chuyện này mà cũng dám nói bậy, có phải nàng thấy mình sống quá lâu rồi không?"
"Sư phụ, Minh Chủ?"
Nhìn thấy người đang đi tới, Hạnh Lâm vui mừng, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Bây giờ Minh Chủ tự mình tới đây, nữ tử này xong đời rồi.
Chu Nam đột nhiên chấn động, đang muốn ngăn cản Hạnh Lâm thì hắn đã nói hết mọi chuyện ra rồi.
"Minh Chủ, ngươi phải làm chủ cho ta, vừa rồi nữ nhân này không chỉ muốn giết ta mà còn nói mình làm theo lệnh của Phó Minh Chủ Liên Minh luyện đan nữa, quả thực là ăn nói bậy bạ, nếu không giết nàng ta thì sao Minh Chủ có thể phục chúng? Người khác sẽ nhìn Liên Minh luyện đan chúng ta ra sao? Ở khắp Trung Châu này Liên Minh luyện đan có thực lực cường hãn nhất, nếu để cho người khác trèo lên đầu lên cổ thì chắc chắn sẽ để người khác cười nhạo."
Hạnh Lâm nói xong còn không quên đắc ý liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, giống như đã dự liệu được cảnh tượng thê thảm của nàng rồi vậy...
"Cái gì, Phó Minh Chủ?"
Tống Liệt ngẩn người ra, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó liền nhìn Dạ Nhược Ly.
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Liệt như vậy, nụ cười đắc ý trên môi Hạnh Lâm lại càng đậm hơn. Mà mọi người cũng bất đắc dĩ lắc đầu, dienxdafn*lêquysdoon nàng giả mạo ai không giả mạo, trời xui đất khiến lại đi giả mạo một Phó Minh Chủ không hề tồn tại.
"Không được, như vậy sao được!"
Tống Liệt vội vàng tiến lên, ôm chặt hai chân của Dạ Nhược Ly, cười gượng nói: "Tiểu nha đầu, cái chức Phó Minh Chủ này ngươi không cần làm vì nó không thích hợp, ngươi vẫn nên nhận chức Minh Chủ thì sẽ tốt hơn."
Dưới sự dẫn dắt của nàng, Liên Minh luyện đan nhất định sẽ càng cường hãn hơn.
"Nếu như không phải sợ phiền phức thì ta cũng không muốn làm cái chức Phó Minh Chủ này, đây đã là giới hạn của ta, ngươi tự xem mà xử lý đi."
Dù sao bây giờ Liên Minh luyện đan cũng là thế lực cường đại nhất Trung Châu, nàng lại không chắc tâm tư của lão hồ ly này là gì, tùy tiện giết người của Liên Minh luyện đan, khó có thể đảm bảo lão hồ ly này sẽ không giậm chân tức giận.
Nhưng nếu trao đổi thì với tính tình giả dối của lão hồ ly này sẽ không đồng ý.
Nhưng dù cho không thể tạo quan hệ với lão hồ ly này thì nàng cũng sẽ không buông tha cho Hạnh Lâm, người nào làm bằng hữu nàng bị thương thì phải đổi bằng mạng mình, cùng lắm là bị Liên Minh luyện đan đuổi giết thôi.
Nhưng mà có một cách vô cùng đơn giản để giải quyết, vậy tại sao không dùng? Chỉ có kẻ ngu mới bỏ qua cơ hội lợi dụng tốt như vậy.
"Tiểu nha đầu..." Tống Liệt ai oán nhìn Dạ Nhược Ly, "Ngươi thật sự không đồng ý sao?"
"Không đồng ý."
"Chao ôi!" Tống Liệt nặng giọng than thở, ánh mắt càng ai oán, "Phó Minh Chủ thì Phó Minh Chủ, cũng vẫn tốt hơn không làm cái gì."
Thật may cuối cùng nha đầu này cũng là người của Liên Minh luyện đan.
Nghĩ đến đây khóe miệng Tống Liệt không khỏi nhếch lên, cười cực kỳ thô tục.
Giàu to rồi, lần này Liên Minh luyện đan bọn họ phát tài rồi, đây chính là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm đó, từ xưa đến nay Phong Vực chỉ có một mình Hỏa Thần là từng đạt tới trình độ Siêu Thần Phẩm thôi, nhưng bây giờ Liên Minh luyện đan cũng có một luyện đan sư Siêu Thần Phẩm rồi.
