Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 190
T
ả Gia Âm xem ra là cũng giật nãy mình, ngồi bật dậy trên giường, vừa định hỏi là ai, rất may là đá lửa của Mạnh Thiên Sở lóe lên kịp thời, nếu không e rằng nàng đã ra tay tập kích hắn rồi.
"Giai Âm?" Mạnh Thiên Sở vừa kinh vừa mừng, "Nàng sao lại ở nơi đây?" Hắn vội vã bước tới, ôm nàng vào lòng, thương yêu sờ đầu của Tả Giai Âm, "Căn phòng này hơi ẩm lạnh, nàng gần đây thân thể không được tốt, sao lại chạy tới phòng này ngủ? Cẩn thận coi chừng sinh bệnh gì đó, gần đây ta rất bận, không chiếu cố nàng được, biết chưa?"
Tả Giai Âm nghe thế nằm phục vào lòng Mạnh Thiên Sở, dùng tay khẽ ôm eo hắn:
"Thiếp vốn chỉ muốn ở đây xem sách, không ngờ tự nhiên ngủ luôn."
"Vậy Phi Yến sao không gọi nàng dậy? Cô ả này thiệt là càng ngày càng không biết quy củ rồi." Mạnh Thiên Sở bực mình gắt.
"Chàng đừng có trách Phi Yến. Muội ấy có đến gọi thiếp, còn mang cho thiếp chút đồ ăn đêm. Người ta cũng là phu nhân của chàng, chàng cũng không cần thương người này ghét người kia đâu, như vậy thiếp không biện pháp nào cùng muội ấy và Phượng Nghi hòa hợp được. Kỳ thật, hai người đối với muội rất tốt."
Mạnh Thiên Sở thương xót hôn má Tả Giai Âm, phát hiện lạnh ngắt, vội kéo mền gối trên đó đắp cho Tả Giai Âm: "Ta ẵm nàng trở về phòng ngủ nghe, được không?"
Tả Giai Âm nghe thế vội vã lắc đầu: "Không đâu, thiếp thích ngủ ở đây với chàng, có chàng thiếp không lạnh đâu."
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm nói vậy, cười hề hề: "Có phải vậy không đó? Ta không có ở đây có phải là đặc biệt nhớ ta không?"
Tả Giai Âm thẹn thùng, vùi đầu vào lòng Mạnh Thiên Sở, ngón tay khẽ vẽ trước ngực hắn. Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng của Tả Giai Âm, trong lòng kích động, từ từ đặt nàng xuống giường, ba lần bảy hai mốt cởi bỏ hết quần áo trên người, trường người ép lên người nàng, khẽ nói nhỏ vào tai Tả Giai Âm: "Ta ủ ấm cho nàng, được không?"
Tả Giai Âm khẩn trương ôn chầm cổ của Mạnh Thiên Sở, thở hỗn hễn: "Được..."....
Mạnh Thiên Sở xong việc ngủ một giấc tới trời sáng, khi tỉnh dậy Tả Giai Âm đã không còn ở bên cạnh nữa, nhưng mền gối vẫn còn hương vị trên người Tả Giai Âm. Hắn nghĩ tới tình cảnh hai người triền miên trên giường này lúc đêm, nhịn không được mỉm cười ngọt ngào. Tả Giai Âm có lẽ là sợ các phu nhân khác nhìn thấy không tiện, vội vã trở về phòng của mình rồi.
Đang suy nghĩ, Phi Yến từ ngoài cửa đã lớn tiếng nói chuyện, ắt là có người nào đó đến. Mạnh Thiên Sở không thèm lý đến, gần đây hắn mệt mỏi quá, muốn ngủ thêm một chút.
"Thiếu gia nhà chúng tôi vẫn còn ngủ, ngươi có chuyện gì cứ nói cho phu nhân chúng tôi được rồi. Chờ thiếu gia chúng tôi dậy, chúng tôi sẽ chuyển cáo cho người." Phi Yến xem ra rất phiền với người mới tới, nên lời nói không khách khí gì.
