Số lần đọc/download: 1470 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 181: Phu Nhân Mất Tích (hạ)
G
iữa thanh thiên bạch nhật dám cầm đao hành hùng người, còn không kiêng hành hung ngay trên địa bàn của mình, mặt mũi Trung Hoa đường mất hết rồi.
Lập tức, Trung Hoa đường cơ hồ là dốc toàn lực, lục tung khắp bốn phía, truy sát đám thích khách hành hung người, thậm chí còn treo thưởng đến 10 vạn lượng bạc. Dưới trọng thưởng, có không ít nhân vật giang hồ độc hành cũng gia nhập vào đội ngũ truy sát, 10 vạn lượng bạc là một con số cực lớn.
Vương Minh Lãng rất nhanh đã thanh tỉnh trở lại, phát hiện ra mình đang nằm ở trong một gian nhà dân bình thường, đứng bên cạnh là 2 nữ nhân, còn có mấy người trẻ tuổi khuôn mặt tràn đầy vẻ khôn khéo. Tất cả tư liệu về Trung Hoa đường hắn đều đã xem qua, sao lại không biết?
Nữ tử nhu mị câu hồn đoạt phách kia là Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đại tiểu thư Lôi Mị, mỹ nữ lạnh lùng băng sương là Thục trung Đường môn Đường Sương Đường đại tiểu thư, đều là đại nhân vật của Trung Hoa đường. Còn có mấy vị trẻ tuổi kia đều là nhân vật quan trọng cấp bậc phân đường chủ của Trung Hoa đường. Có thể nói, tất cả thành viên cao cấp của Trung Hoa đường đều đã tập trung trong gian nhà dân bình thường này.
Vương Minh Lãng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy rằng đã bị chém cụt một cánh tay, bất quá cuối cùng vẫn giữ lại được cái mệnh nhỏ.
- Vương tiên sinh, ngươi có thấy được chân diện mục của hung thủ?
Khuôn mặt thanh tú của Đường Sương lạnh như băng, không chút nào biểu lộ, ngữ khí lạnh lùng, lạnh khiến cho người ta phát lạnh từ tận tâm can. Tuy rằng từng cẩn thận tìm hiểu qua nữ nhân này, nhưng Vương Minh Lãng vẫn cảm thấy hàn khí bức người, không khỏi rùng mình một cái. Sau lưng đã trúng một đao, hắn chỉ có thể nằm sấp trên giường, tuy rằng phía dưới thân thể đã kê một tầng chăn bông dày nhưng cũng không thể nào cảm thấy thoải mái được. Tuy rằng trên lưng bị dính một đao, cánh tay bị chém cụt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc với Đường Sương, lại chưa từng người nào thấy nàng ra tay, chỉ có thể dựa vào một vài lời đồn đại trong giang hồ mà phán đoán. Tóm lại, Vương Minh Lãng đánh giá nàng là một địch nhân lãnh khốc, thông minh, đáng sợ!
Từ lúc bị tập kích, cho đến khi trốn xuống gầm xe, ngay cả mặt thích khách hắn gần như còn chưa kịp nhìn qua. Hơn nữa đối phương đều mang khăn đen che mặt, có quỷ mới biết được bọn chúng là người phương nào. Bất quá, quả thực là mất mặt, tứ đại hộ vệ còn chưa kịp hô lên câu nào đã bị tiêu diệt, bản thân chạy trối chết như chó nhà có tang, còn kém một chút nữa là xong đời, may là người Trung Hoa đường kịp thời xuất hiện, nếu không cái mạng già này chắc là khó mà giữ nổi.
Hắn đối với chuyện Tam công tử liệt Trung Hoa đường vào cường địch số một đã có chút hoài nghi, bất qua cũng chỉ có thể phụng mệnh làm việc, hiện tại mạng mình là do người ta cứu, trong nội tâm đương nhiên là vô cùng cảm kích.
Án mạng phát sinh ở địa bàn Trung Hoa đường, cái này quan hệ đến thanh danh cùng danh dự Trung Hoa đường, Trung Hoa đường đương nhiên là phải dốc toàn lực truy tìm đối thủ, đòi lại công bằng rồi.
Cái câu bát dát là điểu ngữ của đám Uy quốc, xem ra tên kia cho rằng một đao tất sát, cho nên mới đắc ý mà buột miệng nói ra. Bản thân hắn cũng là là một cao thủ, đối với tuyệt kĩ tất sát của bản thân, thường thường trước lúc tung ra đều sẽ rống lên, đồng thời còn có tác dụng chấn nhiếp địch nhân. Tuyệt đại đa số cao thủ giang hồ đều có thói quen này, hắn cũng không ngoại lệ.
