Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1127 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 187.1
hương 187: Đại kết cục ( Hạ )
Vưu Dữu đi xe từ trường học về, lưng đeo balo vải chất liệu bình dân, đầu đội mũ tennis màu đen, điện thoại di động vang lên, cô lấy ra nhìn thấy số gọi tới, cô tắt máy không nghe, tiếp tục đi về phía trước. Ngay cầu thang cô gặp một thím hàng xóm:
“Vưu Dữu, học về rồi à.”
“Dạ, dì đi mua đồ ăn sao?”
Thím hàng xóm liếc mắt nhìn lên trên lầu, kéo Vưu Dữu sang một bên, “Vị hôn phu của con lại đến nữa.” Cả người Vưu Dữu lập tức trở nên căng cứng.
“Con cứ trốn tránh như vậy không phải biện pháp tốt, vợ chồng son cãi nhau không nên không ai nhường ai, nghe dì, từ từ nói chuyện với nhau.” Người hàng xóm nói xong liền đi ra ngoài, Vưu Dữu không yên lòng, cô không đi lên lầu, nghĩ ra ngoài đi dạo đâu đó một vòng, lúc về chắc anh ta đã đi.
Mới đi đến bồn hoa, phía sau truyền lên tiếng bước chân dồn dập, Lý Sâm nắm chặt cánh tay cô kéo lại trước mặt “Vì sao muốn trốn anh?”
“Em không nghĩ sẽ gặp anh.”
“Vưu Dữu, em thật sự muốn kết thúc như vậy sao?”
“Lý Sâm” Vưu Dữu tránh tay ra “Em chưa từng có ý nói đùa với anh.”
Lý Sâm đang đứng một bên, thấy Vưu Dữu sắp đi, anh đứng qua ngăn trước mặt cô “Ngày mai anh hai kết hôn, em đi với anh qua đó.”
“Lý Sâm, giữa chúng ta đã kết thúc.” Vưu Dữu đứng yên tại chỗ “Anh đừng đến đây nữa được không?”
“Anh cách năm ba bữa lại tới đây, em cho là gì? Nếu hôm nay không đúng lúc gặp được, em lại muốn trốn? Vưu Dữu, có phải hay không một chút cơ hội quay lại em cũng không cho?”
“Đúng” Vưu Dữu không chút do dự “Em thật vất vả mới được yên ổn ở đây, mỗi lần anh đến, anh không nghĩ người khác sẽ bàn tán như thế nào sao? Lý Sâm, em với anh không có khả năng quay lại, cái nhà kia, em vĩnh viễn sẽ không trở về.”
“Cho dù ở đó có anh sao?”
“Đúng”
Ánh mắt cô kiên định khiến sự kiên trì của Lý Sâm giảm xuống. “Vưu Dữu!”. Vưu Dữu lau sạch nước mắt, quay lại nhìn người phía sau “Mẹ.”
Mẹ Vưu bước nhanh về phía trước, cầm chặt tay con gái “Sao lại đứng ở đây? Nhanh về nhà thôi.” Cánh môi Lý Sâm hé mở “Mẹ.”. Mẹ Vưu đẩy Vưu Dữu, ý bảo cô đi vô nhà trước. Nhìn bóng cô khuất sau cửa cầu thang, mẹ Vưu mới ngẩng đầu nhìn Lý Sâm “Sâm tử, coi như hết.”
“Mọi người đều thấy con cùng Vưu Dữu sẽ không đi đến đâu đúng không?”
“Mẹ biết con có cảm tình với Vưu Dữu, theo cách nghĩ của thế hệ chúng ta, cảm tình không thể làm cơm ăn, gia thế hai nhà chúng ta khác biệt, các con cũng đã có cơ hội đến với nhau, nhưng kết quả rõ ràng, Sâm tử, vẫn là nên dừng lại đi.”
“Mẹ!”
Mẹ Vưu thở dài, xoay người đi về phía chung cư. Vưu Dữu đứng trước cửa sổ nhìn thân ảnh dưới lầu, bên ngoài truyền đến tiến mở cửa, cô lau khô nước mắt đi nhanh về phía phòng ngủ. Lý Sâm đứng yên thật lâu dưới đất, lúc Vưu Dữu đi lại nhìn, người đã đi mất.
Hôn lễ Minh Vanh cùng Hứa Dung do Lý Vận Linh sắp xếp, Minh gia muốn không khí vui vẻ rộn ràng nên đương nhiên rất phô trương. Minh Thành Hữu phụ trách ở hiện trường, Phó Nhiễm đi vào phòng hóa trang, Hứa Dung mặc áo cưới ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, thấy Phó Nhiễm đi vào, sắc mặt căng thẳng mới thả lỏng chút ít “Tiểu Nhiễm”.
“Cảm thấy thế nào?”
“Chị thấy căng thẳng.” Hứa Dung nắm làn váy, Phó Nhiễm cười đẩy tay cô ra, “Xem chị lấy áo cưới vò thành nhiều nếp nhăn rồi nè, chút nữa sao làm cô dâu xinh đẹp nhất được.”
“Hôm nay rất đông người đúng không?”
“Ừ.” Phó Nhiễm đứng bên cạnh, nhìn chuyên gia trang điểm lại cho Hứa Dung, “Mẹ gần như là đem hết tất cả họ hàng thân thích mời đến, nhất định sẽ cho chị một hôn lễ suốt đời khó quên.”
“Chị sẽ luống cuống” Hứa Dung đoan trang nhìn chính mình qua gương “Như vậy được không?”
“Rất đẹp.”
Lòng bàn tay Hứa Dung phủ hướng bụng “Tiểu Nhiễm, nếu chị có nói sai hay làm sai, em ở dưới nhất định phải nhắc nhở chị.”
Trên thực tế, tại hiện trường hôn lễ lúc nào cũng có người chủ trì điều tiết không khí, Hứa Dung lo lắng cũng bằng thừa. Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm ngồi gần chỗ sân khấu, ngồi cùng bàn còn có Minh Tranh, La Văn Anh và cả nhà Lý Tắc Cần. Minh Vanh ngồi xe lăn, lúc này anh không cần người khác đẩy xe, Hứa Dung đứng ở trung tâm lễ đài, mặc áo cưới màu trắng noãn, từ phần eo đi xuống là thiết kế đặc thù riêng nhưng vẫn thấp thoáng thấy chỗ bụng nhô lên. Khung cảnh hôn lễ vui vẻ náo nhiệt, Phó Nhiễm thiết kế theo chủ đề lãng mạn.
Hứa Dung thả đôi tay đang cầm tà váy, bước đến trước mặt Minh Vanh, mọi người phía dưới cũng im lặng. Phó Nhiễm nhìn Hứa Dung mỉm cười hạnh phúc, vỗ tay chúc mừng, cảm động tới mức nói không nên lời. Lý Vận Linh nghiêng đầu, xúc động, nước mắt rưng rưng “Chị, hôm nay là ngày thành hôn, là chuyện tốt, khóc cái gì.” Lý Tắc Cần đứng bên cạnh nói.
“Chờ đến lúc con cậu kết hôn đi, tôi xem cậu có kích động không.” Lý phu nhân tươi cười “Chị, bị chị nói trúng rồi, chuyện kết hôn của Sâm Tử cũng sắp rồi.” Lý Sâm ngồi bên cạnh im lặng không nói, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm lên kháng đài. Phó Nhiễm nhấp một ngụm rượu, cùng La Văn Anh bên cạnh nói mấy câu xã giao.
Lý Vận Linh tò mò “Với con gái Vưu gia không phải kết thúc rồi sao? Chẳng lẽ quay lại rồi?”
“Chị” mặt Lý Tắc Cần sa sầm xuống “Chị đừng có nói xui, là con gái Tống gia, chị chắc gặp qua rồi, qua mấy ngày nữa tụi nó sẽ đính hôn, Sâm Tử cũng đồng ý rồi.”
“Sâm tử, thật sao?” Lý Vận Linh hỏi. Lý Sâm bưng ly rượu đưa lên miệng “Dạ, lúc đó tiệc đính hôn sẽ làm long trọng một chút, bây giờ con thật sự muốn tìm người con gái có thể chung sống cả đời.”
Lý phu nhân cười toe toét, “Tôi sớm đã coi trọng con gái Tống gia, nếu không phải do Vưu Dữu, chuyện con bé với Sâm Tử đã sớm thành rồi.”
Lý Vận Linh cũng không hỏi nhiều “Như vậy cũng tốt.”
“Nhà nào con đó.” Lý phu nhân than thở. Phó Nhiễm như nghẹn ở cổ, cũng chẳng muốn ăn gì. Lý Tắc Cần muốn tới gần Minh Tranh nói chuyện, nhưng Minh Tranh giữ sắc mặt lạnh tanh, Lý Vận Linh thấy mặt Lý Tắc Cần khó coi, bà nhìn La Văn Anh đang bên cạnh Minh Tranh nói “Văn Anh, về sau có rảnh thường xuyên ghé nhà chơi.”
“Dạ.” Lý phu nhân bên cạnh trả lời “Lễ phục của La tiểu thư thật đẹp, phối hợp với trang sức cũng thật tinh mắt, đúng là tiểu thư khuê các, quần áo mặc trên người cảm giác sang trọng hơn hẳn người khác.”
“Cảm ơn.” Bàn tay La Văn Anh ấn ấn sau gáy, cảm giác nổi da gà toàn thân.
Giữa buổi tiệc, Lý Sâm đứng dậy đi toilet, lúc đi ra thấy Minh Thành Hữu đứng bên ngoài “Anh”. Minh Thành Hữu lấy điếu thuốc đưa cho Lý Sâm, anh nhận lấy rồi tự châm thuốc, đứng dựa vách tường thở ra một hơi. “Kết thúc với Vưu Dữu như vậy sao?”
“Là cô ấy không muốn theo em về.”
“Lý do lý trấu” tay Minh Thành Hữu bật cái bật lửa bạch kim “Chuyển đi ra ngoài không phải là hết.”
“Hiện tại, ngay cả một cơ hội cô ấy cũng không muốn cho em.” Lý Sâm nói, sau đó liền đem điếu thuốc hút cho xong, ngón tay thon dài bóp tắt đầu thuốc, Minh Thành Hữu đưa thêm điếu nữa, anh nhận lấy và lặp lại động tác như vừa rồi. “Đừng cho là anh không biết trong lòng em nghĩ gì, đính hôn không phải trò đùa, không nên làm ọi chuyện rắc rối thêm.” Lý Sâm cười nhìn Minh Thành Hữu, “Anh, anh nói xem em còn biện pháp nào khác sao?” Minh Thành Hữu nhìn anh thấy chua xót “Em làm sao mà để bị đứng giữa mẹ và bã xã như vậy?”
