Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Hà Mã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lục Hương
Biên tập: Gió
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 259
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38303 / 2074
Cập nhật: 2019-09-10 12:01:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Dấu Sói
ưới tác động của dư luận, không chỉ có đám lính đánh thuê ngấm ngầm bất mãn với Soares, cả Soares cũng bắt đầu có khúc mắc với Max; Merkin và Soares càng lúc càng cảm thấy Max bất tài; Max thì lại thấy Soares chẳng có tác dụng gì, còn Khafu thì không bằng hắn, đám lính đánh thuê đó lẽ ra phải đưa về cho hắn đứng đầu mới phải, nhưng ngoài tên nhóc Nhạc Dương kia còn biết nhìn người một chút, mấy tay trùm kia đều chẳng coi trọng hắn cho lắm. Hố ngăn cách giữa các bên dần dần sâu thêm, nhưng tuyệt diệu nhất là, cả bọn đều vẫn chưa phát giác ra, hoặc giả đã phát giác rồi, nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Nhạc Dương, thì từ đầu chí cuối vẫn chưa từng tự mình nói ra điều gì bất lợi cho bên nào, anh chỉ khiến đối phương tự mình nhận ra một số thứ trước đây đã bị bỏ sót mà thôi.
Nhạc Dương làm những việc này hết sức thuần thục, dẫu sao thì anh cũng từng là nội gián chuyên nghiệp, song đồng thời, áp lực to lớn cũng thường xuyên giày vò anh. Từ khi Cường Ba thiếu gia bỏ đi trong trạng thái gần như khỏa thân, đêm nào Nhạc Dương cũng gặp ác mộng, có lúc còn mơ thấy giáo quan bị thương nặng, có lúc lại mơ thấy pháp sư Á La và Mẫn Mẫn bị đàn sói vây công, nhưng nhiều nhất vẫn là mơ thấy Cường Ba thiếu gia rơi vào tình cảnh cực kỳ thê thảm, Trương Lập và Ba Tang đến tìm mình...
Để đề phòng nói mớ, trước khi ngủ Nhạc Dương đều ngậm vật đè lưỡi trong mồm. Đó có thể là bất cứ thứ gì có thể tích tương đối lớn, nhưng ngậm trong miệng người khác lại không nhìn ra được. Trước khi đi ngủ, đặt xuống dưới lưỡi, thứ ấy sẽ khiến anh không thể phát ra những âm thanh rõ ràng dễ nghe, mà lại không gây tắc đường khí quản.
Mỗi lần tỉnh dậy lúc nửa đêm, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi lạnh, nhưng anh lại không dám nhúc nhích, mà chỉ cẩn thận quan sát xem bọn lính đánh thuê nằm xung quanh có phản ứng gì không. Đối với những gì gặp trong mơ, Nhạc Dương không thể đưa ra phán đoán, trước mắt, chỉ có thể cố gắng làm cho thật tốt những gì mình có thể làm được mà thôi.
Nhạc Dương lắc lắc đầu, gạt hết những mạch suy nghĩ rối loạn ấy ra khỏi trí óc, trên gương mặt nở ra một nụ cười ấm áp rạng rỡ, khiến mỗi người trông thấy anh đều có cảm giác như được tắm trong gió xuân. Anh nghiêng đầu nhìn bầu trời, sương mù hôm nay khá mỏng, thời tiết bên ngoài hẳn là rất đẹp. Dọc đường, Nhạc Dương luôn miệng chào hỏi bọn lính đánh thuê, từ lều này sang lều khác. Anh không khỏi lấy làm khâm phục khả năng tổ chức của Merkin. Y chia hai trăm sáu mươi bảy tên lính đánh thuê ra làm hai mươi tổ, mỗi tổ khoảng mười ba người, cùng ở trong một căn lều lớn, sau đó lấy căn lều làm trung tâm, trong vòng bán kính hai mươi mét xung quanh chính là phạm vi hoạt động của những người ở bên trong lều. Khi chưa được cho phép, người ở các lều khác nhau không được tự tiện vượt qua ranh giới, đồng thời cấm tiệt đánh bạc, đánh nhau, dĩ nhiên, cũng không thể mang vào những thứ có chất cồn, ngoài ra còn nghiêm cấm cả việc kể chuyện cười liên quan đến tính dục. Nói tóm lại, tất cả mọi thứ có thể khiêu khích dục vọng của giống đực đều bị nghiêm cấm. Trong những ngày hành quân đơn điệu buồn chán này, đám lính đánh thuê đều sống như những nhà tu hành, bao nhiêu tính khí bạo ngược hung hãn đều bị Merkin và Khafu dùng sức mạnh đè nén xuống, nhưng lại ngấm ngầm tích tụ. Nhạc Dương biết, chỉ cần Merkin giải trừ lệnh cấm, hoặc khi bọn chúng tấn công kẻ địch, những tên lính đánh thuê này sẽ như mãnh hổ xổ lồng, mặc tình hủy diệt tất cả những gì cản bước chúng.
Sở dĩ chia đám lính đánh thuê thành từng tổ nhỏ như vậy, là bởi khi đám đàn ông tụ tập lại một chỗ, bị đè nén trong một thời gian dài sẽ khiến tính tình họ trở nên nóng nảy cáu kỉnh, chỉ vì một chút chuyện nhỏ cũng có thể diễn biến thành một trận đấu đẫm máu. Niềm hưng phấn và kích thích do lợi lộc mang lại sẽ dần dần bị mài mòn theo thời gian, cuộc hành quân đằng đẵng sẽ biến những gã đàn ông vốn sống trên đầu ngọn súng ấy thành những dã thú. Giờ đây, mười hai căn lều của bọn chúng, chính là mười hai thùng thuốc nổ, chỉ cần châm lửa là có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Kỳ thực, đám lính đánh thuê này đã từng trải qua vô số chiến dịch, cũng có không ít tên đã sống sót trở về từ tuyệt cảnh, bọn chúng không hề sợ kẻ thù, niềm khoái cảm khi đạn rời nòng súng có thể làm phai nhạt đi nỗi sợ và cảm giác đè nén trong lòng chúng. Nhưng, bọn chúng sợ nhất chính là tình cảnh hiện giờ, không có kẻ thù! Thậm chí xung quanh còn không có vật sống!
Không có kẻ thù, cũng có nghĩa là không có những cảnh hoa máu tung tóe, tay chân gãy lìa, đạn bay rợp trời để kích thích thần kinh của chúng, cũng không có thứ khoái cảm khi bước chân đi trên lằn ranh sinh tử. Không có kẻ địch, toàn bộ đều là người mình, cảm giác muốn dùng nắm đấm dần cho đối phương gãy xương nát phổi, cảm giác muốn dùng lưỡi dao đâm sâu vào cơ thể đối phương không tìm ra nơi để phát tiết, rất dễ khiến con người không kiểm soát nổi cảm xúc. Chỉ cần một con chuột xuất hiện thôi cũng được, như vậy chúng có thể xả đạn bắn cho nó thủng lỗ chỗ, rồi dùng gót giày nghiền nát nó ra thành tương thịt, ít nhất cũng phát tiết được phần nào nỗi bức bối trong lòng. Nhưng ở nơi đây, lại chẳng có gì hết, chỉ có những khối nham thạch màu nâu đỏ, thi thoảng lại gặp một cái cây chết khô, và cả màn sương mù dày đặc không chịu tan đi kia nữa!
