Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Chương 188-189: Công Đầu
T
uy nhiên chuỳ tuy là vũ khí tiện tay của hắn nhưng dù sao vẫn không phải là một bộ phận thân thể của hắn cho nên muốn vận dụng phương pháp vận kình vào nó rất khó khắn. Đại đa số thời điểm nó chỉ có thể tập trung vào cánh tay nắm chuỳ mà không cách nào truyền vào thân chuỳ được. Bởi vậy, trải qua một đoạn thời gian dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được bí quyết có thể pháp môn vân kình của Quái Lực Quyền vào trong song chuỳ, tuy không được như hai nắm đấm của hắn, số lượng chuỳ phát ra cũng có hạn chế còn có cả sự hạn chế bởi sức nặng của song chuỳ. Chuỳ càng nặng thì số lần sử dụng Bạo kích càng thấp, cặp song chuỳ hiện tại của Tiểu Báo Tử khi tu vi hắn còn ở Nhị phẩm cũng chỉ có thể gia tăng uy lực lên chín lần, tối đa cũng đánh ra được mười lăm chuỳ thì hắn đã kiệt sức.
Mà khi tu vi hắn đến Tam phẩm hắn vẫn chưa từng thử lại Bạo Kích, không nghĩ tới hôm nay lần thứ nhất sử dụng lại có thể liên tục đánh ra mười bảy chuỳ, hơn nữa uy lực còn bạo tăng tới hai ba chục lần mà vẫn còn dư lực.
- Kỳ thật thì cũng có chút ngoài ý muốn, ta cũng chưa từng nghĩ bằng vào lực lượng của bản thân có thể đem cái cửa thành kia đập mở a!
Tiểu Báo Tử đứng tại chỗ thở dốc một lát, mắt nhìn đám đại quân ào ào tràn vào thành kia cảm thán một tiếng.
- Sư đệ, lần này ngươi nổi tiếng rồi a!
Một thanh âm mang theo sự hưng phấn truyền vào tai khiến Tiểu Báo Tử phải quay đầu lại thì thấy Kim Nam Thanh mang theo mấy vị sư đệ đang dùng vẻ mặt đầy kinh hỉ nhìn hắn. Ánh mắt của mấy người này làm cho Tiểu Báo Tử có chút khó chịu bởi vì ánh mắt của họ nhìn hắn đã không còn như trước, đặc biệt là Đoan Chính Minh, trong mắt của hắn lộ rõ sự ghen ghét, còn mơ hồ có một chút nịnh bợ và bất an.
- Sư huynh nói vậy là sao?
Mặc dù trong lòng đã biết rõ ý của Kim Nam Thanh muốn nói là gì nhưng Tiểu Báo Tử vẫn giả bộ đưa ra bộ mặt khó hiểu hỏi.
- Còn thế nào nữa, Tiểu Báo Tử, ngươi phát tài rồi a, lần này ngươi một mình công phá cửa thành là đã lập được đại công đó!
Kim Nam Thanh hung hăng vỗ lên bả vai Tiểu Báo Tử, nhìn vẻ mặt cứng họng của Tiểu Báo Tử, lại nhìn song chuỳ trong tay Tiểu Báo Tử mà trong lòng hắn thầm hối hận tại sao lúc trước không chọn chuỳ làm vũ khí, nếu không hiện tại có thể hắn là người lập công đầu a.
Kim Nam Thanh cười rất tươi, vừa cười nói vừa vỗ vai Tiểu Báo Tử:
- Không đúng, không đúng, không phải đại công mà là công đầu a ha ha ha...
Tiểu Báo Tử chỉ cười cười, xem như đó là chùyện không đâu.
- Kim sư huynh, chúng ta không xông vào thành à?
- Đương nhiên là có!
Kim Nam Thanh vung tay lên:
- Trong thành khẳng định có không ít dư nghiệt của Bái Hoả Giáo, công đầu Tiểu Báo Tử đã đoạt rồi thì chúng ta cũng phải kiếm chút canh chút cháo chứ! Tiểu Báo Tử ngươi sẽ không đoạt luôn của chúng ta chứ hả? Ha ha...
Tiểu Báo Tử cười ngây ngô, liên tục gật gật đầu nói:
- Sư huynh, ta nghe theo ngươi!
Một câu nói này của Tiểu Báo Tử làm cho Kim Nam Thanh rất vui vẻ. Hắn vung tay lên hăng hái dẫn theo đám đệ tử Ô gia hoà vào đám đại quân tràn vào trong thành.
So với lúc trước thì hiện giờ Trung Hoà quận thành rách nát hơn nhiều. Không còn vẻ phồn vinh như xưa nữa, khắp nơi đều là nhà cửa bị đốt cháy từng mảng, thi thể khắp nơi, có không ít thi thể đã nằm đây không biết bao lâu, mùi hủ thi cùng với mùi máu tanh và cháy khét và các loại thượng vàng hạ cám khác tràn ngập trong thành khiến cho đám người Tiểu Báo Tử vừa vào không khỏi bịt mũi lại.
- Mẹ nó, mùi vị thật khó ngửi, không biết đã chết bao nhiêu ngươi rồi nữa?
- Bái Hoả Giáo đều là một đám thị sát khát máu, thành trì bị bọn chúng đánh hạ thì còn có thể tốt đẹp sao?
Một tên đệ tử Ô gia tên là Vương Thủ Nghĩa lên tiếng nói. Tên này là nội môn đệ tử, tu vi vừa đạt tới Nhị phẩm, lần trước cũng cùng bọ họ chấp hành nhiệm vụ điều tra hàng hoá bị cướp, chỉ là bình thường hắn rất ít xuất hiện, gần đây được Kim Nam Thanh xem như thiên lôi sai đâu đánh đó nên cũng không khiến mọi người chú ý lắm.
Nhưng lần này vây đánh đám Bái Hoả Giáo hắn lại nổi giận xông pha chém giết, ra tay cũng rất tàn nhẫn, rõ ràng là bản thân hắn có thâm cừu đại hận gì đó với Bái Hoả Giáo.
- Đúng vậy, đám Bái Hoả Giáo này đúng là quá phận, vậy mà dám tập kích Trung Hoà quận thành nằm trong cảnh nội Đại Tấn, không biết bọn chúng suy nghĩ cái gì nữa?
Đoan Chính Minh cũng rất hàm xúc nói.
- Bọn chúng nghĩ cái thì thì ta đoán là rất nhanh sẽ có kết quả thôi!
Kim Nam Thanh nói.
Lúc này trước ưu thế binh lực tuyệt đối của quan quân, đám giáo chúng Bái Hoả Giáo đã hoàn toàn bị quét sạch. Tuy bọn chúng cũng có mấy cao thủ nhưng kỳ quái là hiện tại lại không thấy một ai, xuất đầu có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tam phẩm. Đừng nói tới đại quân, cho dù chỉ bằng người của Võ Doanh cũng đủ ép chúng thúc thủ chịu trói không đường phản kháng rồi.
Mấy người Kim Nam Thanh tuy muốn lập công nhưng nhìn quanh toàn là binh sĩ Đại Tấn, còn đâu cơ hội mà lập công, cho nên cả đám chỉ đành bất đắc dĩ buông tha.
Lúc này Lý Nguyên đã đem theo thân vệ đội của hắn tiến vào trong phủ quận trưởng của Trung Hoà quận thành.
Tên quận trưởng ở đây lúc đám Bái Hoả Giáo công hạ thành đã bị giết chết, hiện tại thành đã được chiếm lại cho nên nơi này tự nhiên trở thành soái trướng của Lý Nguyên.
Đánh thắng trận, đoạt lại được thành nhưng trên mặt Lý Nguyên lại không hề có chút vui mừng nào bởi vì cả đám cao thủ Tiểu Minh Vương không hề có trong thành, điều này nói lên cái gì?
Điều này nói rõ mục đích của bọn chúng ở đây đã đạt được, mà sau khi đã đạt được mục đích thì tất nhiên là phải rút lui rồi, không cần phải chiếm cứ một cái quận thành không mấy quan trọng này làm gì. Nếu thật là như vậy thì cho dù Lý Nguyên hắn đã đoạt lại được thành cũng xem như vô công. Mười vạn đại quân vây thành gần hai mươi ngày mới đánh hạ được một cái quận thành mà còn để cho chủ sự bên địch trốn sạch...
Tuy nhiên chùyện này cũng chỉ có thể để trong lòng hắn mà thôi, dù sao thành cũng đã đoạt lại được, sau mấy tràng chiến đấu đẫm máu thì cũng phải cho chúng binh sĩ được khoản đãi thoải mái. Cho nên phải có ban thưởng, có phạt thì cũng phạt, chỉ là hiện tại tâm tình của Lý Nguyên không tốt lắm cho nên những ai bị phạt đều phải chịu khổ không thôi.
- Ngươi chính là Tiểu Báo Tử?
Lúc này, sớm đã có người mang đám người Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh vào quận trưởng phủ. Hôm nay Tiểu Báo Tử dũng mãnh xông pha trên tường thành rồi mạnh mẽ đánh bung cửa thành đều được mấy vạn quân sĩ tận mắt nhìn thấy, muốn chối cũng không được. Nói về phần thưởng thì đương nhiên Tiểu Báo Tử phải được phần thưởng lớn nhất, về phần mấy người Kim Nam Thanh tuy công lao không bằng được Tiểu Báo Tử nhưng lúc ở trên tường thành cũng rất anh dũng huyết chiến giết địch, hơn nữa còn là huynh đệ đồng môn với Tiểu Báo Tử cho chỗ tốt cũng không thiếu bọn hắn.
- Ngươi gọi là Chu Báo? Đệ tử Ô gia?
Lý Nguyên ngồi trên ghế lớn trong phủ quận trưởng, trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Ở chỗ này, Tiểu Báo Tử tất nhiên không dám nhiều lời.
- Hảo hảo hảo!
Lý nguyên nói liên tiếp ba chữ "hảo", trong mắt toát ra dị sắc liên tục, nói:
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Ngươi hôm nay đã lập được không ít đại công, nói đi, ngươi muốn được khen thưởng thế nào?
Câu này đã làm khó Tiểu Báo Tử rồi, trong lòng hắn thầm mắng: "Ngươi muốn ban thưởng thì cứ trực tiếp ban đi, hỏi cái rắm! Ta làm sao biết được có được cái dạng chỗ như thế nào?"
Đang lúc Tiểu Báo Tử do dự thì từ bên ngoài truyền tới thanh âm:
- Đại soái, việc ban thưởng chỉ sợ lại phải chờ một chút, ta đã điều tra được mục đích đánh chiếm Trung Hoà quận thành lần này của Bái Hoả Giáo! Chỉ sợ có chút phiền phức!
Một địa động sâu không thấy đáy có dạng hình xoắn ốc hướng xuống dưới, Tiểu Báo Tử và mấy tên đệ tử Ô gia theo sát phía sau Triệu Đình đi sâu xuống bên dưới.
Người dẫn đầu đội ngũ chính là Vương Xà, đi bên cạnh hắn còn có bốn cao thủ Đoán Cốt Giới, bốn người này có hai người là của Minh Nghĩa Kinh, hai người khác là của Thiên Long Đạo.
Triều Đình đi sát phía sau năm người này, sau lưng hắn là mấy người Tiểu Báo Tử.
Thần sắc Vương Xà có vẻ không tót lắm, Tiểu Báo Tử cũng giống vậy, hai tay hắn nắm chặt song chuỳ, sắc mặt nghiêm túc, phảng phất có chút khẩn trương.
Sắc mặt của mấy người Kim Nam Thanh càng khó coi, nhưng trong lòng cũng có chút hưng phấn. Địa hoả mạch a!
Không ngờ trong Trung Hoà quận thành nho nhỏ này lại có một cái Địa hoả mạch!
Biết được điều này, mấy người Kim Nam Thanh hưng phấn không thôi, Địa hoả mạch chính là địa phương có Hoả nguyên lực sung túc nhất trên đời, đối với người tu luyện hoả hệ quả thực không khác gì động thiên phúc địa bởi vì người tu luyện hoả thuộc tính ở nơi này tu luyện có thể nói là làm ít hưởng nhiều.
Khi tu luyện thì bước đầu tiên phải dẫn động thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, sau đó vận dụng nội khí đem những nguyên khí này phân giải ra rồi mới thu nạp loại nguyên khí mà bản thân sở tu, những nguyên khí khác thì thổ ra ngoài, quá trình này gọi là thổ nạp.
Nhưng người tu luyện hoả hệ pháp quyết ở nơi có Địa hoả mạch tu luyện thì căn bản không cần một bước này, bởi vì ở trong Địa hoả mạch tất cả nguyên lực đều là hoả thuộc tính cho nên chỉ cần trực tiếp nhét chúng vào trong cơ thể là xong. Do vậy nên hiệu suất tu luyện của người tu luyện hoả hệ pháp quyết ở nơi này mới có thể làm ít hưởng nhiều, ở đây tu luyện một này thậm chí có thể so với ở ngoại giới tu luyện cả tháng thời gian, thậm chí là mấy tháng.
Nếu bỏ qua vấn đề cường độ thân thể thì ở chỗ này tu luyện hoả hệ pháp quyết cũng có thể trong thời gian ngắn đem tu vi nâng lên Lục phẩm.
Chính bởi vì như thế nên sắc mặt Tiểu Báo Tử mới có chút khó chịu, sớm biết có chỗ này thì không cần nghe lời tên Vương Xà kia mà để cho ngoại đan của mình cũng tu luyện Cửu Long Thần Hoả công là được rồi.
Đáng tiếc là trên đời này không hề có thuốc chữa hối hận!
Mà nói đúng ra thì thật sự Vương Xà cũng không có bắt Tiểu Báo Tử tu luyện mà chỉ cho hắn một lời đề nghị mà thôi. Lúc Vương Xà đi rồi Tiểu Báo Tử mới tu luyện cho nên cũng không thể nào trách Vương Xà được, có trách cũng chỉ có thể trách Tiểu Báo Tử hắn không gặp may mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là một cái công dụng của Địa hoả mạch mà thôi, một cái công dụng rất bình thường.
Bởi vì trên đời này công pháp vô số, Ngũ hành công pháp chỉ là một mạch trong rất nhiều mạch tu luyện nội khí, mà Hoả hệ công pháp cũng chỉ là một nhánh bên trong Ngũ hành công pháp mà thôi, người tu luyện tuy rằng không ít nhưng cũng không quá nhiều. Huống chi, Địa hoả mạch này không phải ai cũng có thể lợi dụng được, nếu người có tu vi quá kém đi vào đây cho dù chỉ ngồi một chỗ tu luyện cũng sẽ bị Hoả nguyên lực cường đại nơi này khiến cho bạo thể mà chết.
Người có thể hưởng dụng chỗ tốt lớn nhất của Địa hoả mạch này phải nói tới Ô gia.
Ô gia là thế gia chùyên về luyện khí, trong các loại binh khí thì binh khí phẩm cấp càng cao, tạp chất càng ít. Mà muốn làm cho tạp chất ít đi phải cần có đủ nhiệt độ. Cho dù Ô gia là một luyện khí thế gia nhưng khả năng khống chế đối với nhiệt độ cũng chỉ có hạn, những lúc muốn luyện chế một ít thần binh chính thức đều phải sử dụng linh thạch hoả thuộc tính để đề cao nhiệt độ mới được.
Chưa nói tới sự trân quý của linh thạch hoả thuộc tính, cho dù có dùng linh thạch hoả thuộc tính thì nhiệt độ cũng không đề cao được quá nhiều. Cho tới hiện tại, Ô gia vẫn luôn nghiên cứu biện pháp để làm tăng nhiệt độ trong lò luyện lên. Tổ tiên của Ô gia sở dĩ có thể làm nên cơ nghiệp như hiện tại, ngoại trừ dựa vào thực lực thì quan trọng nhất chính là hắn nắm giữ được một loại nhiên liệu có thể đề cao nhiệt độ trong lò luyện trên diện rộng. Cũng nhờ loại nhiên liệu này mẩn phẩm Ô gia tạo ra mới chiếm hết ưu thế của những nhà khác.
Nhưng sau năm trăm năm, Ô gia cũng đã mấy lần trải qua trắc trở, phương pháp điều chế loại nhiên liệu kia cũng bị rò rỉ ra ngoài cho nên Ô gia đã xem như không còn thứ áp hòm nào nữa.
Tuy không phải là lan truyền rộng rãi nhưng phương pháp điều chế nhiên liệu này hầu như các luyện kim thế gia hơi có chút quy mô đều có được, cũng nhờ đó mà trình độ luyện kim của Đại Tấn từ năm mươi năm trước đã đột tăng lên một cấp độ mới, nhưng điều này đối với Ô gia lại không hề có chỗ tốt nào, ưu thế lớn nhất đã biến mất, may mắn là Ô gia còn có Cửu Long Thần Hoả công để dựa vào.
Môn công pháp này vốn là của Thiên Long Đạo nên cũng không có ai dại dột đánh chủ ý với nó. Mà môn công pháp này đối với việc bài trừ tạp chất trong luyện kim cũng có hiệu quả cho nên Ô gia mới có thể vượt qua được mấy giai đoạn khó khăn để duy trì tới hiện tại.