"Không được, ta nhất định phải gặp được Mạnh sư gia mới được." Một thanh âm của nam tử khẩn cấp nói.
Mạnh Thiên Sở nghe được, cảm giác tiếng nói này có vẻ quen tai. Hắn bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, người đó đang xoay lưng lại, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn còn nhận ra. Hắn khoác y phục lên người, mỡ cửa bước ra. Người đó nghe tiếng quay người lại, vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở liền vội vã bước tới: "Mạnh sư gia, tôi tìm ngài có chuyện gấp."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, "Tô thiếu gia, thỉnh vào phòng ngồi. Vừa rồi tiện nội ta có chỗ nào đắc tội, thỉnh bỏ qua cho." Sau đó ngoắc tay ra hiệu Phi Yến dọn trà.
Mạnh Thiên Sở và Tô Viêm đến phòng khách. Phi Yến dọn trà thơm lên rồi li khai. Tô Viêm thấy bên cạnh không còn một ai, liền bước tới quỳ trước mặt Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở không ngờ y sẽ làm như vậy, vội vã bước tới đỡ lên. Tô Viêm vẫn cố chấp không đứng dậy.
"Tô công tử có lời gì thỉnh ngồi dậy rồi hẳn nói, công tử làm vậy là có ý gì chứ?"
Tô Viêm cảm thấy cay mũi, mắt đỏ hồng lên, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Mạnh sư gia, đã sớm nghe nói ngài phá án như thần, ngày đó ở Noãn Xuân các ta đã kiến thức sự thông tuệ và sắc sảo của ngài. Tiểu sinh hôm nay đến tìm ngài là hi vọng ngài có thể cho tôi biết ai là hung thủ sát hại Liên Nhi?"
"Tô công tử, thỉnh công tử đứng lên đi rồi nói. Làm như vậy để người ta thấy được không hay đâu, cậu nói phải không?"
"Ta không đứng dậy, ngài nếu không cho ta biết, ta quyết không đứng dậy."
Mạnh Thiên sở thấy Tô Viêm cố chấp như vậy, thế là thở dài, cúi người xuống nhìn vị nam tử mi thanh mục tú trước mặt: "Ta xác thật còn chưa biết ai là hung thủ sát hại tiểu Liên."
"Không thể nào, ta nghe tiểu nhị của khách sạn nói, hai người tối qua đến khách sạn để bắt hung thủ, ngài nếu không biết, vậy đến khách sạn để làm gì? Ngài chẳng lẽ hoài nghi là chúng tôi tự giết người của mình là Liên Nhân hay sao? Là ai? Là Tịch Nhược Đình hả?"
Mạnh Thiên Sở không ngờ Tô Viêm lại nói như vậy, vô cùng cả kinh: "Tô công tử, chúng ta hãy ngồi lên đi rồi hẳn nói. Đều nói Nam nhi dướu chân có hoàng kim, cậu làm vậy chúng ta sao nói chuyện được đây?"
Tô Viêm nghe Mạnh Thiên Sở nói như vậy, liền đứng lên trở lại ghế ngồi. Mạnh Thiên Sở cũng đứng dậy trở về ngồi lên ghế của mình.
"Mạnh sư gia ngài còn chưa hồi đáp câu hỏi của ta." Tô Viêm nói.
Mạnh Thiên Sở uống một ngụm trà, còn chưa nói chuyện, thì Tả Giai Âm đã mặc toàn thân váy màu hồng bưng một bổn nước rửa mặt ra, mỉm người bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở nói: "Phu quân, chàng cũng thật là, cứ bận bịu như vậy. Dù sao cũng phải tẩy rửa một chút mới gặp khách nhân chứ. Như vậy không lễ mạo chút nào." Mạnh Thiên Sở phát hiện Tô Viêm chỉ gật đầu mang tính lễ mạo đối với Tả Giai Âm rồi cúi đầu xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, nàng ra ngoài trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Tô công tử, được không? nàng đặt ở đó đi, ta tự rửa được mà." Mạnh Thiên Sở nói.
