As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 178: Chân Tướng
ao thủ giống như Thang Phi Tiếu, cả Đế quốc Lý Đường gom lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà tại Yên Liễu đã có đến ba người rồi! Việc này nếu mà để cho các thế lực khác biết, e rằng sẽ phải đỏ mắt ghen tỵ không thôi.
Tần tứ nương ở bên cạnh hạ giọng nói:
- Phong thiếu gia, bất kể tiểu nha đầu này từ đâu ra, ngươi lúc này cũng chỉ có thể xem nó như một cô bé. Một cô bé chưa có nhiều kinh nghiệm sống, trước kia sống ở trong núi nên tính tình của nó có thể có chút quái lạ, nhưng ngươi tuyệt đối phải kiên trì bồi dưỡng nó, dạy dỗ nó, đối đãi với nó như một hài tử bình thường, phải đem cái quan niệm trời đất bao la, Phong thiếu ngươi là nhất cắm thật sâu vào trong đầu nó, cứ như vậy, đối với ngươi sau này sẽ có lợi vô cùng!
Linh Khiếp Nhan cần mình dạy dỗ? Đường Phong cười khổ trong lòng một tiếng, biết chắc ba vị trước mặt này nhất định là đã nghĩ lệch đến cái chỗ nào đó rồi. Huống hồ chi, Linh Khiếp Nhan đã sớm nhận chủ, tự nhiên không cần phải “cắm vào đầu” nàng quan niệm gì nữa.
Nghĩ trong lòng như vậy, nhưng Đường Phong vẫn gật đầu, nói:
- Tứ nương nói rất đúng.
- Được rồi, nha đầu này tên gọi là gì?
Thang Phi Tiếu mở miệng hỏi.
- Linh Khiếp Nhan. Ta cũng chỉ mới nghe nó nhắc đến tên mình có một lần.
- Tên thật hay!
Ba người cùng nhau tán thưởng.
- Ta còn phải hỏi con bé ít chuyện, mấy vị có việc gì thì cứ tự nhiên.
Đường Phong đứng dậy, gọi Linh Khiết Nhan một tiếng:
- Lại đây.
Linh Khiếp Nhan ngẩng đầu nhìn Đường Phong một chút, sau đó từ trên ghế thái sư nhảy xuống, ngoan ngoãn bước tới bên cạnh Đường Phong.
Thấy một màn như vậy, đám Thang Phi Tiếu cũng rất hài lòng. Xem ra Phong thiếu nói không sai, tiểu nha đầu này đúng là sẽ không làm hại gì đến hắn, nếu không làm sao lại nghe lời như vậy chứ?
Đợi Đường Phong dắt Linh Khiết Nhan đi vào phòng rồi, Thang Phi Tiếu lau miệng, cảm khái:
- Phong thiếu chuyến này phát tài rồi! Một lần vào núi lại có thể vác về đây một bảo bối như vậy!
Đoạn Thất Xích cũng giật theo:
- Đúng vậy, ngay cả lão Đoạn ta cũng phải đỏ mắt, cấp bảy đó! Lý Đường Đế quốc bao nhiêu năm rồi không có thất giai xuất hiện rồi! Mang theo con bé, trong Lý Đường Đế quốc này Phong thiếu gia hoàn toàn có thể hoành hành vô kỵ.
Tần tứ nương cười nói:
- Ta đoán chừng ngày hôm qua bầy thú tấn công rồi đột nhiên rút lui mà không ai lý giải được, căn bản không giống như lời Phong thiếu gia nói, mà chính là có liên quan với tiểu nha đầu này.
- Có đạo lý!
Thang Phi Tiếu gật đầu.
- Cũng chỉ có con bé mới có thể lệnh cho Khiếu Thiên Lang và quần thú được.
Chẳng qua, ba người tự cho là suy đoán của mình chính xác, nhưng sự thật cũng chỉ là suy đoán sai lầm, mọi chuyện căn bản không hề giống như bọn họ tưởng tượng.
Đường Phong dắt Linh Khiếp Nhan vào trong phòng, sau đó khép cửa phòng lại.
Đường Phong hùng dũng ngồi xuống ghế, Linh Khiếp Nhan giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện đứng trước mặt hắn, hai tay nhỏ nhắn không ngừng quấn lấy nhau, mí mắt lim dim, lén lén ngáp một cái.