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, hành quân trong sương mù, vượt qua những dải dung nham dồn tích, băng qua các khe các rãnh, lựa chọn chỗ cắm trại, dựng lều, dỡ lều, rồi lại xuất phát. Đám lính đánh thuê không biết rốt cuộc mình cần thứ gì, chỉ cảm thấy bức bối dị thường, dẫu là một con chim bay ngang qua không trung, mang đến một chút âm thanh khác lạ cũng tốt rồi, thế nhưng lại chẳng có gì cả, hơn một tháng trời, chỉ có những dải đá lạnh lẽo trong sương mù, những thân cây khô nghiêng ngả. Tuy trong ba lô có đủ thức ăn cho ba năm, bao gồm tất cả các vitamin cơ thể cần đến, ngoài ra còn có tuyết đọng bổ sung nước ngọt, không phải lo lắng chuyện đói khát, nhưng rõ ràng bọn chúng cần những thứ còn quan trọng hơn thức ăn nhiều.
Bọn lính đánh thuê không biết bản thân chúng cần gì, nhưng Merkin thì biết, vì vậy y mới nghiêm cấm chúng có bất cứ hành vi phát tiết nào, bởi đó chính là chỗ khuyết có thể khiến cơn lũ lớn cuốn phăng cả con đê kiên cố, một khi đã xảy ra thì không thể nào vãn hồi được nữa; Nhạc Dương cũng biết, vì vậy anh đang định dẫn đám lính đánh thuê đi loanh quanh ở vùng đất ngoài sương mù ra thì chẳng còn gì hết này thêm vài ngày nữa, khiến tinh thần của chúng càng thêm căng thẳng.
Ban đầu, Merkin có hai mươi mốt tổ ở trong hai mươi mốt lều, nhưng một tuần trước, có hai tổ xảy ra va chạm, dẫn đến gây gổ, làm chết bảy tám tên. Merkin yêu cầu Khafu xử tử tại chỗ ba tên, đồng thời cho mấy tên bị thương nặng khó chữa hưởng cái chết nhanh gọn, vậy nên giờ đã bớt đi một lều. Song, vụ việc đó cũng khiến những tên còn lại trở nên biết điều hơn rất nhiều.
Tất cả, đều vận hành đúng theo kế hoạch của Nhạc Dương.
Nhưng rốt cuộc cũng có lúc bất ngờ, một tiếng sói hú vút cao vẳng đến từ hướng ngược lại với tuyến đường Nhạc Dương vạch ra, vẫn là khí thế hừng hực liên miên bất tuyệt, vẫn là âm điệu vang vang ấy, tuy khí thế không được hùng hồn bằng lần đầu tiên, nhưng lại rõ ràng trong trẻo hơn, bởi vì âm thanh ấy phát ra ở khoảng cách gần hơn lần trước rất nhiều.
Nhạc Dương nhìn vào màn sương mù, khẽ chau mày, tuy chỉ là những âm thanh khi ẩn khi hiện, nhưng lần trước, tiếng hú còn nhỏ hơn mà bọn Merkin vẫn phát hiện ra được, anh biết lần này không thể nào may mắn đến mức Merkin vừa khéo không nghe thấy gì. Quả nhiên, thiết bị liên lạc lập tức vang lên mệnh lệnh của Merkin, bảo Nhạc Dương đến họp. Trong không khí lại vẳng lên tiếng sói hú mỏng mảnh như đường tơ, Nhạc Dương thầm thở dài, tự nhủ: “Thế này chẳng phải đang dẫn đường cho bọn Merkin sao? Không biết là con sói ngu xuẩn nào mà thích biểu diễn thế chứ!”
Merkin, Soares, Khafu đều đã ở trong lều đợi sẵn. Vừa thấy Nhạc Dương, Merkin chỉ tay nói: “Sói ở hướng này.”
Nhạc Dương gật đầu: “Nhưng chúng ta đang tìm Bạc Ba La thần miếu, đi hướng ấy thì phải vòng vèo nữa đấy.” Điều anh nói là sự thực, chỉ là không nói, nếu để anh dẫn đường, sẽ càng vòng vèo hơn mà thôi.
Merkin lại nói: “Hay là qua đó xem thử?” Câu hỏi này, là dành cho Soares.
Soares hỏi Nhạc Dương: “Phía đó là đi ngược lại hay là phương hướng không đúng?”
Nhạc Dương đáp: “Tôi đã dùng máy tính phân tích rồi, phía bên ấy ở gần mép tầng bình đài thứ ba này.” Anh vẫn nói sự thật.
Soares nói: “Nghe tiếng hú thì sói ở rất gần chúng ta, chỉ khoảng hơn mười cây số.”
Merkin lập tức hỏi Nhạc Dương: “Lần trước tuy âm thanh cách chúng ta xa hơn một chút, nhưng không thể nào xa quá, tại sao nhiều ngày như vậy mà chúng ta cơ hồ chỉ tiến được một quãng rất ngắn?”
Nhạc Dương không nghĩ ngợi gì, lập tức đáp ngay: “Thứ nhất, chúng ta không biết con sói hôm nay hú lên có phải là con sói hôm trước hay không; thứ hai, cho dù nó đúng là con sói hôm trước đã hú, thì nó cũng có thể đang di chuyển mà.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh lại thầm rủa xả: “Hừm, con sói ôn dịch chết bầm, không dưng lại kêu lên làm cái gì chứ!”
Merkin đưa mắt nhìn Soares, Soares cũng gật đầu khẳng định: “Ừm, nơi này sương mù mờ mịt, thiếu thốn thức ăn, vật săn của lũ sói nhất định cũng cực kỳ ít ỏi, bọn chúng muốn sinh tồn được ở vùng đất này, thì phạm vi hoạt động tự nhiên phải rất rộng lớn. Tôi đoán, chắc rằng chúng phải thường xuyên thay đổi lãnh địa. Ừm, cũng có khả năng, đó là một con sói đơn độc, hy vọng không phải là một con sói già sắp chết. Nhưng nghe tiếng hú thì thấy trung khí mạnh mẽ đầy đặn, dường như nó vẫn còn rất cường tráng.”