Mạnh Thiên Sở chờ Tả Giai Âm ra ngoài xong, vừa rửa mặt vừa nghĩ. Xem ra Tô Viêm nhất định là có cảm tình rất sâu nặng đối với Liên Nhi. Bản thân hắn tuy nhiên chưa từng gặp qua LiêN Nhi ngoài đời thật, nhưng Tả Giai Âm của hắn là mỹ nhân không ai không hiểu. Thế mà trong ấn tượng của hắn, dường như nam nhân này gặp nàng rồi mà chẳng có cảm giác gì.
Tô Viêm nói: "Mạnh sư gia, ta biết là mình quấy nhiều sự nghỉ ngơi của ngài, nhưng nếu không phải Tịch Nhược Đình không sáng sớm nói là có chuyện cần ra ngoài làm, chúng tôi đã trên đường rời khỏi chốn này rồi. Ta không thể chần chờ mất thời gian ở đây quá lâu, nếu để ả biết được, ta đại khái là sống không nổi đâu."
"Tô công tử xem ra là có chút thành kiến với Tịch cô nương. Tối hôm qua ta thấy cô ta đối với cậu rất tốt. Ta còn nói với đồng sự của ta về chuyện này, nói nàng ta tuy là chủ, nhưng đối với người bên cạnh vẫn rất tốt, ví dụ như cậu, ví dụ như Liên Nhi."
Ai ngờ Tô công tử đó nghe xong hừ một tiếng, ra vẻ rất khinh thường: "Ai bảo ả đối tốt với ta. Ta không thèm lĩnh tình. Còn về việc đối tốt với Liên Nhi, ta chưa bao giờ thấy qua. Ả hận Liên Nhi không chịu chết, chết xong rồi sau này ả có thể..."
"Có thể làm sao?"
"Không làm sao cả, Mạnh sư gia nếu như đã tra ra hung thủ là ai, vậy tại hạ xin cáo từ trước. Ta không muốn để ả biết được ta đến chỗ này của ngài, do đó thỉnh Mạnh sư gia bảo mật dùm ta."
Nói xong Tô Viêm đứng dậy cáo từ. Mạnh Thiên Sở cười cười, cũng đứng dậy đưa tiễn: "Tô công tử yên tâm, Mạnh mỗ cũng không phải là người hay nói nhảm, lời cậu dặn ta không nói là được."
Mạnh Thiên Sở tống tiễn Tô Viêm ra khỏi phòng khách, chợt nhìn thấy Phi Yến nhanh nhẹn chạy tới: "Lão gia, nha môn thúc giục người kìa, nói là vừa rồi có người đến nha môn báo án, lại xảy ra chuyện rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, vội vã tiễn Tô Viêm xong rồi đi thẳng tới nha môn.
Đến nha môn, người báo án vẫn còn ở lại đại đường chưa li khai. Vương Dịch và Mộ Dung Huýnh Tuyết xem ra đã hỏi tình huống cơ bản rồi, thấy Mạnh Thiên Sở đến, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền bước tới nói, "Sư gia ngài cuối cùng cũng đến rồi, tôi nghĩ Tịch cô nương đó e rằng không đi được nữa rồi."
Mạnh Thiên Sở có chút không minh bạch, nhìn lại người báo án, thấy đại khái khoảng bốn chục tuổi hơn, là một phụ nhân có vẻ như chuyên làm thuê việc nặng cho người khác, ăn mặc đơn giản, bộ dạng trông rất bi thương.
"Người báo án này có quan hệ gì với Tịch cô nương không?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Ngài còn nhớ tối hôm qua chúng ta đến khách sạn tìm tịch cô nương đó, tiểu nhị trong khách sạn đó nói nhà hàng của chúng có người tên là Nhị Cẩu đã đưa Tịch cô nương đến Thúy Vân sơn trang rồi không?"
"Nhớ rõ, sao hả?"