- Nói cho ta xem rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì đi.
Đường Phong mở miệng hỏi.
Linh Khiếp Nhan ngẩng đầu sợ hãi nhìn Đường Phong, hai hàng lông mi thật dài khẽ chớp, vẻ mặt giống như oan ức thấu trời, nũng nịu nói:
- Có chuyện gì xảy ra sao? Phong ca ca, người ta bây giờ mệt lắm, muốn ngủ!
Đường Phong đập ghế cái rầm:
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, còn không mau khai thật ra?
- Vậy người muốn người ta nói gì?
Linh Khiếp Nhan chỉ nhảy hai ba bước đã tới trước mặt Đường Phong, nghiêng người ngồi lên đùi Đường Phong, hai cánh tay nhỏ nhắn níu lấy y phục của hắn, chiếc mũi nhỏ giống như chú chó nhỏ dùng sức ngửi ngửi không ngừng trên người Đường Phong.
Đường Phong bất đắc dĩ vuốt vuốt trán, một tay kéo tay con bé ra khỏi cổ, đẩy con bé ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, sau đó nghiêm túc nhìn con bé, hỏi:
- Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra với thân thể này của ngươi? Đừng hòng nói dối ta, cái thân thể này của ngươi hoàn toàn không có bất cứ đặc thù nào của âm hồn cả, ngược lại ta còn cảm giác đượccó chút quen quen.
Linh Khiếp Nhan ngáp dài một tiếng, đáp:
- Nếu ta nói cho ngươi rồi thì ngươi không được mắng ta.
- Nói đi.
Đường Phong gật đầu.
- Thực ra thì… Thực ra thì thân thể mà ta đang trú ngụ chính là của Tiểu Thiên, ta chỉ mượn dùng mà thôi.
Linh Khiếp Nhan vừa nói, vừa lén nhìn thần sắc trên mặt Đường Phong.
- Tiểu Thiên là ai?
Đương Phong ngạc nhiên.
- Khiếu Thiên Lang!
Giọng nói của Linh Khiếp Nhan đã bé đến mức không thể bé hơn được nữa, nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
Khóe miệng Đường Phong nhất thời co giật, dùng tay ôm lấy mặt, lẩm bẩm liên hồi:
- Ta đã sớm biết rồi mà, ta phải sớm nhận ra rồi chứ.
Lúc trước tinh hồn Linh Khiếp Nhan có thể mượn thân thể của Khiếu Thiên Lang, biến thành hình dạng thiếu nữ, mà Linh Khiếp Nhan sau khi dung hợp hai sợi tinh hồn, tự nhiên cũng có thể làm được chuyện như vậy.
- Không phải ta đã nói không được để cho nó đi theo ta rồi sao?
Gương mặt Đường Phong chất đầy vẻ bất đắc dĩ, thực lực bản thân mình bây giờ thấp như vậy, nếu Khiếu Thiên lang thực sự ở bên cạnh thì sẽ có chuyện phiền toái.
- Nhưng mà, chuyện này nếu ngươi không nói, ta không nói, người khác sẽ không thể nào biết được thân thể ta chính là của Tiểu Thiên. Cũng giống như Bất Phôi Giáp vậy, không phải ngươi hiện tại cũng đã mặc lên người rồi đó sao?
Linh Khiếp Nhan chu môi giải thích.
Đường Phong nghe xong liền sửng sốt, đúng vậy a, mình một mực lo lắng người khác thấy Khiếu Thiên Lang đi theo mình, nhưng nếu thân thể của một cô bé lại là Khiếu Thiên Lang thì sao?
Chỉ cần người ngoài không biết được, vậy thì mình còn phiền toái gì kia chứ? Hóa ra vừa rồi mình chỉ nghĩ quẩn mà thôi.
Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi, liếc nhìn Linh Khiếp Nhan, hỏi:
- Hôm qua sau khi ta cự tuyệt ngươi, ngươi đã nảy ra cái quỷ kế này sao?
Nếu không phải, Khiếu Thiên Lang làm sao lại biết điều như vậy, trực tiếp dắt đàn thú trở về Khúc Đình Sơn kia chứ?
Linh Khiếp Nhan le lưỡi, quan sát sắc mặt Đường Phong, e dè nói:
- Phong ca ca, vậy là ngươi đồng ý rồi đúng không?