“Anh với chị dâu cuối cùng vẫn là môn đăng hộ đối, còn em ngay từ đầu ba mẹ đã không đồng ý, khi Vưu Dữu chuyển đến Lý gia em có rất ít thời gian ở cùng cô ấy, đến nay chắc chắn rằng họ đã làm khó cô ấy không ít. Muốn em cưới tiểu thư khuê các sao, được thôi, lần này em sẽ cho họ thấy.” Minh Thành Hữu không khuyên nữa, “Tự giải quyết cho tốt đi, đến lúc đó đừng hối hận, ba em không thể không đem em về”
Lý Sâm đem tàn thuốc thứ hai bóp tắt “Hiện bọn họ được thỏa mãn như ý, chắc đang cao hứng.”
Hứa Dung và Minh Vanh đi qua kính rượu, vừa lúc Minh Thành Hữu cùng Lý Sâm trở lại chỗ ngồi, biết hai người không tiện, nên không ai làm khó.
Minh Thành Hữu cùng Minh Tranh kính rượu lẫn nhau.
“Eve, chị là trụ cột của Hào Khôn, khi nào muốn chuyển đi, nhớ đến MR tìm tôi.”
Phó Nhiễm huých khủy tay vào Minh Thành Hữu “Có ai như anh công khai đi dụ dỗ nhân tài.”
“Anh chỉ đùa một chút, cho dù anh đem toàn bộ MR cho Eve, chị ấy cũng không muốn qua đây đâu.” La Văn Anh phối hợp ý tứ trong lời nói của Minh Thành Hữu, “Chưa chắc à, nếu không Tam thiếu thử xem?” Minh Tranh mím môi không nói, La Văn Anh giơ chén rượu lên, “Anh muốn đem MR cho tôi, tôi sẽ là tổng giám đốc, còn ở Hào Khôn làm gì?” Một bàn tay ở dưới bàn, không kiêng nể gì đánh lên đùi cô, sắc mặt La Văn Anh ửng đỏ.
Minh Thành Hữu cười cười “Nói một câu liền đỏ mặt? Hóa ra nữ nhân mạnh cũng không thắng nổi rượu.”
La Văn Anh dịch chân qua chỗ khác nhưng bàn tay nam nhân gắt gao giữ chặt hất không ra, cô quay đầu trừng mắt nhìn Minh Tranh.
“Nào, cụng ly.” Minh Thành Hữu dẫn đầu đứng lên, La Văn Anh không thể không nâng ly rượu đứng dậy theo, bàn tay Minh Tranh thừa cơ chui vào vạt áo lễ phục, chạm đến phần da thịt bóng loáng bên trong.
Minh Thành Hữu thấy buồn cười, không ngờ lão đại cũng có bộ mặt này. Anh ngồi trở lại, ghé môi vào tai Phó Nhiễm “Dưới bàn có động tĩnh.”
“Vậy sao?” Phó Nhiễm xoay người muốn nhìn thử.
Minh Thành Hữu giữ vai nàng, “Vợ à, em làm việc rất rõ ràng.” Phó Nhiễm cười đưa tay đụng chiếc đũa, không cẩn thận làm rơi xuống, cô xoay người lại kiếm. Minh Tranh ý thức được, không dấu vết rút tay về.
Phó Nhiễm đem chiếc đũa nhặt lên đặt qua một bên, hướng qua người Minh Thành Hữu nói “Có thấy động tĩnh gì đâu?”
“Chờ em phát hiện chuyện đã xong rồi.” Thấy bộ dáng hai người châu đầu ghé tai, La Văn Anh cũng đoán được vì sao, mặt cô ửng đỏ, Phó Nhiễm nhìn qua, ánh mắt ái muội mỉm cười. La Văn Anh ho nhẹ “Hy vọng về sau MR cùng Hào Khôn có nhiều cơ hội hợp tác.”
“Đó là điều tất nhiên.” Phó Nhiễm bưng ly rượu lên.
“Nếu ngày nào đó chống lại, hai người cần phải hạ thủ lưu tình.” Minh Thành Hữu bên cạnh Phó Nhiễm kẻ xướng người họa. La Văn Anh trả lời cũng rõ ràng “Cái này không thể được, nếu là v
ì tranh hạng mục, phải đem hết toàn lực cạnh tranh công bằng.”
“Được.” Minh Thành Hữu một hơi uống sạch ly rượu “Nhất trí.”
Khóe mắt Lý Vận Linh nhìn lên, thấy một màn như vật trấn an không ít. Bà muốn tìm cơ hội nói với Minh Tranh mấy câu nhưng anh một chút ánh mắt cũng không nhìn qua bà. Cuối tiệc, Hứa Dung cùng Minh Vanh đứng chỗ bãi cỏ được che kín bởi hoa tươi, nam nữ cùng nắm tay tạo thành một vòng, thợ chụp ảnh canh góc độ bắt giữ được khoảnh khắc hạnh phúc, trợ lý bên cạnh nhìn khách nhập tiệc kêu “Những cô gái chưa kết hôn nhanh lại đây, bắt hoa cô dâu, lấy chút may mắn.”
Không ít người ùa lên, La Văn Anh cùng Minh Tranh đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Phó Nhiễm đi đến bên cạnh La Văn Anh, “Chị cũng đi qua đi.” La Văn Anh xua tay “Chị không đi đâu.”
“Cái nào tốt thì nên nhận, nếu em chưa kết hôn em cũng đi.” Phó Nhiễm kéo La Văn Anh đi, La Văn Anh mang giày cao gót, đứng ở phía sau đám người, đằng trước đông nghìn nghịt người. Phó Nhiễm hướng cô vẫy tay “Văn Anh cố lên, vượt qua các cô ấy đi.”
Biểu tình cô bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Tranh, khuôn mặt anh mang ý cười, La Văn Anh nghĩ đông như vậy, mà cô lại đứng xa, chắc không tới phần.
“Ba, Hai, Một!” Theo tiếng hô của nhiếp ảnh gia, Hứa Dung dùng sức ném hoa cô dâu trong tay đi.
“Quăng đi”
Quá gay cấn.
Đám người phía trước truy đuổi theo, riêng mỗi La Văn Anh đứng phía sau phải lui lại, nhìn hoa cô dâu đường vòng cung rơi xuống, thẳng tắp rơi vào trong lòng cô.
“Ai u, hoa sao ma bay xa giữ vậy.”
“Thật là, tôi còn tưởng năm nay tìm được người đàn ông tốt kết hôn.”
Phó Nhiễm đi trước vỗ tay “Lợi hại.”
Xa thật a.
La Văn Anh còn chưa kịp phản ứng lại, ký giả cầm micro đi đển trước mặt cô, “Cho chúng tôi phỏng vấn vị tiểu thư xinh đẹp này chút, cướp được hoa cô dây nghĩa là vận may cũng sắp đên, cô tính khi nào sẽ kết hôn?”
La Văn Anh thấy mọi người nhìn chằm chằm cô “Không có.”
“Nhanh, nhanh.” Phó Nhiễm ở bên cạnh cười hô.
Ký giả hỏi La Văn Anh thêm một câu “Có bạn trai chưa?” Cô ấp úng không ra tiếng, dù sao chuyện với Minh Tranh chưa từng công khai, nói sao cô cũng là con gái, không thể thừa nhận trước, Phó Nhiễm đi qua phía cô giải vây “Không có bạn trai còn tới đây nhận hoa cô dâu làm gì? Cái này gọi là không đánh mà khai nha. Xung quanh truyền đến âm thanh ồn ào, ký giả nói chúc mừng sau đó mới rời đi. La Văn Anh ôm hoa cô dâu trở lại bên cạnh Minh Tranh, mặt vẫn nóng đỏ. “Như thế nào lại rơi vào tay chị?”
“Không biết được” ánh mắt Phó Nhiễm có thâm ý nhìn về Minh Tranh “Có lẽ ngày lành của chị sắp đến thật.”
Lý Vận Linh ngồi ở trước bàn, thấy mọi người bàn tán thật vui, cơ hội lúc này chắc chắn không sai, bà tiến đến, mắt nhìn hoa cô dâu trong tay La Văn Anh “Hoa này đều là trong vườn trồng, là bác tự mình chọn từng đóa một, Văn Anh, bác hy vọng con cùng Minh Tranh có thể nhanh chóng đến với nhau.”
La Văn Anh nhìn hoa trong lòng, xinh đẹp ướt át, đại diện cho tình yêu Mân Côi, có cô gái nào không muốn. Hơn nữa, hoa cô dâu mới còn mang ý nghĩa đặc trưng, ngón tay cô lướt trên đóa hoa màu hồng, mới định mở miệng nói đã thấy một bàn tay đưa tới, lấy hoa trong tay cô vứt đi.
Ánh mắt Minh Tranh nhìn hướng Lý Vận Linh, sau đó nhìn qua La Văn Anh “Hoa đó có gì đẹp? Chỉ qua là trò chơi tham gia cho vui thôi, còn tưởng là thật sao?” Nói xong anh xoay người đi qua hướng khác.
“Anh cả!” Phó Nhiễm gọi anh không được, Lý Vận Linh hoảng hốt, bên cạnh có mấy người nhìn qua, không khỏi chỉ trỏ bàn tán. Tay La Văn Anh vẫn còn duy trì động tác cầm hoa vừa rồi, ánh mắt ảm đạm nhìn cuối xuống, Phó Nhiễm không nghĩ tới mỗi lần Minh Tranh gặp Lý Vận Linh vẫn còn cực đoan như vậy.
“Văn Anh.” Cô gọi.
La Văn Anh thu hồi thần sắc, thả tay xuống hai bên hông. Đôi mắt Lý Vận Linh đỏ lên “Văn Anh, con đừng để trong lòng, nó là nhằm vào bác, không phải với con.”
“Bác gái, bác đừng nghĩ vậy.” Phó Nhiễm nhìn hoa bên chân, do va chạm mạnh mà không ít bông muốn rớt ra, không còn đẹp như lúc đầu nữa.
“Con đi nói chuyện với anh ấy.” La Văn Anh nhấc váy, đi về phía Minh Tranh.