Cũng khó trách hắn trở thành mục tiêu ám sát của đám Uy quốc, tại giao giới giữa hai bang vừa mới phát sinh tranh chấp, là do một tay hắn thao túng, cũng thừa cơ tiêu diệt mấy cao thủ của Hắc Long hội, Hắc Long hội trả thù cũng là hành động bình thường.
- Đồ chó hoang, đợi lão tử dưỡng thương xong, sẽ trả hết nợ lần với các ngươi, hừ hừ!
Tuy rằng nội tâm cảm kích, nhưng hắn không thông báo chuyện này cho Trung Hoa đường đương nhiên là có mục đích riêng. Vương phủ rất nhanh đã phái người tới, mang theo các thi thể và hắn quay trở về. Trên đường chứng kiến người Trung Hoa đường truy lùng khắp bốn phía, trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích.
Tướng phủ, thư phòng.
Mỗi ngày sau khi tảo triều trở về, Lý Lâm Phủ đều có thói quen nghỉ ngơi một lát trong thư phòng.
Mỗi khi đến thời điểm này, ái thiếp đều sẽ dâng trà thơm lên hầu hạ.
Chứng kiến đi vào là tỳ nữ, lão nhíu mày.
- Hàn Yên đâu, lại đi ra ngoài rồi?
- Hổi bẩm lão gia, Cửu phu nhân từ sáng sớm đã đi Vạn Ân Tự dâng hương, hiện giờ vẫn chưa trở về.
Thị nữ nơm nớp lo sợ, một bộ sợ hãi phục thị không chu toàn bị thị vệ như lang như hổ lôi ra ngoài chém đầu.
Lý Lâm Phủ khoát khoát tay, ý bảo nàng lui ra.
Vị nô tỷ kia cuống quít hành lễ sau đó lui ra,
- Tướng gia, đại sự không xong rồi…
Ngoài cửa truyền đến thanh âm hoảng sợ bất an của tổng quản ngoại sự Lý Uẩn vừa mới lên chức thay Lý Ngạo.
- Lý Uẩn, so với Lý Ngạo ngươi còn kém xa!
Lý Lâm Phủ rất bất mãn, đường đường là tổng quản ngoại sự của tướng phủ, gặp chuyện lại bối rối như thế, làm cho hắn quá thất vọng rồi. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng có hữu tướng quyền khuynh thiên hạ là lão đỡ lấy rồi, sợ cái gì?
Lúc tảo triều, lão được hoàng đế Huyền Tông khen ngợi, trong lòng đang vô cùng vui vẻ.
- Bẩm... Tướng gia... Cửu... Cửu phu nhân mất tích rồi...
Cái gì?
Lý Lâm Phủ giật thót mình, chiếc chén ngọc bằng phỉ thủy sẩy tay rơi xuống đất vỡ tan.
…
Đại Đường từ Lý Uyên Lý Cao Tổ khai quốc vẫn trọng phật giáo. Nhưng đến thời Đường Huyền Tông Đạo giáo vô cùng phát triển, còn Phật giáo lại bị bỏ rơi, vô số chùa chiền bởi vì không có người coi giữ mà trở thành miếu hoang.
Vạn Ân Tự trong thành Trường An là một ngôi chùa cổ trăm năm, mỗi ngày vẫn hương khói lượn lờ, không ngừng có tín đồ đổ về đây dâng hương bái Phật.
Hoắc Hàn Yên chính là một tín đồ thành kính, mười năm hàng tháng nàng đều đến Vạn Ân tự dâng hương bái phật.
Hữu tướng đại nhân đối với vị ái thiếp này vô cùng sủng ái, chỉ cần nàng mở miệng, cho dù là muốn trăng trên trời, lão cũng hái xuống tặng cho nàng.
Lần trước về thăm người thân đã xảy ra chuyện, hữu tướng đại nhân không bao giờ để cho nàng ra ngoài một mình nữa. Không những phái ra một đội cao thủ hộ vệ, ngay cả Huyết Sát Nhị lão lợi hại nhất bên người cũng điều sang, bảo vệ an toàn cho ái thiếp.
Trước Phật đường, đông đảo khách hành hương đang không ngừng thành kính quỳ lạy, Hoắc Hàn Yên cũng không ngoại lệ.
Thị nữ Như Ý từ nhỏ đã theo hầu tiểu thư mang hương cắm vào lư lương, lúc xoay người, khuôn mặt biến thành cả kinh, trắng bệch không còn giọt máu.