Merkin nhìn Nhạc Dương, rồi lại quay sang nhìn Soares, theo cách nói của Nhạc Dương thì đi theo hướng ấy sẽ phải vòng vèo thêm một đoạn đường, nhưng một khi tìm được sói dẫn đường, nói không chừng tình thế sẽ xoay chuyển cũng nên. Y chợt nhớ lại khoảng thời gian lúc mới đặt chân lên tầng bình đài thứ ba này, bọn y có lũ sói dẫn đường, liền dễ dàng vượt qua trước mặt đám người Trác Mộc Cường Ba. Suy đi tính lại, cuối cùng y cũng cẩn trọng hỏi Soares: “Nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
Soares cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Đối với lũ sói ở đây, tôi thực chẳng dám chắc điều gì cả. Bằng không...” Nói tới đây, y lại liếc nhìn Max một cái. Merkin hằn học trừng mắt lên với Max, rồi quyết đoán nói: “Thay đổi tuyến đường, tìm lũ sói trước, vòng vèo một chút cũng không sao. Tất cả phải nhớ cho kỹ, phối hợp với Kahn, đừng có mà làm hỏng việc đấy!”
Nghe Merkin nói vậy, Max chỉ biết ngượng ngập gượng cười. Nhạc Dương để ý thấy bàn tay hắn giấu sau lưng, móng tay đã bấm sâu vào đốt ngón tay, và cả ánh mắt phức tạp của Khafu nữa.
Soares không để ý đến những chi tiết vụn vặt ấy, tiếng hú đã gợi lại trong y một câu hỏi chưa lời giải đáp. Y nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu nổi, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai con sói lại đột nhiên biến mất?
Kỳ thực Nhạc Dương cũng đang thắc mắc. Đôi tai nhạy bén hơn người đã cho anh biết, hai tiếng sói hú ấy chắc chắn trăm phần trăm là do cùng một con sói phát ra. Anh không hiểu, tại sao cách quãng lâu như vậy, nó lại đột nhiên kêu rú lên như thế để làm gì?
Trác Mộc Cường Ba không cố ý làm vậy, chỉ vì mỗi ngày gã đều kiên trì thực hiện các động tác phối hợp với nhịp thở của Lữ Cánh Nam dạy cho, khi cảm thấy nội khí trong cơ thể mỗi lúc một đậm đặc bức bối, không thể không phát tiết ra ngoài, lại đã có kinh nghiệm từ lần trước, gã liền không kiềm chế nữa, mà ngửa cổ hú dài một tiếng.
Trác Mộc Cường Ba hú liên tục chừng mười phút, chỉ thấy tinh thần sảng khoái phấn chấn hẳn, thấy trời vẫn chưa tối, liền cầm cung và Phi lai cốt ra chỗ mấy cây khô gần hang động luyện tập. Sói Út vểnh tai lên, ngẩng đầu nhìn ngó một lúc, rồi cũng gượng dậy, ngáp dài mấy cái chạy đuổi theo gã.
Ngày hôm sau, buổi hoàng hôn, sau một ngày tuần tra lãnh địa và luyện tập sử dụng vũ khí mới, Trác Mộc Cường Ba đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng phát hiện Sói Út thường ngày sớm đã bổ nhào đến bên cạnh mình giờ vẫn chẳng thấy đâu. Trác Mộc Cường Ba gọi mấy tiếng, nhưng không có hồi đáp, bèn nhổm dậy nhìn ngó, liền trông thấy Sói Út đang nhìn về phía sát với chân núi bên trong bình đài, ánh mắt lộ ra vẻ mơ màng. Không chỉ có vậy, Sói Cả và Sói Hai cũng đang nhìn về hướng ấy.
Dừng chân nhìn về phía đó chừng một hai phút, Sói Út chừng như bị thứ gì đó thu hút, vẻ mặt lấy làm thỏa mãn lắm, hăm hở chạy lên trước, nhưng lại bị Sói Cả đè xuống. Đồng thời, Trác Mộc Cường Ba lại nghe Sói Cả nói: “A U Chang, trông chừng Sói Hai.” Trác Mộc Cường Ba liền bật người lên, quả nhiên, Sói Hai cũng có vẻ nôn nao muốn xông về phía đó.
Gã vội ôm lấy cổ Sói Hai, cảm thấy con sói đang vùng vằng hất mình ra, lại còn dùng sức rất mạnh. Sói Cả hất mạnh đầu, khịt khịt mấy tiếng, rồi lại không ngừng phát ra âm mũi, tựa hồ đang chống cự lại thứ gì đó. Trác Mộc Cường Ba thực sự không nhận ra có gì khác biệt, trong bụng thầm nhủ: “Lẽ nào chúng ngửi thấy mùi gì lạ?”
Sói Út xưa nay vốn rất ngoan ngoãn, nhưng lần này lại không chịu nghe lời Sói Cả, nằng nặc đòi chạy về phía kia. Sói Cả gầm lên giận dữ, húc Sói Út ngã vật ra đất, đè lên mình nó, phát ra những âm thanh đầy uy hiếp. Sói Út bất mãn, bắt đầu phản kích. Cùng lúc ấy, Sói Hai cũng bắt đầu lộ ra vẻ hung hãn với Trác Mộc Cường Ba, mép trên vểnh lên, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, vừa ra sức lao về phía trước, lại vừa gầm gừ đe dọa, như thể nói với Trác Mộc Cường Ba: “Còn cản tôi nữa là không khách khí gì nữa đâu đấy!” Trác Mộc Cường Ba thầm giật mình, vội vàng xòe bàn tay to bè ra, bóp chặt cái miệng dài của Sói Hai lại. Sói Hai cứ “khọt khọt khọt” liên hồi, vùng vằng lắc đầu thật mạnh hòng thoát ra.
Cũng may biến cố đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ giây lát sau, Sói Hai và Sói Út không phản kháng nữa. Sói Cả đẩy Sói Út đang quấn lấy nó sang một bên, Sói Út liền cúi đầu cụp đuôi đi theo sau; Sói Hai cũng bình tĩnh trở lại, cựa quậy chui ra khỏi vòng tay Trác Mộc Cường Ba, nhưng vẫn ngước nhìn về phương hướng khi nãy, tựa như còn lưu luyến không rời.
Sói Cả gầm lên một tiếng, dẫn theo Sói Út và Sói Hai chạy ra bờ sông, vừa uống nước vừa ngâm mũi xuống. Sói Út và Sói Hai cũng làm theo, Sói Cả lại đột nhiên ngẩng đầu, dùng móng vuốt ấn đầu hai em xuống dòng nước lạnh buốt, chừng như muốn chúng tỉnh táo lại, kế đó, lại gắt gỏng quát tháo một hồi. Sói Út và Sói Hai đứng khép nép cúi đầu, tựa như cũng biết mình phạm sai lầm. Một lúc sau, ba anh em sói xám lại cùng ngẩng đầu lên, có điều lần này, Sói Út và Sói Hai không di chuyển về phía ấy, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ thèm thuồng nuối tiếc.