Đột nhiên ánh mắt Tống Liệt nhìn thầy trò Chu Nam không còn hận thù nữa, nếu không phải bọn họ gây ra tai hoạ này thì sao tiểu nha đầu này có thể đồng ý gia nhập Liên Minh luyện đan?
"Nhưng ta nói trước, cái chứ Phó Minh Chủ này của ta chỉ là hữu danh vô thực."
Dù sao nàng cũng là đệ tử của Phong Thần, sau khi lấy lại Lưu Phong Tông thì sẽ thuộc về thế lực này, tình nguyện trở thành Phó Minh Chủ hữu danh vô thực của Liên Minh luyện đan đã là giới hạn của nàng rồi.
Tống Liệt mỉm cười gật đầu, hữu danh vô thực thì hữu danh vô thực, cũng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Hai người trò chuyện không coi ai ra gì, khiến những người tập trung xung quanh đều trừng mắt líu lưỡi, kinh ngạc hoàn toàn không nói nên lời, hiển nhiên họ đã bị những lời này hù sợ.
Cái chức Minh Chủ của Liên Minh luyện đan chính là vị trí mà mọi người ở Phong Vực đều muốn có, vì sao ở trong mắt hai người này lại giống như củ khoai lang phỏng tay vậy? Người nào cũng muốn nhanh chóng đẩy cho người kia, người còn lại thì sống chết không chịu nhận lấy.
Chuyện này... Chuyện này, con mẹ nó quá đả kích người mà.
Nụ cười đắc ý ở khóe miệng Hạnh Lâm cứng đờ, biến sắc nhìn Dạ Nhược Ly, không nhịn được run rẩy người, trên khuôn mặt anh tuấn đầy kinh hoảng.
Rốt cục thân phận của nàng là gì? Vì sao Khâu Lân trưởng lão cung kính nàng như vậy, Minh Chủ đại nhân cũng dung túng nàng như thế?
"Khụ khụ." Tống Liệt ho khan hai tiếng, trên mặt xuất hiện nụ cười gượng nói "Ha ha, ngại quá, quấy rầy đến ngươi rồi, ta xuất hiện chỉ vì muốn xem thử có chuyện gì xảy ra ở đây thôi, ngươi tiếp tục đi."
Thân thể Hạnh Lâm run lên, vô thức trốn sau lưng Chu Nam.
"Sư phụ, cứu đồ nhi, đồ nhi không muốn chết."
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Hạnh Lâm ở phía sau, Chu Nam bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Minh Chủ, tục ngữ nói không biết không có tội, hắn cũng vì không biết thân phận Phó Minh Chủ nên mới đắc tội, hãy nể mặt hắn cần cù chăm chỉ vì Liên Minh luyện đan nhiều năm như vậy mà buông tha cho hắn một lần đi, ta cam đoan về nhà sẽ quản giáo hắn nghiêm hơn."
Cả đời này Chu Nam không có con cái, ngay cả lúc này đang hận Hạnh Lâm gây chuyện thị phi thì cũng vẫn thật lòng thương yêu đệ tử này. Huống chi thiên phú của Hạnh Lâm không tệ, là truyền nhân của ông ta, sao có thể để hắn bị giết?
Đối với một luyện đan sư thì điều quan trọng nhất là tìm được một truyền nhân thích hợp.
"Ầm!"
Lời vừa mới dứt thì một chưởng phong mạnh mẽ đã đánh về phía Hạnh Lâm, thế là thân thể hắn lại bị văng ra xa thêm lần nữa, phụt ra một đường máu trong không trung rồi hung hăng rơi xuống trên quầy hàng.
"Động đến người của ta chỉ cần một câu không biết không có tội thì liền có thể tha thứ sao? Xin lỗi, Dạ Nhược Ly ta không phải người thiện lương, đã lựa chọn tổn thương hắn thì ngươi cũng phải lấy mạng ra để bồi thường!"
"Ầm!"
"Rầm rầm phịch!"
Hàng loạt quả đấm rất mạnh nhanh chóng đánh vào thân thể Hạnh Lâm, tốc độ ra đòn quả thực khiến người ta hoa cả mắt.
"Không phải vừa rồi ngươi đày đọa Tịch Dương như vậy sao? Không phải ngươi đày đọa rất thoải mái sao? Bây giờ ta sẽ trả lại gấp hai lần những đau khổ vừa rồi hắn phải chịu!"
Lúc Dạ Nhược Ly hạ quả đấm xuống thì miệng Hạnh Lâm không ngừng chảy máu, gần như không thể thở nổi.