Phó Nhiễm nhặt hoa cô dâu lên, cắm vào cái giỏ trang trí bên cạnh. Lý Vận Linh không giấu được mất mát “Tiểu Nhiễm, con nói xem có phải cả đời này Minh Tranh cũng sẽ không tha thứ ẹ?”
“Mẹ, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng chắc chắn phải cần có thời gian, dù sao anh ấy đối với mẹ khúc mắc rất sâu, hai mươi mấy năm, không phải một hai ngày là có thể cho qua.”
“Mẹ biết” Lý Vận Linh trở lại chỗ ngồi “Nó đối với mẹ như vậy, so với mẹ trước đây, thật sự chẳng là gì.”
La Văn Anh đến phía sau Minh Tranh. Anh đứng trước đài phun nước, lưng thật sự rất thẳng, xung quanh náo nhiệt ồn ào nhưng không ảnh hưởng tới thế giới riêng anh. Mới vừa rồi, cô rõ ràng thấy được trên mặt anh có ý cười ấm áp, nhưng chỉ thoáng qua trong lúc đó, bây giờ trên người lại toát ra khí lạnh làm người ta không thể tới gần. La Văn Anh đứng bên cạnh anh, bọt nước bắn tung tóe lên mặt, thấm lạnh vô cùng. Minh Tranh nắm tay cô, kéo cô về phía sau “Cẩn thận coi chừng ướt lễ phục.”
“Anh không sợ sao?”
Minh Tranh lúc này mới lùi về phía sau, đứng bên cạnh La Văn Anh ” Trên người em trang bị một tầng vải thật dày nhỉ?”La Văn Anh theo bản năng khoanh tay trước ngực “Nói cái gì đâu!”
Kỳ thật đừng thấy vẻ ngoài người đàn ông này cho là rất đứng đắn, nhưng bản chất lại cực kỳ không đứng đắn. Đương nhiên vấn đề này không phải ai cũng có tư cách nói. La Văn Anh cảm thấy tư thế của mình có chút kỳ quái, cô thả hai tay xuống “Vì sao mỗi lần gặp được bác gái phản ứng của anh đều lớn như vậy?”
“Vì anh sẽ không nhìn nhận bà ta.” Minh Tranh trả lời gọn gàng dứt khoát. La Văn Anh không nói gì nữa, có chút đau thương dưới đáy lòng, quả thật cần thời gian mới có thể lành được.
Sau bữa trưa, khoảng hai hay ba giờ, Phó Nhiễm đứng dưới đài, nhìn nhân viên thu dọn hiện trường, chỗ sân đợi còn đang sử dụng, Phó Nhiễm xoay người nhặt hoa hồng rơi trên thảm, Minh Thành Hữu nhận hoa từ tay cô, đem thả vào đế cắm hoa bên cạnh.
“Không phải tiếp đãi khách sao?”
“Không cần chiêu đãi.” Minh Thành Hữu kéo tay cô, đi về hướng thảm đỏ, Phó Nhiễm giữ cổ tay anh “Anh định làm gì?”
“Mang em đi lên lễ đài kết hôn” Minh Thành Hữu bước từng bước lên lễ đài, Phó Nhiễm đi theo sát bên cạnh anh, cả sân khấu một màu đỏ tươi, dẫm dưới lòng bàn chân, êm dịu, làm cho người ta có cảm giác phiêu bồng, không chân thật. Hai người đứng giữa lễ đài, đưa mắt nhìn xung quanh, trong nháy mắt, Minh Thành Hữu cảm thấy tiếc nuối.
Buổi tối, gần 10h tiệc mới kết thúc, Hứa Dung mang thai, cộng với tình trạng hiện tại của Minh Vanh, phòng tân hôn trước hết sắp xếp tại Minh gia. Sau khi đưa mọi người về nhà, Minh Thành Hữu trở lại xe chở Phó Nhiễm về Y Vân thủ phủ, Hãn Hãn và chị Nguyệt đã về trước, lúc này đang ngủ say.
Phó Nhiễm mệt mỏi, tắm xong lên giường nằm, hai tay Minh Thành Hữu xoa bóp, massage sau lưng cho cô.
“Ngày mai em đến công ty với anh.”
“Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, thường xuyên ghé nhà chơi với Hứa Dung và mẹ.”
Phó Nhiễm không chịu ngồi yên “Sau này vẫn còn cơ hội, em muốn một lần nữa mở rộng FU.”
“OK, em thích là được.”
Hai tay Minh Thành Hữu massage chỗ xương cột sống của cô “Thoải mái sao?”
“Ừm, ấn lên trên chút nữa.”
Bàn tay anh xuyên qua dưới nách cô, chạm đến phần ngực đẫy đà “Là chỗ này sao?” Phó Nhiễm cũng lười nói lời vô nghĩa cùng anh “Anh muốn sờ thế nào thì sờ thế đó đi.”
Minh Thành Hữu cười áp nửa người trên xuống, môi lạnh hôn cổ cô, lần theo cột sống từ từ hôn xuống. Toàn thân Phó Nhiễm gần như mềm nhũn.
Bóng đêm kiều diễm, cảnh xuân hoàn hảo.
Hôm sau, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đến MR, đứng chờ trước thang máy chuyên dụng, thấy Nghê thư ký đến cùng Hàn Tuyển. Minh Thành Hữu nhìn dãy số thang máy đang nhảy dần xuống “Nghê thư ký, Hàn Tuyển nghe nói hai người chuẩn bị kết hôn?”
“Hả?” Mặt Nghê thư ký đột nhiên đỏ lên “Lvan, nói … nói cái gì… người này không thích yêu đương công sở.”
Phó Nhiễm buồn cười, nhìn ánh mắt hai người như vậy còn muốn gạt ai? Tay Hàn Tuyển đụng vào Nghê thư ký “Chối cái gì chứ, Lvan đâu có nói yêu đương công sở sẽ trừ tiền lương của em.”
“Ai chối, em đồng ý gả cho anh bao giờ?”
Thang máy một tiếng rồi mở ra, Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm vào trong thang máy chuyên dụng, Nghê thư ký cùng bước vào, Minh Thành Hữu nhìn cô nói “Có mắt nhìn không? Vợ chồng tôi ở đây cô vô làm cái gì?”
Nghê thư ký há miệng, trừng mắt nhìn Hàn Tuyển bên cạnh “Đều tại anh.”
Phó Nhiễm dựa vào kính thang máy sau lưng, Minh Thành Hữu tiến tới ôm cô hôn.
“Làm gì? Đây là công ty.”
“Ai quy định ở công ty không thể ôm bà xã? Hơn nữa đây còn là công ty của anh.” Nói xong anh tiếp tục hôn cô.
Cửa thang máy mở ra, nhân viên lao công mang bao tay cầm công cụ đứng trước cửa thang máy, thấy một màn trong thang máy thì trợn mắt há hốc mồm, Phó Nhiễm đưa tay đẩy anh ra, xoay người nhìn về phía gương, lấy khăn ướt lau đi chỗ màu son môi bị lem. Minh Thành Hữu đi ra ngoài trước, bước ngang qua người lao công đang cúi đầu cụp mắt xuống.
Dì lao công lập tức quay lưng lại, làm bộ như đang chăm chỉ làm, cầm khăn lau chùi cửa thang máy vốn dĩ không dính một hạt bụi. Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo, sau cũng đi theo ra ngoài.
Nội bộ công ty cũng thật nhiều chuyện, dì lao công không nhịn được nhanh miệng kể cho tiếp tân nghe, tiếp tân tiếp tục kể cho các nhân viên nghiệp vụ nghe. Còn chưa đến giờ tan tầm, tin đã truyền khắp toàn bộ MR là tổng giám đốc nổi lửa kích tình ngay trong thang máy.
Bàn làm việc của Phó Nhiễm ngay kế bên vách bàn Minh Thành Hữu, thời điểm này gió xuân mát mẻ, cô mở cửa sổ ra, kéo rèm lên, ngồi xoa xoa sau gáy, Phó Nhiễm đem áo khoác treo lên giá áo, chỉ mặc bộ quần áo công sở bên trong, cô xăn cổ tay áo lên, cúi đầu chuyên tâm xem xét số liệu. Nghê thư kí gõ cửa đi vào, trong tay bê theo chồng tư liệu. Cô phân loại ra và đưa cho Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu “Sắp đến giờ cơm trưa, xin hỏi hai người muốn gọi cơm kh
ông?”
Minh Thành Hữu khoát tay “Không cần, tôi với Phó Nhiễm ra ngoài ăn.”
Phó Nhiễm lơ đãng ngẩng đầu, nhìn khóe môi Nghê thư ký như đang muốn cười “Có chuyện gì vui sao?”. Nghê thư ký đưa tay sờ mặt mình “Có sao?”
“Ừ, hiện hết trên mặt rồi kìa.”
Nghê thư ký đi qua trước mặt Phó Nhiễm nói “Mới vừa rồi may mắn tôi với Hàn Tuyển không đi chung thang máy với hai người, kích tình nha, kích tình nha.” Phó Nhiễm lấy tay ấn ấn sau gáy, nâng bút ký tên trong tay chỉ chỉ cô “Lấy thời gian đi làm tám chuyện, dựa theo quy định có thể trừ lương cô đưa vào công quỹ.”
“Đây không phải bí mật, toàn bộ MR đều biết.” Nói xong Nghê thư ký nhanh như chớp đi ra khỏi phòng.
Minh Thành Hữu đứng dậy đi đến trước mặt Phó Nhiễm “Xong việc chưa?”
“Còn một chút nữa.”
Minh Thành Hữu ngồi trên bàn cô, một chân đong đưa qua lại, nhìn văn kiện trong tay Phó Nhiễm, anh dùng tay ấn ấn sau gáy cô, như có như không vuốt vuốt xuống. Cô cảm thấy có chút ngứa ngứa, ngẩng đầu nhìn anh “Đừng lộn xộn.”
“Anh phát hiện một bí mật nhỏ của em.”
“Là gì?”
“Mỗi lần bị đoán trúng tâm sự hoặc những lúc xấu hổ liền thích ấn sau gáy.”
Phó Nhiễm vòng tay qua người, dương cằm nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu “Vậy còn anhh?”
“Anh sẽ dùng hành động thực tế làm cho đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”
“Ví dụ?”
Hai tay Minh Thành Hữu giữ mặt Phó Nhiễm, tiến tới hôn cô “Qua hai ngày nữa chúng ta đi đảo Hữu Nhiễm đi.”