Trác Mộc Cường Ba nhìn theo hướng ánh mắt chúng, nơi đó ở trên thượng nguồn con sông, trong lòng không khỏi lấy làm thắc mắc, nhìn bộ dạng của ba anh em sói xám, tựa hồ trong không khí có thứ gì đó đang ùa tới đây như những đợt sóng. Thứ này rất có sức hấp dẫn với lũ sói, nhưng Sói Cả lại có vẻ rất sợ hãi. Khả năng lớn nhất là, có Thao thú sư đang gọi sói, nhưng sao lại thế được chứ, với tốc độ của bọn Merkin, lúc này sợ rằng đã đến Bạc Ba La thần miếu hoặc là đang tìm đường rời khỏi Shangri-la này rồi, lẽ nào là... người Qua Ba?
Sói Cả cẩn trọng lắc lắc đầu, nheo mắt, tựa như nhớ lại ký ức gì đó. Sói Út lại gần cọ cọ vào chân Trác Mộc Cường Ba, nó vẫn rất muốn qua đó xem sao, hiềm nỗi Sói Cả không đồng ý, Trác Mộc Cường Ba cũng chẳng có cách nào.
Soares cũng khá mất công mới xuống khỏi khối đá cao hình thành từ dung nham chồng chất, đám lính đánh thuê bên dưới lưng đeo ba lô, xếp thành hàng lối, chờ đợi y lên tiếng. Soares nói: “Không được, chỗ này khuất gió, chất thông tin của tôi không tản ra được, chúng ta phải vòng qua nó rồi mới tìm chỗ cắm trại.”
Đám lính đánh thuê ở gần làu bàu phàn nàn mấy tiếng, Merkin lạnh lùng vung tay lên, cả bọn lại tiếp tục tiến bước. Trời vẫn còn sáng, đi thêm một lúc nữa, hai mắt Soares sáng bừng, những dòng nước nhỏ róc rách tụ lại thành một dòng lớn hơn, chảy quanh co dọc theo triền đá.
Đám lính đánh thuê cũng phát hiện ra dòng nước rộng khoảng gần một mét đó, ai nấy cả mừng, vội lấy đồ đựng nước chạy đến. Merkin và Khafu chấn chỉnh đội ngũ, ra lệnh cho cả đám quay trở lại, sau đó để mỗi tổ phái ra hai người đi lấy nước. Merkin hỏi Soares: “Anh xem, cắm trại ở đây được không?”
Soares cười cười đáp: “Dòng nước này nhất định là chảy từ trên cao xuống thấp, nếu tôi đoán không sai, chắc rằng nó không phải chỉ mới hình thành được dăm bữa nửa tháng, mà sợ rằng đã có từ lâu rồi, hoặc là, từ xưa đến nay vẫn luôn có một dòng nước như thế này ở đây.”
Thấy Merkin chau mày, Soares lại giải thích thêm: “Nơi nào có nước, tự nhiên sẽ có thực vật sinh trưởng, có thực vật sinh trưởng, nói không chừng sẽ có sinh vật tụ tập, mà ở nơi có sinh vật tụ tập, chắc chắn sẽ có sói! Sau khi tới đây, tôi vẫn chưa thấy sinh vật sống nào, nhưng nghe tiếng sói hú, tôi dám khẳng định, chỉ cần đi dọc theo dòng nước này, nhất định sẽ có phát hiện.”
Khafu lầm bầm nói: “Tiếp tục đi nữa thì trời tối mất.”
Ánh mắt Soares thoáng hiện lên vẻ hân hoan: “Đi thêm một đoạn nữa thôi.” Khó khăn lắm y mới phát hiện ra nơi có thể xuất hiện sinh vật, nói thế nào cũng không muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Merkin đối chiếu lại thời gian, rồi gật đầu nói: “Được, đi thêm nửa tiếng nữa, đến lúc đó dù có phát hiện hay không, chúng ta cũng hạ trại thôi.” Y liếc thấy ánh mắt đầy vẻ không cam chịu của Soares, liền lên tiếng khuyên giải: “Mọi người đều đã rất mệt mỏi rồi, ngày mai đi tìm cũng vậy thôi. Anh nói xem, đi hướng nào đây?”
Soares quay sang Nhạc Dương hỏi: “Đi xuôi dòng nước này sẽ đến đâu?”
Nhạc Dương đáp: “Dựa theo tình hình thực địa và phân tích của máy tính, đi xuôi dòng nước sẽ đến mép của tầng bình đài thứ ba, còn đi ngược dòng thì không rõ lắm, đoán rằng địa hình phía trước còn phức tạp hơn một chút.”
Soares liền bảo Merkin: “Chúng ta đi ngược dòng, nhưng tốt nhất cũng phái thêm một nhóm nhỏ xuống hạ du trinh sát xem sao. Chỗ này còn cách mép bình đài bao xa?” Câu cuối cùng, là để hỏi Nhạc Dương.
Nhạc Dương nói: “Chắc không xa lắm, cả ngày hôm nay chúng ta đều đi ra phía đó mà, chắc chỉ còn khoảng mười mấy cây số nữa là đến mép bình đài, cũng có thể xa hơn một chút, nhưng không nhiều lắm đâu.”
Soares gật gật đầu với Merkin. Merkin liền lệnh cho Khafu điều ra một tổ lính đánh thuê, chọn những tên có năng lực quan sát, phản ứng nhanh nhạy, chỉ mang theo hành trang gọn nhẹ đi xuôi dòng thăm dò tình hình. Soares còn bổ sung thêm: “Bảo với chúng nó, chúng ta sẽ cắm trại ở ven dòng nước, chúng chỉ cần men theo dòng nước là sẽ không bị lạc đường. Nhưng tuyệt đối không được đi xa khỏi dòng nước trên năm trăm mét.”
Khafu nhận lệnh, liền đi sắp xếp nhân thủ. Nhạc Dương cũng xin đi, nhưng Merkin chỉ cười nhạt bảo: “Chuyện vặt vãnh này, cậu không cần đi làm gì.”
Tiếng sói
Trác Mộc Cường Ba và ba anh em sói xám trở về hang động, hôm nay chắc là cả bọn có thể ngủ ngon một giấc rồi, buổi đêm không cần đi săn, dù sao thì mấy ngày nay gã và ba con sói đều đã ăn no nê, vả lại trong lãnh địa cũng rất yên bình, ngoài con thằn lằn khổng lồ đột ngột xông vào hôm đó, nơi đây không có sinh vật nào có thể uy hiếp được bọn họ. Chẳng những vậy, kho lương thực dự trữ cũng còn đầy, đàn hươu lớn kia xem chừng đã bị gió tuyết chôn chân bên bờ đầm nước, chưa đến mùa xuân sang năm khi tiết trời ấm áp lại, bọn chúng sẽ không rời khỏi nơi đó.
Trong hang, Trác Mộc Cường Ba hỏi Sói Út: “Hôm nay, xảy ra chuyện gì vậy?” Đồng thời, gã chun chun mũi, làm ra vẻ như ngửi thấy gì đó, rồi ngoảnh đầu về hướng bọn chúng chăm chú nhìn lúc nãy. Sói Út thoáng nghĩ ngợi, rồi nói nhanh bằng tiếng sói: “Món ngon, ăn.” Vừa nói, nói vừa há miệng, bộ dạng như sắp chảy nước miếng ra đến nơi rồi vậy.
