Số lần đọc/download: 7995 / 188
Cập nhật: 2015-11-09 03:14:25 +0700
Chương 187: Ám Sát
Đối phương cho Vân Nghiễm Đô một trang web và mật mã để vào, bảo hắn viết chút tư liệu, sau đó chuyển tiền vào tài khoản. Ngắt điện thoại, Vân Nghiễm Đô liền vào trang web thần bí đó.
Vừa vào web, vẫn như cũ là một khung bắt điền mật khẩu, vẫn như cũ là" Bảo tháp trấn hà yêu" Vân Nghiễm Đô liền đưa mật mã vào, vào trong trang chủ web.
Bên trong có một phần ghi các thông tin chi tiết về mục tiêu. Vân Nghiễm Đô dựa theo hướng dẫn, điền tư liệu về Dương Minh, cũng tải ảnh của Dương Minh lên. Sau khi điền xong, xuất hiện một giao diện chuyển tiền, Vân Nghiễm Đô cũng đưa tài khoản ngân hàng và mật mã vào. Sau khi xác nhận chuyển tiền thành công, Vân Nghiễm Đô thở dài một hơi.
.
Dương Minh và Trương Tân cơm nước xong, liền trực tiếp lái xe đến dưới nhà Trần Mộng Nghiên. Dù sao Trương Tân không có việc gì, đi cùng Dương Minh cũng không sao.
"Dương Minh, mày giỏi thật, viên phỉ thúy hơn hai trăm vạn tặng người, mày không đau lòng sao?" Trương Tân tặc lưỡi nói.
"Quà tặng có giá, tình cảm vô giá" Dương Minh cười nói: "Lưu lão giúp tao rất nhiều, tặng bác ấy viên phỉ thúy chẳng đáng gì. Hơn nữa tao còn dùng danh nghĩa là bố mày tặng, đừng có mà ý kiến ý cò"
"Hắc hắc. Đúng, vừa nãy tao vừa gọi điện cho ông già, bố tao rất cao hứng" Trương Tân cười nói.
Hai người nói chuyện trên trời dưới biển, Dương Minh nhận được điện của Trần Mộng Nghiên, nói bà đã về, mình có thể đi. Hỏi Dương Minh đang ở đâu.
Dương Minh nói cho nàng biết mình ở ngay dưới nhà. Trần Mộng Nghiên nói lập tức sẽ xuống. quả nhiên không đến mười phút, Trần Mộng Nghiên đã từ trên nhà chạy xuống.
Thấy Trương Tân cũng ở đây, Mộng Nghiên liền hỏi: "Sao Trương Tân cũng ở đây?"
"Có một lái xe miễn phí không phải tốt sao?" Trương Tân cười nói.
"Người ta chê mày đó" Dương Minh không hề lưu tình nói.
"Hả? Thật sự sao?" Trương Tân có chút xấu hổ.
"Không phải đâu. Hay là mình gọi điện cho Triệu Tư Tư, chúng ta cùng đi nhé?" Trần Mộng Nghiên đề nghị: "Mấy người sống ở nơi sang trọng, không thể nào tưởng tượng được ký túc xã nữ gian khổ như thế nào. Không có gì hết, toàn phải đi mua lấy đó.
"Cũng đúng. Không biết chừng Triệu Tư Tư cũng đang buồn đó" Trương Tân gật đầu nói: "Hay là bạn gọi điện hỏi một chút xem?"
"Được đó" Trần Mộng Nghiên cười, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Triệu Tư Tư: "Alô, Tư Tư, mình là Trần Mộng Nghiên. Ừm. mình muốn đi mua ít đồ dùng hàng ngày. Ồ? Cậu cũng muốn đi mua à, vừa lúc, cùng đi nhé. Ừm, khoảng hai mươi phút sau mình đợi cậu ở trước cổng trường. Được không gặp không về"
"Đã xong" Ngắt điện. Trần Mộng Nghiên đắc ý nói.
Đón được Triệu Tư Tư, bốn người tìm một cửa hàng tạp hóa, mua rèm cửa, bàn chải. các vật dụng hàng ngày rồi về trường.
Dương Minh nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, vì vậy quyết định đi thăm Phương Thiên một chút. Mình tập quan sự cả tháng không có thời gian đến chỗ Phương Thiên. Dương Minh nghĩ đến lão già bị vợ hãm hại, lại không có con, cảm thấy ông rất đáng thương.
Dương Minh mượn xe Trương Tân, đi đến chỗ ở của Phương Thiên. Trên đường đi qua nhà bà chị họ Dương Lệ, Dương Minh không khỏi nghĩ đến Tôn Khiết. Thật sự là một cô gái nóng bỏng và cuồng dã, nhưng trước mặt mọi người lại ra vẻ thuần khiết.
Nếu như cô gái này không quá dâm đãng, làm vợ bé cũng rất tuyệt. Dương Minh vừa lái xe vừa cười dâm. Lời này nếu bị Vân Nghiễm Đô và Quách Kiện Siêu nghe được, có lẽ đầu đầy tơ đen. Bọn tao có thể lấy được Tôn Khiết làm vợ đã là trời cao chiếu cố. Không ngờ mày lại còn nghĩ thu nàng làm vợ bé? Còn phải có điều kiện nữa?
Dương Minh mặc dù nói cho mình đó chỉ là tình một đêm, nhưng trong vô thức vẫn có chủ nghĩa nam tử. Hắn vẫn hy vọng có quan hệ với Tôn Khiết, tốt nhất là thuần phục cô gái dâm đãng này.
Đưa xe vào bãi đậu miễn phí gần đó, Dương Minh xuống xe đi đến chỗ ở của Phương Thiên. Phương Thiên đang thu củ cải khô trong sân, thấy Dương Minh tới liền gật đầu với hắn: "Sao muộn như vậy mới đến thăm lão già này"
"Ặc, Phương lão đầu, cháu có ý tốt đến thăm, bác còn không cảm kích sao?" Dương Minh không hề khách khí xắn tay áo lên dọn giúp Phương Thiên. Chờ sau khi thu hết, Dương Minh mới vào nhà, tự tìm chén rót hai cốc nước.
Phương Thiên nhìn theo Dương Minh, khẽ gật đầu rồi.
Theo thời gian quan sát, Phương Thiên cảm thấy nhân phẩm của Dương Minh rất phù hợp với yêu cầu của mình.
Đầu tiên, Dương Minh ra tay với địch rất tàn nhẫn. Nếu đối phương là kẻ thù của mình, dù là người già yếu cũng có thể ra tay tàn nhẫn.
Tiếp theo, nhân phẩm của Dương Minh rất được. Phương Thiên cũng không hy vọng truyền nhân của mình là một người máu lạnh, chỉ vì lợi ích. Tàn nhẫn là một chuyện nhưng làm người không thể không nói nghĩa khí.
"Dương Minh, cháu cảm thấy thân thủ của mình như thế nào?" Phương Thiên chuẩn bị đồ ăn, sau đó rót cho Dương Minh một chén rượu, hai người ngồi trên giường mà uống.
"Thân thủ của cháu? Có ý gì?" Dương Minh không rõ tại sao Phương Thiên lại hỏi như vậy: "Còn thế nào nữa? Người bình thường không phải đối thủ của cháu"
"Phải không?" Phương Thiên không cho ý kiến, cười nói: "Vậy nếu không phải người bình thường thì sao?"
"Ặc, cháu nói Phương lão đầu, lời này của bác là có ý gì? Bác cho cháu là cao thủ võ lâm hiện đại sao?" Dương Minh trắng mắt nhìn: "Cũng không biết lúc đầu là ai giúp bác giải quyết mấy tên côn đồ cướp bánh bao chứ"
"Đúng vậy, bác nói đúng là thế. Cháu chẳng may gặp phải người lợi hại hơn mình thì sao?" Phương Thiên ngẩng đầu nhìn Dương Minh: "Cháu gần đây hình như có không ít kẻ thù thì phải?"
"Sao bác biết được?" Dương Minh kinh ngạc: "Chẳng qua chỉ là mấy con tôm tép mà thôi, không gặp ai lợi hại hơn cháu"
"Ha ha" Phương Thiên cười cười không nói gì nữa. Mặc dù Phương Thiên đã quyết định chọn Dương Minh làm truyền nhân của mình, nhưng cũng không nóng vội, còn có nhiều thời gian.
"Lão đầu, hôm nay sao bác nói quái lạ thế? Chẳng lẽ bệnh thần kinh của bác tái phát sao?" Dương Minh ngạc nhiên nói.
"." Phương Thiên bực mình uống một ngụm rượu lớn.
Sau khi ăn xong, Phương Thiên đưa Dương Minh ra cửa: "Cháu uống rượu còn có thể lái xe không?"
"Chỉ có hai chén rượu mà, không có gì đâu" Tửu lượng của Dương Minh rất cao, từng đó rượu không thấm vào đâu.
"Vậy bác nói nhiều rồi, mấy ngày nữa bác muối được dưa, cháu lại đây ăn cùng bác" Phương Thiên dặn dò.
"Được ạ, cháu không khách khí đâu" Dương Minh gật đầu.
Dương Minh vẫy tay chào Phương Thiên, lấy thìa khóa ra chuẩn bị mở cửa xe. Ngay trong nháy mắt đó, Dương Minh đột nhiên cảm thấy như có một cơn gió nào đó bắn vào mình. Dương Minh vừa định xoay người lại đã cảm thấy sau lưng đã bị vật gì đó đánh mạnh vào, đau đến độ Dương Minh thiếu chút nữa hộc máu.
Chẳng qua Dương Minh là cao thủ đánh nhau, trước kia cũng thường gặp tình huống bị người đánh lén, Dương Minh theo tiềm thức chạy về phía trước hai bước, sau đó rất nhanh chồm sang một bên xe.
Chỉ thấy một người áo đen rất nhanh lao về phía này. Dương Minh tê dại trong lòng, *** đây là người sao? Tốc độ không ngờ nhanh như vậy? Dương Minh cảm thấy hoa cả mắt, người đó đã nhảy lên nóc xe, vung chân đá vào mình.
Nếu như nói Dương Minh đánh nhau rất giỏi. Vậy so sánh với người trước mắt quả thực giống như một đứa trẻ cùng người lớn. Người áo đen trước mặt này quả thực có thể dùng từ lão luyện để hình dung. Không có một động tác thừa, chiêu thức tàn nhẫn.
Dương Minh muốn đưa tay ra bắt lấy chân phải người này, nhưng người này lại đột nhiên thay đổi động tác của mình, mạnh mẽ thu chân lại. Thừa lúc Dương Minh mất thế, hắn đưa tay ra, mạnh mẽ đánh vào cổ Dương Minh.
Dương Minh thấy người này thu chân lại, cảm thấy không ổn. Nghe thấy tiếng gió rất mạnh trên đầu do người này vung tay đánh tới, Dương Minh toát mồ hôi lạnh.
Nếu như bị hắn đánh trúng, mình không chết cũng tàn phế. Chẳng qua bây giờ dù muốn tránh cũng không kịp.
Mình chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao? Phương lão đầu đúng là mồm quạ đen. Thật đúng như lời ông ta nói, mình vừa ra cửa đã gặp phải một thằng ngưu hơn mình.
Lam Lăng, Mộng Nghiên, còn có chị Oánh. Trong đầu Dương Minh trong nháy mắt hiện lên rất nhiều người, có bố mẹ, có người yêu.
Đang lúc Dương Minh định mạnh mẽ đỡ chiêu, người đó đột nhiên dừng lại.
Dương Minh quái lạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối phương đang từ từ ngã về phía sau, rơi mạnh xuống đất.