Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Q.4 - Chương 17: Chúng Ta Cướp Của Ăn Cướp (2)
L
âm Tuyền nói với hắn như thế này:
- Có người giàu lên tức là có người bị cướp đoạt, TTCK là chiến trường cướp bóc của nhau, anh thua thiệt ở TTCK không thể quy kết là thất bại, chỉ là bị cướp mà thôi.
Khi ấy Lâm Tuyền cười đầy tà khí, cho tới giờ Đan Nguyên còn có cảm tưởng như người thợ săn mỉm cười khi thấy con mồi, bị Lâm Tuyền vỗ một cái vào vài, cảm giác tay y hút lấy linh hồn của mình, đương nhiên có thể nói hắn bị sức hút của Lâm Tuyền cảm nhiễm.
Lâm Tuyền vỗ vai hắn, hỏi:
- Đã bao giờ nghĩ tới chuyện đi cướp của người khác chưa?
Đan Nguyên giật mình, còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tuyền đã nói tiếp:
- Tôi đã nghiên cứu qua đề án của anh tồi, tháng sau phòng tài vụ sẽ thành lập một ban n hỏ nghiên cứu chứng khoán, hoan nghênh anh gia nhập.
9 tháng mua cổ phiếu mới kiếm lợi, thu hoạch 20 triệu, ban chứng khoán từ ba người đã tăng lên thành 10 người, mới đầu còn do tổng giám sát tài vụ Lý Mai kiêm nhiệm chức giám đốc, tháng 5 năm nay Đan Nguyên chín thức trở thành chủ quản, nay lại rời khỏi phòng tài vụ thăng cấp thành phòng chứng khoán, xếp ngang hàng với phòng lớn như phòng tài vụ, Đan Nguyên cũng thành giám đốc, được thưởng 0.2% cổ phần.
Dưới phòng chứng khoán còn thiếp lập bốn phòng ban nhỏ, phòng nghiên cứu chứng khoán, phòng kiểm toán, phòng chứng khoán một và hai.
Có văn phòng của riêng mình, ngồi ở chiếc ghế da thật êm ái, nhìn qua cửa kính theo dõi nhân viên tất bật qua lại, cảm giác đó không tệ chút nào. Đang hưởng thụ khoái cảm thành đạt thì "reng reng reng", chuông điện thoại gọi Đan Nguyên về mặt đất, hắng giọng một cái, cầm điện thoại lên trầm giọng nói:
- A lô, phòng chứng khoán Tinh Hồ đây, xin hỏi vị nào đấy.
- Cảm giác không tệ hả, tôi thấy anh ngồi sờ cái ghế nửa ngày rồi.
Lâm Tuyền trêu chọc:
- A, tổng giám đốc...
Đan Nguyên đứng bật dậy như đang đối diện với Lâm Tuyền, chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao người trẻ tuổi đó mang tới ình áp lực mạnh mẽ như vậy.
- Anh mang báo cáo nghiên cứu 601 cùng với các chủ quản cấp dưới tới văn phòng của Lão Cố một chút.
Thực nghiệp Tinh Hồ cũng cải cách thành tập đoàn, Cố Lương Vũ làm tổng giám đốc, Thiệu Binh làm phó tổng giám đốc thường vụ, Diệp Kính Cường, Tiền Vi, Phàn Xuân Binh làm phó tổng giám đốc, có điều phó tổng giám đốc Phàn Xuân Binh chủ yếu là làm chân chạy vặt cho Lâm Tuyền.
Phàn Xuân Binh tự biết năng lực của mình còn kém xa đám Cố Lương Vũ, không làm nổi việc lớn, nhưng Lâm Tuyền không vứt bỏ hắn, giữ hắn ở bên cạnh xử lý chuyện vụn vặt, Phàn Xuân Binh vui vẻ mà làm. Chuyện duy nhất khiến hắn lo âu là Vương Thúy không vội kết hôn với hắn, mà tích cực ôn tập, thi vào đại học bổ túc học vào buổi tối.
Tiền Vệ Quốc thì theo Trương Bích Quân tới Tĩnh Hải làm giám đốc phòng hành chính, trở thành đại quản gia của tổng bộ tập đoàn, rất thích hợp với tâm ý của hắn.
Trong phòng họp chuyên dụng của tổng giám đốc, 36 chiếc ghế da màu đỏ thâm đặt quanh bàn, chỉ có Lâm Tuyền, Cố Lương Vũ, Lý Mai và vài phó giám đốc, làm cả phòng trông rất trống trải.
Lâm Tuyền đích thân đứng dậy mời Đan Nguyên và ba giám đốc dưới quyền vào, nói:
- Vốn định tới cuộc họp quản lý cấp cao đầu tuần sau chứng mừng mọi người thăng chức, hôm nay gặp nhau rồi không nên bỏ qua, mọi người vỗ tay nào.
Những người khác vỗ tay chào đón, thấy bốn người cười dè dặt đi vào, Lâm Tuyền kéo ghế cho Đan Nguyên:
- Thành quản lý cấp cao cả rồi, phải có cái thế của mình chứ, ngồi đi, sau này tiếp xúc lâu các anh sẽ thấy tôi là người rất dễ tính. Thành tích của phòng chứng khoán trông cậy vào các anh cả đấy.