Sói Cả cũng ở bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng nói gì đó, liên tiếp nhắc đi nhắc lại ba lần. Trác Mộc Cường Ba ghép mấy âm tiết lại với nhau, đại khái cũng hiểu được ý của Sói Cả: “Cạm bẫy, thức ăn nguy hiểm... hay là, tín hiệu nguy hiểm?”
Lúc này, Sói Hai tựa như sực nhớ ra chuyện gì đó, phóng vút tới trước mặt Sói Cả, thấp giọng gầm gừ hỏi gì đó, Sói Cả gật đầu liên tục. Sói Hai có vẻ vẫn không tin, cãi lại mấy câu, chỉ thấy Sói Cả trừng mắt một cái, rít lên những tiếng nghiêm khắc. Trác Mộc Cường Ba nghe không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của Sói Cả, rất có phong thái của bậc trưởng bối đang giáo huấn con trẻ: “Tự quay về mà phản tỉnh lại đi!”
Sói Hai tựa hồ chìm vào trầm tư, nằm bò ra đất giả vờ ngủ, nhưng rồi lại nghiêng mình trằn trọc, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài, như thể đã xác định điều gì đó, rồi nó quay sang cảnh cáo Sói Út hai câu. Câu trước Trác Mộc Cường Ba không hiểu, chắc là bảo Sói Út quên cái mùi hấp dẫn kia đi, nhưng câu sau thì gã biết, ý Sói Hai là: “Đừng có lại gần!”
Ở chung với ba anh em sói xám một thời gian khá dài, trình độ tiếng sói của Trác Mộc Cường Ba đã có thể nửa nghe hiểu nửa suy đoán. Thông qua quan sát và phân tích, gã cho rằng những gì giáo sư Phương Tân dạy mình trước đây là chính xác, ngôn ngữ của loài sói đã hình thành một hệ thống quy phạm đến mức khiến người ta phải kinh hãi, chứ không phải như tuyệt đại đa số những nhà nghiên cứu về loài sói vẫn ra rả bảo rằng, sói chỉ biết vài kiểu phát âm đơn giản, biểu đạt những ý cơ bản nhất. Dùng lời của giáo sư Phương Tân để giải thích sự sai lệch này, chính là: “Những nhà ‘sói học’ ấy vốn chưa từng sống chung với sói bao giờ, hiểu biết của họ về mô thức hành vi của loài sói, có lẽ còn chẳng bằng một vài dân tộc thiểu số cổ xưa, kết luận của họ, về cơ bản chỉ là những suy đoán về loài sói đứng trên lập trường của loài người mà thôi. Còn những học giả về sau, lại dựa trên suy đoán của người đi trước, tiếp tục đưa ra những suy đoán sâu hơn một bước nữa, trong đó không khỏi bao hàm nhiều bình luận thiếu khoa học, hạ thấp trí thông minh của loài sói, mà đề cao trí tuệ con người.”
Giống như Trác Mộc Cường Ba đang quan sát lúc này, trình độ giao lưu bằng ngôn ngữ của ba anh em sói xám gần như không kém một người trưởng thành khỏe mạnh, bọn chúng có thể miêu tả lại một cách chuẩn xác một sự vật mình trông thấy, hoặc mùi vị nào đó mình ngửi được, vả lại còn mang theo cả sắc thái tình cảm nữa. Áng chừng, về tổng thể thì số lượng từ vựng không thể nhiều bằng con người, nhưng đó là vì tuổi thọ của sói không dài như con người, vả lại chúng cũng không có khả năng ghi chép, vì vậy không cần đến một số cách thức diễn đạt phức tạp, mà chỉ cần biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng là đã đủ lắm rồi.
Trước mắt, Trác Mộc Cường Ba vẫn đang trong giai đoạn học tập, gã đã nắm bắt được một số từ vựng đơn giản nhất, trực tiếp nhất, chẳng hạn như “con mồi”. Theo cách nói của ba anh em sói xám, con mồi lại chia làm mấy loại, lần lượt là “ngon”, “bữa lớn”, “con mồi bình thường”, “thức ăn”, “nhét đầy bụng” và ăn được..., ngoài ra còn có một số danh từ chỉ hình tượng cụ thể như “cây”, “đá”, “đánh dấu đường”, “nước”...
Bọn chúng thậm chí còn có thể biểu đạt ý một cái cây hay là một khu rừng thông qua ngữ điệu dài hay ngắn. Còn về con số, ban đầu Trác Mộc Cường Ba cho rằng đó là điều không thể, nhưng dần dần gã phát hiện ra, ba anh em sói xám còn biết đếm nữa. Đây rõ ràng là năng lực chỉ có ở trình độ văn minh tiến hóa tương đối cao. Để làm rõ cách biểu đạt của ba anh em sói xám với các con số, Trác Mộc Cường Ba đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới phát hiện, bọn chúng chỉ dùng ba loại âm tiết để biểu đạt con số, lần lượt là một, năm, mười, dựa vào số lần lặp lại của âm tiết để biểu đạt số lượng chính xác, nhiều nhất là hai âm “mười” phát ra liên tục, tức là một trăm; khi chúng phát ra ba âm “mười”, tức là có ý nhiều không đếm hết được.
Đối với đồng loại, chúng chia ra làm ba kiểu khác nhau, Trác Mộc Cường Ba lý giải theo quan hệ của loài người, thì có thể gọi tương đương với “người nhà”, “kẻ địch” và “kẻ độc hành vãng lai”. Kẻ độc hành có thể lôi kéo được, còn kẻ địch thì chỉ có chiến đấu hoặc rút lui. Những động vật ăn thịt to lớn mà chúng không thể đơn độc đối phó cũng được liệt vào dạng kẻ địch. Về phần các động từ cơ bản nhất thì Trác Mộc Cường Ba còn nắm được nhiều hơn danh từ, trong quá trình theo ba anh em sói xám đi săn bắt, gã đã học được không ít từ mới, như là “bám theo”, “nằm im bất động”, “vòng sang hai bên”, “đánh lén”... Những phát âm biểu thị sắc thái tình cảm và một số từ ngữ trừu tượng, thì Trác Mộc Cường Ba đành phải dựa vào ngôn ngữ cơ thể cùng nét mặt và ánh mắt của lũ sói để suy đoán, nhưng trải qua một thời gian dài tiếp xúc, cộng với tri thức của bản thân, gã tự nhận thấy, suy đoán của mình cũng đúng được đến tám chín phần.
