Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Mĩ Thi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 203
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 677 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:18:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 179: Hóa Ra Anh Đã Tính Toán Tất Cả
ữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi từ lâu, nhưng phải mãi một hồi lâu sau mới thấy cặp “uyên ương” nào đó cười nói vui vẻ đi xuống.
- Vũ Tranh, ông Nakamura vừa rồi gọi điện cho anh báo rằng nhờ kế hoạch của em mà INN thu được vốn lớn. Ông ấy gửi lời cảm ơn em đó. – Hạ Quân Dật vừa rót cốc sữa cho Lương Vũ Tranh vừa nói.
- Vì có những người bạn chí cốt của anh giúp đỡ nên em mới có được thông tin bảo mật, từ đó mà uy hiếp ông Nakamura, nếu không chắc mọi chuyện đã đi theo hướng khác tệ tại hơn rồi. – Lương Vũ Tranh có chút hơi buồn bực nói.
- Không sao, anh tin em mà.
Lương Vũ Tranh uống một ngụm sữa, hỏi Hạ Quân Dật:
- Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em nghe, tại sao máy bay nổ như vậy mà anh cùng trợ lý Trần vẫn có thể thoát nạn vậy?
- Anh hả? Sáng hôm máy bay chuẩn bị cất cánh, anh có một dự cảm chẳng lành. Cùng lúc đó có một email gửi đến, chính là bức “Pháo hoa sẽ nổ giữa trời xanh ấy”. Thấy nghi ngờ nên anh đã đánh dấu tất cả các thư khác là chưa đọc, còn thư ấy đã đọc. Lúc trên máy bay, anh cảm thấy rất khó thở, trợ lý Trần vội vàng báo lại là máy bay đang ở độ cao 15000m trong khi độ cao có thể chịu đựng được của máy bay là 13000m. Thấy không ổn khi cơ trưởng và cơ phó đã tự tử, bọn anh đành lấy dù và nhảy xuống. Nhưng do rơi ở độ cao cùng một số vết thương do mảnh vỡ máy bay nên anh hôn mê khá lâu. Tỉnh lại thì biết rằng bọn anh đang ở trên đảo Elaine, mà đảo ấy lại không có thiết bị liên lạc, chỉ có thể đợi thuyền về báo tin thôi.
Lương Vũ Tranh chăm chú nghe từng câu nói của Hạ Quân Dật, rồi cô bất giác nói:
- Nhưng mà từ đảo Elaine ấy đến Yakushima rất xa sao mà mãi gần một tuần anh mất tích mới thấy trợ lý Trần thông báo về vậy?
- Vì có biển động nên tàu thuyền không ra khơi được. Anh cũng nghe một người trên đó nói là em lấy danh nghĩa vợ của anh tìm anh.
- Còn nhắc nữa, em lo lắng cho anh gần chết. Vậy anh có lo cho em không vậy?
- Không.
Một câu trả lời khiến Lương Vũ Tranh rất tức giận.
- Cái gì?
- Anh bảo anh không lo lắng. Anh biết em sẽ ký được hợp đồng với ông Nakamura và tiến hành tung ra thị trường dòng laptop mới của tập đoàn. Nhưng dòng laptop mới ấy đang gặp một số trục trặc nên anh định sẽ giải quyết nó sau khi từ Nhật Bản về. Trong tình hình lúc đó chỉ có thể tung ra thị trường game mới mà thôi. Và cuối cùng, em đã làm được những điều giống như anh nghĩ.
- Tại sao anh biết em sẽ thay thế anh trở thành Tổng giám đốc của DCL thế? Anh không nghĩ là trong những ngày anh mất tích, em sẽ chỉ biết ngồi lo lắng thôi sao?
Hạ Quân Dật lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng:
- Bởi vì em mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của anh. Em biết đối với anh, DCL rất quan trọng nên trước khi anh trở về, em chắc chắn sẽ phải giữ lại tập đoàn cho anh. Em không muốn nhìn thấy anh bỏ 10 năm công sức vào DCL để rồi cuối cùng bị mất. Nhưng cho dù em có không ngồi vào vị trí ấy thì Tuyết Dao, Cảnh Dương rồi Minh Viễn cũng sẽ đứng phía sau giúp đỡ DCL. Em biết DCL quan trọng với anh thì bọn họ đương nhiên cũng sẽ biết điều này.
- Hóa ra tất cả đều nằm trong dự đoán của anh, anh đã tính toán hết mọi thứ rồi.
- Nhưng thật sự là vợ anh rất giỏi kinh doanh đấy, về sau em về quản lý tập đoàn giúp anh đi, anh ở nhà.
- Đừng bao giờ bảo em về tập đoàn của anh nữa. Hội đồng quản trị toàn những người muốn ăn tươi nuốt sống em đây này.
- Em to gan lộng quyền như thế còn gì. Chẳng phải em nói “muốn đình chỉ chức vụ của em thì khó, nhưng em muốn cho họ nghỉ hưu thì dễ sao?” Bây giờ lo cái gì?
Lương Vũ Tranh nghe thế thì bĩu môi nói:
- Nhưng theo luật lao động thì em không có quyền đuổi họ mà không có lý do.
- Em nên nhớ rằng trong luật lao động có nói, bọn họ không có quyền đình chỉ chức vụ của em mà không đưa ra được lý do chính đáng. Anh nói đúng không?
Lương Vũ Tranh nhìn anh, hơi chút tức giận. Anh rõ luật, thông minh tài giỏi như vậy thì 10 người như cô cũng chẳng bằng.
- Không cần nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ như thế đâu, anh biết là anh tài giỏi rồi.
- Sao anh có thể tự kỷ đến mức này chứ? Con người thì nên khiêm tốn một chút.
- Nhưng trước mặt em, anh không khiêm tốn được.
Lương Vũ Tranh bật cười. Những ngày này đối với cô thật sự là những ngày hạnh phúc nhất trong đời.
Nếu Thiên Đường Có Anh Nếu Thiên Đường Có Anh - Lâm Mĩ Thi