Đường Phong gật gật:
- Ngươi cũng đã nghĩ ra được biện pháp xử lí lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy rồi, ta còn không đồng ý cái gì kia chứ? Chẳng qua ngươi chiếm cứ thân thể người khác như vậy, bộ Khiếu Thiên Lang không có ý kiến gì sao?
Linh Khiếp Nhan lắc lắc đầu, nói:
- Yên tâm, Tiểu Thiên từ lúc mới sinh ra đã ở cùng một chỗ với ta rồi, chúng ta chính là tỷ muội tốt!
Đường Phong nghe xong kinh ngạc một hồi lâu, thầm nghĩ cái con Khiếu Thiên Lang hung mãnh tột cùng kia lại là sói cái sao?
Linh Khiếp Nhan tiếp tục nói:
- Hơn nữa, đã rất lâu rồi ta chưa có sống qua cuộc sống chân thật như vậy, lâu nay vẫn chờ đợi bên trong Bất Phôi Giáp, lần này khó lắm mới có cơ hội thế này, ta dĩ nhiên phải ra ngoài hóng gió một chút rồi.
Cũng chính vì vậy, Khiếu Thiên Lang hôm qua sau khi nhận được ám hiệu của Linh Khiếp Nhan liền dắt theo đàn thú trở về Khúc Đình Sơn, sau đó một mình lén lút trốn xuống, đợi tới lúc đêm khuya vắng người, lặng lẽ lẩn vào Thiên Tú, mò vào tới tận phòng Đường Phong. Tiếp theo đó thì theo lý mà làm, Đường Phong sáng sớm thức dậy thấy Linh Khiếp Nhan đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì bị do cho kinh hách, còn cho là mình đang nằm mơ.
- Sau này nếu ngươi quay trở lại bên trong Bất Phôi Giáp thì thân thể này sẽ ra sao?
Đường Phong hiện tại phải hỏi cho rõ ràng, hỏi cho thật kỹ, cũng cần phải nắm bắt hết tất cả tình huống bất ngờ ngoài dự tính có thể xảy ra.
- Nếu như tinh hồn của ta trở lại bên trong Bất Phôi Giáp, Tiểu Thiên đương nhiên sẽ khôi phục lại nguyên hình.
Linh Khiếp Nhan đáp.
- Bất quá ngươi cũng không cần phải lo lắng, nó có thể hóa nhỏ lại, như vậy thì không ai có thể phát hiện ra được rồi.
Đường Phong gật gù, mới đây hắn còn đang nghĩ tới, với cái thân thể như một ngọn núi nhỏ của Khiếu Thiên Lang thì rốt cuộc làm thế nào lại chui được vào phòng của mình. Nếu như nó có thể thu nhỏ lại thì thật là tốt, ai ai cũng đã biết đến Khiếu Thiên Lang, nhưng không ai biết được Khiếu Thiên Lang có thể hóa nhỏ, đến lúc đó chỉ cần nó không tự mình để lộ ra là được rồi.
- Đúng rồi, sao bây giờ ta có cảm giác như ngươi có khí chất hơn trước rất nhiều, nguyên nhân là do sau khi dung hợp à?
Linh Khiếp Nhan chớp chớp mắt, gật đầu:
- Dĩ nhiên. Một phần tinh hồn mang phần lạnh lùng của ta, sau khi dung hợp tự nhiên sẽ nảy sinh một chút biến hóa, hơn nữa, lúc này gương mặt của ra lúc này… thoạt nhìn có phải là có chút ngây ngốc hay không?
- Thật ra cũng không chỉ là ngốc, mà còn có chút ngơ ngác nữa. Bất quá không sao cả, cũng là biểu hiện đặc thù ở cái lứa tuổi này của ngươi.
Vốn Đường Phong còn muốn câu thông cùng với Linh Khiếp Nhan một chút, dù sau từ sau khi dung hợp hắn vẫn chưa thử lần nào. Bất quá Lâm Nhược Diên lại tìm đến, làm đảo lộn kế hoạch của Đường Phong.
Hôm qua sau khi tỉnh lại, Lâm Nhược Diên cũng đã biết được Đường Phong không có gì đáng ngại, gánh nặng trong lòng cũng đã được gỡ xuống, chẳng qua hôm nay vẫn phải sang đây hỏi thăm một chút, nhân tiện cũng có vài chuyện muốn nói cùng Đường Phong.
