Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 186: Trò Chơi Mèo Đuổi Chuột
Dù Tần Lạc không đi học đại học hắn cũng chưa từng tới bất kỳ một lớp học chính thức nào hắn vẫn là một người vô cùng nhã nhặn. Theo lẽ thường hắn sẽ không dễ dàng ra tay đánh người.
Thế nhưng sự ghê tởm của gã đầu trọc đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tần Lạc.
Lúc nãy Tần Lạc nhìn qua kính cửa sổ hắn thấy gã đầu trọc đó đang bóp gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối.
Một người lớn bắt nạt một đứa bé con đã là chuyện không thể chấp nhận được huống chi gã lưu manh này lại có hành động bỉ ổi.
Không phải gã đang bóp má mà thực chất gã đang vuốt ve. Còn nữa ánh mắt dâm dật của hắn làm cho ai nhìn thấy cũng phải vô cùng tức giận.
Dù Bối Bối trông vô cùng đang yêu nhưng cô bé mới chỉ ba tuổi ba tháng vẫn chưa được bốn tuổi. Gã đàn ông này cũng ra tay hạ thủ được, có trời mới biết tại sao lại có gã đàn ông cầm thú như thế.
Khi Tần Lạc chạy tới hắn lại nghe thấy gã đó ăn nói bỉ ổi với Hoán Khê. Tần Lạc đương nhiên không nhịn được ra tay với gã đó khá tàn nhẫn.
Cánh tay của gã đầu trọc bị Tần Lạc bẻ gãy, gã vô cùng đau đớn. Cánh tay lành lặn của gã ôm cánh tay gãy gã lặn lộn rên la trên mặt đất, âm thanh thê thảm trông thảm thiết vô cùng.
Đứa bé trai béo vừa nãy còn khóc lóc ầm ĩ thì ngược lai lúc này nó chỉ nỉ non khóc, cái miệng khẽ há ra, hai mắt trợn tròn nước rãi chảy xuống, nó ngồi thừ ra, vẻ mặt như không tin chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Hoán Khê kéo Bối Bối vào lòng, cẩn thận che chở cho cô bé. Nàng lấy từ trong túi áo một cái khăn ướt, lau những chỗ đỏ lên trên gương mặt Bối Bối do bị gã đầu trọc bóp.
Da thịt trẻ em non, mềm mại, Lâm Hoán Khê lau một lúc không những vết đỏ không mất mà nó còn đỏ hơn. Gương mặt trắng nõn nà của Bối Bối giờ lấm tấm những vết đỏ như một con mèo khoang.
Lâm Hoán Khê càng nhìn càng đau lòng. Nàng không có chút thương cảm nào khi nhìn gã đầu trọc lăn lộn trên mặt đất mà ngược lại càng còn cảm thấy vô cùng hả hê.
Tần Lạc đi tới ôm lấy Bối Bối, cô bé không nói gì, lặng lẽ gục vào vai hắn, bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Bối Bối. có chuyện gì vậy? Tại sao hắn bóp Bối Bối?” Tần Lạc vuốt đầu cô bé nhẹ nhàng hỏi.
“Em đang đánh con cua kia thì cái thằng béo mập kia tới lôi tóc em. Em không cho nó kéo nó không nghe em dùng cây búa đập vào đầu nó” Bối Bối nói vẻ tủi thân, hai mắt đỏ, mặt xị như muốn khóc.
Tần Lạc liếc nhìn đưa bé trai. Đứa bé thấy Tần Lạc nhìn mình thì sợ hãi lùi lại. Nó không đứng thẳng dậy mà lê mông trên mặt đất rồi lại khóc rống lên.
Tần Lạc cảm thấy vô cùng buồn bực.
Mình không như bố nó, không thể làm những chuyện đáng công phẫn như thế.
Dù chuyện này là do đứa bé trai gây nên, Tần Lạc cũng không muốn cho thằng bé đó một trận đòn. Đứa bé trai này không học theo gương người tốt đương nhiên là do sự giáo dục của người lớn.
Có một người bố như vậy, sau này nó sẽ trở thành hạng người thế nào? Tần Lạc không giận nó mà chỉ thấy thương cảm cho nó.
“Bối Bối, đừng khóc nữa” Tần Lạc đau lòng nói.
“Dạ, Bối Bối không khóc nữa. Hắn bóp đau lắm nhưng Bối Bối không khóc. Mẹ nói nếu Bối Bối khóc, bố sẽ không bao giờ về gặp Bối Bối” Cánh tay mập mạp của Bối Bối gạt nước mắt nhưng cô bé vẫn bảo Tần Lạc mình không khóc.
Khi Bối Bối sinh ra, Tần Lam đã ly dị chồng. Bối Bối thậm chí không biết bố mình là ai.
Vì lý do đó những người trong Tần gia cảm thấy Bối Bối rất đáng thương, bọn họ rất yêu thương cô bé. Dù Bối Bối không biết mặt bố mình nhưng trong tâm trí của một đứa trẻ, tình yêu thương của người bố luôn là khát vọng vì thế Tần Lạc, người lớn hơn cô bé hai mươi tuổi là đối tượng tốt nhất để dựa vào.
Bối Bối và Tần Lạc thực sự cũng có duyên với nhau. Cô bé hoàn toàn không nói gì, không đi lại, không cho ai bế. Người khác bế là khóc ngay nhưng chỉ cần Tần Lạc chìa tay ra cô bé ríu rít nhào vào lòng, hoa chân múa tay dáng vẻ vô cùng vui mừng.
Có thể nói Tần Lạc hoàn toàn coi Bối Bối giống như con gái. Tần Lạc và Bối Bối vô cùng thân thiết chỉ cần Tần Lạc có mặt ở nhà cô bé sẽ không cho bất kỳ ai bế mình.
Cũng vì nguyên nhân này nên khi Lâm Hoán Khê muốn bế Bối Bối, cô bé cảm thấy tủi thân chỉ cho bế ba phút.
Nghe Bối Bối nói thế Tần Lạc vô cùng đau lòng, xen lẫn chua xót. Trái tim hắn như bị vật gì đó đâm vào.
Lâm Hoán Khê càng xúc động hơn hai vành mắt nàng đỏ hoe, nàng len lén gạt nước mắt.
Dù nàng mới tới Tần gia một ngày, nàng cũng hiểu được một chút chuyện gia đình của Tần Lam, cô Tần Lạc. Nàng biết Bối Bối và nàng có cùng hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm của cha mẹ. Nàng còn tốt hơn Bối Bối nhiều, ít nhất khi nàng học tới trung học bố, mẹ mới ly dị. Trong khi Bối Bối còn nhỏ như vậy mà đã chịu cảnh gia đình ly tán.
“Bối Bối, ngoan nào. Bố sẽ quay về với Bối Bối” Tần Lạc cười nói.
“Dạ” Bối Bối gật đầu. “Nhưng sao bố biết em rất nghe lời? Bố không tới gặp em mà”.
"-- "
Bên này xảy ra chuyện náo động đã thu hút một đám người vây quanh nhìn xem.
Nhìn những đứa trẻ khóc lóc thảm thiết tìm cha mẹ những nhân viên phục vụ cũng hào hứng chạy tới nhưng khi nhìn tình huống như thế cũng không biết giải quyết thế nào đành phải gọi điện báo cảnh sát và nhân viên bảo vệ khu cửa hàng.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy tới. Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục ngồi xổm sau khi nhìn qua tình trạng của gã đầu trọc liền nói: “Tay anh ta bị gẫy. Mời những ai không liên quan rời khỏi đây, chúng tôi phải đợi cảnh sát tới giải quyết chuyện này”.
“Chờ cảnh sát cái con mẹ mày” Mùa đông giá rét mà gã đầu trọc đau đến toát mồ hôi.
Tay lành hắn thò vào túi quần lục lọi hồi lâu rồi lấy ra một điện thoại di động. Trong ánh mắt của mọi người hắn mở máy tìm số điện thoại và bấm số gọi.
“Dạ, anh Quang, có chuyện gì chiếu cố bọn em?” Từ trong điện thoại vang lên giọng nói nịnh nọt của một người đàn ông.
Gã đầu trọc mắng: “Chiếu cố cái con mẹ mày. Tao bị người ta đánh ở tòa nhà Bát Lâu, quảng trường Thiên Hà. Mày mau dẫn mấy người tới đây”.
“Anh Quang, chỗ đó đông người qua lại. Mang theo người…”.
“Mười phút nữa mày không đến thì sau này đừng có tới gặp tao”.
“Dạ, dạ, anh Quang, mười phút nữa em tới” Ngươi nọ vội đổi giọng.
Lâm Hoán Khê lo lắng nhìn Tần Lạc, Tần Lạc lắc đầu ra hiệu ý bảo nàng không cần lo lắng.
Hai nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn nhau. Nếu để gã đầu trọc này dẫn người tới đây thì cửa hàng còn có thể tiếp tục làm ăn không đây?
“Tiên sinh, chờ một chút cảnh sát sẽ tới. Tôi tin tưởng cảnh sát sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Bây giờ chúng tôi đưa tiên sinh đi bệnh viện, được không?” Nhân viên bảo vệ ngồi xổm khuyên nhủ gã đầu trọc.
Bởi vì cánh tay gã đầu trọc bị bẻ gãy nên bọn họ không dám chạm tới người hắn, sợ sẽ làm tình trạng của hắn nặng thêm, sau này không giải thích rõ ràng được.
“Cảnh sát thì có ích cái rắm gì? Tao muốn tự tay xử lý bọn chúng” Gã đầu trọc hung hăng nói. Cơn đau dữ dội kéo tới làm gã lại rên rỉ.
Tần Lạc vừa cười nhạt vừa nghĩ gã đầu trọc này ở Dương thành xem ra cũng có thế lực, nếu không gã đã không ăn nói ngang ngược như vậy.
Hôm nay lượng người tới quảng trường Thiên Hà ở Dương Thành rất đông. Đây cũng là khu vui chơi công cộng chính, gã dám bảo người khác dẫn người tới đây gây chuyện chứng tỏ gã hung hăng càn quấy tới mức độ nào.
Tần Lạc giao Bối Bối cho Lâm Hoán Khê bế sau đó hắn lấy di động hắn đi ra góc phòng gọi cho ai đó.
Sau khi Tần Lạc quay lại Bối Bối muốn Tần Lạc bế mình, Tần Lạc cười nói: “Bối Bối, để chị Hoán Khê bế em một lát. Anh còn có việc phải làm”.
Tần Lạc sợ người của gã đầu trọc nhanh chóng tới đây khi đó hắn còn bế Bối Bối, khi ra tay có thể đả thương cô bé.
Tần Lạc đi tới trước mặt người đội trưởng bảo vệ nói: “Người này do tôi đánh, tôi sẽ ở đây chờ cảnh sát tới. Trước tiên anh hãy bảo những người vây xung quanh rời khỏi đây. Bọn họ mang theo con nhỏ, lát nữa ở đây xuất hiện cảnh bạo lực, điều này không tốt cho trẻ nhỏ”.
Đội trưởng bảo vệ chần chừ một lát rồi nói to: “Những ai mang theo con nhỏ hãy rời khỏi đây. Những ai không có con nhỏ xin lưu lại để làm chứng”.
Sau đó anh ta nói với Tần Lạc: “Chuyện này chỉ e không hay lắm. Tôi sẽ giục cảnh sát nhanh chóng tới đây”.