"Đủ rồi!" Chu Nam nắm chặt tay, giận dữ gầm lên, "Ngươi muốn giết hắn sao, vì sao phải đày đọa hắn như thế? Đày đọa một kẻ thực lực không bằng ngươi thì có gì hay ho?"
"Ha ha, Chu Nam, ngươi nói vậy là sai rồi." Lỗ Lạc cười hai tiếng, lạnh nhạt liếc nhìn khuôn mặt già nua của Chu Nam, "Đồ đệ ngươi là người vậy đồ tôn của ta không phải người sao? Nếu không phải đồ đệ ngươi ra tay trước thì sao Nhược Ly nha đầu lại tức giận? Ta cảm thấy nàng đánh vẫn còn nhẹ, nếu là ta thì nhất định sẽ bầm thây tên cẩu tạp chủng Hạnh Lâm này thành vạn đoạn!"
"Lỗ Lạc, ngươi..." Chu Nam tức đến đỏ bừng mặt, hai tròng mắt không hề che giấu sát ý.
"Các ngươi đủ rồi!" Tống Liệt nhướng mày, ngăn hai người đang tranh cãi, "Chuyện này do Phó Minh Chủ làm chủ, nàng thân là Phó Minh Chủ, có quyền xử quyết người của Liên Minh luyện đan, bao gồm cả... Trưởng lão!"
Bàn tay đang nắm chặt của Chu Nam khẽ run lên, thu hồi ánh mắt, nhưng mà sát ý trong mắt hắn vẫn bị Tống Liệt thấy được.
Thấy thế Chu Nam không tiếp tục ở lại nữa...
Mấy ngày nay, mọi chuyện Chu Nam làm đều được Tống Liệt chú ý, bây giờ hận ý của hắn đối với Dạ Nhược Ly càng đậm hơn, dù cho kiêng kỵ Liên Minh luyện đan và Phong Thần nên không dám tùy tiện ra tay, nhưng tất nhiên cũng sẽ ngáng chân từ một nơi bí mật nào đó.
Như thế thì càng không thể giữ hắn lại.
Dạ Nhược Ly lạnh nhạt giơ quả đấm, không chút lưu tình đấm vào người Hạnh Lâm.
Mọi người đều có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, tất cả đều đồng loạt rùng mình một cái, nữ tử này chỉ có ác độc hơn chứ không kém hơn Hạnh Lâm.
"Bốp!"
Quả đấm cuối cùng hạ xuống, Dạ Nhược Ly rút trường kiếm ra, mũi kiếm sáng lạnh chỉ vào cổ họng Hạnh Lâm: "Được rồi, tiếp theo tống ngươi xuống Hoàng Tuyền."
Thân thể già nua run lên, Chu Nam xoay đầu, không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, nhưng hai tay nắm chặt thành quả đấm đã cho thấy lúc này hắn đang ẩn nhẫn.
"Xoẹt!"
Trường kiếm vung lên, một cái đầu rơi nhào xuống đất, máu đỏ tươi nhiễm đầy trên đất.
Đôi mắt của Hạnh Lâm ở trên đầu vẫn trợn tròn như trước, giống như chết không nhắm mắt...
Bỏ trường kiếm dính máu tươi vào vỏ kiếm, Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, nhìn thiếu niên tuấn mỹ thương tích đầy người, ý lạnh giữa lông mày lập tức biến mất, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng sáng bóng ấm áp.
"Nhược Ly tỷ tỷ..."
Mạc Tịch Dương ngẩng đầu nhìn nữ tử đang đi tới, đôi mắt đen nháy trong suốt.
"Không sao, người làm ngươi bị thương đã chết."
Dạ Nhược Ly xoa đầu Mạc Tịch Dương, nụ cười trên môi làm ấm áp tim gan người khác.
Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên đỉnh đầu, Mạc Tịch Dương hơi đỏ mặt, cẩn thận dè dặt liếc nhìn Dạ Nhược Ly, nói: "Nhược Ly tỷ tỷ, ta không để mình nhiễm máu tươi, cũng không nổi sát ý cho nên lần này tên Mạc Tịch Dương tóc đỏ không có xuất hiện, về sau ta cũng tuyệt đối không để hắn làm Nhược Ly tỷ tỷ bị thương."
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, nhìn chăm chú hai tròng mắt kiên định của thiếu niên này, bất giác cảm thấy ấm áp, tiểu tử ngốc này...
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì Dạ Nhược Ly được Tống Liệt mời mọc ở lại mấy ngày, trong mấy ngày này nàng lại không được rảnh rỗi, trước là phải ứng phó, giải đáp những thắc mắc của mấy lão già Lỗ Lạc, rồi lại phải giảng dạy cho Mạc Tịch Dương, dù sao nàng từng đồng ý truyền luyện đan thuật cho Mạc Tịch Dương.