Giống như chuyện hôm nay vậy, rõ ràng bọn sói bắt được trong không khí một luồng thông tin nào đó mà Trác Mộc Cường Ba không thể cảm tri, đồng thời bị thứ đó hấp dẫn, nhưng Sói Cả dường như đã cảm nhận được nguy hiểm, vì vậy mới bảo Trác Mộc Cường Ba cùng mình ngăn Sói Út và Sói Hai lại. Sau đó, Sói Hai nhớ ra gì đó, tranh luận với Sói Cả một hồi, cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Trác Mộc Cường Ba nhớ lại một lượt toàn bộ diễn biến đó, cho rằng lý giải của mình như vậy là chính xác rồi, nhưng gã lại đột nhiên phát hiện ra trong suy luận của mình có điểm mâu thuẫn. Nếu thứ mùi kia gây nguy hiểm cho lũ sói, vậy thì đó hẳn không thể nào là cách người Qua Ba dùng để triệu gọi sói được. Bởi trong ý thức của Trác Mộc Cường Ba, người Qua Ba và sói là hai tồn tại bình đẳng. Còn sự việc ngày hôm nay, lại rất giống như có người đang dùng thuốc để thu hút và khống chế lũ sói. Nếu tiền đề này thành lập, vậy thì kẻ có thể làm được điều ấy, ngoại trừ người Qua Ba ra, chỉ có thể là tên Thao thú sư áo đen bên cạnh Merkin mà thôi! Nhưng nếu vậy, thì lại mâu thuẫn với logic của chính gã, theo lý, dẫu một ngày Merkin chỉ đi được mười cây số, thì cũng đã đến được Bạc Ba La thần miếu từ lâu rồi. Nhưng so sánh hai giả thiết với nhau, Trác Mộc Cường Ba nghiêng về giả thiết trước hơn, bởi bất luận là trong các tư liệu gã nắm trong tay, hay nghe được từ phía pháp sư Á La, giữa người Qua Ba và sói, đều không thể tồn tại quan hệ lệ thuộc chi phối, hai bên chỉ cùng hợp tác, cùng sinh tồn mà thôi.
Trên cơ sở suy nghĩ đó, một cách rất tự nhiên, Trác Mộc Cường Ba bắt đầu ngẫm nghĩ về nguyên nhân sai lệch của logic kia. Nếu bọn Merkin vẫn chưa đến được Bạc Ba La thần miếu, thậm chí còn đang ở phía sau lưng mình, vậy thì, nguyên nhân là do đâu? Trác Mộc Cường Ba lập tức nghĩ ngay đến cách giải thích duy nhất... bọn chúng bị lạc đường!
Trác Mộc Cường Ba nhớ ra phương pháp tìm đường của Mật tu giả mà Lữ Cánh Nam dạy mình, không có phương pháp đặc biệt ấy, đi giữa chốn sương mù mờ mịt phủ kín trời đất này, đích thực khó mà tìm được phương hướng chính xác; nhưng chẳng phải đối phương có lũ sói dẫn đường đó sao? Có sói dẫn đường còn đi lạc được ư? Trác Mộc Cường Ba đưa ra mấy giả thiết khác nhau: một, mấy con sói đó đã chết. Lúc bấy giờ, khi bọn sói tấn công, Trác Mộc Cường Ba chưa thể nhìn ra được tuổi của chúng, có lẽ là chết tự nhiên, cũng có lẽ là chết do bị thương... Lữ Cánh Nam mạo hiểm đột nhập vào doanh trại của Merkin, nói gì thì nói cũng không thể nào ngọc nát hương tan trong âm thầm lặng lẽ như thế; thứ hai, lũ sói đã chạy đi mất, năng lực khống chế của tên Thao thú sư kia không cao như gã tưởng tượng, nếu việc hôm nay cũng là tác phẩm của hắn, vậy chẳng phải ba anh em sói xám đã biểu hiện ra sự kháng cự đấy sao? Lũ sói ở Shangri-la này tuyệt đối không phải thứ có thể dễ dàng khống chế được. Phải rồi! Chính vì lũ sói đã chạy mất, nên tên Thao thú sư kia mới liên tục triệu gọi, hy vọng có thể tìm được những con sói khác đến dẫn đường!
Nghĩ tới đây, lòng Trác Mộc Cường Ba bỗng dấy lên một đợt sóng, đúng là vậy rồi, những kẻ địch mà gã cho rằng đã sớm cao bay xa chạy sau khi lấy được kho tàng ở Bạc Ba La thần miếu, không ngờ vẫn luôn quanh quẩn đi vòng vòng ở phía sau. Nếu đúng là vậy, tiếng hú mấy ngày trước và hôm qua của gã, há chẳng phải là chỉ đường cho bọn chúng hay sao? Chúng đến đây, không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là lần theo tiếng hú đó! Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu, Trác Mộc Cường Ba lập tức giật mình kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra. Gã vội nhổm người ngồi dậy, phát hiện ra ba anh em sói xám cũng chưa ngủ, con nào con nấy đều trợn cặp mắt màu vàng cam nhìn ra ngoài cửa hang động. Sói Cả gầm gừ cảnh cáo, bảo Trác Mộc Cường Ba chớ nên manh động. Gã cũng biết có chuyện, bèn thả lỏng cơ bắp, hơi thở cũng chậm lại, dần dần, chỉ thấy bốn bề đều tĩnh lặng như tờ.
Một lúc sau, Sói Cả quay sang phía Trác Mộc Cường Ba và hai con sói kia dặn dò: Ở yên trong hang, tôi ra ngoài xem thử. Trác Mộc Cường Ba vươn tay ra chạm vào ngấn cổ Sói Cả, thấy nó ngoảnh đầu lại, gã liền nói bằng tiếng sói: “Tao cũng đi.”
Sói Cả nhìn chằm chằm vào Trác Mộc Cường Ba, gã liền vận dụng phương pháp Mật tu của Lữ Cánh Nam truyền dạy, hơi thở chậm lại, kéo dài, các lỗ chân lông trên cơ thể đều đóng kín, nhiệt độ bên ngoài cơ thể từ từ cân bằng với môi trường xung quanh. Sói Cả ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, sau đó lại cảnh cáo Sói Út và Sói Hai không được chạy lung tung, xoay đầu đi ra khỏi hang. Trác Mộc Cường Ba cũng lẳng lặng đi theo sau.
Merkin nhìn đồng hồ, nói với Soares: “Hết thời gian rồi.”
Soares giơ ngón tay trỏ lên, nói: “Suỵt... lắng nghe đi.”
Nhạc Dương tập trung lắng nghe, đầu tiên nghe thấy tiếng nước chảy dồn về một chỗ, vậy thì, trong màn sương mù kia nhất định là có hồ nước khá lớn rồi; kế đó, anh lại nghe thấy tiếng gió thổi lá rụng, đằng trước có rừng cây, diện tích không nhỏ; cuối cùng, dường như anh còn nghe thấy tiếng móng guốc gõ xuống đất, sinh vật gì nhỉ? Thể tích khá lớn, trọng lượng cũng không phải nhẹ, bộ móng guốc, chắc là sinh vật ăn cỏ rồi.