"Người đến báo án là mẹ của Nhị Cẩu, nói là từ sáng hôm qua tới giờ Nhị Cẩu còn chưa về nhà. Bà ta đến khách sạn hỏi mới biết chiều hôm qua Nhị Cẩu và Tịch cô nương ra cửa đi xong không hề quay trở lại khách sạn!"
Mạnh Thiên Sở bước đến bên cạnh phụ nhân đó, lên tiếng hỏi: "Con trai Nhị Cẩu của ba năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bảy tuổi rồi."
Mạnh Thiên Sở quay người trở lại cạnh Vương Dịch: "Ông mau đến khách sạn hỏi Tịch Nhược Đình và chưởng quỹ của khách sạn đó mau, nếu chậm trễ bọn chúng đại khái sẽ đi bây giờ."
Vương Dịch vội đáp: "Hiện giờ đã là lúc nào rồi, xem ra bọn chúng đã rời khỏi nơi đó rồi."
"Còn chưa đâu, hiện giờ đến đó xem ra còn kịp."
Vương Dịch nghe thế vội vã dẫn người rời khỏi nha môn kéo ngay đến khách sạn.
Mạnh Thiên Sở lại tử tế hỏi mẹ của Nhị Cẩu về một số tình huống, sau đó mời bà ta về.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định mang Mộ Dung Huýnh Tuyết đến khách sạn đó, vừa khéo đụng phải Tịch Nhược Đình cùng mọi người chuẩn bị rời khỏi. Tô Viêm đứng cạnh Tịch Nhược Đình không thèm nhìn lấy Mạnh Thiên Sở một cái, xem co vẻ như chưa hề nhận thức bao giờ.
Mạnh Thiên Sở nhìn Vương Dịch, Vương Dịch bước tới nhỏ giọng nói: "Nữ nhân này căn bản không thèm coi chúng tôi ra gì. Chúng tôi nói cái gì ả cũng coi như chưa hề nghe thấy vậy."
Mạnh Thiên Sở bước đến trước xe của Tịch Nhược Đình, mỉm cười nhìn ả hỏi: "Tịch cô nương bỏ đi như vậy sao?"
Tịch Nhược Đình chẳng thèm nhìn Mạnh Thiên Sở lấy nửa con mát, giống như ngay trước mắt căn bản không có con người nào, vừa định kèm dây hạ rèm xuống, thì Mạnh Thiên Sở không ngờ dùng ta ngăn lại: "Mẹ của người ta đã tìm tới rồi, chẳng lẽ cô dùng sự trầm mặc để trả lời lại mọi thứ?"
"Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu?" Tịch Nhược Đình cuối cùng cũng mở lời rồi.
Mạnh Thiên Sở vẫn mỉm cười y như cũ: 'Cô nương quả thật là nhiều chuyện hay quên quá! Tối hôm qua còn yêu cầu người ta dẫn đường đến Thúy Vân sơn trang một vòng, sao bây giờ cái gì cũng quên hết như vậy?" Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
"Ta đã nói rồi, ta không hề đi tới cái gì gọi là Thúy Vân sơn trang hết, và cùng không có ai đi cùng ta đến đó."
"Vậy sao tiểu nhị ở khách sạn và còn có chưởng quỹ đều nói là nhìn thấy cô mang Nhị Cẩu cùng đi? Vương Dịch mau tìm tiểu nhị và chưởng quỹ đến đây cho ta."
Chưởng quỹ và tiểu nhị được gọi đến xong, Mạnh Thiên Sở ngay trước mặt Tịch Nhược Đình hỏi ngay: "Nhị cẩu trong điếm các ngươi tối hôm qua có phải là cùng vị khách nhân này đi ra ngoài không?"
Chưởng quỹ khiếp đảm nhìn Tịch Nhược Đình, sau đó nhìn Mạnh Thiên Sở, cười khổ đáp: "Không có a, có phải là Mạnh sư gia ngài nhớ lầm rồi không?"
Mạnh Thiên Sở quay người nhìn tiểu nhị đó, tiểu nhị càng không dám nhìn vào mắt của Mạnh Thiên Sở, chỉ biết cúi đầu, một lát sau mới lí nhí nói một câu không rõ: "Tôi cũng không nhớ nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, cơn tức mình bốc lên đỉnh đầu, bước tới túm lấy ngực áo của tên tiểu nhị đó bảo: "Chiều hôm qua tự mịêng ngươi nói cho ba chúng ta biết, lúc đó không phải là một mình ta nghe thấy. Mọi người đều nghe và chứng kiến hết rồi, người sao bây giờ đột nhiên nói ngươi không còn nhớ nữa?"
Tiểu nhị đó dùng gương mặt cười cợt nhìn Mạnh Thiên Sở: 'Đại khái là tôi nhớ lộn rồi, gần đầy chuyện làm ăn của khách sạn rất tốt, tôi đại khái là mệt quá nên hồ đồ rồi, sư gia ngài đừng nổi nóng."
Tịch Nhược Đình ngồi trên xe cười lạnh lên tiếng: "Mạnh sư gia, ngài đã làm lỡ rất nhiều thời gian của ta rồi, ta có thể đi được chưa?"
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ; "Chờ đã, ta nghĩ còn có một người nghe thấy chuyện này."
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Vương Dịch lập tức hiểu ý tứ của Mạnh Thiên Sở, thuận theo ánh mắt của hắn tìm thấy một khất cái đang nằm ngủ ở một góc tường.
Vương Dịch bước lại gọi tỉnh y dậy, kéo khất cái đó đến trước mặt Mạnh Thiên Sở. Khất cái vừa nhịn một cái là nhận ra người có lòng tốt cấp đồ ăn cho y ăn uống no lòng, lập tức cười ngay.
Mạnh Thiên Sở họi: "Tối hôm qua ngươi khi tiến vào có nghe và nhớ tiểu nhị nói gì với chúng ta không?"
Khất cái đó suy nghĩ nhớ lại, đáp: "Tôi lúc đó thức dậy nghe trong nhà có tiếng người nói, liền đến cửa định xin bữa cơm ăn, chỉ nghe tiểu nhị nói liên quan đến cái gì mà Thúy Vân sơn trang chi đó."
Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức lên tinh thần, hỏi: 'Còn nghe nhìn thấy cái gì nữa?"
"Nhớ không còn rõ nữa." Khất cái đó trả lời.
Mạnh Thiên Sở gấp lên, "Vậy ngươi có nghe tiểu nhị đó nói đến ai đi tới Thúy Vân sơn trang không?"
"Đúng rồi, nói là Nhị cẩu trong quán của họ dẫn khách nhân gì đó đến Thúy Vân sơn trang." Khất cái ấy đột nhiên nhớ ra.
Mạnh Thiên Sở ha hả cười mấy tiếng, bước đến cạnh xe của Tịch Nhược Đình, thấy sắc mặt của Tịch Nhược Đình đã biến hẳn.
"Sao hả, Tịch cô nương, cô hiện giờ còn muốn nói gì nữa không? Nếu cô hiện giờ nói không rõ ràng, e rằng cô hôm nay đi không được đâu."
"Hừ, ta muốn đi đó, ai có khả năng ngăn được ta?"
"Cũng có thể, vậy cô cứ đi đi, ta không ngăn được cô, nhưng mà dù sao cũng có người có thể không để cô đi được."
"Ai?"
"Ôn Tuyền."
Tịch Nhược Đình vừa nghe câu đó, ngẩn cả người ra, tiếp đó mỉm cười: "Danh húy của biểu cữu của ta mà người như ngươi có thể nói ra được sao? Ngươi e rằng không muốn sống nữa rồi."
Mạnh Thiên Sở bước tới trước, ép sát người vào xe. Tịch Nhược Đình vốn cho là Mạnh Thiên Sở định làm gì đó, sắc mặt biến hẳn: "Ngươi thật là lớn gan, ngươi muốn làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở nhỏ giọng trả lời: "Ta có một thứ rất tốt muốn cho cô nương xem thử, chỉ là muốn thỉnh cô nương cho nha hoàn đi ra hết mới được."