Hai hạng mục Nguyệt Nha Hồ, Chung cư Đàn Sơn có thể nói là kỳ tích, công ty dựa vào hai hạng mục đó mà lớn mạnh nhanh chóng, ba viên giám đốc của phòng chứng khoán có hai người ở vị trí chủ quản mới thăng cấp lên, một là chuyên gia phân tích chứng khoán do Đan Nguyên tuyển vào, đều không ngờ ông chủ trẻ như thế, không biết phải ăn nói thế nào với lời khách khí của Lâm Tuyền, chỉ biế vâng dạ ngồi xuống, làm trông có vẻ chậm chạp, ngốc nghếch.
Lâm Tuyền cũng quen rồi, chỉ có thể than mình sao không nhiều hơn chục tuổi nữa.
Lâm Tuyền tác phong nhanh gọn, đi thẳng vào vấn đề:
- Tôi đã thảo luận qua với giám đốc Đan về tình hình TTCK hiện tại, thế nào nhỉ, về chế độ thì không có gì thay đổi cả, bê bối không ngớt, giao dịch ngầm liên miên, hoàn toàn không phải là TTCK đầu tư đúng nghĩa, mà giống như một con đường đầy cướp, nông dân dần không dám đi con đường này nữa, cho nên chúng ta tới đó đánh cướp, khả năng không cướp được gì mà còn bị người ta cướp mất. Giám đốc Đan nói rằng thành lập phòng chứng khoán ý nghĩa không lớn nữa, vì nông dân không dám tới gần con đường này rồi, tôi thì nói, cướp của nông dân có gì hay, chúng ta cướp của bọn ăn cướp.
Tiền Vi phì cười ra tiếng, chỉ Lâm Tuyền nói:
- Anh xác định muốn thành đại ca trộm cướp à?
Cả công ty từ trên xuống dưới chắc chỉ có Tiền Vi dám nói chuyện kiểu đó với Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cũng ngầm cho phép Tiền Vi làm thế, không hẳn vì Tiền Vi thường có động tác nhỏ ám muội với y, mà vi nếu công ty ai ai cũng đối xử với y giống nhau thì không khỏi buồn tẻ, thêm chút gia vị vào cuộc sống cũng tốt, Lâm Tuyền là người khá biết hưởng thụ cuộc sống, nhưng thường không thèm để ý tới lời Tiền Vi nói.
Tiền Vi vừa mới về tỉnh thành, còn đang làm quen trở lại với tình hình, không có hạng mục lớn nào để làm, chủ yếu tập trung chuẩn bị hôn lễ. Vốn hôn lễ của Tiền Vi xác định tổ chức vào tháng 5 giống Cảnh Thiên Sương và Dương Oánh, nhưng vì Lâm Tuyền xảy ra tai nạn mà trì hoãn tới mùa thu, làm Lâm Tuyền cảm động vô cùng.
Lâm Tuyền nhận lấy báo báo Đan Nguyên đưa lên, nhìn qua tóm lược trên báo cáo:
- 601 là công ty có tên trên TTCk lớn nhất của Tĩnh Hải, tổng cổ phiếu 110 triệu, trị giá 150 triệu, liên tục ba năm thua lỗ, bị cảnh cáo rút khỏi TTCK, thực tế trên TTCK công ty thua lỗ liên tiếp năm năm sáu năm liền cũng có một đống, những đã thấy ai rút lui chưa? Chưa, cho nên không cần phải xét tới nguy hiểm bị rút tên. Giám đốc Đan, đây là việc anh phụ trách, anh nói đi.
Hiện giờ Đan Nguyên mới chỉ là người chấp hành sách lược của công ty, không biết điều đám Cố Lương Vũ, Tiền Vi, Lý Mai những nhân vật hạch tâm mới biết, được chỉ thị của Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền muốn ra tay với Trương Quyền, Trần Minh Hành, tránh đánh cỏ động rắn, trước tiên chầm chậm tích trữ lực lượng ở TTCK cấp hai.
Tập đoàn Lệ Cảnh trực tiếp nắm giữ 21% cổ phần của Tổng cty xây dựng Tĩnh Hải, giám tiếp nắm 36% cổ phần, thành phần gián tiếp kia có dính dáng tới mạng lưới quan hệ phức tạp, con số kiểu này cơ cấu nghiên cứu chứng khoán không thể biết chính xác được.
Quốc tư ủy truyền lời qua Triệu Tăng, sẵn lòng nhường ra 26% cổ phần, Lâm Tuyền vét hết túi miễn cưỡng mua được 26% này, nhưng mua thì có tác dụng gì? Không thể nắm được quyền khống chế tổng công ty xây dựng, không thể trọng tổ lại, như thế còn mong đợi dựa vào nó kiếm lợi sao?
Tài sản mỗi năm Tổng cty xây dựng kiếm được đều bị khéo léo chuyển sang Lệ Cảnh rồi, Lâm Tuyền không muốn tiêu tiền lãng phí.
Nhưng ý muốn của Cảnh Nhất Dân cũng không thể né tránh, huống hồ y căm hận Trương Quyền, Trần Minh Hành, muốn tìm cơ hội ột đòn trí mạng.
Có điều kẻ địch rất giảo hoạt, trong mười mấy năm qua đã có 3 bí thư thành ủy Tĩnh Hải ngã ngựa, lần nào cũng gây ra trận địa chấn quan trường không nhỏ, song Trương Quyền vững vàng từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay, tuyệt đối không phải người đơn giản, ít nhất ông ta là người rất cẩn thận, hạ Trần Minh Hành không có vấn đề lớn, nhưng hạ luôn cả Trương Quyền không dễ dàng, Cảnh Nhất Dân nếu nắm được thóp ông ta đã chẳng cần Lâm Tuyền đánh vu hổi.