Merkin nói: “Phía trước có gì à?”
Khafu không nén nổi sự kích động trong lòng, lập tức ra lệnh: “Chuyển sang chế độ nhìn bằng kính hồng ngoại, tiến lên.”
Không lâu sau, đội ngũ đi đầu vẳng lại âm thanh kích động: “Thấy rồi! Nhiều lắm!”
Merkin giơ một tay lên, Khafu liền hạ lệnh: “Dừng bước, ẩn nấp, trinh sát.”
Soares xoa xoa đầu ngón tay cái, chậm rãi nói: “Không phải sói.”
Merkin liền quay mặt qua: “Nhạc Dương.”
Nhạc Dương đáp ngay: “Là hươu, số lượng khoảng bốn mươi đến năm mươi con, rất lớn, từ chân đến vai cao khoảng trên hai mét. Không phát hiện có gì uy hiếp, lặp lại, không phát hiện ra có gì uy hiếp.”
Merkin nở một nụ cười hiếm hoi, nói: “Cuối cùng cũng tìm được chỗ cắm trại rồi.”
Soares cũng không giấu nổi sự kích động trong lòng: “Gần đây nhất định có sói. Nhạc Dương, dẫn mấy người cùng tôi đi xung quanh kiểm tra, Max...”
Chỉ thấy Max cười gượng gạo nói: “Tôi... tôi thực sự không đi nổi nữa rồi.”
Soares “hừ” mạnh một tiếng, đang định nói gì đó, đã thấy Nhạc Dương nhanh nhẹn chạy đến, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Soares chẳng buồn phí lời với Max nữa, vẫy vẫy gọi Nhạc Dương, rồi lập tức xuất phát.
Soares hỏi: “Cậu có thể tìm được đường quay lại trong phạm vi bao xa?”
Nhạc Dương nghĩ ngợi giây lát, đoạn trả lời: “Trường hợp bình thường, trong khoảng hai cây số sẽ không bị lạc đường, nếu bọn họ đốt lửa hoặc dùng phương thức chiếu sáng để giữ liên lạc, trong khoảng năm cây số cũng không thành vấn đề.”
Soares gật đầu nói: “Lấy doanh trại làm trung tâm, bán kính tìm kiếm năm cây số, cậu dẫn đường đi.”
Trác Mộc Cường Ba và Sói Cả rời khỏi hang động, tiến về phía rìa bình đài. Sói Cả sắc mặt âm trầm, dọc đường không ngừng hít ngửi tìm kiếm, đột nhiên vểnh tai lên hướng sang hai bên, nói với Trác Mộc Cường Ba: “Nằm xuống!”
Một người một sói núp sau một đống đá lổn nhổn, Trác Mộc Cường Ba lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy, biết chỗ này đã rất gần dòng nước kia rồi, áng chừng khoảng chưa đến hai trăm bước, chỉ là sắc trời đã dần tối, với thị lực của gã thì không thể nhìn tới tận đó được. Sói Cả ghé mắt vào giữa khe đá, không biết là đã phát hiện được gì rồi.
Rất nhanh sau đó, Sói Cả rụt đầu lại, thì thầm “gừ gừ” nói với Trác Mộc Cường Ba: “Có mười vật thể chuyển động, hai chân, giáp dày, men theo bờ sông.”
Trác Mộc Cường Ba sớm đã tính toán trong lòng, ghé mắt nhìn qua khe đá, quả nhiên, có mười tên lính đánh thuê lưng đeo ba lô hành quân, tay cầm vũ khí đang men theo mép nước chầm chậm đi tới, nhưng không ai chú ý đến hướng gã và Sói Cả đang ẩn náu. Khi bọn lính đánh thuê tới gần, Trác Mộc Cường Ba và Sói Cả đều nín thở, áp thân sát vào tảng đá. Gã dường như nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, rồi lại từ gần ra xa.
Một lúc sau, Sói Cả leo lên đỉnh đống đá, xem chừng bọn lính đánh thuê đã đi xa rồi. Nó cúi đầu nhìn Trác Mộc Cường Ba, rõ ràng đã nhận ra, những sinh vật mới đến này có cấu tạo cơ thể rất giống với A U Chang mà nó quen biết. Vì vậy, Sói Cả cất tiếng hỏi: “Người nhà?”
Trác Mộc Cường Ba lắc lắc đầu, khẽ rít lên: “Kẻ địch!” Ánh mắt Sói Cả liền ánh lên vẻ hung hãn.
Trác Mộc Cường Ba không biết Sói Cả đang nghĩ gì, nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy đám lính đánh thuê đó, mạch tư duy của gã đã bắt đầu trở nên rối loạn. Mấy tên này đi men theo mép nước, nhìn vũ khí trang bị của chúng, rõ ràng là một nhóm nhỏ có nhiệm vụ trinh sát. Giữa màn sương mù thế này, bọn chúng tìm kiếm gì chứ? Đương nhiên là sói rồi! Tiếng hú thiếu cẩn trọng của gã cuối cùng vẫn dẫn dụ bọn chúng đến đây rồi. Vậy phía trước, liệu có còn nhiều người hơn nữa? Nhưng phía trước kia là... kho lương thực của gã và ba anh em sói xám!
Sói Cả xưa nay vẫn luôn bình tĩnh, đột nhiên trở nên nôn nao bất an. Trác Mộc Cường Ba thầm giật mình đánh thót, trong không khí truyền đến âm thanh hay mùi vị gì bất tường mà có thể khiến Sói Cả cũng trở nên hung hăng như thế? Gã hiểu rằng, rất có thể, suy nghĩ tồi tệ nhất của mình đã trở thành hiện thực rồi.
Soares và Nhạc Dương tìm kiếm được nửa chừng, bỗng nghe thấy tiếng súng nổ râm ran, Nhạc Dương lập tức biết ngay, một trận đồ sát đã mở màn. Đám lính đánh thuê đã bức xúc lâu ngày, cuộc đi săn này sẽ biến chúng thành một lũ ác ma; Merkin là một sĩ quan chỉ huy tài tình, y sẽ lợi dụng cơ hội này để bọn lính đánh thuê phát tiết hết những bức bối dồn nén lâu nay. Chỉ đáng thương cho những con hươu cao lớn ấy, tuy anh không dám khẳng định đó có phải là một loài sinh vật đã tuyệt chủng ở thế giới bên ngoài hay không, nhưng chắc chắn là cực kỳ hiếm hoi, nếu giáo sư Phương Tân ở đây, chắc chắn ông sẽ đau lòng lắm, đội trưởng Hồ Dương thể nào cũng lớn tiếng rủa xả, đòi xông đến ngăn việc giết chóc đó lại.
Mới đầu Soares cũng không để ý lắm, về sau nghe tiếng súng nhỏ dần, y đột nhiên giật mình phản ứng, lớn tiếng quát: “Không ổn! Chúng ta mau quay lại!”