Tịch Nhược Đình không ngờ vị sư gia nho nhỏ này cũng biết rõ thân phận của mình, và hắn ắt cũng chẳng dám làm gì ả, cho nên bảo nha hoàn bên cạnh xuống xe. Mạnh thiên Sở cười ha ha nhảy lên trên xe, ngồi xuống cạnh bên người Tịch Nhược Đình, phủ rèm xuống, móc yêu bài Đông Hán ở trong người ra đưa cho Tịch Nhược Đình xem.
Tịch Nhược Đình tự nhiên là đã xem qua yêu bài thế này, chỉ là không ngờ một sư gia trong nha môn ở một huyện thành nho nhỏ không ngờ lại có món đồ này, khiến ả ta có vẻ bất ngờ: "Ngươi là người gì?"
"Ta là ai cô trở về hỏi thử Ôn Tuyền, và cũng là biểu cữu của cô, thì ông ta tự nhiên sẽ cho cô biết. Ta không có lòng mạo phạm cô nương, chỉ là án này là do cô báo. Hiện giờ con trai của người ta mất tích, và cũng là vì cô mà mất tích. Cô cảm thấy chỉ cần đi là xong thì cứ đi. Ngày nào đó, ta đến kinh thành gặp Ôn đại nhân, ông ta biết chuyện này e rằng sẽ không trách ta đâu, cô nói thử coi?"
Mạnh Thiên Sở nói một lô một lốc lời này khiến khí thế của Tịch Nhược Đình tan biến vào mây khói. Tuy nói ÔnTuyền là biểu cữu của ả ta, nhưng ả cũng hiểu rõ con người Ôn Tuyền là như thế nào. Chuyện ả tự làm ra, ả cũng không muốn cuối cùng nhân vì mình mà khiến Ôn Tuyền trút giận lên mẹ: "Được rồi, vậy ta có thể cho ngươi biết, rằng Nhị Cẩu đã chết rồi."
Mạnh Thiên Sở gật gù, không lên tiếng, chỉ giương mắt nhìn ả.
"Ngươi nhìn ta làm cái gì? Xem biểu tình của ngươi dường như đã sớm đoán ra kết quả này rồi vậy."
"Đúng là trùng với cách nghĩ của ta, do đó không có cái gì là kỳ quái cả. Ta chỉ đang chờ cô cho ta biết, các người vì sao lại muốn giết một người như Nhị Cẩu vậy."
"Ngươi làm sao biết nó chết rồi?"
"Thứ nhất, nếu như nó còn sống, nó tự nhiên đã trở về rồi. Hắn là người sinh ra và lớn lên ở đây, hắn không phải như cô và ả thiếp thân nha hoàn Liên Nhi của cô vậy sẽ bị lạc đường. Thứ hai, cô đối với người này cứ một mặc không đề cập, lại còn mua chuộc và uy hiếp chưởng quỹ và tiểu nhị của khách sạn, chẳng qua là muốn cấp cho mình một số người làm chứng chứng minh mình không làm qua chuyện gì đó. Cô càng làm như vậy thì càng chứng minh trong lòng cô có quỷ. Ba, nếu như hắn chưa chết, với thân phận của cô, cô cũng cứ đi mặc tình ta muốn làm gì cũng chẳng ảnh hưởng tới cô, đúng không nào?"
Mạnh Thiên Sở phân tích một loạt chi tiến, khiến Tịch Nhược Đình nghe xong cuối cùng cũng gật đầu.
Mạnh Thiên Sở chậm rãi hỏi: "Vậy cô hiện giờ có thể cho ta biết cô vì sao lại muốn giết Nhị Cẩu dẫn đường cho cô không?"
"Nhân vì hắn giết nha hoàn Liên Nhi của ta." Tịch Nhược Đình đáp lời.