Sau đó, trừ Mạc Tịch Dương ra thì người khác đều bị Tống Liệt chặn ở ngoài cửa, một mình chiếm lĩnh thời gian thỉnh giáo nàng khiến đám người Lỗ Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một luyện đan sư Siêu Thần Phẩm tự mình chỉ đạo, cơ hội này không có nhiều...
Lúc này trong thư phòng Chu gia, Chu Nam trầm trọng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đột nhiên có một luồng khí tức xuất hiện ở phía sau lưng, hắn đột nhiên cả kinh, hét lớn một tiếng: "Là ai!"
Nhưng mà lúc Chu Nam thấy rõ lão giả đang đứng trong thư phòng của mình thì khuôn mặt già nua lại đầy vẻ ngạc nhiên.
"Minh Chủ?"
Lúc này Minh Chủ đến Chu gia làm gì?
"Chu Nam, ngươi biết ngươi phạm vào sai lầm gì không?"
Lúc này nụ cười như hồ ly quen thuộc trên mặt Tống Liệt cũng biến mất, sắc mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú người trước mặt.
"Ta không biết, xin Minh Chủ nói rõ."
"Ngươi không nên đắc tội với Nhược Ly, ngươi có biết thân phận thật sự của tiểu nha đầu này không?"
" Thân phận thật sự?" Chu Nam ngây người một chút rồi khẽ nhíu mày, "Thân phận của nàng không phải là đệ tử của Phong Thần sao?"
"Không, không chỉ như vậy." Tống Liệt lắc đầu, thản nhiên nói, " Thân phận thật sự của nàng là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm, đồng nghĩa với việc nàng là người duy nhất có năng lực đấu với Hỏa Thần, bây giờ ngươi đã biết ngươi sai ở đâu chưa."
Cái gì?
Thân thể Chu Nam run mạnh lên, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Siêu Thần Phẩm? Chuyện này sao có thể? Nữ tử đó trẻ tuổi như vậy mà lại có thể vượt qua Minh Chủ đại nhân, trở thành luyện đan sư Siêu Thần Phẩm? Trời ơi, rốt cục hắn đã đắc tội với một kẻ biến thái đến mức nào vậy!
Nếu sớm biết như thế thì có cho hắn một vạn lá gan hắn cũng không dám đắc tội với nữ tử này.
"Mà những gì ngươi làm, tiểu nha đầu kia đều biết rất rõ ràng, bao gồm cả việc ngươi tiết lộ tin tức về nàng, dẫn cường giả tới Bạch gia, cho nên ta không giết ngươi thì tiểu nha đầu cũng sẽ không buông tha ngươi, bây giờ ngươi đã biết thân phận của nàng thì cũng có thể thông suốt mà chết..."
Nói xong Tống Liệt giơ tay lên đánh một chưởng, dễ dàng kết liễu tính mạng Chu Nam.
Lúc hắn ra khỏi Chu gia thì đột nhiên trong Chu gia có một ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt tận ba ngày ba đêm mới dần dần dập tắt, mà một đại Thần Tôn cường giả là Chu Nam cũng táng thân trong biển lửa...
Lúc biến cố của Chu gia truyền đến tai Dạ Nhược Ly thì nàng suy đoán cũng biết là ai ra tay, trừ lão già Tống Liệt kia ra thì còn ai nữa? Tống Liệt đã thay nàng diệt Chu gia thì nàng cũng tránh khỏi phiền phức.
"Nhược Ly tỷ tỷ, tỷ thật sự phải đi sao?" Mạc Tịch Dương lôi kéo ống tay áo Dạ Nhược Ly, lưu luyến không rời nói.
"Ừ, ta còn có chút chuyện phải xử lý, Tịch Dương, sẽ có một ngày chúng ta gặp lại."
Lưu Phong Tông, đã đến lúc tính sổ với từng người rồi...
Mạc Tịch Dương chớp mắt, mở đôi mắt trong suốt ra, mong đợi hỏi: "Vậy Nhược Ly tỷ tỷ sẽ đến Thần Chi đại lục sao?"
"Thần Chi đại lục?" Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn trời xanh, giống như nhìn xuyên qua trời xanh thì có thể thấy được người thân lâu ngày không gặp vậy, "Sau khi giải quyết xong chuyện kia ta sẽ đến Thần Chi đại lục."
Mấy ngày nay Tống Liệt đã nói cho nàng biết ưu đãi khi tham dự Tế hội Thần Chi rồi, nhưng mà nàng đến Thần Chi đại lục không phải là vì Tế hội Thần Chi mà là vì muốn gặp lại người thân đã lâu rồi chưa gặp.
"Ha ha, tiểu nha đầu, vậy chúng ta gặp nhau ở Thần Chi đại lục."
Tống Liệt cười gượng hai tiếng, dù chỉ mới sống chung mấy ngày mà hắn cũng đã không nỡ rời tiểu nha đầu này, nếu như hắn có được một đứa cháu gái như vậy thì tốt quá rồi.
"Được, lúc đó chúng ta gặp nhau ở Thần Chi đại lục."
Nói xong Dạ Nhược Ly nhìn Mạc Tịch Dương thật sâu rồi chợt thả nhảy vọt lên, lắc mình mấy cái rồi liền biến mất trước mắt mọi người...
Dưới chân núi Liễu Phong, hai nam một nữ bị một đám người vây đánh, lão giả trong số hai người trông rất chật vật, gương mặt già nua tái nhợt, hiển nhiên đang chống đỡ cực kỳ khó khăn.
Nữ tử bên cạnh có tốt hơn một chút nhưng lại vẫn ở trong trạng thái rất xấu.
"Thăng Lăng, Ngân Tuyết, chúng ta nên xử lý thế nào?" Lạc Ưng quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh, sắc mặt ngưng trọng nói.
"Phong Thần đại nhân đối với chúng ta ân nặng như núi, những năm gần đây chúng ta lại bị che mắt, hại chết người nguyện trung thành với đại nhân, bây giờ nếu chúng ta không cứu đám đệ tử bị nhốt ra, giết mấy người này thì làm gì có mặt mũi đi gặp Phong Thần đại nhân?"
Thăng Lăng nắm chặt kiếm, khuôn mặt già nua đầy vẻ kiên định.
"Không sai, Thăng Lăng nói rất đúng." Ngân Tuyết nhẹ ngẩng đầu, chỉ bạc bay nhẹ, trường kiếm trắng như tuyết trong tay tích tụ đầy máu tươi, phát ra âm thanh như gọi hồn.
"Không giết chết đám người phản bội Phong Thần đại nhân, cả đám trưởng lão trung thành với tiện nhân kia thì sao ta có mặt mũi đi gặp Phong Thần đại nhân?"
Nhưng mà Ngân Tuyết vừa dứt lời thì bên ngoài vòng vây vang lên một tiếng cười chế giễu.
"Ha ha, các ngươi còn muốn gặp nàng ta sao?"
Lúc mọi người nhìn mình chăm chú thì Duẫn Lạc Kỳ chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ có ý cười khinh thường, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ châm chọc: "Không lâu trước đây Phượng Nhi đã đến Đan thành, chắc hẳn Phong Thần đã hồn phi phách tán rồi!"
Ngay cả khi Đan thành không có tin tức truyền về thì Duẫn Lạc Kỳ vẫn tin tưởng thực lực của Thiên Phượng.
Bây giờ linh hồn Phong Thần bị hao tổn hôn mê bất tỉnh, Kim thần lại mất đi, Thiên Sát môn cũng không thể phân thân, như thế muốn đối phó với một tiểu gia tộc không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Cái gì?"
Ba người nghe vậy thì đều biến sắc, ánh mắt nhìn Duẫn Lạc Kỳ không hề che giấu thù hận.
"Duẫn Lạc Kỳ, ngươi đúng là con chó vong ân bội nghĩa, nếu Phong Thần đại nhân xảy ra chuyện gì thì cho dù chúng ta có chết cũng sẽ kéo theo ngươi!" Ngân Tuyết cắn chặt môi, trong mắt đầy sát ý lạnh lùng.
Nếu không phải lo ngại cho đám đệ tử trung thành với Phong Thần bị đôi cẩu nam nữ này giam giữ thì dù bây giờ bọn họ tự bạo cũng phải kéo theo tên khốn này chết cùng!
Nhưng mà bọn họ chết rồi thì sẽ không ai cứu người nữa.
"Ha ha, chỉ bằng ba người các ngươi sao?" Duẫn Lạc Kỳ nhếch môi cười lạnh nói, "Tuy rằng giết ba vị Thần Tôn rất đáng tiếc nhưng các ngươi đã tin phục nữ nhân kia như vậy thì hãy cùng xuống Hoàng Tuyền với nàng ta đi!"