“Chuyện công ty thì sao?” Phó Nhiễm nhắm mắt lại, Minh Thành Hữu nói chuyện hơi thở nóng phả lên trán Phó Nhiễm, cô yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc này.
“Vài ngày nay không có việc gì lớn, chúng ta tăng ca xử lý tốt, sau đó tự ình nghỉ ngơi.”
Phó Nhiễm không khỏi xúc động, thời điểm này xuân về hoa nở, đi chơi là tốt nhất.
Y Vân thủ phủ.
Phó Nhiễm vội vàng sắp xếp hành lý, Minh Thành Hữu hoàn thành xong công việc cuối cùng “Đừng mang nhiều như vậy, đến đó cái gì cần đều có.” Phó Nhiễm đi đến phía sau anh “Xong việc rồi sao?”
“Xong ngay đây.”
Phó Nhiễm lấy một cánh tay Minh Thành Hữu ra, ngồi xuống trên đùi anh, cánh tay Minh Thành Hữu ôm thắt lưng cô, dùng sức kéo cô vào lòng, cằm gác chỗ cần cổ cô. Phó Nhiễm vươn tay ra, đầu ngón tay chỉ hướng màn hình “Vừa rồi em không hiểu là chỗ này.” Minh Thành Hữu sắp xếp văn kiện, sau đó gấp tài liệu lại.
“Anh xử lý thế nào? Nhanh chỉ cho em.”
Anh đua tay chỉ ra vài điểm mấu chốt.
Phó Nhiễm không yên lòng gật đầu, một lần nữa muốn mở tài liệu ra, Minh Thành Hữu giữ chặt tay cô, đem máy tính tắt đi “Hôm nay ngủ sớm một chút, anh sợ ngày mai rời bến em không thoải mái.”
“Không có việc gì.”
Tay Minh Thành Hữu đặt lên đùi cô, lòng bàn tay chạm đến phần da thịt non mềm “Phó Nhiễm, em có muốn chuẩn bị gì nữa không?” Phó Nhiễm nghĩ nghĩ, nhìn qua anh “Không phải đều đã xong sao?”
“Em nghĩ đủ à?” Minh Thành Hữu nheo mắt lại “Có gì thì em cứ nói với anh”
Minh Thành Hữu một tay véo nhẹ hông cô, một tay kia thân thiết áp vào mặt Phó Nhiễm “Anh sờ thử, xem này, da mặt dày không ít.”
“Học hỏi anh thôi.”
Minh Thành Hữu đẩy máy tính trên bàn ra, đặt Phó Nhiễm ngồi lên bàn, anh đứng vào bên trong, hai tay Phó Nhiễm nhanh chóng ôm cổ anh “Em mới nói chị Nguyệt đem Hãn Hãn qua đây, mấy ngày tới sẽ không gặp con, em muốn đêm nay ngủ chung với Hãn Hãn.”
Tay Minh Thành Hữu lần vào trong váy Phó Nhiễm “Sau này tắm xong nhớ là không cần mặc quần áo, anh dặn em bao nhiêu lần rồi?” Anh ảo não dùng sức kéo ra, xong ôm cô đi đến giường lớn.
Cô buông hai chân ra, Minh Thành Hữu nhanh chóng cởi quần, Phó Nhiễm lập tức ngồi dậy, dùng chăn đan quấn mình lại, Minh Thành Hữu dùng tay kéo lại nhưng Phó Nhiễm không chịu thả ra. Anh gấp đến độ đem cô đè xuống “Làm cái gì? Muốn chơi đùa kích thích?”
Phó Nhiễm tiến đến bên tai Minh Thành Hữu “Hai ngày trước Xèo Xèo lại cho em một gói quà.” Lưng Minh Thành Hữu tỏa ra một luồng khí lạnh, môi dán vào cần cổ Phó Nhiễm “Là cái gì?”
“Ông xã, còn nhớ lễ vật lần đầu cô ấy tặng chúng ta không?” Minh Thành Hữu nheo mắt nhìn chằm chằm cô “Sau đó đâu?”
“Em nghĩ,” Phó Nhiễm đè thấp tiếng nói, dùng âm điệu chỉ hai người có thể nghe thấy “Anh mặc cho em xem.”
Minh Thành Hữu ý cười nhạo “Anh mặc em cũng mặc?”
“Em không mặc.”
“Lần khác đi” Minh Thành Hữu làm càn bước tới “Hôm này làm chuyện chính trước.”
“Không được,” Phó Nhiễm nhanh tay quấn chăn lại “Hôm nay anh không mặc thì đi tắm nước lạnh đi.”
Tay Minh Thành Hữu lần theo vạt áo cô tiến vào, trực tiếp áp vào bầu ngực Phó Nhiễm, cô vặn vẹo trốn tránh, ôm chặt hai tay cười ra tiếng “Đừng chạm vào em, anh không phải thích mấy thứ kia sao, mặc một chút cho em xem, lần này vẫn là cái hình vân báo…”
Bên ngoài truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Phó Nhiễm nhịn cười, Minh Thành Hữu dứt khoát cởi quần cô ra, Phó Nhiễm giữ chặt mép quần “Đừng nhúc nhích, có người.”
“Có ai đâu?” Động tác Minh Thành Hữu ngày càng khẩn cấp, Phó Nhiễm co người lại thành hình tròn “Không được, hôm nay anh không mặc thì đừng muốn.”
“Mẹ, mẹ.”
Phó Nhiễm vãnh tai, một phen đẩy Minh Thành Hữu ra “Là Hãn Hãn.”
“Không có khả năng” Minh Thành Hữu kiên định nói “Hãn Hãn còn chưa biết đi, hơn nữa chị Nguyệt biết chúng ta ở trong phòng, bây giờ sẽ không mang Hãn Hãn tới.”
Có tiếng gõ cửa, rất nhỏ. Phó Nhiễm lần này càng thêm khẳng định, cô nhanh chân đứng dậy mặc quần áo, đem quần áo sửa sang chỉnh tề, Minh Thành Hữu giữ chặt tay cô, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của chị Nguyệt “A, tiểu thiếu gia, sao đi đến đây được?”
Phó Nhiễm đi ra mở cửa, thấy Hãn Hãn được chị Nguyệt giúp đứng ở ngoài cửa, cô một tay ôm lấy Hãn Hãn vào người. Chị Nguyệt cười vui vẻ “Tôi để tiểu thiếu gia bò chơi trên đệm sát vách, không nghĩ tới cậu ấy tự đi đến cửa phòng của hai người.”
Minh Thành Hữu đứng dậy đi tới, nhận lấy Hãn Hãn từ tay Phó Nhiễm. “Được rồi, chị cũng đi nghỉ sớm đi.” Phó Nhiễm nhìn chị Nguyệt nói.
“Vâng.”
Minh Thành Hữu đem Hãn Hãn đặt lên giường lớn “Con đây là cố ý phá hư chuyện tốt của ba, đúng không?”
Phó Nhiễm nằm xuống bên cạnh “Hãn Hãn ngoan, hôm nay ngủ cùng mẹ vui không?”
Hãn Hãn từng chút từng chút đi qua, nắm ở trước ngực Phó Nhiễm.
Minh Thành Hữu chồm tới ôm cậu trở về “Hãn Hãn, con là nam tử hán, từ nhỏ phải học sống độc lập, không được bám lấy mẹ.” Một nắm tay nhỏ bé trắng noãn đưa ra chụp vào mặt Minh Thành Hữu, anh tránh ra không kịp, trên gương mặt tuấn tú lưu lại một dấu hồng hồng.
Phó Nhiễm kéo tay Hãn Hãn, đánh xuống mu bàn tay cậu ba cái “Hãn Hãn, không phải mẹ đã dạy con không được động thủ với người khác sao?”
“Cừ thật, rất giống anh lúc nhỏ.”
Hãn Hãn cảm thấy ủy khuất, làm ra bộ dáng như muốn khóc. Minh Thành Hữu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn mở miệng “Sẽ như vầy, về sau ai bắt nạt con, con phải hung hăng bắt nạt lại, con của Minh Thành Hữu ta tất nhiên phải là bá vương.” Mặt Phó Nhiễm cứng ngắc “Coi anh dạy con kiểu gì?” Hai tay Hãn Hãn lần nữa đánh lên mặt Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm tức giận chồm qua, ôm Hãn Hãn trở lại giường, không nhân nhượng đánh lên mông cậu vài cái.
“Oa oa oa…”
Minh Thành Hữu lấy tay xoa mặt, chỉ cảm giác hơi đau đau. Nhìn thấy không nói lời gì nữa, thong thả xem Phó Nhiễm dạy con.
Náo loạn một hồi mới yên ổn trở lại, Phó Nhiễm dùng sức đẩy bả vai Minh Thành Hữu ra “Về sau anh còn dám dạy con như vậy, em trước hết sẽ xử lý anh.” Hãn Hãn lúc này nằm ngủ giữa giường, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm nằm qua hai bên, anh vuốt mặt mình “Sinh con ra, con đánh cha, vợ à, anh nhận thấy, chỉ có em là tốt với anh nhất.”
“Làm trò” Phó Nhiễm đổi chăn cho Hãn Hãn “Là anh tự chuốc lấy.” Đứa nhỏ nằm ngủ ngay giữa, Minh Thành Hữu cho dù muốn làm gì cũng không làm được, tướng ngủ Hãn Hãn thật không đẹp, Phó Nhiễm luôn phải canh chừng để cậu không đá chăn ra.
Minh Thành Hữu mơ màng ngủ, tay sờ bên cạnh thấy trống không, anh giật mình toát mồ hôi lạnh “Hãn Hãn?” Phó Nhiễm giấc ngủ không sâu, tay sờ qua bên cạnh, ngồi dậy mở đèn phía đầu giường lên. Vừa thấy cảnh tượng, hai người muốn cười ra tiếng. Hãn Hãn nằm xoay vòng, thân mình nằm thẳng trên gối đầu, chân gần như đá đến bên miệng Minh Thành Hữu, hai tay cậu giơ lên để ở trạng thái như đầu hàng, Phó Nhiễm nằm trở về, bàn tay đưa lên sờ mặt. Minh Thành Hữu đem Hãn Hãn trở lại tư thế cũ. Phó Nhiễm cầm bàn tay nhỏ của Hãn Hãn chỉ “Có lẽ còn muốn xoay nữa.”
“Nó tính vẽ bản đồ sao?” Khóe môi Phó Nhiễm câu nhẹ “Chắc là vậy.” Minh Thành Hữu lướt tay qua Hãn Hãn, đem vợ và con ôm vào ngực “Về sau chắc chắn anh sẽ không chiều chuộng nó, mặt đến lúc này vẫn còn đau.” Phó Nhiễm sờ mặt Minh Thành Hữu “Ai bảo chủ quan đến giờ mới than vãn, con trai nhìn sắc mặt anh, đánh anh hai cái anh không dạy dỗ mà còn khen con, tự nhiên con sẽ cho rằng đối với anh như vậy bình thường.” Minh Thành Hữu gật đầu, nhìn con trai bên người, vẫn là nhịn không được đưa môi qua hôn.
Hôm sau, bầu trời trong, còn ấm áp lạ thường, là thời điểm tốt để rời bến. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu lên xe, chị Nguyệt ôm Hãn Hãn ở cửa tiễn hai người, Hãn Hãn lúc đầu còn khóc đòi, bị chị Nguyệt dùng một quả táo làm phân tán sự chú ý.
Minh Thành Hữu thu hồi tầm mắt ” Có tiền đồ, tương lai nhất định con sẽ rất vững vàng”
Ánh mắt Phó Nhiễm còn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu “Đi ra ngoài mấy ngày, thật nhớ Hãn Hãn.”
“Vậy sẽ đem về cho con một tiểu muội muội.” Trong đầu Minh Thành Hữu không lúc nào quên kế hoạch sinh thêm con.
Xe đi vào bến tàu, Phó Nhiễm đi theo sau Minh Thành Hữu lên du thuyền, có người tiến đến nhận hành lý trong tay họ, Minh Thành Hữu ôm lấy Phó Nhiễm đứng trước lang cang, tốc độ đi càng lúc càng nhanh, rẽ sóng, mang theo nước biển mặn chát đập vào mạn thuyền mà tiến tới.
Minh Thành Hữu xoay người đi vào trong khoang thuyền, lúc ra trên tay cầm theo một vật. Phó Nhiễm nghe được tiếng bước chân, Minh Thành Hữu đi đến phía sau cô, đem khăn lụa màu xanh da trời cột lên trán cô, bên dưới thắt thành nơ con bướm tao nhã, sau đó buông lỏng tay ra.
Khăn lụa theo chiều gió thổi, bay dạt nhiều hướng. Trời xanh mây trắng, phù hợp với khung cảnh, hai tay Phó Nhiễm chống lên vòng bảo hộ, Minh Thành Hữu phía sau đem cô gắt gao ôm vào trong ngực. Cùng anh ở một chỗ, cuộc sống không cần lo lắng sẽ thiếu tình cảm hay lãng mạn, đầu Phó Nhiễm dựa vào vai anh, Minh Thành Hữu kéo tay cô vòng qua hông.
Đi vào khoang điều khiển, Minh Thành Hữu tự mình lái du thuyền, Phó Nhiễm ngồi bên cạnh anh, ra chỗ sóng lớn có hương vị xanh mát đặc thù, do tốc độ nhanh, tóc trước trán Minh Thành Hữu cũng bị hất về phía sau.
Tóc Phó Nhiễm màu đen, kết hợp với khăn lụa trên đỉnh đầu, nhìn rất đáng yêu. Cô ngâm nhẹ một ca khúc, hòa vào trong tiếng gió, xa xa có thể nhìn thấy đảo Hữu Nhiễm của hai người. Đi vào trên đảo, có xe ngắm cảnh đến đón, Minh Thành Hữu đem hành lý để lên xe, sau đưa Phó Nhiễm về, đi vào khu biệt thự lần trước ở, hành lý để lại ở cửa, Phó Nhiễm đi dép trong nhà vào, trong phòng chỉnh tề sạch sẽ, không cần cô phải dọn dẹp gì.
“Sau này chờ Hãn Hãn lớn lên, nhất định sẽ dẫn con đến đây ở mấy ngày.” Phó Nhiễm kéo rèm cửa sổ, xa xa có thể nhìn thấy mặt biển rộng lớn. “Chúng ta có một phòng ở, mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở.” Cô dang hai tay ra, nhắm mắt lại, ngửa người ra sau tận hưởng không khí. Minh Thành Hữu chống tay lên vách tường, nhìn qua xem xét nét mặt Phó Nhiễm “Ngốc.”
Cô đứng thẳng lại, Minh Thành Hữu thuận thế ôm eo nhỏ của cô “Buổi tối dẫn em đi ăn hải sản.”
“Bây giờ làm gì?”
Minh Thành Hữu chớp mi “Nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay tất cả các hoạt động đều vào buổi tối.”
Ăn ngủ đầy đủ, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi đến thư viện lần trước, phát hiện mặt tiền nhà sách đang sửa chữa, ít nhất sẽ không khó tìm như trước đây, trang trí bắt mắt, liếc cái có thể nhận ra. “Tam thiếu, những gì anh phân phó chúng tôi đều chuẩn bị xong.” Người phụ trách trang trí đi vào trong quán đem ra một cái biển, bên trên là bốn chữ to bằng mực tàu nước, Nhà sách Hữu Nhiễm. Phó Nhiễm buồn cười “Sao cái nào cũng đều gắn tên của anh?”
“Đảo này đều là của anh” Minh Thành Hữu chỉ vào mặt chữ “Viết đẹp không?”
“Anh viết?” Phó Nhiễm kinh ngạc. Minh Thành Hữu ho nhẹ “Không có, là anh tìm chuyên gia thư pháp viết.” Cũng không thèm nghĩ, Minh Thành Hữu anh là kiểu người thích hợp cầm bút vẽ chữ sao chứ?
“Tam thiếu, bây giờ treo lên luôn?” Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm lùi ra sau hai bước “Treo lên đi.”. Phó Nhiễm ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua bóng cây xanh um, từng động tác của hai người công nhân phản chiếu xuống cũng thấy rất có lực, biển tên được treo trên khung cửa, theo một hành lang đi vào, bên trong là đại sảnh rộng mở.
Phó Nhiễm ngồi dựa vào vị trí cửa sổ, nếu là khách tới đây đọc sách sẽ được miễn phí trà buổi chiều, Minh Thành Hữu mở tiệm sách này vốn cũng không vì lợi nhuận.
“Qua hai mươi năm” Minh Thành Hữu cầm chén trà nhìn ra bên ngoài “Hai mươi năm sau, chúng ta ra đảo sống, mỗi ngày tản bộ, ra bến tàu, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Ngón tay Phó Nhiễm che cửa thủy tinh, để ánh mặt trời lọt qua khe hở, ánh mắt cô nheo lại “Em thật hy vọng hai mươi năm này nhanh trôi qua đi.”
Minh Thành Hữu vừa muốn cười cô ngốc “Em thích già sao?”
“Với anh từ từ trở nên già đi cũng là một loại hạnh phúc.”
Nghe những lời này cảm thấy rất thích, Phó Nhiễm thu tay lại, cho nên nói con người có thể bị cảm hóa, Minh Thành Hữu nói ngọt, Phó Nhiễm nghe được hơn, cũng có thể tùy tiện nói mấy câu như vậy. Trên đảo có rất nhiều người đến đi du lịch, nên cư dân thấy Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm đến đều chào đón. Một tay Phó Nhiễm bưng ly trà sữa, một tay kia kéo cánh tay Minh Thành Hữu, hai người lững thững bước về phía trước, đi thật thong thả. Cửa hàng bên cạnh có bán mũ bện rơm, Minh Thành Hữu tiện tay lấy một cái đội lên đầu Phó Nhiễm.
“Bao nhiêu tiền?” Minh Thành Hữu cười thay cô hỏi giá.
“Không cần tiền.”
“Như vậy sao được?” Phó Nhiễm muốn đến trả tiền, người bán mũ rơm thẳng thắn xua tay “Tôi có được mặt tiền cửa hàng ở đây, không cần trả tiền thuê, làm sao không biết xấu hổ mà đi thu tiền của hai người chứ.”
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm tiếp tục đi về phía trước “Đây đều là chiêu nhỏ trong làm ăn, anh mở ra mấy cửa hàng mặt tiền, đảo Hữu Nhiễm có rất nhiều cái đặc sắc để thưởng thức, anh không thu tiền thuê của bọn họ, nhưng hấp dẫn đến khách du lịch thì tất cả đều là của anh.” Tóm lại một câu, không làm thâm hụt tiền kinh doanh. Hai người trở lại biệt thự, lên giường lớn trong phòng nghỉ ngơi, với thời tiết này ngủ rất ngon, Phó Nhiễm bất tri bất giác ngủ thật say.
Ra khỏi biệt thự, đi một đoạn đến bờ biển, hai người ngồi xe ngắm cảnh một hồi thì đến chỗ ăn, cuộc sống xung quanh không quá náo nhiệt, đi theo nhân viên lựa chọn hải sản, một vòng quanh bãi biển đều là người buôn bán nhỏ, đa số khách du lich ngồi dưới ô che nắng ăn uống. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi trước chọn hải sản, bên cạnh có một vài khách du lịch đã đến trước, cầm ly bia hướng bọn họ chào hỏi. Phó Nhiễm mặc quần bò, kết hợp với giày thể thao, nhìn bộ dáng giống như sinh viên mới tốt nghiệp.
Rất nhanh sau đó, cửa hàng bưng một ít đồ ăn lên bàn, Phó Nhiễm chọn canh hải sản, cô cầm lấy thìa múc một ngụm đưa vô miệng “Ưm, thật là thơm.”
Minh Thành Hữu đem con tôm hùm to đã lột vỏ để vào trong tay cô “Ăn thử đi.”
“Anh rất thích hợp với cuộc sống ở đây.”
Ngón tay Phó Nhiễm đẩy lọn tóc dính ở khóe môi ra, do tham ăn, bữa cơm chiều hôm nay thực sự ăn rất no. Lúc này nước biển rất lạnh, Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm đi trên bờ cát, tâm hồn lắng đọng yên tĩnh, khung cảnh bốn phía cũng trở nên im lặng.
Rất nhiều người đến đây du lịch, Minh Thành Hữu dừng chân, lùi về sau nhặt lên một vỏ sò từ trong cát “Nghe nói trong này có giấu trân châu.”
Phó Nhiễm kề sát tới nhìn kỹ “Làm sao có?”
“Tìm kỹ xem, nói không chừng em sẽ nhặt được bảo bối.”
Phó Nhiễm không tin “Nếu có cũng là nằm sâu dưới đáy biển.”
Minh Thành Hữu xoay người đi thẳng về phía trước, Phó Nhiễm nhìn bộ dáng anh âm thầm bật cười, anh đi được vài chục bước thì dừng lại cuối xuống.
Phó Nhiễm ở xa xa cất tiếng gọi “Tìm được bảo bối rồi sao?”
Minh Thành Hữu ngồi xổm ở đó, không trả lời, Phó Nhiễm bước chân trên dải cát mịn tiến về phía trước, anh đột nhiên xoay người, một chân quỳ gối xuống.
Cô kinh ngạc, nhìn cảnh này hoàn toàn không hiểu gì “Làm gì vậy?”
“A, có người cầu hôn!”
Nghe đám người bàn tán lộnn xộn, không ít người vây lại góp vui.
Phó Nhiễm trở tay không kịp, nhìn Minh Thành Hữu giơ vỏ sò trong tay lên ” Lại bày trò đùa giỡn gì nữa đây?” Ý cười không che dấu hiện rõ bên khóe miệng.
“Lúc chúng ta kết hôn, anh không có cầu hôn em, Phó Nhiễm, em đồng ý sống chung với anh nữa đời còn lại không?”
Phó Nhiễm nới lỏng áo choàng trên vai “Nhanh đứng lên đi.”
“Em nhanh đồng ý đi.”
“Thật lãng mạn, mau đáp ứng lời cầu hôn của anh ta đi.” Cô gái bên cạnh nói xem vào.
Phó Nhiễm cười nói “Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
“Oa, vậy càng lãng mạn, nhanh đi, anh ta cầu gì thì cô đáp ứng cái đó thôi.”
Phó Nhiễm xoay người kéo anh “Còn không đứng dậy, người ta nhìn thấy sẽ chê cười.”
“Em xem, ai cũng muốn em đồng ý.” Minh Thành Hữu khựng lại không chịu đứng lên.
Phó Nhiễm thấy anh còn giơ vỏ sò
trong tay “Dùng bảo bối trong này?”
“Xòe tay ra.”
Phó Nhiễm nghe anh, mở lòng bàn tay ra.
Minh Thành Hữu nắm chặt vỏ sò trong tay, sau đó đặt vào lòng bàn tay cô. Phó Nhiễm cảm giác có gì đó lăn xuống, cô mở tay ra đem tới trước mắt, nhìn thấy bên cạnh vỏ sò có viên trân châu sáng ngời, tròn vo, lớn bằng khoảng ngón tay cái.
“Đây là?”
“Là anh tìm thấy bảo bối.” Minh Thành Hữu đứng lên, phủi cát trên đầu gối.
Phó Nhiễm trong giây lát nhìn khó chấp nhận “Thật sự là từ bên trong này sao?”
Minh Thành Hữu cầm viên trân châu để dưới cổ cô “Bữa nào đem bảo bối đi tới tiệm trang sức, nói người ta làm thành vòng cổ cho em.” Phó Nhiễm nhận lấy từ tay anh “Sạch sẽ như vậy, thật sự anh mới tìm được?”
Minh Thành Hữu đem trân châu bỏ vào túi Phó Nhiễm, cánh tay ôm eo cô đi về phía trước “Nếu khắp nơi đều có thể tìm, sau này chúng ta tới đây làm nghề kiếm bảo bối đi.”
“Minh Thành Hữu!” Phó Nhiễm bấm bụng anh “Anh đùa giỡn em.”
“Bà xã, thói quen động thủ của em không tốt chút nào.” Phó Nhiễm đưa tay lên miệng hà hơi, có thể thấy mọi chuyện đâu sẽ vào đó, Minh Thành Hữu nắm bả vai đem cô ôm vào trong lòng, bàn tay xoa cánh tay cô “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Hai người đứng trên bờ cát, nghe tiếng sóng biển vỗ, va vào đá ngầm, trong không gian yên tĩnh phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm về hướng tây “Anh dẫn em đến chỗ này.” Hai người vòng qua bờ cát, là một chỗ đá lồi ra ngoài, nhưng lại dốc, phải leo lên mới được. Minh Thành Hữu theo khe hở mà lên, sau khi hai chân trụ vững ổn đinh thì kéo tay Phó Nhiễm lên “Đến đây, trèo lên.”
Phó Nhiễm dùng chân trụ, theo lực kéo của Minh Thành Hữu đi lên. Chỗ này không lớn, nhưng trùng hợp có thể chứa được hai người. Phó Nhiễm vỗ vỗ lòng bàn tay phủi bụi “Nguy hiểm thật, nhưng nhìn rất đẹp.”
Chỗ này đưa mắt nhìn ra có thể thấy biển sâu thăm thẳm, cúi đầu có thể thấy bờ cát dài, hơn nữa còn cao hơn đỉnh đầu của người khác, nếu ai đó ngẩng đầu lên chưa chắc có thể nhìn thấy bọn họ.
“Phó Nhiễm.”
“Ừm.” Cô nhẹ giọng đáp lại, nhìn qua, bàn tay Minh Thành Hữu đè lại sau gáy, kéo cô lại gần rồi hôn lên. Phó Nhiễm khẽ cắn vào đầu lưỡi trơn tru của anh, Minh Thành Hữu vẫn chưa lùi bước, càng mạnh mẽ chen vào, công thành đoạt đất. Bàn tay anh áp sát eo Phó Nhiễm, động tác chậm rãi đem cô tiến thêm một bước, nhập vào trong lòng anh.
Một đợt tiếng cười từ bãi biển truyền đến. Phó Nhiễm ngưng lại. Minh Thành Hữu chậm rãi thu hồi đặt tay trước ngực cô, cánh môi vẫn chưa rời ra, nơi này tuy an toàn nhưng không phải không có rủi ro, Phó Nhiễm mở to mắt, khóe miệng khẽ nói “Có người.”
“Đừng quan tâm.” Minh Thành Hữu kề sát miệng cô, dễ dàng ôm cô làm cho cô ngồi lên đùi mình “Đừng nhúc nhích, mọi người phía dưới không có nhìn đâu.”
“Muốn anh mặc cái kia cho em thưởng thức không?” Phó Nhiễm nhất thời không có phản ứng “Cái gì?” Minh Thành Hữu hé miệng khẽ cắn cần cổ cô “Món đồ bạn tốt của em đưa.” Cô thiếu chút nữa không nín được cười ra tiếng “Anh chắn chắn muốn mặc cho em xem?”
“Nếu bây giờ em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ làm như em muốn.”
Phó Nhiễm giữ lại tay anh đang muốn xâm nhập “Để cho em chụp ảnh lưu niệm được không?” Minh Thành Hữu nhướng mày “Sau này xem giải nhiệt à?”
“Em cam đoan sẽ không để ai biết và nhìn thấy đâu”
Bàn tay anh vỗ phía mông cô, một ngón tay theo quần mép quần trượt vào, Phó Nhiễm lập tức giữ cổ tay Minh Thành Hữu “Có đồng ý hay không?”
Anh gật đầu “Đồng ý.” Lúc nói chuyện, đã cởi xong nút thắt quần bò của cô. Phó Nhiễm mặc áo sơ mi lụa cổ thấp, cúi đầu liền có thể thấy phong cảnh từ cổ áo đi xuống, hai ngón tay Minh Thành Hữu đẩy áo ngực cô ra, may mà áo choàng của cô rất lớn, Minh Thành Hữu đem nó mở ra, sau đem vắt qua đầu vai của mình. Hai tay giữ chặt sau lưng Phó Nhiễm, dán môi hôn vào động mạch cổ của cô, dần theo đó hôn xuống dưới, sau đó lại hôn ngược lên, tiện đà dùng sức hút lưu lại nhiều dấu vết loang lổ. Hai chân Phó Nhiễm không khỏi rã rời, từng chỗ mẫn cảm trên người cô đều bị anh chạm đúng, trước ngực phập phồng, có thể cảm nhận được Minh Thành Hữu cũng phấn khởi như vậy mà cơ bắp căng thẳng.
Bàn tay anh vuốt ở cần cổ phẳng phiu của cô,sau đó giữ chặt, một tay anh muốn đi xuông.Phó Nhiễm mở mắt ra, cả người thở hồng hộc “Đừng.”
“Yên tâm, không ai thấy.” Minh Thành Hữu đem tay cô nắm trong lòng bàn tay, cùng cô muời ngón tay đan xen, do sợ hãi, cô không thể không lùi bả vai lại, có luồng gió thổi tới, tạt qua thân người làm Phó Nhiễm lạnh nổi da gà toàn thân. Minh Thành Hữu khẽ cắn chỗ xương quai xanh của cô, sau đó một đường đi xuống, hôn từng nấc trên cơ thể cô.
Anh ôm chặt cô trước ngực, Phó Nhiễm cắn chặt răn, mở mắt ra nhìn lại, sóng biển mênh mông càng phát ra âm thanh mạnh mẽ, giống như dục vọng bên trong con người bây giờ, càng không thể ngưng lại. Minh Thành Hữu rút đầu ngón tay ra, khuôn mặt tuấn tú nhìn lên thấy Phó Nhiễm ý loạn tình mê “Trở về đi.” Hai bên má cô đỏ hồng, dường như còn đắm chìm trong say mê không thể tự kiềm chế.
Minh Thành Hữu đem áo quần của cô mặc lại, áo ngực còn khoác trên đầu vai, anh đem áo choàng trùm lên cô, đứng dậy sau đó kéo Phó Nhiễm lên “Đi thôi.”. Hai người ngồi xe trở lại biệt thự, Phó Nhiễm gọi điện cho chị Nguyệt, biết được Hãn Hãn ở nhà ngoan ngoãn mới yên tâm.
Minh Thành Hữu lấy di động đặt lên tủ đầu giường “Ngủ đi.” Phó Nhiễm khoanh chân ngồi trên giường lớn “Vừa rồi đồng ý với em một chuyện nhớ không?” Trí nhớ thật là tốt.
Minh Thành Hữu giữ chặt tay cô “Nhớ rõ, nhớ rõ, em có mang theo không?”
Phó Nhiễm vội gật đầu “Em đi lấy cho anh.” Cánh tay anh giữ thắt lưng cô, kéo cô ôm vào trong ngực “Phó Nhiễm, càng ngày càng có năng lực nha, trong lòng nhịn quá phá hư đi?”