Chợt nhìn thấy Linh Khiếp Nhan, Lâm Nhược Diên cũng lập tức ù ù cạc cạc, không rõ ra làm sao, bởi vì ngày hôm qua, lúc nàng còn ở Yên Liễu thì vẫn chưa thấy tiểu cô nương này.
Lâm Nhược Diên không có bản lãnh cao như đám Thang Phi Tiếu, dù sao nàng cũng chỉ vừa mới tấn chức Thiên giai trung phẩm mà thôi, tất nhiên là không cách nào nhìn ra được Linh Khiếp Nhan không hề giống người bình thường một chút nào, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này nhìn rất đáng yêu.
Đối với những lời hỏi han của Lâm Nhược Diên, Đường Phong cũng đành phải nói dối để ứng phó cho qua chuyện, Lâm Nhược Diên không quá tin, nhưng trẻ con lớn lên thường có chút bí mật, nàng tự nhiên sẽ không cố gặng hỏi.
Trong bữa cơm trưa ở Yên Liễu các, biểu hiện Linh Khiếp Nhan khiến cho tất cả mọi người đều phải cảm thấy buồn cười, thoạt nhìn con bé cao quý hệt như một tiểu công chúa, nhưng tới lúc ăn thì lại giống như một tiểu ăn mày vậy, hai tay nhỏ nhắn bốc lấy thức ăn, không ngừng đút vào miệng, mà, trên khuôn mặt phúng phính dính đầy dầu mỡ, bộ dáng khi ăn uống còn ăn đứt với Đường Phong.
Như vậy cùng không trách được con bé, nhiều năm như vậy rồi con bé mới được hít thở không khí trong lành, mới được trải qua cuộc sống thật sự.
Hiện tại có đồ ăn ngon, tất nhiên là muốn ăn thử một phen rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Nhược Diên kéo Đường Phong vào trong nhà, mở miệng nói:
- Phong nhi, cô cô phải rời khỏi Thiên Tú vài ngày, con phải tự chiếu cố mình cho tốt, việc tu luyện nếu có gì không hiểu thì cứ đi hỏi Thang tiền bối hoặc Đoạn tiền bối, bọn họ đều có thể chỉ bảo cho con.
Đường Phong ngạc nhiên, hỏi lại:
- Cô cô muốn đi đâu?
Lâm Nhược Diên đáp:
- Đi tới Cự Kiếm môn một chuyến, ở đó có chút phiền toái nhỏ, cần ta đích thân đi xử lý.
- Có nguy hiểm gì hay không?
Đường Phong nhíu mày, hỏi tiếp.
Cự Kiếm Môn bị tiêu diệt, Thiên Tú cũng không đi thu lấy địa bàn vốn thuộc về Cự Kiếm môn, bởi vì Thiên Tú còn chưa có năng lực này! Chẳng qua theo đề nghị của Đường Phong và Thang Phi Tiếu, Thiên Tú vẫn chiếm cứ địa phận vốn là Tông môn sở tại của Cự Kiếm môn, tại đó thành lập một phân tông của Thiên Tú, chỉ chiếm lấy một bộ phận phạm vi không tới hai mươi dặm, mục đích chủ yếu cũng chỉ là thu đồ đề, tìm một số mầm non ưu tú để đưa về Thiên Tú bồi dưỡng.
Mặc dù nói danh tiếng hiện tại của Thiên Tú như mặt trời ban trưa, nhưng việc này vẫn là cần thiết, cũng không thể hy vọng ngồi chờ đám hạt giống ưu tú đó tự mình tìm tới cửa được.
Ngày đó trách nhiệm này được giao cho Dịch Nhược Thần, nhưng trước đó, nơi đó có chút phiền toái nhỏ, truyền tin trở lại báo Lâm Nhược Diên đích thân đi một chuyến. Nhưng lúc đó tình trạng bản Lâm Nhược Diên không được tốt, nào còn tâm trạng đi tới Cự Kiếm môn?
Thiên Tú tổng cộng chỉ có hai Thiên giai, Bạch Tố Y tự nhiên là không thể đi, thân là người đứng đầu một tông, cần phải tọa trấn Thiên Tú tông. Lâm Nhược Diên cũng không đi, chuyện này liền trì hoãn tới tận bây giờ.