Anh ta lo lắng người của gã đầu trọc sẽ tới trước lúc đó bọn chúng sẽ bao vây đánh cho người thanh niên này một trận. Nhân viên bảo vệ bọn họ cũng khó can thiệp.
Nếu như bọn họ ra tay can thiệp sẽ gây xung đột với người của gã đầu trọc.
Anh ta vừa nói xong những người vây xung quanh đã tản mát đi hết, không còn ai cả.
Chỉ có người ngu ngốc mới tình nguyện làm nhân chứng cho người khác. Bây giờ còn ai muốn tự mang phiền toái tới cho mình không?
Thế nhưng bọn họ vẫn không bỏ đi vẫn đứng quanh quẩn ở cửa đợi xme chuyện này giải quyết thế nào.
‘Tránh ra, tránh ra”.
“Con mẹ nó, tránh ra. Đứng ở đây làm gì?”
Ở ngoài cửa nhốn nháo rồi tiếng quát tháo bắt mọi người tản ra. Sau đó một đám đàn ông cường tráng tiến vào bên trong, dáng vẻ liều lĩnh, hung ác.
Cũng may hình như chúng kiêng dè điều gì nên không thấy mang theo vũ khí. Ít nhất đó là nhìn biểu hiện bên ngoài.
Cầm đầu là một gã đầu húi cua dáng người nhỏ bé, nhìn thấy gã đầu trọc nằm trên mặt đất gã vội vàng chạy tới nâng dậy, hỏi: “Anh Quang, anh có việc gì không? Anh bị thương chỗ nào?”
“Ôi chao… tao, con mẹ mày buông tay tao ra. Tay tao bị đánh gẫy rồi” Gã đầu trọc sít xoa kêu lên, gã gần như ngất xỉu vì đau, gã đầu cua chạm vào cánh tay phải bị gẫy của gã.
Gã đầu cua biết mình đỡ sai chỗ gã vội gọi hai tên đàn em nâng gã đầu trọc đứng dậy.
“Chính là nó. Tao muốn bẻ gãy hai chân, hai tay nó” Gã đầu trọc chỉ vào Tần Lạc, hung hăng nói.
Gã đầu cua nhìn Tần Lạc, hắn cảm thấy bất ngờ. Gã đầu trọc này cũng là người thân kinh bách chiến. Tại sao gã lại bị một gã mặt búng da sữa đánh gãy tay?
Thế nhưng gã đầu cua không dám hỏi điều này vì dù sao bọn chúng vẫn phải dựa vào gã đầu trọc để kiếm bát cơm.
Gã đầu cua dẫn theo hai tên đàn em tới trước mặt Tần Lạc, gã cười hỏi: “Anh bạn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh ta xâm phạm người khác, tôi chỉ bẻ gãy một cánh tay anh ta” Tần Lạc thẳng thắn thừa nhận. “Nhưng bây giờ tôi thấy hối hận”.
“Ha, ha. Không sao. Thanh niên bây giờ dễ kích động. Chuyện gì cũng có thể thương lượng. Anh bạn, ở đây có nhiều người, chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện” Gã đầu cua cươi ha hả nói. Gã biết nơi đây có nhiều người bọn chúng không thể ngang nhiên đánh gẫy chân, tay của người khác. Những lời của gã đầu trọc chỉ do tức giận mà thôi.
Gã định đưa người này tới địa bàn của mình, đến lúc đó thì là bẻ gãy chân tay hay thanh toán tất cả sẽ do chúng định đoạt.
Gã đầu cua đưa mắt ra hiệu cho hai tên đàn em. Hai tên đàn em vội di chuyển ra đứng ngay sau Tần Lạc. Một tên bên trái, một tên bên phải.
“Ý tôi nói tôi hối hận là tôi không bẻ nốt tay còn lại” Tần Lạc cười nhạt nói.
Gã đầu trọc há mồm bảo bẻ gãy hai tay, hai chân của mình, mình còn lương thiện hơn gã rất nhiều.