Nhạc Dương hiếu kỳ nhìn Soares, Soares lắc đầu nói: “Lũ sói không bao giờ ăn hết toàn bộ con mồi trong một lần săn, bọn chúng sẽ vây bắt một cách rất có kế hoạch, nếu lũ hươu vẫn còn ở đó, nói không chừng, chúng ta còn có thể ngồi một chỗ đợi sói đến, nếu Ben ra lệnh giết hết lũ hươu, tôi sợ là sói sẽ không đến nữa đâu!”
Nhạc Dương thầm nhủ: “Giờ mới quay lại thì cũng muộn quá rồi.”
Soares cũng hiểu khả năng sát thương của vũ khí trong tay đám lính đánh thuê lớn tới chừng nào, luôn miệng làu bàu: “Hỏng bét, hỏng bét”, lúc đầu chỉ mải đi tìm sói, không ngờ lại quên mất cả quan hệ giữa các sinh vật trong chuỗi thức ăn.
Khi bọn Nhạc Dương cuống cuồng trở lại được chỗ đầm nước, từ đằng xa đã trông thấy ngọn lửa bốc cao rợp trời, tựa như muốn thiêu đốt cả núi non vậy. Cuộc chém giết sớm đã kết thúc, trước mỗi căn lều đều có bảy tám đống lửa lớn, đám lính đánh thuê cười đùa ầm ĩ, kéo theo những cái xác hươu đẫm máu đi qua đi lại, vẻ thỏa mãn chảy tràn trên gương mặt, ánh lửa hắt lên, trông tên nào tên nấy cũng cực kỳ dữ tợn. Xung quanh đâu đâu cũng thấy những mảnh xác hươu nằm lăn lóc, đá núi và đầm nước đều bị máu nhuộm thành một vệt đỏ ghê rợn. Một tên lính đánh thuê tay cầm đồ chứa nước, bảy tám tên khác kéo một con hươu chưa chết treo ngược lên, máu từ cổ nó chảy ra như suối. Nhìn con hươu co giật liên hồi, lũ lính đánh thuê cười lên hô hố, mặt tươi như hoa. Soares còn chưa kịp quát lên, đã thấy tứ chi con hươu ấy cứng đờ ra, đầu ngoẹo xuống. Mấy gã lính đánh thuê khát máu liền rút dao, hò nhau lột da xẻ thịt nó ra.
Đám lính đánh thuê đi theo Nhạc Dương và Soares thấy cảnh ấy, đều hưng phấn chạy ào về tổ của mình, lập tức tham gia xẻ thịt nướng thịt. Những tên ở lại hào hứng kể lại bọn chúng đã bao vây thế nào, rồi thống khoái xả súng thế nào... cho đám đi trinh sát không được tham gia săn hươu.
Soares tìm thấy Merkin, hai người dường như đã nổ ra một cuộc tranh cãi nhỏ. Nhạc Dương thì đến chỗ Max, hắn ném cho anh một cành cây đã vót nhọn, cười lớn nói: “Nhạc Dương, nướng thịt ăn!” Kế đó, lại ném qua một cái đùi hươu to tướng. Nhạc Dương đưa cả hai tay ôm mà vẫn phải loạng choạng lùi lại mấy bước. Max và đám lính đánh thuê cười hô hố. Những đống lửa san sát cháy hừng hực, ánh lên nhuộm đỏ cả màn đêm, đống nào cũng rất lớn, lâu lắm mới được xả hơi một bận, nên bọn lính đánh thuê đã chặt hết cả cây xung quanh đem về làm củi đốt.
Những giọt mỡ béo ngậy từ miếng thịt hươu thơm lừng chảy xuống, chưa chạm vào ngọn lửa đã hóa thành một làn khói xanh, mùi thịt lan tỏa khắp không gian, làm đám lính đánh thuê đều chảy hết nước miếng.
Max vung vẩy cành cây trên tay, khoe với Nhạc Dương, nước bọt bắn tung tóe: “Lúc đó, tôi phụ trách lỗ hổng ở mặt phía Tây, khi bọn hươu chạy đến, tôi với Bast, Billy xông lên trước tiên. Tôi không cần ngắm nghía gì... chẹp chẹp chẹp... ”
“Lâu lắm rồi không được nghiền đã như vậy, lúc ấy tôi giơ súng lên, pằng pằng pằng... pằng pằng pằng... pằng pằng pằng...”
“Ăn thức ăn nén gần hai tháng, sắp quên cha nó mùi thịt nó như thế nào rồi...”
Nghe Max kể chuyện, Nhạc Dương mới biết thì ra Merkin hạ lệnh cho đám lính đánh thuê hình thành vòng vây phía bên ngoài, sau đó mới bắn chết con hươu đầu đàn, đàn hươu không còn thủ lĩnh, liền hoảng hốt chạy tản ra. Lúc ấy, đám lính đánh thuê ở vòng ngoài có thể thỏa sức săn giết, mỗi tổ đều có địa bàn riêng, đội nào giết được hươu thì là của đội ấy. Thế nên, đám lính đánh thuê đều nghĩ đủ mọi cách để giết được nhiều hơn; những đống lửa kia cũng vậy, mỗi tổ đều tranh nhau chặt cây, muốn cho đống lửa của tổ mình sáng hơn, lớn hơn những tổ khác.
“Giết hết lũ hươu, Soares muốn gọi sói cũng khó lắm đây.” Nhạc Dương điềm đạm nói.
Max khinh khỉnh liếc sang phía Soares đang đứng, nói: “Mặc mẹ sói nhà hắn, lũ hươu này là do ông chủ bảo giết, ai dám nói không được chứ? Hừ, gọi sói, tôi thấy hắn chẳng có cái tài cán ấy đâu!”
Lúc này, tổ lính đánh thuê được phái đi trinh sát phía hạ du cũng quay lại, lớn tiếng nói mấy câu bâng quơ kiểu như “Không phát hiện có sói”, “Đã tìm kiếm kỹ lắm rồi”, sau đó trở về lều của mình cướp thịt tranh ăn, cười đùa huyên náo một chập.
Trong hang sói, bầu không khí lại tĩnh lặng lạ thường, ba anh em sói xám và Trác Mộc Cường Ba đều trằn trọc khó ngủ. Trác Mộc Cường Ba biết, lũ sói đã phát hiện ra những thông tin mình khó có thể nhận biết, bọn chúng rất nôn nao, đến cả Sói Cả cũng trở nên bất an lạ thường. Nhưng sự bất an ấy không thể ảnh hưởng đến những kinh nghiệm nó dùng chính mạng mình để tích lũy bao năm nay. Nó giữ chặt ngoài cửa hang, nghiêm cấm Trác Mộc Cường Ba và Sói Hai, Sói Út ra khỏi nửa bước, cho đến khi trời sáng.
Mật Mã Tây Tạng Mật Mã Tây Tạng - Hà Mã Mật Mã Tây Tạng