Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Q.4 - Chương 33: Xô Xe (2)
- Thầy Lâm, bọn họ ngày nào cũng tới nhà em đòi tiền, mẹ em bị bệnh, bọn họ cướp cả tiền khám bệnh của mẹ em rồi.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Người nợ tiền phải trả tiền trước rồi mới có thể đi khám bệnh, không thể lấy lý do tôi cần tiêu tiền không trả người ta. Được rồi, em có biết lãi suất thực tế của khoản vay này là bao nhiêu không?
Trương Giới ngơ ngác lắc đầu, Lâm Tuyền lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Long giải thích cho học sinh của tôi biết đi, để nó biết đang đâm đầu vào việc gì.
Long Đạt Minh cười ngượng:
- Thầy Lâm đúng là hiểu cái nghề của chúng tôi.
Nghe qua thì hợp tiền vay 200.000, lãi suất 20% là 40.000, trả mười lần, người bình thường nhìn qua hợp đồng này hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng thực tế có bẫy trong đó, sau mỗi lần trả tiền, tiền gốc giảm đi, nhưng lãi suất không giảm theo, thực tế tới tận tháng cuối cùng lãi suất vẫn là 20% tiền gốc, 10 tháng, tức là trả 400.000.
Vay 200.000 đồng, tổng số tiền phải trả là 600.000.
Long Đạt Minh giải thích xong, Lâm Tuyền mới quay sang Trương Giới:
- Em đã biết nhà mình phải trả cho bọn họ bao nhiêu chưa? Sống rác rưởi thì luôn bị người khác chèn ép bóc lột,
Đứng dậy phủi quần áo, bảo Cao Tuấn:
- Mua lấy khoản nợ của xưởng đúc, đã ký hợp đồng thì phải làm theo hợp đồng, tiền tính toán với Vũ Cường.
Cao Tuấn vâng dạ, không nói thêm câu nào thừa thãi.
- Theo thầy xuống lầu.
Lâm Tuyền cùng Phương Nam rời khỏi văn phòng.
Vũ Cường hai năm qua phất lên, không thích bị người ta gọi là Lão Thử nữa, người trong giới đều biết tên tuổi của hắn, Long Đạt Minh thấy Lâm Tuyền không những sai bảo Cao Tuấn làm việc, hình như Vũ Cường cũng phải nghe y sai bao, người càng cúi xuống thấp hơn:
- Nếu như là học sinh của thầy Lâm thì chúng tôi sẽ tính lãi suất đúng 20% một năm.
Lâm Tuyền từng là đại ca trong giới, y không muốn lợi dụng thân phận phá hỏng quy tắc cuộc chơi:
- Bỏ đi, các anh có quy củ của các anh, chỉ có điều chuyện đụng xe đừng làm nữa, các anh đâu có thiếu cách ép người ta phải trả nợ phải không?
- Dạ đâu có, đâu có, đâu có, chúng tôi chỉ bất đắc dĩ mới làm chuyện không muốn làm.
Long Đạt Minh nhìn theo Lâm Tuyền dẫn người đi, kéo một tên tiểu đệ của Cao Tuấn hỏi nhỏ:
- Thầy Lâm đó là ai thế?
- Làm sao tôi biết được? Có điều tháng trước đến Hoàng Hải làm om lên một trận, ngay cả ông chủ lớn của chúng tôi cũng chỉ đứng im, hình như cũng là vì học sinh của y.
Lâm Tuyền không hề biết những lời bàn tán sau lưng đó, cùng Phương Nam xuống lầu, thứ máu giả có vẻ như làm bằng nước sốt cà chua nào đó đã được rửa sạch sẽ, chiếc Beetle chỉ có thể ngồi hai người, bảo Trương Giới:
- Giờ em biết cái mạng của mình đáng giá bao nhiêu rồi đấy, tôi cho em một cơ hội, một năm sau em đỗ được vào trường đại học cấp Đh Tĩnh Hải trở lên thì khoản tiền này em có thể để tới khi tốt nghiệp đi làm trả dần. Còn không đừng nghĩ tôi sẽ nhẹ tay hơn bọn họ, nói cho em biết tôi mạnh hơn những kẻ đó nhiều, em muốn hoãn nợ cũng không xong đâu.
Lâm Tuyền vẫy tay chào Cao Tuấn, ngồi vào trong xe, chiếc Beetle phóng về phía trường Tây Trạch. Trương Giới vẫn cứ đứng ngây ra như phỗng, Cao Tuấn đá một cái:
- Nhìn cái gì mà nhìn, mau thay quần áo rồi đi học, còn muốn bố mày gọi xe đưa đi à?
Cách trường học một quãng thì Lâm Tuyền xuống xe, chưa chắc trong trường có mấy người nhận ra được chiếc Beetle này, nhưng ngoại hình của nó quá bắt mắt, nhìn một cái là bị thu hút, Lâm Tuyền còn nghĩ có nên bảo Phương Nam đổi chiếc xe khác không.
Ở trường Lâm Tuyền không có phòng làm việc riêng, y đến phòng hiệu trưởng của cha mình ngồi, Chu Sơn mũi thính như chó săn, chẳng mấy chốc đã chạy tới, Lâm Tuyền cùng ông ta tới lớp.
Hiện đang là tiết tiếng Anh của Thái Đan Đan, Thái Đan Đan đúng là cô giáo cứng nhắc, giảng bài toàn dùng kiểu câu và từ ngữ phức tạp. Tiêu Lỵ Lỵ, Văn Nhàn cùng bốn "đồng bọn" ngồi ở dãy bàn cuối cùng, mắt đang lờ đờ nghe giảng tai nọ xọ tai kia, vừa thấy Lâm Tuyền chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ đứng ở cửa phòng học, sắc mặt tái đi, giật mình đứng bậy dật theo phản xạ.
Thái Đan Đan ngạc nhiên quay đầu nhìn ra, thấy "thầy giáo ác ma" đứng bên ngoài, phì cười vẫy tay với hai học sinh:
- Đây không phải giờ số học, các em không cần đứng nghe giảng.
Không ngờ Tiêu Lỵ Lỵ, Văn Nhàn chẳng dám ngồi xuống đã đành, bốn học sinh kia phát hiện ra Lâm Tuyền cũng đứng cả dậy, những đứa còn lại không hề dám hưởng ứng câu nói đùa của Thái Đan Đan, đều im thin thít.
- Cậu nghiêm khắc thật đấy.
Chu Sơn đứng bên cạnh Lâm Tuyền, cảm khái nói:
Lâm Tuyền cười xin lỗi Thái Đan Đan đang tức giận nhìn y, đi ra hành lang, vừa đi vừa nói:
- Dù sao cũng tốt hơn bị gọi là lớp rác rưởi, tốt hơn bị xã hội vứt bỏ. Đâu có ai muốn làm rác rưởi.
Quay sang hỏi Lâm Minh Đạt:
- Ba, con thấy môn tiếng Anh dạy thế này hơi khó.
Lâm Minh Đạt gật đầu:
- Ừ lớp này kiến thức cơ bản yếu, phải dạy từ đầu, chứ cứ chiếu theo giáo trình mà dạy thế này, học sinh nghe không hiểu càng nản, càng dễ bỏ cuộc.
Chu Sơn phụ họa:
- Thầy giáo Tiểu Lâm soạn rất nhiều đề tiểu học cho học sinh rèn luyện năng lực tính toán rất hữu hiệu, mặc dù thành tích thi không thể hiện ra kết quả, nhưng không có lỗi ấu trí tới nực cười nữa rồi.
Lâm Tuyền hỏi:
- Có thể lấy kỳ thi này làm cơ sở, sau này chỉ công bố tình hình tiến bộ của lớp này, chứ không thông báo kết quả cụ thể, cho chúng thêm lòng tin không? Ngoài ra giờ ôn tập buổi tối của lớp rác rưởi này kéo dài hai tiếng, chỉ học kiến thức cơ sở, cô giáo Thái rõ ràng không thích hợp dạy lớp này, phải tính đổi người.
Lâm Minh Đạt tò mò hỏi:
- Sao đột nhiên con lại nhiệt tình như thế? Trước kia con miễn cưỡng lắm cơ mà.
- Con muốn xem học sinh lớp rác rưởi cuối cùng sẽ thành thế nào.
Lâm Tuyền nhún vai:
- Dù sao con cũng rảnh, chơi đùa một chút. À, ngày kia con lên tỉnh thành rồi, ba, tiết ngữ văn của ba ngày mai đổi cho con đi.
Lâm Minh Đạt vỗ vai Lâm Tuyền cái nữa gật đầu nở nụ cười hiền từ của người cha, ông hiểu đứa con này, rất hay nói những lời không thật lòng, không muốn tỏ ra mình mềm yếu, cho dù có trái tim nhạy cảm hơn bất kỳ một ai.
…………
Dãy nhà ở phía tây Ngõ Bích Tình đã bị phá hủy hết, gạch đá cũng đã được dọn dẹp sạch, người rời đây nửa năm trước giờ quay lại, thực sự khó tin được cảnh tưởng trước mắt, còn người khác thì khó tưởng tượng ra nửa năm trước nơi này thế nào.
Cố Hiến Chương xem qua mô hình tòa nhà Bằng Nhuận ở phòng công trình, sau đó đi tới công trường tham quan, tất nhiên danh nghĩa chỉ là tới xem cải tạo ngõ Bích Tình, nhìn hồ Vị Danh mơ màng trong sương khói, không kìm được thốt lên:
- Cậu đúng là người có đầu óc hơn người, vừa giải quyết được vấn đề hai tòa nhà dở dang, lại cải thiện cực lớn hình ảnh thành phố ở khu vực này, giải quyết được ẩn họa trị an, người dân không ai không võ tay khen hay, tin tức này có thể đưa lên xã luận, ai bảo quan thương câu kết chỉ biết làm chuyện xấu.
Lâm Tuyền và Lưu Thanh Sơn nghe thế đều cười theo, tất nhiên mỗi người cười một kiểu, Lâm Tuyền cười phụ họa, Lưu Thanh Sơn cười thật lòng, đây cũng là lời khẳng định của lãnh đạo với việc làm của ông ta.
Lưu Thanh Sơn hùa theo:
- 10 thanh niên tiêu biểu của tỉnh, nhất định phải có tên Lâm Tuyền, cả thanh niên toàn quốc, chúng ta cũng nên phụ trách tiến cử, khích lệ thế hệ trẻ dám nghĩ dám làm.