Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 677
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2697 / 69
Cập nhật: 2016-11-22 01:32:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 193: Diệp Phong Khiêu Chiến
uan sát Diệp Phong một lúc, mộ Dung Tử Thanh không tin nổi thiếu niên uy chấn Vân Châu, quấy loạn cả Lục Lâm bang là người trước mắt mình.
"Các vị định thế nào?" Gã nhăn nhó hỏi. Đề phòng mọi nhẽ mà gã không ngờ Yến Ny chỉ dựa vào nguyên trạc ấn ký ở cổ tay là khám phá được thân phận mình.
Đối phương đưa gã đến chỗ vắng người chứng tỏ không muốn gã bại lộ thân phận, bằng không gã đã bất chấp tất cả giết họ. Không hiểu Mộ Dung Tử Thanh cổ linh tinh quái này định giở trò gì.
"Ngươi đúng là Diệp Phong đã giết Tô Kiệt và Tô Long?" Mộ Dung Tử Thanh mắt rực lên, dáng vẻ cực độ hiếu kỳ.
"Nếu ta nói không phải, các vị có tin không?"
"Kỳ thật ta không dám tin, nhưng chứng cớ xác thực rồi thì ngươi thừa nhận đi. Ta không tin cũng phải tin." Mộ Dung Tử Thanh mỉm cười.
"Nếu không vì tại hạ thấy hai vị học thư không có ác ý, hơn nữa dù gì tại hạ cũng cứu hai vị một lần, chắc không đến nỗi đi cáo giác, bằng không tại hạ đã phủ nhận trước rồi sát nhân diệt khẩu!" Thần tình gã trở nên lạnh lùng, thái độ uy hiếp thích đáng là nên có.
"Cáo giác ngươi không có lợi gì cho chúng ta, phần thưởng của Lục Lâm bang tuy hậu nhưng không động lòng được ta." Mộ Dung Tử Thanh đảo mắt, nét cười hiện rõ: "Nhưng...Nếu ta giữ bí mật cho ngươi thì ngươi cho ta lợi ích gì?"
"Cần tại hạ lấy thân đền đáp chăng?" Gã trợn tròng trắng lên, thật không nghĩ ra mình có gì hấp dẫn Mộ Dung gia đại tiểu thư.
Mộ Dung Tử Thanh hơi đỏ mặt, liếc gã kiều mị: "Còn nói nhăng nữa, ta sẽ đuổi ngươi đi."
"Dù thế nào, ta cũng cứu cô một lần, bảo mật giúp ta là cói như báo ơn rồi." Gã xòe tay, coi như tìm ra lý do.
"Hừ, người của ta cũng giúp ngươi cầm chân võ sư Lục Lâm bang, không thì ngươi đâu dễ dàng đào thoát. Coi như chúng ta cùng có lợi." Mộ Dung Tử Thanh đột nhiên nghĩ ra: "Vì sao ngươi lại biết hai loại nguyên lực?"
"Điểm này không thể phụng cáo." Mặt gã lạnh lại, bí mật Nguyên Thần quyết tuyệt đối không thể bại lộ.
"Không nói thì không nói, sao phải nghiêm trọng như thế." Thấy sắc mặt gã không lành, mộ Dung Tử Thanh không kiên trì nữa, ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi cười bảo: "Ngươi không nghĩ ra cách gì mua chuộc ta và Yến Ny thì chi bằng thế này, ngươi đồng ý làm hộ mỗi người bọn ta một việc, bọn ta sẽ giữ bí mật cho ngươi. Được không?"
"Việc gì?" Gã nhíu mày, tuy đại khái xác định được mình không giao dịch với cô nhưng tiểu ny tử này vị tất đi cáo giác gã, nhưng không cần mạo hiểm thì vẫn hơn. Không phải việc gì quá khó xử thì gã đáp ứng được.
"Chuyện đó bọn ta chưa nghĩ chín, sau này sẽ nói."
"Không được, vạn nhất cô muốn ta làm một việc khó xử thì không xong." Gã cự tuyệt.
"Vậy chúng ta ước định, nếu việc ta yêu cầu mà ngươi không làm được hoặc chạm đến giới hạn nào đó thì ngươi có thể cự tuyệt còn ta đổi sang yêu cầu khác. Nhưng nếu ngươi làm được thì không được cự tuyệt, thế nào?" Mộ Dung Tử Thanh cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói.