Mãi cho đến hôm nay, Đường Phong trở lại, Lâm Nhược Diên mới chuẩn bị đi qua.
Nghe Đường Phong hỏi, Lâm Nhược Diên khẽ cười một tiếng:
- Không có nguy hiểm gì đâu, Phong nhi đừng lo lắng, cô cô đi xử lý một hồi là có thể quay về.
Khẽ vuốt gương mặt Đường Phong, Lâm Nhược Diên thở dài:
- Phong nhi, những lời con nói hôm qua rất đúng, ta trước tiên là trưởng lão của Thiên Tú, sau đó mới là cô cô của con. Trước kia cô cô quá ích kỷ, nhưng mà sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Một bông hoa mọc trong nhà, vĩnh viễn sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa. Phong nhi từ nhỏ đến lớn chỉ một mực ở trong Thiên Tú, chưa từng thấy sóng gió bên ngoài, lần này chẳng qua chỉ một lần đi đến Khúc Đình Sơn thôi mà ta đã lo đến mất ăn mất ngủ như vậy. Cô cô sau này sẽ không như vậy nữa, Phong nhi, sau này nếu như con có rời khỏi…, cô cô cũng sẽ không như vậy nữa.
Đường Phong nghe xong liền cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng lại ấm áp vô cùng, có lòng muốn nói cho nàng biết thân phận chân thật của Linh Khiếp Nhan, muốn nàng sau này không còn phải vì sự an toàn của mình mà lo lắng bất an nữa, nhưng lời ra đến tận cửa miệng, Đường Phong lại đành nuốt xuống.
Chuyện tình Cự Kiếm môn bên kia đã trì hoãn rất lâu rồi, lần này Lâm Nhược Diên tới chính là muốn tạm biệt Đường Phong, nhân tiện nói rõ nơi mình sẽ đi. Nói xong, Lâm Nhược Diên cũng rời đi.
Đường Phong muốn tự mình đưa tiễn, nhưng lại bị nàng cự tuyệt, bởi vì hôm qua Đường Phong chịu thương, Lâm Nhược Loan muốn hắn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lâm Nhược Diên đi rồi, Đường Phong đứng trước cửa Yên Liễu các sờ sờ cằm, sau đó quay đầu vào trong, nói:
- Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tiếu thúc hỏi:
- Chuyện gì?
Đường Phong phủi phủi y phục trên người, nói:
- Y phục trên người của ta này … là ai giúp ta thay vậy? Hơn nữa ta còn nhớ, hôm qua trước khi ngủ người ta cũng đen thùi lùi, là ai lau giúp ta?
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích nhìn nhau một cái, cả hai đồng thời treo trên mặt một nụ cười hèn mọn.
Đường Phong vô cùng lúng túng:
- Chẳng lẽ là Bảo nhi, Mộng nhi?
Hai nha đầu đang chăm sóc cho Linh Khiếp Nhan và Manh Manh vừa nghe được, sắc mặt nhất thời đỏ bừng bừng, khẽ gắt một tiếng, đồng thanh la lên:
- Đừng có mơ!
Hai nha đầu nói đúng, mặc dù là thị nữ của Đường Phong nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ từng làm qua chuyện thân mật tới như vậy, dù sao các nàng cũng không còn nhỏ.
Đương Phong đưa mắt nhìn về phía Tần tứ nương, Tứ Nương liếc xéo:
- Lão nương cũng không bao giờ làm như vậy.
- Không phải chứ?
, Đường Phong ôm vẻ mặt đau khổ nhìn về phía hai đại Sát Thần.
Tiếu thúc trợn mắt nhìn Đường Phong một cái:
- Lão Thang ta lớn tuổi tới như vậy nhưng cũng chưa từng lau rửa cho người khác như vậy, lần này vì Phong thiếu gia ngươi mà chịu không ít đau khổ.
Đoạn Thất Xích đứng ở một bên gật đầu thật mạnh:
- Đúng vậy đúng vậy! Lão Đoạn ta còn phải thay tới mấy cái khăn bông, đem thân thể mấy tháng không lau rửa của ngươi vệ sinh sạch sẽ.
Tiếu thúc lại nói:
- Chẳng qua là, Phong thiếu, cái thứ trên người ngươi đó….
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường