Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Chương 29: Nguy Cơ Tử Vong
- O
ành, sao có thể như vậy?
Lý Dương trợn tròn mắt nhìn về phía trước…
Cửa đá!
Trên một bức tường của gian thạch thất này trong ấn tượng của Lý Dương đây vốn là một nơi trống rỗng, chẳng có bất kì vật gì. Nhưng bây giờ lại có một cánh cửa đá, ban đầu khi Lý Dương bị truyền tống đến gian thạch thất này thì đã nhìn sơ qua căn thạch thất một lượt, hơn nữa sau đó khi tìm túi Tiểu Càn Khôn hắn lại xem xét tỉ mỉ thêm một lượt nữa.
Cửa đá, một chiếc cửa đá rất cao, Lý Dương đã quan sát gian thạch thất này hai lần, hắn cũng chẳng phải kẻ mù, sao có thể không phát hiện ra ngay từ đầu chứ?
- Cái cửa đá này, nó xuất hiện từ lúc nào vậy, ta có thể khẳng định rằng khi ta tới nó vẫn chưa hề xuất hiện trong gian thạch thất này!
Lý Dương thập phần khẳng định, hắn còn nhớ vừa rồi khi tìm túi Tiểu Càn Khôn, hắn còn đặc biệt chí ý đến mấy bức tường nữa!
Lý Dương làm sao biết được cánh cửa đá này vốn đã ở đó, bởi vì tiên đế Thiên Nhàn Tử đã bố trí một cấm chế ẩn giấu nó đó, chỉ khi có người tiến vào thạch thất và thu được túi Tiểu Càn Khôn và mấy vật phẩm xong thì nó mới xuất hiện ra.
- Vù!
Lý Dương vung tay ra, Thanh Vân vừa biến thành hình dáng một thanh cự kiếm kia đã biến mất sau nháy mắt, Thanh Vân đã quay trở lại trong cơ thể Lý Dương hắn rồi.
- Chiếc cửa đá này hình như là thông thẳng tới hang động ta vừa đứng, nghĩa phụ không nhìn thấy ta, khẳng định là rất lo lắng, ta phải mau trở về nham động đó cho nghĩa phụ được yên tâm thôi!
Sau nháy mắt Lý Dương đã cuyên qua chiếc cửa đá rồi trực tiếp lao về hướng nham động vừa nãy.
Trong hang động trống rỗng có chứa thần kiếm Tử Điện.
Một không gian tĩnh lặng.
- Róc rách, róc rách!
Thanh âm từ dòng suối trong lòng núi vang đi khắp nơi, nhưng Đại La kim tiên, những cao thủ mạnh nhất của Côn Luân tiên cảnh, người nàm người nấy đều yên lặng mà nhìn.
Những con điện xà màu tím lượn quanh thanh trường kiếm cổ xưa cắm trong tảng đá lớn, tất cả bị bao phủ bởi lớp bạch sắc quang tráo, thần kiếm Tử Điện căn bản chẳng thể thoát ra.
Còn bốn vị Đại La kim tiên đều đứng quanh khối cực thạch, sắc mặt mỗi người một vẻ.
Tiêu Diêu tán nhân sắc mặt đã có chút tái nhợt, điều đó càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng của lão. Mắt lão nhìn về phía bất kì người nào cũng đều phát ra những tia hàn quang mãnh liệt, Lý Dương đột nhiên thất tung khiến cho Tiêu Diêu tán nhân phải chịu một đả kích rất lớn. Theo Tiêu Diêu tán nhân nghĩ thì Lý Dương đã gặp phải một cấm chế nguy hiểm nào đó, với thực lực của Lý Dương, một khi gặp phải đại trận còn đáng sợ hơn cả Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận thì kết quả chẳng cần nói cũng biết.
Trong lòng Tiêu Diêu tán nhân thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi Lý Dương đã chết rồi!
Lão áy náy, áy náy với Lý Dương, áy náy với người thân của Lý Dương!
Bất quá lão không phải là người có tâm thần yếu nhược, không thể vì chuyện này mà sụp đổ. Chỉ là Tiêu Diêu tán nhân lúc này càng thêm lãnh mạc, càng thêm băng lãnh. Đến ba vị Đại La kim tiên còn lại cũng không dám đến gần lão.
Khí thế băng lãnh toát ra một cách tự nhiên, vừa rồi Tiêu Diêu tán nhân đã liều mạng tấn công cấm chế và thụ thương, chỉ là lão không hề để ý, thậm chí không hề liệu thương.
Lúc này lão giống như một con sói thụ thương vậy.
Càng thêm đáng sợ.
- Hừ!
Tiêu Diêu tán nhân lạnh lùng nhìn Tằng Phong, lão còn nhớ tên Tằng Phong này khi lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương đã tán phát ra sát ý.
Trong lòng Tằng Phong lập tức run lên.
“Không ngờ khí thế của Tiêu Diêu tán nhân lại mạnh đến như vậy, thậm chí lại khiến ta cảm thấy hoảng sợ, thực lực của hắn rút cục cao đến thế nào đây?” Trong lòng Tằng Phong thầm nghĩ, chỉ riêng ánh mắt lạnh lùng đó, Tằng Phong đã có thể khẳng định tu vi tâm cảnh của Tiêu Diêu tán nhân này ít nhất cũng mạnh hơn hắn!
Theo hắn được biết, cho dù là tán tiên có tiên khí trong tay cũng chẳng thể độ qua nổi lần thiên kiếp thứ chín. Tán tiên đầu tiên có thể dựa vào thực lực của mình độ qua lần thiên kiếp thứ chín khẳng định phải có thực lực vô cùng đáng sợ.
“Tiêu Diêu tán nhân này là người đầu tiên từ trước đến nay trong lịch sử có thể độ qua thiên kiếp tán tiên lần thứ chín, thực lực của hắn tuyệt đối không phải là của một Đại La kim tiên tiền kỳ bình thường, nói không chừng thực lực của lão còn cao hơn, Đại La kim tiên trung kì, thậm chí là Đại La kim tiên hậu kì!”
Tằng Phong đưa ra phán đoán, đồng thời lão cũng càng thêm cẩn thận hơn với Tiêu Diêu tán nhân. Trong lòng hắn đã coi Tiêu Diêu tán nhân là cao thủ cùng cấp bậc với Nam Cung Lam.
Nam Cung Lam liếc nhìn qua Tiêu Diêu tán nhân, y không khỏi thở dài một hơi.
Từ chỗ Kim Kiếm tôn giả, Nam Cung Lam biết được tình cảm giữa Tiêu Diêu tán nhân và Lý Dương rất tốt, trong lòng Tiêu Diêu tán nhân, trừ người yêu đã chết của lão ra thì nghĩa tử này là người lão quan tâm nhất. Hiện nay Lý Dương đột nhiên thất tung, Tiêu Diêu tán nhân còn chưa phát cuồng đã có thể coi là không tồi rồi!
- Nam Cung, rút cục chúng ta nên đối phó cái bạch sắc quang tráo này như thế nào đây? Lẽ nào cứ ngồi đó mà đợi, ai biết phải đợi đến lúc nào chứ, nếu cái bạch sắc quang tráo này cả trăm năm không biến mất thì chúng ta phải đợi cả trăm năm sao? Nam Cung, Cửu Thiên tiên đế sư tôn của ngươi danh chấn thiên hạ, đại danh của “Cửu Thiên kiếm điển” lại càng được lưu truyền khắp tiên giới, tin rằng Nam Cung ngươi một khi xuất ra chiêu trong thiên kiếm điển thứ năm thì chắc chắn có thể phá được cấm chế! Đến lúc đó chúng ta sẽ tranh đoạt thần kiếm bằng bản sự của mình, ngươi thấy thế nào?
Tằng Phong buông lời nịnh nọt Nam Cung Lam, dụ y xuất thủ phá tan quang tráo.
- Nằm mơ! Muốn động thủ thì mọi người cùng động thủ, Nam Cung Lam ta chẳng phải là kẻ ngốc! Huống chi thần kiếm đã xuất thế, cho dù là ra không xuất thủ thì thần kiếm Tử Điện cũng sẽ tự động có thể phá tan cái bạch sắc quang tráo kia, chỉ cần đợi mấy ngày là được.
Nam Cung Lam cười lạnh nói.
Thiên địa đã có điềm báo lạ, chuyện thần khí xuất thế là lẽ được nhiên. Cho dù bọn họ không ra tay thì thần kiếm Tử Điện chắc chắn cũng có thể phá tan cấm chế mà ra.
Nam Cung Lam tiếp tục nói:
- Hừ, Tằng Phong, Hữu Di, lẽ nào các ngươi không thấy bạch sắc quang tráo đã mờ nhạt đi rất nhiều sao? Dưới sức mạnh từ sự công kích của Tử Điện thần kiếm, bạch sắc quang tráo này sẽ bị phá tan nhất nhanh thôi. Cho nên ta cũng chẳng vội gì, nếu các ngươi vội thì cứ xuất thủ đi!
Dứt lời Nam Cung Lam bèn ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại, bộ dạng như đang chờ thần kiếm phá tan bạch sắc quang tráo vậy.
Mục quang của Tằng Phong lại hoàn toàn hướng về phía Tiêu Diêu tán nhân, nhưng hắn vừa định nói gì đó thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Diêu làm cho linh hồn chấn động, do đó y liền ngậm miệng lại luôn mà không nói gì nữa.
Lúc này giữa bốn vị Đại La kim tiên đã hình thành nên một cục thế vi diệu, bạch sắc quang tráo đó không mở ra, bốn người chẳng ai nguyện ý dùng toàn bộ năng lượng để công kích, tất cả cứ như vậy mà chờ đợi. Còn về Kim Kiếm tôn giả, tứ đại yêu thú và bạch mi lão giả thì đều co lại một bên mà không dám đến gần.
Hai vợ chồng Tằng Phong và Hữu Di ở chung một chỗ, Nam Cung Lam ngồi tĩnh tọa, Tiêu Diêu tán nhân đứng một bên, trông lão phảng phất như một khối hàn băng lạnh lẽo vậy.
- Nghĩa phụ!
Thanh âm của Lý Dương đột nhiên vang lên.
Tiêu Diêu tán nhân thân hình chấn động, lão lập tức quay người lại, chỉ thấy Lý Dương đang cười híp mắt đứng trong nham động. Lúc này Lý Dương đang cười rất tươi, tâm tình của hắn bây giờ rất tốt, bản thân vừa được truyền tống đi một lát mà đã có được một chiếc túi Tiểu Càn Khôn, một kiện tiên khí Xích Tiêu, còn lấy được cả Thanh Vân mà chỉ tiên đế mới có!
- Vù!
Giống như thuấn di vậy, thân hình của Tiêu Diêu tán nhân sau nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí vừa đứng, khi xuất hiện lại thì đã đến cánh cửa ngăn cách nham động và lòng núi trống rỗng rồi.
- Lý Dương, con...
Lúc này tâm thần Tiêu Diêu tán nhân đang chấn động, lão thấy Lý Dương lúc này chẳng bị chút tổn thương nào, nhất thời chẳng biết nên nói gì.
Vẻ mặt Tiêu Diêu tán nhân lúc này vô cùng phức tạp, lão vốn cho rằng Lý Dương đã mắc phải một trận pháp cấm chế đáng sợ, gặp phải nguy hiểm gì đó, lão đang vô cùng thương tâm. Nhưng bây giờ Lý Dương lại xuất hiện ngay trước mặt lão.
Trên thực tế, đích xác là Lý Dương đã bị dính phải trận pháp cấm chế, nhưng đó không phải là một trận pháp cấm chế đáng sợ hay nguy hiểm gì mà là một cấm chế đầy may mắn.
- Nghĩa phụ, vừa rồi đã khiến người lo lắng rồi!
Thấy ánh mắt của nghĩa phụ mình, Lý Dương biết rằng vừa rồi nghĩa phụ mình đã rất lo lắng. Bất quá Lý Dương không biết rằng, vừa rồi nghĩa phụ hắn Tiêu Diêu tán nhân đã liều mạng lao vào cái cấm chế ở cửa.
- Không việc gì thì tốt rồi, không việc gì thì tốt rồi!
Trên mặt Tiêu Diêu tán nhân đã xuất hiện nụ cười, khí thế băng lãnh đáng sợ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Tứ đại yêu thú, bạch mi lão giả và Kim Kiếm tôn giả vẫn luôn phải chịu đựng khí thế cường đại của Tiêu Diêu tán nhân nay mới được thở phào một hơi.
- Vừa rồi con chạy đi đâu đó, sao lại không nói với nghĩa phụ một tiếng?
Tiêu Diêu tán nhân sầm mặt lại hỏi.
Lý Dương cười thần bí nói:
- Nghĩa phụ, đợi khi chúng ta ra ngoài con sẽ nói cho người nghe!
Lý Dương nghĩ đến túi Tiểu Càn Khôn, Thanh Vân và sáu thanh tiên kiếm, nụ cười trên mặt lại càng thêm xán lạn.
- Tên tiểu tử con, lúc nào cũng có chút quỷ quỷ bí bí!
Tiêu Diêu tán nhân cười nói, lúc này tâm tình lão đã nhẹ nhàng đi rất nhiều rồi.
Đột nhiên…
- Oành! Oành! Oành! Oành!…
Một thanh âm quen thuộc xuất hiện từ nham động phía sau Lý Dương, đó chính là thanh âm vang lên khi vô số đạo thiên lôi ở Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận đồng thời oanh kích xuống.
Nhất thời, tiếng sấm sét không ngừng vang lên trong lòng nói. Bốn vị Đại La kim tiên và sáu người bọn Kim Kiếm tôn giả đều nhìn ra bên ngoài cửa, hiển nhiên mọi người đều nghe thấy thanh âm đó.
- Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận, hừ hừ, mấy kẻ đến sau này có thể vượt qua sao?
Tằng Phong cười lạnh nói.
Tổn thất của Thượng Thanh cung trong Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận có thể nói là cô cùng to lớn, tán tiên cao thủ gần như đã chết sạch, bất quá chỉ còn lại Ngọc Minh chân nhân, mà Ngọc Minh chân nhân đó cuối cùng cũng đã bị Tiêu Diêu tán nhân giết chết, trung phẩm Quy Nguyên châu cũng bị cướp đi, Tằng Phong đương nhiên vô cùng phẫn nộ, không cân bằng, hiện nay kẻ khác cũng gặp phải đại trận này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thoải mái.
Qua một tuần trà thời gian.
Tiếng thiên lôi oanh kích đã biến mất, một hoàng y nam tử cực kỳ gầy gò đi qua thông đạo tiến vào mật thất nơi Lý Dương đang đứng.
- Công Tôn Dương!
Thiết Oa chân nhân thốt lên.
Công Tôn Dương này chính là một cao thủ trong đám tu yêu giả, hắn và mấy người Thiết Oa chân nhân không giống nhau. Tứ đại yêu thú bọn Thiết Oa chân nhân đều có thiên phú dị bẩm còn thể chất của Công Tôn Dương chỉ là một con dê vàng, tuy mới chỉ độ qua bảy lần thiên kiếp nhưng căn cơ lại cực kỳ thâm hậu.
- Thiết Oa, Chân Tất, Tuyết Cơ, còn có Sa, các ngươi quả nhiên đã đến đây rồi, ha ha, kẻ làm huynh đệ như ta sao có thể không tới chứ? Đáng tiếc, ba huynh đệ Hắc Mạc vừa rồi đã bị thiên lôi trong đại trận đánh chết rồi, sau này chẳng còn ai đấu cùng ta nữa!
Công Tôn Dương này vuốt vuốt bộ râu của mình, dáng vẻ rất là đắc ý.
Đột nhiên..
Hai mắt Công Tôn Dương trợn tròn lên rồi liên tục xoay chuyển, hắn nhìn chằm chằm vào thần kiếm Tử Điện.
Khí tức của thần kiếm Tử Điện, Công Tôn Dương thoáng cái đã phân biệt được ngay, thân hình hắn lập tức lóe lên rồi lao đến cánh cửa.
- Ý! Vị đạo hữu này, sao cậu lại không tiến vào vậy?
Công Tôn Dương đột nhiên dừng lại mà nhìn Lý Dương. Lý Dương đối mặt với Tử Điện thần kiếm mà lại không tiến vào trong lòng nói, chuyện này không thể không khiến Công Tôn Dương nảy sinh nghi vấn được.
- Đó là nghĩa tử của ta, nó công lực không đủ, chuyện tranh đoạt Tử Điện thần kiếm này nó không tiện tham gia. Tiểu tử, ngươi muốn tranh đoạt thần kiếm sao? Đáng tiếc, cánh cửa kia bây giờ đã chẳng thể đi qua được nữa rồi!
Tiêu Diêu tán nhân cười nhạt nói, lúc này lão lo lắng Công Tốn Dương sẽ xuất thủ với Lý Dương.
Công Tôn Dương sửng sốt:
- Không thể tiến vào, sao có thể chứ?
Hắn nhìn thấy rõ ràng cái cửa to lớn đó, sao lại không thể đi vào chứ? Không phải chỉ đi một bước là được sao?
- Công Tôn Dương a, cái cửa này bây giờ đã bị một cấm chế không nhìn thấy được ngăn cản rồi, bản chân nhân khuyến cáo ngươi, không có việc gì thì hãy đi về đi!
Thiết Oa chân nhân cười hì hì nói, thân thể béo tròn của lão cũng đồng thời rung liên liên tục.
- Cấm chế không nhìn thấy được?
Lúc này Công Tôn Dương tiến lên trước một bước rồi đưa cánh tay tới trước cửa...
Tiêu Diêu tán nhân, Thiết Oa chân nhân, mấy người Tằng Phong, người nào cũng chuẩn bị chê cười Công Tôn Dương, bọn họ biết rõ, cái cửa này có một cấm chế không nhìn thấy được.
Nhưng...
- Không có cấm chế a? Các ngươi muốn lừa ta sao?
Cánh tay phải của Công Tôn Dương xuyên qua cái cửa mà chẳng gặp phải bất kì một trở ngại nào, tiếp đó hắn liền lập tức bước lên đi vào bên trong lòng núi.
Mấy người Tiêu Diêu tán nhân đều sửng sốt.
Thiết Oa chân nhân thân hình chợt lóe lên, cái thân thể phì lũ đó sau nháy mắt đã phi thân đến cái cửa đó.
- Bùm!
Phảng phất như đã va phải một bước tường cực kỳ cứng rắn vậy, Thiết Oa chân nhân rơi luôn xuống đất. Ngay sau đó lão liền lồm cồm bò dậy rồi nghi hặc nhìn vào cánh cửa, đột nhiên Thiết Oa chân nhân tỉnh ngộ nói:
- Ta biết rồi, cánh cửa này chỉ có thể tiến vào mà không thể đi ra!
Công Tôn Dương đó lập tức thử xem, quả nhiên là không ra được.
Đột nhiên…
Một trận kiếm ngâm trong trẻo vang lên, thanh trường kiếm màu tím đang cắm trong tảng cự thạch kia không ngừng rung động, kiếm khí tung hoành, bạch sắc quang tráo đã rất mờ nhạt giờ đột nhiên…
- Bùm!
Bạch sắc quang mang dĩ nhiên cũng tiêu tán.
Tất cả mọi người đều sững sờ…
- Cướp!
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người, vô luận là Đại La kim tiên, tứ đại yêu thú hay là Công Tôn Dương vừa mới đến, người nào cũng tăng tốc đến cực hạn mà lao tới chỗ thanh trường kiếm tử sắc.
- Xoẹt xoẹt…
Vố số điện xà đang vây quanh thanh trường kiếm màu tím đó đột nhiên bắn ra rồi hóa lần vào luồng kiếm khí và bắn ra bốn phương tám hướng.
Không có khí tráo, luồng kiếm khí đáng sợ của thần kiếm Tử Điện liền điên cuồng bắn ra bốn phương tắm hướng!
- Cút đi!
Tằng Phong lạnh lùng quát lên một tiếng, một đạo lãnh quang lóe lên, Huyền Thiết Kiếm Hùng Sa lập tức phảng phất như một túi cát mà bay vọt đi vậy, máu tươi bắt đầu tuôn ra ào ào.
Thần kiếm Tử Điện đã xuất thế, tất cả mọi người đều đã bắt đầu hỗn chiến rồi!
Nhưng...
- A!
Một luồng điện xà kèm theo kiếm khí tử sắc không ngờ đã xuyên qua lớp phòng ngự của Công Tôn Dương, sau nháy mắt đã phá tan yêu hạch của hắn, luồng tử sắc thiểm điện lóe lên, vừa mới tới thân thể của Công Tôn Dương liền lập tức nổ tung thành trăm mảnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Kiếm khí của thần kiếm Tử Điện và điện xà không ngờ lại đáng sợ đến như vậy.
Nhưng lúc này có vô số đạo kiếm khí từ khắp nơi bắn tới tất cả mọi người...