"A...Việc đó không vấn đề gì." Gã bổ sung: "Bất quá phải đưa cả thời hạn nữa, việc này phải đề xuất trước khi tại hạ rời học viện, bằng không sẽ không có giá trị."
Gã tính rằng thời gian mình ở học viện không quá hai năm, bình thường cũng không có quá nhiều việc để làm, để Mộ Dung Tử Thanh đi là xong, còn Yến Ny chắc không làm khó gã.
"Đúng là nhỏ mọn..." Mộ Dung Tử Thanh bĩu môi đồng ý: "Cứ vậy đi."
Đạt thành hiệp nghị, gã liền quay về túc xá.
Thấy Lôi bàn tử mình đầy thương tích ngủ say sưa trên giường, lòng gã thoáng ân hận. Gã rút một luồng nguyên nguyên lực từ trong nguyên trạc ra liệu thương cho y. Cũng may Lôi bàn tử chỉ bị thương ngoài da thịt, nguyên nguyên lực chảy qua một vòng mọi sưng bầm nhanh chóng tan đi.
"Giả diện cạnh kỹ trường sắp bắt đầu rồi." Gã nheo mắt, lẩm bẩm: "An Phan, ngươi tưởng ta đợi đến nửa năm sau mới tính sổ với ngươi hả?"
Hồi lâu sau, lôi bàn tử tỉnh lại, kinh hỉ nhận ra thân thể không còn đau nữa, thương thế cơ hồ đều chuyển biến tốt. Tuy y không hiểu vì sao nhưng chắc có liên can đến Diệp Phong, càng khiến y thêm kinh ngạc về gã.
"Lôi bàn tử, sau này căn phòng sát vách là của ngươi, đằng nào ta cũng thuê rồi." Diệp Phong thấy y bò dậy được, mỉm cười bảo.
"Không cần, ta và đồng bạn ở cùng cũng thoải mái lắm." Y không nhận lời, ở riêng với gã không quan trọng lắm.
"Túc xá cũ thì ngươi cứ tiếp tục ở, còn phải giúp ta nghe ngóng tin tức. Bất quá nếu không có việc gì thì ngươi đến phòng cạnh đây tu luyện..." Gã không giải thích nhiều, chỉ dặn: "Dù ngươi thấy gì khác lạ cũng đừng kinh ngạc hay đồn ra, hiểu chưa?"
"À..." Lôi bàn tử gật gù theo quán tính.
Nhưng chỉ hôm sau là y hiểu. Trong gian phòng đó, mỗi khi Diệp Phong tu luyện là có vô vàn linh khí tụ lại, y cảm giác rõ nơi linh khí dồn tụ là phòng Diệp Phong. Nhưng chỉ riêng linh khí lan sang phòng y cũng không kém hơn linh địa tốt nhất học viện.
Lôi bàn tử hiểu rõ gã chịu tiết lộ bí mật như thế là rất tín nhiệm mình, những thần thông mà gã hiển lộ càng khiến y xác định lựa chọn theo gã là việc chính xác.
Y không hề hỏi Diệp Phong về linh khí, cũng không tỏ vẻ vì khác lạ với người khác, mà một lòng một dạ lợi dụng linh khí đó tu luyện. Tuy y tu luyện hơi muộn nhưng thiên phú không quá tệ, ở nơi có hiệu quả tu luyện gần như linh địa này, thực lực của y tiến bộ rất nhanh.
"Tụ Nghĩa xã...Nếu họ đáng tín nhiệm thì cũng nên tìm cách giúp họ nhanh chóng đề thăng thực lực." Muốn đấu với Lục Lâm bang, tối thiểu cũng cần một toán cao thủ võ sư, gã muốn đối phó không phải là những lâu la võ sĩ và võ đồ mà là lực lượng trung kiên của Lục Lâm bang - võ tông và võ sư.
o O o
Mấy ngày sau, giả diện cạnh kỹ trường tháng nảy bắt đầu. Diệp Phong là học viên cao cấp nên có tư cách tham gia.
Vì vừa kết thù kỳ thi tấn cấp trong năm nên cạnh kỹ trường lại chuẩn bị đón một đợt cao trào xếp lại danh hiệu. Nhiều tân nhân mới tấn cấp sẽ đến đo thực lực.
Đồng thời, các tuyển thủ xếp năm mươi hạng đầu cũng cử hành một phen long tranh hổ đấu để xếp hạng lại.
Đeo mũ rộng vành màu đen, mặc áo chẽn màu xanh, đeo mặt nạ sắt cười cười, diệp Phong đang tiến hành đăng ký.
Không phải mọi học viên đều tham gia Giả diện cạnh kỹ trường, bởi không có tuyệt chiêu thì không cần đến đây làm gì. Muốn khiêu chiến ở cạnh kỹ trường, đầu tiên cần đăng ký thân phận và hóa danh. Hóa danh không thể lặp lại của người khác, đăng ký thành công là được cấp một thẻ bài chứng minh thân phận, sau đó mới có thể khiêu chiến.
Thực lực bảng chỉ ghi tên của ba trăm tuyển thủ. Số còn lại chỉ xếp vào cho đủ, nếu không muốn khiêu chiên tuyển thủ của thực lực bảng thì đến lôi đài tự do, tùy tiện so tài với ai cũng được. Ngược lại phải đến chỗ đăng ký thư khiêu chiến.
Tuyển thủ nào chưa tiếp nhận đủ ba lần khiêu chiến thì tất sẽ tiếp nhận. Quy tắc khiêu chiến cũng đơn giản, chỉ có thể khiêu chiến người xếp hạng cao hơn.
Diệp Phong hiểu rõ quy tắc của cạnh kỹ trường, liền đưa ra lời khiêu chiến với Tử vương tử. Tử vương tử là hóa danh của An Phan tại cạnh kỹ trường mà ai cũng biết. Cái tên này cho thấy hắn tự phụ đến thế nào, dù quả thật có không ít mỹ nữ trong học viện xiêu lòng vì hắn.
"Xin lỗi, lần này là thi đấu xếp hạng trong năm của cạnh kỹ trường, theo quy định, năm mươi người đầu tiên của thực lực bảng vì phải dự thi nên có thể cự tuyệt mọi lời khiêu chiến." Lão sư phụ trách tiếp nhận khiêu chiên kinh ngạc nhìn Diệp Phong, vừa đăng ký đã khiêu chiến tuyển thủ xếp thứ hai mươi là việc chưa từng có.
Huy chương của gã là học viên mới thăng lên cao cấp, theo đẳng cấp sẽ từ võ sĩ nhất giai đến tam giai, còn hai mươi tuyển thủ dẫn đầu thực lực bảng có ai không đạt đến võ sĩ lục, thất giai? Một khi họ thi triển toàn bộ thực lực, gần như ngang với nhất giai võ sư tầm thường, thậm chí là mạnh hơn. Đầu óc tân tuyển thủ này có vấn đề không?
"Cạnh kỹ trường quy định có thể cự tuyệt khiêu chiến chứ không cấm tiếp nhận đúng không?" Gã cười khẽ.
"Đích xác như vậy...Bất quá vì để dưỡng sức cho thi đấu xếp hạng, chắc không ai chấp nhận khiêu chiến vào lúc này. Nếu có tuyển thủ nào bị đào thải thì may ra sẽ tiếp nhận khiêu chiến để phát tiết. Con đến lúc đó sẽ khiêu chiến lại chứ hả?"
"Bất tất, con khiêu chiến hắn luôn."
"Rất có thể y không nhận lời khiêu chiến của con." Lão sư được mời tương đối hứng thú nhắc nhở.
"Nhất định hắn sẽ tiếp nhận." Gã cười tự tin: "Chỉ cần lão sư cho hắn biết muốn giành được Mộ Dung Tử Thanh, trước hết phải đánh bại con..."
Rất nhanh, câu nói đầy sức sát thương đó đã động đến mục tiêu leo vào Mộ Dung thế gia của An Phan. Mặt hắn đeo mặt nạ che đi dung mạo nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc và âm trầm.
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Tử Thanh?" An Phan không đáp có nhận lời khiêu chiến không mà hỏi gặng.
"Muốn biết hả? Có thể đấy. Đánh bại ta rồi nói." Diệp Phong ung dung mỉm cười.
"Giả thần giả quỷ...Có phải là bẫy do mấy tên định cướp vị trí của ta bày ra?" An Phan ngẫm nghĩ, tỷ thí xếp hạng sắp bắt đầu, lãng phí tinh lực là việc tối ngu xuẩn. Tuy một học viên cao cấp, theo lý thường sẽ không gây ra trở ngại gì cho hắn nhưng ai biết được có bẫy rập gì trong đó.
"Thế nào? Không dám?" Diệp Phong cười khinh thị: "Chỉ cần sau nà ngươi đừng làm phiền Mộ Dung học thư, ta không khó dễ ngươi nữa."
"Ngươi muốn rước nhục thì đừng trách ta nặng tay." An Phan đón lấy thư khiêu chiến từ tay lão sư, đóng ấn ký vào. Đối phương nói đến thế thì không cho phép gã chịu nhún nữa, bằng không việc này đồn ra thì người khác sẽ cho rằng hắn sợ một học viên mới thăng lên cao cấp.
Vô Danh đấu với Tử vương tử, vô Danh là hóa danh tại cạnh kỹ trường của Diệp Phong. Tin tức này lan nhanh, lôi đài diễn ra trận đầu nhanh chóng chật ních học viên đến xem náo nhiệt.
Thân phận Tử vương tử thì ai cũng biết. Hắn là nhân vật phong vân đứng đầu công khai bảng, thực lực An Phan cũng không phải điều gì bí mật. Có thể chen chân vào 20 vị trí đứng đầu, không ai không là đệ tử thế gia nắm trong tay một môn công pháp hoặc võ kỹ siêu đẳng. Chỉ dựa vào võ kỹ và công pháp do học viện thưởng cho để leo lên vị trí đó, hắn xứng đáng kiêu ngạo. Nhiều người cho rằng nếu An Phan có được một môn lục phẩm võ kỹ, dù lọt vào mười vị trí dẫn đầu cũng không khó khăn gì.
Còn Vô Danh thì đúng như hóa danh, chưa ai nghe nói đến. Nghe ngóng một lúc chúng nhân mới biết gã thậm chí chưa lọt vào thực lực bảng, nhất thời toàn trường xôn xao. Tuyển thủ như thế mà dám khiêu chiến An Phan? Còn An Phan sao lại chấp nhận chuyện ngoài lề xảy ra trước khi tỷ thi xếp hạng?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, trước khi khiêu chiến bắt đầu, có một trận đấu thế này để xem khai vị cũng không tệ. Những tuyển thủ xếp gần An Phan ở thực lực bảng cũng tỏ ra hứng thú chiếm lấy vị trí đẹp để xem, hy vọng Vô Danh không bại quá nhanh. Dám khiêu chiến An Phan chắc phải có đôi chút bản lĩnh, họ muốn xem sau một năm Tử vương tử thật ra đạt đến trình độ nào.
Cả hai lên đài, tỷ thí bắt đầu.
"Bất kể ngươi khiêu chiến ta vì mục đích gì nhưng dám nhắm vào Tử Thanh thì ta đều không dễ dàng bỏ qua." Ánh mắt lạnh lại, thể nội An Phan dấy lên nguyên lực, chìm vào trạng thái chiến đấu.
"Đến đây, nói lắm làm gì." Gã giơ ngón tay lên, thái độ miệt thị khiến đối phương nổi đóa.
"Muốn chết!" Tiếng nổ vang lên dưới chân An Phan, thân hình hóa thành tàn ảnh trên không, tay phải rực hồng mang, như sao băng bổ xuống ngực Diệp Phong.
Gã không tránh, nói cách khác những người có mặt đều cho rằng gã không tránh kịp. Tháng cái ngọn quyền đã giáng trúng.
"Chát!" Tiếng hỏa nguyên lực nổ tung vang vọng toàn trường.
Tiểu tử này chỉ biết hư trương thanh thế hả? Ngay cả tư thế chiến đấu cũng không có, đối diện với công kích của thất giai võ sĩ, dù không tránh được cũng phải phòng ngự chứ nhỉ? Hắn không thi triển công pháp và võ kỹ, nếu công kích này mà đối thủ không đỡ được thì dựa vào đâu mà khiêu chiến? Lẽ nào vì ở Giả diện cạnh kỹ trường khả dĩ ẩn tàng thân phận, nên đối thủ mới không sợ gì mà thử vận khí?
Con ngươi tím ngắt của An Phan hiện rõ nét khinh miệt, xem ra mình đã tính sai, một học viên cao cấp thôi mà, sao lại có quan hệ với Tử Thanh...Thực lực này không xứng tranh giành với hắn.
Ngẩng đầu lên, hắn lắc lắc đầu không tin nổi.
Cái gì? Sao lại như thế? Đồng thời dưới đài vang lên tiếng kinh hô.
Gã không bị hất văng, thậm chí chỉ hơi lùi hai bước. Chỗ trúng quyền trên ngực loáng thoáng bốc lên khói xanh nhưng da thịt không hề hấn gì.
"Đó là công kích của ngươi?" Diệp Phong lạnh lùng cười nhạo.
Đối phương dám động đến người ở cạnh gã, chỉ cho một trận thì không thể trút giận. Diệp Phong muốn đồng thời đả kích An Phan cả về tâm lý và nhục thể, chấn tan tự tin của hắn, phá tan vinh diệu mà hắn tự hào, thậm chí phá tan hy vọng về Mộ Dung Tử Thanh mà hắn ôm ấp.
"Sức phòng ngự mạnh thật."
"Có phải An Phan học trưởng chưa tận toàn lực? Dù không thi triển võ kỹ, một quyền đó cũng không dễ tiếp được."
"Chắc là có gì bí ẩn. Đừng nói học viên cao cấp, dù tốt nghiệp sinh bình thường cũng không thể có sức phòng ngự biến thái đến thế."
Mặc kệ nghị luận phía dưới, an Phan hiểu rõ một quyền của mình vừa rồi, tuy chưa toàn lực nhưng cũng đến chín phần, hà huống đặc tính của hỏa nguyên là bùng nổ, cùng mức nguyên lực thì hỏa nguyên có thể phát huy lực công kích mạnh nhất.
Lẽ nào là hắn...An Phan bất giác nhớ đến Diệp Phong từng chịu một đòn Ngạnh khí băng mà vẫn vô sự.
Không đúng, lực phòng ngự của kẻ này còn hơn cả Mộc Phong, không cần làm động tác gì cũng tiếp được một quyền toàn lực của hắn, còn Mộc Phong ít ra cũng phải chống đỡ. Hơn nữa từ cảm giác trên quyền đầu cho thấy đối phương tu luyện thổ nguyên lực, khác hẳn kim nguyên lực của Mộc Phong.
Học viên mới tấn cấp còn cao thủ thâm tàng bất lộ như thế, sao trước đây không nghe nói tới nhỉ?
"Khá lắm." An Phan lãnh tĩnh hẳn, đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, muốn mượn hắn để nổi danh sao? Chắc cũng là một kẻ nhắm vào Mộ Dung Tử Thanh, song ẩn tàng rất khá.
Tam dương bạo viêm quyết!
Ầm! Hỏa nguyên lực nổ tung, da An Phan dấy lên hồng mang nhàn nhạt. Đối phương không phải học viên cao cấp bình thường, không thi triển chút bản lĩnh e rằng không hạ được, chỉ riêng lực phòng ngự của gã không kém hơn thất giai võ sĩ.
Bất quá, ta vẫn chưa sử dụng thực lực thật sự, hắn cười lạnh.
Diệp Phong sau rốt cũng tỏ vẻ nghiêm túc, thổ nguyên lực từ từ phụ thể, hiện rõ ngoài da. An Phan thi triển Tam dương bạo viêm quyết sẽ tăng tiến về chất lượng công kích, gã không muốn chịu thiệt gì sơ ý.
"Thổ nguyên khí hải...Kém nhất là tốc độ." An Phan lắc mình, tốc độ nhanh hơn hai thành.
Tiếp đó An Phan xuất hiện ở bên phải gã, cẳng chấn như thép luyện dấy lên hỏa hồng quang mang, hung hãn quét vào eo gã.
Chỉ biết dựa vào phòng ngự thì có tác dụng gì? Ta không tin ngươi kiên trì được lâu. Một quyền không ngã thì ta đấm mười quyền, mười cước. Xem ngươi chịu được đến bao giờ.
Chát!
Diệp Phong nhanh chóng vặn người, hữu quyền vẽ lên nửa vòng tròn giáng mạnh vào cú đá của đối phương.
Cả hai cùng chấn động, miệng đều hừ một tiếng. An Phan lui liền năm, sáu bước mới miễn cưỡng đứng vững. Diệp Phong giẫm mạnh xuống, tựa hồ dồn hết lực đạo xuống lôi đài, một vết nứt xuất hiện dưới chân gã, thân thể hoàn toàn bất động.
Cao thấp lập tức phân rõ. Cả hai đều không dùng võ kỹ, diệp Phong thậm chí còn chưa vận nguyên lực, nhưng vẫn chiếm thượng phong.
An Phan toàn lực thi triển, tương đương với nhất giai võ sư. Diệp Phong dùng thổ nguyên lực dung hợp với thân thể, cũng đạt đến mức đó, thậm chí còn hơn. Bất quá võ kỹ mà An Phan biết chỉ có ngũ phẩm còn gã những thất phẩm, nên muốn thắng rất đơn giản.
Nhưng tốc chiến tốc quyết không phải là mục đích của gã, gã muốn làm nhục đối phương bằng bất kỳ cách nào.
Tuy xưa nay gã không phải người khắc bạc nhưng đối phương gây hấn trước, còn chạm vào giới hạn của gã. Vì còn nhiệm vụ trọng yếu cần hoàn thành, không thể mặc kệ tất cả lấy mạng An Phan ngay trong học viện nên gã đành chọn thủ đoạn này để báo thù.
"Học viện thủ tịch sinh chỉ thế thôi sao...Chả trách Mộ Dung tiểu thư không thích ngươi." Giọng gã khiến ai cũng nghe rõ, sắc mặt đối phương khó coi hẳn, mộ Dung Tử Thanh không có hảo cảm gì với hắn vẫn là cái gai trong lòng hắn lâu nay.
"Xem ra trừ gương mặt có thể câu dẫn tiểu nữ sinh ra thì ngươi không có gì. Muốn là nữ tế của Mộ Dung gia...Ngươi chưa đủ tư cách." Diệp Phong đưa ngón tay xua xua, trào phúng cay độc: "Trước đây ta không hiểu vì sao Mộ Dung học thư lại không thích vị thủ tịch sinh tư chất ưu dị, thiên phú dị bẩm này, giờ thì đã hiểu, chẳng qua ngươi là loại chỉ được cái mẽ bề ngoài. Nên tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nhận thua rồi tốt nghiệp cho mau, đến Lục Lâm bang làm một tiểu lâu la không có tiền đồ. Nếu may mắn thì loại tốt thí như ngươi đạt đến võ sư, có lẽ sẽ giành được đôi chút địa vị. Nhưng cả đời ngươi chỉ thế mà thôi."
Chúng nhân ở dưới đều ngẩn ra trước những lời độc địa của Diệp Phong. Xem ra gã chọn An Phan, hiển nhiên không đơn giản là vì tranh giành vị trí.
"Ngươi là ai?" Hai mắt An Phan đỏ ngầu, cơ hồ mất trí, lời Diệp Phong hiển nhiên chạm trúng điểm yếu trong lòng hắn. Hắn vốn chí cao hơn trời, sao lại chịu mai một tại Lục Lâm bang như thế.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Mộ Dung Tử Thanh thuộc về ta, dù ngươi si tâm vọng tưởng cũng vô dụng, hắc hắc." Diệp Phong cười lạnh, với loại người như An Phan không cần thương xót. Nếu có thể, gã muốn giết hắn luôn, tránh để lại hậu hoạn.
"Muốn chết." Lại nghiến răng, an Phan nộ hỏa xung thiên, hồng mang trên tay rực lên, ngự tụ lên quyền đầu nắm chặt.
Ngạnh khí băng!
Tiếng xé không khí chói lói, học viên đứng gần đau nhói tai.
Khi vận chuyển Tam dương bạo viêm quyết thi triển chiêu võ kỹ này uy lực càng bất phàm. Tuy bị đối phương sỉ nhục nhưng chỉ cần đánh gục được và giẫm đối phương dưới chân thì chút ưu thế miệng lưỡi có là gì.
"Cút!" Tiếng quát như sấm từ miệng Diệp Phong vang lên, tay gã dấy lên vằn đèn dao động như sóng trên không rồi tan ra. Quyền đầu mang theo lực đạo kinh nhân va vào công kích của An Phan.
"Bát điệp chấn!"
Một thân ảnh văng đi, đập xuống sàn lôi đài.
Hỗn Nguyên Võ Tôn Hỗn Nguyên Võ Tôn - Mạo Tự Hữu Tài Hỗn Nguyên Võ Tôn