Phó Nhiễm gỡ tay Minh Thành Hữu ra, cô tìm trong vali, moi từ dưới đáy lên lấy ra được quần lót hình thú, ngón tay Phó Nhiễm giữ mép quần, đem quần lót quay vòng vòng, đi vài bước tới trước mặt anh “Nè, đi tắm rửa đi.” Minh Thành Hữu nhìn cô gái trước mặt, làm sao mà anh không sớm phát hiện ra Phó Nhiễm còn có mặt này. Mặt dày, là do anh đào tạo cô ra thành thế này sao. Thấy anh ngơ ngẩn, cô hỏi “Anh đổi ý?”
“Đâu dám.” Minh Thành Hữu nhận lấy quần lót từ tay cô, lúc đứng dậy nói “Đi tắm không?”
Phó Nhiễm cầm lấy di động đầu giường, đẩy phía sau Minh Thành Hữu “Nhanh đi, em còn chờ anh tắm xong đi ra cho em chụp hình lưu niệm.” Minh Thành Hữu tùy tay cởi bỏ quần áo “Vào tắm chung với anh.”
“Không cần” Phó Nhiễm trả lời rõ ràng, dùng máy ảnh trong tay hướng Minh Thành Hữu không ngừng đùa giỡn. Anh vươn tay chỉ chỉ Phó Nhiễm, xoay người đi vào phòng tắm.
Không bao lâu sau, di động Phó Nhiễm vang lên. Cô nhìn qua thì thấy Tống Chức gọi.
Phó Nhiễm bắt điện thoại đưa lên tai nghe “Alo, Xèo Xèo.”
“Tiểu Nhiễm, cậu không ở Y Vân thủ phủ sao?”
“Không, mình cùng Thành Hữu ra đảo chơi vài ngày.”
“Cuộc sống các cậu thật quá nhàn nhã đó,” giọng Tống Chức vang to “Đúng rồi, quà hai ngày trước mình gửi cậu nhận được chưa?”
“Quà nào? Là cái gì?” Phó Nhiễm làm bộ như không biết.
“Chưa nhận? Mình gửi chuyển phát nhanh, mình thấy các cậu rất hưởng thụ chuyện này nên mới mua vật chuyên dụng này cho ông xã cậu, vẫn chưa gửi đến sao?”
“Tiểu Nhiễm, cậu mặc cho ông xã cậu xem đi.”
Phó Nhiễm hạ giọng “Cậu đã là mẹ rồi, nói chuyện kiểu đó, coi cùng con gái cậu sau này học hỏi đó.” Tống Chức lơ đễnh “Cắt, Hà Bình nhà tớ thích người ăn ngay nói thẳng.”
“Vậy nhanh mà tới chỗ chồng cậu đi.”
“Thật là chưa giao tới sao?” Tống Chức chưa từ bỏ ý định hỏi “Tớ nghĩ chắc không thể lâu như vậy.”
“Thật, chưa…”
Hai người đang nói chuyện, Minh Thành Hữu bước ra khỏi cửa nhà tắm, hổn hển đi về phía Phó Nhiễm quát “Về sau mua mấy cái này em tự mình đi được không? Nhỏ như vậy anh mặc vào ra bộ dáng gì chứ?”
Phó Nhiễm giật mình che điện thoại. Đầu bên kia dừng một chút, ngay sau đó Tống Chức khoa trương cười to “Ha ha ha ha, Tiểu Nhiễm, cậu bắt chồng mặc hả? Ai yu, xin lỗi nha, mình không biết kích cỡ của chồng cậu.” Phó Nhiễm thiếu chút nữa nôn chết, không nói hai lời nhanh tay ngắt điện thoại. Minh Thành Hữu nghêng ngang đi tới “Gọi điện thoại cho ai đó?”
“Xèo Xèo gọi tới.”
Tay Minh Thành Hữu đang cầm khăn lau tóc, ánh mắt Phó Nhiễm nâng lên nhìn vào mắt anh, sau đó chậm rãi đi xuống cổ, đảo qua trước ngực, tiếp theo là cơ bụng sáu múi, ngay sau đó, đó là… Mặt cô đỏ bừng, Minh Thành Hữu đưa tay ném khăn mặt qua. Phó Nhiễm phốc cười ra tiếng, ngã người nằm sấp xuống giường “Anh”.
Hạ lưu nha, hạ lưu nha. Phó Nhiễm cầm di động chuẩn bị chụp hình, Minh Thành Hữu chồm qua áp đến trên người cô, không nói hai lời đem điện thoại bỏ qua “Đêm nay anh làm cho em không cầu xin tha thứ thì không được.”
“Được được” Phó Nhiễm cười co người lại “Em cầu xin tha thứ.” Minh Thành Hữu bắt hai tay cô, đem cố định lên đỉnh đầu Phó Nhiễm “Đừng có lên mặt, bây giờ anh không thể để mình bị quay vòng vòng được.”
“Em còn chưa có tắm.”
Minh Thành Hữu nghĩ nghĩ “Cho em thời gian 10 phút.” Phó Nhiễm đứng dậy còn dặn dò “Không cho phép anh cởi ra.” Đi vào phòng tắm, cô chắc chắn Tống Chức đã nói với Mộ Mộ rồi.
Phó Nhiễm sấy tóc trở lại phòng ngủ, Minh Thành Hữu ngoan ngoãn nằm trong chăn, chẳng qua lấy chăn che đi phong cảng dưới bụng. Phó Nhiễm cười cười đứng ở bên giường, Minh Thành Hữu thấy cô còn do dự, chồm tới nắm tay cô kéo lên giường “Em lại đây.” Cô thuận tay đem cái chăn dở ra, Minh Thành Hữu không cho cô cơ hội nhìn kỹ, nghiêng người đem cô chặn lại. Tóc Phó Nhiễm tự nhiên tản ra hai bên “Nhìn đẹp lắm, thật đó.”
Sắc mặt Minh Thành Hữu trở nên khó coi “Được rồi, đừng khách khí, xem nhiều một chút.” Anh cởi áo ngủ Phó Nhiễm ra, bàn tay áp vào da thịt trắng mịn tràn đầy xúc cảm, mặt Minh Thành Hữu đặt ở đỉnh đầu Phó Nhiễm, làm cho cô thấy rõ dục vọng trong đáy mắt anh.
“Mặc quần hình thú đẹp hơn hay là không mặc gì đẹp hơn?”
Phó Nhiễm nín cười “Đều rất đẹp.”
“Mặc như vậy, ở bên trong thật sự hết chịu nổi, không tin em sờ thử coi.” Anh
nói xong kéo tay Phó Nhiễm đi xuống tìm kiếm, Phó Nhiễm nắm tay lại, quay mặt đi không nhìn. Minh Thành Hữu giữ chặt cằm cô “Vừa rồi còn thích, bây giờ sao vậy?” Phó Nhiễm thật sự bắt đầu cầu xin tha thứ “Anh tắt đèn đi.” Minh Thành Hữu ngồi dậy, tay vẫn giữ cô không buông ra “Giúp anh cởi.”
Cô lần nữa bị anh kéo đến, cứ như vậy dần đi xuống xem xét, phần bên trong nóng ấm thiếu chút nữa muốn hiện ra, Phó Nhiễm ngay cả đáy mắt cũng ửng đỏ “Thành Hữu, về sau em sẽ không bắt anh mặc nữa, không được sao?”
“Không được.” Hai tay Minh Thành Hữu hướng về bên hông “Trước kia ai đó còn muốn anh chạy quanh phòng ngủ ba vòng?”
Phó Nhiễm tưởng tượng thấy cảnh kia, thiếu chút nữa cười sặc sụa. Minh Thành Hữu một phen cởi ra, Phó Nhiễm thét chói tai “Anh nhẹ chút.”
Không khí cũng cần tạo nên mới được, về phương diện này, Minh Thành Hữu tất nhiên là cao thủ.
Ánh trăng đảo qua kính cửa sổ, phản chiếu ánh sáng du dương lên từng đường cong cơ thể, mới đầu là nhẹ nhàng ôn hòa, về sau như núi lửa phát ra trong khoảnh khắc kịch liệt va chạm, hai tay Phó Nhiễm ôm sau lưng Minh Thành Hữu, anh đè nặng lên chân cô.
Không khí trong phòng thật ám muội.
May là giường rất chắc chắn, động tác mạnh mẽ thế mà giường vẫn không kêu răng rắc. Cô chỉ nghe được tiếng chạm khẽ của thành giường và vách tường, từng tiếng từng tiếng chạm vào trong trái tim cô.
Minh Thành Hữu thở dốc, cổ họng cô cũng phát ra tiếng rên nhỏ, Minh Thành Hữu hung hăng hôn xuống cô. Phó Nhiễm không còn sức đáp lại, hai chân mềm nhũn tan ra. Minh Thành Hữu sợ đè đau cô, nghiêng người nằm qua bên cạnh “Phút cuối cùng anh dùng toàn bộ khí lực” anh vươn tay làm động tác bơi lội “Tiểu nòng nọc trèo đèo lội suối chắc chắn nó có thể đạt được mục đích.”
Phó Nhiễm vuốt ve tay anh “Thật mệt mỏi.” Cánh tay cô che lên mắt, muốn nghỉ ngơi một chút. Trong tay tự nhiên có gì đó, Phó Nhiễm vừa nhìn, là quần lót hình thú mới vừa rồi Minh Thành Hữu cởi ra.
“Minh Thành Hữu!”
Thoát khỏi thành phố huyên náo ầm ĩ, buối tối còn có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ, Phó Nhiễm im lặng nằm trong lòng Minh Thành Hữu, mệt mỏi, liền nhắm mắt lại, thỏa mãn đi vào giấc ngủ. Một đêm mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại, Minh Thành Hữu không còn bên cạnh, Phó Nhiễm nằm trên giường cảm giác rất tốt. Cô thay đồ, một lúc sau mở cửa hướng biển đi ra, không khí sáng sớm ở đảo Hữu Nhiễm thật bình yên mà cũng thật tự tại, cô đợi một hồi không thấy Minh Thành Hữu nên đi xuống lầu tìm thử. Ánh mắt Phó Nhiễm đảo qua phòng bếp, nhìn thấy bên trong có thân ảnh đi đi lại lại.
