Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 191: Ngũ Hành Đan
D
iệp Thiên Vân nằm mơ cũng không ngờ Tiêu Hùng lại nói thẳng như vậy, bảo mình gia nhập Hình Ý Môn, xem ra người trong võ lâm đại đa số đều như vậy, đây chính là một loại chiêu lãm.
Tiêu Sắt tựa hồ như cũng có chút bất ngờ, hắn nhìn Diệp Thiên Vân đang suy nghĩ, lập tức thuận theo cha của hắn, nói: "Diệp huynh, cơ hội như thế này không có nhiều đâu, anh nên biết quy củ nhập môn của chúng tôi."
Diệp Thiên Vân đối với chuyện này cũng có một chút hiểu biết, nghiêm túc mà nói, quy củ cổ xưa của Hình Ý Quyền là không cho phép đái nghệ đầu sư (đã học võ trước rồi bái sư), điều này rất nhiều sách đều có giới thiệu.
Không cho phép đái nghệ đầu sư cũng không phải là không có căn cứ, chủ yếu là sợ đồ đệ đã được dạy, lại có lẽ là có dụng ý khác, bởi vì sau khi xác định quan hệ sư đồ, vậy thì sư phó sẽ dụng tâm mà dạy, thời gian dài thì cảm tình cũng càng lúc càng sâu, có lúc thường nói sư đồ thân như cha con. Nếu đái nghệ đầu sư vì danh, thì sẽ dẫn tới mục đích cá nhân gì đó cũng không phải là không có khả năng.
Cho dù một khi đã học Hình Ý Quyền, cỗ kình đạo đó trên người cũng rất khó thay đổi, học quyền mới thường thường sẽ không được thuần túy, sư phụ cũng khó dạy nổi, cho nên tiêu chuẩn thu đồ đệ tốt nhất chính là chưa từng luyện gì cả, giống như một tờ giấy trắng, nếu ngươi đã từng học quyền, vậy thì chứng tỏ là bên trên đã có chữ, cho dù xóa đi, vẫn sẽ để lại dấu vết, chỉ có một tờ giấy trắng mới có thể có được truyền thừa chân chính, học được phong cách của sư phụ.
Nếu chỉ là độ đệ tự tác chủ trương muốn bái một sư phụ khác, vậy thì khác rồi, hơn nữa tội danh còn không nhỏ, khi sư giết tổ, sẽ bị người khác phỉ nhổ, cũng không ai thu nhận loại đệ tử như vậy, ít nhất cũng phải giống như bọn Thạch Thanh Sơn và Trương Lượng, có một sư phụ và một nghi thức giao nhận của sư phụ.
Diệp Thiên Vân vốn tự mình học Hình Ý Quyền, không có sư phụ, cho nên về căn bản là miễn cưỡng đủ tư cách, còn từ phương diện khác mà nói, Diệp Thiên Vân đã từng học Hình Ý Quyền rồi. Hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ, cái này đối với sư phụ mà nói cũng là một loại khiêu chiến, dẫu sao thì người đã có phong cách Hình Ý, muốn thay đổi công phu cả chục năm này, vậy thì có thể tưởng tượng được là độ khó lớn như thế nào.
Tiêu Hùng nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên Vân, cười nói: "Kỳ thật chuyện muốn nhận cậu làm đồ đệ của Hình Ý Môn, tôi sớm đã nói qua với mấy vị sư huynh đệ rồi, bọn họ cũng rất hiếu kỳ với công phu của cậu, có người còn mốn ngay tại đương trường định hạ quan hệ sư đồ với cậu, có điều tôi cân nhắc tới ý nguyện của bản thân cậu, hơn nữa cậu cũng không nhất định sẽ gia nhập Hình Ý môncho nên chuyện này cứ treo ở đó."
Diệp Thiên Vân nghe xong liền không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thì ra không phải là Tiêu Hùng thu mình làm đồ đệ, liền trầm tư một lát rồi nói: "Kỳ thật tôi trước giờ cũng cân nhắc chuyện tìm một cao nhân Hình Ý nhờ chỉ điểm. Như vậy thì công phu của tôi mới có thể tiến bộ, có điều nói tới bái sư, trong lòng tôi cũng có một chút sợ hãi, con người tôi rất tản mạn, sợ không chịu nổi những quy củ của võ lâm."
Tiêu Hùng nghe xong liền nói: "Kỳ thật môn phái cũng không có nghiêm khắc như cậu nghĩ đâu, sư phụ cũng chẳng có nhiều thời gian để quản đồ đệ, từ 'môn phái' đã tạo thành ấn tượng sai cho rất nhiều người."
Nói xong ông ta cười ha ha, rồi nói tiếp: "Cậu nếu không bái sư mà muốn học gì đó thì không dễ tìm đâu! Như lấy Hình Ý mônmà nói, không nhập môn thì sẽ không truyền thụ công phu cho cậu đâu. Nếu cậu có thể tìm được danh sư, vậy thì coi như cậu gặp may, nhưng biết đi đâu có thể tìm được danh sư mới là chuyện khó. Hiện tại cơ hội đang ở ngay trước mặt cậu, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi."
Diệp Thiên Vân cũng không khỏi bị dụ hoặc, sức hấp dẫn của võ học là quá lớn. Tiêu Hùng không nói tới chuyện bất truyền chi bí, mà trực tiếp muốn mình gia nhập Hình Ý Môn.
Đây chính là lùi một bước, kỳ thật nếu chân chính tiến vào Hình Ý mônthì sẽ nhận được không ít chỗ tốt, từ khía cạnh võ học mà nói, nơi đây có thể dậy mình rất nhiều.
Nếu từ khía cạnh võ lâm mà nói, như vậy coi như là chân chính có chỗ dựa, sau này sẽ không tùy tiện bị người ta tìm tới cửa gây sự, những cái này đều là nhìn thấy sờ thấy, đây là chỗ tốt thật sự.
Diệp Thiên Vân bình phục lại tâm tình, sau đó từ tốn nói: "Tiêu tiền bối, nói thật, vào Hình Ý mônchỗ tốt vô cùng nhiều, nhưng là tôi vẫn muốn suy nghĩ thật kỹ, dẫu sao thì đây cũng là một chuyện lớn, nếu hiện tại quyết định ngay, vậy thì rõ ràng là quá qua loa đại khái rồi, cho nên có thể cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ không?"
Tiêu Hùng híp mắt lại, gật đầu nói: "Cậu quả thực là một võ giả có định lực, vào Hình Ý mônkhông phải là có một hai chỗ tốt, có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn vào. Kỳ thật án chiếu theo môn quy, cậu không thể tiến vào Hình Ý Môn, đầu tiên là Hình Ý mônkhông cho phép đái nghệ đầu sư, hai là, cậu phải vào đời thứ ba của Hình Ý Môn, trước đây quy củ này chưa bị phá bao giờ."
Tiêu Sắt nghe giải thích tựa hồ như rất cao hứng, hắn nói với vẻ mặt hưng phấn: "Diệp huynh, anh nếu vào Hình Ý mônthì coi như là sư đệ của tôi rồi, tới lúc đó đời thứ ba có người đứng ra giữ thể diện rồi!"
Diệp Thiên Vân hiện tại bất kể là như thể nào cũng không thể đáp ứng được, hắn muốn nghĩ xem nên từ góc độ nào để bước vào đầm nước sâu võ lâm một cách tốt nhất, hành tẩu trong giang hồ, không thể thất thủ, nếu không sai một bước là sẽ sai nhiều bước, cho nên hắn trầm tư, nói: "Cho tôi một ngày thời gian để suy nghĩ đi, vào giờ này ngày mai, tôi mốn suy nghĩ thật kỹ."
Tiêu Hùng lúc nào trên mặt xuất hiện một nụ cười cao thâm, ông ta mỉm cười nói: "Nếu là tôi, một cái bánh lớn như vậy, tôi cũng không dám một miếng nuốt luôn đâu, có điều nhận cậu vào môn cũng không phải là không có nguyên nhân, tôi nghĩ điểm này trong lòng cậu tự thấy rõ ràng nhất."
Diệp Thiên Vân chấn động, Tiêu Hùng chung quy cũng đã nói ra câu này, hắn quan sát tử tế sắc mặt của Tiêu Hùng, nhưng đáng tiếc, muốn từ trong vẻ mặt của một đại nhân vật như thế này mà phát hiện ra gì đó, vậy thì ông ta không còn được coi là đại nhân vật nữa rồi.
Diệp Thiên Vân dạ một tiếng, tỏ ý biết rồi, hắn ha ha cười nói: "Không ngờ tôi lại được hoan nghênh như vậy, còn chưa bái nhập Hình Ý mônđã có sư phụ nguyện ý nhận tôi rồi."
Tiêu Sắt cũng không khỏi có chút hâm mộ, nói: "Tôi không có được vận tốt như anh, lúc Tiêu Hùng đồ ai cũng cảm thấy tư chất của tôi không tốt!"
Tiêu Hùng thở dài một hơi, nói với Tiêu Sắt: "Không nhận con cũng không thể trách người khác được, chẳng có sư phó nào hi vọng đồ đệ của mình chẳng làm nên thành tựu gì? Nếu là ta, vậy thì ta cũng không nhận. Thu đồ quan trọng nhất là phẩm chất, thứ hai chính là nhìn tư chất, tư chất không tốt sau khi xuất sư cũng không có không gian để phát triển, không nhận kỳ thực cũng là có đạo lý."
Dùng lời lẽ hiện đại mà nói, một người không có sức cạnh tranh trong xã hội, vậy thì gọi là kẻ yếu kém, còn có một điểm, từ cổ đã có kiến giải rằng người học võ chẳng lành, người luyện võ quá dễ nhúng thân vào thị phi, tư chất không tốt thì đừng học võ, cho dù học thì tốt nhất cả đời đừng có tiếng tăm gì.
Có một chút danh tiếng, thì ra có thêm nhiều phiền não, chuyện trên giang hồ há có đơn giản, nếu biết không đạt được thành tựu, tốt nhất đừng học.
Diệp Thiên Vân nhắc lại lời cũ của Tiêu Hùng chính là muốn nghe thêm về quan hệ giữa người và người trong Hình Ý Môn, nhưng không ngờ lại xảy ra một loạt đạo lý, xem ra có môn phái và không có môn phái đúng là rất khác nhau, có môn phái thì ít nhất cũng có người giải đáp thắc mắc cho mình.
Tiêu Hùng nói tới đây liền không nói tiếp nữa, ông ta cười cười rồi chuyển đề tài: "Cậu có thành đệ tử của Hình Ý mônhay không cũng không cần gấp, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã gọi tôi là trưởng bối, theo quy củ thì ta phải tặng cậu một lễ vật." Vừa nói ông ta vừa bước vào một căn phòng.
Tiêu Sắt thấp giọng nói: "Diệp huynh, sao vậy, không hiểu à? Bảo bối của cha tôi rất nhiều, cậu không phải chịu thiệt đâu!"
Diệp Thiên Vân không để ý đến việc này, trong tay hắn không phải là không có tiền, muốn mua gì thì mình tự có thể mua thứ đó, cho nên cái gói là lễ vật trong mắt hắn cũng chẳng là gì.
Một lát sau Tiêu Hùng từ bên trong lấy ra một cái hộp, sau đó hờ hững cười nói: "Cậu tự học tới trình độ này phải tốn bao nhiêu khí lực thì tôi biết rất rõ, đây cũng coi như là một chút tâm ý của tôi dành cho cậu, hi vọng cậu có thể bớt đi một chút lận đận trên con đường võ học."
Diệp Thiên Vân hồi lễ, nói: "Vậy thì phải cám ơn bá phụ rồi!"
Tiêu Sắt bước lên trước, nói: "Cha tôi rất yêu quý vãn bối, nếu cậu vào Hình Ý mônthì sẽ biết, mở ra xem là bảo bối gì đi?" Nói xong mắt nhìn chằm chằm vào trong cái hộp.
Diệp Thiên Vân gật gật đầu rồi ngắm nghía cái hộp, bên ngoài dùng lụa bọc lại, bên trong là hộp làm bằng gỗ, bên cạnh còn có hai nút bấm, hình dáng được làm rất tinh xảo, mở ra thì thấy bên trong là một chiếc bình nhỏ, bên trên viết ba chữ "Ngũ Hành đan." Tim hắn lập tức đập thình thịch.
Tiêu Sắt không nói gì, chỉ nhìn một cái rồi không nhìn nữa.
Tiêu Hùng uống một ngụm trà rồi nói: "Chắc là cậu biết về Ngũ Hành đan chứ?"
Diệp Thiên Vân đương nhiên biết, Ngũ Hành đan là đan dược chuyên dụng trong Hình Ý Quyền, nghe đồn thứ này có tác dụng rất lớn đối với nội công của Hình Ý, mà dược phương thì phải là đồ đệ trân truyền mới có, vì thế hắn gật gật đầu, nói: "Cám ơn bá phụ, nghe đồn thứ này rất trân quý, lễ vật này quá lớn rồi!
Tiêu Hùng lắc lắc đầu: "Đệ tử nội môn đều có, cũng chẳng được tính là trân quý gì cả, ta tặng cậu là vì nhìn vào võ học của cậu, lễ vật lớn hay nhỏ là phải phụ thuộc vào người được tặng, người nào cần nó, vậy thì nó là quan trọng, người không cần thì nó chẳng đáng một xu. Nếu là Tiêu Sắt thì hắn không cần thứ này, mà cậu thì lại khác, người một lòng hướng võ mới hiểu được ý nghĩa của Ngũ Hành đan."
Diệp Thiên Vân không nói gì, lại chăm chú nhìn vào cái bình nhỏ này, nó chỉ to bằng cái hộp thuốc, kỳ thật Ngũ Hành đan là dùng ở ngoài da, trong "Hình Ý Quyền giải" cũng từng nhắc tới nó, nghe nói nó có thể giúp đỡ không nhỏ đối với nội công.
Thứ này đối với loại người si mê võ đạo như Diệp Thiên Vân có thể nó là chí bảo vô giá. Tiêu Hùng xua xua tay, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, các người cũng quay về nghỉ ngơi đi!" Nói xong liền đứng dậy về phòng.
Tiêu Sắt gật đầu hiểu ý, nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp huynh, chúng ta đi thôi!"