Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 20: Hỗn Chiến
V
ốn hai bên vẫn còn ở tình trạng giằng co, Hóa Liên Phân Thân của Hồng Quân thuấn di tới, thoáng cái đã giết một tên Thần Vương, lần này, hoàn toàn là để làm dậy lên hiệu quả gây khiếp sợ cho đối phương.
Tần Tư, Hồng Quân, Hóa Liên Phân Thân còn có Tả Thu Mi, bốn người ngạo nghễ đứng, trông rất ung dung đứng tại trước mặt của hai mươi tên Thần Vương.
“Hừ, Băng Phong, không nghĩ tới Đệ Nhị Thần Giới các ngươi cũng am hiểu cách dùng thủ đoạn như thế.” Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, đối với cái chết vừa rồi của tên Thần Vương kia không có cảm xúc chút nào.
“Cái gì thủ đoạn không thủ đoạn, đây là nhờ dựa vào thực lực.” Băng Phong mỉm cười nói, phía sau Ngao Phương, Lam Diệp cùng Phương Sùng đều nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi.
“Được, Băng Phong, đừng luôn cho rằng thân thể chính mình mạnh mẽ, thần thông của Thần Vương, tất nhiên trước nay không có thân thể nào sánh bằng. hôm nay sẽ để cho ngươi hảo hảo nhận thức cái khái niệm này.” Tốc độ của Lưu Quang cực nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Băng Phong, thiết kiếm trong tay trong nháy mắt biến mất, thoáng cái đã tới trước người Băng Phong.
Băng Phong ngay cả né tránh cũng không có, mặc cho thiết kiếm kia nhắm vào trên người mình. Thiết kiếm đó chỉ là trung phẩm Thiên Thần khí bình thường, tuyệt nhiên đối với Băng Phong không tạo ra bất cứ thương tổn nào.
Băng Phong lúc này hơi mỉm cười nói:
“Thế nào, điều thiết yếu mới rồi đánh nhau, biết thân thể có sánh bằng hay không?”
“Hừ.” Lưu Quang không trả lời, khóe miệng nhưng là lộ ra vẻ tươi cười cố ý làm cho người ta khó thể phát hiện ra. Đương nhiên, Lưu Quang biết, đây chính là đang đóng kịch, giả dạng để cho bọn hắn thấy, đến đúng lúc sử dụng Trảm Không kiếm có thể dễ dàng giết chết một mạng.
“Cần hỗ trợ không?” Ngao Phương thần thức truyền âm hỏi.
“Không cần...” Băng Phong trả lời rất sảng khoái, Ngao Phương và Lam Diệp cũng vừa vui vẻ vừa đến gần bên cạnh xem chừng.
Không gian từ lâu cũng đã áp súc tới cực hạn, bất luận phía Lưu Quang hay là bên Ám Yêu Cốc, đều không mong muốn đối phương có cơ hội thuấn di, song phương ba mươi Thần Vương cùng làm cho khoảnh không gian này hoàn toàn áp súc. Bất cứ Thần Vương nào cũng không có khả năng sử dụng Thuấn di được nữa.
“Định” Cùng với một thanh âm cực kỳ lạnh nhạt ổn định, không gian, thời gian chỗ Hồng Quân mấy người hoàn toàn ngừng lại, hai mươi tên Thần Vương kia mừng rỡ một trận, nhanh chóng tiến gần đánh tới.
“Phá!” Đúng vào lúc những Thần Vương đó sắp đến trước người, một tiếng ‘Phá’ vừa ra khỏi miệng Tả Thu Mi, tác dụng của Thời Gian Tĩnh Chỉ đó ngay lập tức hoàn toàn biến mất. Không gian, thời gian hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Tả Thu Mi cũng như nhau đều là lĩnh ngộ Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc, phá giải Thời Gian Tĩnh Chỉ của Thần Vương khác, quả thực là dễ như trở bàn tay.
“Phốc!” Thời Gian Tĩnh Chỉ vừa mới giải trừ, trường thương kim sắc của Tần Tư đã cắm vào đầu một tên Thần Vương, trực tiếp kích vỡ nát linh hồn.
“Hừ, chẳng lẽ tưởng là chỉ có các ngươi mới biết Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc sao?” Tần Tư khinh thường nói.
Tần Tư có nhất lưu Hồng Mông linh bảo, tuyệt nhiên không sợ bất luận công kích của người nào, cho dù là cực phẩm Thiên Thần khí của Trì Quân, cũng hoàn toàn phá không được phòng ngự của Hỏa Nguyên Linh Châu, Hồng Quân càng không cần phải nói, thân thể hắn bây giờ đều do vật chất màu xám cấu thành, linh hồn có một nửa ở trong Hóa Liên Phân Thân, càng không cần lo lắng đến vấn đề an toàn của mình.
“Oanh long long!” Vật chất màu xám trên bầu trời đột nhiên quay cuồng nổi lên, tia chớp màu xám thỉnh thoảng lóe ra.
‘Ca Sát Sát” Hơn mười đạo tia chớp cỡ cánh tay đánh vào giữa đám Thần Vương, nhìn thấy có khác biệt: tia chớp này có thể thoáng cái đánh cho Thạch Thừa Thiên nát bấy, ngược lại đối với Thần Vương không có tác dụng tổn hại nhiều lắm, chẳng qua là nhiễu loạn tâm trí bọn họ mà thôi.
Thiết kiếm của Lưu Quang lần nữa chém vào người Băng Phong, Băng Phong bị chấn lui lại mấy bước, công kích của Lưu Quang cũng đích xác là cường hãn, mặc dù không thể thương tổn đến Băng Phong, nhưng rõ ràng chiếm giữ ưu thế.
“Có cần hỗ trợ hay không?” Ngao Phương lại hỏi.
“Nói thừa, nhanh lên, nếu không cái mạng già ta đây sẽ giao đứt mất.” Băng Phong sắc mặt đỏ thẫm, lại nói ra như vậy, năng lượng trong cơ thể của mình sợ rằng cũng duy trì không được bao lâu nữa.
“Ha Ha! Tới rồi.” Ngao Phương nói xong, thân thể hóa thành một đạo quang mang kim sắc. ‘Bồng!’ Quang mang kim sắc mạnh mẽ đánh lên thân thanh thiết kiếm của Lưu Quang, bộ phận năng lượng khá mạnh của thân thể Lưu Quang thay thiết kiếm ngăn chặn một phần lực lượng, nếu không lần này, kiện trung phẩm Thiên Thần khí ấy nhất định phải tiêu tùng rồi.
Thân hình Ngao Phương xuất hiện tại không trung, trong hình dạng con người, chẳng qua là toàn thân bao phủ một tầng lân phiến kim sắc rắn chắc, đây chính là trạng thái chiến đấu tốt nhất của Ngũ Trảo Kim Long.
“Hừ, thế nào, một người chống cự không nổi, muốn hai đánh một sao?” Lưu Quang lui về phía sau cách một đoạn, cười lạnh nói.
“Hai đánh một thì hai đánh một, dù sao chúng ta cũng không để cho người ta đánh phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.” Ngao Phương châm chọc vừa cười vừa nói.
Lưu Quang tức thì biến sắc.
“Một đống tin nhảm. Không nghĩ tới hai vị thủ lĩnh học cao hiểu rộng của Ám Yêu Cốc chỉ biết lấy lời đồn đãi vu khống hãm hại người.” Tiếp theo thoáng nhìn thấy Lam Diệp và Phương Sùng ở phía sau, lạnh giọng nói: “Ta thấy hay là bốn người các ngươi cùng lên đi, đỡ mắc công đánh nửa chừng lại chạy tới.”
“Được, thỏa mãn yêu cầu của ngươi.” Lam Diệp và Phương Sùng trong chớp mắt bay tới, hình dáng Phương Sùng không thay đổi, một thân khải giáp hắc sắc kia chính là chiến y do vũ mao của hắn hóa thành. Lam Diệp như cũ là thân thể con người, chẳng qua là vầng sáng ngũ sắc kia bó chặt lấy thân thể, nhìn bên ngoài, tầng tầng lớp lớp vầng hào quang ngũ sắc lưu chuyển, biểu hiện lực phòng ngự siêu phàm của nó.
“Tốt! Ha! Ha! Ha! Ha!” Lưu Quang không có vẻ sợ hãi chút nào. Ngược lại ha ha cười to. Cả người hiện ra hào khí vạn trượng. “Hôm nay ta sẽ lấy một địch bốn, xem thử thực lực Ám Yêu Cốc các ngươi.”
Giờ đây, năm người tại chiến trường, có bốn người đều hiểu được Thời Gian Tĩnh Chỉ, hoàn toàn không có tác dụng mảy may nào, không gian lại bị áp súc cực độ, không cách nào thuấn di. Năm Thần Vương cơ hồ đồng thời cùng chiến đấu như Thiên Thần bình thường, khe hỡ không gian, không gian sụt lún thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng hầu như đều không thể làm gì được đối phương, Lưu Quang cũng xứng đáng với danh xưng là Thần Vương cực mạnh của Đệ Nhất Thần Giới. Chống lại bốn người Thần Vương siêu mạnh của Ám Yêu Cốc. Hôm nay cũng chính là đánh cho khó tách rời ra.
“Sất!” Một tiếng vang nhỏ, cũng không thấy Tả Thu Mi có động tác gì nhiều, cũng hoàn toàn không dùng vũ khí, chỉ là nhẹ nhàng phất tay một cái, cặp mắt tên Thần Vương trước mặt kia lập tức đã biến thành trống rỗng, tiếp theo sau cả thân thể liền rơi xuống dưới, một cổ linh hồn nhàn nhạt bay thẳng lên bầu trời. Đây đúng là phương thức chiến đấu của Tả Thu Mi, mặc dù bà không thích giết chóc. nhưng không thể không giết, Tả Thu Lâm ra sức nghiên cứu linh hồn con người chính là để giết người. Còn Tả Thu Mi dùng sức nghiên cứu linh hồn là để cứu người. Hai cái mục đích này đúng hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng ý nghĩa thì giống nhau. Bất luận Tả Thu Mi hay là Tả Thu Lâm, đối với linh hồn đã nghiên cứu rất thông suốt. Muốn giết hay là muốn cứu, hoàn toàn tùy thuộc vào ý niệm của chính mình.
“Thật lợi hại, không nghĩ tới giết người cũng có thể đẹp đẽ như vậy.” Hồng Quân ở bên cạnh nhìn thấy cũng không kiềm được than thở. Tư thế cùng thân pháp của Tả Thu Mi đều nhẹ nhàng thanh thản. Xem ra quả thật là rất xinh đẹp.
“Sách sách!” Tuyết Hành một bên đang xem cuộc chiến buột miệng nói: “A Mi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp.”
Thời gian không lâu. Hai mươi mốt tên Thần Vương Lưu Quang mang đến chỉ còn lại mười sáu người, duy chỉ gặp may mắn chính là bảy tên Thần Vương lĩnh ngộ Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc kia, cũng còn chưa mất mạng tên nào.
“Hô!” Trì Quân thân thể tăng nhanh tốc độ, cả người giống như một khối cầu lửa, trong chớp mắt đã tới trước mặt Tả Thu Mi, tâm niệm vừa động, cây búa nhỏ trong tay lớn vụt lên, thoáng cái bổ xuống.
Thân thể Tả Thu Mi vẽ ra một vòng tròn, ung dung né tránh một kích này, nhưng Trì Quân đuổi sát theo không ngừng, hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ.
“Định!” Ba tên Thần Vương đồng thời vận dụng Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc. Tức thì, không gian, thời gian bên mình Hồng Quân và Tần Tư đều bị ngừng lại.
“Không xong, mau đi hỗ trợ.” Băng Nghiên vội vàng nói, nhìn thấy Tuyết Hành vẫn chưa có hành động, chỉ vào Tuyết Hành mắng to nói: “Ngươi còn tính là một nam nhân không? Còn không mau quá đi hỗ trợ. Đừng quên, nữ nhân của ngươi cũng đang chiến đấu nơi đó đấy.”
Tuyết Hành không thèm để ý chút nào, vẫn khoanh hai tay, hướng về phía Hồng Quân cùng Tần Tư hai người nhếch nhếch miệng, ra hiệu cho Băng Nghiên nhìn xem.
Ba tên Thần Vương sử dụng ra Thời Gian Pháp Tắc, lợi dụng cơ hội phát động các loại công kích: Thiên Thần khí, không gian vùi lấp, đồng loạt nhắm vào trên thân thể hai huynh đệ giáng xuống.
Nhưng là, có tác dụng sao?
“Hô!” Quỷ dị lạ thường, thân thể Hồng Quân đột nhiên chuyển động, trong tay chợt hiện ra một cây trường thương huyền hoàng khí.
“Phốc!” Mũi nhọn cây trường thương thoáng một cái xuyên phá đầu một tên Thần Vương. ‘‘Làm sao.... có thể?’’ Tên Thần Vương kia đến chết cũng không hiểu Hồng Quân làm thế nào giải phá được Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc.
“Hừ, Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc không phải lúc nào cũng có tác dụng.” Hồng Quân lạnh giọng nói. Từ khi phát hiện năng lượng màu xám tinh thuần ổn định có năng lực bất chấp pháp tắc, Hồng Quân đã từng thử nghiệm qua, quả nhiên, thân thể do năng lượng màu xám cấu thành cũng có năng lực hoàn toàn bất chấp pháp tắc. Cái ưu thế này trong chiến đấu không cần nói cũng biết.
“Phá!” Tàn Tuyết Thần Thương trong tay vung lên, Huyền hoàng khí nhè nhẹ tràn ra: Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc trong nháy mắt bị giải phá.
Tần Tư vừa được giải trừ khỏi tác dụng của Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc, lập tức bay đến bên cạnh Tả Thu Mi giúp bà giải vây.
“Vậy... vậy còn đánh như thế nào?” Mấy tên Thần Vương dưới trướng Lưu Quang tức thì thối chí nản lòng. Thuấn di không thể dùng, Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc hoàn toàn không có tác dụng, đối phương còn có nhất lưu Hồng Mông linh bảo lợi hại. Hoàn toàn không phải là cuộc chiến cùng cấp độ. Hoàn toàn không phá vỡ được phòng ngự của đối phương, cho dù đến thêm nhiều Thần Vương đi nữa cũng đều vô dụng.
“Đừng hòng rút lui, chẳng lẽ các ngươi quên lời thề đã từng phát thệ sao?” Thanh âm của Lưu Quang vang lên trong tai đám Thần Vương, lúc này mới làm bọn hắn nhớ lại lúc khởi đầu thần phục với Lưu Quang thì bị bức bách nói ra lời thề.
“Mẹ kiếp, liều mạng.” Một tiếng rống to, một tên Thần Vương từ trong đám người bay ra, trong nháy mắt đã tới phạm vi quanh Hồng Quân.
“Oanh!” Một hồi tiếng vang rung chuyển trời đất, trong lúc Hồng Quân còn chưa kịp giơ Tàn Tuyết lên, tên Thần Vương kia cách đó không xa tự bạo chính mình. Năng lượng lôi đình mãnh liệt hòa lẫn với vô số khe hỡ không gian trong nháy mắt đã vây quanh Hồng Quân.
Lưu Quang thỏa lòng cười, hắn cũng không để ý đến việc chết sống của bọn Thần Vương này, hắn chỉ cần đạt tới mục đích của mình là được.
“Tiểu Sương.” Tần Tư hơi thoáng nôn nóng. Thần Vương tự bạo cũng không phải là chuyện đùa. Cho dù là nhất lưu Hồng Mông linh bảo có lợi hại đi nữa cũng không chống đỡ được tự bạo của một tên Thần Vương.
Mọi người bên này đều ngẩn người ra, kể cả bọn Thần Vương do Lưu Quang mang đến.
‘‘Cần phải tự bạo mới có thể lấy đi tánh mạng đối phương sao?’’ Tất cả mọi người đều đang trầm tư lo lắng về cái vấn đề thực tế này. Mặc dù biết rằng tự bạo có thể giết chết đối phương, thậm chí cũng biết bên mình có thể không chết nhiều người như vậy, nhưng mà, người nào phải tự bạo? Ai nguyện ý tự bạo?”
Chấn động năng lượng lôi đình mãnh liệt dần dần biến mất, lộ ra toàn cảnh ban đầu, thân ảnh Hồng Quân đã hoàn toàn biến mất, mà ngay cả Tàn Tuyết Thần Thương cũng không còn vết tích.