Cô đứng tựa cửa, để ý thấy trên bàn trong phòng bếp bày nhiều đồ ăn sáng, bánh vừa mới nướng xong còn bốc hơi nóng, hai phần trứng ốp la một trái một phải bày ở giữa bàn, còn có rau xà lách, bên trên có chân giò hun khói, một luồng hương thơm chui vào trong mũi, một phần cháo cũng chuẩn bị bưng ra.
Phó Nhiễm đi vào, từ phía sau ôm lấy anh, khuôn mặt yêu thương vuốt ve tấm lưng rắn chắc của anh “Hôm nay biểu hiện tốt vậy?”
“Ngoại trừ mấy người dọn dẹp ở phòng ngoài, anh không cho người hầu khác vào đây.” Minh Thành Hữu bưng đồ lên bàn, Phó Nhiễm buông tay ra đi theo anh ra phòng bếp “Mấy ngày này anh muốn cùng em hưởng thụ thế giới của hai người.”
“Không nghĩ tới khả năng làm trưng ốp la của anh cũng không tệ.”
Phó Nhiễm ấn vai cô để cô ngồi xuống bàn “Hai năm trước đây ở nước ngoài, hầu hết là anh tay làm hàm nhai.” Nhìn thấy thần sắc Phó Nhiễm ảm đạm, Minh Thành Hữu đem bữa sáng đặt trước mặt cô “Mau ăn đi, ăn xong anh muốn dẫn em đến chỗ này.”
“Anh giấu bao nhiêu bí mật ở đảo Hữu Nhiễm?” Minh Thành Hữu thần bí cười “Trước mặt em, anh không có bí mật.”
Phó Nhiễm ăn phần trứng ốp la, ăn sáng xong, hai người thay bộ đồ tình nhân đơn giản rồi ra cửa, kính mát cùng màu trà, ngay cả giầy cũng là giầy tình nhân. Phó Nhiễm cười vui vẻ, lúc trẻ chưa làm qua chuyện này, bây giờ làm tất cả bù lại.
Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm ung dung nhàn nhã đi trên đường, ước chừng qua hai mươi phút, đi vào một chỗ tường rào xây dựng vây quanh tứ phía. Minh Thành Hữu không dẫn Phó Nhiễm vào, nhưng sơ bộ có thể thấy khung cảnh bên trong mới hoàn thành hơn một nữa.
“Làm gì đó?” Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm xoay người, ngón tay chỉ về hướng Bắc “Có nhìn thấy phòng chúng ta ở không?” Xung quanh đều là bị che bởi tường rào xây dựng, mắt nào mà nhìn xa như vậy. Phó Nhiễm lắc đầu.
Minh Thành Hữu cười nắm bả vai cô “Chờ nơi này xây dựng xong, em đứng ở ban công lầu hai nhìn ra bên ngoài là có thể thấy, không đến nữa năm, tại đây, một khu vui chơi sẽ mọc lên từ mặt đất, đến lúc đó, em có thể nhìn thấy chỗ này.”
“Thật sao?”
“Đảo Hữu Nhiễm không thiếu cái gì, chỉ thiếu chỗ chơi đùa cho con chúng ta.”
Phó Nhiễm xoay người, bởi vì còn đang thi công, Minh Thành Hữu không dẫn cô vào “Anh mới bảo bọn họ nghỉ vài ngày, để không gây âm thanh ồn ào, chờ lúc chúng ta trở về Nghênh An thì tiếp tục thi công.”
“Tên chỗ này anh cũng đã nghĩ xong.”
“Khu vui chơi Hữu Nhiễm?” Phó Nhiễm nhất thời không thể nghĩ ra gì nên gợi ý hỏi Minh Thành Hữu. Anh cười lắc đầu “Đây là khu vui chơi của trẻ con, liên quan gì đến Hữu Nhiễm.”
“Vậy gọi là gì?”
“Có liên quan đến con chúng ta.”
“Khu vui chơi Hãn Hãn?”
Minh Thành Hữu cười ôn hòa nhìn đỉnh đầu Phó Nhiễm “Gọi là khu vui chơi Minh Thiên”
Phó Nhiễm chớp mắt “Minh Thiên?” Minh Thành Hữu dừng bước, từ phía sau ôm lấy Phó Nhiễm, nhìn khu xây dựng phía trước mặt “Khi đến đây chơi, tròng lòng mỗi đứa trẻ đều có một mơ ước, Phó Nhiễm, lúc bé em thiếu thốn, cũng do đời trước nhà anh gây ra.” Khóe môi Phó Nhiễm nhẹ mấp máy, nhưng cô không nói gì.
“Đến lúc đó, anh một tay dẫn Hãn Hãn, một tay nắm tay em, anh dẫn hai người đến đây, để bọn em tự quan sát sự thay đổi nơi đây.” Khóe mắt Phó Nhiễm có chút ẩm ướt, vẻ mặt Minh Thành Hữu tỏ vẻ cưng chiều, ôn nhu ôm bả vai cô “Đi thôi.”
Đến khu thương mại, đi vào một cửa hàng trang sức, nghe nói là cửa hiệu lâu đời ở đây, bên trong có một ông lão khoảng 70 tuổi, tay giữ kính viễn thị. Minh Thành Hữu đẩy bức rèm che bước vào, Phó Nhiễm quan sát bốn vách xung quanh, ông lão nhìn thấy hai người lên tiếng chào hỏi “Tam thiếu.”
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm đến ngồi ở quầy thu ngân “Ông chủ, hôm nay kinh doanh được không?”
“Đủ sống qua ngày thôi, không cần phải đông như trẩy hội.” Ông lão nói chuyện cung cách mang vẻ cổ giả, Minh Thành Hữu từ trong túi lấy ra viên trân châu “Giúp tôi làm sợi lắc tay.”
Ông lão đưa tay tay nhận lấy, đưa đến trước mặt cẩn thận quan sát “Ô, thật sự là đồ tốt đây.”
“Bao lâu mới có thể xong?”
“Tam thiếu đã giao cho, lão đây làm sao có thể bắt ngài chờ?” Ông lão từ trong quầy lấy ra một số loại lắc tay “Để thiếu phu nhân chọn đi, thích cái nào lão lập tức làm cho người liền.”
“Ông gọi con Tiểu Nhiễm được rồi.”
Ông lão cười sảng khoái nói “Được.” Minh Thành Hữu để cho Phó Nhiễm chọn “Cái này được không? Vốn muốn làm dây chuyền cho em, nhưng ngẫm lại thì thấy làm lắc tay đẹp hơn.”
“Được.” Phó Nhiễm lấy ra đưa đến tay ông lão.
“Hai người chờ chút.
” Phó Nhiễm ngồi ở quầy thu ngân, thấp giọng nói “Không phải em cất ở tủ đầu giường sao? Sao giờ lại ở trong tay anh?”
“Anh sợ em vứt bừa bãi.” Không lâu sau, ông lão liền đem lắc tay đi ra “Trân châu tốt như vậy không thể mài góc cạnh được, hay là thay bằng kim cương, như thế này được không?”
“Rất đẹp, cảm ơn ông chủ.”
“Hiện tại các cô gái thích đeo vàng bạc, hiếm người thích trân châu, kỳ thật đồ vật này thật sự tốt, tục ngữ có câu châu tròn ngọc sáng, đeo lên người nữ nhân càng thể hiện sự cao quý, là có đạo lý.”
Phó Nhiễm cười nói “Đúng vật, nhìn thật đẹp.”
Minh Thành Hữu còn nói chuyện với ông lão thêm hai ba câu, sau đó mới dẫn Phó Nhiễm rời đi.
Mấy ngày thư thái thoải mái trôi qua thật nhanh, ăn xong cơm chiều, hai người hôm nay không ra ngoài dạo nữa, mấy ngày này đi khảo sát đánh giá đảo Hữu Nhiễm, Minh Thành Hữu đều dẫn Phó Nhiễm theo.
Ánh trăng chiếu sáng vằn vặt, muốn che cũng không che hết được.
Minh Thành Hữu chuẩn bị vài thứ ở ban công. Phó Nhiễm tắm rửa xong đi ra, tóc không sấy khô, tùy ý thả sau vai, thấy Minh Thành Hữu ở ban công, cô cũng đi theo ra. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, tay áo xắn lên tới khủy tay, anh dùng một chút lực, ôm Phó Nhiễm đặt ngồi lên lan can. Anh đứng giữa hai chân cô, hai tay Phó Nhiễm giữ hai bên vai anh, Minh Thành Hữu dựa vào cổ cô, ánh mắt hướng ra xa “Đợi lần sau đến đây, có thể nhìn thấy khu vui chơi của chúng ta mọc lên rồi.”
Phó Nhiễm muốn quay đầu. Minh Thành Hữu thu hồi tầm mắt, khẽ hôn bên mặt cô, bưng hai ly rượu vang ở bàn bên cạnh lên, đưa Phó Nhiễm một ly. Cô nhấp một ngụm giữa môi, để rượu vang từ từ chảy xuống, lưu lại hương vị trong cổ “Rượu ngon.”
Minh Thành Hữu chạm cốc cùng cô “Anh có cho thêm chút đá.” Hai chân Phó Nhiễm không khỏi choàng qua, tay buông vai Minh Thành Hữu ra “Hôm nay có rượu, hôm nay say.”
Minh Thành Hữu mỉm cười, môi nhấp rượu sau đó hướng qua môi Phó Nhiễm.
Môi cô tự giác hé mở, hương rượu lạnh vào trong kích thích khoang miệng khẽ run, đầu lưỡi Minh Thành Hữu tham lam xâm nhập, nhấm nháp từng chỗ hương vị bên trong, hai tay Phó Nhiễm nhanh chóng choàng qua ôn cổ anh, chén rượu bưng trên tay dần dần nghiêng, rượu vang theo miệng ly chảy xuống, màu đỏ yêu mị dính ở eo Minh Thành Hữu loang ra một vòng lại một vòng.
Cái lạnh kích thích làm cơ thể người đàn ông chợt thắt chặt, một tay anh xuyên qua phía sau gáy Phó Nhiễm ấn ở ót cô kéo lại, mãnh liệt hôn sâu hơn.
Bóng đêm bao trùm, ánh đèn soi bóng hai người, kéo dài ra, trải xuống tận trong vườn hoa dưới lầu.
Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm đi vào phòng ngủ, tiện tay đem rèm cửa hai bên cửa sổ kéo lên, hương rượu vang vẫn còn lan tỏa, ánh trăng chiếu vào, soi sáng khắp phòng.
Giả Yêu Làm Thật Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu